Chương 325: Mưu đồ thật lớn
Tiểu Long
17/05/2022
Trong đầu mọi người đều bỗng dưng xuất hiện một câu hỏi.
"Cái gì gọi là anh hùng chân chính? Chẳng phải là như những thanh niên trước mắt này sao?"
- Năm tháng qua đi, thanh xuân hoá đầu bạc. Năm tháng qua đi, hồng nhan cũng đã trở thành cát bụi. Vậy mà mấy người chúng ta vẫn còn sống, kiên cường gánh vác biết bao nhiêu trọng trách mà quên mất rằng... chúng ta già rồi...
Một lão nhân Đế cảnh đỉnh phong thở dài cảm khái. Tuổi trẻ của ông ta cũng là những chuỗi ngày xông pha tu luyện giới, chém chém giết giết hai tay mỏi nhừ. Thậm chí ông ta vang danh thiên hạ với chiến tích dùng sức một mình thoát khỏi sự truy giết đến từ gần năm mươi tu sĩ đồng giai. Từ đó đến nay một đuờng quật khởi, từng bước từng bước tiến vào hàng ngũ đỉnh phong của nhân tộc.
Nhân sinh ông ta kéo dài năm ngàn năm, bi thương, chua cay, vinh quang đều nếm trải đủ, nhưng nếu so với những gì mấy gã thanh niên trẻ tuổi trước mắt đang làm thì còn kém xa đến mấy vạn dặm.
Dám dùng sức bảy mươi người địch cả chục vạn người, đó là hào tình cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, người bình thường có ai làm vậy nổi? Song nghĩ đi nghĩ lại, Vạn Vô Địch kẻ đang trở thành biểu tượng của cả nhân giới chẳng phải cũng từng điên cuồng còn hơn thế sao? Tại Nam Hoang một mình y đại chiến quần hùng ngũ đạo tự phong, dùng bá đạo thiết huyết của mình đánh đến mức khiến chúng tu sĩ cùng thế hệ phải hình thành tâm ma với mình, tự nhận không bằng.
- Bọn họ là tương lai nhân giới...
Lão cảm thán, một đồng bạn bên cạnh cũng gật gù:
- Làm được những điều không ai làm được, sẽ thành tựu những gì không ai thành tựu được. Tinh hà sóng sau xô sóng trước, thế hệ này là thế hệ của lớp trẻ, mấy lão già chúng ta không nên tham gia quá nhiều...
- Đáng tiếc, nhân tài sản sinh càng nhiều càng chứng tỏ đại hủy diệt sắp tới. Chúng ta thì không sao, dù gì sống cũng đã đủ lâu, còn với bọn chúng tất cả chỉ mới là bắt đầu...
Ánh mắt hai mươi hai vị Đế cảnh dõi theo vó ngựa xông pha của đám Bá Luân, Độc Cô Minh. Đừng nói bọn họ, ngay cả toàn bộ thế lực trung cấp hay tiểu thế lực đều làm như thế, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Tuyết Thương chuẩn bị ngót nghét năm ngàn năm, từ thời Vô Vi tổ sư đã giả vờ lánh đời sau đó bố cục thiên hạ. Ông ta cử sáu vị đệ tử của mình chia tách ra hòng nắm lấy căn cơ Đông Hải, sau khi chín muồi sẽ một kích đoạt lấy nó, kế đến còn lôi Tổ Miếu vào cuộc chơi của mình.
Rốt cuộc Vô Vi muốn suy tính điều, đơn giản chỉ là muốn Tuyết Thương quật khởi hay sao?
Có những thứ ai cũng ngầm hiểu nhưng sẽ không nói ra, vì bọn họ cũng đang trông chờ vào khả năng này.
- Đại sư huynh! Hình như phía sau lưng chúng ta có người đuổi theo!
A Thất trầm giọng, dưới chân khoái mã đang chạy nhanh.
- Đám người kia nhân số khá ít, chỉ tầm ba mươi người mà thôi! Tu vi cũng vỏn vẹn Tiên Thai như chúng ta vậy mà lại không biết trời cao đất dày, dám toả sát khí đến đây?
Tần Mạc hừ lạnh.
Đúng như y nói, ba mươi thanh niên trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đuổi theo sau lưng họ bộ dáng hung thần ác sát. Nhất là nam tử dẫn đầu lưng hùm vai gấu, mắt báo trợn ngược tay cầm Tam Xoa Kích liên tục gầm lớn ra lệnh chiến mã tăng tốc.
