Chương 139: Mệnh ta do ta, không do người
Tiểu Long
01/08/2021
Lão già gật đầu, thở hắt ra một hơi sau đó chỉ ngón tay về phía Độc Cô Minh.
- Đây là sư đệ của cậu đó ư?
Khoảnh khắc thấy ngón tay già nua vô lực kia chỉ về phía mình, một sự hung hiểm không cách nào diễn tả cũng phát sinh trong lòng Độc Cô Minh. Không trung vang lên tiếng ngựa hí, chiến giáp binh lính va vào nhau, còn có âm thanh gào thét máu tanh đầy thê lương, giống như nơi đây đang xảy ra cuộc chiến giữa ngàn vạn đại quân. Ẩn giấu trong những âm thanh đầy quái đản này là đao ý sát phạt tới cực điểm, khiến người ta bất giác hoang tưởng ra hình ảnh một gã đàn ông mặc chiến giáp đen, mặt lạnh như tiền, tay cầm trường đao đang lặng lẽ bước tới trước mặt mình. Người đàn ông này chẳng khác gì tử thần đang tới đòi lấy sinh mạng tới ngày phán xét, mà tử vong ma đao trong tay y giống như đã uống máu trăm vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới cực điểm.
Mọi người bất giác đều lui lại phía sau, ngay cả Nhân Phi Nhân cũng phải tạm thời lui bước, thân thể gã đã suy nhược tới rất nhiều, không thể cứng rắn đối chọi loại đao ý này.
- Kiếm Thánh, sư đệ của huynh có chịu nổi không?
Một người chợt hỏi. Nhân Phi Nhân đáp:
- Thời gian hắn học kiếm quá ngắn, muốn chiến thắng Đao Thần rất khó, nhưng để chống chọi mười khắc không thành vấn đề. Ta chính là muốn dùng áp lực để giúp hắn cảm ngộ ra hình thái kiếm thứ sáu của bản thân.
Độc Cô Minh nhận truyền thừa từ Chân Võ Thiên Tôn nhưng lại chẳng hề hay biết cái gì gọi là “mười ba hình thái của binh đạo”. Có lẽ Chân Võ Thiên Tôn vì có xuất thân tu sĩ nên vẫn còn lạm dụng sử dụng nguyên lực và ý cảnh, chưa từng quan tâm sâu sắc tới võ đạo phàm trần. Đây cũng chính là xu thế chung của tu luyện giới hiện nay, muốn hướng đến “xuất thế gian đạo” nhiều hơn, bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị ở “thế gian đạo”.
Có một điều Độc Cô Minh dám khẳng định, thiên tư của Nhân Phi Nhân tuyệt đối là nhất đẳng ở nhân giới, ngay cả đám Thiên Tôn thời thượng cổ e rằng cũng không thể sánh bằng. Mười ba hình thái của kiếm thì gã tìm tòi được ra tới mười một, thậm chí bất kỳ hình thái nào cũng luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực trong khi tuổi đời còn rất trẻ. Giả dụ gã không phải phàm nhân, thì hẳn nhân giới sẽ xuất hiện thêm một vị hào kiệt có thể sánh ngang với kẻ tầm đạo, kẻ diệt đạo đang tung hoành ngang dọc khắp nơi.
Lão già kia khom lưng run run, đôi mắt mờ đục nhìn Độc Cô Minh:
- Lão già ta không có tài hoa trác tuyệt như Kiếm Thánh, chỉ miễn cường ngộ ra được mười hình thái của đao trong suốt cuộc đời. Trong đó thành tựu lớn nhất là về đao ý. Qua đôi mắt của tiểu hữu, ta biết tiểu hữu cũng là người có thành tựu rất lớn về phương diện này, thỉnh chỉ giáo…
Nhân Phi Nhân cũng nhìn hắn gật đầu nói:
- Độc Cô huynh đệ, bảy người họ sẽ lần lượt dùng sở trường của mình giao thủ với ngươi. Sẽ không nguy hiểm tính mạng đâu, ngươi cứ dùng hết sức để kích phát toàn bộ tiềm năng trong người đi…
Sáu người còn lại gật đầu.
