Chương 355: Kẻ diệt đạo thời đại này
Tiểu Long
10/06/2022
Ngũ Hành tử biến sắc:
- Hôm nay tại sao lại xuất hiện nhiều quái kiệt đến vậy, toàn bộ đều là những kẻ mạnh nhất giới trẻ Di địa! Ngay cả đám Quan Thất, Diệp Chính cũng chưa chắc đã đủ tư cách tham gia vào trận chiến này! Hết thảy chỉ vì một tên Độc Cô Minh thôi sao?
Ba chữ Độc Cô Minh này trong quãng thời gian hai mươi năm trở lại đây đúng là nguồn cơn của mọi cuộc tranh đấu. Mọi thiên kiêu tốp đầu ngũ châu dù vô tình hay không cũng sẽ đều liên quan ít nhiều đến hắn. Đến cả Hạ Thương Lan vừa từ thánh giới tới kia cũng vậy, mục đích của nàng ngoài việc chia rẽ nội bộ lớp trẻ Di địa thì còn phụng lệnh Tiêu thiên sư theo dõi nhất cử nhất động của Độc Cô gia Trung Thổ Di địa, tìm hiểu về tính cách, điểm mạnh điểm yếu của Độc Cô thái tử thần bí và Độc Cô Minh, cặp song sinh huynh đệ sở hữu Trường Sinh thể năm đó.
Mặc dù còn chưa rõ mục đích của ông ta là gì nhưng Hạ Thương Lan phỏng đoán rằng Tiêu thiên sư muốn chọn một trong hai làm quân cờ để thông qua họ điều khiển cả Độc Cô gia thánh với Tu Chân Liên Minh đại cự đầu kia. Chỉ cần an định được hai phương thế lực này, việc Bạch Hoàng chiếm lại được quyền uy Cửu Thiên Thập Địa, thống nhất giang sơn cũng là điều nắm chắc trong lòng bàn tay.
- Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý không phải việc gì đáng tự hào… Nếu cho ta được lựa chọn cũng sẽ hy vọng không phải sống cuộc đời như ngươi. Phụ mẫu ly tán, huynh đệ máu mủ xa rời, bước đi trong mê man cuối cùng làm con cờ cho kẻ khác… Thật đáng buồn thay…
Nghe Hạ Thương Lan thở dài. Mạnh Lão bên cạnh nói:
- Con cờ? Rốt cuộc ai là người đánh cờ, ai mới là con cờ? Điều này không dễ nhận định chút nào đâu! Bạch U Mộng thái tử chẳng phải cũng luôn tính toán những vị hoàng tử khác sao? Phải lúc gần được sắc phong thái tử mới phát hiện bản thân bị Thập Thất hoàng tử bày ra bố cục giết hại toàn bộ tộc nhân một chi của mình, đến cả mẫu thân, quyền thần dưới trướng đều bị diệt sạch, suýt chút nữa còn bị Bạch Hoàng thay thế bằng Bạch Vân Long Tứ hoàng tử! Cho đến khi tấm màn cuối cùng được lật lên vẫn chưa thể biết ai mới chân chính là hắc thủ sau màn đâu... Rất có thể ngay cả Thập Thất hoàng tử, Tiêu thiên sư, Độc Cô gia thánh giới, hay thậm chí Bạch Hoàng đều là những quân cờ của một bàn cờ khác có quy mô to lớn hơn những bàn cờ nhỏ này rất nhiều, mà người đánh lại chính là những tồn tại bất khả tư nghì nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta!
——————————————
- Sát huynh, Sơ Tuyết sư tỷ… Mộng Tiểu Phàm huynh đệ! Còn cả hai ngươi Tỏa Cốt Tẫn Cốt!
Độc Cô Minh nhìn năm anh kiệt vừa hiện thân, cõi lòng đau thương đến cùng cực nay xuất hiện niềm an ủi to lớn.
Trận chiến dai dẳng ác liệt này khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cơ thể vốn dĩ bị lực tử vong hủy hoại nay càng thêm thảm hơn, nếu không phải ý chí của hắn quá mạnh thì đã sớm gục ngã từ lâu. Thấy nam tử áo vàng đeo găng tay bước đến sóng vai bên cạnh Sát Tiếu Thiên, hắn vội ôm quyền hướng về y, giọng nghẹn ngào nói:
- Đa tạ tương trợ! Hy vọng các vị giúp ta cầm chân bọn chúng, Mộng huynh, nghe nói y đạo của huynh rất cao minh, xin hãy cùng ta vào Thiên Huyễn thành cứu Tích Quân!
