Chương 137: Múa kiếm trong đêm
Tiểu Long
29/07/2021
- Hoài bão của Nhân huynh, ta rất khâm phục nhưng chẳng thể giúp gì nhiều.
Độc Cô Minh đáp. Hắn hoàn toàn không muốn nhúng tay vào những chuyện tranh giành chém giết này. Đã là phàm, thì nên chân chính là phàm. Ngoài việc thử học võ công của phàm nhân ra, hắn không còn suy nghĩ gì khác.
- Kiếm pháp của Nhân huynh rất cao minh, ta cũng biết một chút về đao pháp, có thể thỉnh giáo không?
Nhân Phi Nhân hai mắt sáng rực, vỗ bàn nói:
- Được, để ta chứng thực cho huynh thấy trong vòng mười chiêu ta có thể đánh bại huynh! Ta không hề nói khoác!
Độc Cô Minh nghe xong thì mặt đen như than, không biết đáp gì hơn.
Ngoài sân tuyết trắng phủ đầy, hai gã nam tử đứng đối diện nhau, một bên thần thái bình phàm, một bên nhiệt huyết phương cương, điểm chung là trong tay họ đều cầm một khúc củi khô làm binh khí.
Nhân Phi Nhân nói:
- Tại hạ luyện kiếm từ lúc năm tuổi, đến nay tròn mười một năm, lĩnh ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm. Nếu trong toàn Nam Hoang ta không dám xưng là đệ nhất, nhưng tại Việt quốc chưa từng gặp được ai có kiếm đạo vượt qua ta. Cách đây một năm ta có sáng tạo ra một bộ kiếm pháp gọi là Bích Hải Triều Sinh, lấy cảm hứng từ một khúc nhạc do Cố công tử ở Thiên Huyễn thành đánh vào tiết Thanh Minh, nay mời Độc Cô huynh cho ý kiến…
Ánh mắt gã chợt lóe, khúc củi đen trong tay bộc phát ra sát khí lạnh người. Ban đầu sát khí này trầm lắng tới cực điểm như mặt biển phẳng lặng, cho đến khi trong không trung vang vọng lên tiếng kiếm minh thánh thót thì khung cảnh mới biến đổi hoàn toàn. Thật khó lòng tin nổi một phàm nhân lại đạt đến cảnh giới có thể thi triển âm thanh nguyên thủy của kiếm, điều mà đến một kiếm tu xuất chúng như Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh vất vả lắm mới ngộ ra được.
Tiếng kiếm minh kêu lên chói tai như có hàng trăm con chân long đang rít gào, thêm vào đó là tiếng sóng biển cuồn cuộn dào dạt, sóng trắng nối nhau vỗ về bờ không ngớt. Một cơn gió lạnh thổi qua, thân hình của Nhân Phi Nhân như hòa vào trong những cơn sóng vỗ hư ảo kia, nhanh như cắt lướt về phía Độc Cô Minh, khúc củi đen trong tay đâm thẳng vào ngực hắn.
- Trúng!
Nhân Phi Nhân khẽ hô.
Độc Cô Minh đứng đối diện vẫn điềm tĩnh bình phàm, toàn thân bất động như núi, nhưng khoảnh khắc khúc củi đen sắp chạm phải ngực áo thì thần thái của hắn liền thay đổi đột ngột khiến Nhân Phi Nhân biến sắc. Một loại cuồng ý bá đạo bộc phát từ thân thể hắn, giống như kẻ bị dồn tới đường cùng, không còn lối thoát đành quay lại chém một đao hòng phá tan sát cục để cầu sinh.
- Phá Sát!
Không thèm phòng thủ, khúc củi đen vung lên chém xuống thẳng vào đầu Nhân Phi Nhân, một kích này Độc Cô Minh muốn xem người chết là hắn hay là gã ta.
- Hừm, cũng có chút môn đạo!
Nhân Phi Nhân mỉm cười, kiếm chiêu thoắt cái đã biến đổi tám lần, sau khi liên tục tấn công từ nhiều vị trí vẫn không thể lay động được một đao Phá Sát đang chém xuống. Thân hình gã liền lui lại về phía sau. Chiêu Phá Sát kia chính là dùng mạng đổi mạng, một khi xuất ra không thể vãn hồi, địch nhân nếu không thối lui thì chỉ có nước đồng quy vu tận.
- Xem thường huynh rồi, nhưng vẫn chưa đủ, ta chỉ mới dùng ba hình thái của kiếm, bây giờ sẽ tăng lên năm đạo…
Những tiếng rít của chân long giờ đây càng lúc càng chân thật, thậm chí xen lẫn với đó còn có tiếng cá nhảy kình bơi. Đây không phải hư ảnh do thần thông tạo ra, mà là do tiếng kiếm minh truyền vào tai người tạo ra ảo giác.
Nhân Phi Nhân lại xuất “kiếm”, khúc củi khô đâm liên tục mười tám nhát vào những phương vị hiểm yếu trên người Độc Cô Minh, sau khi bị hắn gạt đỡ toàn bộ thì kiếm chiêu lại biến ảo, từ đâm chuyển thành chém. Độc Cô Minh tỏ ra sửng sốt, mặc dù động tác của hắn vô cùng nhanh nhưng vẫn chỉ kịp phá giải mười hai kiếm, củi khô quẹt thẳng lên người khiến áo của hắn xuất hiện sáu vệt than đen. Cũng may đây không phải binh khí thật, nếu không hắn đã táng mạng rồi.
- Chỉ mới năm đạo thôi đã đủ lấy mạng huynh rồi… Huynh tin ta chưa? Từ lúc giao thủ đến giờ chỉ mới ba chiêu thôi đấy…
Nhân Phi Nhân cười ha hả, thu khúc củi đen lại. Nhưng tròng mắt y co rút lại khi thấy Độc Cô Minh tiếp tục điên cuồng đánh tới, hắn liên tục chém ra năm đao Tế Vũ, Diệt Tuyệt, Kinh Thần, Trảm Đạo, Nghịch Hành.
Ý cảnh của hắn biến đổi liên tục, ban đầu khúc củi chợt lóe lên ánh đỏ sắc hồng như hoàng hôn buổi chiều tà, sau đó lại chuyển thành màu đen hủy diệt. Mũi chân Độc Cô Minh điểm nhẹ trên mặt đất, thi triển môn khinh công Hành Vân Lưu Thủy. Mặc dù nó không thể để lại tàn ảnh như lúc hắn là tu sĩ nhưng vẫn đem lại sự ảo diệu khiến Nhân Phi Nhân biến sắc. Thân hình hắn tung lên không trung, chân đạp lên cánh cửa nhà khiến nó run lên bần bật. Hắn dậm nhảy liên tục năm lần, lúc lên mái nhà, lúc lên núi tuyết cao dày ở góc phải trong sân, lúc lại là cây sào phơi đồ. Mỗi một lần chém ra một đao ở năm phương hướng khác nhau, gần như hoàn toàn bao bọc Nhân Phi Nhân ở bên trong.
- Càng lúc càng thú vị!
Chứng kiến khúc củi khô đang bổ từ trên đầu mình xuống, Nhân Phi Nhân tỏ ra ngưng trọng, theo gã thấy Độc Cô Minh rõ ràng ngoài ý cảnh chiêu thức khá thâm hậu thì đòn đánh lại đơn sơ, nghèo nàn đến cực điểm. Dùng đao mà chỉ biết chém thẳng xuống, đúng là hạng người không tiếp xúc võ đạo nhiều. Nhưng không luyện võ mà có thể ngộ ra được ý cảnh rồi dung nhập vào đao, đây chẳng phải là việc chỉ có tu luyện giả tìm hiểu đạo vận mới thi triển được hay sao?
- Độc Cô huynh, huynh là tu luyện giả hay sao?