Độc Cô Minh thoáng nhíu mày, Bá Luân cũng tỏ vẻ nghĩ ngợi sau đó quyết định cử A Nhị tới giải quyết đám người này. Trải qua trận huyết tinh vừa rồi, khí chất A Nhị đã được gột rửa từ đơn thuần thành sát phạt, đã quen với việc giết chóc.
Mắt thấy A Nhị một mình rời đi, ai nấy đều an tâm tiếp tục phóng ngựa lao đến đại truyền tống trận đã được sắp đặt từ trước. Bá Luân giữ bản đồ trong tay, đường đi cực kỳ quen thuộc, rõ ràng mấy ngàn năm qua Tuyết Thương đã dốc không ít tiền tài vào xây dựng thành một chuỗi đại truyền tống trận với mục đích có thể nhanh chóng thúc quân xâm chiếm những quần đảo khác. Người chủ trì là những Đế cảnh Thiên cấp đỉnh phong thực lực còn cao hơn đám lão tổ, tôn giả xưng hùng tại quần đảo ấy, vậy nên bọn họ cũng chẳng tài nào phát hiện phong phanh gì.
- Mưu đồ của Tuyết Thương huynh thật lớn, có khi nào muốn đổi họ Bạch thành họ Bá hay không?
Độc Cô Minh cất tiếng hỏi, nhưng sau khi thấy Bá Luân và Tuyết Thương Thất Tử nhìn mình bằng ánh mắt e dè, đến đám Tần Mạc cũng thay đổi hẳn nét mặt thì liền lắc đầu cười khổ.
Bá Luân truyền âm:
- Có những thứ cả đùa cũng không nên nói ra. Bạch tộc là thần minh trong lòng chúng sinh nhân giới, gốc rễ bám sâu không cách nào hình dung. Nếu muốn thay họ Bạch thành họ khác chỉ có thể không ngừng bào mòn trong thời gian dài, trước tiên để bọn họ quên đi tầm ảnh hưởng của Bạch Hoàng, sau đó thay thế bằng hình tượng khác, rồi chậm rãi xoá hẳn trong ký ức thì mới được...
Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ.
Đây chẳng phải là những điều đang diễn ra ở tương lai sao? Chúng sinh Di địa đều quên mất hai chữ Bạch Hoàng, kể cả ký ức về Cửu Thiên Thập Địa cũng không còn tồn tại. Rốt cuộc đây là đại thủ bút của ai? Nếu Bá Luân đã chết ở thái cổ vậy thì là ai đã đem ý nghĩ của gã biến thành hiện thực.
- Có lẽ là kiếm phân thân tức thủy tổ Độc Cô, hoặc cũng có thể là khả năng khác...
Độc Cô Minh suy tư hồi lâu. Bỗng nhiên hắn nghe tiếng kinh hô của A Thất.
- Nhị sư huynh quay về rồi, nhưng lại dẫn theo đám người hung thần ác sát kia, hình như bọn họ rất nghe lời nhị sư huynh!
Ba mươi tu sĩ trẻ tuổi do A Nhị dẫn đầu nhanh chóng tiếp cận với đội ngũ của Bá Luân.
Nam tử lưng hùm vai gấu kia hét lớn khiến ai nấy điếc cả tai:
- Tại hạ Âm Chấn Thiên đến từ Âm gia Đông Hải, xin được cùng Bá huynh tham gia công phạt Phá Hư tông!
- Quả đúng với ba chữ Âm Chấn Thiên, thảo nào mồm to đến thế. Nếu cho gã học môn Bá Vương Nộ Hống và Thanh Long Ngâm của A Nhị chắc sẽ phát ra uy lực còn mạnh mẽ hơn chính chủ...
Ai nấy trong lòng thầm nghĩ.
Bá Luân cười nói:
- Hay lắm, vậy các huynh đệ tạm thời nghỉ ngơi trước. Ai còn sung sức hãy cùng ta và Âm Chấn Thiên huynh đệ công phạt Phá Hư tông! Hôm nay chúng ta phải thống nhất Đông Hải trong một ngày, không thể chần chừ được!
- Được!
