Chương 293: Xích Thanh tông
Tiểu Long
24/04/2022
Ba tháng sau.
Độc Cô Minh đi đông đi bắc, thông qua rất nhiều truyền tống trận để tham thú mười ba biển lớn và tám châu lục của Đại La thiên. Chuyến đi của hắn rất chớp nhoáng, gần như không hề có sự tính toán trước. Đây một phần là vì hắn muốn thả lỏng toàn bộ đầu óc để bản thân tiến vào trạng thái "tự nhiên", vô tâm vô niệm, nhờ đó sự cảm ngộ mười ba hình thái kiếm thuật sẽ đạt được hiệu quả cao nhất.
Đây có thể xem như một mũi tên bắn trúng hai con chim khi mà thông qua hình thức tu luyện như vậy, hắn cũng sẽ thúc đẩy được tự nhiên ý cảnh dần viên mãn. Chỉ cần chờ một trong mười đạo vận đang có rời đi thì tự nhiên ý cảnh này sẽ ngay lập tức thay thế vào, thăng hoa hoá thành loại đạo vận thứ mười một.
Điều này cũng diễn ra với ý cảnh kim cổ, ý cảnh hạo nhiên, ý cảnh tinh tấn. Có thể nói, con đường "vạn đạo dung thân" sở hữu tiềm lực rất lớn, nếu hắn thành công thì sẽ trở thành tồn tại bất khả tư nghì, siêu việt mọi thời đại.
Tuy nhiên thành tựu luôn đi kèm với nguy cơ, thành tựu càng lớn thì nguy cơ sẽ càng nhiều. Mỗi một phân thân đều sở hữu linh trí và cuộc sống riêng, giả dụ chúng trở nên biến dị, con đường tu luyện vượt qua hắn, hay nảy sinh tâm tư muốn "phản khách vi chủ" giống như điều hắn đang tính toán với "bổn tôn" trong lời nói của Lãnh Oán, hậu quả sẽ là khôn lường.
Có điều cuộc đời tu sĩ cũng giống cá chép vượt vũ môn, biết không thể nhưng vẫn phải làm, biết phía trước là thác mạnh sông sâu nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua, để rồi khi thời cơ chín muồi sẽ hoá thành rồng vàng bay lượn chín tầng trời, cất tiếng rống khiến muôn thú chấn kinh.
- Độc Cô Minh ta, hôm nay Đại La chứng đạo, thành tựu Tiên Thai! Ta tu đạo hơn hai mươi năm, trải qua trăm ngàn đắng cay, thân kinh bách chiến, cuối cùng vẫn may mắn sống sót đi đến ngày hôm nay!
Độc Cô Minh chọn một địa phương khá yên tĩnh bắt đầu trùng kích bình cảnh Hỗn Nguyên đại viên mãn. Vì đang được Tuế Nguyệt kiếm bảo vệ nên thiên kiếp không thể giáng xuống cơ thể hắn, quá trình đột phá diễn ra khá thuận lợi.
Dù vậy hắn vẫn có linh cảm bất an.
Loại bất an này là gì hiện tại hắn còn chưa đoán định được, nhưng chắc chắn nó sẽ rất khủng khiếp, có thể là "kiếp chồng kiếp" trong truyền thuyết mọi người thường truyền miệng với nhau.
Xuyên suốt từ thái cổ đến nay, không hiếm bậc đại năng vì sợ hậu nhân không thể độ kiếp thành công mà thi triển cấm thuật "che giấu thiên mệnh, dối trời qua biển". Bọn họ những tưởng mình đã công tham tạo hoá, đủ khả năng tranh phong với thiên đạo, nhưng nào ngờ thiên đạo xưa nay vẫn luôn chí công vô tư. Nếu đó là nghiệp lực ngươi phải gánh chịu thì nhất định một lúc nào đó trong cuộc đời nó sẽ giáng xuống, chẳng những vậy mà còn chồng lên kiếp mà ngươi từng trốn tránh khiến cho lực hủy diệt của nó khủng bố hơn vạn lần.
