Chương 29: Từ từ đi lùi lại xa dần (2)
Mặc Bảo Phi Bảo
16/02/2016
Buổi họp báo tin tức ký hợp đồng, quyết định vào giữa tháng ba.
Đây là sau khi cô đến công ty, mở một buổi họp báo lớn nhất, bởi vì lai lịch của T - Mobile thật sự quá lớn, truyền thông đương nhiên rất chú ý.
Khi Tiêu Dư vào phòng làm việc của anh, vừa đúng lúc cố vấn quản lý tài sản cá nhân của Hứa Nam Chinh ở đây, cô nghe mấy câu liền đi vào phòng nghỉ ngơi.
Cho đến sau khi cố vấn đi, Hứa Nam Chinh mới đi vào: "Cho anh xem bản phác thảo em viết." Tiêu Dư đưa giấy cho anh: "Đây là buổi họp báo tin tức, sau còn có hai nhà truyền thông chuyên lấy tin tức, anh tự do phát huy nhé."
Cô lại qua loa dặn dò đôi câu, Hứa Nam Chinh vừa nghe, vừa tháo caravat xuống ngực, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ sát đất.
"Đã chuẩn bị xong visa." Cô chợt chuyển đề tài. "Kỳ hạn visa là một tháng, anh muốn nán lại bao lâu?"
Anh cười: "Một tháng."
Cô sợ run lên.
Cho đến trước khi buổi họp báo tin tức bắt đầu, cô vẫn còn đang suy nghĩ lời của anh.
Kể từ sau lần cãi vả đó, ròng rã hai ba tháng, anh thật sự đã làm như cầu xin, cô hết sức như mong nguyện. Mặc kệ đang làm gì, bữa tiệc hay tăng ca, cũng cố gắng bớt chút thời gian, ở cùng với mình.
Thoạt nhìn rất tốt, nhưng lại không giống anh.
Nhiều năm như vậy, một mình cô cẩn thận từng li từng tí, hôm nay hai người lại trở nên như bước trên tảng băng mỏng.
Rất cố gắng duy trì, vốn nên cảm giác được hạnh phúc, ngược lại bị pha loảng mất rồi.
Thiết bị truyền phát truyền hình trực tiếp có vấn đề, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng máy vi tính thay thế, cô không yên lòng, hơi nghiêng người chăm chú vào toàn bộ quá trình.
"Chuyện như vậy, để cấp dưới làm là được rồi." Hàn Ninh đi tới phía sau cô. "Cái gì cũng dốc sức làm, ai cũng không chịu nổi."
Tiêu Dư cười cười: "Vậy tôi đứng ở chỗ này nhìn, sợ có người nào đó đi qua đụng rớt dây, đặt ở trong miệng anh, ngược lại là công việc to lớn rồi."
Cô nhìn Hứa Nam Chinh trên sân khấu, ngồi tiếp nhận phỏng vấn, nhất thời có chút mất hồn.
"Hai người muốn kết hôn?" Hàn Ninh đột nhiên hỏi cô.
Cô sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn anh: "Không có, sao lại hỏi như thế?"
"Trụ sở của hạng mục ở nước Đức, đã sớm an bài xong ba tháng điều tra thực tế, Hứa Nam Chinh bỗng nhiên nói muốn nghỉ phép không thời hạn." Hàn Ninh cười đến thoải mái. "Nếu không phải vì người đẹp, tôi không nghĩ ra lý do nào khác."
Nội dung cụ thể của hạng mục đều là bộ phận kỹ thuật phụ trách, cô cũng không biết quy định chi tiết, Hàn Ninh nói như vậy cũng làm cho cô ngoài ý muốn hơn. Khi muốn đưa tay cầm chai nước khoáng, lại sờ nhầm vị trí, làm đổ cả chai nước.
Trên sân khấu đang phát đoạn phim giới thiệu, trong nháy mắt tất cả âm thanh hình ảnh đều biến mất, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Khi Tiêu Dư thấy màn hình máy vi tính có màu xanh, Hàn Ninh đã lập tức rút nguồn điện ra.
