Chương 131: Trắng, đen, tím
Tiểu Long
24/07/2021
Ba năm, nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm.
Trong ba năm này vô số sự kiện phát sinh ở nhân giới, quần hùng nổi lên lớp lớp, có kẻ khiến mọi người khi nhắc đến tên đều cảm thấy căm phẫn tột độ, cũng có kẻ khiến ai nấy thở dài cảm khái.
Độc Cô Minh!
Đây là ba từ đại diện cho tên của một hung nhân thế hệ trẻ tuổi, hắn thay đổi một cách bất ngờ từ sau khi thoát khốn khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên. Áo đỏ tóc đỏ, chân đạp Đào Ngột, đây là những liên tưởng của mọi người khi nhắc đến tên hắn.
Mà kinh điển nhất là lần va chạm giữa Độc Cô Minh áo đỏ với Chân Đại Đạo cách đây một năm. Mặc dù chỉ có tu vi Hỗn Nguyên nhưng không hiểu bằng cách nào hắn lại điều khiển được lôi đình mười hai màu tấn công Tử Hư sơn. Dưới lôi đình cuồng bạo này, trên dưới Tử Hư sơn gần như diệt vong toàn bộ, nhưng dị biến lại xảy ra khi hỏa mạch chứa Tịnh Liên Chân Hỏa bị lôi đình đánh nát vụn
Một cỗ khí tức Đế giả hùng mạnh bùng phát khiến toàn bộ tu sĩ Nam Hoang run rẩy. Ngay cả tứ đế ở bốn châu lục kia khi cảm nhận được khí tức Đế giả này thì đều trầm mặc. Chân Huyền Thiên, tam cảnh Đế cấp. Đó tuyệt đối là Đế giả Thiên cảnh, tu vi thậm chí sắp sửa bước đến đại viên mãn, đạp nửa chân vào Chủ cảnh.
Khoảnh khắc sinh vật từ trong hỏa mạch bò ra thì bầu trời liền chuyển thành u ám, mặt trời tắt hẳn, tuyết cũng ngừng rơi. Sau lưng nó không ngờ lại xuất hiện hai cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền, mà những trưởng lão còn sống sót của Chân Đại Đạo khi thấy khuôn mặt thật của ma đầu này thì đều sửng sờ, hoang mang tới cực độ. Vì khuôn mặt ma đầu và Giang Trần chưởng giáo hiện tại của họ giống nhau như đúc, chỉ khác nhau ở khí tức mà thôi.
Đinh trưởng lão trầm mặc nói:
- Ngươi rốt cuộc là Giang Trần hay là Vân Hư sư tổ? Theo truyền thuyết kể lại, ma đầu này chính là tâm ma của Vân Hư sư tổ. Năm xưa sau khi sáng tạo ra Trục Ma đan, ngài thành công trục xuất nó rồi dùng Tịnh Liên Chân Hỏa trấn áp, muốn biến nó thành hộ pháp của tông môn khi gặp tình huống cấp bách.
Giang Trần đứng lơ lửng giữa bầu trời, chín hư ảnh tôn ma sau lưng đồng thời vỡ tan rồi dung hợp lại với nhau. Một cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền cũng nhanh chóng bay lên phía sau lưng y. Giang Trần lắc đầu:
- Là ai có gì quan trọng? Hôm nay thành thì Giang Trần ta cước đạp Nam Hoang, thành tựu Đế giả đỉnh cấp, bại thì vùi thân nơi luân hồi vạn kiếp. Ba trăm năm sau, có lẽ một bông hoa khác giống Giang Trần ta sẽ lại nở rộ ở thế gian. Sống mà nằm trong tính toán của người khác, không bằng điên cuồng một lần để giải thoát…
Độc Cô Minh áo đỏ cười nhạt:
- Từ lúc ta sống lại thì đã không cần tính toán ngươi nữa, ngươi không xứng…
Nếu chỉ dựa vào tu vi để nói chuyện thì Độc Cô Minh áo đỏ đúng là không cách nào sánh bằng Giang Trần thời điểm hiện tại. Nhưng năm xưa hắn chính là Kiếp chủ vô địch lục giới, ngay cả tiên chủ cũng bị hắn dùng một thương đâm chết. Tu vi hắn tuy chưa khôi phục lại, song thủ đoạn của hắn thì có rất nhiều. Chỉ mới nói tới khả năng lợi dụng lôi kiếp mười hai màu để công kích địch nhân thôi thì đã đủ quét ngang Nam Hoang, đó là còn chưa kể tới hung linh Đào Ngột cực mạnh dưới chân. Không một ai, kể cả Đế giả có thể nháy mắt giết hắn mà không phải trả giá.
