Chương 358: Manh mối
Tiểu Long
12/06/2022
Bởi vì đạo thể từ quá khứ còn chưa trở lại nên kiếp thể lúc này đây chẳng
hề có chút ấn tượng gì với thiên tài họ Vạn trong lời nói của lão. Mà
hắn cũng không quan tâm lắm, nôn nóng hỏi về vấn đề phục sinh người chết thì nghe lão đáp:
- Yên tâm, lão phu không hề lừa ngươi. Ta đích thực có manh mối về vấn đề này, nó cũng có liên quan tới ta rất nhiều. Ngươi từng nghe đến truyền thuyết về Hoàng Tuyền hay chưa?
Độc Cô Minh nhíu mày thoáng nghĩ ngợi, sau đó liền kinh ngạc nhìn lão nhân trước mắt:
- Tam Sinh? Chẳng lẽ tiền bối với Tam Sinh thạch có liên quan?
Trong nhân gian có tương truyền một câu chuyện về luân hồi.
Truyền thuyết kể rằng mỗi một sinh mạng trên thế gian sau khi chết đi thì linh hồn không hề bị hủy diệt mà vẫn còn tồn tại, hướng đến kiếp sống ở một thế giới khác.
Nhưng trước khi đầu thai chuyển kiếp, linh hồn bắt buộc phải đi qua một nơi có tên gọi Địa Phủ. Đây cũng là nơi phán xét phân định thiện ác, nhân quả của linh hồn đó, cuối cùng chọn nơi luân hồi tương ứng tùy theo nghiệp lực.
Đường xuống Địa Phủ chỉ có một.
Đó là Hoàng Tuyền lộ - một con đường thẳng tắp nhưng lại dài và xa tới mức linh hồn muốn đi đến điểm cuối cần mất thời gian cả trăm năm, thậm chí nếu đó là một linh hồn vất vưởng vô định, nghiệp lực quá nặng thì có thể mất đến ngàn vạn năm cũng chưa thể thoát khỏi con đường này. Hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi dương gian gọi đó là hoa Bỉ Ngạn.
Nơi cuối Hoàng Tuyền lộ còn có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên. Nước sông chảy siết, chỉ cần vô tình rơi vào thì vĩnh viễn bị hủy diệt, không còn tư cách luân hồi thêm lần nữa. Cầu Nại Hà bắt ngang qua Vong Xuyên để dẫn đường cho những linh hồn vượt khỏi Nại Hà chảy siết bên dưới.
Bờ đối diện của cây cầu lại có một gò đất có tên Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài là đình Mạnh Bà.
Chính Mạnh Bà này là người trông chừng và cai quản nơi đây, đồng thời có nhiệm vụ giao cho mỗi sinh linh một chén canh Vô Ưu. Tương truyền rằng sau khi uống canh Vô Ưu này thì linh hồn sẽ quên đi chuyện tiền kiếp, trở về thánh khiết như lúc nguyên thủy, chuẩn bị bắt đầu một kiếp sống mới.
Mà Tam Sinh thạch Độc Cô Minh vừa nhắc đến chính là một tảng đá nằm bên cạnh dòng sông Vong Xuyên, trên đó có phản chiếu ba đời hiện tại, vị lai cùng quá khứ của mỗi sinh linh vừa đi ngang qua. Nhìn nhân quả ba đời này, những sinh linh kia sẽ hiểu vì sao mình lại phải luân hồi đến thế giới mới với thân phận được định đoạt sẵn, sau khi không còn vướng bận gì sẽ uống một bát canh Vô Ưu rồi chìm vào luân hồi vô biên, chính thức đầu thai chuyển kiếp.
- Ta đích xác là Tam Sinh thạch ở bên cạnh Vong Xuyên. Ta không rõ ta sinh từ khi nào, vì sao sinh ra, chỉ biết khi có Vong Xuyên thì liền có ta, mà Mạnh Bà, chính là tồn tại cấm kỵ chưởng khống luân hồi, thay thiên đạo cai quản chúng sinh...