Trên sân khấu người chủ trì có chút thông minh kéo dài ra, Hứa Nam Chinh đã tiếp tục nói vào microphone: "Trước khi đi quản lý phòng quan hệ xã hội của tôi chỉ đưa cho tôi một trang giấy, cười nói với tôi toàn bộ dựa vào anh phát huy. Lúc đó tôi đã nghĩ, một trang giấy cũng đủ rồi, hôm nay cũng không phải cá nhân tôi xuất sắc, dù sao đến lúc đó cũng không cần tôi giúp đỡ một màn này." Anh khẽ mỉm cười, đứng lên. "Xem ra định luật Murphy* nói không sai, nếu một việc có thể diễn tiến xấu, mặc kệ loại khả năng này nhỏ bao nhiêu, nó đều sẽ xảy ra."
(*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế" Theo wikipedia)
Giọng nói của anh luôn rất trầm, theo như lời nói của cô gái nhỏ trong công ty mà nói, chính là giọng nói đàn ông hấp dẫn nhất.
Hơn nữa tại loại thời khắc xấu hổ này, có thể hấp dẫn sự chú ý.
Đoạn phim giới thiệu là giới thiệu công ty và các hạng mục hợp tác, anh thì diễn thuyết trực tiếp tại hiện trường, gặp phải đoạn nào không nhớ nổi, không thể làm gì khác hơn là vô tội cười cười: "Thứ lỗi tôi quên rồi, có thể nói tiếp hay không?"
Đưa cho anh, dĩ nhiên là một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thành công hóa giải nguy cơ trên sân khấu, nhưng phía sau sân khấu đã rối một đoàn rồi.
Khi Tiêu Dư để cho người ta lấy máy vi tính mới ra, thì đang cố gắng tìm dữ liệu dự bị trong phần cứng di động, lại nhìn xung quanh tìm bộ phận kỹ thuật, Hàn Ninh cũng rất bình tĩnh nhận lấy máy vi tính, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Đứng ở góc độ bọn họ, đang ngay bên sườn màn hình lớn, khi Tiêu Dư gấp gáp đến độ chảy mồ hôi, liếc nhìn trên sân khấu, vừa đúng lúc Hứa Nam Chinh trả lại microphone cho người chủ trì, rất nhanh liếc nhìn về chỗ bọn họ. . . . . .
Đến sau khi kết thúc dạ tiệc, Phương Ngôn nghe nói khi ở sân khấu xảy ra vấn đề, thế nhưng bộ phận kỹ thuật không có ở đó, lập tức đỏ mặt, đứng lên, không ngừng mời rượu Hàn Ninh: "Trưởng phòng Hàn, nhờ có anh, loại chuyện nhỏ này anh còn phải ra tay, tôi thật sự không nói nên lời khi nhìn thấy Giang Đông phụ lão."
Hàn Ninh từ chối không được, dứt khoát cạn hết một chén, lại đưa tới một đám đuổi giết.
"Là lỗi của tôi." Tiêu Dư nhẹ giọng nói. "Không cẩn thận đổ chai nước khoáng, hại anh cứu giúp tại chỗ."
"Buổi họp báo tin tức, không xảy ra vấn đề gì." Hứa Nam Chinh lấy tay kẹp điếu thuốc đang cháy nửa lại, đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh lửa màu vàng. "Tối về ngủ một giấc thật sâu, thì đều sẽ quên hết."
Anh nói xong, người T - Mobile bỗng nhiên tới mời rượu, nửa ly rượu trắng, chỉ trong nháy mắt đã uống hết.
Tiêu Dư nhìn anh để ly rượu xuống, chỉ cảm thấy bị rót rượu là mình, lúc lạnh lúc nóng rất khó chịu.
Cuối cùng lại là cô uống nhiều hơn, lúc về đến nhà vừa đúng lúc mẹ ở đây, Hứa Nam Chinh ngay trước mặt mẹ Tiêu Dư, ôm cô lên lầu trước, sau khi đóng cửa lại, là yên tĩnh rất lâu.
Khi cô mơ hồ tỉnh lại, mới phát hiện Hứa Nam Chinh đứng ở bên giường, khi thấy cô mở mắt ra, đã đưa tới một ly nước. Nước thật lạnh, hơi giảm bớt chút khát khô.
"Mẹ em nói cái gì với anh?" Cô hỏi anh.
"Không có gì, dì rất đau lòng cho em."
