Chương 84: Kiếp diệt kiếp nổi, yêu nghiệt bất sinh!
Hoa Lăng Tiêu
02/09/2018
“Cậu ta là ai? Bàn tay màu đỏ đó lại là cái gì?”
“Khí tức này thật sự đáng sợ quá…”
“Bóng người đó… là Thanh Lâm?”
“Đúng! Chính là Thanh Lâm! Ta từng thấy qua hắn!”
“Sao có thể như thế được? Thanh Lâm mới chỉ là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên thôi mà, khí tức trên bàn tay lớn màu đỏ đó truyền đến, ngay cả tu vi trung kỳ Linh Đan như ta cũng cảm thấy rất sợ hãi thì sao cậu ta có thể chống cự nổi chứ!”
“Nhìn kìa, phía sau cậu ta có một hư ảnh đang nuốt chửng bàn tay lớn màu đỏ đó!”
Những tiếng trầm trồ kinh ngạc từ từ truyền đến, bọn họ không dám tin, đều cảm thấy Thanh Lâm đang tìm cái chết, bọn họ càng khó có thể tưởng tượng được, sao Thanh Lâm lại gây hấn với cao thủ như thế.
Đây là Thiên kiếp, nhưng bọn họ không hề biết, bởi vì bọn họ từng thấy qua cao thủ độ kiếp và những kiếp mà cao thủ độ qua, đều không phải loại này mà toàn chỉ là Lôi kiếp mà thôi.
Nhưng bàn tay to này, giống như là cao thủ biến thành, giống như khi chủ nhân chân chính của Cổ gia đó đã từng đến đây vậy, đám mây xuất hiện một khuôn mặt, hoàn toàn rất khó có thể tưởng tượng được đây là thiên kiếp.
“Chẳng lẽ đây là cao thủ của Cổ gia?”
“Nhất định là như thế, lúc trước Thanh Lâm vì Tô sư tỷ mà đắc tội với Cổ gia, nghe đồn khi đó chủ nhân chân chính của Cổ gia xuất hiện, nếu không phải cao thủ của Thiên Bình tông ta ra mặt thì cậu ta đã chết không toàn thay rồi!”
“Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà, cảnh tượng lúc đó ta cũng đã nhìn thấy qua, Cổ gia đó trông cực kỳ lớn mạnh, cao thủ của Thiên Bình tông ta cũng có chút kiêng dè, khi Tô Ảnh rơi xuống đất, thiếu chủ của Cổ gia đó từng nói, nếu ai mà dám đón lấy nàng ta thì sẽ phế đi người đó. Lúc đó, không một ai dám tới gần cả, chỉ có duy nhất Thanh Lâm, ta rất khâm phục lòng can đảm và khí phách của cậu ta, so với trong lời đồn càng khiến cho tóc gáy của người ta cũng cả dựng lên.”
Tiếng bàn bàn xôn xao không ngừng, nhưng cũng đã dần dần biến mất, bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám ở lại nơi này, hư ảnh của Đế Thần và bàn tay màu đỏ đó đang va chạm lẫn nhau, khiến cho xung quanh bắt đầu đổ nát.
“Phụt!”
Trên bầu trời, Thanh Lâm phun một ngụm máu tươi ra, đầu tóc màu tím rối loạn, sắc mặt trắng bệch.
Thiên kiếp đó quá mạnh, cậu cảm thấy được sự uể oải, giống như trong sự đấu đá giữa người phàm và thần thì người phàm rất khó chống cự lại được.
Nhưng không chống cự lại thì sẽ chết!
Thanh Lâm ta, không muốn chết, chí ít, không muốn chết trong tay của thiên kiếp này, hoặc có thể nói, không muốn khuất phục dưới tay của thiên kiếp này!
“Người khác là người, Thanh Lâm ta cũng là người, người khác từ trong bụng mẹ sinh ra, ta cũng từ trong bụng mẹ sinh ra, người khác có thể trưởng thành, Thanh Lâm ta… cũng có thể trưởng thành!”
