Chương 213: Nguyệt Dạ Sâm Lâm
Tiểu Long
22/09/2021
Những tu sĩ đang bao vây Độc Cô Minh chứng kiến thức thần thông quỷ dị này thì không khỏi chấn kinh, lòng thầm ước lượng chiến lực của gã ta cách xa mình bao nhiêu.
Một người nói:
- Chiến lực trong cùng cảnh giới rất khó phân định, nhất là trong tình trạng tu vi ai nấy xấp xỉ nhau như thế này. Giả dụ bọn họ tự sáng tạo được con đường riêng của bản thân thì càng khó xác định hơn nữa. Giống như Kiếp chủ, nhìn thì y mới chỉ là Tiên Thai sơ kỳ, song thực chất chiến lực đã sánh ngang tu sĩ Tiên Thai đỉnh phong bình thường. Mà tên Độc Cô Minh này cảnh giới giống như Hỗn Nguyên sơ kỳ, song thực chất hùng mạnh chẳng kém Hỗn Nguyên đỉnh phong. Đám Quan Thất, Lưu Bình, Côn Vũ cũng vậy. Nếu hiện tại phải miêu tả về lớp trẻ hiện nay e rằng chỉ có thể đoán định dựa trên số tu sĩ cùng cảnh giới mà họ có thể giao chiến. Nếu có thể dùng sức bản thân đánh mười người thì gọi là Thập Nhân Địch, đánh được trăm người là Bách Nhân Địch, ngàn người gọi là Thiên Nhân Địch, vạn người là Vạn Nhân Địch… cứ thế cho đến khi trở thành Nhân Giả Vô Địch.
Đây là lý thuyết được chúng tu sĩ trẻ tuổi đồng lòng công nhận, và cũng chỉ có cách này mới có thể phân định chiến lực trong tình trạng hệ thống tu luyện bắt đầu trở nên quá rối ren như hiện nay.
Căn cứ vào đó, Độc Cô Minh, Lưu Bình, Diệp Chính đang nằm ở ngưỡng Bách Nhân Địch.
Nhưng chiến lực của Độc Cô Minh mạnh hơn hai gã kia khá nhiều, gần như một mình hắn có thể địch hơn bốn trăm tu sĩ bình thường, trong khi đó Lưu Bình và Diệp Chính chỉ có thể khiêu chiến tối đa hai trăm người, con số này với Lưu Bình là ba trăm.
Về cơ bản thì đây là sự phân chia khá hợp lý khi mà Lưu Bình và Diệp Chính liên thủ liền có thể đánh ngang tay với Độc Cô Minh, thậm chí còn dồn hắn vào thế hạ phong.
Nếu hai gã tách ra thì có thể dựa vào số lượng Thập Nhân Địch khác để bù vào, cũng đạt được hiệu quả tương tự.
Cách phân ra chiến lực thế này nếu phân tích quá kỹ thì sẽ rất rối rắm đau đầu, vì vậy mọi người thường chỉ gọi đơn giản là Bách Nhân Địch, Thiên Nhân Địch, Vạn Nhân Địch… không hề cố gắng đi sâu.
- Cùng là Bách Nhân Địch nhưng chênh lệch quá lớn. Nghe đồn Kiếp chủ sau khi tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thai đã lập tức trở thành Thiên Nhân Địch ở cảnh giới đó. Có nghĩa là một mình y có thể chấp đến mười vị Bách Nhân Địch Tiên Thai cảnh cùng tấn công, còn trong tình huống đa số thiên kiêu đều đang mắc lại ở bình cảnh Hỗn Nguyên như thế này thì y chính là vô địch trong thế hệ trẻ nhân giới.
Một cô gái liền nói:
- Lý thuyết này nếu nói sơ qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu soi xét kỹ thì một thiên kiêu có khả năng địch bao nhiêu người cũng chỉ là bề nổi do họ cố tình thể hiện ra cho chúng ta đánh giá. Lưu Bình đã động thủ bao nhiêu lần kia chứ? Chẳng phải vẫn được xưng tụng là đệ nhất ở Nam Hoang hay sao? Mà thần thông “Dạ Hoàng Triều” kia của y gần như tạo ra một thế giới hắc ám chân chính, những oan hồn bên trong đều có thực không phải hư ảo. Độc Cô Minh chưa chắc đã đón đỡ được!
Mọi người nghe vậy đều chuyển sự tập trung sang chiến trường của Độc Cô Minh và Lưu Bình. Ai nấy đều xem Độc Cô Minh như một viên đá mài đao nên không vội vây công hắn. Bọn họ đều là những thiên kiêu từng tắm máu bát phương, đạp lên trên tu sĩ cùng thế hệ mà thành tựu chí tôn, không hề sợ chết.
Ở tu luyện giới này có một câu nói rất hay: “Trăm trận không chết sẽ thành cường giả!”.
— QUẢNG CÁO —
Nếu có một chút lòng ham sống sợ chết lúc tranh phong với người khác thì nên quên luôn chuyện trở thành cường giả đi.
Bởi vậy Mã Tam Đao tuy chết dưới tay Độc Cô Minh nhưng chưa chắc đã oán hận, bởi vì trước khi tham gia vào cuộc chiến này gã cũng đã xác định tâm lý từ trước. Chỉ có chiến mà không chết thì mới đột phá giới hạn bản thân được, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Lúc này đây Độc Cô Minh biểu tình bi thương đến tột độ, cả con hắc mã Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn cũng trở nên tĩnh lặng, mất đi sự hung dữ vốn có. Ký ức của hắn giống như bị một lớp mây mù che kín không thể nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ hiện lên một vài câu nói và hình bóng xưa cũ. Nếu không gặp lại oan hồn của ba người trước mặt, có lẽ hắn cũng sẽ vĩnh viễn xóa đi sự tồn tại của họ trong ký ức.
- Là thứ gì che đậy phần ký ức này của ta, khiến ta mê man?
Trong lúc hắn đang ngồi trên lưng hắc mã thì thào, tia lệ mang từ ánh mắt của Phương Nhi, bàn tay gầy trơ xương của thầy đồ và cái miệng đỏ lòm của bà lão đang bò dưới đất đã sắp ập tới chỗ hắn.
Hắc khí xung quanh cuồn cuồn không ngớt, giống như hóa thành một bộ phận của quỷ giới. Thần thông Dạ Hoàng Triều này năm xưa là niềm kiêu ngạo của Hắc Ám Quỷ Vương, qua cách nó vận hành, người ta thấy rõ khát vọng muốn đột phá Chủ cảnh của ông ta.
Muốn trở thành Giới chủ thì điều kiện tiên quyết là phải sáng tạo ra được một giới diện riêng của mình.
Dạ Hoàng Triều này chính là biến quỷ khí thành một giới diện riêng, đem linh hồn của những kẻ từng bị mình giết dung nhập vào trong, biến họ thành tội dân trong đó, để cho người thi pháp tùy ý khống chế. Lúc Hắc Ám Quỷ Vương đạt đến đỉnh phong thì Dạ Hoàng Triều sở hữu tới chín ức oan hồn, chỉ thiếu một chút nữa là thành tựu một giới diện hoàn chỉnh.
Thôn Hạnh Hoa đã bị Lưu Bình dùng thủ đoạn này luyện hóa toàn bộ, những oan hồn kia không được siêu sinh mà bị gã giam cầm lại trong thế giới hắc ám này, không ngừng bị tra tấn dằn vặt. Ký ức của họ vẫn còn, vì vậy mới có thể nói ra những lời hết sức chân thật, nhưng hành động lại bị Lưu Bình khống chế hoàn toàn giống như những con rối.
Thấy biểu hiện mê man của Độc Cô Minh, Lưu Bình cười nhạt nói:
- Thế nào? Ngươi không biết nên ứng phó ra sao ư? Nếu ngươi giết những vong hồn này thì tức là trảm đạo vong tình, mà không giết họ thì chính ngươi sẽ bị giết. Ta biết ngươi rất trọng chữ tình, điều đó thể hiện qua cách ngươi đối đãi với đám Tiết Hồng Y, Lưu Tích Quân. Bây giờ ta muốn phá hủy đạo tâm của ngươi, xem ngươi về sau làm thế nào tu hành được nữa…
Gã vừa dứt lời đã thấy bàn tay của Độc Cô Minh chộp lấy cổ tay thầy đồ, sau đó lôi ông ta lên lưng ngựa.
Khoảnh khắc cả hai đối diện với nhau, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự hung ác của ông ta, Độc Cô Minh chỉ khẽ nở nụ cười ấm áp:
- Không sao, tất cả kết thúc rồi. Chết đi, đôi khi chính là sự giải thoát!— QUẢNG CÁO —
Bàn tay hắn siết chặt một cái lập tức khiến linh hồn thầy đồ vỡ vụn ra hàng vạn mảnh, hóa thành vô số những điểm sáng tan biến trong màn đêm u tối này.
Kế đến hắn rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, cái miệng đỏ lòm của bà lão kia bị hắn chém đứt đôi.
Phương Nhi cũng vậy, bị một kiếm của Độc Cô Minh chém nát linh hồn. Nhưng lúc cô bé sắp sửa biến mất thì đôi mắt liền hiện lên vẻ giải thoát, khóe môi nở nụ cười trìu mến với hắn, giống như muốn thốt lên hai chữ “đa tạ”.
Nhìn linh hồn ba bọn họ hóa thành vô số điểm sáng bay thẳng lên trời cao, mặc kệ sự trói buộc của không gian hắc ám do “Dạ Hoàng Triều” tạo thành, tất cả trừ Lưu Bình đều biểu tình trầm mặc.
Ra tay với phàm nhân không phải là điều những tu sĩ như họ hướng đến. Hành vi của Lưu Bình có thể nói độc ác chẳng kém gì Kiếp chủ. Nhưng hiện nay bọn họ lại phải sóng vai với gã để chém giết một kẻ chí tình như Độc Cô Minh, từ tận đáy lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui.
- Ngươi muốn lung lay đạo tâm của ta sao?
Nụ cười trên môi Độc Cô Minh tắt hẳn, hắn xoay người lại nhìn Lưu Bình đang giấu mặt dưới áo choàng đen, toàn thân hắc khí bao phủ.
- Ta giết họ nhưng không trảm tình. Nếu tu luyện mà mất hết nhân tính thì còn tu luyện để làm gì? Thứ các ngươi hướng đến là đại đạo vô tình sao? Nhưng các ngươi chưa từng tự hỏi sau khi vấn đỉnh rồi thì liệu các ngươi có còn là các ngươi không, hay đã trở thành một hóa thân của đạo? Đạo với ta chỉ là một phương tiện, một đường đi, không phải tôn chỉ sống.
Đã là phương tiện thì phải bị hắn nắm trong tay, đã là đường đi thì phải bị hắn đạp dưới chân, không thể phụ thuộc vào nó.
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, Thiên Nhai kiếm trong tay chém xuống một kiếm rạch đôi hắc khí, đem ánh sáng trở lại đỉnh núi Dịch Mã.
Khoảnh khắc ánh sáng trở lại thì hắc mã dưới chân hắn cũng hí vang trời, hắn ngẩng đầu quát lớn:
- Chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao? Còn chờ gì nữa mà không ra tay? Cùng lên đi!
Bảy tu sĩ đang bao vây hắn vẫn bảo trì dáng vẻ trầm mặc, rốt cuộc cô gái duy nhất nghiến răng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng này:
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Tịch Nhan ta luôn căm thù Kiếp chủ vì hành động táng tận lương tâm của y, dùng Đại Thôn Phệ thuật giết chết không biết bao nhiêu phàm nhân ở nhân giới. Nếu bây giờ ta ủng hộ kẻ dùng loại thần thông tương tự thì chẳng khác nào đi ngược với bản tâm của mình. Lưu Bình, ngươi chết đi cho ta!
Vũ Tịch Nhan thét lớn, từ hai ống tay áo bắn ra vô số dải lụa hồng tấn công Lưu Bình.
Mà sáu người kia giống như bị hành động của Vũ Tịch Nhan kích thích, cũng lập tức thét lớn rồi lao về phía Lưu Bình.
Độc Cô Minh đang cưỡi trên lưng ngựa vô cùng bất ngờ về dị biến này, còn Lưu Bình lại chỉ cười nhạt, thân hình không ngừng lui về phía sau, ung dung gạt đỡ những thần thông mạnh mẽ đang đổ dồn xuống mình.
- Họ Độc Cô, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giúp chúng ta giết Lưu Bình nhưng sẽ bị truy binh nhanh chóng đuổi tới đây, hai là lập tức chạy về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phía Tây. Nơi đó là chỗ duy nhất có thể thoát khỏi bố cục của Quan Thất. Nhìn ngươi rất vội, hoàn toàn bất chấp hiểm nguy chạy về Nam Hoang. Ta nói cho ngươi biết nếu đi qua Nguyệt Dạ Sâm Lâm liền có thể rút ngắn con đường này đi mấy lần. Tin hay không tùy ngươi!
Độc Cô Minh không phải kẻ dài dòng, nghe xong liền ôm quyền nói “đa tạ”, xong đó thúc ngựa rời khỏi đỉnh Dịch Mã. Hướng đi của hắn thực sự là hướng tây, một chút ngập ngừng cũng chẳng có, điều này khiến bảy người kia không khỏi cảm phục từ tận đáy lòng.
- Kẻ này không phải ngu dốt mà là gan to bằng trời. Hắn dám đánh cược xem chúng ta có phải đang diễn kịch để lừa hắn hay không. Hắn đã lâm vào hiểm cảnh, dù có tiếp tục gặp phải sự vây công của nhóm khác cũng chẳng sao! Nhưng nếu lời chúng ta là thật thì hắn đã thành công thu phục được lòng người. Kẻ này đáng sợ!
Vũ Tịch Nhan thầm đánh giá Độc Cô Minh như vậy.
Sáu người kia biểu tình nghiêm túc nhìn Lưu Bình đang đứng cười lạnh ở phía xa. Vẻ mặt của Lưu Bình chẳng có gì là bất ngờ hay sợ hãi, giống như tất cả đã nằm trong dự tính của gã.
- Đã sớm muốn luyện hóa các ngươi thành một bộ phận của Dạ Hoàng Triều. Có bảy chí tôn thiên kiêu trấn giữ, Dạ Hoàng Triều cũng ta sẽ nhanh chóng đạt đến đại thành ở Hỗn Nguyên cảnh hơn!
Gã vừa dứt lời hắc khí lại bao phủ toàn bộ nơi đây, tiếng thần thông va chạm mãnh liệt vang lên, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết ba canh giờ sau Vũ Tịch Nhan và một nam tử trẻ tuổi chật vật bỏ chạy. Mà Lưu Bình bước ra từ trong đám hắc khí, ánh mắt hướng về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phương xa, khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Đều có chữ Dạ trong tên, đó chính là địa phương giúp ta trở thành Thiên Nhân Địch! Diễn tập cái gì chứ? Các ngươi chỉ muốn giết Độc Cô Minh mà không biết Quan Thất cũng đang muốn lợi dụng các ngươi để thành toàn cho bản thân gã ta. Người không vì mình trời tru đất diệt, đợt truy sát này kết thúc, kẻ được lợi nhất sẽ chỉ có ta!
Một người nói:
- Chiến lực trong cùng cảnh giới rất khó phân định, nhất là trong tình trạng tu vi ai nấy xấp xỉ nhau như thế này. Giả dụ bọn họ tự sáng tạo được con đường riêng của bản thân thì càng khó xác định hơn nữa. Giống như Kiếp chủ, nhìn thì y mới chỉ là Tiên Thai sơ kỳ, song thực chất chiến lực đã sánh ngang tu sĩ Tiên Thai đỉnh phong bình thường. Mà tên Độc Cô Minh này cảnh giới giống như Hỗn Nguyên sơ kỳ, song thực chất hùng mạnh chẳng kém Hỗn Nguyên đỉnh phong. Đám Quan Thất, Lưu Bình, Côn Vũ cũng vậy. Nếu hiện tại phải miêu tả về lớp trẻ hiện nay e rằng chỉ có thể đoán định dựa trên số tu sĩ cùng cảnh giới mà họ có thể giao chiến. Nếu có thể dùng sức bản thân đánh mười người thì gọi là Thập Nhân Địch, đánh được trăm người là Bách Nhân Địch, ngàn người gọi là Thiên Nhân Địch, vạn người là Vạn Nhân Địch… cứ thế cho đến khi trở thành Nhân Giả Vô Địch.
Đây là lý thuyết được chúng tu sĩ trẻ tuổi đồng lòng công nhận, và cũng chỉ có cách này mới có thể phân định chiến lực trong tình trạng hệ thống tu luyện bắt đầu trở nên quá rối ren như hiện nay.
Căn cứ vào đó, Độc Cô Minh, Lưu Bình, Diệp Chính đang nằm ở ngưỡng Bách Nhân Địch.
Nhưng chiến lực của Độc Cô Minh mạnh hơn hai gã kia khá nhiều, gần như một mình hắn có thể địch hơn bốn trăm tu sĩ bình thường, trong khi đó Lưu Bình và Diệp Chính chỉ có thể khiêu chiến tối đa hai trăm người, con số này với Lưu Bình là ba trăm.
Về cơ bản thì đây là sự phân chia khá hợp lý khi mà Lưu Bình và Diệp Chính liên thủ liền có thể đánh ngang tay với Độc Cô Minh, thậm chí còn dồn hắn vào thế hạ phong.
Nếu hai gã tách ra thì có thể dựa vào số lượng Thập Nhân Địch khác để bù vào, cũng đạt được hiệu quả tương tự.
Cách phân ra chiến lực thế này nếu phân tích quá kỹ thì sẽ rất rối rắm đau đầu, vì vậy mọi người thường chỉ gọi đơn giản là Bách Nhân Địch, Thiên Nhân Địch, Vạn Nhân Địch… không hề cố gắng đi sâu.
- Cùng là Bách Nhân Địch nhưng chênh lệch quá lớn. Nghe đồn Kiếp chủ sau khi tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thai đã lập tức trở thành Thiên Nhân Địch ở cảnh giới đó. Có nghĩa là một mình y có thể chấp đến mười vị Bách Nhân Địch Tiên Thai cảnh cùng tấn công, còn trong tình huống đa số thiên kiêu đều đang mắc lại ở bình cảnh Hỗn Nguyên như thế này thì y chính là vô địch trong thế hệ trẻ nhân giới.
Một cô gái liền nói:
- Lý thuyết này nếu nói sơ qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu soi xét kỹ thì một thiên kiêu có khả năng địch bao nhiêu người cũng chỉ là bề nổi do họ cố tình thể hiện ra cho chúng ta đánh giá. Lưu Bình đã động thủ bao nhiêu lần kia chứ? Chẳng phải vẫn được xưng tụng là đệ nhất ở Nam Hoang hay sao? Mà thần thông “Dạ Hoàng Triều” kia của y gần như tạo ra một thế giới hắc ám chân chính, những oan hồn bên trong đều có thực không phải hư ảo. Độc Cô Minh chưa chắc đã đón đỡ được!
Mọi người nghe vậy đều chuyển sự tập trung sang chiến trường của Độc Cô Minh và Lưu Bình. Ai nấy đều xem Độc Cô Minh như một viên đá mài đao nên không vội vây công hắn. Bọn họ đều là những thiên kiêu từng tắm máu bát phương, đạp lên trên tu sĩ cùng thế hệ mà thành tựu chí tôn, không hề sợ chết.
Ở tu luyện giới này có một câu nói rất hay: “Trăm trận không chết sẽ thành cường giả!”.
— QUẢNG CÁO —
Nếu có một chút lòng ham sống sợ chết lúc tranh phong với người khác thì nên quên luôn chuyện trở thành cường giả đi.
Bởi vậy Mã Tam Đao tuy chết dưới tay Độc Cô Minh nhưng chưa chắc đã oán hận, bởi vì trước khi tham gia vào cuộc chiến này gã cũng đã xác định tâm lý từ trước. Chỉ có chiến mà không chết thì mới đột phá giới hạn bản thân được, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Lúc này đây Độc Cô Minh biểu tình bi thương đến tột độ, cả con hắc mã Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn cũng trở nên tĩnh lặng, mất đi sự hung dữ vốn có. Ký ức của hắn giống như bị một lớp mây mù che kín không thể nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ hiện lên một vài câu nói và hình bóng xưa cũ. Nếu không gặp lại oan hồn của ba người trước mặt, có lẽ hắn cũng sẽ vĩnh viễn xóa đi sự tồn tại của họ trong ký ức.
- Là thứ gì che đậy phần ký ức này của ta, khiến ta mê man?
Trong lúc hắn đang ngồi trên lưng hắc mã thì thào, tia lệ mang từ ánh mắt của Phương Nhi, bàn tay gầy trơ xương của thầy đồ và cái miệng đỏ lòm của bà lão đang bò dưới đất đã sắp ập tới chỗ hắn.
Hắc khí xung quanh cuồn cuồn không ngớt, giống như hóa thành một bộ phận của quỷ giới. Thần thông Dạ Hoàng Triều này năm xưa là niềm kiêu ngạo của Hắc Ám Quỷ Vương, qua cách nó vận hành, người ta thấy rõ khát vọng muốn đột phá Chủ cảnh của ông ta.
Muốn trở thành Giới chủ thì điều kiện tiên quyết là phải sáng tạo ra được một giới diện riêng của mình.
Dạ Hoàng Triều này chính là biến quỷ khí thành một giới diện riêng, đem linh hồn của những kẻ từng bị mình giết dung nhập vào trong, biến họ thành tội dân trong đó, để cho người thi pháp tùy ý khống chế. Lúc Hắc Ám Quỷ Vương đạt đến đỉnh phong thì Dạ Hoàng Triều sở hữu tới chín ức oan hồn, chỉ thiếu một chút nữa là thành tựu một giới diện hoàn chỉnh.
Thôn Hạnh Hoa đã bị Lưu Bình dùng thủ đoạn này luyện hóa toàn bộ, những oan hồn kia không được siêu sinh mà bị gã giam cầm lại trong thế giới hắc ám này, không ngừng bị tra tấn dằn vặt. Ký ức của họ vẫn còn, vì vậy mới có thể nói ra những lời hết sức chân thật, nhưng hành động lại bị Lưu Bình khống chế hoàn toàn giống như những con rối.
Thấy biểu hiện mê man của Độc Cô Minh, Lưu Bình cười nhạt nói:
- Thế nào? Ngươi không biết nên ứng phó ra sao ư? Nếu ngươi giết những vong hồn này thì tức là trảm đạo vong tình, mà không giết họ thì chính ngươi sẽ bị giết. Ta biết ngươi rất trọng chữ tình, điều đó thể hiện qua cách ngươi đối đãi với đám Tiết Hồng Y, Lưu Tích Quân. Bây giờ ta muốn phá hủy đạo tâm của ngươi, xem ngươi về sau làm thế nào tu hành được nữa…
Gã vừa dứt lời đã thấy bàn tay của Độc Cô Minh chộp lấy cổ tay thầy đồ, sau đó lôi ông ta lên lưng ngựa.
Khoảnh khắc cả hai đối diện với nhau, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự hung ác của ông ta, Độc Cô Minh chỉ khẽ nở nụ cười ấm áp:
- Không sao, tất cả kết thúc rồi. Chết đi, đôi khi chính là sự giải thoát!— QUẢNG CÁO —
Bàn tay hắn siết chặt một cái lập tức khiến linh hồn thầy đồ vỡ vụn ra hàng vạn mảnh, hóa thành vô số những điểm sáng tan biến trong màn đêm u tối này.
Kế đến hắn rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, cái miệng đỏ lòm của bà lão kia bị hắn chém đứt đôi.
Phương Nhi cũng vậy, bị một kiếm của Độc Cô Minh chém nát linh hồn. Nhưng lúc cô bé sắp sửa biến mất thì đôi mắt liền hiện lên vẻ giải thoát, khóe môi nở nụ cười trìu mến với hắn, giống như muốn thốt lên hai chữ “đa tạ”.
Nhìn linh hồn ba bọn họ hóa thành vô số điểm sáng bay thẳng lên trời cao, mặc kệ sự trói buộc của không gian hắc ám do “Dạ Hoàng Triều” tạo thành, tất cả trừ Lưu Bình đều biểu tình trầm mặc.
Ra tay với phàm nhân không phải là điều những tu sĩ như họ hướng đến. Hành vi của Lưu Bình có thể nói độc ác chẳng kém gì Kiếp chủ. Nhưng hiện nay bọn họ lại phải sóng vai với gã để chém giết một kẻ chí tình như Độc Cô Minh, từ tận đáy lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui.
- Ngươi muốn lung lay đạo tâm của ta sao?
Nụ cười trên môi Độc Cô Minh tắt hẳn, hắn xoay người lại nhìn Lưu Bình đang giấu mặt dưới áo choàng đen, toàn thân hắc khí bao phủ.
- Ta giết họ nhưng không trảm tình. Nếu tu luyện mà mất hết nhân tính thì còn tu luyện để làm gì? Thứ các ngươi hướng đến là đại đạo vô tình sao? Nhưng các ngươi chưa từng tự hỏi sau khi vấn đỉnh rồi thì liệu các ngươi có còn là các ngươi không, hay đã trở thành một hóa thân của đạo? Đạo với ta chỉ là một phương tiện, một đường đi, không phải tôn chỉ sống.
Đã là phương tiện thì phải bị hắn nắm trong tay, đã là đường đi thì phải bị hắn đạp dưới chân, không thể phụ thuộc vào nó.
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, Thiên Nhai kiếm trong tay chém xuống một kiếm rạch đôi hắc khí, đem ánh sáng trở lại đỉnh núi Dịch Mã.
Khoảnh khắc ánh sáng trở lại thì hắc mã dưới chân hắn cũng hí vang trời, hắn ngẩng đầu quát lớn:
- Chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao? Còn chờ gì nữa mà không ra tay? Cùng lên đi!
Bảy tu sĩ đang bao vây hắn vẫn bảo trì dáng vẻ trầm mặc, rốt cuộc cô gái duy nhất nghiến răng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng này:
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Tịch Nhan ta luôn căm thù Kiếp chủ vì hành động táng tận lương tâm của y, dùng Đại Thôn Phệ thuật giết chết không biết bao nhiêu phàm nhân ở nhân giới. Nếu bây giờ ta ủng hộ kẻ dùng loại thần thông tương tự thì chẳng khác nào đi ngược với bản tâm của mình. Lưu Bình, ngươi chết đi cho ta!
Vũ Tịch Nhan thét lớn, từ hai ống tay áo bắn ra vô số dải lụa hồng tấn công Lưu Bình.
Mà sáu người kia giống như bị hành động của Vũ Tịch Nhan kích thích, cũng lập tức thét lớn rồi lao về phía Lưu Bình.
Độc Cô Minh đang cưỡi trên lưng ngựa vô cùng bất ngờ về dị biến này, còn Lưu Bình lại chỉ cười nhạt, thân hình không ngừng lui về phía sau, ung dung gạt đỡ những thần thông mạnh mẽ đang đổ dồn xuống mình.
- Họ Độc Cô, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giúp chúng ta giết Lưu Bình nhưng sẽ bị truy binh nhanh chóng đuổi tới đây, hai là lập tức chạy về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phía Tây. Nơi đó là chỗ duy nhất có thể thoát khỏi bố cục của Quan Thất. Nhìn ngươi rất vội, hoàn toàn bất chấp hiểm nguy chạy về Nam Hoang. Ta nói cho ngươi biết nếu đi qua Nguyệt Dạ Sâm Lâm liền có thể rút ngắn con đường này đi mấy lần. Tin hay không tùy ngươi!
Độc Cô Minh không phải kẻ dài dòng, nghe xong liền ôm quyền nói “đa tạ”, xong đó thúc ngựa rời khỏi đỉnh Dịch Mã. Hướng đi của hắn thực sự là hướng tây, một chút ngập ngừng cũng chẳng có, điều này khiến bảy người kia không khỏi cảm phục từ tận đáy lòng.
- Kẻ này không phải ngu dốt mà là gan to bằng trời. Hắn dám đánh cược xem chúng ta có phải đang diễn kịch để lừa hắn hay không. Hắn đã lâm vào hiểm cảnh, dù có tiếp tục gặp phải sự vây công của nhóm khác cũng chẳng sao! Nhưng nếu lời chúng ta là thật thì hắn đã thành công thu phục được lòng người. Kẻ này đáng sợ!
Vũ Tịch Nhan thầm đánh giá Độc Cô Minh như vậy.
Sáu người kia biểu tình nghiêm túc nhìn Lưu Bình đang đứng cười lạnh ở phía xa. Vẻ mặt của Lưu Bình chẳng có gì là bất ngờ hay sợ hãi, giống như tất cả đã nằm trong dự tính của gã.
- Đã sớm muốn luyện hóa các ngươi thành một bộ phận của Dạ Hoàng Triều. Có bảy chí tôn thiên kiêu trấn giữ, Dạ Hoàng Triều cũng ta sẽ nhanh chóng đạt đến đại thành ở Hỗn Nguyên cảnh hơn!
Gã vừa dứt lời hắc khí lại bao phủ toàn bộ nơi đây, tiếng thần thông va chạm mãnh liệt vang lên, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết ba canh giờ sau Vũ Tịch Nhan và một nam tử trẻ tuổi chật vật bỏ chạy. Mà Lưu Bình bước ra từ trong đám hắc khí, ánh mắt hướng về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phương xa, khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Đều có chữ Dạ trong tên, đó chính là địa phương giúp ta trở thành Thiên Nhân Địch! Diễn tập cái gì chứ? Các ngươi chỉ muốn giết Độc Cô Minh mà không biết Quan Thất cũng đang muốn lợi dụng các ngươi để thành toàn cho bản thân gã ta. Người không vì mình trời tru đất diệt, đợt truy sát này kết thúc, kẻ được lợi nhất sẽ chỉ có ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.