Anh để cái cốc đến trên bàn, rất chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi áo ra một rất cái hộp tinh xảo.
Mở ra, trong hộp nhung đỏ sẫm, lại không chỉ có một chiếc nhẫn.
"Hồi nhỏ em xem phim Hồng Kông, rất hâm mộ màn cầu hôn lãng mạn của Lưu Thanh Vân." Anh tự giễu cười cười. "Anh nghĩ thật lâu, mới phát hiện ra mình đã mua rất nhiều chiếc nhẫn, lại làm chuyện giống như anh ta." Anh cầm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn lên. "Đây là khi ở Kuala Lumpur, anh lấy cớ đi vệ sinh, gạt em mua." Anh cầm một chiếc nhẫn khác lên, hai ngón tay cẩn thận nắm chiếc nhẫn. "Sau đó anh suy nghĩ lại, có lẽ em không thích màu hồng, nên sau đêm cầu hôn đó, lại mua một chiếc nhẫn mới."
Một chiếc nhẫn cuối cùng, anh cầm lên: "Sau lại đến Hồng Kông, trong lúc vô tình thấy cái này, người giới thiệu nói là số lượng hạn chế, liền nghĩ là em sẽ thích hơn một chút." Trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng nửa ngồi xuống, đưa tới trước mặt cô. "Anh cảm thấy, nếu không cưới em, sẽ không kịp nữa."
Giọng nói của anh cũng không lớn, nhưng lại rơi thẳng vào trong trái tim.
Cô nhìn anh, trong đầu từng cơn mơ mơ màng màng. Đột nhiên xuất hiện như vậy, hoàn toàn không cho bất kỳ đường sống nào.
"Thích cái nào?" Giọng nói của anh ngay ở bên tai rất có lực mê hoặc.
Cô nhìn ánh mắt của anh, ngón trỏ từ từ lướt qua ba chiếc nhẫn trước mặt, lúc anh mua những chiếc nhẫn này thì vẻ mặt tâm trạng thế nào? Sẽ hồi hộp lo lắng? Rốt cuộc vẫn dừng lại ở chiếc nhẫn đầu tiên.
Kuala Lumpur là nơi bắt đầu, cũng là khi hạnh phúc thỏa mãn nhất.
Anh nhận lấy, cầm tay phải của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Cô lại bỗng nhiên rụt tay lại, anh không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, chỉ im lặng nhìn cô.
"Đêm hôm đó, thật sự là em đã làm chuyện sai lầm." Cô thu tay lại hoàn toàn. "Em đi chỗ Hàn Ninh."
Nếu như muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân, tối thiểu anh phải có quyền lợi biết đến.
Cô không muốn đi nói tỉ mỉ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cố ý hoặc là vô tâm, cô chỉ nói cho anh biết, mình làm chuyện sai lầm rồi. Tay của anh dừng lại ở nơi đó thật lâu, chiếc nhẫn gần trong gang tấc lại giống như vĩnh viễn sẽ không đeo lên.
Chỉ mấy giây dừng lại này, hai người đều đã có chút xấu hổ và khó chịu.
Cô mỉm cười rút tay về: "Buồn ngủ quá, ngủ thôi."
Ngày hôm sau khi tỉnh ngủ, Hứa Nam Chinh đã xuống giường rất sớm. Tiêu Dư chỉ làm bộ như ngủ rất say, mềm mại hỏi anh sao dậy sớm như vậy? Anh nhỏ giọng nói muốn dọn dẹp hành lý, tạm thời muốn đi nước Đức công tác. Cô nhớ lại lời Hàn Ninh nói, điều tra thực tế của hạng mục này đã sớm quyết định rồi, anh lại nói là ‘tạm thời’.
"Muốn em giúp anh dọn dẹp không?" Cô im lặng một lát, vẫn không có vạch trần. "Đại khái phải mất bao lâu?"
Hai người đều đang giả bộ, là cảnh thái bình giả tạo.
"Còn chưa có quyết định." Anh ở trong bóng tối, hôn một cái lên mặt cô. "Sau khi say rượu rất dễ khát nước, anh rót cho em một ly nước để ở trên bàn, nên ngủ thêm một lát nữa." Cô vâng một tiếng, lật người ôm chăn, nghe anh đóng cửa phòng ngủ lại.