“Dựa vào cái gì mà ngươi lại muốn tiêu diệt ta, là bởi vì ta có thiên chất giống yêu nghiệt sao? Có thiên chất thì đã sao nào? Chẳng lẽ, ta uy hiếp đến ngươi rồi sao?”
“Ngươi muốn giết ta, ta không phục!”
Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn chăm chú vào bàn tay màu đỏ đó, trên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ kiên định không chịu khuất phục.
Và cũng vào lúc này đây, Tinh Thần trên ấn đường của cậu càng sáng lấp lánh, từ ánh sáng màu vàng biến thành ánh sáng màu đỏ, giống như bảy sắc cầu vồng vậy, trong lúc xoay chuyển, phát ta một sức mạnh kinh người.
“Ken két!”
Hư ảnh Đế Thần đó cắn một cái liền cắn đứt ngón tay của bàn tay màu đỏ đó, rồi trực tiếp nuốt luôn ngón tay đó!
Sau khi nuốt vào, giống như nuốt phải trời vậy, bởi dựa vào cơ thể đó, hoàn toàn là không thể nuốt ngón tay đó xuống bụng được, nhưng khi ngón tay đó đứt ra, lại bị hư ảnh của Đế Thần nuốt chửng hoàn toàn.
“Đùng!”
Trong cơ thể của Thanh Lâm phát ra tiếng vang lớn, giống như muốn nứt ra, từ trong cơ thể của cậu phát ra một màu đỏ kinh khủng, bao phủ lấy ánh sáng màu đỏ chói lọi đó, khiến cho Thanh Lâm trở thành một người toàn thân là máu.
Đại Đế lục xoay chuyển đến cực điểm, vốn chỉ có một ít Thiên kiếp chi lôi, nhưng lúc này đây, Thiên kiếp chi lôi đã hoàn toàn dung hợp với ngón tay thô ráp bình thường và vẫn còn đang không ngừng cắn nuốt!
“Kiếp diệt!”
Chính vào lúc này, trong hư không rộng lớn đó phát ra một tiếng ầm ầm, giống như là có người đang nói chuyện, Thanh Lâm có thể nghe thấy rõ hai chữ này,
Trong tiếng vang còn kèm theo uy nghiêm của thần, lúc mở miệng ra, liền khiến Thanh Lâm phun ra rất nhiều máu tươi, phía sau lưng, hư ảnh Đế Thần của cậu cũng dần tan rã, vào bất kỳ lúc nào cũng có thể có khả năng vỡ nát.
Con ngươi của Thanh Lâm co giật, tim cậu đập thình thịch, từ lúc đầu cậu cũng đoán rằng Thiên kiếp này là do người tạo thành, lúc này tuy không thể xác định, nhưng trong bầu trời truyền ra hai chữ này, càng khiến cho cậu hiểu ra, phía sau của Thiên kiếp, nhất định đang ẩn nấp một linh vật vô cùng khủng khiếp!
Hai chữ này vừa dứt, bàn tay lớn màu đỏ đã bị đứt một ngón tay đột nhiên biến thành cú đấm, ầm một tiếng, khiến mọi nơi mà Thanh Lâm đứng qua đều bị nứt ra một cái lỗ lớn.
Hư ảnh Đế Thần trực tiếp vỡ nát, toàn thân của Thanh Lâm đầy thương tích, khắp nơi đều là máu, nhưng khí tức của cậu vẫn còn truyền ra.
“Đùng!”
Cú đấm màu đỏ đó lại đánh xuống tiếp, trong lòng của Thanh Lâm dâng lên nỗi tuyệt vọng, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, nỗi tuyệt vọng này lập tức bị cậu gạt đi mà dâng lên một sự tức giận tột cùng và sự không can tâm.
“Thanh mỗ cho dù có chết cũng sẽ không để cho ngươi sống yên!”
Lời nói chứa đầy nỗi oán hận vừa dứt, toàn thân Thanh Lâm bốc lên khói đen, khói đen này xuất hiện trên hư không, trực tiếp xé rách, trong bán kính trăm dặm, đều biến thành hư vô!
“Ngừng tay!”
Chính vào lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến, trên bầu trời đó, một luồng ánh sáng từ xa phóng đến, Thanh Lâm ngước đầu lên, vật này giống như một cây gậy, lại giống như một cây thương, sau khi nó xuất hiện, không biết đã chớp sáng hết bao nhiêu lần, rồi mới bắt đầu tiến hành khâu lại hư không đang nhanh chóng rách ra đó.
“Tiểu tử kia, khe hở vạn dặm này có thể trực tiếp nuốt chửng Thiên Bình tông ta, chẳng lẽ ngươi muốn diệt cả tông môn ta sao!”
Sau khi lời nói vừa dứt, cuối cùng Thanh Lâm cũng nhìn thấy, ở phía xa trên bầu trời, có một bóng hình đang chớp sáng lấp lánh đi đến, người này toàn thân áo gấm, đầu đội vương miện màu tím, trong sự uy nghiêm đó, còn kèm theo một chút bất đắc dĩ và kinh ngạc.
“Tham kiến Chưởng giáo.” Trong lòng Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm, cậu biết cậu đã được cứu rồi.
Người đến đây, chính là Chưởng giáo của Thiên Bình tông, Trần Đông Vân!
“Yêu nghiệt phương nào, dám đến Thiên Bình tông ta quậy phá, mau cút ra khỏi nơi này ngay!”
Trần Đông Vân không thèm đếm xỉa đến Thanh Lâm, trong tiếng quát lớn lạnh lùng, bàn tay đánh về phía hư không, những đám mây lập tức bị cuốn ngược lên, đánh tan bàn tay màu đỏ đó ra!
“Kiếp diệt kiếp nổi, yêu nghiệt bất sinh…” Cú đấm đó tan biến trên bầu trời, Thanh Lâm dường như nghe được câu nói này nhưng mà nghe không được rõ lắm.
“Yêu nghiệt…”
Thanh Lâm cắn chặt răng, nói: “Ở trong mắt của Thanh mỗ, ngươi mới là yêu nghiệt!!!”
Mây đen trong cơ thể của cậu nén nhỏ lại, rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể cậu, tất cả khí tức mà Huyễn Lưu Tâm Yểm phát ra, trong giờ phút này cũng đã hoàn toàn tan biến đi hết.
“Cảm ơn Chưởng giáo đã ra tay…” Thân hình của Thanh Lâm biến thành người bình thường, khoác một bộ áo lên, trong lúc nói lại một lần nữa phun ra một ngụm máu.
Trần Đông Vân chau mày chặt lại, liếc nhìn Thanh Lâm một cái, rồi từ từ nói: “Ta nghĩ hai người Tào Thanh và Tôn Lập đó, cũng chính là vì vật này mà mới dẫn ngươi vào trong tông môn, phải không?”
Thanh Lâm ngạc nhiên, nhưng cậu không hề trả lời.
“Ta sẽ không nhòm ngó đến đồ vật của ngươi, nhưng ngươi nợ ta một ân tình, chuyện lần này suýt chút nữa là huỷ diệt Thiên Bình tông, ngươi càng nợ tông môn một ân tình!” Trần Đông Vân từ từ nói.
Thanh Lâm im lặng, rồi gật gật đầu.
Thấy vậy, Trần Đông Vân liền nở ra một nụ cười, tùy ý đánh ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này chui vào trong cơ thể của Thanh Lâm, các thương tích ghê gớm của cậu bắt đầu lành lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Làm xong tất cả việc này, Trần Đông Vân bước đi, rồi bóng hình của hắn cũng biến mất.
“Hắn cũng không biết đây là Thiên kiếp…” Thanh Lâm lẩm bẩm.
Trong lời đồn, Trần Đông Vân là cao thủ của cảnh giới Thánh Vực, dựa vào những gì vừa thấy, một cú liền đánh tan Thiên kiếp đó, Thanh Lâm cũng đã có thể đoán ra được, Thiên kiếp đó, giống như không biết được thân phận của cậu, nếu không sẽ tuyệt đối không dễ dàng mà biến mất như vậy.