Với năm đao kia, khúc củi trong tay Nhân Phi Nhân liên tục biến ảo, từ sát khí đằng đằng biến thành ôn hòa, cương lực sát phạt chuyển đổi thành âm nhu mềm mại. Rõ ràng với đạo lý âm dương thái cực gã ta am hiểu rất sâu rộng, biết không thể lấy cứng đối cứng với Độc Cô Minh nên dùng trạng thái đối nghịch để hóa giải lực công kích trước, sau đó mới nhằm tới những chỗ sơ hở của hắn mà đánh vào.
Thứ mà Nhân Phi Nhân hướng tới trong võ công của mình bao giờ cũng là công thủ toàn diện. Thủ thì hoàn mỹ vô khuyết, công thì như vũ bão sóng xô, tiến thoái đều an nhàn ổn định.
Đối mặt với một cao thủ như Nhân Phi Nhân, chỉ dựa vào ý cảnh và một chiêu chém xuống như Độc Cô Minh đang thực hiện mà muốn chiến thắng gã là điều không thể nào. Chỉ trong nháy mắt trên người Độc Cô Minh đã xuất hiện chằng chịt vết than đen.
Nhưng không phải vì thua cuộc mà hắn dừng lại ở đó, cứ sau mỗi lần trúng chiêu, hắn lại thay đổi phương thức tấn công. Dần đà đao biến thành kiếm, đã bắt chước được ba phần kiếm pháp của Nhân Phi Nhân.
- Hả…
Chứng kiến Độc Cô Minh thi triển một chiêu Kinh Đào Hải Lãng trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của mình, mặc dù kiếm chiêu đã bị hắn cải biến khá nhiều nhưng vẫn đem lại kết quả tương tự, Nhân Phi Nhân không khỏi động dung. Lần đầu tiên trong trận chiến này gã chút nữa thì bị quẹt trúng người.
- Hay! Tư chất luyện kiếm của huynh rất tốt. Chẳng có kẻ nào mới vừa luyện kiếm mà đã bắt chước được bộ kiếm pháp này của ta…
Nhân Phi Nhân cảm thán vô cùng. Nhưng gã hoàn toàn không biết rằng sở dĩ Độc Cô Minh có thể học nhanh như vậy là nhờ mối liên hệ với đạo thể tóc bạc ở Trung Thổ. Khối phân thân này có ngộ tính rất cao, trong nháy mắt đã phân tích được đến sáu phần Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp. Nếu không phải vì phàm thân không có căn cơ tốt, khó lòng thi triển chính xác chiêu thức thì sẽ càng khiến Nhân Phi Nhân kinh hãi hơn nữa.
Tuyết trắng rơi đầy, cả hai đánh nhau một mạch cho đến trời sáng hôm sau, hai thân ảnh liên tục vờn qua múa lại. Áo trắng hai người bị quẹt đầy than đen. Vẻ mặt Độc Cô Minh mệt mỏi vô cùng, phàm thể có quá nhiều hạn chế, mặc dù hắn cố hết sức nhưng vẫn không thoát được giới hạn của nó. Trái lại Nhân Phi Nhân nội lực thâm hậu, mặc dù trong trận chiến này gã tự phong bế lại, song kết thúc trận chiến mà khí huyết vẫn đều đặn, không đến nỗi sắc diện tím tái như Độc Cô Minh.
- Ý cảnh đao pháp ổn, đao pháp, đao thức, đao chiêu thì chưa tốt. Riêng về kiếm pháp thì lĩnh ngộ cực nhanh, nếu để ta dạy huynh ba năm, tin chắc sẽ có thành tựu rất lớn. Có lẽ huynh nên chuyển từ đao khách sang kiếm khách đi. Sao nào, có muốn bái sư không?
Nhân Phi Nhân hai mắt sáng ngời. Thân là kiếm khách chốn giang hồ, việc tìm được một người có tố chất luyện kiếm có thể hiểu thấu võ công mình sáng tạo ra, với gã là một niềm vui sướng tột độ.