- Độc Cô tiểu hữu, tuổi đời ngươi còn quá trẻ, lại là kỳ tài võ học hiếm thấy, bọn ta sẽ nương tay cho…
Với những lời này, Độc Cô Minh không hề phản ứng mà chỉ nhắm nghiền hai mắt lại. Một mối liên hệ thần bí trong hư vô vượt qua trăm ngàn vạn dặm hướng đến tận nơi Trung Thổ xa xôi. Lúc này đây đạo thể tóc bạc đang lửng thửng bước đi trên một thảo nguyên xanh tươi, khoảnh khắc nhận được tin tức từ phàm thân thì khóe môi liền nở nụ cười điềm tĩnh. Kế đến đạo thể liền ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, chín loại đạo vận uốn lượn xung quanh người hắn, mà nếu cố cảm nhận rõ thì sẽ nhận ra xen lẫn với chín đạo vận kia còn có sự hiện diện của hai ý cảnh tự nhiên và kiếm.
Mười tiểu khổ hải, mười đạo vận thì hắn sẽ chính thức chạm đến hoàn mỹ. Nhưng dùng loại ý cảnh nào để thực hiện bước cuối cùng này, đây thực sự là bài toán nan giải. Kiếm đạo vận rất mạnh, mà “tự nhiên đạo vận” cũng không phải tầm thường. Nếu không phải rất phân vân giữa cả hai thì hắn đã sớm đặt chân vào hoàn mỹ, sau đó đột phá Hỗn Nguyên cảnh rồi.
Đạo thể vừa nhắm mắt lại thì phàm thể đã mở mắt ra, trong đáy mắt có sự sắc bén không cách nào hình dung.
- Ngươi…
Nhân Phi Nhân hốt hoảng vô cùng. Hiện tại nhìn vào Độc Cô Minh, gã như nảy sinh ảo giác hắn trong phúc chốc bỗng biến thành một tu sĩ đạo hạnh cao thâm đang đứng trên cao nhìn xuống bọn họ. Nhưng sau khi dụi mắt quan sát kỹ thì lại vẫn thấy hắn là phàm nhân, từ đầu đến chân không thể nào bình phàm hơn.
Một người bình phàm trầm mặc, tay cầm một thanh kiếm cũ kỹ bình phàm, kiếm vô danh, là hắn vì muốn đối chiêu với bảo kiếm Ly Biệt của Nhân Phi Nhân nên mới ra chợ chọn bừa một cây. Kiếm tuy được tra ngay ngắn vào vỏ chưa từng được rút ra nhưng theo ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Minh, trong không trung lại xuất hiện tiếng kiếm ngân kinh người. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tám người kia buông nụ cười nhạt:
- Mệnh ta do ta không do người. Ngay cả kỳ ngộ của ta, cũng phải là do ta tự mình tạo ra, sao có thể mặc các ngươi sắp đặt?
Bốn trung niên nhân cau mày khó hiểu, còn đang định lên tiếng thì đã thấy trong không trung xuất hiện từng luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh về phía mình.
- Tiểu bối ngông cuồng…
Cả bốn vội vã vận chân khí phòng thủ, nhưng họ không dốc hết công lực mà chỉ ước lượng vừa sức với Độc Cô Minh, hiển nhiên không có ác ý.
Nhưng hành động tiếp theo của Độc Cô Minh khiến ai nấy sửng sờ, công kích bốn trung niên nhân thôi chưa đủ, hắn còn công kích luôn cả ba lão già râu tóc bạc phơ, cả Đao Thần cũng không thoát khỏi đao ý mãnh liệt đang tung hoành trong không trung.
Nhân Phi Nhân vỗ tay khen hay, nhưng còn chưa kịp buông lời tán thưởng thì đã rợn cả tóc gáy khi cảm nhận được một kiếm sát phạt đang hướng tới vị trị mình.
- Võ lâm Việt quốc từ bao giờ xuất hiện một kẻ điên cuồng đến vậy? Có loại tính cách này thì sống không được lâu đâu!
Độc Cô Minh vẫn không ngừng tấn công, lạnh lùng nói:
- Nhưng chỉ cần ta có thể sống, thế gian này không ai sánh bằng ta!
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh gì!
Bọn họ cười ha hả, cảm thấy sảng khoái vô cùng, bèn thi triển ra tuyệt học của mình.
Còn bốn trung niên nhân rút đao ra, đao trong tay bọn họ sáng loáng, dưới ánh trăng phản chiếu càng thêm phần mỹ lệ. Hiển nhiên về mặt đao chiêu, đao pháp, đao thức, đao thái, cả bốn người này đều đạt đến mặt đỉnh phong.
Nhân Phi Nhân mỉm cười, gã cũng chỉ sử dụng thế mạnh của mình là kiếm hồn. Đây là một trong tam đại cảnh giới khó đạt được nhất của võ đạo, đứng bài danh với nó còn có niệm và tâm.
Trong sân nhỏ trước nhà Độc Cô Minh đang diễn ra cuộc đại chiến của chín cao thủ với nhau.
Tuyết trắng đã từ lâu không còn rơi nhưng bây giờ lại phủ kín lòng người, khiến ai nấy cảm thấy lạnh lẽo từ tận tâm hồn.
Bốn người trung niên nhân rút đao.
Người đầu tiên sử dụng song đao, chỉ trong chớp mắt y đã chém về phía Độc Cô Minh tám trăm đao, vì tốc độ quá nhanh nên kình lực hóa thành cuồng phong thổi đất cát dưới mặt đất tung bay mù mịt, bao phủ tứ phương. Hiển nhiên đao pháp người này thiên về tốc độ. Thế gian có câu: “Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá”, chỉ cần có tốc độ cực nhanh thì dù có là chiêu thức tầm thường thô sơ nhất vẫn không ai phá giải nổi. Người dùng song đao này không những đạt tới tốc độ đỉnh cao mà đao pháp, đao chiêu của ông ta cũng cực kỳ rõ ràng mạch lạc, không hề vì nhanh mà loạn.
Người thứ hai sử dụng phi đao. Không ai thấy phi đao của ông ta ở đâu, chỉ thấy ống tay phất lên, ánh trắng đang chiếu xuống sân nhỏ như bị thứ gì đó xé làm hai nửa, mà Độc Cô Minh chính là đang đứng giữa vết xé này. Nếu không kịp né tránh e rằng bản thân hắn cũng sẽ chịu chung số phận với ánh trăng. Vì mỗi lần phóng phi đao đều là dùng toàn bộ công lực, sức mạnh từng thớ thịt, cho đến tiềm năng trong cơ thể nên tốc độ phá chiêu của y cũng thuộc loại khủng bố vô song.
Người thứ ba có bộ dáng văn nhân rất nho nhã thân thiện, vốn dĩ mọi người cứ tưởng đao pháp của y thuộc loại lành tính, công bình chính trực, nhưng khoảnh khắc y vừa rút thanh đao đang đeo sau lưng ra thì trời đất như tối xầm lại. Đây không phải thế giới tu luyện nhưng ma khí lại tràn ngập khắp nơi, loại ma khí này không phải đến từ hư vô, mà là bộc phát ra từ cơ thể văn nhân kia. Khoảnh khắc đao được tuốt ra khỏi vỏ thì y cũng như hóa ma, đao cuồng, người cũng hóa điên. Mỗi một chiêu một thức đều như lấy mạng đổi mạng.
Người thứ tư mỉm cười, nụ cười của y tiêu sái vô cùng. Đao của y không đặt sau lưng mà để ngang hông. Chỉ thấy y đưa tay nắm lấy chuôi đao, thần thái có chút không nỡ, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định rút đao ra. Một ánh đao lả lướt đầy phong nhã, như mây mù sau núi, sắc đỏ chiều tà, bao gồm mấy phần ý cảnh tương tự Tế Vũ đao của Độc Cô Minh. Có điều Tế Vũ đao của Độc Cô Minh là mỹ lệ mà không phải thê lương, còn một đao của trung niên nhân này lại là thê lương mà vẫn mỹ lệ, kèm thêm chút tiêu điều, héo úa của sắc thu.
Bốn người, bốn loại đao pháp khác nhau, từ bốn phía ập tới. Bọn họ nói đây chỉ là quyết đấu tạo áp lực cho Độc Cô Minh kích phát tiềm lực bản thân, nhưng nhìn ai nấy đều dốc hết sức như vậy, một khi không đón đỡ nổi, chờ đợi ngươi chính là cái chết.