“Khí tức này thật sự đáng sợ quá…”
“Bóng người đó… là Thanh Lâm?”
“Đúng! Chính là Thanh Lâm! Ta từng thấy qua hắn!”
“Sao có thể như thế được? Thanh Lâm mới chỉ là kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên thôi mà, khí tức trên bàn tay lớn màu đỏ đó truyền đến, ngay cả tu vi trung kỳ Linh Đan như ta cũng cảm thấy rất sợ hãi thì sao cậu ta có thể chống cự nổi chứ!”
“Nhìn kìa, phía sau cậu ta có một hư ảnh đang nuốt chửng bàn tay lớn màu đỏ đó!”
Những tiếng trầm trồ kinh ngạc từ từ truyền đến, bọn họ không dám tin, đều cảm thấy Thanh Lâm đang tìm cái chết, bọn họ càng khó có thể tưởng tượng được, sao Thanh Lâm lại gây hấn với cao thủ như thế.
Đây là Thiên kiếp, nhưng bọn họ không hề biết, bởi vì bọn họ từng thấy qua cao thủ độ kiếp và những kiếp mà cao thủ độ qua, đều không phải loại này mà toàn chỉ là Lôi kiếp mà thôi.
Nhưng bàn tay to này, giống như là cao thủ biến thành, giống như khi chủ nhân chân chính của Cổ gia đó đã từng đến đây vậy, đám mây xuất hiện một khuôn mặt, hoàn toàn rất khó có thể tưởng tượng được đây là thiên kiếp.
“Chẳng lẽ đây là cao thủ của Cổ gia?”
“Nhất định là như thế, lúc trước Thanh Lâm vì Tô sư tỷ mà đắc tội với Cổ gia, nghe đồn khi đó chủ nhân chân chính của Cổ gia xuất hiện, nếu không phải cao thủ của Thiên Bình tông ta ra mặt thì cậu ta đã chết không toàn thay rồi!”
“Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà, cảnh tượng lúc đó ta cũng đã nhìn thấy qua, Cổ gia đó trông cực kỳ lớn mạnh, cao thủ của Thiên Bình tông ta cũng có chút kiêng dè, khi Tô Ảnh rơi xuống đất, thiếu chủ của Cổ gia đó từng nói, nếu ai mà dám đón lấy nàng ta thì sẽ phế đi người đó. Lúc đó, không một ai dám tới gần cả, chỉ có duy nhất Thanh Lâm, ta rất khâm phục lòng can đảm và khí phách của cậu ta, so với trong lời đồn càng khiến cho tóc gáy của người ta cũng cả dựng lên.”
Tiếng bàn bàn xôn xao không ngừng, nhưng cũng đã dần dần biến mất, bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám ở lại nơi này, hư ảnh của Đế Thần và bàn tay màu đỏ đó đang va chạm lẫn nhau, khiến cho xung quanh bắt đầu đổ nát.
“Phụt!”
Trên bầu trời, Thanh Lâm phun một ngụm máu tươi ra, đầu tóc màu tím rối loạn, sắc mặt trắng bệch.
Thiên kiếp đó quá mạnh, cậu cảm thấy được sự uể oải, giống như trong sự đấu đá giữa người phàm và thần thì người phàm rất khó chống cự lại được.
Nhưng không chống cự lại thì sẽ chết!
Thanh Lâm ta, không muốn chết, chí ít, không muốn chết trong tay của thiên kiếp này, hoặc có thể nói, không muốn khuất phục dưới tay của thiên kiếp này!
“Người khác là người, Thanh Lâm ta cũng là người, người khác từ trong bụng mẹ sinh ra, ta cũng từ trong bụng mẹ sinh ra, người khác có thể trưởng thành, Thanh Lâm ta… cũng có thể trưởng thành!”
