Chương 418: Tối đa một năm
Tiểu Long
08/08/2022
- Trong Vạn Yêu Mộ Địa có một tấm thạch bia vô danh nằm chính giữa tượng
của tứ đại hung và bát đại thần thú, mà tư thế của bọn họ giống như đang toàn lực thủ hộ tấm thạch bia này vậy, cực kỳ tôn kính. Ta năm đó nhờ
cơ duyên xảo hợp lấy được tấm thạch bia màu đen kia, sau khi kiểm tra
cẩn thận liền phát hiện bên trong vậy mà lại là một con lừa đen tầm
thường, trên người không toả ra chút uy áp hay huyết mạch nào cả. Tuy
vậy nó giống như ngủ say vĩnh viễn, suốt năm tháng thái cổ chỉ mảy may
rung động khi đến gần đám Trường Sinh thể của Độc Cô gia, có dấu hiệu
dần sống lại. Mà mấy tên kia đúng là quá mức biến thái, kẻ nào cũng sát
phạt lãnh đạm, không tiện cho ta nghiên cứu. Kế đến chiến tranh ập đến,
cấm kỵ buông xuống, ta cũng lãng quên việc này. Cũng may ít lâu trước
đây ta gặp được tên Độc Cô Minh, tấm thạch bia lại bắt đầu rung động lần nữa sau trăm vạn năm, mà lần rung động này còn mãnh liệt hơn trước gấp
nhiều lần. Thế là ta giao viên đá này cho hắn, nhằm mục đích mượn nhờ
Trường Sinh thể giúp vật trong tảng đá hồi sinh trở lại...
Càng nghĩ, thiếu niên Thao Thiết càng bày ra vẻ suy tư, không ngừng lẩm bẩm:
- Nếu chiếu theo thời gian đã hơn hai mươi năm trôi qua, con lừa đen có lẽ đã phục sinh rồi. Dị tượng của bậc đại tôn trong yêu tộc xuất hiện, có hay không liên quan đến nó? Giả sử có liên quan, thì nó rất có thể là...
Bất Động như hiểu được suy nghĩ của Thao Thiết, thu lại uy áp đang đè nặng lên người Đào Ngột. Gần như ngay tức thì thân hình khổng lồ của nó cũng thu nhỏ lại vô số lần, cuối cùng hiển hoá thành nhân dạng là mà nữ tử váy đỏ sậm, gương mặt tuy rất xinh đẹp nhưng đầy vẻ ác độc. Nàng ta giương mắt nhìn Bất Động, lạnh lùng nói:
- Kiếp Chủ bảo ta truyền lời với hai người, rằng chắc chắn bậc đại năng như Bất Động đại nhân ắt cũng sẽ cảm nhận được thời đại này có chút đặc biệt. Nhân tài xuất hiện nhiều đến mức cả thái cổ và thượng cổ cộng lại cũng không thể sánh bằng. Chỉ riêng nhân giới thôi đã vậy, huống hồ ngũ đạo tự phong vốn được tự do phát triển rực rỡ sẽ thế nào? Đó là chưa kể không biết hữu tình hay cố ý mà tất cả những tồn tại vô địch đều theo phương thức nào đó trùng sinh trở về đúng lúc này, cùng góp vui vào đại thế đang diễn ra...
Nữ tử do Đào Ngột hoá thân quan sát biểu cảm của vị cường giả trước mặt, dừng lại ở thiếu niên Thao Thiết, nói tiếp:
- Huyết mạch của tiền bối không đủ mạnh, còn ta đã đạt đến dị tượng lần thứ nhất, cảm ứng rõ ràng được yêu khí cực đại đang ẩn tàng trên Di địa, một khi bùng phát chắc chắn sẽ khiến huyết mạch yêu tộc đồng thời sôi trào, chẳng những ở tiểu thế giới này mà toàn bộ yêu tộc đang hiện hữu trong thương khung cũng sẽ như vậy! Kiếp Chủ tái sinh, Yêu Tổ trở lại, Bất Động hàng lâm, sắp tới có hay không những Bá Luân, Mãn Lâu, tuyệt thế vu sư tiền thái cổ, cũng sẽ trở lại?