Giọng Tam Sinh lão nhân chậm rãi vang lên, như có ma lực khiến Độc Cô Minh chìm đắm trong đó.
- Nhưng lúc còn ở đó ta không hề có linh trí mà chỉ là một hòn đá vô tri, cho đến một ngày nọ, một tên dã nhân lông vàng đầu thắt khăn tím xuất hiện đánh vào Hoàng Tuyền nhằm cướp lại thứ gì đó từ trong luân hồi. Gã dã nhân kia cường đại đến mức khó lòng hình dung, mặc dù bị Mạnh Bà đánh bại, trục xuất ra khỏi Hoàng Tuyền nhưng trước khi rời đi vẫn kịp đánh ra một chưởng hủy diệt bản thể Tam Sinh thạch của ta, khiến nó rơi vào trong luân hồi, đi đến nhiều tiết điểm thời không khác nhau.
Trăm vạn năm sau, ta từ trong cõi hồng trần nảy sinh linh trí, bắt đầu không ngừng tìm kiếm những mảnh vụn thân thể của mình để tổ hợp lại, để rồi khi tới thời đại thái cổ ta mới chính thức hồi phục gần như trọn vẹn, trở thành sinh mệnh sống thực sự, có cảm xúc, có thể tu luyện, đồng thời có thời điểm tử vong riêng của mình.
Thấy Độc Cô Minh có vẻ không hiểu, Tam Sinh lão nhân vuốt râu cười ha hả:
- Loại sinh mệnh như ta nếu vĩnh viễn vô tình vô cảm, hoà vào thiên đạo thì sẽ thọ ngang trời đất, gần như bất tử bất diệt. Nhưng như vậy chẳng có gì thú vị, hồng trần tuy vấy bẩn nhưng ngập tràn màu sắc khiến ta rung động. Hiện tại mệnh ta không dài, mục đích tồn tại mỗi ngày tuy cũng là tu luyện để gia tăng thọ nguyên nhưng trong sự hữu tình, không hề vô tình như năm xưa. Loại cảm giác gấp rút, khao khát né tránh tử vong này rất thích thú. Ta cam nguyện như vậy!
Độc Cô Minh trầm mặc hỏi:
- Ý của tiền bối nếu ta cường đại như dã nhân lông vàng kia thì có thể đến luân hồi cướp lại Tích Quân từ Mạnh Bà sao?
Tam Sinh lắc đầu:
- Ngươi vĩnh viễn không thắng được Mạnh Bà, vì nàng ta đại diện cho thiên đạo, từ bỏ vọng tưởng ấy đi. Những thứ bên trong luân hồi đều là cấm kỵ, dù cho những tồn tại thần thoại, hay trước thần thoại cũng không cách nào suy tính ra những gì phát sinh bên trong luân hồi. Đến mức kiếp nạn giáng xuống bọn họ vì không chống được nên phải nghĩ ra cách trốn vào tiết điểm thời không, chờ ngày trở lại nhân gian. Ta nói chỉ cho ngươi manh mối, là muốn nói về sự kiện dã nhân đánh nát bản thể Tam Sinh thạch của ta. Ta có khả năng nhìn thấu tiền kiếp, hiện kiếp và lai kiếp của một linh hồn. Nếu có người nào dung hợp với một bộ phận của ta thì cũng có năng lực tương tự như vậy. Năm đó hành động của dã nhân dường như không phải đơn thuần khiêu chiến Mạnh Bà mà trọng điểm là nhắm đến ta.
Năm tháng sau đó cũng có một người áo xanh xuất hiện, y mặc dù thua xa dã nhân nhưng lại dường như rất thông thuộc nơi này, cẩn thận tìm đến một mảnh vỡ còn sót lại của ta. Y thi triển thần thông nào đó dung hợp nó với linh hồn mình. Kế đến...