Một mình cô ở nhà cả một ngày.
Đến khi trợ lý Tiểu Chung gọi điện thoại tới, xin chỉ thị khi nào thì phỏng vấn Tổng giám đốc Hứa, rốt cuộc cô mới mở miệng nói câu nói đầu tiên sau khi anh đi: "Hủy đi, Tổng giám đốc Hứa phải đi ba tháng mới trở về."
Sau ba ngày, hai người cũng không gọi điện thoại, chỉ ngẫu nhiên nhắn tin.
Cô dùng ba ngày sửa sang lại quần áo của anh, để anh đưa về nhà lần nữa, treo đầy cả phòng giữ quần áo. Khi đưa chìa khóa cho mẹ, chỉ nói mình muốn một kỳ nghỉ dài hạn, ra ngoài dạo chơi.
Mẹ không hỏi một câu chuyện đêm đó, chỉ hỏi cô muốn đi chỗ nào, dặn dò một câu chú ý an toàn.
Trước khi cô đi ra sân bay, cô vẫn ngồi trước máy vi tính gõ đơn từ chức, lặp lại nhiều lần động tác xóa, rồi lại gõ.
Khi đang tìm không ra lý do đường hoàng, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Kiều Kiều đã lâu không có tin tức: "Tớ mời cậu ăn cơm? Mới vừa chụp xong trường đua ngựa, đừng nói cho Hứa Nam Chinh biết, tớ len lén mời cậu và Hàn đẹp trai."
"Mấy tiếng nữa tớ lên máy bay, đi Campuchia, chờ trở lại sẽ tìm cậu."
"Vậy Hàn Ninh thì sao?" Kiều Kiều không nghe ra giọng điệu của cô, vẫn hỏi như cũ. "Cuối cùng tớ phải cám ơn anh ta mà."
"Anh ta đang ở nước Đức, tớ đưa số điện thoại cho cậu, tự cậu liên lạc đi nhé."
Nhanh chóng cúp điện thoại, rốt cuộc cô gõ xuống lý do từ chức: Muốn du lịch vòng quanh thế giới.
Gửi mail cho giám đốc nhân sự, gửi bản sao cho Hứa Nam Chinh.
Đây là sau khi cô đến công ty, mở một buổi họp báo lớn nhất, bởi vì lai lịch của T - Mobile thật sự quá lớn, truyền thông đương nhiên rất chú ý.
Khi Tiêu Dư vào phòng làm việc của anh, vừa đúng lúc cố vấn quản lý tài sản cá nhân của Hứa Nam Chinh ở đây, cô nghe mấy câu liền đi vào phòng nghỉ ngơi.
Cho đến sau khi cố vấn đi, Hứa Nam Chinh mới đi vào: "Cho anh xem bản phác thảo em viết." Tiêu Dư đưa giấy cho anh: "Đây là buổi họp báo tin tức, sau còn có hai nhà truyền thông chuyên lấy tin tức, anh tự do phát huy nhé."
Cô lại qua loa dặn dò đôi câu, Hứa Nam Chinh vừa nghe, vừa tháo caravat xuống ngực, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ sát đất.
"Đã chuẩn bị xong visa." Cô chợt chuyển đề tài. "Kỳ hạn visa là một tháng, anh muốn nán lại bao lâu?"
Anh cười: "Một tháng."
Cô sợ run lên.
Cho đến trước khi buổi họp báo tin tức bắt đầu, cô vẫn còn đang suy nghĩ lời của anh.
Kể từ sau lần cãi vả đó, ròng rã hai ba tháng, anh thật sự đã làm như cầu xin, cô hết sức như mong nguyện. Mặc kệ đang làm gì, bữa tiệc hay tăng ca, cũng cố gắng bớt chút thời gian, ở cùng với mình.
Thoạt nhìn rất tốt, nhưng lại không giống anh.
Nhiều năm như vậy, một mình cô cẩn thận từng li từng tí, hôm nay hai người lại trở nên như bước trên tảng băng mỏng.
Rất cố gắng duy trì, vốn nên cảm giác được hạnh phúc, ngược lại bị pha loảng mất rồi.