Bất Động lãnh đạm:
- Ngươi muốn đề cập gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy!
Đào Ngột gật đầu:
- Kiếp Chủ muốn biết Bất Động đại nhân có muốn tới vùng đất hứa kia hay không? Ngài ấy phỏng đoán rằng sự bất thường ở thương khung này đang chứng minh nó sắp sửa xuất hiện một tràng tai kiếp còn lớn hơn cấm kỵ vô số lần, đó cũng là nguyên nhân chúng ta cũng chỉ biết tới kỷ thần thoại.
Nàng ta nhấn mạnh:
- Kiếp Chủ cũng muốn tới đó! Chỉ cần ngài ấy khôi phục tu vi, liên thủ cùng Bất Động đại nhân sẽ có thể đảm bảo cho tộc đàn sau lưng!
- Tộc đàn sau lưng? Kiếp Chủ đang suy nghĩ thứ gì? Gã còn tộc đàn nào sao? Nếu xét trong lục giới, gã gần như không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào cả, ngay cả tiên giới cũng không dung gã...
Thần Tiêu Nhân Chủ áo trắng, hai tay chắp sau lưng từ đâu hiện ra, khẽ cất giọng, có vẻ như rất hiếu kỳ muốn xem thử Kiếp Chủ lắm mưu nhiều kế kia đang suy nghĩ điều gì.
Vì nể mặt Kiếp Chủ, một người từng được tôn xưng vô địch thượng cổ, dù sao cũng góp công quá lớn vào cuộc chiến bảo vệ nhân giới năm xưa, nên Thần Tiêu cũng không nói thẳng rằng Kiếp Chủ trong ấn tượng của ông ta là một kẻ tráo trở, phản trắc trời sinh. Gã đã dám quay mũi thương giết chết chính tu sĩ tộc mình, những người đã cùng gã vào sinh ra tử chỉ vì một nữ nhân. Kẻ như vậy, Thần Tiêu không kính trọng nổi.
- Kiếp Chủ dặn dò ta truyền đạt nguyên văn với Thần Tiêu đạo hữu, không được thêm bớt nửa từ. Ngài ấy nói: "Hiện tại ta là nhân tộc, tương lai có thể vì nhân tộc làm một số chuyện. Nếu có sự góp sức của ta, việc các ngươi đi đến miền đất hứa kia sẽ được đảm bảo hơn. Dù sao một nơi hào kiệt các thời đại hội tụ, không chỉ riêng nhân giới mà của vạn tộc, sự khốc liệt không phải bàn cãi. Hồng La sở hữu huyết mạch phản tổ của Đào Ngột nhất mạch, tương lai sẽ được vạn yêu bái lạy. Yêu tộc Bắc vực sẽ không để nó chết! Là bạn hay thù, tùy các ngươi quyết định!"
Nghe xong Thần Tiêu khẽ bật cười, nắm tay bất giác siết chặt lại. Không phải vì ông ta trào phúng Kiếp Chủ mà là tới tận bây giờ mới cảm nhận được tâm tư kẻ này sâu xa thế nào.
"Thảo nào gã dám đơn thương độc mã làm loạn ở Di địa, thì ra đã sớm tính toán mọi việc, bao gồm cả tính toán ngược chúng ta!"