Mười cây nguyên khí ở khổ hải Độc Cô Minh chính thức chạm đến vùng trung đan điền, ở mỗi đỉnh nơi đám khí hỗn độn còn chưa thành hình đã bắt đầu xuất hiện từng vòng xoáy lớn không ngừng xoay tròn. Khoảnh khắc hắn đột phá Tiên Thai, vòng xoáy bắt đầu mờ dần rồi biến mất hẳn để lại mười phôi thai có dạng hài tử tầm một tuổi đang ngồi xếp bằng, từ mỗi hài tử tản mác ra khí tức đạo vận cực kỳ huyền ảo, giống như đã sắp sửa thăng hoa đến cực hạn để biến thành cảnh giới mới.
- Sau ý cảnh là đạo vận, vậy sao đạo vận là gì? Phải chăng lại là một con đường khác, nằm ngoài cổ kim?
Độc Cô Minh ngẩng mặt lên trời rống lớn. Sự cường đại lan tràn khắp mỗi thớ thịt của hắn. Theo mười anh nhi do đạo vận hoá thành, cây nguyên khí bên dưới nó cũng thô dày gấp mấy lần. Riêng bông hoa sen ở chính giữa mười cây nguyên khí càng biến đổi mạnh mẽ hơn, không xuất hiện hình dáng anh nhi tầm thường mà là một anh nhi màu đen cơ bắp cuồn cuộn, so với đám anh nhi xung quanh thì chẳng khác nào đại hùng so với tiểu miêu, khí tức hoang dã ngang tàng hoàn toàn lấn áp.
- Tiên Thai, Độc Cô Minh ta rốt cuộc đạt đến Tiên Thai! Chỉ có đạt đến cảnh giới này mới đủ tư cách tự xưng là tu sĩ chân chính!
Độc Cô Minh cực kỳ xúc động.
Cả một hành trình của hắn đi từ nơi thấp kém nhất của thế gian, từ một gã ăn mày ngủ bờ ngủ bụi đến miếng ăn cũng phải giành giật lấy, chịu đựng không biết bao nhiêu trận đòn thừa sống thiếu chết nơi khu ổ chuột ẩm thấp bốc mùi. Cho đến một thiếu niên thân mang Trường Sinh thể bị người ta xem như tiên đan diệu dược, không ngừng bào mòn sự sống của hắn để chữa bệnh riêng của mình.
Hắn không thế lực, không bằng hữu, không kỳ ngộ, dẫu có đặt chân vào bí cảnh cũng không hẳn là người chiếm được lợi ích nhiều nhất.
Nhưng hắn lại là người kiên trì nhất, trung thành với tín niệm của bản thân, không hề vì hoàn cảnh khó khăn mà nản chí thoái lui.
Không có kỳ ngộ thì ta tự sáng tạo ra kỳ ngộ, không đi theo lối mòn đã được tiền nhân vạch sẵn, cả đời này chỉ hướng đến cái mới, điều chưa ai từng làm.
Con đường hắn đi qua thấm đẫm máu tươi của anh tài trong cùng thế hệ, những Kim Thiên Chí, Liễu Khấu, Xích Khao, Kinh Âm, Tây Tử Phượng, Chu Tử, Mạc Ảnh, Lý Mật, Vương gia lục tử, hơn một trăm thiên kiêu ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, chúng thiên kiêu yêu tộc ở Tây Phong bộ lạc, đội ngũ vây giết hắn ở Nguyệt Dạ sâm lâm... ngoài ra còn có... còn có rất nhiều kẻ khác mà hắn không thể nhớ nổi tên hay gương mặt, toàn bộ đều trở thành những đoá huyết hoa mỹ lệ tô điểm cho con đường quật khởi của hắn.
Một kiếm vung lên, tất cả chỉ còn là hồi ức.
Là ta trở thành hồi ức của ngươi, hay ngươi trở thành hồi ức của ta, cứ xem số phận an bài đi!