Đội ngũ lúc trước chia ra làm hai nửa sau đó kết hợp với đội ngũ mới do Âm Chấn Thiên cầm đầu, vẫn bảo đảm quân số bảy mươi người bắt đầu thông qua đại truyền tống trận tiến vào Phá Hư tông.
Chẳng ai biết rằng ở nơi phía xa lúc bóng lưng của đám Bá Luân biến mất đang có bốn lão già khí tức yếu nhược đang thở dài trầm ngâm.
- Quyết định của chúng ta là đúng chăng? Âm gia bao nhiêu năm nay chỉ là một tiểu thế lực ở Đông Hải, bị Phá Hư chèn ép không ngừng. Nay dốc hết tiền vốn đặt vào tiểu tử họ Bá kia, lỡ như thất bại thì Âm gia cũng sẽ bị tận diệt...
- Cuộc đời chẳng khác nào những ván bài, có gan đánh lớn thì thành quả thu về cũng sẽ càng lớn. Ta không nhìn nhầm người bao giờ đâu! Bá Luân và thanh niên đầu đội nón rộng vành kia sở hữu tư chất hào kiệt, tương lai nếu bọn họ quật khởi thì Thiên Nhi cũng sẽ một bước lên mây, vực dậy gia tộc chúng ta...
- Hy vọng là vậy... Thiên Nhi là tộc nhân xuất chúng nhất Âm tộc ta suốt một ngàn năm nay, đời này không liều mạng thì còn đời đến bao giờ?
-----------------
Khoảnh khắc người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh tới gần Phá Hư tông, năm vạn tu sĩ ở đó không còn bị động như những kẻ ở Thiên Tàng thánh địa nữa mà đồng loạt xông ra khỏi kết giới thiết lập vòng vây.
Người cầm là một nữ tu sĩ tuổi tầm hai tám, khí chất xuất trần, phong hoa tuyệt đại. Đây nào phải ai khác ngoài Nhã Hinh, đạo tử xếp thứ hai mươi ba trên Phong Vân bảng, chiến lực cường hãn chỉ thua Tào Khê một chút.
Vừa thấy nàng ta, A Nhất đã quát lớn:
- Biết điều thì mau thuần phục, Tào Khê xếp thứ mười bảy mà còn bị đại sư huynh ta một quyền đánh chết. Nể tình cô nương xinh đẹp hơn người nên ta nhắc trước...
Gã vừa nói xong liền cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình, hai má bất giác cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Tần Mạc cười ha hả:
- Nhất huynh vậy mà lại thích thánh nữ của Phá Hư tông sao? Được, lần này không giết người nữa, chúng ta cướp dâu!
- Được! Đánh Phá Hư, cướp Nhã Hinh!
A Thất hô to khẩu hiệu, vượt lên trước Bá Luân và Độc Cô Minh, tự mình mở đầu cuộc chiến này.
Tuyết Thương Thất Tử không ai tầm thường, đều là những anh kiệt xuất chúng, từ A Tam trở lên hoàn toàn sánh ngang với những Khán Bất Xuyên Thái Phong Điên không hề kém cạnh. Bọn họ chỉ thiếu sự mài dũa là sẽ trở thành cường giả.
- Đánh Phá Hư, cướp Nhã Hinh!
Bá Luân và Độc Cô Minh cười thống khoái, lại lần nữa tham chiến. Đem những kẻ áp sát đánh bay lên trời cao như những bao cát. Đối với tầm cỡ như bọn họ, trừ phi là đám Khán Bất Xuyên tới đây, bằng không khó lòng trong thời gian ngắn tạo thành uy hiếp gì.
Tất nhiên nếu đánh nhanh thắng nhanh là vậy, còn như quá hăng máu dấn thân sâu vào cuộc chiến để bị năm vạn tu sĩ vây công thì dù có là Vạn Vô Địch cũng phải chết không nghi ngờ. Bọn họ sẽ dùng phương thức bào mòn sức lực, hay thậm chí là tự bạo để tạo thương tổn cho kẻ bị vây công. Mưa dầm thấm lâu đối phương ắt kiệt sức mà chết.
- Đánh Phá Hư! Cướp Nhã Hinh!
Thành viên mới là Âm Chấn Thiên ngẩng đầu gầm rống. Giọng y lớn đến nỗi khiến cả trăm tu sĩ xung quanh lủng màng nhĩ chảy máu tai, âm thanh vang vọng khắp quần đảo, bất kỳ kẻ nào cũng nghe rõ ràng rành mạc.