Giọng Tam Sinh trở nên gấp rút, ánh mắt như hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy:
- Kế đến y nở nụ cười hờ hững, khoảnh khắc Mạnh Bà đánh tới liền thi giải tán đạo, tự kết thúc sinh mạng mình rồi nhảy vào trong vòng xoáy luân hồi... Mãi về sau ta mới hiểu hành động của y và dã nhân! Cả hai là muốn mượn loại năng lực kia của ta để tìm kiếm người mình muốn. Ta không rõ họ có thành công hay không, nhưng đó cũng là một loại manh mối!
Độc Cô Minh nghe đến xuất thần. Bình thường hắn rất tự tin vào bản thân nhưng nghe xong những điều này cũng cảm thấy chết lặng. Chạm đến luân hồi là cảnh giới gì mới làm được?
Chủ cảnh trong mắt Tam Sinh lão nhân chẳng khác gì con kiến, mà Tam Sinh lão nhân với dã nhân lại càng cách biệt, đó là còn chưa kể tới nam tử áo xanh kia. Hai vị này một người đánh vỡ Tam Sinh thạch, một người cưỡng ép dung hợp nó, tu vi có thể gọi siêu thần nhập hoá, ngay cả Kiếp Chủ e là cũng chưa có loại năng lực như thế.
Vậy hắn thì sao? Bây giờ còn đang là một Tiên Thai nhỏ bé, bao giờ mới đạt được trình độ như họ?
Tam Sinh dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bèn cười nói:
- Đừng khinh thường bản thân, vì sao ta lại chọn tự mình chủ động đến gặp ngươi, nói ra manh mối này cũng vì có nguyên nhân riêng. Ta có thể nhìn ra tam sinh của mọi người nhưng lại không tài nào thấy được tam sinh của ngươi! Lý do vì ngươi cũng là tồn tại như ta, nơi ấn đường của ngươi chính là mảnh vỡ bản thể năm đó đã bị người áo xanh dung hợp!
Trong lúc Độc Cô Minh còn đang sửng sờ thì lại nghe Tam Sinh nói tiếp:
- Ngoài ngươi ra, sẽ chẳng ai vén được bức màn cấm kỵ này! Rốt cuộc dã nhân và nam tử áo xanh là ai, sau khi y thi giải tán đạo chìm vào luân hồi đã trở thành kẻ nào, làm ra những chuyện kinh thế hãi tục gì! Ta thậm chí nghi ngờ ngươi chính là y sau khi chuyển thế! Tuy nhiên, Kiếp Chủ ngoài kia lại là một dấu hỏi lớn khiến nhận định này của ta xuất hiện khúc mắc...
Chờ khi tu vi ngươi cao hơn, sử dụng được Tam Sinh thạch thì mọi thứ sẽ bắt đầu rõ ràng! Cứ vậy đi! Về thân xác nữ tử kia thì nên an táng cho tốt, nếu thật sự có một ngày ngươi cứu được nữ tử kia từ trong luân hồi trở về thì phải tạo cho nàng ta một thân thể mới, đủ thọ nguyên, đủ căn cơ, không thể tiếp tục sử dụng thân xác cũ được.
- Vãn bối hiểu, đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Độc Cô Minh cúi người bái tạ, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Tam Sinh biến mất, khung cảnh xung quanh trở lại là bờ hồ Vô Ưu đầy tịch lặng kia.
Nhìn mặt hồ đang phảng phất ánh tím trước mặt, lại thêm cầu Bất Quy Lai đang bắt ngang qua, hắn chợt nhíu mày kinh nghi bất định.
- Bất Quy Lai, Nại Hà kiều... Hồ Vô Ưu, Vong Xuyên hà... Chẳng lẽ chúng có liên quan gì với nhau sao? Mà Thiên Huyễn thành này, tồn tại qua nhiều lần cấm kỵ vẫn không mảy may suy chuyển, ngay cả bản thể Tam Sinh thạch sau khi nảy sinh linh trí vẫn chọn đến đây tu luyện, chẳng lẽ là vì nó có liên quan tới Địa Phủ kia?