- Đây là sư đệ của cậu đó ư?
Khoảnh khắc thấy ngón tay già nua vô lực kia chỉ về phía mình, một sự hung hiểm không cách nào diễn tả cũng phát sinh trong lòng Độc Cô Minh. Không trung vang lên tiếng ngựa hí, chiến giáp binh lính va vào nhau, còn có âm thanh gào thét máu tanh đầy thê lương, giống như nơi đây đang xảy ra cuộc chiến giữa ngàn vạn đại quân. Ẩn giấu trong những âm thanh đầy quái đản này là đao ý sát phạt tới cực điểm, khiến người ta bất giác hoang tưởng ra hình ảnh một gã đàn ông mặc chiến giáp đen, mặt lạnh như tiền, tay cầm trường đao đang lặng lẽ bước tới trước mặt mình. Người đàn ông này chẳng khác gì tử thần đang tới đòi lấy sinh mạng tới ngày phán xét, mà tử vong ma đao trong tay y giống như đã uống máu trăm vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới cực điểm.
Mọi người bất giác đều lui lại phía sau, ngay cả Nhân Phi Nhân cũng phải tạm thời lui bước, thân thể gã đã suy nhược tới rất nhiều, không thể cứng rắn đối chọi loại đao ý này.
- Kiếm Thánh, sư đệ của huynh có chịu nổi không?
Một người chợt hỏi. Nhân Phi Nhân đáp:
- Thời gian hắn học kiếm quá ngắn, muốn chiến thắng Đao Thần rất khó, nhưng để chống chọi mười khắc không thành vấn đề. Ta chính là muốn dùng áp lực để giúp hắn cảm ngộ ra hình thái kiếm thứ sáu của bản thân.
Độc Cô Minh nhận truyền thừa từ Chân Võ Thiên Tôn nhưng lại chẳng hề hay biết cái gì gọi là “mười ba hình thái của binh đạo”. Có lẽ Chân Võ Thiên Tôn vì có xuất thân tu sĩ nên vẫn còn lạm dụng sử dụng nguyên lực và ý cảnh, chưa từng quan tâm sâu sắc tới võ đạo phàm trần. Đây cũng chính là xu thế chung của tu luyện giới hiện nay, muốn hướng đến “xuất thế gian đạo” nhiều hơn, bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị ở “thế gian đạo”.
Có một điều Độc Cô Minh dám khẳng định, thiên tư của Nhân Phi Nhân tuyệt đối là nhất đẳng ở nhân giới, ngay cả đám Thiên Tôn thời thượng cổ e rằng cũng không thể sánh bằng. Mười ba hình thái của kiếm thì gã tìm tòi được ra tới mười một, thậm chí bất kỳ hình thái nào cũng luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực trong khi tuổi đời còn rất trẻ. Giả dụ gã không phải phàm nhân, thì hẳn nhân giới sẽ xuất hiện thêm một vị hào kiệt có thể sánh ngang với kẻ tầm đạo, kẻ diệt đạo đang tung hoành ngang dọc khắp nơi.
Lão già kia khom lưng run run, đôi mắt mờ đục nhìn Độc Cô Minh:
- Lão già ta không có tài hoa trác tuyệt như Kiếm Thánh, chỉ miễn cường ngộ ra được mười hình thái của đao trong suốt cuộc đời. Trong đó thành tựu lớn nhất là về đao ý. Qua đôi mắt của tiểu hữu, ta biết tiểu hữu cũng là người có thành tựu rất lớn về phương diện này, thỉnh chỉ giáo…
Nhân Phi Nhân cũng nhìn hắn gật đầu nói:
- Độc Cô huynh đệ, bảy người họ sẽ lần lượt dùng sở trường của mình giao thủ với ngươi. Sẽ không nguy hiểm tính mạng đâu, ngươi cứ dùng hết sức để kích phát toàn bộ tiềm năng trong người đi…
Sáu người còn lại gật đầu.