“Dựa vào cái gì mà ngươi lại muốn tiêu diệt ta, là bởi vì ta có thiên chất giống yêu nghiệt sao? Có thiên chất thì đã sao nào? Chẳng lẽ, ta uy hiếp đến ngươi rồi sao?”
“Ngươi muốn giết ta, ta không phục!”
Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn chăm chú vào bàn tay màu đỏ đó, trên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ kiên định không chịu khuất phục.
Và cũng vào lúc này đây, Tinh Thần trên ấn đường của cậu càng sáng lấp lánh, từ ánh sáng màu vàng biến thành ánh sáng màu đỏ, giống như bảy sắc cầu vồng vậy, trong lúc xoay chuyển, phát ta một sức mạnh kinh người.
“Ken két!”
Hư ảnh Đế Thần đó cắn một cái liền cắn đứt ngón tay của bàn tay màu đỏ đó, rồi trực tiếp nuốt luôn ngón tay đó!
Sau khi nuốt vào, giống như nuốt phải trời vậy, bởi dựa vào cơ thể đó, hoàn toàn là không thể nuốt ngón tay đó xuống bụng được, nhưng khi ngón tay đó đứt ra, lại bị hư ảnh của Đế Thần nuốt chửng hoàn toàn.
“Đùng!”
Trong cơ thể của Thanh Lâm phát ra tiếng vang lớn, giống như muốn nứt ra, từ trong cơ thể của cậu phát ra một màu đỏ kinh khủng, bao phủ lấy ánh sáng màu đỏ chói lọi đó, khiến cho Thanh Lâm trở thành một người toàn thân là máu.
Đại Đế lục xoay chuyển đến cực điểm, vốn chỉ có một ít Thiên kiếp chi lôi, nhưng lúc này đây, Thiên kiếp chi lôi đã hoàn toàn dung hợp với ngón tay thô ráp bình thường và vẫn còn đang không ngừng cắn nuốt!
“Kiếp diệt!”
Chính vào lúc này, trong hư không rộng lớn đó phát ra một tiếng ầm ầm, giống như là có người đang nói chuyện, Thanh Lâm có thể nghe thấy rõ hai chữ này,
Trong tiếng vang còn kèm theo uy nghiêm của thần, lúc mở miệng ra, liền khiến Thanh Lâm phun ra rất nhiều máu tươi, phía sau lưng, hư ảnh Đế Thần của cậu cũng dần tan rã, vào bất kỳ lúc nào cũng có thể có khả năng vỡ nát.
Con ngươi của Thanh Lâm co giật, tim cậu đập thình thịch, từ lúc đầu cậu cũng đoán rằng Thiên kiếp này là do người tạo thành, lúc này tuy không thể xác định, nhưng trong bầu trời truyền ra hai chữ này, càng khiến cho cậu hiểu ra, phía sau của Thiên kiếp, nhất định đang ẩn nấp một linh vật vô cùng khủng khiếp!
Hai chữ này vừa dứt, bàn tay lớn màu đỏ đã bị đứt một ngón tay đột nhiên biến thành cú đấm, ầm một tiếng, khiến mọi nơi mà Thanh Lâm đứng qua đều bị nứt ra một cái lỗ lớn.
Hư ảnh Đế Thần trực tiếp vỡ nát, toàn thân của Thanh Lâm đầy thương tích, khắp nơi đều là máu, nhưng khí tức của cậu vẫn còn truyền ra.
“Đùng!”
Cú đấm màu đỏ đó lại đánh xuống tiếp, trong lòng của Thanh Lâm dâng lên nỗi tuyệt vọng, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, nỗi tuyệt vọng này lập tức bị cậu gạt đi mà dâng lên một sự tức giận tột cùng và sự không can tâm.
“Thanh mỗ cho dù có chết cũng sẽ không để cho ngươi sống yên!”
Lời nói chứa đầy nỗi oán hận vừa dứt, toàn thân Thanh Lâm bốc lên khói đen, khói đen này xuất hiện trên hư không, trực tiếp xé rách, trong bán kính trăm dặm, đều biến thành hư vô!
“Ngừng tay!”
