Chương 373: Vạn Trần Ai
Tiểu Long
23/06/2022
Trận chiến kết thúc, bóng tối dần buông xuống trên thảo nguyên rộng lớn, dù
trời đất thay đổi ra sao, trên bầu trời vẫn luôn tồn tại mặt trăng vằng
vặc chiếu rọi xuống bên dưới, soi sáng nhân gian.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng sói hoang tru dài càng làm bầu không khí tăng thêm phần cô tịch, hiu hắt.
Những thi thể chiến sĩ bị bỏ lại tại chỗ mà chẳng ai nào đoái hoài. Máu bọn họ sau một ngày nằm ở đây đã chảy cạn, hoàn toàn dung nhập vào đại địa lạnh lẽo, da thịt cũng bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, côn trùng bay lờn vờn xung quanh như đang thăm dò, chỉ chực chờ bình minh nắng lên là sẽ gặm nhấm thân thể họ.
Với những điều đang phát sinh trên thi thể mình, những thi thể chiến sĩ này giống như vẫn cảm nhận được, dù đã chết đi nhưng thẳm sâu trong đáy mắt vẫn ánh lên sự bi thương, buồn đượm, không hề cam lòng.
Cổ nhân thường nói người trước lúc chết sẽ được nhìn thấy toàn bộ hồi ức trong đời mình lại một lần. Nếu đó là một cuộc đời hoàn mỹ trọn vẹn thì trên môi họ sẽ nở nụ cười mãn nguyện. Còn nếu cuộc đời của họ kết thúc bằng sự đau đớn, có quá nhiều sự tiếc nuối thì họ sẽ chết không nhắm mắt, ôm theo sự phẫn hận này xuống tới tận hoàng tuyền.
Nhưng Hoàng Tuyền lộ kéo dài dằng dặc. Linh hồn càng nhiều cố chấp, càng nhiều oán niệm thì con đường lại càng dài thêm gấp mấy lần. Bọn họ sẽ vẫn phải tồn tại, cảm nhận được những bi thương mất mát trong lòng cho đến tận ngày chấp nhận buông bỏ chúng, uống canh Mạnh Bà quên đi ký ức tiền kiếp, kế đến bắt đầu một cuộc sống mới ở một kiếp khác.
- Thật là đáng buồn thay, chiến tranh lại khiến cho nhiều người chết như vậy…
Tiếng thở dài vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo, nối tiếp theo đó là tiếng bước chân và vó ngựa đi lộp cộp.
Từ trong bóng tối đi ra hai gã đàn ông đang dắt ngựa đi thật chậm. Bọn họ vừa đi vừa nhìn những bộ thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, vừa cất tiếng thở dài cảm thán không ngừng.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống để lộ nửa bên gương mặt kỳ anh tuấn của nam tử đi đầu.
Nam tử này tuổi tầm ba mươi, thân khoác áo bào nâu, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng trông cực kỳ nam tính, Nhìn cặp mắt lấp lánh thần quang của gã, người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác phi phàm, bất khuất, giống như dù bầu trời có sập xuống cũng không cách nào lay chuyển được bản tâm của gã.
Nếu hiện tại đạo thể Độc Cô Minh có mặt ở đây thì chắc hẳn sẽ rất sửng sốt, vì nam tử râu quai nón này cực kỳ giống một vị thiên kiêu thời thái cổ từng cùng hắn kề vai tác chiến.
Vị thiên kiêu này họ Vạn, từng một mình địch cả quần hùng ngũ đạo tự phong, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng, tới mức địch thủ của gã sau khi bại trận ra chẳng hề có chút oán hận nào mà sự khâm phục tràn ngập đáy lòng.
Tất cả những cường giả trứ danh nhất thời đại ấy đều tiên đoán rằng gã sẽ trở thành Thiên Đế thuộc nhân tộc đầu tiên, dùng bá đạo thiết huyết trấn áp cả một thời đại.
Nhưng trời ganh ghét kẻ kỳ tài, một vị thiên kiêu như gã vậy mà lại bị cường giả đời trước ám toán chết yểu, cuối cùng để danh hiệu Nhân Giả Vô Địch, Đệ Nhất Khung Trời lại cho Bá Luân nắm giữa.