Hắn vừa nói toàn thân vừa run rẩy, ánh mắt bi thương nhìn về phía tòa thành cổ kính sau lưng.
Kiếp thể và phàm thể cách nhau chỉ một tòa thành này.
Trong lúc kiếp thể đang giao chiến dữ dội với những anh tài bậc nhất thì ở trong tòa thành kia, bên bờ hồ Vô Ưu, phàm thể lại đang ôm chặt Lưu Tích Quân, lệ nóng rơi lã chã xuống gương mặt nay đã trắng bệch của nàng.
Hai mắt nàng nhắm nghiền lại, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tựa như giải thoát.
Nàng không chờ được nữa, cơ thể đã dần lạnh đi, linh hồn sắp sửa rời khỏi chốn hồng trần đầy đau buồn này mà đến một thế giới khác.
Ở thế giới đó có đau thương không? Có ly biệt không? Có sự hờ hững đến vô cảm không?
Nàng không biết.
Chỉ biết nơi đó chắc chắn sẽ không có hắn, người nàng yêu thương nhất.
Cũng sẽ không có phụ thân, người nàng tôn kính nhất.
Tuy nơi đó không có hai bọn họ nhưng lại khiến nàng cảm thấy an lòng, vì nàng không muốn họ như nàng, sở hữu nhân sinh ngắn ngủi như vậy.
Phụ thân nàng có chấp niệm rất lớn với tu luyện, nếu cho ông ấy đủ thời gian, kiếp này chắc chắn có thể vấn đỉnh, trở thành hào kiệt lưu danh vạn thế.
Còn hắn, người nàng yêu nhất cũng sẽ không vì nàng mà buồn đau quá lâu, vì có lẽ vẫn một người con gái khác đang chờ đợi hắn, mà hắn đối với nữ nhân này của yêu đến mức dốc tận tâm can, thề nguyền sống chết, khác hẳn loại hờ hững vô tâm từng dành cho nàng.
Ở bên ngoài thành, Mộng Tiểu Phàm nghe Độc Cô Minh nhắc đến Lưu Tích Quân thì thở dài sườn sượt, song vẫn mỉm cười gật đầu:
- Được! Ta đi cùng huynh!
Dứt lời cả hai liền thi triển thuật khinh hành rời đi. Vương Nhất và Thông Bích đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Sát Tiếu Thiên và một nam tử lạ mặt quấn lấy. Đây chính là Đông Hoa thái tử trong lời nói của Sát Tiếu Thiên.
Thật khó tin nam tử lạ mặt này lại sở hữu chiến lực khủng bố đến mức khó lòng hình dung. Y giao chiến liên tục với Thông Bích suốt mấy trăm chiêu mà không hề rơi xuống thế hạ phong, dù Thông Bích đã sử dụng thần thông mạnh nhất của mình là Triều Thiên Nhất Côn nhưng vẫn bị y hóa giải, kiềm tỏa không cách nào đuôi theo Độc Cô Minh vào thành.
Vương Nhất và Sát Tiếu Thiên cũng là một cặp kỳ phùng địch thủ. Lần này trở lại nam tử áo đen vẻ mặt lạnh lùng hờ hững kia đã thay đổi hoàn toàn. Từ tu vi đến khí chất đều thăng hóa đến mức khiến những người từng gặp không tài nào nhận ra gã. Trên người gã tỏa ra sát đạo vận cực kỳ nồng đậm, rõ ràng đã giết chóc không dưới mấy vạn sinh mạng.
Kiếp Chủ vừa nhìn một cái đã biết nguồn cơn bên trong:
- Oán khí của ngũ đạo tự phong! Ngươi rời khỏi Di địa ra bên ngoài ngũ giới để thí luyện mới có thể lột xác nhanh đến vậy!
Vương Nhất nghe xong liền tỏ ra âm trầm. Đây là bí mật của Tuyết Thương bọn họ, cũng là nguyên nhân khiến y dù không rời khỏi Tuyết Thương phái nhưng vẫn đạt đến cảnh giới đấu pháp hoàn mỹ. Chẳng có gì là tự nhiên mà thành, dù là thiên tài đến đâu cũng cần khổ luyện không ngừng. Con đường thông với ngũ đạo tự phong được Tuyết Thương phái trấn giữ. Bọn họ thi thoảng vẫn đưa những thiên tài kiệt xuất của mình ra bên ngoài, dùng thần phù thay đổi khí tức để đi lại trong ngũ giới kia. Nhờ vậy mà những Vương Nhất, Sát Tiếu Thiên mới có thể liên tục mài giũa, gặp gỡ thiên tài các chủng tộc khác, thông qua huyết chiến ma luyện để đề thăng chiến lực bản thân.
Đừng nhìn y ở Di địa chỉ là một kẻ vừa mới xuất sơn mà nhầm. Thực chất ở giới trẻ ngũ đạo tự phong, cái tên giả mà y thường dùng cũng rất vang dội, thậm chí xếp trong tốp mười của Phong Vân bảng, được vô số thế lực cự đầu ở đây săn đón. Sát Tiếu Thiên cũng vậy, trên Nhân Giới Chí Tôn bảng không có chút danh tính nào nhưng ở ngũ đạo tự phong lại tề danh ngay bên dưới tên giả của Vương Nhất, trở thành một trong những cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất.
- Đại sư huynh, chúng ta quá quen thuộc với nhau, ngay từ nhỏ đã cùng nhau tỷ đấu không ngừng! Dù huynh có mạnh hơn ta cũng không cách nào giết nổi ta!
Sát Tiếu Thiên dùng sát ý đón đỡ đế ý, cùng Vương Nhất bất phân thắng bại.
Dù những kẻ muốn Độc Cô Minh chết lúc này đều đã bị cầm chân nhưng vẫn còn Kiếp Chủ, Trương Kiệt thoải mái rảnh tay. Dĩ nhiên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội giết hắn nên lập tức đuổi theo về hướng Thiên Huyễn thành.
Có điều lúc sắp tới được tòa thành này thì từ trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây huyết sắc khổng lồ tràn đầy khí tức bất ổn, mà sắc mặt Kiếp Chủ cũng ngưng trọng như gặp phải đại địch.
- Kẻ diệt đạo thời đại này! Tới đúng lúc lắm! Ta và ngươi đến từ hai thời đại khác nhau, cùng sử dụng Đại Thôn Phệ thuật nhưng đường lối vận hành tách biệt! Đến đây đi để xem rốt cuộc là đạo ta đúng hay đạo ngươi đúng!
Gã lẩm bẩm, chiến ý bùng phát, Lục Giới Sát Hồn thương vung lên chuẩn bị cho một cuộc quyết đấu khốc liệt.
Chỉ nghe từ đám mây huyết sắc kia vang lên giọng nói the thé:
- Ta không quan tâm ngươi là cái gì, chỉ cần dám tổn thương ca ca, ta liền ăn tươi nuốt sống ngươi!
- Hôm nay tại sao lại xuất hiện nhiều quái kiệt đến vậy, toàn bộ đều là những kẻ mạnh nhất giới trẻ Di địa! Ngay cả đám Quan Thất, Diệp Chính cũng chưa chắc đã đủ tư cách tham gia vào trận chiến này! Hết thảy chỉ vì một tên Độc Cô Minh thôi sao?
Ba chữ Độc Cô Minh này trong quãng thời gian hai mươi năm trở lại đây đúng là nguồn cơn của mọi cuộc tranh đấu. Mọi thiên kiêu tốp đầu ngũ châu dù vô tình hay không cũng sẽ đều liên quan ít nhiều đến hắn. Đến cả Hạ Thương Lan vừa từ thánh giới tới kia cũng vậy, mục đích của nàng ngoài việc chia rẽ nội bộ lớp trẻ Di địa thì còn phụng lệnh Tiêu thiên sư theo dõi nhất cử nhất động của Độc Cô gia Trung Thổ Di địa, tìm hiểu về tính cách, điểm mạnh điểm yếu của Độc Cô thái tử thần bí và Độc Cô Minh, cặp song sinh huynh đệ sở hữu Trường Sinh thể năm đó.
Mặc dù còn chưa rõ mục đích của ông ta là gì nhưng Hạ Thương Lan phỏng đoán rằng Tiêu thiên sư muốn chọn một trong hai làm quân cờ để thông qua họ điều khiển cả Độc Cô gia thánh với Tu Chân Liên Minh đại cự đầu kia. Chỉ cần an định được hai phương thế lực này, việc Bạch Hoàng chiếm lại được quyền uy Cửu Thiên Thập Địa, thống nhất giang sơn cũng là điều nắm chắc trong lòng bàn tay.
- Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý không phải việc gì đáng tự hào… Nếu cho ta được lựa chọn cũng sẽ hy vọng không phải sống cuộc đời như ngươi. Phụ mẫu ly tán, huynh đệ máu mủ xa rời, bước đi trong mê man cuối cùng làm con cờ cho kẻ khác… Thật đáng buồn thay…
Nghe Hạ Thương Lan thở dài. Mạnh Lão bên cạnh nói:
- Con cờ? Rốt cuộc ai là người đánh cờ, ai mới là con cờ? Điều này không dễ nhận định chút nào đâu! Bạch U Mộng thái tử chẳng phải cũng luôn tính toán những vị hoàng tử khác sao? Phải lúc gần được sắc phong thái tử mới phát hiện bản thân bị Thập Thất hoàng tử bày ra bố cục giết hại toàn bộ tộc nhân một chi của mình, đến cả mẫu thân, quyền thần dưới trướng đều bị diệt sạch, suýt chút nữa còn bị Bạch Hoàng thay thế bằng Bạch Vân Long Tứ hoàng tử! Cho đến khi tấm màn cuối cùng được lật lên vẫn chưa thể biết ai mới chân chính là hắc thủ sau màn đâu... Rất có thể ngay cả Thập Thất hoàng tử, Tiêu thiên sư, Độc Cô gia thánh giới, hay thậm chí Bạch Hoàng đều là những quân cờ của một bàn cờ khác có quy mô to lớn hơn những bàn cờ nhỏ này rất nhiều, mà người đánh lại chính là những tồn tại bất khả tư nghì nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta!
——————————————
- Sát huynh, Sơ Tuyết sư tỷ… Mộng Tiểu Phàm huynh đệ! Còn cả hai ngươi Tỏa Cốt Tẫn Cốt!
Độc Cô Minh nhìn năm anh kiệt vừa hiện thân, cõi lòng đau thương đến cùng cực nay xuất hiện niềm an ủi to lớn.
Trận chiến dai dẳng ác liệt này khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cơ thể vốn dĩ bị lực tử vong hủy hoại nay càng thêm thảm hơn, nếu không phải ý chí của hắn quá mạnh thì đã sớm gục ngã từ lâu. Thấy nam tử áo vàng đeo găng tay bước đến sóng vai bên cạnh Sát Tiếu Thiên, hắn vội ôm quyền hướng về y, giọng nghẹn ngào nói:
- Đa tạ tương trợ! Hy vọng các vị giúp ta cầm chân bọn chúng, Mộng huynh, nghe nói y đạo của huynh rất cao minh, xin hãy cùng ta vào Thiên Huyễn thành cứu Tích Quân!
Hắn vừa nói toàn thân vừa run rẩy, ánh mắt bi thương nhìn về phía tòa thành cổ kính sau lưng.
Kiếp thể và phàm thể cách nhau chỉ một tòa thành này.
Trong lúc kiếp thể đang giao chiến dữ dội với những anh tài bậc nhất thì ở trong tòa thành kia, bên bờ hồ Vô Ưu, phàm thể lại đang ôm chặt Lưu Tích Quân, lệ nóng rơi lã chã xuống gương mặt nay đã trắng bệch của nàng.
Hai mắt nàng nhắm nghiền lại, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tựa như giải thoát.
Nàng không chờ được nữa, cơ thể đã dần lạnh đi, linh hồn sắp sửa rời khỏi chốn hồng trần đầy đau buồn này mà đến một thế giới khác.
Ở thế giới đó có đau thương không? Có ly biệt không? Có sự hờ hững đến vô cảm không?
Nàng không biết.
Chỉ biết nơi đó chắc chắn sẽ không có hắn, người nàng yêu thương nhất.
Cũng sẽ không có phụ thân, người nàng tôn kính nhất.
Tuy nơi đó không có hai bọn họ nhưng lại khiến nàng cảm thấy an lòng, vì nàng không muốn họ như nàng, sở hữu nhân sinh ngắn ngủi như vậy.
Phụ thân nàng có chấp niệm rất lớn với tu luyện, nếu cho ông ấy đủ thời gian, kiếp này chắc chắn có thể vấn đỉnh, trở thành hào kiệt lưu danh vạn thế.
Còn hắn, người nàng yêu nhất cũng sẽ không vì nàng mà buồn đau quá lâu, vì có lẽ vẫn một người con gái khác đang chờ đợi hắn, mà hắn đối với nữ nhân này của yêu đến mức dốc tận tâm can, thề nguyền sống chết, khác hẳn loại hờ hững vô tâm từng dành cho nàng.
Ở bên ngoài thành, Mộng Tiểu Phàm nghe Độc Cô Minh nhắc đến Lưu Tích Quân thì thở dài sườn sượt, song vẫn mỉm cười gật đầu:
- Được! Ta đi cùng huynh!
Dứt lời cả hai liền thi triển thuật khinh hành rời đi. Vương Nhất và Thông Bích đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Sát Tiếu Thiên và một nam tử lạ mặt quấn lấy. Đây chính là Đông Hoa thái tử trong lời nói của Sát Tiếu Thiên.