Chính vào lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến, trên bầu trời đó, một luồng ánh sáng từ xa phóng đến, Thanh Lâm ngước đầu lên, vật này giống như một cây gậy, lại giống như một cây thương, sau khi nó xuất hiện, không biết đã chớp sáng hết bao nhiêu lần, rồi mới bắt đầu tiến hành khâu lại hư không đang nhanh chóng rách ra đó.
“Tiểu tử kia, khe hở vạn dặm này có thể trực tiếp nuốt chửng Thiên Bình tông ta, chẳng lẽ ngươi muốn diệt cả tông môn ta sao!”
Sau khi lời nói vừa dứt, cuối cùng Thanh Lâm cũng nhìn thấy, ở phía xa trên bầu trời, có một bóng hình đang chớp sáng lấp lánh đi đến, người này toàn thân áo gấm, đầu đội vương miện màu tím, trong sự uy nghiêm đó, còn kèm theo một chút bất đắc dĩ và kinh ngạc.
“Tham kiến Chưởng giáo.” Trong lòng Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm, cậu biết cậu đã được cứu rồi.
Người đến đây, chính là Chưởng giáo của Thiên Bình tông, Trần Đông Vân!
“Yêu nghiệt phương nào, dám đến Thiên Bình tông ta quậy phá, mau cút ra khỏi nơi này ngay!”
Trần Đông Vân không thèm đếm xỉa đến Thanh Lâm, trong tiếng quát lớn lạnh lùng, bàn tay đánh về phía hư không, những đám mây lập tức bị cuốn ngược lên, đánh tan bàn tay màu đỏ đó ra!
“Kiếp diệt kiếp nổi, yêu nghiệt bất sinh…” Cú đấm đó tan biến trên bầu trời, Thanh Lâm dường như nghe được câu nói này nhưng mà nghe không được rõ lắm.
“Yêu nghiệt…”
Thanh Lâm cắn chặt răng, nói: “Ở trong mắt của Thanh mỗ, ngươi mới là yêu nghiệt!!!”
Mây đen trong cơ thể của cậu nén nhỏ lại, rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể cậu, tất cả khí tức mà Huyễn Lưu Tâm Yểm phát ra, trong giờ phút này cũng đã hoàn toàn tan biến đi hết.
“Cảm ơn Chưởng giáo đã ra tay…” Thân hình của Thanh Lâm biến thành người bình thường, khoác một bộ áo lên, trong lúc nói lại một lần nữa phun ra một ngụm máu.
Trần Đông Vân chau mày chặt lại, liếc nhìn Thanh Lâm một cái, rồi từ từ nói: “Ta nghĩ hai người Tào Thanh và Tôn Lập đó, cũng chính là vì vật này mà mới dẫn ngươi vào trong tông môn, phải không?”
Thanh Lâm ngạc nhiên, nhưng cậu không hề trả lời.
“Ta sẽ không nhòm ngó đến đồ vật của ngươi, nhưng ngươi nợ ta một ân tình, chuyện lần này suýt chút nữa là huỷ diệt Thiên Bình tông, ngươi càng nợ tông môn một ân tình!” Trần Đông Vân từ từ nói.
Thanh Lâm im lặng, rồi gật gật đầu.
Thấy vậy, Trần Đông Vân liền nở ra một nụ cười, tùy ý đánh ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này chui vào trong cơ thể của Thanh Lâm, các thương tích ghê gớm của cậu bắt đầu lành lại với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Làm xong tất cả việc này, Trần Đông Vân bước đi, rồi bóng hình của hắn cũng biến mất.
“Hắn cũng không biết đây là Thiên kiếp…” Thanh Lâm lẩm bẩm.
Trong lời đồn, Trần Đông Vân là cao thủ của cảnh giới Thánh Vực, dựa vào những gì vừa thấy, một cú liền đánh tan Thiên kiếp đó, Thanh Lâm cũng đã có thể đoán ra được, Thiên kiếp đó, giống như không biết được thân phận của cậu, nếu không sẽ tuyệt đối không dễ dàng mà biến mất như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.