Bất Động nói:
- Kiếp Chủ mà ta tìm hiểu không phải hạng dễ dàng nhún nhường như vậy! Kẻ diệt đạo như gã, chỉ cần trong lòng có oán niệm liền sẽ đồ sát một giới không chút chùn tay. Hiện tại tu vi gã chưa hồi phục nên mới muốn cầu hòa, đợi khi gã thành công trở lại năm tháng đỉnh cao rồi, chắc tới chín phần là sẽ tiêu diệt nhân giới…
- Cũng không hẳn…
Thần Tiêu lắc đầu:
- Đó là do minh vương chưa thấy sự cố chấp của gã với nữ tử kia. Mặc dù ta sinh sau đẻ muộn nhưng vẫn rất gần với thời điểm đó, nghe được rất nhiều lời kể của bậc tiền bối. Vì nữ tử kia, Kiếp Chủ có thể bỏ đi sát tính, cam nguyện quy ẩn, từ chối chức vị Tam Thập Tam Phạm Thiên chủ của cả một tầng trời kia, huống hồ chỉ là nhún nhường một chút như hiện tại? Về tàn nhẫn, máu lạnh gã xưng số hai không ai dám xưng số một, nhưng về lụy tình, si tình, gã cũng chính là một trong những nam nhân si tình, lụy tình nhất thiên hạ.
Đoạn ông ta phất tay nói:
- Chuyện này là đại sự, tuy ta là Miếu Chủ nhưng vẫn phải hỏi qua ý kiến những tiền bối đang ngủ say, chưa thể quyết định được ngay!
Nữ tử Hồng La do Đào Ngột hóa thân lo lắng hỏi:
- Vậy Thần Tiêu đạo hữu cần bao lâu?
Hồng La biết Kiếp Chủ thi triển trạng thái Bất Khốc Tử Thần xong sẽ hóa phàm trong thời gian dài. Hiện tại cả Di địa gần như sôi sục dốc sức tìm kiếm gã, đây chính là thập diện mai phục, sát cơ trùng trùng, ở bên cạnh còn có một Trần Mạn Dao nhiều khả năng đã bị người ta động tay động chân, thi triển cấm thuật. Kiếp Chủ dắt theo nàng ta thì chẳng khác nào tự sát.
- Không lâu, tối đa một năm…
Thần Tiêu mỉm cười:
- Dù sao đại thế đã khác, muốn chứng minh bản thân vẫn còn hữu hiệu thì phải dùng bản lãnh thật sự. Đồng thời ta cũng cần Kiếp Chủ dạy dỗ lại đám hậu bối Di địa, cho chúng nhiều bài học xương máu để chuẩn bị cho thời gian sắp tới. Làm phiền Kiếp Chủ một năm vậy!
- Ngươi!
Hồng La tức giận vùng dậy định phản kháng nhưng lại bị lôi trì kiềm tỏa ngã gục xuống.
—————————————————————————————
Ở Trung Thổ, khoảnh khắc dị tượng hồng thiên hoán nhật xảy ra cũng là lúc Kiếp Chủ vừa giết xong một đoàn tu sĩ gần bốn mươi người. Bọn họ phát hiện ra gã đang ẩn núp trong một u cốc nọ, tu vi rơi rớt xuống Thiên Thai sơ kỳ, bên cạnh còn phải ôm theo một Trần Mạn Dao đang ngủ say.
Dĩ nhiên, dù biết Kiếp Chủ rất nguy hiểm nhưng chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội này, lập tức xông vào và đổi lại bằng những lỗ thủng bằng miệng chén ngay giữa trán.
Mãnh hổ dù sa cơ nhưng vẫn là chúa sơn lâm không thể khinh nhờn, bằng hạng tôm tép như chúng, Kiếp Chủ không quá mất nhiều thời gian đã diệt sạch.
Nhìn lên đông phương đang bị nhuộm bởi sắc hồng, Kiếp Chủ biểu tình trầm mặc.
Gã trầm mặc vì hiểu Đào Ngột sẽ nói gì với đám người Bất Động, Thần Tiêu. Cầu hòa, đây chính là sự sỉ nhục với một cường giả đã từng vấn đỉnh thương khung như gã.
Thực tế đây chỉ là kế hoạch sau chót trong trường hợp gã bị bức phải dùng Bất Khốc Tử Thần để chống địch. Nếu đám thiên kiêu kia không quá mức xuất chúng, gã dễ dàng đoạt lại được Trần Mạn Dao thì Đào Ngột ở đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều cũng sẽ thẳng tay giết Thiên Địch đế, bất chấp có Diêm La Quỷ Chủ ở bên cạnh bảo hộ lão ta.