Độc Cô Minh nhìn từng đoàn nguyên khí quanh quẩn trong lòng bàn tay mình, sự xúc động dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác khao khát biến mạnh. Chặng đường của hắn vẫn còn rất dài.
- Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai, Đạo Đài, Ứng Kiếp, Phong Vị... Cuối cùng là Kiếp cảnh huyền ảo kia... Nếu như "bổn tôn" của ta trong lời nói Lãnh Oán thực sự tồn tại, thì y mạnh tới đâu? Để có thể sắp đặt mọi thứ, vượt qua giới hạn thời không như vậy, chắc chắn phải rất khủng bố... Dù vậy, vẫn còn khả năng khác, chính là điều ta luôn suy nghĩ đến. Muốn biết đâu là thật, đâu là giả chỉ có đi đến tận cùng mới tường tận được...
Độc Cô Minh bình tĩnh trở lại, bàn tay bóp chặt một cái khiến đám nguyên khí trong lòng bàn tay bị thổi tan. Kế đến hắn chợt nhíu mày vì ở phương xa đang truyền đến từng đợt ồn ào, giống như có một vụ đuổi giết đang diễn ra.
Quả nhiên ở cách đó tầm mấy dặm đang có mấy trăm người giao chiến với nhau.
Tu vi bọn họ không tính là cao lắm, bốn kẻ mạnh nhất chỉ có cảnh giới Tiên Thai hậu kỳ, cũng không phải chí tôn thiên kiêu hay đạo tử xuất chúng gì. Dù vậy trong mấy trăm người kia lại cực kỳ nổi bật, liên tục hạ sát những tu sĩ đang bỏ chạy mà bọn họ chẳng có lấy chút sức lực phản kháng.
Đám người đang bỏ chạy nhân số chỉ tầm bảy tám mươi người, phân nửa là đàn bà và trẻ nhỏ. Mặc dù ai nấy đều là tu sĩ nhưng cảnh giới lại thấp đến đáng thương, cao nhất chỉ có Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh.
- Xích Thanh tông các ngươi không chịu quy thuận Mặc tông của Khán đại nhân vậy thì chịu diệt vong đi!
Một trong bốn Tiên Thai tu sĩ lạnh lùng nói.
- Mặc tông các ngươi làm mưa làm gió ở Biến Tịnh thiên không nói, nhưng đây là Đại La thiên mà cũng dám ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ không sợ bị quần hùng khắp nơi trị tội hay sao?
Một nữ tử áo lam ôm lấy đứa bé trai trước mặt, đón đỡ một kích khủng bố giáng xuống ngay giữa lưng mình. Miệng nàng ta hộc ra từng bụm máu tươi song vẫn nghiến răng quay đầu hét lên.
- Trị tội? Ai đủ tư cách trị tội Khán đại nhân? Hiện nay người chính là một trong những đạo tử nổi bật nhất Cửu Thiên Thập Địa, là tương lai của nhân giới, ngay cả Bạch Hoàng cũng phải dùng lễ đối đãi. Việc bành trướng thế lực là điều tất yếu phải diễn ra, đến cả những thế lực cự đầu ở Đại La thiên còn phải mắt nhắm mắt mở, nhường lại không ít lợi ích huống hồ chỉ là một Xích Thanh tông nhỏ bé các ngươi!
- Không thuần phục thì diệt tông, đồ tộc! Đó là mệnh lệnh của Khán đại nhân!
Nữ tử áo lam nghe xong cười tự giễu. Tông chủ của nàng vốn dĩ cũng muốn quy thuận Mặc tông nhưng lại phát hiện ra môn phái này không đơn giản. Bọn họ bắt rất nhiều nữ tử để cho Khán Bất Xuyên thải bổ tu luyện tà công. Vì vậy y có chết cũng không quy phục. Sau đó một trận quyết chiến xảy ra, y bị bốn tu sĩ Tiên Thai này hợp lực đánh chết. Môn đồ Xích Thanh tông vì chặn hậu cho đàn bà trẻ em chạy trước nên bị họ đồ sát gần hết, chỉ còn sót làm lại vỏn vẹn ngần này người.
