Chương 468: Đánh nhau nhớ cởi áo ra
Tiểu Long
21/09/2022
Tứ chi bị tàn phế, mắt lại bị mù, để có thể thổ nạp như một tu sĩ
bình thường rất khó. Nếu không phải gã sở hữu Vô Cấu đạo thể, chỉ cần
thoáng động tâm là lỗ chân lông toàn thân sẽ tự động giãn ra để hấp thu
thiên địa linh khí thì e rằng có ngồi mòn mông thêm vài chục năm cũng
chẳng có tác dụng gì.
Làn khói trắng uốn lượn trước mặt Địch Vân vài vòng rồi ngưng tụ lại hình dáng phàm thể Độc Cô Minh.
Đây chính là năng lực đặc dị của bộ Trường Sinh Phàm Thể này, thứ giúp Độc Cô Minh cực kỳ tự tin dù có rơi vào sự kiềm tỏa của Thiên Long Thần. Việc dung hợp với Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn giúp hắn bằng một cách thần kỳ nào đó cũng dung hợp với khí vận nhân tộc, chỉ cần nào khí vận nhân tộc còn tồn tại chưa mất đi, ngày đó bộ phàm thể này vẫn sẽ bất tử bất diệt.
Đây cũng là điều Vương Nhất đủ khả năng làm được nếu hy sinh đi khí vận Di địa, tuy nhiên, sự bất tử bất diệt của y sẽ vĩnh viễn không được hoàn chỉnh như Độc Cô Minh, vì muốn tái sinh một thân thể phàm nhân thì rất dễ nhưng nếu muốn tái sinh một thân thể tu sĩ thì cái giá phải trả cực kỳ thảm trọng, đôi khi còn lớn hơn thứ nhận về được.
Trận chiến trước Thiên Huyễn thành Việt quốc, Vương Nhất chỉ vận dụng thủ đoạn này một lần duy nhất mà khiến cho khí vận gần mười quốc gia suy sụp, long mạch ở đó tan vỡ, kế đến phạm vi trong toàn bộ đất nước trở thành hoang địa, mất đi sức sống từng có. Chỉ như vậy thôi là đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của việc đánh đổi khí vận lấy sự bất tử tạm thời này.
Nó cũng minh chứng cho việc thiên đạo luôn công bằng, cho đi sẽ lấy lại bằng thứ khác tương xứng. Mọi người cứ tưởng rằng có thể nghịch thiên đôi lúc vẫn sẽ an toàn, nhưng hóa ra không phải thế, chỉ là cái “giá” phải trả của họ chưa tới mà thôi. Rồi đến một lúc nào đó, khi cái “giá” bất thình lình rơi xuống đầu, bọn họ mới vỡ lẽ ra rồi hối hận thì cũng đã muộn.
- Địch Vân!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc phá ra trước mặt, Địch Vân liền đình chỉ tu luyện, ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Đại ca?
Độc Cô Minh nhìn tới nhìn lui một vòng. Sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai mới nói khẽ:
- Chính là ta!
Địch Vân mỉm cười:
- Ta biết sớm muộn gì huynh cũng sẽ tìm tới đây. Thiên Long Thần dù có cố giam lỏng huynh cũng không thể ngờ rằng huynh có thể dùng phương thức tự sát để rời khỏi đó. Được rồi, kế hoạch của huynh là gì? Bao giờ thì hành động?
Độc Cô Minh thoáng ngẩn ra:
- Kế hoạch gì cơ?
Địch Vân điềm đạm nói:
- Là kế hoạch phản cục. Đại ca định biến Thiên Long Thần trở thành quân cờ của mình nên mới quyết tâm ở lại nơi đây, đồng thời còn yêu cầu chúng ta mau chóng rời khỏi.
Độc Cô Minh nghe xong liền gật gù. Hắn phải công nhận Địch Vân thực sự rất thông minh. Gã ta là cùng một dạng người với Sổ Tư, vì trải qua nhân tình thế thái quá nhiều, lại thêm mưu mô cơ trí có sẵn nên đối với những chuyện quyền mưu như vậy cực kỳ linh mẫn. Càng lúc, Độc Cô Minh không khỏi nảy sinh sự thán phục đối với cách nhìn người của Cố Lý.