Một khi phải dùng Bất Khốc Tử Thần, chịu đựng cắn trả hóa thành phàm nhân, gã dù tự tin bằng trời cũng hiểu rằng mình chắc chắn không chống lại nổi cả tu luyện giới Di địa cùng truy giết. Muốn đảo ngược thế cờ chỉ còn cách để Hồng La bộc lộ huyết mạch phản tổ, dụ đám Thần Tiêu và Bất Động gặp riêng để trực tiếp thương nghị mà thôi.
Một khi những kẻ này động lòng trước đề nghị của gã, chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ gã thoát khỏi tình huống thập tử vô sinh hiện nay, thậm chí Kiếp Chủ còn dự đoán được Thần Tiêu sẽ làm gì tiếp theo nếu như chấp thuận bỏ qua cho gã.
Càng nghĩ, thiếu niên Thao Thiết càng bày ra vẻ suy tư, không ngừng lẩm bẩm:
- Nếu chiếu theo thời gian đã hơn hai mươi năm trôi qua, con lừa đen có lẽ đã phục sinh rồi. Dị tượng của bậc đại tôn trong yêu tộc xuất hiện, có hay không liên quan đến nó? Giả sử có liên quan, thì nó rất có thể là...
Bất Động như hiểu được suy nghĩ của Thao Thiết, thu lại uy áp đang đè nặng lên người Đào Ngột. Gần như ngay tức thì thân hình khổng lồ của nó cũng thu nhỏ lại vô số lần, cuối cùng hiển hoá thành nhân dạng là mà nữ tử váy đỏ sậm, gương mặt tuy rất xinh đẹp nhưng đầy vẻ ác độc. Nàng ta giương mắt nhìn Bất Động, lạnh lùng nói:
- Kiếp Chủ bảo ta truyền lời với hai người, rằng chắc chắn bậc đại năng như Bất Động đại nhân ắt cũng sẽ cảm nhận được thời đại này có chút đặc biệt. Nhân tài xuất hiện nhiều đến mức cả thái cổ và thượng cổ cộng lại cũng không thể sánh bằng. Chỉ riêng nhân giới thôi đã vậy, huống hồ ngũ đạo tự phong vốn được tự do phát triển rực rỡ sẽ thế nào? Đó là chưa kể không biết hữu tình hay cố ý mà tất cả những tồn tại vô địch đều theo phương thức nào đó trùng sinh trở về đúng lúc này, cùng góp vui vào đại thế đang diễn ra...
Nữ tử do Đào Ngột hoá thân quan sát biểu cảm của vị cường giả trước mặt, dừng lại ở thiếu niên Thao Thiết, nói tiếp:
- Huyết mạch của tiền bối không đủ mạnh, còn ta đã đạt đến dị tượng lần thứ nhất, cảm ứng rõ ràng được yêu khí cực đại đang ẩn tàng trên Di địa, một khi bùng phát chắc chắn sẽ khiến huyết mạch yêu tộc đồng thời sôi trào, chẳng những ở tiểu thế giới này mà toàn bộ yêu tộc đang hiện hữu trong thương khung cũng sẽ như vậy! Kiếp Chủ tái sinh, Yêu Tổ trở lại, Bất Động hàng lâm, sắp tới có hay không những Bá Luân, Mãn Lâu, tuyệt thế vu sư tiền thái cổ, cũng sẽ trở lại?
Bất Động lãnh đạm:
- Ngươi muốn đề cập gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy!
Đào Ngột gật đầu:
- Kiếp Chủ muốn biết Bất Động đại nhân có muốn tới vùng đất hứa kia hay không? Ngài ấy phỏng đoán rằng sự bất thường ở thương khung này đang chứng minh nó sắp sửa xuất hiện một tràng tai kiếp còn lớn hơn cấm kỵ vô số lần, đó cũng là nguyên nhân chúng ta cũng chỉ biết tới kỷ thần thoại.