- Yên tâm, lão phu không hề lừa ngươi. Ta đích thực có manh mối về vấn đề này, nó cũng có liên quan tới ta rất nhiều. Ngươi từng nghe đến truyền thuyết về Hoàng Tuyền hay chưa?
Độc Cô Minh nhíu mày thoáng nghĩ ngợi, sau đó liền kinh ngạc nhìn lão nhân trước mắt:
- Tam Sinh? Chẳng lẽ tiền bối với Tam Sinh thạch có liên quan?
Trong nhân gian có tương truyền một câu chuyện về luân hồi.
Truyền thuyết kể rằng mỗi một sinh mạng trên thế gian sau khi chết đi thì linh hồn không hề bị hủy diệt mà vẫn còn tồn tại, hướng đến kiếp sống ở một thế giới khác.
Nhưng trước khi đầu thai chuyển kiếp, linh hồn bắt buộc phải đi qua một nơi có tên gọi Địa Phủ. Đây cũng là nơi phán xét phân định thiện ác, nhân quả của linh hồn đó, cuối cùng chọn nơi luân hồi tương ứng tùy theo nghiệp lực.
Đường xuống Địa Phủ chỉ có một.
Đó là Hoàng Tuyền lộ - một con đường thẳng tắp nhưng lại dài và xa tới mức linh hồn muốn đi đến điểm cuối cần mất thời gian cả trăm năm, thậm chí nếu đó là một linh hồn vất vưởng vô định, nghiệp lực quá nặng thì có thể mất đến ngàn vạn năm cũng chưa thể thoát khỏi con đường này. Hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi dương gian gọi đó là hoa Bỉ Ngạn.
Nơi cuối Hoàng Tuyền lộ còn có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên. Nước sông chảy siết, chỉ cần vô tình rơi vào thì vĩnh viễn bị hủy diệt, không còn tư cách luân hồi thêm lần nữa. Cầu Nại Hà bắt ngang qua Vong Xuyên để dẫn đường cho những linh hồn vượt khỏi Nại Hà chảy siết bên dưới.
Bờ đối diện của cây cầu lại có một gò đất có tên Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài là đình Mạnh Bà.
Chính Mạnh Bà này là người trông chừng và cai quản nơi đây, đồng thời có nhiệm vụ giao cho mỗi sinh linh một chén canh Vô Ưu. Tương truyền rằng sau khi uống canh Vô Ưu này thì linh hồn sẽ quên đi chuyện tiền kiếp, trở về thánh khiết như lúc nguyên thủy, chuẩn bị bắt đầu một kiếp sống mới.
Mà Tam Sinh thạch Độc Cô Minh vừa nhắc đến chính là một tảng đá nằm bên cạnh dòng sông Vong Xuyên, trên đó có phản chiếu ba đời hiện tại, vị lai cùng quá khứ của mỗi sinh linh vừa đi ngang qua. Nhìn nhân quả ba đời này, những sinh linh kia sẽ hiểu vì sao mình lại phải luân hồi đến thế giới mới với thân phận được định đoạt sẵn, sau khi không còn vướng bận gì sẽ uống một bát canh Vô Ưu rồi chìm vào luân hồi vô biên, chính thức đầu thai chuyển kiếp.
- Ta đích xác là Tam Sinh thạch ở bên cạnh Vong Xuyên. Ta không rõ ta sinh từ khi nào, vì sao sinh ra, chỉ biết khi có Vong Xuyên thì liền có ta, mà Mạnh Bà, chính là tồn tại cấm kỵ chưởng khống luân hồi, thay thiên đạo cai quản chúng sinh...
Giọng Tam Sinh lão nhân chậm rãi vang lên, như có ma lực khiến Độc Cô Minh chìm đắm trong đó.
