Đế Cuồng

Chương 279: Tôn nghiêm phải do tự mình dành lấy

Tiểu Long

11/04/2022

Kẻ vừa xuất hiện là một gã thanh niên dáng người gầy gò, khuôn mặt tuy rất anh tuấn nhưng lại ẩn chứa sự rụt rè nhút nhát khó diễn tả.

Y chính là U Minh, đệ đệ ruột của Bất Động.

Trái với ca ca mình, y không hề nổi danh, cũng không hề được cả minh giới ngưỡng vọng. Mọi người chỉ biết tới hai chữ U Minh khi Bất Động vì y mà dám cả gan giết con trai thứ bảy của Quỷ Hoàng, khiêu chiến uy nghiêm hoàng thất minh giới.

Cũng may Quỷ Hoàng là người cực kỳ phân minh và sáng suốt. Ông ta nhìn thấy tiềm năng của Bất Động. Cho rằng so với đám con bất tài của mình thì Bất Động quá mức xuất chúng, tương lai có thể trở thành một tồn tại tương đương với Mãn Lâu Thiên Đế, đưa minh giới đến với đỉnh cao phong quang chưa từng có. Vậy nên Quỷ Hoàng bỏ qua thù oán, chẳng những vậy sau đó còn nhận Bất Động làm nghĩa tử, giao cho rất nhiều trọng trách và nhiệm vụ.

Bất kỳ ai ở minh giới cũng hiểu rõ ý định của Quỷ Hoàng. Rõ ràng ông ta muốn từ bỏ sự cai trị của huyết mạch mình, cải biến triều đại, giao hoàng vị cho một người xa lạ. Việc này thoáng nghe qua thì có vẻ ngu ngốc, song nó rơi vào trong tai những hào kiệt như Phong Vị lão thiên sư thì lại khiến họ không thể kiềm được lòng thán phục.

Hy sinh lợi ích cá nhân vì đại cục, tấm lòng của vị Quỷ Hoàng kia đối với minh giới có thể nói còn vượt trên Bạch Hoàng với nhân giới một bậc. Vì dẫu sao trải qua vô số tuế nguyệt tang thương, cũng từng có lúc vị trí Bạch Hoàng do những tên hôn quân vô đạo bất tài nắm giữ, nhưng tín niệm của con dân nhân tộc đối với y vẫn cực kỳ lớn lao. Họ chấp nhận chịu khổ, chịu bị áp bức, thậm chí còn lấy đó làm sự tự hào, vui vẻ. Họ luôn mang trong đầu suy nghĩ rằng cứ cố chịu rồi mọi thứ sẽ qua thôi, đời Bạch Hoàng sau sẽ sửa chữa tất cả, sẽ lại là một Bạch Hoàng anh minh,hết mực yêu thương con dân nhân tộc của mình.

Loại tư tưởng này khiến cho những thế hệ hào kiệt xuất hiện xuyên suốt lịch sử nhân giới chỉ biết thở dài ngậm ngùi.

Lý do Phong Vị lão thiên sư quy ẩn cũng một phần vì vậy.

Dưới sự chia rẽ của ngũ đạo tự phong, Bạch Hoàng thời đại này chẳng những không bênh vực ông mà còn sinh tâm nghi ngờ, liên tục chất vấn và đưa ra những câu nói sát muối vào sự trung thành của vị thiên sư đáng kính. Ông vì uất hận mà rời khỏi hoàng cung không kèn không trống. Nhưng nực cười thay sau khi ông rời đi thì cả Bạch tộc lại nháo nhào lên, bọn họ lo sợ không có ông tọa trấn thì ngũ đạo tự phong sẽ làm càn. Thậm chí Bạch Hoàng vạn người ngưỡng vọng kia còn ti tiện đến mức hạ một đạo chiếu chỉ ra lệnh cho “kẻ vừa bị ruồng bỏ” là ông cứ cách một đoạn thời gian phải tỏa ra uy áp, mục đích để “chứng tỏ lòng trung thành với nhân giới”.

Quay lại câu chuyện của U Minh.

Sự quan tâm mà Bất Động dành cho y cực kỳ to lớn, thậm chí đôi lúc nó biến thành lớp bao bọc thái quá. Bất Động gần như chẳng để y chịu đựng bất kỳ nguy hiểm nào. Từ nhỏ đến lớn mỗi lần phong ba bão táp ập đến, hắn đều sẽ dùng tấm lưng vững chãi của mình che chắn cho vị đệ đệ thân thể yếu nhược kia, vì y mà chiến trời đấu đất chưa bao giờ e ngại.