Sau khi Độc Cô Minh nói ra kế hoạch của mình xong, Địch Vân trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng:
- Kế hoạch của đại ca rất táo bạo. Tuy nhiên để hoàn thành kế hoạch này cần phải có một người nội ứng ngoại hợp với huynh, giúp huynh thu thập tin tức bên ngoài mới được. Mà chiếc chìa khóa để mở phản cục, có lẽ nằm ở tên thiên kiêu đang gác cổng cho huynh. Lúc sáng ta nghe loáng thoáng dường như y tên Diệp Khang, là thiên kiêu thế hệ trẻ mới nổi của long tộc, sở hữu thể chất Vân Trung Mộng Long. Trong lịch sử long tộc từng xuất hiện ba vị hào kiệt mang trong mình thể chất này. Với bản tính đa đoan của Thiên Long Thần, cộng thêm việc ông ta chỉ đang là dạng tàn hồn, thiếu đi thân thể làm cơ sở tu hành, có khi nào sẽ muốn đoạt xá Diệp Khang không?
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Chắc chắn sẽ đoạt xá! Mà Diệp Khang hẳn cũng sẽ không cam tâm chịu cảnh như vậy. Ý còn lại đệ đoán không hề sai, ta cần một người nội ứng ngoại hợp giúp ta chia rẽ Diệp Khang và long tộc, biến y thành quân cờ phục vụ cho mục đích của mình. Thế mạnh của Diệp Khang là sự hiểu biết và các mối quan hệ của y ở đây, nhất định khi ép y vào đường cùng, y sẽ bất chấp tất cả phản kháng Thiên Long Thần để bảo vệ bản thân.
Địch Vân thở dài:
- Kế hoạch này đệ sẽ nói lại với Độc Nhãn Kê. Nó không như tiểu ô quy, khi làm việc rất đỗi nghiêm túc, cũng là bậc trí giả hạng trung.
Vốn tưởng Độc Cô Minh sẽ đồng ý, nào ngờ hắn liền lắc đầu:
- Không được, kế hoạch này sẽ chỉ có ta và đệ thực hiện…
- Nhưng đệ không ổn lắm…
Địch Vân khẽ thở dài. Tứ chi tàn phế, lại thêm đôi mắt bị mù. Một phế nhân như gã thì giúp gì được trong tổng đàn yêu tộc đầy rẫy cường giả này chứ?
Đúng lúc này gã cảm nhận được cơ thể đột nhiên bừng bừng sức sống, một loại lực lượng kỳ dị nào đó tiến nhập vào điên cuồng phá hủy sau đó tân sinh những đoạn kinh mạch cũ. Quá trình này diễn ra rất nhanh chóng, chỉ chưa tới mấy khắc thì đã ngừng lại.
Độc Cô Minh nhìn Địch Vân quằn quại dưới đất nhưng hơi thở càng lúc càng trở nên hùng hậu, không khỏi cảm thán về sự chu toàn của Hắc Hổ.
Ông ta vì biết Địch Vân hiện tại xét về sức chịu đựng thì khá kém nên đã cất công cải tạo Hắc Hổ và Bạch Hổ chân huyết nhằm giúp gã dễ dàng hấp thu hơn. Đồng thời khi hấp thu cũng sẽ không nảy sinh ra dị tượng gì quá lớn khơi dậy tham niệm của những kẻ khác.
Dần đà, hai thứ huyết mạch đế cấp này đã dung hợp thành công với Vô Cấu đạo thể của Địch Vân, giúp gã trở thành một trong những kẻ sở hữu thể chất hoàn mỹ nhất thời đại này. Vừa có khả năng hấp thu linh khí, tu luyện thần tốc không có bình cảnh; mà cũng lại vừa cứng cáp bền bỉ không thua gì đám Thông Bích. Thậm chí, xét về tiềm năng thì Địch Vân còn có chút vượt trội hơn hẳn vì bản thân vẫn sở hữu nhiều ưu điểm của nhân tộc.
Yêu và nhân kết hợp, hắc và bạch trộn lẫn, cộng thêm thiên đạo ưu ái cưng chiều, không cần nói cũng biết tương lai thành tựu của Địch Vân nhất định sẽ rất bất phàm.
Đó là còn chưa kể trí tuệ của gã nữa…
Một kẻ như vậy nếu nói chỉ đi theo làm nền cho kẻ khác là mình, Độc Cô Minh cũng cảm thấy không ổn lắm.
Địch Vân run rẩy toàn thân, bắt đầu cảm nhận sự thay đổi đến khó tin trên người của mình.
Tứ chi của gã đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, chẳng những thế còn như ẩn chứa loại sức mạnh nguyên thủy mạnh mẽ vô song mường tượng chỉ cần cố sức một chút liền có thể xuyên sơn phá thạch.
Điều quan trọng nhất là đôi mắt gã giờ đây đã không còn mù nữa, khoảnh khắc mở mắt ra ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dáng của vị đại ca còn tốt hơn thân nhân với gã kia.
- Đại ca, xin nhận của Địch Vân ba lạy!
Gã nghẹn ngào nói, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu lạy Độc Cô Minh ba cái, đỉnh đầu chạm đất, biểu lộ rõ sự thành kính.
Mà Độc Cô Minh chỉ mỉm cười, tiến tới đỡ gã dậy.
Địch Vân lúc này vẫn chưa thoát khỏi sự nghẹn ngào, nhìn nam tử phàm nhân trước mặt nghiêm túc nói:
- Đại ca! Phụ mẫu sinh ra đệ, có ơn sinh thành, mà đại ca đối với đệ lại có ơn tái tạo. Đời này kiếp này, đệ sẽ chỉ trung thành với mình đại ca. Nếu trái lời hồn phi phách tán, tuyệt tử tuyệt tôn…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Đừng dùng từ trung thành. Đệ là huynh đệ của ta. Về sau, có lẽ đệ sẽ có hoài bão cho riêng mình. Đến lúc đó liền có thể tùy ý rời đi…
Địch Vân nghe xong liền sửng sờ, sau đó thở dài cũng mỉm cười:
- Đệ thật bội phục huynh. Trong thuật quyền mưu có câu “lạt mềm buộc chặt”, “muốn nắm phải thả”. Thực tế chính bởi vì thuật này ai ai cũng biết, ai ai cũng thông thạo nên nếu đã là bậc trí giả như nhau, chẳng thể nào dùng thuật này để gài bẫy đối phương. Mà huynh, không dùng mưu kế, chỉ dùng sự chân thành mà lại có thể khiến trí giả như ta tự nguyện sa vào…
Độc Cô Minh cười ha hả:
- Tên yêu nhân nhà ngươi dám nói ta giả tạo sao?
Địch Vân bất lực lắc đầu.
Sau đó cả hai liền cùng nghiên cứu những sự thay đổi trên cơ thể gã. Có lẽ nổi bật nhất chính là hình xăm bạch hổ đang giương nanh múa vuốt phủ kín nửa bên lưng phải, sau đó còn tràn qua bả vai và bắp tay. Phía đối diện chính là hình xăm hắc hổ tuy không giương nanh múa vuốt, chỉ đang nằm phủ phục dưới mặt đất nhưng cặp mắt lại lóe lên quang mang kỳ dị, rõ ràng đang ẩn tàng thực lực.
Địch Vân cởi trần thân trên, lúc gã mặc áo vào nhìn chẳng khác gì thư sinh là mấy, song lúc cởi áo ra lại lực lưỡng vô cùng. Từng nhóm cơ bắp săn chắc, rắc rỏi như được điêu khắc ra. Đây cũng không phải do gã tập luyện mà chính là nhờ chân huyết của Song Hổ cải tạo mà thành. Chúng kết hợp vơi hình xăm hắc bạch hổ hai bên lưng, vai và cánh tay tạo cho Địch Vân một dáng vẻ cực kỳ bất phàm, dũng mãnh.
- Về sau lúc đánh nhau nhớ cởi áo ra chấn nhiếp đối phương. Nhìn đệ bây giờ ta cũng rất ngán ngẩm…
Độc Cô Minh hơi ganh tỵ với sự thay đổi của Địch Vân. Phải biết rằng đạo thể của hắn cũng đang dùng Cửu Chuyển Thiên công phiên bản luyện thể tôi rèn cơ bắp, tuy nhiên quá trình cực kỳ gian khổ. Để biến một nhóm cơ trở thành hoàn mỹ như Địch Vân lúc này e rằng phải mất rất nhiều năm tháng, chứ không đơn giản trong nháy mắt liền đạt được như vậy.