Bá Luân đích thực không hề thua kém họ Vạn, nhưng thứ ông ta dùng để đi đến đỉnh phong lại là hai bộ công pháp và thần thông của gã. Chỉ vậy thôi là đủ hiểu nam tử tóc xoăn, râu quai nón kia sẽ có tương lai sáng lạn thế nào nếu không ngã xuống quá sớm.
Nam tử áo đen sau lưng cất giọng:
- Thiếu chủ vì sao lại đau buồn, chúng ta cũng là nhờ cái chết của bọn họ mà sinh ra, trở thành sinh mệnh sống chân chính…Càng nhiều người chết thì thi tộc chúng ta lại càng hùng mạnh. Cấm kỵ buông xuống, cơ hội giúp chúng ta trở mình đoạt lấy đại thế, sáng tạo ra giới thứ bảy đã tới gần.
Nam tử tóc xoăn râu quai nón lắc đầu thở dài:
- Dẫu biết là vậy, nhưng nhìn cảnh tượng này không hiểu vì sao ta lại cảm thấy bi thương vô cùng. Có lẽ là tàn niệm của thi thể này gây ra. Y đối với nhân tộc hết sức thương xót, dường như cả đời chỉ vì một người mà tận trung, dốc cạn tâm tư, nhưng sau cùng cũng vì người đó mà bỏ mạng. Kẻ tầm đạo thái cổ Phong Vị lão thiên sư vì mến tài y mà đóng băng thân xác y lại, cho vào quan tài bằng đá để bảo quản. Mấy lần cấm kỵ buông xuống quan tài bằng đá bị chôn vùi trong những cấm địa Di địa, cơ duyên xảo hợp lại rơi vào tay thi tộc Tây Thiên ta.
Nam tử áo đen mỉm cười:
- Chính nhờ như vậy ngày nay Vạn Trần Ai thiếu chủ phong tuyệt đại mới xuất hiện, trở thành tương lai của thi tộc. Cơ hội biến lục giới thành thất giới đều đặt trên ngài… Không thể không nói tư chất của bộ thi thể người đang dùng quá mức siêu việt, là Thiên Đế tư chất. Mọi sự lĩnh ngộ với võ đạo, đạo vận, tín niệm đều vượt trội hơn chúng nhân, đó là chưa kể tới thân thể này xét về trình độ luyện thể đã cao tới mức không thua kém gì Đại Ngưu Tây Phong bộ lạc. Nếu kiếp này thiếu chủ mà không độc đoán vạn cổ, trở thành Thiên Đế tối cao viết nên lịch sử cho thi tộc ta thì nào còn thiên lý nữa chứ…
Nam tử tóc xoăn râu quai nón không phải ai khác mà chính là thiếu chủ đương nhiệm của thi tộc Tây Thiên.
Tộc quần này kể từ khi nhân giới xảy ra sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên thì bỗng nhiên biệt tăm biệt tích. Ngoài một vị thiên kiêu là Liễu Khấu đã bị Độc Cô Minh giết thì chẳng còn ai ra mắt tu luyện giới. Thậm chí bên ngoài có lời đồn rằng thi tộc đời này đã tàn lụi, đang đứng trên bờ việt diệt vong. Nhưng đáp lại tất cả, thi tộc vẫn sự im lặng đến đáng sợ. Họ tự phong bế khu vực tộc đàn mình lại, để mặc phật môn Tây Thiên bánh trướng thế lực.
Chẳng ai có thể ngờ thi tộc vậy mà lại đang súc thế chờ đợi cho một kế hoạch kinh thiên.
Bọn họ muốn phá vỡ tình cảnh lục giới tranh phong hiện nay, tự mình xưng tôn, xây dựng thế giới thứ bảy thuộc về riêng thi tộc.
Để làm được điều này, bọn họ ắt hẳn phải có rất nhiều vốn liếng chứ không chỉ đơn giản như những gì đang thể hiện.
- Mặc Ngọc ngươi quá tôn sùng cỗ thân thể này rồi. Đế Long Bắc Vực cũng sở hữu thân thể không kém gì ta, mang trong người Chân Long huyết mạch, bản thân là lục trảo kim long, nhưng rốt cuộc y lại bị Sổ Tư một con chim sẻ tầm thường đánh bại. Cường giả là do bách chiến sinh tử, hùng tâm vạn trượng tạo thành, không phải do một bộ thân thể được ông trời ưu ái để tự xưng. Con đường của ta còn rất dài, mà thi tộc cũng vậy, tương lai phải càng cẩn thận...