Độc Cô Minh đi đông đi bắc, thông qua rất nhiều truyền tống trận để tham thú mười ba biển lớn và tám châu lục của Đại La thiên. Chuyến đi của hắn rất chớp nhoáng, gần như không hề có sự tính toán trước. Đây một phần là vì hắn muốn thả lỏng toàn bộ đầu óc để bản thân tiến vào trạng thái "tự nhiên", vô tâm vô niệm, nhờ đó sự cảm ngộ mười ba hình thái kiếm thuật sẽ đạt được hiệu quả cao nhất.
Đây có thể xem như một mũi tên bắn trúng hai con chim khi mà thông qua hình thức tu luyện như vậy, hắn cũng sẽ thúc đẩy được tự nhiên ý cảnh dần viên mãn. Chỉ cần chờ một trong mười đạo vận đang có rời đi thì tự nhiên ý cảnh này sẽ ngay lập tức thay thế vào, thăng hoa hoá thành loại đạo vận thứ mười một.
Điều này cũng diễn ra với ý cảnh kim cổ, ý cảnh hạo nhiên, ý cảnh tinh tấn. Có thể nói, con đường "vạn đạo dung thân" sở hữu tiềm lực rất lớn, nếu hắn thành công thì sẽ trở thành tồn tại bất khả tư nghì, siêu việt mọi thời đại.
Tuy nhiên thành tựu luôn đi kèm với nguy cơ, thành tựu càng lớn thì nguy cơ sẽ càng nhiều. Mỗi một phân thân đều sở hữu linh trí và cuộc sống riêng, giả dụ chúng trở nên biến dị, con đường tu luyện vượt qua hắn, hay nảy sinh tâm tư muốn "phản khách vi chủ" giống như điều hắn đang tính toán với "bổn tôn" trong lời nói của Lãnh Oán, hậu quả sẽ là khôn lường.
Có điều cuộc đời tu sĩ cũng giống cá chép vượt vũ môn, biết không thể nhưng vẫn phải làm, biết phía trước là thác mạnh sông sâu nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua, để rồi khi thời cơ chín muồi sẽ hoá thành rồng vàng bay lượn chín tầng trời, cất tiếng rống khiến muôn thú chấn kinh.
- Độc Cô Minh ta, hôm nay Đại La chứng đạo, thành tựu Tiên Thai! Ta tu đạo hơn hai mươi năm, trải qua trăm ngàn đắng cay, thân kinh bách chiến, cuối cùng vẫn may mắn sống sót đi đến ngày hôm nay!
Độc Cô Minh chọn một địa phương khá yên tĩnh bắt đầu trùng kích bình cảnh Hỗn Nguyên đại viên mãn. Vì đang được Tuế Nguyệt kiếm bảo vệ nên thiên kiếp không thể giáng xuống cơ thể hắn, quá trình đột phá diễn ra khá thuận lợi.
Dù vậy hắn vẫn có linh cảm bất an.
Loại bất an này là gì hiện tại hắn còn chưa đoán định được, nhưng chắc chắn nó sẽ rất khủng khiếp, có thể là "kiếp chồng kiếp" trong truyền thuyết mọi người thường truyền miệng với nhau.
Xuyên suốt từ thái cổ đến nay, không hiếm bậc đại năng vì sợ hậu nhân không thể độ kiếp thành công mà thi triển cấm thuật "che giấu thiên mệnh, dối trời qua biển". Bọn họ những tưởng mình đã công tham tạo hoá, đủ khả năng tranh phong với thiên đạo, nhưng nào ngờ thiên đạo xưa nay vẫn luôn chí công vô tư. Nếu đó là nghiệp lực ngươi phải gánh chịu thì nhất định một lúc nào đó trong cuộc đời nó sẽ giáng xuống, chẳng những vậy mà còn chồng lên kiếp mà ngươi từng trốn tránh khiến cho lực hủy diệt của nó khủng bố hơn vạn lần.
Mười cây nguyên khí ở khổ hải Độc Cô Minh chính thức chạm đến vùng trung đan điền, ở mỗi đỉnh nơi đám khí hỗn độn còn chưa thành hình đã bắt đầu xuất hiện từng vòng xoáy lớn không ngừng xoay tròn. Khoảnh khắc hắn đột phá Tiên Thai, vòng xoáy bắt đầu mờ dần rồi biến mất hẳn để lại mười phôi thai có dạng hài tử tầm một tuổi đang ngồi xếp bằng, từ mỗi hài tử tản mác ra khí tức đạo vận cực kỳ huyền ảo, giống như đã sắp sửa thăng hoa đến cực hạn để biến thành cảnh giới mới.
- Sau ý cảnh là đạo vận, vậy sao đạo vận là gì? Phải chăng lại là một con đường khác, nằm ngoài cổ kim?
Độc Cô Minh ngẩng mặt lên trời rống lớn. Sự cường đại lan tràn khắp mỗi thớ thịt của hắn. Theo mười anh nhi do đạo vận hoá thành, cây nguyên khí bên dưới nó cũng thô dày gấp mấy lần. Riêng bông hoa sen ở chính giữa mười cây nguyên khí càng biến đổi mạnh mẽ hơn, không xuất hiện hình dáng anh nhi tầm thường mà là một anh nhi màu đen cơ bắp cuồn cuộn, so với đám anh nhi xung quanh thì chẳng khác nào đại hùng so với tiểu miêu, khí tức hoang dã ngang tàng hoàn toàn lấn áp.
- Tiên Thai, Độc Cô Minh ta rốt cuộc đạt đến Tiên Thai! Chỉ có đạt đến cảnh giới này mới đủ tư cách tự xưng là tu sĩ chân chính!
Độc Cô Minh cực kỳ xúc động.
Cả một hành trình của hắn đi từ nơi thấp kém nhất của thế gian, từ một gã ăn mày ngủ bờ ngủ bụi đến miếng ăn cũng phải giành giật lấy, chịu đựng không biết bao nhiêu trận đòn thừa sống thiếu chết nơi khu ổ chuột ẩm thấp bốc mùi. Cho đến một thiếu niên thân mang Trường Sinh thể bị người ta xem như tiên đan diệu dược, không ngừng bào mòn sự sống của hắn để chữa bệnh riêng của mình.
Hắn không thế lực, không bằng hữu, không kỳ ngộ, dẫu có đặt chân vào bí cảnh cũng không hẳn là người chiếm được lợi ích nhiều nhất.
Nhưng hắn lại là người kiên trì nhất, trung thành với tín niệm của bản thân, không hề vì hoàn cảnh khó khăn mà nản chí thoái lui.
Không có kỳ ngộ thì ta tự sáng tạo ra kỳ ngộ, không đi theo lối mòn đã được tiền nhân vạch sẵn, cả đời này chỉ hướng đến cái mới, điều chưa ai từng làm.
Con đường hắn đi qua thấm đẫm máu tươi của anh tài trong cùng thế hệ, những Kim Thiên Chí, Liễu Khấu, Xích Khao, Kinh Âm, Tây Tử Phượng, Chu Tử, Mạc Ảnh, Lý Mật, Vương gia lục tử, hơn một trăm thiên kiêu ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, chúng thiên kiêu yêu tộc ở Tây Phong bộ lạc, đội ngũ vây giết hắn ở Nguyệt Dạ sâm lâm... ngoài ra còn có... còn có rất nhiều kẻ khác mà hắn không thể nhớ nổi tên hay gương mặt, toàn bộ đều trở thành những đoá huyết hoa mỹ lệ tô điểm cho con đường quật khởi của hắn.
Một kiếm vung lên, tất cả chỉ còn là hồi ức.
Là ta trở thành hồi ức của ngươi, hay ngươi trở thành hồi ức của ta, cứ xem số phận an bài đi!
Độc Cô Minh nhìn từng đoàn nguyên khí quanh quẩn trong lòng bàn tay mình, sự xúc động dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác khao khát biến mạnh. Chặng đường của hắn vẫn còn rất dài.
- Khổ Hải, Hỗn Nguyên, Tiên Thai, Đạo Đài, Ứng Kiếp, Phong Vị... Cuối cùng là Kiếp cảnh huyền ảo kia... Nếu như "bổn tôn" của ta trong lời nói Lãnh Oán thực sự tồn tại, thì y mạnh tới đâu? Để có thể sắp đặt mọi thứ, vượt qua giới hạn thời không như vậy, chắc chắn phải rất khủng bố... Dù vậy, vẫn còn khả năng khác, chính là điều ta luôn suy nghĩ đến. Muốn biết đâu là thật, đâu là giả chỉ có đi đến tận cùng mới tường tận được...
Độc Cô Minh bình tĩnh trở lại, bàn tay bóp chặt một cái khiến đám nguyên khí trong lòng bàn tay bị thổi tan. Kế đến hắn chợt nhíu mày vì ở phương xa đang truyền đến từng đợt ồn ào, giống như có một vụ đuổi giết đang diễn ra.
Quả nhiên ở cách đó tầm mấy dặm đang có mấy trăm người giao chiến với nhau.
Tu vi bọn họ không tính là cao lắm, bốn kẻ mạnh nhất chỉ có cảnh giới Tiên Thai hậu kỳ, cũng không phải chí tôn thiên kiêu hay đạo tử xuất chúng gì. Dù vậy trong mấy trăm người kia lại cực kỳ nổi bật, liên tục hạ sát những tu sĩ đang bỏ chạy mà bọn họ chẳng có lấy chút sức lực phản kháng.
Đám người đang bỏ chạy nhân số chỉ tầm bảy tám mươi người, phân nửa là đàn bà và trẻ nhỏ. Mặc dù ai nấy đều là tu sĩ nhưng cảnh giới lại thấp đến đáng thương, cao nhất chỉ có Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh.
- Xích Thanh tông các ngươi không chịu quy thuận Mặc tông của Khán đại nhân vậy thì chịu diệt vong đi!
Một trong bốn Tiên Thai tu sĩ lạnh lùng nói.
- Mặc tông các ngươi làm mưa làm gió ở Biến Tịnh thiên không nói, nhưng đây là Đại La thiên mà cũng dám ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ không sợ bị quần hùng khắp nơi trị tội hay sao?
Một nữ tử áo lam ôm lấy đứa bé trai trước mặt, đón đỡ một kích khủng bố giáng xuống ngay giữa lưng mình. Miệng nàng ta hộc ra từng bụm máu tươi song vẫn nghiến răng quay đầu hét lên.
- Trị tội? Ai đủ tư cách trị tội Khán đại nhân? Hiện nay người chính là một trong những đạo tử nổi bật nhất Cửu Thiên Thập Địa, là tương lai của nhân giới, ngay cả Bạch Hoàng cũng phải dùng lễ đối đãi. Việc bành trướng thế lực là điều tất yếu phải diễn ra, đến cả những thế lực cự đầu ở Đại La thiên còn phải mắt nhắm mắt mở, nhường lại không ít lợi ích huống hồ chỉ là một Xích Thanh tông nhỏ bé các ngươi!
- Không thuần phục thì diệt tông, đồ tộc! Đó là mệnh lệnh của Khán đại nhân!
Nữ tử áo lam nghe xong cười tự giễu. Tông chủ của nàng vốn dĩ cũng muốn quy thuận Mặc tông nhưng lại phát hiện ra môn phái này không đơn giản. Bọn họ bắt rất nhiều nữ tử để cho Khán Bất Xuyên thải bổ tu luyện tà công. Vì vậy y có chết cũng không quy phục. Sau đó một trận quyết chiến xảy ra, y bị bốn tu sĩ Tiên Thai này hợp lực đánh chết. Môn đồ Xích Thanh tông vì chặn hậu cho đàn bà trẻ em chạy trước nên bị họ đồ sát gần hết, chỉ còn sót làm lại vỏn vẹn ngần này người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.