Độc Cô Minh đáp. Hắn hoàn toàn không muốn nhúng tay vào những chuyện tranh giành chém giết này. Đã là phàm, thì nên chân chính là phàm. Ngoài việc thử học võ công của phàm nhân ra, hắn không còn suy nghĩ gì khác.
- Kiếm pháp của Nhân huynh rất cao minh, ta cũng biết một chút về đao pháp, có thể thỉnh giáo không?
Nhân Phi Nhân hai mắt sáng rực, vỗ bàn nói:
- Được, để ta chứng thực cho huynh thấy trong vòng mười chiêu ta có thể đánh bại huynh! Ta không hề nói khoác!
Độc Cô Minh nghe xong thì mặt đen như than, không biết đáp gì hơn.
Ngoài sân tuyết trắng phủ đầy, hai gã nam tử đứng đối diện nhau, một bên thần thái bình phàm, một bên nhiệt huyết phương cương, điểm chung là trong tay họ đều cầm một khúc củi khô làm binh khí.
Nhân Phi Nhân nói:
- Tại hạ luyện kiếm từ lúc năm tuổi, đến nay tròn mười một năm, lĩnh ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm. Nếu trong toàn Nam Hoang ta không dám xưng là đệ nhất, nhưng tại Việt quốc chưa từng gặp được ai có kiếm đạo vượt qua ta. Cách đây một năm ta có sáng tạo ra một bộ kiếm pháp gọi là Bích Hải Triều Sinh, lấy cảm hứng từ một khúc nhạc do Cố công tử ở Thiên Huyễn thành đánh vào tiết Thanh Minh, nay mời Độc Cô huynh cho ý kiến…
Ánh mắt gã chợt lóe, khúc củi đen trong tay bộc phát ra sát khí lạnh người. Ban đầu sát khí này trầm lắng tới cực điểm như mặt biển phẳng lặng, cho đến khi trong không trung vang vọng lên tiếng kiếm minh thánh thót thì khung cảnh mới biến đổi hoàn toàn. Thật khó lòng tin nổi một phàm nhân lại đạt đến cảnh giới có thể thi triển âm thanh nguyên thủy của kiếm, điều mà đến một kiếm tu xuất chúng như Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh vất vả lắm mới ngộ ra được.
Tiếng kiếm minh kêu lên chói tai như có hàng trăm con chân long đang rít gào, thêm vào đó là tiếng sóng biển cuồn cuộn dào dạt, sóng trắng nối nhau vỗ về bờ không ngớt. Một cơn gió lạnh thổi qua, thân hình của Nhân Phi Nhân như hòa vào trong những cơn sóng vỗ hư ảo kia, nhanh như cắt lướt về phía Độc Cô Minh, khúc củi đen trong tay đâm thẳng vào ngực hắn.
- Trúng!
Nhân Phi Nhân khẽ hô.
Độc Cô Minh đứng đối diện vẫn điềm tĩnh bình phàm, toàn thân bất động như núi, nhưng khoảnh khắc khúc củi đen sắp chạm phải ngực áo thì thần thái của hắn liền thay đổi đột ngột khiến Nhân Phi Nhân biến sắc. Một loại cuồng ý bá đạo bộc phát từ thân thể hắn, giống như kẻ bị dồn tới đường cùng, không còn lối thoát đành quay lại chém một đao hòng phá tan sát cục để cầu sinh.
- Phá Sát!
Không thèm phòng thủ, khúc củi đen vung lên chém xuống thẳng vào đầu Nhân Phi Nhân, một kích này Độc Cô Minh muốn xem người chết là hắn hay là gã ta.
- Hừm, cũng có chút môn đạo!