Nam tử áo đen kính cẩn đáp:
- Tạ thiếu chủ! Cũng muộn rồi, chúng ta thi triển Sáng Thi thuật, giúp những thi thể ở đây nảy sinh linh trí đi thôi. Hy vọng sẽ bổ sung thêm được vài thiên kiêu cho loạn thế đang xảy ra...
Vạn Trần Ai gật đầu.
Hai tay gã đan lại với nhau tạo thành vô số ấn quyết kỳ lạ. Theo sự thay đổi của ấn quyến, trời đất bỗng trở nên âm u đến lạ thường. Tiếng khóc than ai oán quanh quẩn giữa thiên không làm người nghe rợn cả da gà.
Phía trên mỗi xác chết xuất hiện một hư ảnh linh hồn màu bạc với dáng vẻ ngẩn ngơ. Bọn họ nhìn xuống thi thể của mình, miệng liên tục thi thào câu hỏi gì đó. Nhưng chỉ chớp mắt sau hư ảnh linh hồn đã vỡ tan thành trăm ngàn điểm sáng không ngừng xoay tròn, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ lại thành những hư ảnh linh hồn xa lạ khác.
- Hồn, dung!
Vạn Trần Ai nghiêm mặt, từ trong khổ hải bay ra một cây quyền trượng cũ kỹ.
Cây quyền trượng này chính là báu vật truyền đời của các thế hệ Thi Hoàng. Chỉ sử dụng nó mới giúp thi thể nảy sinh ý thức, trở thành tộc nhân chân chính mang theo khí vận của tộc đàn.
Hiện nay Vạn Trần Ai mới chỉ có tu vi Đạo Đài sơ kỳ mà đã được trao cho quyền trượng, đủ hiểu sự kỳ vọng của thi tộc với gã lớn thế nào.
- Các đồng loại, chúng ta dục hoả trùng sinh từ trong cái chết, đem theo thi khí cõi u minh xấm lấn thế gian. Lấy thiên làm phụ, lấy địa làm mẫu, lấy khí vận thi tộc làm hồn, lấy máu Thi Tổ đời thứ nhất làm tim. Từ nay về sau tái hiện thương khung, cùng tiên ma quỷ thần nhân yêu ngang hàng, đánh phá ra thất giới thuộc riêng chúng ta!
Theo tiếng hô của Vạn Trần Ai, cây quyền trượng đang lơ lửng giữa thiên không liên tục xoay tròn rồi bắn ra hàng ngàn giọt máu nhiều màu sắc khác nhau, nhưng đa phần là sắc đỏ bình thường, sau khi dung nhập vào ngực trái mấy bộ thi thể đang nằm cứng đờ dưới mặt đất thì khiến chúng thở hắt ra, sinh khí bắt đầu trở lại một cách tà dị.
- Hồng huyết bốn ngàn, thanh huyết một trăm, lam huyết hai mươi... Tử huyết vậy mà lại xuất hiện một...
Quyền trượng này đại diện cho Thi Hoàng ban phát hồn huyết, giúp cải tạo những thi thể kia. Tùy theo màu sắc giọt máu có thể biết được sự đánh giá của quyền trượng với tiềm lực bộ thi thể.
Tử huyết là cấp độ rất cao, chỉ thua kém kim huyết một chút. Rõ ràng bọn họ rất may mắn khi thu thập được một thiên tài từ trong đám binh lính tầm thường này.
Chỉ thấy thi thể thiếu niên áo đen cầm kiếm lúc sáng bị chặt đầu đột nhiên đứng tại, tia tử huyết trong tim toả ra thi khí hùng hậu, chẳng mấy chốc đã giúp gã ngưng tụ ra một cái đầu mới.
- Tốt, thi tộc ta lại có thêm một thiên kiêu tiềm lực vô hạn...
Vạn Trần Ai cùng Mặc Ngọc nhìn thiếu niên áo đen đang mở bừng mắt mỉm cười.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống mấy ngàn cỗ thi thể vừa tái sinh này tạo thành cảnh tượng khá kinh dị.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã cùng Vạn Trần Ai rời đi khỏi thảo nguyên xanh tươi này, đi đến địa phương chân chính thuộc về họ. Có lẽ cũng chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới tìm thấy được đồng loại của mình, tìm thấy thứ gọi là "nhà" ở kiếp sống mới.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng sói hoang tru dài càng làm bầu không khí tăng thêm phần cô tịch, hiu hắt.