"Cái gì gọi là anh hùng chân chính? Chẳng phải là như những thanh niên trước mắt này sao?"
- Năm tháng qua đi, thanh xuân hoá đầu bạc. Năm tháng qua đi, hồng nhan cũng đã trở thành cát bụi. Vậy mà mấy người chúng ta vẫn còn sống, kiên cường gánh vác biết bao nhiêu trọng trách mà quên mất rằng... chúng ta già rồi...
Một lão nhân Đế cảnh đỉnh phong thở dài cảm khái. Tuổi trẻ của ông ta cũng là những chuỗi ngày xông pha tu luyện giới, chém chém giết giết hai tay mỏi nhừ. Thậm chí ông ta vang danh thiên hạ với chiến tích dùng sức một mình thoát khỏi sự truy giết đến từ gần năm mươi tu sĩ đồng giai. Từ đó đến nay một đuờng quật khởi, từng bước từng bước tiến vào hàng ngũ đỉnh phong của nhân tộc.
Nhân sinh ông ta kéo dài năm ngàn năm, bi thương, chua cay, vinh quang đều nếm trải đủ, nhưng nếu so với những gì mấy gã thanh niên trẻ tuổi trước mắt đang làm thì còn kém xa đến mấy vạn dặm.
Dám dùng sức bảy mươi người địch cả chục vạn người, đó là hào tình cỡ nào, ngu xuẩn cỡ nào, người bình thường có ai làm vậy nổi? Song nghĩ đi nghĩ lại, Vạn Vô Địch kẻ đang trở thành biểu tượng của cả nhân giới chẳng phải cũng từng điên cuồng còn hơn thế sao? Tại Nam Hoang một mình y đại chiến quần hùng ngũ đạo tự phong, dùng bá đạo thiết huyết của mình đánh đến mức khiến chúng tu sĩ cùng thế hệ phải hình thành tâm ma với mình, tự nhận không bằng.
- Bọn họ là tương lai nhân giới...
Lão cảm thán, một đồng bạn bên cạnh cũng gật gù:
- Làm được những điều không ai làm được, sẽ thành tựu những gì không ai thành tựu được. Tinh hà sóng sau xô sóng trước, thế hệ này là thế hệ của lớp trẻ, mấy lão già chúng ta không nên tham gia quá nhiều...
- Đáng tiếc, nhân tài sản sinh càng nhiều càng chứng tỏ đại hủy diệt sắp tới. Chúng ta thì không sao, dù gì sống cũng đã đủ lâu, còn với bọn chúng tất cả chỉ mới là bắt đầu...
Ánh mắt hai mươi hai vị Đế cảnh dõi theo vó ngựa xông pha của đám Bá Luân, Độc Cô Minh. Đừng nói bọn họ, ngay cả toàn bộ thế lực trung cấp hay tiểu thế lực đều làm như thế, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Tuyết Thương chuẩn bị ngót nghét năm ngàn năm, từ thời Vô Vi tổ sư đã giả vờ lánh đời sau đó bố cục thiên hạ. Ông ta cử sáu vị đệ tử của mình chia tách ra hòng nắm lấy căn cơ Đông Hải, sau khi chín muồi sẽ một kích đoạt lấy nó, kế đến còn lôi Tổ Miếu vào cuộc chơi của mình.
Rốt cuộc Vô Vi muốn suy tính điều, đơn giản chỉ là muốn Tuyết Thương quật khởi hay sao?
Có những thứ ai cũng ngầm hiểu nhưng sẽ không nói ra, vì bọn họ cũng đang trông chờ vào khả năng này.
- Đại sư huynh! Hình như phía sau lưng chúng ta có người đuổi theo!
A Thất trầm giọng, dưới chân khoái mã đang chạy nhanh.
- Đám người kia nhân số khá ít, chỉ tầm ba mươi người mà thôi! Tu vi cũng vỏn vẹn Tiên Thai như chúng ta vậy mà lại không biết trời cao đất dày, dám toả sát khí đến đây?
Tần Mạc hừ lạnh.
Đúng như y nói, ba mươi thanh niên trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đuổi theo sau lưng họ bộ dáng hung thần ác sát. Nhất là nam tử dẫn đầu lưng hùm vai gấu, mắt báo trợn ngược tay cầm Tam Xoa Kích liên tục gầm lớn ra lệnh chiến mã tăng tốc.
Độc Cô Minh thoáng nhíu mày, Bá Luân cũng tỏ vẻ nghĩ ngợi sau đó quyết định cử A Nhị tới giải quyết đám người này. Trải qua trận huyết tinh vừa rồi, khí chất A Nhị đã được gột rửa từ đơn thuần thành sát phạt, đã quen với việc giết chóc.
Mắt thấy A Nhị một mình rời đi, ai nấy đều an tâm tiếp tục phóng ngựa lao đến đại truyền tống trận đã được sắp đặt từ trước. Bá Luân giữ bản đồ trong tay, đường đi cực kỳ quen thuộc, rõ ràng mấy ngàn năm qua Tuyết Thương đã dốc không ít tiền tài vào xây dựng thành một chuỗi đại truyền tống trận với mục đích có thể nhanh chóng thúc quân xâm chiếm những quần đảo khác. Người chủ trì là những Đế cảnh Thiên cấp đỉnh phong thực lực còn cao hơn đám lão tổ, tôn giả xưng hùng tại quần đảo ấy, vậy nên bọn họ cũng chẳng tài nào phát hiện phong phanh gì.
- Mưu đồ của Tuyết Thương huynh thật lớn, có khi nào muốn đổi họ Bạch thành họ Bá hay không?
Độc Cô Minh cất tiếng hỏi, nhưng sau khi thấy Bá Luân và Tuyết Thương Thất Tử nhìn mình bằng ánh mắt e dè, đến đám Tần Mạc cũng thay đổi hẳn nét mặt thì liền lắc đầu cười khổ.
Bá Luân truyền âm:
- Có những thứ cả đùa cũng không nên nói ra. Bạch tộc là thần minh trong lòng chúng sinh nhân giới, gốc rễ bám sâu không cách nào hình dung. Nếu muốn thay họ Bạch thành họ khác chỉ có thể không ngừng bào mòn trong thời gian dài, trước tiên để bọn họ quên đi tầm ảnh hưởng của Bạch Hoàng, sau đó thay thế bằng hình tượng khác, rồi chậm rãi xoá hẳn trong ký ức thì mới được...
Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ.
Đây chẳng phải là những điều đang diễn ra ở tương lai sao? Chúng sinh Di địa đều quên mất hai chữ Bạch Hoàng, kể cả ký ức về Cửu Thiên Thập Địa cũng không còn tồn tại. Rốt cuộc đây là đại thủ bút của ai? Nếu Bá Luân đã chết ở thái cổ vậy thì là ai đã đem ý nghĩ của gã biến thành hiện thực.
- Có lẽ là kiếm phân thân tức thủy tổ Độc Cô, hoặc cũng có thể là khả năng khác...
Độc Cô Minh suy tư hồi lâu. Bỗng nhiên hắn nghe tiếng kinh hô của A Thất.
- Nhị sư huynh quay về rồi, nhưng lại dẫn theo đám người hung thần ác sát kia, hình như bọn họ rất nghe lời nhị sư huynh!
Ba mươi tu sĩ trẻ tuổi do A Nhị dẫn đầu nhanh chóng tiếp cận với đội ngũ của Bá Luân.
Nam tử lưng hùm vai gấu kia hét lớn khiến ai nấy điếc cả tai:
- Tại hạ Âm Chấn Thiên đến từ Âm gia Đông Hải, xin được cùng Bá huynh tham gia công phạt Phá Hư tông!
- Quả đúng với ba chữ Âm Chấn Thiên, thảo nào mồm to đến thế. Nếu cho gã học môn Bá Vương Nộ Hống và Thanh Long Ngâm của A Nhị chắc sẽ phát ra uy lực còn mạnh mẽ hơn chính chủ...
Ai nấy trong lòng thầm nghĩ.
Bá Luân cười nói:
- Hay lắm, vậy các huynh đệ tạm thời nghỉ ngơi trước. Ai còn sung sức hãy cùng ta và Âm Chấn Thiên huynh đệ công phạt Phá Hư tông! Hôm nay chúng ta phải thống nhất Đông Hải trong một ngày, không thể chần chừ được!
- Được!
Đội ngũ lúc trước chia ra làm hai nửa sau đó kết hợp với đội ngũ mới do Âm Chấn Thiên cầm đầu, vẫn bảo đảm quân số bảy mươi người bắt đầu thông qua đại truyền tống trận tiến vào Phá Hư tông.