- Độc Cô tiểu hữu, tuổi đời ngươi còn quá trẻ, lại là kỳ tài võ học hiếm thấy, bọn ta sẽ nương tay cho…
Với những lời này, Độc Cô Minh không hề phản ứng mà chỉ nhắm nghiền hai mắt lại. Một mối liên hệ thần bí trong hư vô vượt qua trăm ngàn vạn dặm hướng đến tận nơi Trung Thổ xa xôi. Lúc này đây đạo thể tóc bạc đang lửng thửng bước đi trên một thảo nguyên xanh tươi, khoảnh khắc nhận được tin tức từ phàm thân thì khóe môi liền nở nụ cười điềm tĩnh. Kế đến đạo thể liền ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, chín loại đạo vận uốn lượn xung quanh người hắn, mà nếu cố cảm nhận rõ thì sẽ nhận ra xen lẫn với chín đạo vận kia còn có sự hiện diện của hai ý cảnh tự nhiên và kiếm.
Mười tiểu khổ hải, mười đạo vận thì hắn sẽ chính thức chạm đến hoàn mỹ. Nhưng dùng loại ý cảnh nào để thực hiện bước cuối cùng này, đây thực sự là bài toán nan giải. Kiếm đạo vận rất mạnh, mà “tự nhiên đạo vận” cũng không phải tầm thường. Nếu không phải rất phân vân giữa cả hai thì hắn đã sớm đặt chân vào hoàn mỹ, sau đó đột phá Hỗn Nguyên cảnh rồi.
Đạo thể vừa nhắm mắt lại thì phàm thể đã mở mắt ra, trong đáy mắt có sự sắc bén không cách nào hình dung.
- Ngươi…
Nhân Phi Nhân hốt hoảng vô cùng. Hiện tại nhìn vào Độc Cô Minh, gã như nảy sinh ảo giác hắn trong phúc chốc bỗng biến thành một tu sĩ đạo hạnh cao thâm đang đứng trên cao nhìn xuống bọn họ. Nhưng sau khi dụi mắt quan sát kỹ thì lại vẫn thấy hắn là phàm nhân, từ đầu đến chân không thể nào bình phàm hơn.
Một người bình phàm trầm mặc, tay cầm một thanh kiếm cũ kỹ bình phàm, kiếm vô danh, là hắn vì muốn đối chiêu với bảo kiếm Ly Biệt của Nhân Phi Nhân nên mới ra chợ chọn bừa một cây. Kiếm tuy được tra ngay ngắn vào vỏ chưa từng được rút ra nhưng theo ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Minh, trong không trung lại xuất hiện tiếng kiếm ngân kinh người. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tám người kia buông nụ cười nhạt:
- Mệnh ta do ta không do người. Ngay cả kỳ ngộ của ta, cũng phải là do ta tự mình tạo ra, sao có thể mặc các ngươi sắp đặt?
Bốn trung niên nhân cau mày khó hiểu, còn đang định lên tiếng thì đã thấy trong không trung xuất hiện từng luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh về phía mình.
- Tiểu bối ngông cuồng…
Cả bốn vội vã vận chân khí phòng thủ, nhưng họ không dốc hết công lực mà chỉ ước lượng vừa sức với Độc Cô Minh, hiển nhiên không có ác ý.
Nhưng hành động tiếp theo của Độc Cô Minh khiến ai nấy sửng sờ, công kích bốn trung niên nhân thôi chưa đủ, hắn còn công kích luôn cả ba lão già râu tóc bạc phơ, cả Đao Thần cũng không thoát khỏi đao ý mãnh liệt đang tung hoành trong không trung.
Nhân Phi Nhân vỗ tay khen hay, nhưng còn chưa kịp buông lời tán thưởng thì đã rợn cả tóc gáy khi cảm nhận được một kiếm sát phạt đang hướng tới vị trị mình.
- Võ lâm Việt quốc từ bao giờ xuất hiện một kẻ điên cuồng đến vậy? Có loại tính cách này thì sống không được lâu đâu!
Độc Cô Minh vẫn không ngừng tấn công, lạnh lùng nói:
- Nhưng chỉ cần ta có thể sống, thế gian này không ai sánh bằng ta!
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh gì!
Bọn họ cười ha hả, cảm thấy sảng khoái vô cùng, bèn thi triển ra tuyệt học của mình.