Thậm chí nói thẳng ra, bọn họ trông chờ rất nhiều vào hắn.
Khoảng thời gian cấm kỵ sắp đến gần nhưng nhân giới vẫn chưa xuất hiện thế hệ hào kiệt mới ngoại trừ kẻ tầm đạo và kẻ diệt đạo.
Sự tái sinh của Hồng Trần Kiếp Chủ năm xưa là tia hy vọng le lói trong thời đại sắp sửa chìm trong hắc ám này. Dù hắn có giết đi cả Nam Hoang cũng chẳng sao, chỉ cần để lại cho nhân tộc một đường sinh cơ để không bị đoạn tuyệt huyết mạch là đủ rồi.
Đó là lý do vì sao trước sự điên cuồng của Độc Cô Minh mà bốn vị Đại Đế ở bốn châu lục vẫn dửng dưng bàng quan, chỉ dặn dò hậu nhân tuyệt đối không được va chạm với hắn, cứ xem hắn là một “cấm kỵ” ở nhân giới.
Ánh mắt Giang Trần trở nên mê man: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi cho rằng bố cục này là do ngươi sắp đặt ư? Lúc ngươi vừa sống lại ta cũng đã có suy nghĩ này. Ba năm qua ta không ngừng truy vết lại dòng thời gian, kể từ lúc Độc Cô Minh ngươi quật khởi. Mọi việc giống như do ngươi sắp đặt để sống lại mà phát sinh, nhưng trong đó vẫn tồn tại một vài kẽ hở. Nếu kiếp trước ngươi là kẻ diệt đạo của tiên giới, nhờ vào việc giết chóc để tiến tới Kiếp cảnh, thì vì sao kiếp này lại không làm theo như vậy? Đạo Ma kinh nếu là do ngươi cải biến, tại sao lại cố tình dung hợp đạo tâm và ma tâm của chúng ta, hòng khiến cho kẻ diệt đạo là Nguyệt Nhi xuất hiện trước thời hạn, triệt đi con đường tu luyện kiếp trước của ngươi?
Nói đến đây hai con ngươi của Giang Trần lóe lên tia sáng mãnh liệt:
- Có người không muốn ngươi trở thành kẻ diệt đạo… Muốn cải biên quỹ tích sống của ngươi…
Độc Cô Minh áo đỏ nghẹn họng, muốn phản bác nhưng không cách nào làm được. Đúng là hắn nhìn thấy Nguyệt Nhi đã trở thành kẻ diệt đạo kiếp này, bản thân vì không muốn trùng lặp với nàng nên mới khai sáng ra con đường tu luyện khác, dùng hồng trần làm hải, chúng sinh làm thuyền để tiến tới hoàn mỹ.
- Quả nhiên có một kẻ khác cố tình thay đổi ký ức của ta…
Vẻ mặt của hắn ngày một trầm trọng, nhưng nụ cười nhạt trên khóe môi vẫn không biến đổi:
- Mặc kệ quỷ kế gì, một khi ta lấy lại được tu vi năm xưa thì kẻ đứng sau bức màn chắc chắn bị ta lôi ra. Trước tiên là ngươi, chết đi cho ta…
Lời hắn vừa dứt, lôi kiếp mười hai màu liền điên cuồng đánh về phía Giang Trần và ma vật khổng lồ kia.
Lôi kiếp mười hai màu như muốn hủy diệt thế gian giáng xuống Tử Hư sơn, biến ngọn núi đã tồn tại từ thời thượng cổ đến nay thành một vực sâu vạn trượng. Ở bên dưới ma khí nồng đậm vô cùng, oán khí thấu tận trời xanh tản mác khắp nơi. Giang Trần và ma vật bị lôi kiếp hủy diệt hoàn toàn, mà Trần Mạn Dao tuy không hề hấn gì nhưng lại bị một truyền tống trận do Giang Trần kích hoạt trước khi chết dịch chuyển đến một địa phương khác.
Độc Cô Minh áo đỏ dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nhưng vẫn không kịp bắt lấy nàng, đành nhìn Trần Mạn Dao biến mất trong vòng xoáy.
Hắn tiến tới vực sâu vạn trượng kia, nhìn ma khí bốc lên thành vô số làn khói đen, trong lòng càng thêm âm trầm:
- Ngươi đã chết hay chưa? Vì sao lại muốn dẫn dụ ta đến Tử Hư sơn mặc dù biết không cách nào chống lại ta? Vân Hư, Giang Trần… Không thể phủ nhận các ngươi là thiên tài xưa nay hiếm thấy, đến thứ kỳ dị như Trục Ma đan và Hư Thần kinh mà cũng sáng tạo ra được. Nếu không phải trúng phải bố cục của ta, e rằng sẽ có tư cách trở thành hào kiệt một thời đại. Đáng tiếc…
Sau khi cảm thán một hồi, Độc Cô Minh áo đỏ vươn tay tay, chụp lấy một đạo hắc khí đang dùng tốc độ điên cuồng lao thẳng về phía mình.