Thật khó tin nam tử lạ mặt này lại sở hữu chiến lực khủng bố đến mức khó lòng hình dung. Y giao chiến liên tục với Thông Bích suốt mấy trăm chiêu mà không hề rơi xuống thế hạ phong, dù Thông Bích đã sử dụng thần thông mạnh nhất của mình là Triều Thiên Nhất Côn nhưng vẫn bị y hóa giải, kiềm tỏa không cách nào đuôi theo Độc Cô Minh vào thành.
Vương Nhất và Sát Tiếu Thiên cũng là một cặp kỳ phùng địch thủ. Lần này trở lại nam tử áo đen vẻ mặt lạnh lùng hờ hững kia đã thay đổi hoàn toàn. Từ tu vi đến khí chất đều thăng hóa đến mức khiến những người từng gặp không tài nào nhận ra gã. Trên người gã tỏa ra sát đạo vận cực kỳ nồng đậm, rõ ràng đã giết chóc không dưới mấy vạn sinh mạng.
Kiếp Chủ vừa nhìn một cái đã biết nguồn cơn bên trong:
- Oán khí của ngũ đạo tự phong! Ngươi rời khỏi Di địa ra bên ngoài ngũ giới để thí luyện mới có thể lột xác nhanh đến vậy!
Vương Nhất nghe xong liền tỏ ra âm trầm. Đây là bí mật của Tuyết Thương bọn họ, cũng là nguyên nhân khiến y dù không rời khỏi Tuyết Thương phái nhưng vẫn đạt đến cảnh giới đấu pháp hoàn mỹ. Chẳng có gì là tự nhiên mà thành, dù là thiên tài đến đâu cũng cần khổ luyện không ngừng. Con đường thông với ngũ đạo tự phong được Tuyết Thương phái trấn giữ. Bọn họ thi thoảng vẫn đưa những thiên tài kiệt xuất của mình ra bên ngoài, dùng thần phù thay đổi khí tức để đi lại trong ngũ giới kia. Nhờ vậy mà những Vương Nhất, Sát Tiếu Thiên mới có thể liên tục mài giũa, gặp gỡ thiên tài các chủng tộc khác, thông qua huyết chiến ma luyện để đề thăng chiến lực bản thân.
Đừng nhìn y ở Di địa chỉ là một kẻ vừa mới xuất sơn mà nhầm. Thực chất ở giới trẻ ngũ đạo tự phong, cái tên giả mà y thường dùng cũng rất vang dội, thậm chí xếp trong tốp mười của Phong Vân bảng, được vô số thế lực cự đầu ở đây săn đón. Sát Tiếu Thiên cũng vậy, trên Nhân Giới Chí Tôn bảng không có chút danh tính nào nhưng ở ngũ đạo tự phong lại tề danh ngay bên dưới tên giả của Vương Nhất, trở thành một trong những cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất.
- Đại sư huynh, chúng ta quá quen thuộc với nhau, ngay từ nhỏ đã cùng nhau tỷ đấu không ngừng! Dù huynh có mạnh hơn ta cũng không cách nào giết nổi ta!
Sát Tiếu Thiên dùng sát ý đón đỡ đế ý, cùng Vương Nhất bất phân thắng bại.
Dù những kẻ muốn Độc Cô Minh chết lúc này đều đã bị cầm chân nhưng vẫn còn Kiếp Chủ, Trương Kiệt thoải mái rảnh tay. Dĩ nhiên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội giết hắn nên lập tức đuổi theo về hướng Thiên Huyễn thành.
Có điều lúc sắp tới được tòa thành này thì từ trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây huyết sắc khổng lồ tràn đầy khí tức bất ổn, mà sắc mặt Kiếp Chủ cũng ngưng trọng như gặp phải đại địch.
- Kẻ diệt đạo thời đại này! Tới đúng lúc lắm! Ta và ngươi đến từ hai thời đại khác nhau, cùng sử dụng Đại Thôn Phệ thuật nhưng đường lối vận hành tách biệt! Đến đây đi để xem rốt cuộc là đạo ta đúng hay đạo ngươi đúng!
Gã lẩm bẩm, chiến ý bùng phát, Lục Giới Sát Hồn thương vung lên chuẩn bị cho một cuộc quyết đấu khốc liệt.
Chỉ nghe từ đám mây huyết sắc kia vang lên giọng nói the thé:
- Ta không quan tâm ngươi là cái gì, chỉ cần dám tổn thương ca ca, ta liền ăn tươi nuốt sống ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.