Chương 79: Theo lão đại... có linh thạch...
Tiểu Long
25/06/2021
Đoàn người của Vương gia đang cẩn trọng bước đi giữa mấy đội quân khô lâu.
Tá Cốt Đại Pháp quả nhiên thần kỳ, đám khô lâu kia mặc dù tỏ ra nghi
hoặc nhưng sau cùng vẫn để bọn họ đi ngang qua không hề ngăn cản.
Vương Nhị nói:
- Xem ra lời Quan Thất không giả, chúng ta mau chóng cử người tản ra để thăm dò vị trí có để lại truyền thừa. Nếu gặp được nơi Tiên Chủ và Ma Chủ vẫn lạc thì càng tốt. Tuyệt đối không được để cây thương đen kia rơi vào tay thế lực khác.
Vương Tam gật đầu, kế đến chia đội ngũ ra làm hai. Mình thì dẫn nhân thủ đi về phía tây, còn Vương Nhị thì đi về phía đông.
- Công tử, phía trước có một đạo tàn ảnh đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, không rõ là tu sĩ hay ma quái…
Một tên thuộc hạ Hỗn Nguyên cảnh truyền âm bẩm báo với Vương Tam, gã trầm ngâm rồi hỏi lại:
- Dao động tu vi thế nào?
- Là Khổ Hải cảnh, e rằng là ma quái do oán niệm tạo thành mới có tốc độ nhanh như vậy. Nó đang tấn công đám khô lâu cực kỳ mãnh liệt… A…
Còn chưa hết câu thì tên Hỗn Nguyên cảnh này đã kêu lên một tiếng thảm thiết, đạo tàn ảnh kia đột nhiên rẽ hướng đâm thẳng về phía bên đây, khoảnh khắc tông vào người y liền khiến thân thể y gãy nát toàn bộ xương cốt, ngay lập tức biến thành phế nhân. Không chỉ vậy mà mấy chục nhân thủ Vương gia đều gặp tình cảnh tương tự, ngay cả Vương Tam vốn là chí tôn thiên kiêu khổ hải chín vạn trượng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, trực tiếp bị đạo tàn ảnh kia tông nát thân thể.
- Đây là cái gì?
Vương Tam hét thảm. Không ngờ giọng nói của gã lại khiến đạo tàn ảnh kia dừng lại, lộ ra bộ dáng là một gã thanh niên tuổi tầm ba mươi đầu tóc bạc trắng, ánh mắt mang theo một loại cuồng ý khó miêu tả thành lời.
- Tha cho thiếu chủ ta…
Gã Hỗn Nguyên cảnh kia run rẩy đưa tay cầu xin, lòng trung thành với Vương Tam hiển nhiên rất cao.
- Xương khô biết nói chuyện?
Gã thanh niên tóc bạc ngẩn người, ban đầu còn tỏ vẻ sợ sệt nhưng rất nhanh sau đó liền vung chân đá bay cái “đầu lâu” trắng hếu của gã Hỗn Nguyên cảnh. Tá Cốt Đại Pháp bị phá vỡ, chân thân cụt đầu của y ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn.
- Không ngờ là tu sĩ dùng pháp thuật biến thành bộ dáng của khô lâu…
Gã thanh niên tóc bạc sau khi quan sát một hồi liền tiến tới vị trí Vương Tam đang nằm co quắp dưới đất, hai tay đỡ gã lên, vẻ mặt chân thành hỏi:
- Các ngươi thuộc lộ thế lực nào? Ban nãy ta cắm đầu chạy một mạch, mà các ngươi lại trông quá giống khô lâu nên vô tình đắc tội… Xin thứ lỗi!
- Ta… ta… Vương… Tam… Vương gia Nam Hoang…
Vương Tam thở hổn hển, rốt cuộc nói ra xong thân phận của mình. Chỉ thấy gã thanh niên tóc bạc ngẩn ra, sau đó gật gù:
- Vương gia đúng là một đại thế lực. Thất đại công tử càng có thiên tư kinh diễm vô song. Ta cũng là người Nam Hoang, về lý mà nói thì không thể thấy chết không cứu…
Hy vọng trong mắt Vương Tam càng nhiều, gắng gượng nói:
- Huynh đài, cứu ta… Vương gia sẽ báo đáp…
Danh tiếng của Vương gia ở Nam Hoang rất lớn, có thể nói hoàn toàn sánh ngang với Minh giáo thần bí kia. Nếu cứu được một trong Vương gia thất tử thì sẽ được hậu đãi không phải bàn cãi. Về việc va chạm này chỉ là chút sự cố, tu vi gã thanh niên tóc bạc chỉ có Khổ Hải mà dùng sức mạnh thân thể tông chết cả Hỗn Nguyên cảnh, sẽ khiến vô số thế lực ở Nam Hoang thèm thuồng, e là Vương gia nếu gặp cũng muốn hóa dữ thành lành, chuyển thù thành bạn.
- Ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng ta lại không thể cứu Vương Lục, Vương Thất. Nhà họ Vương các ngươi vẫn sẽ không bỏ qua cho ta. Để ta tiễn ngươi lên đường hội ngộ với bọn chúng, huynh đệ tình thâm…
Vương Tam trợn mắt, còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị gã thanh niên tóc bạc vung bàn tay thô ráp của mình tát vào mặt y một cái. Cái tát này trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến cho một nửa xương sọ của Vương Tam vỡ nát, tuyệt khí mà chết.
- Các ngươi, mau giao công pháp Tá Cốt Đại Pháp ra, ta sẽ tha cho một con đường sống!
Gã thanh niên tóc bạc quay lại nhìn ba mươi mấy tên thiên kiêu Vương gia đang hoảng sợ bò lăn trên mặt đất, khóe miệng nở nụ cười tươi nói.
- Thật không? Hay là ngươi lại lừa chúng ta?
Mấy thiên kiêu này biết người trước mặt chính là Độc Cô Minh đang bị Vương gia âm thầm treo bố cáo lệnh, tuyên bố truy sát khắp toàn Nam Hoang. Nay hắn đã giết luôn Vương Tam thì chẳng có cớ gì lại tha cho họ.
- Chết thì cùng chết đi, không có Tá Cốt Đại Pháp, ngươi sẽ bị đoàn quân khô lâu truy đuổi tới cùng. Dù ngươi có mạnh đi nữa cũng không chống được đại quân khô lâu.
Một tên tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh đang nằm gục dưới đất lên tiếng. Đám Hỗn Nguyên cảnh của Vương gia có cơ sở Khổ Hải không cao lắm, chỉ tầm ba vạn trượng. Hạng tu sĩ này cho dù đạt đến Hỗn Nguyên đỉnh phong chắc chắn vẫn sẽ bị Độc Cô Minh giết chết một cách dễ dàng.
- Yên tâm, Độc Cô Minh ta lấy đạo tâm ra thề. Nếu sau khi đạt được công pháp mà còn giết các ngươi thì trên con đường tu đạo sẽ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu.
Độc Cô Minh dửng dưng đáp.
Ba mươi mấy tên tu sĩ kia nhìn nhau trầm mặc, sau cùng vẫn quyết định giao ra ngọc giản chứa khẩu quyết Tá Cốt Đại Pháp.
Độc Cô Minh đặt ngọc giản này lên trán sau đó nghiêm túc làm theo. Quả nhiên bộ dáng của hắn ngay lập tức biến thành một khô lâu màu trắng, tuy vẫn còn tỏa ra chút khí tức của nhân loại nhưng cũng đã đủ để đại quân khô lâu không nhận ra.
- Cái mũ! Đúng rồi, một khi đeo cái mũ kia vào thì toàn bộ khí tức của ta sẽ biến mất. Tá Cốt Đại Pháp sẽ càng hoàn mỹ hơn. Dù tu sĩ có đứng sát bên cạnh vẫn không cách nào nhận ra được.
Hai mắt Độc Cô Minh bừng sáng, lấy ra cái mũ rộng vành đan bằng tre đội lên đầu. Một chút khí tức nhân loại cuối cùng hoàn toàn biến mất, tu vi Khổ Hải cũng không còn tỏa ra bất kỳ dao động nào nữa. Đúng lúc này một đạo quân khô lâu đông đến cả ngàn xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Độc Cô Minh thì liền đến gần, dùng tay vỗ vỗ lên vai hắn:
- Đi… đi… giết… tiên…
Độc Cô Minh ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu đây chính là chấp niệm của đám khô lâu này, cũng đáp lại:
- Trước… khi giết tiên… giết… chúng!
Hắn chỉ tay về phía ba mươi mấy tu sĩ đang sợ hãi nằm trên mặt đất. Bọn họ thét lên oán độc:
- Độc Cô Minh, ngươi không tuân thủ lời hứa, con đường tu đạo của ngươi nhất định sẽ bị tâm ma ngăn trở!
Độc Cô Minh hừ lạnh. Ngăn trở cái quái gì nữa chứ? Tâm ma còn muốn thôn phệ cả ta, ngăn trở thì đã là gì! Huống hồ cũng không phải ta giết các ngươi, mà là đám khô lâu kia.
Đám khô lâu gật đầu, sau đó đồng loạt lao lên phanh thây những tên tu sĩ đã bị tàn phế không còn chút sức phản kháng nào.
Lúc đám khô lâu đang kéo Độc Cô Minh bỏ đi thì hắn chợt ngừng lại, tiến đến móc hết tài vật của đám tu sĩ này ra khỏi khổ hải của họ. Đám khô lâu biểu tình vô cùng nghi hoặc, nhưng khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh lấy ra một viên linh thạch thì biểu tình cực kỳ điên cuồng, giống như linh thạch này chính là mạng sống của chúng.
- Tướng quân… nói… chiến thắng… về… sẽ có linh thạch…
Một khô lâu đứng nhìn viên linh thạch trên tay Độc Cô Minh tới mức xuất thần, nhưng chung quy vẫn không cướp của hắn.
- Cho ngươi!
Độc Cô Minh trầm mặc. Đây đều là những tu sĩ nhân loại được kêu gọi tham gia vào chiến tranh lục giới. Tu vi của họ yếu ớt đến đáng thương, chỉ giống những con kiến hôi thí mạng ở đầu tiền tuyến. Lời hứa giới cao tầng dành cho họ là nếu sống sót trở về sẽ có tiền thưởng là linh thạch. Hiển nhiên chấp niệm này đã theo họ mấy chục vạn năm từ thượng cổ đến nay chưa hề biến mất.
- Tướng… quân…
Khô lâu vừa được Độc Cô Minh đưa cho linh thạch bỗng nhiên nói ra hai từ khiến hắn giật bắn mình. Không những thế đám khô lâu phía sau cũng tỏ ra nóng nảy, không ngừng hô.
- Tướng quân… linh thạch…
- Đừng gọi tướng quân. Gọi ta là lão đại, đi theo ta sẽ có linh thạch…
Độc Cô Minh hô lớn, lấy toàn bộ số linh thạch thu thập được ném vào đống khô lâu khiến chúng mừng như phát điên, không ngừng lao tới tranh đoạt. Có con sau khi đoạt được linh thạch còn sợ bị mất đến nỗi gắn chúng vào hai hốc mắt, hay thậm chí hạ thân chỗ hai viên ngọc của tiểu huynh đệ đã tan biến cũng là chỗ có thể nhét linh thạch vào, điều này khiến Độc Cô Minh rợn cả da gà, không ngừng dùng tay xoa xoa tiểu huynh đệ của mình, cảm giác đau nhói vô cùng.
- Lão đại…
- Theo lão đại… có linh thạch!
Đám khô lâu hô to, không ngờ đã hoàn toàn thuần phục hắn.
- Được! Chúng ta cùng đi tìm đám thiên kiêu ở đây. Không biết Mạn Dao có tới nơi này không, nhất định phải tìm được nàng.
Độc Cô Minh hóa thành khô lâu đầu đội nón tre rộng vành, đi trước dẫn đầu đại quân khô lâu đông tới hàng ngàn bắt đầu hành trình đi cướp đoạt tài vật của mình. Cho tới tận mãi về sau, hình ảnh này vẫn sẽ in hằn trong tâm khảm của rất nhiều người, biến thành một đoạn hồi ức khó quên.