- Lục Giới Sát Hồn thương…
Khoảnh khắc đạo hắc khí bị Độc Cô Minh áo đỏ nắm trọn thì liền hiển hóa ra hình dạng một cây thương màu đen đang tản mác ra hơi thở sát lục mạnh mẽ. Dường như bất cứ sinh mệnh sống nào đang tồn tại trước mặt nó đều sẽ bị hủy diệt, bất kể là tiên, thần hay ma. Duy chỉ có một người có thể chân chính nắm giữ được nó, đó chính là Hồng Trần Kiếp Chủ năm xưa. Vuốt ve cây thương đen trong tay, đôi mắt nhắm nghiền của hắn lộ rõ vẻ thê lương. Từng cùng nhau chinh chiến lục giới, đồ thần, giết ma, diệt nhân… trở thành Tam Thập Tam Phạm Thiên lừng lẫy. Nhưng sau cùng lại vì một người mà sa đọa, nguyện quay đầu hồng trần chẳng làm tiên, dùng bóng lưng cô độc giết sạch cường giả bốn phương, cuối cùng kiệt sức vùi thân nơi huyết hà.
“Giữ lấy trăng sáng giữ lấy người. Giữ lại hồng trần… giữ lại ngươi…”
“Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành sông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…”
— QUẢNG CÁO —
“Kiếp của ta, là hồng trần kiếp…”
Độc Cô Minh áo đỏ vẫn nhắm nghiền hai mắt, đạo vận hồng trần tỏa ra từ cơ thể hắn thăng hoa đến tột độ, trong nháy mắt đã sắp sửa đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên trung kỳ.
————————————————
Nếu kẻ khiến quần hùng căm phẫn tột độ mỗi khi nhắc đến là Độc Cô Minh tóc đỏ, thì người khiến quần hùng thở dài cảm khái lại chính là Côn Vũ một tay kia.
Trong ba năm này, y nổi lên là một trong những cao thủ trẻ tuổi tài hoa nhất.
Không huyết mạch, không thế lực, không bằng hữu, không hồng nhan…
Côn Vũ cứ thế lặng lẽ đi khắp Nam Hoang, Bắc Vực, Trung Thổ, Đông Hải và cả Tây Thiên để tìm kiếm địch thủ khiêu chiến.
Tất nhiên y chưa phải vô địch, có thắng có bại. Nhưng chiến ý và ngạo khí của y khiến tất cả động dung. Thắng không kiêu, bại không nản, thân ảnh áo xám một tay sau mười ba năm kể từ ngày sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên kết thúc đã hằn sâu trong ký ức mọi người.
Tu vi của y cũng thăng hoa đến cực hạn, tiến đến Hỗn Nguyên trung kỳ.
- Độc Cô Minh, đời này không thể gặp lại ngươi là nỗi hận duy nhất của ta. Kẻ áo đỏ kia tuy nhìn rất giống ngươi, khí tức cũng y hệt, nhưng ta khẳng định hắn không phải là ngươi. Kẻ này dựa vào hung linh Đào Ngột mà tung hoành ngang dọc, đồ sát sinh linh, tác phong đó ngươi luôn khinh thường, làm sao thực hiện được…
Côn Vũ đứng giữa bầu trời nhìn về phương bắc xa xăm, nơi có vô số tuyết trắng đang rơi xuống, sự lạnh giá ngập tràn khắp đại địa.
- Nghe đồn hắn là Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi tái sinh lại mà đoạt xá ngươi. Hắn rất mạnh, nhưng Côn Vũ ta cũng đã tìm thấy lối đi riêng của mình. Sớm muộn gì ta và hắn cũng chiến một trận sinh tử, tìm ra “nhân giả vô địch” thế hệ này…
———————————————
Một người địch trăm người thì gọi là Bách Nhân Địch.
Một người địch ngàn người thì gọi là Thiên Nhân Địch. — QUẢNG CÁO —
Một người địch vạn người lại gọi là Vạn Nhân Địch.