Làn khói trắng uốn lượn trước mặt Địch Vân vài vòng rồi ngưng tụ lại hình dáng phàm thể Độc Cô Minh.
Đây chính là năng lực đặc dị của bộ Trường Sinh Phàm Thể này, thứ giúp Độc Cô Minh cực kỳ tự tin dù có rơi vào sự kiềm tỏa của Thiên Long Thần. Việc dung hợp với Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn giúp hắn bằng một cách thần kỳ nào đó cũng dung hợp với khí vận nhân tộc, chỉ cần nào khí vận nhân tộc còn tồn tại chưa mất đi, ngày đó bộ phàm thể này vẫn sẽ bất tử bất diệt.
Đây cũng là điều Vương Nhất đủ khả năng làm được nếu hy sinh đi khí vận Di địa, tuy nhiên, sự bất tử bất diệt của y sẽ vĩnh viễn không được hoàn chỉnh như Độc Cô Minh, vì muốn tái sinh một thân thể phàm nhân thì rất dễ nhưng nếu muốn tái sinh một thân thể tu sĩ thì cái giá phải trả cực kỳ thảm trọng, đôi khi còn lớn hơn thứ nhận về được.
Trận chiến trước Thiên Huyễn thành Việt quốc, Vương Nhất chỉ vận dụng thủ đoạn này một lần duy nhất mà khiến cho khí vận gần mười quốc gia suy sụp, long mạch ở đó tan vỡ, kế đến phạm vi trong toàn bộ đất nước trở thành hoang địa, mất đi sức sống từng có. Chỉ như vậy thôi là đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của việc đánh đổi khí vận lấy sự bất tử tạm thời này.
Nó cũng minh chứng cho việc thiên đạo luôn công bằng, cho đi sẽ lấy lại bằng thứ khác tương xứng. Mọi người cứ tưởng rằng có thể nghịch thiên đôi lúc vẫn sẽ an toàn, nhưng hóa ra không phải thế, chỉ là cái “giá” phải trả của họ chưa tới mà thôi. Rồi đến một lúc nào đó, khi cái “giá” bất thình lình rơi xuống đầu, bọn họ mới vỡ lẽ ra rồi hối hận thì cũng đã muộn.
- Địch Vân!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc phá ra trước mặt, Địch Vân liền đình chỉ tu luyện, ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Đại ca?
Độc Cô Minh nhìn tới nhìn lui một vòng. Sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai mới nói khẽ:
- Chính là ta!
Địch Vân mỉm cười:
- Ta biết sớm muộn gì huynh cũng sẽ tìm tới đây. Thiên Long Thần dù có cố giam lỏng huynh cũng không thể ngờ rằng huynh có thể dùng phương thức tự sát để rời khỏi đó. Được rồi, kế hoạch của huynh là gì? Bao giờ thì hành động?
Độc Cô Minh thoáng ngẩn ra:
- Kế hoạch gì cơ?
Địch Vân điềm đạm nói:
- Là kế hoạch phản cục. Đại ca định biến Thiên Long Thần trở thành quân cờ của mình nên mới quyết tâm ở lại nơi đây, đồng thời còn yêu cầu chúng ta mau chóng rời khỏi.
Độc Cô Minh nghe xong liền gật gù. Hắn phải công nhận Địch Vân thực sự rất thông minh. Gã ta là cùng một dạng người với Sổ Tư, vì trải qua nhân tình thế thái quá nhiều, lại thêm mưu mô cơ trí có sẵn nên đối với những chuyện quyền mưu như vậy cực kỳ linh mẫn. Càng lúc, Độc Cô Minh không khỏi nảy sinh sự thán phục đối với cách nhìn người của Cố Lý.