Thiết bị truyền phát truyền hình trực tiếp có vấn đề, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng máy vi tính thay thế, cô không yên lòng, hơi nghiêng người chăm chú vào toàn bộ quá trình.
"Chuyện như vậy, để cấp dưới làm là được rồi." Hàn Ninh đi tới phía sau cô. "Cái gì cũng dốc sức làm, ai cũng không chịu nổi."
Tiêu Dư cười cười: "Vậy tôi đứng ở chỗ này nhìn, sợ có người nào đó đi qua đụng rớt dây, đặt ở trong miệng anh, ngược lại là công việc to lớn rồi."
Cô nhìn Hứa Nam Chinh trên sân khấu, ngồi tiếp nhận phỏng vấn, nhất thời có chút mất hồn.
"Hai người muốn kết hôn?" Hàn Ninh đột nhiên hỏi cô.
Cô sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn anh: "Không có, sao lại hỏi như thế?"
"Trụ sở của hạng mục ở nước Đức, đã sớm an bài xong ba tháng điều tra thực tế, Hứa Nam Chinh bỗng nhiên nói muốn nghỉ phép không thời hạn." Hàn Ninh cười đến thoải mái. "Nếu không phải vì người đẹp, tôi không nghĩ ra lý do nào khác."
Nội dung cụ thể của hạng mục đều là bộ phận kỹ thuật phụ trách, cô cũng không biết quy định chi tiết, Hàn Ninh nói như vậy cũng làm cho cô ngoài ý muốn hơn. Khi muốn đưa tay cầm chai nước khoáng, lại sờ nhầm vị trí, làm đổ cả chai nước.
Trên sân khấu đang phát đoạn phim giới thiệu, trong nháy mắt tất cả âm thanh hình ảnh đều biến mất, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Khi Tiêu Dư thấy màn hình máy vi tính có màu xanh, Hàn Ninh đã lập tức rút nguồn điện ra.
Trên sân khấu người chủ trì có chút thông minh kéo dài ra, Hứa Nam Chinh đã tiếp tục nói vào microphone: "Trước khi đi quản lý phòng quan hệ xã hội của tôi chỉ đưa cho tôi một trang giấy, cười nói với tôi toàn bộ dựa vào anh phát huy. Lúc đó tôi đã nghĩ, một trang giấy cũng đủ rồi, hôm nay cũng không phải cá nhân tôi xuất sắc, dù sao đến lúc đó cũng không cần tôi giúp đỡ một màn này." Anh khẽ mỉm cười, đứng lên. "Xem ra định luật Murphy* nói không sai, nếu một việc có thể diễn tiến xấu, mặc kệ loại khả năng này nhỏ bao nhiêu, nó đều sẽ xảy ra."
(*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế" Theo wikipedia)
Giọng nói của anh luôn rất trầm, theo như lời nói của cô gái nhỏ trong công ty mà nói, chính là giọng nói đàn ông hấp dẫn nhất.
Hơn nữa tại loại thời khắc xấu hổ này, có thể hấp dẫn sự chú ý.
Đoạn phim giới thiệu là giới thiệu công ty và các hạng mục hợp tác, anh thì diễn thuyết trực tiếp tại hiện trường, gặp phải đoạn nào không nhớ nổi, không thể làm gì khác hơn là vô tội cười cười: "Thứ lỗi tôi quên rồi, có thể nói tiếp hay không?"
Đưa cho anh, dĩ nhiên là một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thành công hóa giải nguy cơ trên sân khấu, nhưng phía sau sân khấu đã rối một đoàn rồi.
Khi Tiêu Dư để cho người ta lấy máy vi tính mới ra, thì đang cố gắng tìm dữ liệu dự bị trong phần cứng di động, lại nhìn xung quanh tìm bộ phận kỹ thuật, Hàn Ninh cũng rất bình tĩnh nhận lấy máy vi tính, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Đứng ở góc độ bọn họ, đang ngay bên sườn màn hình lớn, khi Tiêu Dư gấp gáp đến độ chảy mồ hôi, liếc nhìn trên sân khấu, vừa đúng lúc Hứa Nam Chinh trả lại microphone cho người chủ trì, rất nhanh liếc nhìn về chỗ bọn họ. . . . . .