Những thi thể chiến sĩ bị bỏ lại tại chỗ mà chẳng ai nào đoái hoài. Máu bọn họ sau một ngày nằm ở đây đã chảy cạn, hoàn toàn dung nhập vào đại địa lạnh lẽo, da thịt cũng bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, côn trùng bay lờn vờn xung quanh như đang thăm dò, chỉ chực chờ bình minh nắng lên là sẽ gặm nhấm thân thể họ.
Với những điều đang phát sinh trên thi thể mình, những thi thể chiến sĩ này giống như vẫn cảm nhận được, dù đã chết đi nhưng thẳm sâu trong đáy mắt vẫn ánh lên sự bi thương, buồn đượm, không hề cam lòng.
Cổ nhân thường nói người trước lúc chết sẽ được nhìn thấy toàn bộ hồi ức trong đời mình lại một lần. Nếu đó là một cuộc đời hoàn mỹ trọn vẹn thì trên môi họ sẽ nở nụ cười mãn nguyện. Còn nếu cuộc đời của họ kết thúc bằng sự đau đớn, có quá nhiều sự tiếc nuối thì họ sẽ chết không nhắm mắt, ôm theo sự phẫn hận này xuống tới tận hoàng tuyền.
Nhưng Hoàng Tuyền lộ kéo dài dằng dặc. Linh hồn càng nhiều cố chấp, càng nhiều oán niệm thì con đường lại càng dài thêm gấp mấy lần. Bọn họ sẽ vẫn phải tồn tại, cảm nhận được những bi thương mất mát trong lòng cho đến tận ngày chấp nhận buông bỏ chúng, uống canh Mạnh Bà quên đi ký ức tiền kiếp, kế đến bắt đầu một cuộc sống mới ở một kiếp khác.
- Thật là đáng buồn thay, chiến tranh lại khiến cho nhiều người chết như vậy…
Tiếng thở dài vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo, nối tiếp theo đó là tiếng bước chân và vó ngựa đi lộp cộp.
Từ trong bóng tối đi ra hai gã đàn ông đang dắt ngựa đi thật chậm. Bọn họ vừa đi vừa nhìn những bộ thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, vừa cất tiếng thở dài cảm thán không ngừng.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống để lộ nửa bên gương mặt kỳ anh tuấn của nam tử đi đầu.
Nam tử này tuổi tầm ba mươi, thân khoác áo bào nâu, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng trông cực kỳ nam tính, Nhìn cặp mắt lấp lánh thần quang của gã, người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác phi phàm, bất khuất, giống như dù bầu trời có sập xuống cũng không cách nào lay chuyển được bản tâm của gã.
Nếu hiện tại đạo thể Độc Cô Minh có mặt ở đây thì chắc hẳn sẽ rất sửng sốt, vì nam tử râu quai nón này cực kỳ giống một vị thiên kiêu thời thái cổ từng cùng hắn kề vai tác chiến.
Vị thiên kiêu này họ Vạn, từng một mình địch cả quần hùng ngũ đạo tự phong, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng, tới mức địch thủ của gã sau khi bại trận ra chẳng hề có chút oán hận nào mà sự khâm phục tràn ngập đáy lòng.
Tất cả những cường giả trứ danh nhất thời đại ấy đều tiên đoán rằng gã sẽ trở thành Thiên Đế thuộc nhân tộc đầu tiên, dùng bá đạo thiết huyết trấn áp cả một thời đại.
Nhưng trời ganh ghét kẻ kỳ tài, một vị thiên kiêu như gã vậy mà lại bị cường giả đời trước ám toán chết yểu, cuối cùng để danh hiệu Nhân Giả Vô Địch, Đệ Nhất Khung Trời lại cho Bá Luân nắm giữa.
Bá Luân đích thực không hề thua kém họ Vạn, nhưng thứ ông ta dùng để đi đến đỉnh phong lại là hai bộ công pháp và thần thông của gã. Chỉ vậy thôi là đủ hiểu nam tử tóc xoăn, râu quai nón kia sẽ có tương lai sáng lạn thế nào nếu không ngã xuống quá sớm.