Nhưng Bách Nhân Địch chỉ cần gặp kẻ thứ một trăm lẻ một thì chắc chắn bại, cả Vạn Nhân Địch cũng thế. Suy cho cùng bọn họ dù mạnh tới đâu cũng sẽ có lúc thất bại. Duy chỉ có “Nhân Giả Vô Địch” là bất bại, tuyệt đối bất bại, vĩnh viễn bất bại. Kẻ địch càng đông hắn sẽ càng mạnh, địch nhân càng mạnh thì hắn sẽ càng điên cuồng. Đánh đến khi máu chảy thành sông, chúng sinh quỳ bái, vạn vật cúi đầu.
Từ thái cổ đến nay đã có một người như thế.
Bá Luân!
Một người là “nhân” mà lại như “thần”. Công pháp của ông ta là cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn. Thần thông của ông ta sử dụng có tới tám phần giống với võ đạo, gọi là Bá Vương Thập Bát Thức.
Người ta từng thấy Bá Luân dùng một tay nhấc bổng Yêu Chủ của yêu giới lên, đây chính là thức “Bá Vương Cử Đỉnh” trong bộ thần thông kia. Ông ta còn dùng bóng lưng một mình đánh khắp lục giới không đối thủ, dù gặp phải cường giả cùng cấp vây công nhiều đến khiếp người nhưng vẫn bình tĩnh từng quyền giáng xuống, đánh đến khi bọn họ phải cúi đầu khuất phục. Trên đời này, gần như không có chuyện gì Bá Luân không làm nổi.
Nhưng gần như vẫn chưa phải tuyệt đối.
Đứng trước Bạch Hoàng của nhân giới, rốt cuộc Bá Luân vẫn phải cười khổ, thở dài một tiếng rồi khom người lại, hành lễ quần thần.
“Từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân”. Đây là câu nói xa lạ với năm châu lục ở nhân giới lúc này, nhưng ở thời thái cổ và thượng cổ nó lại như một niềm kiêu hãnh lớn lao với nhân tộc. Nhờ nó nhân tộc mới biết họ khác với ngũ đạo còn lại. Họ cũng có nguồn gốc, không phải lai tạo mà thành như Thi tộc hay Vu tộc, đủ tư cách để xưng là một chủng tộc riêng biệt.
Họ Bạch đang ở đâu trên nhân giới không ai biết, hậu nhân của bọn họ có tồn tại không cũng chẳng ai hay. Chỉ biết rằng giờ phút này trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, tại trung tâm đám bạch khí do Bạch Hoàng Đế Vương ấn và Thái Hoàng kiếm toái diệt tạo thành, có một thân ảnh áo trắng tóc đen đang ngồi xếp bằng ở đó. Từ cơ thể của hắn tỏa ra hơi thở bình phàm đến cực điểm, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Ngay cả thần thái cũng như một người nông phu cày ruộng bình thường, không hề có chút sắc bén nào.
Đối diện với thanh niên này còn có hai kẻ khác.
Một áo trắng tóc trắng đang xếp bằng ngồi trong đám đạo vận hỗn loạn trên trời cao, trên người tràn ngập ý cảnh ngộ đạo.
Mà người còn lại cũng áo trắng, nhưng mái tóc lại chuyển thành màu tím trông cực kỳ yêu dị. Kiếp lực, sát khí, oán khí của huyết hà hoàn toàn dung nhập vào cơ thể hắn. Khiến hắn biến thành một loại sinh mệnh mới, không phải nhân, cũng không phải bất kỳ chủng tộc nào trong ngũ đạo tự phong.
Nếu có điểm chung giữa ba kẻ này thì đó chính là bọn họ cùng mặc áo trắng, và đều là Trường Sinh thể. Nhưng Trường Sinh thể của họ không giống nhau, sự khác biệt giữa tuổi thọ và khả năng hồi phục rất lớn.
Thanh niên phàm nhân sở hữu Trường Sinh Phàm Thể, mặc dù tuổi thọ chỉ có sáu mươi năm, khả năng hồi phục không có, nhưng hồn hắn lại bất diệt. Theo một cách hiểu nào đó chính là ký ức của hắn sẽ vĩnh viễn không bị mất đi, chỉ có thân thể cứ đến hạn sáu mươi năm là sẽ tiêu tán, quỹ tích nhân sinh chẳng khác gì người phàm thông thường.
Thanh niên tóc trắng ngồi trên trời cao sở hữu Trường Sinh Đạo Thể, một loại thể chất biến dị cực gần với đạo, có khả năng cảm ngộ thiên địa đại đạo rất dễ dàng. Mà đường lối tu luyện của hắn không ngờ vẫn bảo trì giống chúng tu sĩ hiện nay. Khổ Hải của hắn đã đạt tới đại viên mãn, đạo vận xuất hiện tới chín loại, nhưng vẫn đang áp chế xúc động đột phá tới hoàn mỹ.