Chẳng ai biết rằng ở nơi phía xa lúc bóng lưng của đám Bá Luân biến mất đang có bốn lão già khí tức yếu nhược đang thở dài trầm ngâm.
- Quyết định của chúng ta là đúng chăng? Âm gia bao nhiêu năm nay chỉ là một tiểu thế lực ở Đông Hải, bị Phá Hư chèn ép không ngừng. Nay dốc hết tiền vốn đặt vào tiểu tử họ Bá kia, lỡ như thất bại thì Âm gia cũng sẽ bị tận diệt...
- Cuộc đời chẳng khác nào những ván bài, có gan đánh lớn thì thành quả thu về cũng sẽ càng lớn. Ta không nhìn nhầm người bao giờ đâu! Bá Luân và thanh niên đầu đội nón rộng vành kia sở hữu tư chất hào kiệt, tương lai nếu bọn họ quật khởi thì Thiên Nhi cũng sẽ một bước lên mây, vực dậy gia tộc chúng ta...
- Hy vọng là vậy... Thiên Nhi là tộc nhân xuất chúng nhất Âm tộc ta suốt một ngàn năm nay, đời này không liều mạng thì còn đời đến bao giờ?
-----------------
Khoảnh khắc người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh tới gần Phá Hư tông, năm vạn tu sĩ ở đó không còn bị động như những kẻ ở Thiên Tàng thánh địa nữa mà đồng loạt xông ra khỏi kết giới thiết lập vòng vây.
Người cầm là một nữ tu sĩ tuổi tầm hai tám, khí chất xuất trần, phong hoa tuyệt đại. Đây nào phải ai khác ngoài Nhã Hinh, đạo tử xếp thứ hai mươi ba trên Phong Vân bảng, chiến lực cường hãn chỉ thua Tào Khê một chút.
Vừa thấy nàng ta, A Nhất đã quát lớn:
- Biết điều thì mau thuần phục, Tào Khê xếp thứ mười bảy mà còn bị đại sư huynh ta một quyền đánh chết. Nể tình cô nương xinh đẹp hơn người nên ta nhắc trước...
Gã vừa nói xong liền cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình, hai má bất giác cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Tần Mạc cười ha hả:
- Nhất huynh vậy mà lại thích thánh nữ của Phá Hư tông sao? Được, lần này không giết người nữa, chúng ta cướp dâu!
- Được! Đánh Phá Hư, cướp Nhã Hinh!
A Thất hô to khẩu hiệu, vượt lên trước Bá Luân và Độc Cô Minh, tự mình mở đầu cuộc chiến này.
Tuyết Thương Thất Tử không ai tầm thường, đều là những anh kiệt xuất chúng, từ A Tam trở lên hoàn toàn sánh ngang với những Khán Bất Xuyên Thái Phong Điên không hề kém cạnh. Bọn họ chỉ thiếu sự mài dũa là sẽ trở thành cường giả.
- Đánh Phá Hư, cướp Nhã Hinh!
Bá Luân và Độc Cô Minh cười thống khoái, lại lần nữa tham chiến. Đem những kẻ áp sát đánh bay lên trời cao như những bao cát. Đối với tầm cỡ như bọn họ, trừ phi là đám Khán Bất Xuyên tới đây, bằng không khó lòng trong thời gian ngắn tạo thành uy hiếp gì.
Tất nhiên nếu đánh nhanh thắng nhanh là vậy, còn như quá hăng máu dấn thân sâu vào cuộc chiến để bị năm vạn tu sĩ vây công thì dù có là Vạn Vô Địch cũng phải chết không nghi ngờ. Bọn họ sẽ dùng phương thức bào mòn sức lực, hay thậm chí là tự bạo để tạo thương tổn cho kẻ bị vây công. Mưa dầm thấm lâu đối phương ắt kiệt sức mà chết.
- Đánh Phá Hư! Cướp Nhã Hinh!
Thành viên mới là Âm Chấn Thiên ngẩng đầu gầm rống. Giọng y lớn đến nỗi khiến cả trăm tu sĩ xung quanh lủng màng nhĩ chảy máu tai, âm thanh vang vọng khắp quần đảo, bất kỳ kẻ nào cũng nghe rõ ràng rành mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.