Nam tử áo đen sau lưng cất giọng:
- Thiếu chủ vì sao lại đau buồn, chúng ta cũng là nhờ cái chết của bọn họ mà sinh ra, trở thành sinh mệnh sống chân chính…Càng nhiều người chết thì thi tộc chúng ta lại càng hùng mạnh. Cấm kỵ buông xuống, cơ hội giúp chúng ta trở mình đoạt lấy đại thế, sáng tạo ra giới thứ bảy đã tới gần.
Nam tử tóc xoăn râu quai nón lắc đầu thở dài:
- Dẫu biết là vậy, nhưng nhìn cảnh tượng này không hiểu vì sao ta lại cảm thấy bi thương vô cùng. Có lẽ là tàn niệm của thi thể này gây ra. Y đối với nhân tộc hết sức thương xót, dường như cả đời chỉ vì một người mà tận trung, dốc cạn tâm tư, nhưng sau cùng cũng vì người đó mà bỏ mạng. Kẻ tầm đạo thái cổ Phong Vị lão thiên sư vì mến tài y mà đóng băng thân xác y lại, cho vào quan tài bằng đá để bảo quản. Mấy lần cấm kỵ buông xuống quan tài bằng đá bị chôn vùi trong những cấm địa Di địa, cơ duyên xảo hợp lại rơi vào tay thi tộc Tây Thiên ta.
Nam tử áo đen mỉm cười:
- Chính nhờ như vậy ngày nay Vạn Trần Ai thiếu chủ phong tuyệt đại mới xuất hiện, trở thành tương lai của thi tộc. Cơ hội biến lục giới thành thất giới đều đặt trên ngài… Không thể không nói tư chất của bộ thi thể người đang dùng quá mức siêu việt, là Thiên Đế tư chất. Mọi sự lĩnh ngộ với võ đạo, đạo vận, tín niệm đều vượt trội hơn chúng nhân, đó là chưa kể tới thân thể này xét về trình độ luyện thể đã cao tới mức không thua kém gì Đại Ngưu Tây Phong bộ lạc. Nếu kiếp này thiếu chủ mà không độc đoán vạn cổ, trở thành Thiên Đế tối cao viết nên lịch sử cho thi tộc ta thì nào còn thiên lý nữa chứ…
Nam tử tóc xoăn râu quai nón không phải ai khác mà chính là thiếu chủ đương nhiệm của thi tộc Tây Thiên.
Tộc quần này kể từ khi nhân giới xảy ra sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên thì bỗng nhiên biệt tăm biệt tích. Ngoài một vị thiên kiêu là Liễu Khấu đã bị Độc Cô Minh giết thì chẳng còn ai ra mắt tu luyện giới. Thậm chí bên ngoài có lời đồn rằng thi tộc đời này đã tàn lụi, đang đứng trên bờ việt diệt vong. Nhưng đáp lại tất cả, thi tộc vẫn sự im lặng đến đáng sợ. Họ tự phong bế khu vực tộc đàn mình lại, để mặc phật môn Tây Thiên bánh trướng thế lực.
Chẳng ai có thể ngờ thi tộc vậy mà lại đang súc thế chờ đợi cho một kế hoạch kinh thiên.
Bọn họ muốn phá vỡ tình cảnh lục giới tranh phong hiện nay, tự mình xưng tôn, xây dựng thế giới thứ bảy thuộc về riêng thi tộc.
Để làm được điều này, bọn họ ắt hẳn phải có rất nhiều vốn liếng chứ không chỉ đơn giản như những gì đang thể hiện.
- Mặc Ngọc ngươi quá tôn sùng cỗ thân thể này rồi. Đế Long Bắc Vực cũng sở hữu thân thể không kém gì ta, mang trong người Chân Long huyết mạch, bản thân là lục trảo kim long, nhưng rốt cuộc y lại bị Sổ Tư một con chim sẻ tầm thường đánh bại. Cường giả là do bách chiến sinh tử, hùng tâm vạn trượng tạo thành, không phải do một bộ thân thể được ông trời ưu ái để tự xưng. Con đường của ta còn rất dài, mà thi tộc cũng vậy, tương lai phải càng cẩn thận...