Đến sau khi kết thúc dạ tiệc, Phương Ngôn nghe nói khi ở sân khấu xảy ra vấn đề, thế nhưng bộ phận kỹ thuật không có ở đó, lập tức đỏ mặt, đứng lên, không ngừng mời rượu Hàn Ninh: "Trưởng phòng Hàn, nhờ có anh, loại chuyện nhỏ này anh còn phải ra tay, tôi thật sự không nói nên lời khi nhìn thấy Giang Đông phụ lão."
Hàn Ninh từ chối không được, dứt khoát cạn hết một chén, lại đưa tới một đám đuổi giết.
"Là lỗi của tôi." Tiêu Dư nhẹ giọng nói. "Không cẩn thận đổ chai nước khoáng, hại anh cứu giúp tại chỗ."
"Buổi họp báo tin tức, không xảy ra vấn đề gì." Hứa Nam Chinh lấy tay kẹp điếu thuốc đang cháy nửa lại, đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh lửa màu vàng. "Tối về ngủ một giấc thật sâu, thì đều sẽ quên hết."
Anh nói xong, người T - Mobile bỗng nhiên tới mời rượu, nửa ly rượu trắng, chỉ trong nháy mắt đã uống hết.
Tiêu Dư nhìn anh để ly rượu xuống, chỉ cảm thấy bị rót rượu là mình, lúc lạnh lúc nóng rất khó chịu.
Cuối cùng lại là cô uống nhiều hơn, lúc về đến nhà vừa đúng lúc mẹ ở đây, Hứa Nam Chinh ngay trước mặt mẹ Tiêu Dư, ôm cô lên lầu trước, sau khi đóng cửa lại, là yên tĩnh rất lâu.
Khi cô mơ hồ tỉnh lại, mới phát hiện Hứa Nam Chinh đứng ở bên giường, khi thấy cô mở mắt ra, đã đưa tới một ly nước. Nước thật lạnh, hơi giảm bớt chút khát khô.
"Mẹ em nói cái gì với anh?" Cô hỏi anh.
"Không có gì, dì rất đau lòng cho em."
Anh để cái cốc đến trên bàn, rất chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi áo ra một rất cái hộp tinh xảo.
Mở ra, trong hộp nhung đỏ sẫm, lại không chỉ có một chiếc nhẫn.
"Hồi nhỏ em xem phim Hồng Kông, rất hâm mộ màn cầu hôn lãng mạn của Lưu Thanh Vân." Anh tự giễu cười cười. "Anh nghĩ thật lâu, mới phát hiện ra mình đã mua rất nhiều chiếc nhẫn, lại làm chuyện giống như anh ta." Anh cầm một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn lên. "Đây là khi ở Kuala Lumpur, anh lấy cớ đi vệ sinh, gạt em mua." Anh cầm một chiếc nhẫn khác lên, hai ngón tay cẩn thận nắm chiếc nhẫn. "Sau đó anh suy nghĩ lại, có lẽ em không thích màu hồng, nên sau đêm cầu hôn đó, lại mua một chiếc nhẫn mới."
Một chiếc nhẫn cuối cùng, anh cầm lên: "Sau lại đến Hồng Kông, trong lúc vô tình thấy cái này, người giới thiệu nói là số lượng hạn chế, liền nghĩ là em sẽ thích hơn một chút." Trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng nửa ngồi xuống, đưa tới trước mặt cô. "Anh cảm thấy, nếu không cưới em, sẽ không kịp nữa."
Giọng nói của anh cũng không lớn, nhưng lại rơi thẳng vào trong trái tim.
Cô nhìn anh, trong đầu từng cơn mơ mơ màng màng. Đột nhiên xuất hiện như vậy, hoàn toàn không cho bất kỳ đường sống nào.
"Thích cái nào?" Giọng nói của anh ngay ở bên tai rất có lực mê hoặc.
Cô nhìn ánh mắt của anh, ngón trỏ từ từ lướt qua ba chiếc nhẫn trước mặt, lúc anh mua những chiếc nhẫn này thì vẻ mặt tâm trạng thế nào? Sẽ hồi hộp lo lắng? Rốt cuộc vẫn dừng lại ở chiếc nhẫn đầu tiên.
Kuala Lumpur là nơi bắt đầu, cũng là khi hạnh phúc thỏa mãn nhất.