Trong ba năm này vô số sự kiện phát sinh ở nhân giới, quần hùng nổi lên lớp lớp, có kẻ khiến mọi người khi nhắc đến tên đều cảm thấy căm phẫn tột độ, cũng có kẻ khiến ai nấy thở dài cảm khái.
Độc Cô Minh!
Đây là ba từ đại diện cho tên của một hung nhân thế hệ trẻ tuổi, hắn thay đổi một cách bất ngờ từ sau khi thoát khốn khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên. Áo đỏ tóc đỏ, chân đạp Đào Ngột, đây là những liên tưởng của mọi người khi nhắc đến tên hắn.
Mà kinh điển nhất là lần va chạm giữa Độc Cô Minh áo đỏ với Chân Đại Đạo cách đây một năm. Mặc dù chỉ có tu vi Hỗn Nguyên nhưng không hiểu bằng cách nào hắn lại điều khiển được lôi đình mười hai màu tấn công Tử Hư sơn. Dưới lôi đình cuồng bạo này, trên dưới Tử Hư sơn gần như diệt vong toàn bộ, nhưng dị biến lại xảy ra khi hỏa mạch chứa Tịnh Liên Chân Hỏa bị lôi đình đánh nát vụn
Một cỗ khí tức Đế giả hùng mạnh bùng phát khiến toàn bộ tu sĩ Nam Hoang run rẩy. Ngay cả tứ đế ở bốn châu lục kia khi cảm nhận được khí tức Đế giả này thì đều trầm mặc. Chân Huyền Thiên, tam cảnh Đế cấp. Đó tuyệt đối là Đế giả Thiên cảnh, tu vi thậm chí sắp sửa bước đến đại viên mãn, đạp nửa chân vào Chủ cảnh.
Khoảnh khắc sinh vật từ trong hỏa mạch bò ra thì bầu trời liền chuyển thành u ám, mặt trời tắt hẳn, tuyết cũng ngừng rơi. Sau lưng nó không ngờ lại xuất hiện hai cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền, mà những trưởng lão còn sống sót của Chân Đại Đạo khi thấy khuôn mặt thật của ma đầu này thì đều sửng sờ, hoang mang tới cực độ. Vì khuôn mặt ma đầu và Giang Trần chưởng giáo hiện tại của họ giống nhau như đúc, chỉ khác nhau ở khí tức mà thôi.
Đinh trưởng lão trầm mặc nói:
- Ngươi rốt cuộc là Giang Trần hay là Vân Hư sư tổ? Theo truyền thuyết kể lại, ma đầu này chính là tâm ma của Vân Hư sư tổ. Năm xưa sau khi sáng tạo ra Trục Ma đan, ngài thành công trục xuất nó rồi dùng Tịnh Liên Chân Hỏa trấn áp, muốn biến nó thành hộ pháp của tông môn khi gặp tình huống cấp bách.
Giang Trần đứng lơ lửng giữa bầu trời, chín hư ảnh tôn ma sau lưng đồng thời vỡ tan rồi dung hợp lại với nhau. Một cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền cũng nhanh chóng bay lên phía sau lưng y. Giang Trần lắc đầu:
- Là ai có gì quan trọng? Hôm nay thành thì Giang Trần ta cước đạp Nam Hoang, thành tựu Đế giả đỉnh cấp, bại thì vùi thân nơi luân hồi vạn kiếp. Ba trăm năm sau, có lẽ một bông hoa khác giống Giang Trần ta sẽ lại nở rộ ở thế gian. Sống mà nằm trong tính toán của người khác, không bằng điên cuồng một lần để giải thoát…
Độc Cô Minh áo đỏ cười nhạt:
- Từ lúc ta sống lại thì đã không cần tính toán ngươi nữa, ngươi không xứng…
Nếu chỉ dựa vào tu vi để nói chuyện thì Độc Cô Minh áo đỏ đúng là không cách nào sánh bằng Giang Trần thời điểm hiện tại. Nhưng năm xưa hắn chính là Kiếp chủ vô địch lục giới, ngay cả tiên chủ cũng bị hắn dùng một thương đâm chết. Tu vi hắn tuy chưa khôi phục lại, song thủ đoạn của hắn thì có rất nhiều. Chỉ mới nói tới khả năng lợi dụng lôi kiếp mười hai màu để công kích địch nhân thôi thì đã đủ quét ngang Nam Hoang, đó là còn chưa kể tới hung linh Đào Ngột cực mạnh dưới chân. Không một ai, kể cả Đế giả có thể nháy mắt giết hắn mà không phải trả giá.