Nàng ta nhấn mạnh:
- Kiếp Chủ cũng muốn tới đó! Chỉ cần ngài ấy khôi phục tu vi, liên thủ cùng Bất Động đại nhân sẽ có thể đảm bảo cho tộc đàn sau lưng!
- Tộc đàn sau lưng? Kiếp Chủ đang suy nghĩ thứ gì? Gã còn tộc đàn nào sao? Nếu xét trong lục giới, gã gần như không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào cả, ngay cả tiên giới cũng không dung gã...
Thần Tiêu Nhân Chủ áo trắng, hai tay chắp sau lưng từ đâu hiện ra, khẽ cất giọng, có vẻ như rất hiếu kỳ muốn xem thử Kiếp Chủ lắm mưu nhiều kế kia đang suy nghĩ điều gì.
Vì nể mặt Kiếp Chủ, một người từng được tôn xưng vô địch thượng cổ, dù sao cũng góp công quá lớn vào cuộc chiến bảo vệ nhân giới năm xưa, nên Thần Tiêu cũng không nói thẳng rằng Kiếp Chủ trong ấn tượng của ông ta là một kẻ tráo trở, phản trắc trời sinh. Gã đã dám quay mũi thương giết chết chính tu sĩ tộc mình, những người đã cùng gã vào sinh ra tử chỉ vì một nữ nhân. Kẻ như vậy, Thần Tiêu không kính trọng nổi.
- Kiếp Chủ dặn dò ta truyền đạt nguyên văn với Thần Tiêu đạo hữu, không được thêm bớt nửa từ. Ngài ấy nói: "Hiện tại ta là nhân tộc, tương lai có thể vì nhân tộc làm một số chuyện. Nếu có sự góp sức của ta, việc các ngươi đi đến miền đất hứa kia sẽ được đảm bảo hơn. Dù sao một nơi hào kiệt các thời đại hội tụ, không chỉ riêng nhân giới mà của vạn tộc, sự khốc liệt không phải bàn cãi. Hồng La sở hữu huyết mạch phản tổ của Đào Ngột nhất mạch, tương lai sẽ được vạn yêu bái lạy. Yêu tộc Bắc vực sẽ không để nó chết! Là bạn hay thù, tùy các ngươi quyết định!"
Nghe xong Thần Tiêu khẽ bật cười, nắm tay bất giác siết chặt lại. Không phải vì ông ta trào phúng Kiếp Chủ mà là tới tận bây giờ mới cảm nhận được tâm tư kẻ này sâu xa thế nào.
"Thảo nào gã dám đơn thương độc mã làm loạn ở Di địa, thì ra đã sớm tính toán mọi việc, bao gồm cả tính toán ngược chúng ta!"
Bất Động nói:
- Kiếp Chủ mà ta tìm hiểu không phải hạng dễ dàng nhún nhường như vậy! Kẻ diệt đạo như gã, chỉ cần trong lòng có oán niệm liền sẽ đồ sát một giới không chút chùn tay. Hiện tại tu vi gã chưa hồi phục nên mới muốn cầu hòa, đợi khi gã thành công trở lại năm tháng đỉnh cao rồi, chắc tới chín phần là sẽ tiêu diệt nhân giới…
- Cũng không hẳn…
Thần Tiêu lắc đầu:
- Đó là do minh vương chưa thấy sự cố chấp của gã với nữ tử kia. Mặc dù ta sinh sau đẻ muộn nhưng vẫn rất gần với thời điểm đó, nghe được rất nhiều lời kể của bậc tiền bối. Vì nữ tử kia, Kiếp Chủ có thể bỏ đi sát tính, cam nguyện quy ẩn, từ chối chức vị Tam Thập Tam Phạm Thiên chủ của cả một tầng trời kia, huống hồ chỉ là nhún nhường một chút như hiện tại? Về tàn nhẫn, máu lạnh gã xưng số hai không ai dám xưng số một, nhưng về lụy tình, si tình, gã cũng chính là một trong những nam nhân si tình, lụy tình nhất thiên hạ.
Đoạn ông ta phất tay nói:
- Chuyện này là đại sự, tuy ta là Miếu Chủ nhưng vẫn phải hỏi qua ý kiến những tiền bối đang ngủ say, chưa thể quyết định được ngay!