- Nhưng lúc còn ở đó ta không hề có linh trí mà chỉ là một hòn đá vô tri, cho đến một ngày nọ, một tên dã nhân lông vàng đầu thắt khăn tím xuất hiện đánh vào Hoàng Tuyền nhằm cướp lại thứ gì đó từ trong luân hồi. Gã dã nhân kia cường đại đến mức khó lòng hình dung, mặc dù bị Mạnh Bà đánh bại, trục xuất ra khỏi Hoàng Tuyền nhưng trước khi rời đi vẫn kịp đánh ra một chưởng hủy diệt bản thể Tam Sinh thạch của ta, khiến nó rơi vào trong luân hồi, đi đến nhiều tiết điểm thời không khác nhau.
Trăm vạn năm sau, ta từ trong cõi hồng trần nảy sinh linh trí, bắt đầu không ngừng tìm kiếm những mảnh vụn thân thể của mình để tổ hợp lại, để rồi khi tới thời đại thái cổ ta mới chính thức hồi phục gần như trọn vẹn, trở thành sinh mệnh sống thực sự, có cảm xúc, có thể tu luyện, đồng thời có thời điểm tử vong riêng của mình.
Thấy Độc Cô Minh có vẻ không hiểu, Tam Sinh lão nhân vuốt râu cười ha hả:
- Loại sinh mệnh như ta nếu vĩnh viễn vô tình vô cảm, hoà vào thiên đạo thì sẽ thọ ngang trời đất, gần như bất tử bất diệt. Nhưng như vậy chẳng có gì thú vị, hồng trần tuy vấy bẩn nhưng ngập tràn màu sắc khiến ta rung động. Hiện tại mệnh ta không dài, mục đích tồn tại mỗi ngày tuy cũng là tu luyện để gia tăng thọ nguyên nhưng trong sự hữu tình, không hề vô tình như năm xưa. Loại cảm giác gấp rút, khao khát né tránh tử vong này rất thích thú. Ta cam nguyện như vậy!
Độc Cô Minh trầm mặc hỏi:
- Ý của tiền bối nếu ta cường đại như dã nhân lông vàng kia thì có thể đến luân hồi cướp lại Tích Quân từ Mạnh Bà sao?
Tam Sinh lắc đầu:
- Ngươi vĩnh viễn không thắng được Mạnh Bà, vì nàng ta đại diện cho thiên đạo, từ bỏ vọng tưởng ấy đi. Những thứ bên trong luân hồi đều là cấm kỵ, dù cho những tồn tại thần thoại, hay trước thần thoại cũng không cách nào suy tính ra những gì phát sinh bên trong luân hồi. Đến mức kiếp nạn giáng xuống bọn họ vì không chống được nên phải nghĩ ra cách trốn vào tiết điểm thời không, chờ ngày trở lại nhân gian. Ta nói chỉ cho ngươi manh mối, là muốn nói về sự kiện dã nhân đánh nát bản thể Tam Sinh thạch của ta. Ta có khả năng nhìn thấu tiền kiếp, hiện kiếp và lai kiếp của một linh hồn. Nếu có người nào dung hợp với một bộ phận của ta thì cũng có năng lực tương tự như vậy. Năm đó hành động của dã nhân dường như không phải đơn thuần khiêu chiến Mạnh Bà mà trọng điểm là nhắm đến ta.
Năm tháng sau đó cũng có một người áo xanh xuất hiện, y mặc dù thua xa dã nhân nhưng lại dường như rất thông thuộc nơi này, cẩn thận tìm đến một mảnh vỡ còn sót lại của ta. Y thi triển thần thông nào đó dung hợp nó với linh hồn mình. Kế đến...