Sau khi Độc Cô Minh nói ra kế hoạch của mình xong, Địch Vân trầm tư hồi lâu rồi lên tiếng:
- Kế hoạch của đại ca rất táo bạo. Tuy nhiên để hoàn thành kế hoạch này cần phải có một người nội ứng ngoại hợp với huynh, giúp huynh thu thập tin tức bên ngoài mới được. Mà chiếc chìa khóa để mở phản cục, có lẽ nằm ở tên thiên kiêu đang gác cổng cho huynh. Lúc sáng ta nghe loáng thoáng dường như y tên Diệp Khang, là thiên kiêu thế hệ trẻ mới nổi của long tộc, sở hữu thể chất Vân Trung Mộng Long. Trong lịch sử long tộc từng xuất hiện ba vị hào kiệt mang trong mình thể chất này. Với bản tính đa đoan của Thiên Long Thần, cộng thêm việc ông ta chỉ đang là dạng tàn hồn, thiếu đi thân thể làm cơ sở tu hành, có khi nào sẽ muốn đoạt xá Diệp Khang không?
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Chắc chắn sẽ đoạt xá! Mà Diệp Khang hẳn cũng sẽ không cam tâm chịu cảnh như vậy. Ý còn lại đệ đoán không hề sai, ta cần một người nội ứng ngoại hợp giúp ta chia rẽ Diệp Khang và long tộc, biến y thành quân cờ phục vụ cho mục đích của mình. Thế mạnh của Diệp Khang là sự hiểu biết và các mối quan hệ của y ở đây, nhất định khi ép y vào đường cùng, y sẽ bất chấp tất cả phản kháng Thiên Long Thần để bảo vệ bản thân.
Địch Vân thở dài:
- Kế hoạch này đệ sẽ nói lại với Độc Nhãn Kê. Nó không như tiểu ô quy, khi làm việc rất đỗi nghiêm túc, cũng là bậc trí giả hạng trung.
Vốn tưởng Độc Cô Minh sẽ đồng ý, nào ngờ hắn liền lắc đầu:
- Không được, kế hoạch này sẽ chỉ có ta và đệ thực hiện…
- Nhưng đệ không ổn lắm…
Địch Vân khẽ thở dài. Tứ chi tàn phế, lại thêm đôi mắt bị mù. Một phế nhân như gã thì giúp gì được trong tổng đàn yêu tộc đầy rẫy cường giả này chứ?
Đúng lúc này gã cảm nhận được cơ thể đột nhiên bừng bừng sức sống, một loại lực lượng kỳ dị nào đó tiến nhập vào điên cuồng phá hủy sau đó tân sinh những đoạn kinh mạch cũ. Quá trình này diễn ra rất nhanh chóng, chỉ chưa tới mấy khắc thì đã ngừng lại.
Độc Cô Minh nhìn Địch Vân quằn quại dưới đất nhưng hơi thở càng lúc càng trở nên hùng hậu, không khỏi cảm thán về sự chu toàn của Hắc Hổ.
Ông ta vì biết Địch Vân hiện tại xét về sức chịu đựng thì khá kém nên đã cất công cải tạo Hắc Hổ và Bạch Hổ chân huyết nhằm giúp gã dễ dàng hấp thu hơn. Đồng thời khi hấp thu cũng sẽ không nảy sinh ra dị tượng gì quá lớn khơi dậy tham niệm của những kẻ khác.
Dần đà, hai thứ huyết mạch đế cấp này đã dung hợp thành công với Vô Cấu đạo thể của Địch Vân, giúp gã trở thành một trong những kẻ sở hữu thể chất hoàn mỹ nhất thời đại này. Vừa có khả năng hấp thu linh khí, tu luyện thần tốc không có bình cảnh; mà cũng lại vừa cứng cáp bền bỉ không thua gì đám Thông Bích. Thậm chí, xét về tiềm năng thì Địch Vân còn có chút vượt trội hơn hẳn vì bản thân vẫn sở hữu nhiều ưu điểm của nhân tộc.
Yêu và nhân kết hợp, hắc và bạch trộn lẫn, cộng thêm thiên đạo ưu ái cưng chiều, không cần nói cũng biết tương lai thành tựu của Địch Vân nhất định sẽ rất bất phàm.
Đó là còn chưa kể trí tuệ của gã nữa…
Một kẻ như vậy nếu nói chỉ đi theo làm nền cho kẻ khác là mình, Độc Cô Minh cũng cảm thấy không ổn lắm.