Nữ tử Hồng La do Đào Ngột hóa thân lo lắng hỏi:
- Vậy Thần Tiêu đạo hữu cần bao lâu?
Hồng La biết Kiếp Chủ thi triển trạng thái Bất Khốc Tử Thần xong sẽ hóa phàm trong thời gian dài. Hiện tại cả Di địa gần như sôi sục dốc sức tìm kiếm gã, đây chính là thập diện mai phục, sát cơ trùng trùng, ở bên cạnh còn có một Trần Mạn Dao nhiều khả năng đã bị người ta động tay động chân, thi triển cấm thuật. Kiếp Chủ dắt theo nàng ta thì chẳng khác nào tự sát.
- Không lâu, tối đa một năm…
Thần Tiêu mỉm cười:
- Dù sao đại thế đã khác, muốn chứng minh bản thân vẫn còn hữu hiệu thì phải dùng bản lãnh thật sự. Đồng thời ta cũng cần Kiếp Chủ dạy dỗ lại đám hậu bối Di địa, cho chúng nhiều bài học xương máu để chuẩn bị cho thời gian sắp tới. Làm phiền Kiếp Chủ một năm vậy!
- Ngươi!
Hồng La tức giận vùng dậy định phản kháng nhưng lại bị lôi trì kiềm tỏa ngã gục xuống.
—————————————————————————————
Ở Trung Thổ, khoảnh khắc dị tượng hồng thiên hoán nhật xảy ra cũng là lúc Kiếp Chủ vừa giết xong một đoàn tu sĩ gần bốn mươi người. Bọn họ phát hiện ra gã đang ẩn núp trong một u cốc nọ, tu vi rơi rớt xuống Thiên Thai sơ kỳ, bên cạnh còn phải ôm theo một Trần Mạn Dao đang ngủ say.
Dĩ nhiên, dù biết Kiếp Chủ rất nguy hiểm nhưng chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội này, lập tức xông vào và đổi lại bằng những lỗ thủng bằng miệng chén ngay giữa trán.
Mãnh hổ dù sa cơ nhưng vẫn là chúa sơn lâm không thể khinh nhờn, bằng hạng tôm tép như chúng, Kiếp Chủ không quá mất nhiều thời gian đã diệt sạch.
Nhìn lên đông phương đang bị nhuộm bởi sắc hồng, Kiếp Chủ biểu tình trầm mặc.
Gã trầm mặc vì hiểu Đào Ngột sẽ nói gì với đám người Bất Động, Thần Tiêu. Cầu hòa, đây chính là sự sỉ nhục với một cường giả đã từng vấn đỉnh thương khung như gã.
Thực tế đây chỉ là kế hoạch sau chót trong trường hợp gã bị bức phải dùng Bất Khốc Tử Thần để chống địch. Nếu đám thiên kiêu kia không quá mức xuất chúng, gã dễ dàng đoạt lại được Trần Mạn Dao thì Đào Ngột ở đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều cũng sẽ thẳng tay giết Thiên Địch đế, bất chấp có Diêm La Quỷ Chủ ở bên cạnh bảo hộ lão ta.
Một khi phải dùng Bất Khốc Tử Thần, chịu đựng cắn trả hóa thành phàm nhân, gã dù tự tin bằng trời cũng hiểu rằng mình chắc chắn không chống lại nổi cả tu luyện giới Di địa cùng truy giết. Muốn đảo ngược thế cờ chỉ còn cách để Hồng La bộc lộ huyết mạch phản tổ, dụ đám Thần Tiêu và Bất Động gặp riêng để trực tiếp thương nghị mà thôi.
Một khi những kẻ này động lòng trước đề nghị của gã, chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ gã thoát khỏi tình huống thập tử vô sinh hiện nay, thậm chí Kiếp Chủ còn dự đoán được Thần Tiêu sẽ làm gì tiếp theo nếu như chấp thuận bỏ qua cho gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.