Nhưng điều đó vô hình chung lại khiến mọi người sinh tâm khinh thường với U Minh, mặc dù y cũng trở thành đạo tử, cũng nhận được sắc phong của Quỷ Hoàng.

Trong tình cảnh bị cả một giới khinh thường như vậy, Bất Động vẫn như cũ bảo bọc đệ đệ của mình một cách quyết liệt. Ngay cả đám Quân Đồ Lợi, Giáng Tam Thế cũng không dám mảy may thể hiện cảm xúc chán ghét ra mặt.

Dù vậy, vẫn có một người ngoài Bất Động đối xử tốt với U Minh.

Quỷ Hoàng từng gặp riêng y, đưa tay lên vỗ vai y, mỉm cười hiền hậu nói:

- Bất Động là kiếm của minh giới, sắc bén không gì bì nổi. Nhưng hắn tính tình bốc đồng, thiên hướng vì bản thân khá nhiều, không phải người thích hợp cho hoàng vị. Người ngồi lên hoàng vị phải là người có thể chết vì minh giới, thậm chí bỏ qua mọi ái tình, dục vọng của bản thân.



U Minh sợ sệt hỏi lại:

- Quỷ Hoàng có gì căn dặn, U Minh chắc chắn sẽ nghe theo!

Quỷ Hoàng chỉ cười lắc đầu, trước khi tiễn y rời khỏi Mịch La quỷ cung mới nói một câu khiến y nhớ mãi đến tận bây giờ, bắt đầu quyết tâm thay đổi tính cách bản thân.

- Hôm nay ngươi nghe lời ta, ngày sau cả Minh giới sẽ nghe lời ngươi. Nhớ cho kỹ, tôn nghiêm không phải được ai ban phát cho mà phải tự mình dành lấy. Vì sao cứ phải là Bất Động tới bảo vệ ngươi mà không phải ngươi bảo vệ hắn? Nếu ngươi không thay đổi, tương lai ắt sẽ tới một lúc chứng kiến người thân duy nhất ngã xuống trước mặt mình, mà bản thân lại chỉ biết run rẩy nấp vào một góc, ngay cả lòng trả thù còn không có… U Minh, ta tin tưởng ngươi đủ thông minh để hiểu ý ta…

Những hình ảnh này xuất hiện trong đầu U Minh, giống như tiếp thêm dũng khí cho y khi phải đối mặt với một đấu cuồng, chiến cuồng như Vạn Vô Địch. Mặc dù vậy nắm tay y vẫn siết chặt, hơi run rẩy. Không phải vì một chưởng đối nhau ban nãy mà bởi vì khí thế của nam tử tóc xoăn dáng người cao lớn trước mắt quá đỗi mạnh mẽ, giống như sóng lớn cuồn cuộn, núi cao biển sâu, khiến kẻ đối diện nảy sinh cảm giác vĩnh viễn không thể sánh bằng.

Quần hùng khi chứng kiến U Minh có thể một kích đẩy lui Vạn Vô Địch, điều mà bọn họ dù liều mạng suốt mấy canh giờ qua vẫn không thành công thì biểu tình ngơ ngác. Nhất là Quân Đồ Lợi và Giáng Tam Thế như không tin vào mắt mình. Bọn họ biết rất rõ gã đệ đệ nhút nhát của Bất Động, thậm chí còn nhớ rõ từng câu chuyện một về y. Tất cả ấn tượng chỉ là bộ dáng yếu đuối rụt rè luôn nấp sau lưng ca ca mình, để ca ca hứng gió đội sương, không hề có một chút tự lập tự cường nào. Mặc dù tuy nói y có tu vi đạo tử song chiến lực lại bằng không, chưa từng giao chiến sinh tử với ai.

- Là U Minh thật sao? Hay Bất Động cải trang nhằm tạo ra sự bất ngờ cho Vạn Vô Địch?

Quân Đồ Lợi nhìn kỹ U Minh lần nữa rồi khẽ thì thào.

Giáng Tam Thế im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc nói:

- Là U Minh, có lẽ trước giờ chúng ta đã nhìn nhầm người. Không tưởng tượng nổi hắn lại sở hữu nguyên lực thâm hậu đến cỡ này. Đổi lại chúng ta thay thế hắn tiếp một chưởng vừa rồi ắt sẽ tan xác, giả dụ có giữ được mạng thì đời này cũng biến thành phế nhân.

Phùng Hằng phía xa vừa trải qua giao chiến sinh tử với Độc Cô Minh, tuy thắng nhưng bị cấm kỵ thần thông cắn trả khá nghiêm trọng. Lúc này đây trông thấy sự xuất hiện bất ngờ của U Minh, nội tâm càng thêm âm trầm.