Thậm chí nói thẳng ra, bọn họ trông chờ rất nhiều vào hắn.
Khoảng thời gian cấm kỵ sắp đến gần nhưng nhân giới vẫn chưa xuất hiện thế hệ hào kiệt mới ngoại trừ kẻ tầm đạo và kẻ diệt đạo.
Sự tái sinh của Hồng Trần Kiếp Chủ năm xưa là tia hy vọng le lói trong thời đại sắp sửa chìm trong hắc ám này. Dù hắn có giết đi cả Nam Hoang cũng chẳng sao, chỉ cần để lại cho nhân tộc một đường sinh cơ để không bị đoạn tuyệt huyết mạch là đủ rồi.
Đó là lý do vì sao trước sự điên cuồng của Độc Cô Minh mà bốn vị Đại Đế ở bốn châu lục vẫn dửng dưng bàng quan, chỉ dặn dò hậu nhân tuyệt đối không được va chạm với hắn, cứ xem hắn là một “cấm kỵ” ở nhân giới.
Ánh mắt Giang Trần trở nên mê man: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi cho rằng bố cục này là do ngươi sắp đặt ư? Lúc ngươi vừa sống lại ta cũng đã có suy nghĩ này. Ba năm qua ta không ngừng truy vết lại dòng thời gian, kể từ lúc Độc Cô Minh ngươi quật khởi. Mọi việc giống như do ngươi sắp đặt để sống lại mà phát sinh, nhưng trong đó vẫn tồn tại một vài kẽ hở. Nếu kiếp trước ngươi là kẻ diệt đạo của tiên giới, nhờ vào việc giết chóc để tiến tới Kiếp cảnh, thì vì sao kiếp này lại không làm theo như vậy? Đạo Ma kinh nếu là do ngươi cải biến, tại sao lại cố tình dung hợp đạo tâm và ma tâm của chúng ta, hòng khiến cho kẻ diệt đạo là Nguyệt Nhi xuất hiện trước thời hạn, triệt đi con đường tu luyện kiếp trước của ngươi?
Nói đến đây hai con ngươi của Giang Trần lóe lên tia sáng mãnh liệt:
- Có người không muốn ngươi trở thành kẻ diệt đạo… Muốn cải biên quỹ tích sống của ngươi…
Độc Cô Minh áo đỏ nghẹn họng, muốn phản bác nhưng không cách nào làm được. Đúng là hắn nhìn thấy Nguyệt Nhi đã trở thành kẻ diệt đạo kiếp này, bản thân vì không muốn trùng lặp với nàng nên mới khai sáng ra con đường tu luyện khác, dùng hồng trần làm hải, chúng sinh làm thuyền để tiến tới hoàn mỹ.
- Quả nhiên có một kẻ khác cố tình thay đổi ký ức của ta…
Vẻ mặt của hắn ngày một trầm trọng, nhưng nụ cười nhạt trên khóe môi vẫn không biến đổi:
- Mặc kệ quỷ kế gì, một khi ta lấy lại được tu vi năm xưa thì kẻ đứng sau bức màn chắc chắn bị ta lôi ra. Trước tiên là ngươi, chết đi cho ta…
Lời hắn vừa dứt, lôi kiếp mười hai màu liền điên cuồng đánh về phía Giang Trần và ma vật khổng lồ kia.
Lôi kiếp mười hai màu như muốn hủy diệt thế gian giáng xuống Tử Hư sơn, biến ngọn núi đã tồn tại từ thời thượng cổ đến nay thành một vực sâu vạn trượng. Ở bên dưới ma khí nồng đậm vô cùng, oán khí thấu tận trời xanh tản mác khắp nơi. Giang Trần và ma vật bị lôi kiếp hủy diệt hoàn toàn, mà Trần Mạn Dao tuy không hề hấn gì nhưng lại bị một truyền tống trận do Giang Trần kích hoạt trước khi chết dịch chuyển đến một địa phương khác.
Độc Cô Minh áo đỏ dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nhưng vẫn không kịp bắt lấy nàng, đành nhìn Trần Mạn Dao biến mất trong vòng xoáy.
Hắn tiến tới vực sâu vạn trượng kia, nhìn ma khí bốc lên thành vô số làn khói đen, trong lòng càng thêm âm trầm:
- Ngươi đã chết hay chưa? Vì sao lại muốn dẫn dụ ta đến Tử Hư sơn mặc dù biết không cách nào chống lại ta? Vân Hư, Giang Trần… Không thể phủ nhận các ngươi là thiên tài xưa nay hiếm thấy, đến thứ kỳ dị như Trục Ma đan và Hư Thần kinh mà cũng sáng tạo ra được. Nếu không phải trúng phải bố cục của ta, e rằng sẽ có tư cách trở thành hào kiệt một thời đại. Đáng tiếc…
Sau khi cảm thán một hồi, Độc Cô Minh áo đỏ vươn tay tay, chụp lấy một đạo hắc khí đang dùng tốc độ điên cuồng lao thẳng về phía mình.