Nam tử áo đen kính cẩn đáp:
- Tạ thiếu chủ! Cũng muộn rồi, chúng ta thi triển Sáng Thi thuật, giúp những thi thể ở đây nảy sinh linh trí đi thôi. Hy vọng sẽ bổ sung thêm được vài thiên kiêu cho loạn thế đang xảy ra...
Vạn Trần Ai gật đầu.
Hai tay gã đan lại với nhau tạo thành vô số ấn quyết kỳ lạ. Theo sự thay đổi của ấn quyến, trời đất bỗng trở nên âm u đến lạ thường. Tiếng khóc than ai oán quanh quẩn giữa thiên không làm người nghe rợn cả da gà.
Phía trên mỗi xác chết xuất hiện một hư ảnh linh hồn màu bạc với dáng vẻ ngẩn ngơ. Bọn họ nhìn xuống thi thể của mình, miệng liên tục thi thào câu hỏi gì đó. Nhưng chỉ chớp mắt sau hư ảnh linh hồn đã vỡ tan thành trăm ngàn điểm sáng không ngừng xoay tròn, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ lại thành những hư ảnh linh hồn xa lạ khác.
- Hồn, dung!
Vạn Trần Ai nghiêm mặt, từ trong khổ hải bay ra một cây quyền trượng cũ kỹ.
Cây quyền trượng này chính là báu vật truyền đời của các thế hệ Thi Hoàng. Chỉ sử dụng nó mới giúp thi thể nảy sinh ý thức, trở thành tộc nhân chân chính mang theo khí vận của tộc đàn.
Hiện nay Vạn Trần Ai mới chỉ có tu vi Đạo Đài sơ kỳ mà đã được trao cho quyền trượng, đủ hiểu sự kỳ vọng của thi tộc với gã lớn thế nào.
- Các đồng loại, chúng ta dục hoả trùng sinh từ trong cái chết, đem theo thi khí cõi u minh xấm lấn thế gian. Lấy thiên làm phụ, lấy địa làm mẫu, lấy khí vận thi tộc làm hồn, lấy máu Thi Tổ đời thứ nhất làm tim. Từ nay về sau tái hiện thương khung, cùng tiên ma quỷ thần nhân yêu ngang hàng, đánh phá ra thất giới thuộc riêng chúng ta!
Theo tiếng hô của Vạn Trần Ai, cây quyền trượng đang lơ lửng giữa thiên không liên tục xoay tròn rồi bắn ra hàng ngàn giọt máu nhiều màu sắc khác nhau, nhưng đa phần là sắc đỏ bình thường, sau khi dung nhập vào ngực trái mấy bộ thi thể đang nằm cứng đờ dưới mặt đất thì khiến chúng thở hắt ra, sinh khí bắt đầu trở lại một cách tà dị.
- Hồng huyết bốn ngàn, thanh huyết một trăm, lam huyết hai mươi... Tử huyết vậy mà lại xuất hiện một...
Quyền trượng này đại diện cho Thi Hoàng ban phát hồn huyết, giúp cải tạo những thi thể kia. Tùy theo màu sắc giọt máu có thể biết được sự đánh giá của quyền trượng với tiềm lực bộ thi thể.
Tử huyết là cấp độ rất cao, chỉ thua kém kim huyết một chút. Rõ ràng bọn họ rất may mắn khi thu thập được một thiên tài từ trong đám binh lính tầm thường này.
Chỉ thấy thi thể thiếu niên áo đen cầm kiếm lúc sáng bị chặt đầu đột nhiên đứng tại, tia tử huyết trong tim toả ra thi khí hùng hậu, chẳng mấy chốc đã giúp gã ngưng tụ ra một cái đầu mới.
- Tốt, thi tộc ta lại có thêm một thiên kiêu tiềm lực vô hạn...
Vạn Trần Ai cùng Mặc Ngọc nhìn thiếu niên áo đen đang mở bừng mắt mỉm cười.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống mấy ngàn cỗ thi thể vừa tái sinh này tạo thành cảnh tượng khá kinh dị.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã cùng Vạn Trần Ai rời đi khỏi thảo nguyên xanh tươi này, đi đến địa phương chân chính thuộc về họ. Có lẽ cũng chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới tìm thấy được đồng loại của mình, tìm thấy thứ gọi là "nhà" ở kiếp sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.