Anh nhận lấy, cầm tay phải của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Cô lại bỗng nhiên rụt tay lại, anh không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, chỉ im lặng nhìn cô.
"Đêm hôm đó, thật sự là em đã làm chuyện sai lầm." Cô thu tay lại hoàn toàn. "Em đi chỗ Hàn Ninh."
Nếu như muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân, tối thiểu anh phải có quyền lợi biết đến.
Cô không muốn đi nói tỉ mỉ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cố ý hoặc là vô tâm, cô chỉ nói cho anh biết, mình làm chuyện sai lầm rồi. Tay của anh dừng lại ở nơi đó thật lâu, chiếc nhẫn gần trong gang tấc lại giống như vĩnh viễn sẽ không đeo lên.
Chỉ mấy giây dừng lại này, hai người đều đã có chút xấu hổ và khó chịu.
Cô mỉm cười rút tay về: "Buồn ngủ quá, ngủ thôi."
Ngày hôm sau khi tỉnh ngủ, Hứa Nam Chinh đã xuống giường rất sớm. Tiêu Dư chỉ làm bộ như ngủ rất say, mềm mại hỏi anh sao dậy sớm như vậy? Anh nhỏ giọng nói muốn dọn dẹp hành lý, tạm thời muốn đi nước Đức công tác. Cô nhớ lại lời Hàn Ninh nói, điều tra thực tế của hạng mục này đã sớm quyết định rồi, anh lại nói là ‘tạm thời’.
"Muốn em giúp anh dọn dẹp không?" Cô im lặng một lát, vẫn không có vạch trần. "Đại khái phải mất bao lâu?"
Hai người đều đang giả bộ, là cảnh thái bình giả tạo.
"Còn chưa có quyết định." Anh ở trong bóng tối, hôn một cái lên mặt cô. "Sau khi say rượu rất dễ khát nước, anh rót cho em một ly nước để ở trên bàn, nên ngủ thêm một lát nữa." Cô vâng một tiếng, lật người ôm chăn, nghe anh đóng cửa phòng ngủ lại.
Một mình cô ở nhà cả một ngày.
Đến khi trợ lý Tiểu Chung gọi điện thoại tới, xin chỉ thị khi nào thì phỏng vấn Tổng giám đốc Hứa, rốt cuộc cô mới mở miệng nói câu nói đầu tiên sau khi anh đi: "Hủy đi, Tổng giám đốc Hứa phải đi ba tháng mới trở về."
Sau ba ngày, hai người cũng không gọi điện thoại, chỉ ngẫu nhiên nhắn tin.
Cô dùng ba ngày sửa sang lại quần áo của anh, để anh đưa về nhà lần nữa, treo đầy cả phòng giữ quần áo. Khi đưa chìa khóa cho mẹ, chỉ nói mình muốn một kỳ nghỉ dài hạn, ra ngoài dạo chơi.
Mẹ không hỏi một câu chuyện đêm đó, chỉ hỏi cô muốn đi chỗ nào, dặn dò một câu chú ý an toàn.
Trước khi cô đi ra sân bay, cô vẫn ngồi trước máy vi tính gõ đơn từ chức, lặp lại nhiều lần động tác xóa, rồi lại gõ.
Khi đang tìm không ra lý do đường hoàng, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Kiều Kiều đã lâu không có tin tức: "Tớ mời cậu ăn cơm? Mới vừa chụp xong trường đua ngựa, đừng nói cho Hứa Nam Chinh biết, tớ len lén mời cậu và Hàn đẹp trai."
"Mấy tiếng nữa tớ lên máy bay, đi Campuchia, chờ trở lại sẽ tìm cậu."
"Vậy Hàn Ninh thì sao?" Kiều Kiều không nghe ra giọng điệu của cô, vẫn hỏi như cũ. "Cuối cùng tớ phải cám ơn anh ta mà."
"Anh ta đang ở nước Đức, tớ đưa số điện thoại cho cậu, tự cậu liên lạc đi nhé."
Nhanh chóng cúp điện thoại, rốt cuộc cô gõ xuống lý do từ chức: Muốn du lịch vòng quanh thế giới.
Gửi mail cho giám đốc nhân sự, gửi bản sao cho Hứa Nam Chinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.