Nhân Phi Nhân mỉm cười, kiếm chiêu thoắt cái đã biến đổi tám lần, sau khi liên tục tấn công từ nhiều vị trí vẫn không thể lay động được một đao Phá Sát đang chém xuống. Thân hình gã liền lui lại về phía sau. Chiêu Phá Sát kia chính là dùng mạng đổi mạng, một khi xuất ra không thể vãn hồi, địch nhân nếu không thối lui thì chỉ có nước đồng quy vu tận.
- Xem thường huynh rồi, nhưng vẫn chưa đủ, ta chỉ mới dùng ba hình thái của kiếm, bây giờ sẽ tăng lên năm đạo…
Những tiếng rít của chân long giờ đây càng lúc càng chân thật, thậm chí xen lẫn với đó còn có tiếng cá nhảy kình bơi. Đây không phải hư ảnh do thần thông tạo ra, mà là do tiếng kiếm minh truyền vào tai người tạo ra ảo giác.
Nhân Phi Nhân lại xuất “kiếm”, khúc củi khô đâm liên tục mười tám nhát vào những phương vị hiểm yếu trên người Độc Cô Minh, sau khi bị hắn gạt đỡ toàn bộ thì kiếm chiêu lại biến ảo, từ đâm chuyển thành chém. Độc Cô Minh tỏ ra sửng sốt, mặc dù động tác của hắn vô cùng nhanh nhưng vẫn chỉ kịp phá giải mười hai kiếm, củi khô quẹt thẳng lên người khiến áo của hắn xuất hiện sáu vệt than đen. Cũng may đây không phải binh khí thật, nếu không hắn đã táng mạng rồi.
- Chỉ mới năm đạo thôi đã đủ lấy mạng huynh rồi… Huynh tin ta chưa? Từ lúc giao thủ đến giờ chỉ mới ba chiêu thôi đấy…
Nhân Phi Nhân cười ha hả, thu khúc củi đen lại. Nhưng tròng mắt y co rút lại khi thấy Độc Cô Minh tiếp tục điên cuồng đánh tới, hắn liên tục chém ra năm đao Tế Vũ, Diệt Tuyệt, Kinh Thần, Trảm Đạo, Nghịch Hành.
Ý cảnh của hắn biến đổi liên tục, ban đầu khúc củi chợt lóe lên ánh đỏ sắc hồng như hoàng hôn buổi chiều tà, sau đó lại chuyển thành màu đen hủy diệt. Mũi chân Độc Cô Minh điểm nhẹ trên mặt đất, thi triển môn khinh công Hành Vân Lưu Thủy. Mặc dù nó không thể để lại tàn ảnh như lúc hắn là tu sĩ nhưng vẫn đem lại sự ảo diệu khiến Nhân Phi Nhân biến sắc. Thân hình hắn tung lên không trung, chân đạp lên cánh cửa nhà khiến nó run lên bần bật. Hắn dậm nhảy liên tục năm lần, lúc lên mái nhà, lúc lên núi tuyết cao dày ở góc phải trong sân, lúc lại là cây sào phơi đồ. Mỗi một lần chém ra một đao ở năm phương hướng khác nhau, gần như hoàn toàn bao bọc Nhân Phi Nhân ở bên trong.
- Càng lúc càng thú vị!
Chứng kiến khúc củi khô đang bổ từ trên đầu mình xuống, Nhân Phi Nhân tỏ ra ngưng trọng, theo gã thấy Độc Cô Minh rõ ràng ngoài ý cảnh chiêu thức khá thâm hậu thì đòn đánh lại đơn sơ, nghèo nàn đến cực điểm. Dùng đao mà chỉ biết chém thẳng xuống, đúng là hạng người không tiếp xúc võ đạo nhiều. Nhưng không luyện võ mà có thể ngộ ra được ý cảnh rồi dung nhập vào đao, đây chẳng phải là việc chỉ có tu luyện giả tìm hiểu đạo vận mới thi triển được hay sao?
- Độc Cô huynh, huynh là tu luyện giả hay sao?