- Lục Giới Sát Hồn thương…
Khoảnh khắc đạo hắc khí bị Độc Cô Minh áo đỏ nắm trọn thì liền hiển hóa ra hình dạng một cây thương màu đen đang tản mác ra hơi thở sát lục mạnh mẽ. Dường như bất cứ sinh mệnh sống nào đang tồn tại trước mặt nó đều sẽ bị hủy diệt, bất kể là tiên, thần hay ma. Duy chỉ có một người có thể chân chính nắm giữ được nó, đó chính là Hồng Trần Kiếp Chủ năm xưa. Vuốt ve cây thương đen trong tay, đôi mắt nhắm nghiền của hắn lộ rõ vẻ thê lương. Từng cùng nhau chinh chiến lục giới, đồ thần, giết ma, diệt nhân… trở thành Tam Thập Tam Phạm Thiên lừng lẫy. Nhưng sau cùng lại vì một người mà sa đọa, nguyện quay đầu hồng trần chẳng làm tiên, dùng bóng lưng cô độc giết sạch cường giả bốn phương, cuối cùng kiệt sức vùi thân nơi huyết hà.
“Giữ lấy trăng sáng giữ lấy người. Giữ lại hồng trần… giữ lại ngươi…”
“Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành sông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…”
— QUẢNG CÁO —
“Kiếp của ta, là hồng trần kiếp…”
Độc Cô Minh áo đỏ vẫn nhắm nghiền hai mắt, đạo vận hồng trần tỏa ra từ cơ thể hắn thăng hoa đến tột độ, trong nháy mắt đã sắp sửa đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên trung kỳ.
————————————————
Nếu kẻ khiến quần hùng căm phẫn tột độ mỗi khi nhắc đến là Độc Cô Minh tóc đỏ, thì người khiến quần hùng thở dài cảm khái lại chính là Côn Vũ một tay kia.
Trong ba năm này, y nổi lên là một trong những cao thủ trẻ tuổi tài hoa nhất.
Không huyết mạch, không thế lực, không bằng hữu, không hồng nhan…
Côn Vũ cứ thế lặng lẽ đi khắp Nam Hoang, Bắc Vực, Trung Thổ, Đông Hải và cả Tây Thiên để tìm kiếm địch thủ khiêu chiến.
Tất nhiên y chưa phải vô địch, có thắng có bại. Nhưng chiến ý và ngạo khí của y khiến tất cả động dung. Thắng không kiêu, bại không nản, thân ảnh áo xám một tay sau mười ba năm kể từ ngày sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên kết thúc đã hằn sâu trong ký ức mọi người.
Tu vi của y cũng thăng hoa đến cực hạn, tiến đến Hỗn Nguyên trung kỳ.
- Độc Cô Minh, đời này không thể gặp lại ngươi là nỗi hận duy nhất của ta. Kẻ áo đỏ kia tuy nhìn rất giống ngươi, khí tức cũng y hệt, nhưng ta khẳng định hắn không phải là ngươi. Kẻ này dựa vào hung linh Đào Ngột mà tung hoành ngang dọc, đồ sát sinh linh, tác phong đó ngươi luôn khinh thường, làm sao thực hiện được…
Côn Vũ đứng giữa bầu trời nhìn về phương bắc xa xăm, nơi có vô số tuyết trắng đang rơi xuống, sự lạnh giá ngập tràn khắp đại địa.
- Nghe đồn hắn là Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi tái sinh lại mà đoạt xá ngươi. Hắn rất mạnh, nhưng Côn Vũ ta cũng đã tìm thấy lối đi riêng của mình. Sớm muộn gì ta và hắn cũng chiến một trận sinh tử, tìm ra “nhân giả vô địch” thế hệ này…
———————————————
Một người địch trăm người thì gọi là Bách Nhân Địch.
Một người địch ngàn người thì gọi là Thiên Nhân Địch. — QUẢNG CÁO —
Một người địch vạn người lại gọi là Vạn Nhân Địch.