Vương Nhị nói:
- Xem ra lời Quan Thất không giả, chúng ta mau chóng cử người tản ra để thăm dò vị trí có để lại truyền thừa. Nếu gặp được nơi Tiên Chủ và Ma Chủ vẫn lạc thì càng tốt. Tuyệt đối không được để cây thương đen kia rơi vào tay thế lực khác.
Vương Tam gật đầu, kế đến chia đội ngũ ra làm hai. Mình thì dẫn nhân thủ đi về phía tây, còn Vương Nhị thì đi về phía đông.
- Công tử, phía trước có một đạo tàn ảnh đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, không rõ là tu sĩ hay ma quái…
Một tên thuộc hạ Hỗn Nguyên cảnh truyền âm bẩm báo với Vương Tam, gã trầm ngâm rồi hỏi lại:
- Dao động tu vi thế nào?
- Là Khổ Hải cảnh, e rằng là ma quái do oán niệm tạo thành mới có tốc độ nhanh như vậy. Nó đang tấn công đám khô lâu cực kỳ mãnh liệt… A…
Còn chưa hết câu thì tên Hỗn Nguyên cảnh này đã kêu lên một tiếng thảm thiết, đạo tàn ảnh kia đột nhiên rẽ hướng đâm thẳng về phía bên đây, khoảnh khắc tông vào người y liền khiến thân thể y gãy nát toàn bộ xương cốt, ngay lập tức biến thành phế nhân. Không chỉ vậy mà mấy chục nhân thủ Vương gia đều gặp tình cảnh tương tự, ngay cả Vương Tam vốn là chí tôn thiên kiêu khổ hải chín vạn trượng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, trực tiếp bị đạo tàn ảnh kia tông nát thân thể.
- Đây là cái gì?
Vương Tam hét thảm. Không ngờ giọng nói của gã lại khiến đạo tàn ảnh kia dừng lại, lộ ra bộ dáng là một gã thanh niên tuổi tầm ba mươi đầu tóc bạc trắng, ánh mắt mang theo một loại cuồng ý khó miêu tả thành lời.
- Tha cho thiếu chủ ta…
Gã Hỗn Nguyên cảnh kia run rẩy đưa tay cầu xin, lòng trung thành với Vương Tam hiển nhiên rất cao.
- Xương khô biết nói chuyện?
Gã thanh niên tóc bạc ngẩn người, ban đầu còn tỏ vẻ sợ sệt nhưng rất nhanh sau đó liền vung chân đá bay cái “đầu lâu” trắng hếu của gã Hỗn Nguyên cảnh. Tá Cốt Đại Pháp bị phá vỡ, chân thân cụt đầu của y ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn.
- Không ngờ là tu sĩ dùng pháp thuật biến thành bộ dáng của khô lâu…
Gã thanh niên tóc bạc sau khi quan sát một hồi liền tiến tới vị trí Vương Tam đang nằm co quắp dưới đất, hai tay đỡ gã lên, vẻ mặt chân thành hỏi:
- Các ngươi thuộc lộ thế lực nào? Ban nãy ta cắm đầu chạy một mạch, mà các ngươi lại trông quá giống khô lâu nên vô tình đắc tội… Xin thứ lỗi!
- Ta… ta… Vương… Tam… Vương gia Nam Hoang…
Vương Tam thở hổn hển, rốt cuộc nói ra xong thân phận của mình. Chỉ thấy gã thanh niên tóc bạc ngẩn ra, sau đó gật gù:
- Vương gia đúng là một đại thế lực. Thất đại công tử càng có thiên tư kinh diễm vô song. Ta cũng là người Nam Hoang, về lý mà nói thì không thể thấy chết không cứu…
Hy vọng trong mắt Vương Tam càng nhiều, gắng gượng nói:
- Huynh đài, cứu ta… Vương gia sẽ báo đáp…
Danh tiếng của Vương gia ở Nam Hoang rất lớn, có thể nói hoàn toàn sánh ngang với Minh giáo thần bí kia. Nếu cứu được một trong Vương gia thất tử thì sẽ được hậu đãi không phải bàn cãi. Về việc va chạm này chỉ là chút sự cố, tu vi gã thanh niên tóc bạc chỉ có Khổ Hải mà dùng sức mạnh thân thể tông chết cả Hỗn Nguyên cảnh, sẽ khiến vô số thế lực ở Nam Hoang thèm thuồng, e là Vương gia nếu gặp cũng muốn hóa dữ thành lành, chuyển thù thành bạn.
- Ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng ta lại không thể cứu Vương Lục, Vương Thất. Nhà họ Vương các ngươi vẫn sẽ không bỏ qua cho ta. Để ta tiễn ngươi lên đường hội ngộ với bọn chúng, huynh đệ tình thâm…
Vương Tam trợn mắt, còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị gã thanh niên tóc bạc vung bàn tay thô ráp của mình tát vào mặt y một cái. Cái tát này trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến cho một nửa xương sọ của Vương Tam vỡ nát, tuyệt khí mà chết.
- Các ngươi, mau giao công pháp Tá Cốt Đại Pháp ra, ta sẽ tha cho một con đường sống!
Gã thanh niên tóc bạc quay lại nhìn ba mươi mấy tên thiên kiêu Vương gia đang hoảng sợ bò lăn trên mặt đất, khóe miệng nở nụ cười tươi nói.
- Thật không? Hay là ngươi lại lừa chúng ta?
Mấy thiên kiêu này biết người trước mặt chính là Độc Cô Minh đang bị Vương gia âm thầm treo bố cáo lệnh, tuyên bố truy sát khắp toàn Nam Hoang. Nay hắn đã giết luôn Vương Tam thì chẳng có cớ gì lại tha cho họ.
- Chết thì cùng chết đi, không có Tá Cốt Đại Pháp, ngươi sẽ bị đoàn quân khô lâu truy đuổi tới cùng. Dù ngươi có mạnh đi nữa cũng không chống được đại quân khô lâu.
Một tên tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh đang nằm gục dưới đất lên tiếng. Đám Hỗn Nguyên cảnh của Vương gia có cơ sở Khổ Hải không cao lắm, chỉ tầm ba vạn trượng. Hạng tu sĩ này cho dù đạt đến Hỗn Nguyên đỉnh phong chắc chắn vẫn sẽ bị Độc Cô Minh giết chết một cách dễ dàng.
- Yên tâm, Độc Cô Minh ta lấy đạo tâm ra thề. Nếu sau khi đạt được công pháp mà còn giết các ngươi thì trên con đường tu đạo sẽ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu.
Độc Cô Minh dửng dưng đáp.
Ba mươi mấy tên tu sĩ kia nhìn nhau trầm mặc, sau cùng vẫn quyết định giao ra ngọc giản chứa khẩu quyết Tá Cốt Đại Pháp.
Độc Cô Minh đặt ngọc giản này lên trán sau đó nghiêm túc làm theo. Quả nhiên bộ dáng của hắn ngay lập tức biến thành một khô lâu màu trắng, tuy vẫn còn tỏa ra chút khí tức của nhân loại nhưng cũng đã đủ để đại quân khô lâu không nhận ra.
- Cái mũ! Đúng rồi, một khi đeo cái mũ kia vào thì toàn bộ khí tức của ta sẽ biến mất. Tá Cốt Đại Pháp sẽ càng hoàn mỹ hơn. Dù tu sĩ có đứng sát bên cạnh vẫn không cách nào nhận ra được.
Hai mắt Độc Cô Minh bừng sáng, lấy ra cái mũ rộng vành đan bằng tre đội lên đầu. Một chút khí tức nhân loại cuối cùng hoàn toàn biến mất, tu vi Khổ Hải cũng không còn tỏa ra bất kỳ dao động nào nữa. Đúng lúc này một đạo quân khô lâu đông đến cả ngàn xuất hiện, khoảnh khắc nhìn thấy Độc Cô Minh thì liền đến gần, dùng tay vỗ vỗ lên vai hắn:
- Đi… đi… giết… tiên…
Độc Cô Minh ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu đây chính là chấp niệm của đám khô lâu này, cũng đáp lại:
- Trước… khi giết tiên… giết… chúng!