Địch Vân run rẩy toàn thân, bắt đầu cảm nhận sự thay đổi đến khó tin trên người của mình.
Tứ chi của gã đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, chẳng những thế còn như ẩn chứa loại sức mạnh nguyên thủy mạnh mẽ vô song mường tượng chỉ cần cố sức một chút liền có thể xuyên sơn phá thạch.
Điều quan trọng nhất là đôi mắt gã giờ đây đã không còn mù nữa, khoảnh khắc mở mắt ra ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dáng của vị đại ca còn tốt hơn thân nhân với gã kia.
- Đại ca, xin nhận của Địch Vân ba lạy!
Gã nghẹn ngào nói, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu lạy Độc Cô Minh ba cái, đỉnh đầu chạm đất, biểu lộ rõ sự thành kính.
Mà Độc Cô Minh chỉ mỉm cười, tiến tới đỡ gã dậy.
Địch Vân lúc này vẫn chưa thoát khỏi sự nghẹn ngào, nhìn nam tử phàm nhân trước mặt nghiêm túc nói:
- Đại ca! Phụ mẫu sinh ra đệ, có ơn sinh thành, mà đại ca đối với đệ lại có ơn tái tạo. Đời này kiếp này, đệ sẽ chỉ trung thành với mình đại ca. Nếu trái lời hồn phi phách tán, tuyệt tử tuyệt tôn…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Đừng dùng từ trung thành. Đệ là huynh đệ của ta. Về sau, có lẽ đệ sẽ có hoài bão cho riêng mình. Đến lúc đó liền có thể tùy ý rời đi…
Địch Vân nghe xong liền sửng sờ, sau đó thở dài cũng mỉm cười:
- Đệ thật bội phục huynh. Trong thuật quyền mưu có câu “lạt mềm buộc chặt”, “muốn nắm phải thả”. Thực tế chính bởi vì thuật này ai ai cũng biết, ai ai cũng thông thạo nên nếu đã là bậc trí giả như nhau, chẳng thể nào dùng thuật này để gài bẫy đối phương. Mà huynh, không dùng mưu kế, chỉ dùng sự chân thành mà lại có thể khiến trí giả như ta tự nguyện sa vào…
Độc Cô Minh cười ha hả:
- Tên yêu nhân nhà ngươi dám nói ta giả tạo sao?
Địch Vân bất lực lắc đầu.
Sau đó cả hai liền cùng nghiên cứu những sự thay đổi trên cơ thể gã. Có lẽ nổi bật nhất chính là hình xăm bạch hổ đang giương nanh múa vuốt phủ kín nửa bên lưng phải, sau đó còn tràn qua bả vai và bắp tay. Phía đối diện chính là hình xăm hắc hổ tuy không giương nanh múa vuốt, chỉ đang nằm phủ phục dưới mặt đất nhưng cặp mắt lại lóe lên quang mang kỳ dị, rõ ràng đang ẩn tàng thực lực.
Địch Vân cởi trần thân trên, lúc gã mặc áo vào nhìn chẳng khác gì thư sinh là mấy, song lúc cởi áo ra lại lực lưỡng vô cùng. Từng nhóm cơ bắp săn chắc, rắc rỏi như được điêu khắc ra. Đây cũng không phải do gã tập luyện mà chính là nhờ chân huyết của Song Hổ cải tạo mà thành. Chúng kết hợp vơi hình xăm hắc bạch hổ hai bên lưng, vai và cánh tay tạo cho Địch Vân một dáng vẻ cực kỳ bất phàm, dũng mãnh.
- Về sau lúc đánh nhau nhớ cởi áo ra chấn nhiếp đối phương. Nhìn đệ bây giờ ta cũng rất ngán ngẩm…
Độc Cô Minh hơi ganh tỵ với sự thay đổi của Địch Vân. Phải biết rằng đạo thể của hắn cũng đang dùng Cửu Chuyển Thiên công phiên bản luyện thể tôi rèn cơ bắp, tuy nhiên quá trình cực kỳ gian khổ. Để biến một nhóm cơ trở thành hoàn mỹ như Địch Vân lúc này e rằng phải mất rất nhiều năm tháng, chứ không đơn giản trong nháy mắt liền đạt được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.