Với năm đao kia, khúc củi trong tay Nhân Phi Nhân liên tục biến ảo, từ sát khí đằng đằng biến thành ôn hòa, cương lực sát phạt chuyển đổi thành âm nhu mềm mại. Rõ ràng với đạo lý âm dương thái cực gã ta am hiểu rất sâu rộng, biết không thể lấy cứng đối cứng với Độc Cô Minh nên dùng trạng thái đối nghịch để hóa giải lực công kích trước, sau đó mới nhằm tới những chỗ sơ hở của hắn mà đánh vào.
Thứ mà Nhân Phi Nhân hướng tới trong võ công của mình bao giờ cũng là công thủ toàn diện. Thủ thì hoàn mỹ vô khuyết, công thì như vũ bão sóng xô, tiến thoái đều an nhàn ổn định.
Đối mặt với một cao thủ như Nhân Phi Nhân, chỉ dựa vào ý cảnh và một chiêu chém xuống như Độc Cô Minh đang thực hiện mà muốn chiến thắng gã là điều không thể nào. Chỉ trong nháy mắt trên người Độc Cô Minh đã xuất hiện chằng chịt vết than đen.
Nhưng không phải vì thua cuộc mà hắn dừng lại ở đó, cứ sau mỗi lần trúng chiêu, hắn lại thay đổi phương thức tấn công. Dần đà đao biến thành kiếm, đã bắt chước được ba phần kiếm pháp của Nhân Phi Nhân.
- Hả…
Chứng kiến Độc Cô Minh thi triển một chiêu Kinh Đào Hải Lãng trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của mình, mặc dù kiếm chiêu đã bị hắn cải biến khá nhiều nhưng vẫn đem lại kết quả tương tự, Nhân Phi Nhân không khỏi động dung. Lần đầu tiên trong trận chiến này gã chút nữa thì bị quẹt trúng người.
- Hay! Tư chất luyện kiếm của huynh rất tốt. Chẳng có kẻ nào mới vừa luyện kiếm mà đã bắt chước được bộ kiếm pháp này của ta…
Nhân Phi Nhân cảm thán vô cùng. Nhưng gã hoàn toàn không biết rằng sở dĩ Độc Cô Minh có thể học nhanh như vậy là nhờ mối liên hệ với đạo thể tóc bạc ở Trung Thổ. Khối phân thân này có ngộ tính rất cao, trong nháy mắt đã phân tích được đến sáu phần Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp. Nếu không phải vì phàm thân không có căn cơ tốt, khó lòng thi triển chính xác chiêu thức thì sẽ càng khiến Nhân Phi Nhân kinh hãi hơn nữa.
Tuyết trắng rơi đầy, cả hai đánh nhau một mạch cho đến trời sáng hôm sau, hai thân ảnh liên tục vờn qua múa lại. Áo trắng hai người bị quẹt đầy than đen. Vẻ mặt Độc Cô Minh mệt mỏi vô cùng, phàm thể có quá nhiều hạn chế, mặc dù hắn cố hết sức nhưng vẫn không thoát được giới hạn của nó. Trái lại Nhân Phi Nhân nội lực thâm hậu, mặc dù trong trận chiến này gã tự phong bế lại, song kết thúc trận chiến mà khí huyết vẫn đều đặn, không đến nỗi sắc diện tím tái như Độc Cô Minh.
- Ý cảnh đao pháp ổn, đao pháp, đao thức, đao chiêu thì chưa tốt. Riêng về kiếm pháp thì lĩnh ngộ cực nhanh, nếu để ta dạy huynh ba năm, tin chắc sẽ có thành tựu rất lớn. Có lẽ huynh nên chuyển từ đao khách sang kiếm khách đi. Sao nào, có muốn bái sư không?
Nhân Phi Nhân hai mắt sáng ngời. Thân là kiếm khách chốn giang hồ, việc tìm được một người có tố chất luyện kiếm có thể hiểu thấu võ công mình sáng tạo ra, với gã là một niềm vui sướng tột độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.