Giọng Tam Sinh trở nên gấp rút, ánh mắt như hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy:
- Kế đến y nở nụ cười hờ hững, khoảnh khắc Mạnh Bà đánh tới liền thi giải tán đạo, tự kết thúc sinh mạng mình rồi nhảy vào trong vòng xoáy luân hồi... Mãi về sau ta mới hiểu hành động của y và dã nhân! Cả hai là muốn mượn loại năng lực kia của ta để tìm kiếm người mình muốn. Ta không rõ họ có thành công hay không, nhưng đó cũng là một loại manh mối!
Độc Cô Minh nghe đến xuất thần. Bình thường hắn rất tự tin vào bản thân nhưng nghe xong những điều này cũng cảm thấy chết lặng. Chạm đến luân hồi là cảnh giới gì mới làm được?
Chủ cảnh trong mắt Tam Sinh lão nhân chẳng khác gì con kiến, mà Tam Sinh lão nhân với dã nhân lại càng cách biệt, đó là còn chưa kể tới nam tử áo xanh kia. Hai vị này một người đánh vỡ Tam Sinh thạch, một người cưỡng ép dung hợp nó, tu vi có thể gọi siêu thần nhập hoá, ngay cả Kiếp Chủ e là cũng chưa có loại năng lực như thế.
Vậy hắn thì sao? Bây giờ còn đang là một Tiên Thai nhỏ bé, bao giờ mới đạt được trình độ như họ?
Tam Sinh dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bèn cười nói:
- Đừng khinh thường bản thân, vì sao ta lại chọn tự mình chủ động đến gặp ngươi, nói ra manh mối này cũng vì có nguyên nhân riêng. Ta có thể nhìn ra tam sinh của mọi người nhưng lại không tài nào thấy được tam sinh của ngươi! Lý do vì ngươi cũng là tồn tại như ta, nơi ấn đường của ngươi chính là mảnh vỡ bản thể năm đó đã bị người áo xanh dung hợp!
Trong lúc Độc Cô Minh còn đang sửng sờ thì lại nghe Tam Sinh nói tiếp:
- Ngoài ngươi ra, sẽ chẳng ai vén được bức màn cấm kỵ này! Rốt cuộc dã nhân và nam tử áo xanh là ai, sau khi y thi giải tán đạo chìm vào luân hồi đã trở thành kẻ nào, làm ra những chuyện kinh thế hãi tục gì! Ta thậm chí nghi ngờ ngươi chính là y sau khi chuyển thế! Tuy nhiên, Kiếp Chủ ngoài kia lại là một dấu hỏi lớn khiến nhận định này của ta xuất hiện khúc mắc...
Chờ khi tu vi ngươi cao hơn, sử dụng được Tam Sinh thạch thì mọi thứ sẽ bắt đầu rõ ràng! Cứ vậy đi! Về thân xác nữ tử kia thì nên an táng cho tốt, nếu thật sự có một ngày ngươi cứu được nữ tử kia từ trong luân hồi trở về thì phải tạo cho nàng ta một thân thể mới, đủ thọ nguyên, đủ căn cơ, không thể tiếp tục sử dụng thân xác cũ được.
- Vãn bối hiểu, đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Độc Cô Minh cúi người bái tạ, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Tam Sinh biến mất, khung cảnh xung quanh trở lại là bờ hồ Vô Ưu đầy tịch lặng kia.
Nhìn mặt hồ đang phảng phất ánh tím trước mặt, lại thêm cầu Bất Quy Lai đang bắt ngang qua, hắn chợt nhíu mày kinh nghi bất định.
- Bất Quy Lai, Nại Hà kiều... Hồ Vô Ưu, Vong Xuyên hà... Chẳng lẽ chúng có liên quan gì với nhau sao? Mà Thiên Huyễn thành này, tồn tại qua nhiều lần cấm kỵ vẫn không mảy may suy chuyển, ngay cả bản thể Tam Sinh thạch sau khi nảy sinh linh trí vẫn chọn đến đây tu luyện, chẳng lẽ là vì nó có liên quan tới Địa Phủ kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.