Còn bốn trung niên nhân rút đao ra, đao trong tay bọn họ sáng loáng, dưới ánh trăng phản chiếu càng thêm phần mỹ lệ. Hiển nhiên về mặt đao chiêu, đao pháp, đao thức, đao thái, cả bốn người này đều đạt đến mặt đỉnh phong.
Nhân Phi Nhân mỉm cười, gã cũng chỉ sử dụng thế mạnh của mình là kiếm hồn. Đây là một trong tam đại cảnh giới khó đạt được nhất của võ đạo, đứng bài danh với nó còn có niệm và tâm.
Trong sân nhỏ trước nhà Độc Cô Minh đang diễn ra cuộc đại chiến của chín cao thủ với nhau.
Tuyết trắng đã từ lâu không còn rơi nhưng bây giờ lại phủ kín lòng người, khiến ai nấy cảm thấy lạnh lẽo từ tận tâm hồn.
Bốn người trung niên nhân rút đao.
Người đầu tiên sử dụng song đao, chỉ trong chớp mắt y đã chém về phía Độc Cô Minh tám trăm đao, vì tốc độ quá nhanh nên kình lực hóa thành cuồng phong thổi đất cát dưới mặt đất tung bay mù mịt, bao phủ tứ phương. Hiển nhiên đao pháp người này thiên về tốc độ. Thế gian có câu: “Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá”, chỉ cần có tốc độ cực nhanh thì dù có là chiêu thức tầm thường thô sơ nhất vẫn không ai phá giải nổi. Người dùng song đao này không những đạt tới tốc độ đỉnh cao mà đao pháp, đao chiêu của ông ta cũng cực kỳ rõ ràng mạch lạc, không hề vì nhanh mà loạn.
Người thứ hai sử dụng phi đao. Không ai thấy phi đao của ông ta ở đâu, chỉ thấy ống tay phất lên, ánh trắng đang chiếu xuống sân nhỏ như bị thứ gì đó xé làm hai nửa, mà Độc Cô Minh chính là đang đứng giữa vết xé này. Nếu không kịp né tránh e rằng bản thân hắn cũng sẽ chịu chung số phận với ánh trăng. Vì mỗi lần phóng phi đao đều là dùng toàn bộ công lực, sức mạnh từng thớ thịt, cho đến tiềm năng trong cơ thể nên tốc độ phá chiêu của y cũng thuộc loại khủng bố vô song.
Người thứ ba có bộ dáng văn nhân rất nho nhã thân thiện, vốn dĩ mọi người cứ tưởng đao pháp của y thuộc loại lành tính, công bình chính trực, nhưng khoảnh khắc y vừa rút thanh đao đang đeo sau lưng ra thì trời đất như tối xầm lại. Đây không phải thế giới tu luyện nhưng ma khí lại tràn ngập khắp nơi, loại ma khí này không phải đến từ hư vô, mà là bộc phát ra từ cơ thể văn nhân kia. Khoảnh khắc đao được tuốt ra khỏi vỏ thì y cũng như hóa ma, đao cuồng, người cũng hóa điên. Mỗi một chiêu một thức đều như lấy mạng đổi mạng.
Người thứ tư mỉm cười, nụ cười của y tiêu sái vô cùng. Đao của y không đặt sau lưng mà để ngang hông. Chỉ thấy y đưa tay nắm lấy chuôi đao, thần thái có chút không nỡ, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định rút đao ra. Một ánh đao lả lướt đầy phong nhã, như mây mù sau núi, sắc đỏ chiều tà, bao gồm mấy phần ý cảnh tương tự Tế Vũ đao của Độc Cô Minh. Có điều Tế Vũ đao của Độc Cô Minh là mỹ lệ mà không phải thê lương, còn một đao của trung niên nhân này lại là thê lương mà vẫn mỹ lệ, kèm thêm chút tiêu điều, héo úa của sắc thu.
Bốn người, bốn loại đao pháp khác nhau, từ bốn phía ập tới. Bọn họ nói đây chỉ là quyết đấu tạo áp lực cho Độc Cô Minh kích phát tiềm lực bản thân, nhưng nhìn ai nấy đều dốc hết sức như vậy, một khi không đón đỡ nổi, chờ đợi ngươi chính là cái chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.