Nhưng Bách Nhân Địch chỉ cần gặp kẻ thứ một trăm lẻ một thì chắc chắn bại, cả Vạn Nhân Địch cũng thế. Suy cho cùng bọn họ dù mạnh tới đâu cũng sẽ có lúc thất bại. Duy chỉ có “Nhân Giả Vô Địch” là bất bại, tuyệt đối bất bại, vĩnh viễn bất bại. Kẻ địch càng đông hắn sẽ càng mạnh, địch nhân càng mạnh thì hắn sẽ càng điên cuồng. Đánh đến khi máu chảy thành sông, chúng sinh quỳ bái, vạn vật cúi đầu.
Từ thái cổ đến nay đã có một người như thế.
Bá Luân!
Một người là “nhân” mà lại như “thần”. Công pháp của ông ta là cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn. Thần thông của ông ta sử dụng có tới tám phần giống với võ đạo, gọi là Bá Vương Thập Bát Thức.
Người ta từng thấy Bá Luân dùng một tay nhấc bổng Yêu Chủ của yêu giới lên, đây chính là thức “Bá Vương Cử Đỉnh” trong bộ thần thông kia. Ông ta còn dùng bóng lưng một mình đánh khắp lục giới không đối thủ, dù gặp phải cường giả cùng cấp vây công nhiều đến khiếp người nhưng vẫn bình tĩnh từng quyền giáng xuống, đánh đến khi bọn họ phải cúi đầu khuất phục. Trên đời này, gần như không có chuyện gì Bá Luân không làm nổi.
Nhưng gần như vẫn chưa phải tuyệt đối.
Đứng trước Bạch Hoàng của nhân giới, rốt cuộc Bá Luân vẫn phải cười khổ, thở dài một tiếng rồi khom người lại, hành lễ quần thần.
“Từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân”. Đây là câu nói xa lạ với năm châu lục ở nhân giới lúc này, nhưng ở thời thái cổ và thượng cổ nó lại như một niềm kiêu hãnh lớn lao với nhân tộc. Nhờ nó nhân tộc mới biết họ khác với ngũ đạo còn lại. Họ cũng có nguồn gốc, không phải lai tạo mà thành như Thi tộc hay Vu tộc, đủ tư cách để xưng là một chủng tộc riêng biệt.
Họ Bạch đang ở đâu trên nhân giới không ai biết, hậu nhân của bọn họ có tồn tại không cũng chẳng ai hay. Chỉ biết rằng giờ phút này trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, tại trung tâm đám bạch khí do Bạch Hoàng Đế Vương ấn và Thái Hoàng kiếm toái diệt tạo thành, có một thân ảnh áo trắng tóc đen đang ngồi xếp bằng ở đó. Từ cơ thể của hắn tỏa ra hơi thở bình phàm đến cực điểm, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Ngay cả thần thái cũng như một người nông phu cày ruộng bình thường, không hề có chút sắc bén nào.
Đối diện với thanh niên này còn có hai kẻ khác.
Một áo trắng tóc trắng đang xếp bằng ngồi trong đám đạo vận hỗn loạn trên trời cao, trên người tràn ngập ý cảnh ngộ đạo.
Mà người còn lại cũng áo trắng, nhưng mái tóc lại chuyển thành màu tím trông cực kỳ yêu dị. Kiếp lực, sát khí, oán khí của huyết hà hoàn toàn dung nhập vào cơ thể hắn. Khiến hắn biến thành một loại sinh mệnh mới, không phải nhân, cũng không phải bất kỳ chủng tộc nào trong ngũ đạo tự phong.
Nếu có điểm chung giữa ba kẻ này thì đó chính là bọn họ cùng mặc áo trắng, và đều là Trường Sinh thể. Nhưng Trường Sinh thể của họ không giống nhau, sự khác biệt giữa tuổi thọ và khả năng hồi phục rất lớn.
Thanh niên phàm nhân sở hữu Trường Sinh Phàm Thể, mặc dù tuổi thọ chỉ có sáu mươi năm, khả năng hồi phục không có, nhưng hồn hắn lại bất diệt. Theo một cách hiểu nào đó chính là ký ức của hắn sẽ vĩnh viễn không bị mất đi, chỉ có thân thể cứ đến hạn sáu mươi năm là sẽ tiêu tán, quỹ tích nhân sinh chẳng khác gì người phàm thông thường.
Thanh niên tóc trắng ngồi trên trời cao sở hữu Trường Sinh Đạo Thể, một loại thể chất biến dị cực gần với đạo, có khả năng cảm ngộ thiên địa đại đạo rất dễ dàng. Mà đường lối tu luyện của hắn không ngờ vẫn bảo trì giống chúng tu sĩ hiện nay. Khổ Hải của hắn đã đạt tới đại viên mãn, đạo vận xuất hiện tới chín loại, nhưng vẫn đang áp chế xúc động đột phá tới hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.