Hắn chỉ tay về phía ba mươi mấy tu sĩ đang sợ hãi nằm trên mặt đất. Bọn họ thét lên oán độc:
- Độc Cô Minh, ngươi không tuân thủ lời hứa, con đường tu đạo của ngươi nhất định sẽ bị tâm ma ngăn trở!
Độc Cô Minh hừ lạnh. Ngăn trở cái quái gì nữa chứ? Tâm ma còn muốn thôn phệ cả ta, ngăn trở thì đã là gì! Huống hồ cũng không phải ta giết các ngươi, mà là đám khô lâu kia.
Đám khô lâu gật đầu, sau đó đồng loạt lao lên phanh thây những tên tu sĩ đã bị tàn phế không còn chút sức phản kháng nào.
Lúc đám khô lâu đang kéo Độc Cô Minh bỏ đi thì hắn chợt ngừng lại, tiến đến móc hết tài vật của đám tu sĩ này ra khỏi khổ hải của họ. Đám khô lâu biểu tình vô cùng nghi hoặc, nhưng khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh lấy ra một viên linh thạch thì biểu tình cực kỳ điên cuồng, giống như linh thạch này chính là mạng sống của chúng.
- Tướng quân… nói… chiến thắng… về… sẽ có linh thạch…
Một khô lâu đứng nhìn viên linh thạch trên tay Độc Cô Minh tới mức xuất thần, nhưng chung quy vẫn không cướp của hắn.
- Cho ngươi!
Độc Cô Minh trầm mặc. Đây đều là những tu sĩ nhân loại được kêu gọi tham gia vào chiến tranh lục giới. Tu vi của họ yếu ớt đến đáng thương, chỉ giống những con kiến hôi thí mạng ở đầu tiền tuyến. Lời hứa giới cao tầng dành cho họ là nếu sống sót trở về sẽ có tiền thưởng là linh thạch. Hiển nhiên chấp niệm này đã theo họ mấy chục vạn năm từ thượng cổ đến nay chưa hề biến mất.
- Tướng… quân…
Khô lâu vừa được Độc Cô Minh đưa cho linh thạch bỗng nhiên nói ra hai từ khiến hắn giật bắn mình. Không những thế đám khô lâu phía sau cũng tỏ ra nóng nảy, không ngừng hô.
- Tướng quân… linh thạch…
- Đừng gọi tướng quân. Gọi ta là lão đại, đi theo ta sẽ có linh thạch…
Độc Cô Minh hô lớn, lấy toàn bộ số linh thạch thu thập được ném vào đống khô lâu khiến chúng mừng như phát điên, không ngừng lao tới tranh đoạt. Có con sau khi đoạt được linh thạch còn sợ bị mất đến nỗi gắn chúng vào hai hốc mắt, hay thậm chí hạ thân chỗ hai viên ngọc của tiểu huynh đệ đã tan biến cũng là chỗ có thể nhét linh thạch vào, điều này khiến Độc Cô Minh rợn cả da gà, không ngừng dùng tay xoa xoa tiểu huynh đệ của mình, cảm giác đau nhói vô cùng.
- Lão đại…
- Theo lão đại… có linh thạch!
Đám khô lâu hô to, không ngờ đã hoàn toàn thuần phục hắn.
- Được! Chúng ta cùng đi tìm đám thiên kiêu ở đây. Không biết Mạn Dao có tới nơi này không, nhất định phải tìm được nàng.
Độc Cô Minh hóa thành khô lâu đầu đội nón tre rộng vành, đi trước dẫn đầu đại quân khô lâu đông tới hàng ngàn bắt đầu hành trình đi cướp đoạt tài vật của mình. Cho tới tận mãi về sau, hình ảnh này vẫn sẽ in hằn trong tâm khảm của rất nhiều người, biến thành một đoạn hồi ức khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.