- Một nhân tộc quật khởi, một yêu tộc cũng cường đại không kém, giờ đến phiên minh tộc cũng xuất hiện hai tuyệt đỉnh đạo tử. Còn tiên giới ta thì sao? Số lượng đạo tử dù đông đảo nhất trong lục giới nhưng chất lượng thì không thể nào sánh bằng họ. Thời thế, thời thế… đúng là không gì có thể trường tồn vĩnh viễn, thời đại xưng hùng của tiên giới chúng ta đã qua đi rồi…

Đúng lúc này Độc Cô Minh lồm cồm bò dậy từ cái hố sâu hoắm dưới mặt đất. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, tiếng sột soạt của hắn rất bắt tai khiến mọi người không nhịn được mà đồng loạt dời ánh mắt sang.

Áo quần rách nát, mặt mũi đen nhèm, mái tóc bạc bù xù rối bời, trông chẳng thể nào nhận ra là thanh niên bạch y vừa làm mưa làm gió chỗ này.

Hơi thở của hắn yếu nhược vô cùng, sinh mạng giống như đèn dầu treo trước gió, tay phải ôm lấy ngực thở dốc, dường như giờ phút này chỉ một đạo tử cấp thấp cũng đủ sức giết chết hắn.

- Chịu được tổ hợp thần thông của Phùng Hằng mà không chết, ngươi cũng đủ tư cách kiêu ngạo rồi…



Mông Điềm cười ha hả. Hiện nay tình thế nghịch chuyển, Độc Cô Minh trọng thương nặng, minh giới lại xuất hiện một anh kiệt đủ phân lượng so sánh với Vạn Vô Địch, tám lộ quần hùng cũng sắp đến đây, hôm nay còn ai ngăn nổi ngũ đạo tự phong bọn họ giết chết hai mầm mống nguy hại này.

Thế nhưng Vạn Vô Địch vẫn như cũ thể hiện thần thái lạc quan, đầu ngẩng cao nhìn U Minh nói:

- Ngươi rất mạnh, xét về nguyên lực thôi thì đủ sức sánh ngang với ta nhưng về kỹ năng chiến đấu lại vô cùng non nớt. Lấy mạng ngươi ta chỉ cần ba chiêu!

U Minh đáp:

- Nhưng ta không phải chỉ có một mình, cộng thêm ba mươi mấy vị đạo tử ở đây nữa, ai ai cũng là Thiên Nhân Địch, ngươi ắt chống lại không nổi!

Vạn Vô Địch hơi nhếch khóe miệng, cười lắc đầu hỏi lại:

- Ngươi có hiểu thế nào là Nhân Giả Vô Địch không? Giả dụ một người đánh thắng mười Thiên Nhân Địch, y chính là Vạn Nhân Địch. Nhưng khi số Thiên Nhân Địch đạt đến một trăm, một ngàn y chắc chắn sẽ bại.Còn Nhân Giả Vô Địch thì dù có bao nhiêu tới y cũng sẽ chiến thắng, vĩnh viễn vô địch!

U Minh tỏ vẻ không hiểu:

- Ngươi muốn ám chỉ ngươi chính là vô địch?

Vạn Vô Địch nhàn nhạt nói:

- Ta cũng chưa biết giới hạn bản thân ở đâu vì vậy vẫn luôn chiến, luôn không cảm thấy đủ. Chỉ tiếc tám lộ quần hùng ngũ đạo tự phong vẫn chưa tới, nếu không ta cũng muốn thử xem một mình ta có thể địch lại tất cả hay không!

- Ngông cuồng!

Quân Đồ Lợi đỏ mặt, cả giận nói lớn, có điều tự trong lòng lại thấy kinh hãi vì hùng tâm của kẻ này. Hôm nay nếu y không chết tương lai ngũ giới sẽ không có ngày nào yên bình.

Giáng Tam Thế cũng lạnh lùng đứng dậy cùng với Quân Đồ Lợi và U Minh tạo thành thế chân vạc bao vây nam tử tóc xoăn lại.

Không ai xen vào cuộc chiến này, chỉ đứng từ xa điều tức ổn định thương thế để chờ tám lộ quần hùng xuất hiện rồi sẽ nhất tề xông lên.

Mà phía Độc Cô Minh cũng xuất hiện mười mấy tiên đạo tử cấp thấp vây hắn lại, trong đó có cả Phương Hạo lành lặn trốn chui trốn nhủi từ đầu đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook