Chương 118: Kinh ngạc
Hoa Lăng Tiêu
20/09/2018
Khi mũi tên màu đen phóng nhanh tới, thân ảnh của Thanh Lâm, cũng dưới
sự chuyển động của đôi cánh màu xanh đó, bay bổng trong hư không, rồi
sau đó…đột nhiên phóng đi!
Khi mà phóng ra, Thanh Lâm không có sử dụng ma kỹ, không có biểu diễn thuật pháp, thậm chí, không có triệu hồi một chút nguyên lực gì cả.
“Cậu ta muốn làm gì thế?”
“Trời ơi, cậu ấy muốn…dùng bàn tay chụp lấy mũi tên sao?”
“Cẩn thận Thanh Lâm! Uy lực của mũi tên đó rất mạnh, không được sơ xuất!”
Nhìn bóng hình đó ở trên bầu trời, đang giơ hai bàn tay ra rồi trực tiếp phóng tới mũi tên đó, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngớ người ra.
Đám người Vũ Văn Phong càng kinh ngạc hơn, nghĩ tới trước đó tuyển chọn thủ lĩnh Thanh Lâm bị bài xích, rồi nhìn lại lúc này khi đôi cánh trải dài ra, hình bóng của cậu ta giống như thiên sứ địa ngục, thật sự rất khó đem hai người đó hoà lại làm một được.
Và rất nhiều đệ tử của Yêu tông, tuy nói là đang trong trạng thái đối đầu với Thanh Lâm, nhưng vào lúc này, trong đôi mắt của họ cũng lộ ra một chút kính phục, những khí tức truyền ra từ mũi tên màu đen đó, khiến cho bọn họ cũng sợ hãi trong lòng, đừng nói là Thanh Lâm thật sự dùng bàn tay cản nổi mũi tên đó không, chỉ là khí phách và sự can đảm này của cậu thì không phải người nào cũng có thể so sánh được!
Con ngươi của Yêu Thiên cũng co lại, nhưng hắn cực kỳ tự tin vào mũi tên này của hắn, hắn thấy Thanh Lâm dùng hai bàn tay để chụp lấy mũi tên đó, trong lòng không khỏi thầm chế nhạo.
“Người này nếu có chết, nhất định sẽ chết trong sự sơ xuất!”
“Oành!”
Dưới mắt quan sát của vô số người, bàn tay của Thanh Lâm, đột nhiên va chạm với mũi tên màu đen đó!
Trong khoảng khắc đó, khuôn mặt của Thanh Lâm đỏ bừng lên, trên trán cậu lộ ra những đường gân xanh, hai cánh tay cậu ta, cũng có vài vết thương tích xuất hiện.
Đó là do dùng lực quá sức mà dẫn tới.
Lực công kích mạnh mẽ đó, khiến sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch, thân ảnh cậu ta, bị mũi tên màu đen đó đánh cho tới bay ra ngoài.
“Không được rồi!”
Sắc mặt của các đệ tử Thiên Bình tông thay đổi, cho dù thế nào, lúc này Thanh Lâm cũng là đang đại diện cho Thiên Bình tông, càng giúp bọn họ thoát một kiếp nạn này, nếu Thanh Lâm cũng đấu không lại Yêu Thiên, vậy tất cả mọi người ở đây, e rằng sẽ bị đệ tử của Yêu tông giết chết hết.
Ngược lại phía bên Yêu tông, khi thấy được cảnh tượng này, trừ một số ít người lộ ra vẻ mặt đáng đời ra, những người khác, cũng đều than thở trong lòng, thầm nghĩ Thanh Lâm đúng là tự cao quá mà.
Lúc này, những người này bởi vì hành động của Thanh Lâm mà đã giảm đi một chút ác ý đối với cậu ta, đó là một cảm xúc kính phục ngưỡng mộ đối với một cao thủ.
Còn Yêu Thiên, sau khi Thanh Lâm bị đánh bay đi, ý nghĩ lạnh lùng ở trong đôi mắt của hắn lập tức tăng lên, trong lòng lại càng thở phào nhẹ nhỏm, hắn thực sự rất sợ Thanh Lâm nắm giữ một thực lực mà ngay cả mũi tên màu đen này cũng không thể nào giết chết hắn được.
“Hừ, mũi tên này là ta cửu tử nhất sinh mới lấy được, uy lực cực kỳ mạnh, sao ngươi có thể…”
Tự thì thầm trong lòng, trên khuôn mặt của Yêu Thiên hiện lên một giọng cười lạnh, nhưng giọng cười đó còn chưa lớn tiếng hơn nữa thì sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên tối sầm lại.
Chỉ thấy Thanh Lâm nhanh chóng bay trở lại, thân ảnh đột nhiên dừng lại, đôi cánh màu xanh kia, không ngờ lại tăng lên thêm một đôi nữa!
Nhưng Yêu Thiên không phải quan tâm đôi cánh này, cái hắn quan tâm chính là sau khi đôi cánh thứ hai kia xuất hiện, khí tức của Thanh Lâm, lại tăng thêm lần nữa!
Trước đó không bao lâu, kĩ thuật của cậu ta đã tăng lên một lần, bây giờ lại tăng thêm một lần nữa!
Khí tức dữ dội này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít một hơi khí lạnh, nhìn bóng hình như ma thần vậy ở trên bầu trời, ngoại trừ Yêu Thiên ra, trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác vô lực vô cùng nặng nề, thậm chí cho dù là Yêu Thiên, khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu co giật, không dám tin được.
“Trước đó đấu với hắn, cậu ta hoàn toàn không có dùng toàn bộ thực lực của mình!”
“Hoặc có thể nói…cậu ấy đang đùa với ta!”
Yêu Thiên xiết chặt nắm đấm, cảm nhận khí tức của Thanh Lâm phát ra từ lúc này và hắn không ngờ hắn lại cảm thấy như mình khong chốn dung thân vậy, chuyện này đối với mới vào Yêu tông liền bị ánh hào quang bao phủ lại như hắn mà nói thực sự là khó có thể chấp nhận được.
Nhưng, khiến sắc mặt của hắn tốt hơn một chút là cho dù khí tức của Thanh Lâm lại tăng lên gấp một lần, nhưng vẫn bị mũi tên màu đen đó đánh lui, chỉ là tốc độ chậm hơn nhiều thôi.
Và lúc này, trên không trung, Thanh Lâm với ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt tuy có chút trắng bệnh, nhưng không có một chút kinh sợ gì hết“
Mũi tên này, cũng có chút thực lực chớ…”
“Nhưng đáng tiếc, tu vi của Yêu Thiên đó không cao, nếu là kỳ đầu Linh Đan, thậm chí là hậu kỳ Linh Đan, ta chỉ dùng năng lực này và mở hết cả ba đôi cánh ra, cũng không thể cản nổi mũi tên màu đen đó.”
Trong lòng thầm khen một tiếng, Thanh Lâm chụp lấy mũi tên màu đen đó, chân đạp trên hư không, đột nhiên bước tới một bước!
Dưới bước chân này, đôi cánh thứ ba, trong sự quan sát của nhiều ánh mắt, đột nhiên trải dài ra!
Khi đôi cánh thứ ba này trải dài ra, một luồng khí tức nhanh chóng gia tăng, từ trên thân thể của Thanh Lâm bộc phát ra!
Thực lực tăng lên gấp bốn lần đó, khiến cho mũi tên màu đen này hoàn toàn bị Thanh Lâm chụp lấy trong tay, lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ đó, trong phút chốc liền biến mất đi, thân ảnh của Thanh Lâm, trực tiếp đứng thẳng trên hư không.
“Không thể nào!”
Khuôn mặt Yêu Thiên biến sắc, hắn thực sự vô cùng tự tin vào mũi tên màu đen này nên hoàn toàn không thể tin được, Thanh Lâm chỉ dựa vào năng lực này, liền có thể cầm chắc mũi tên đó trong tay, càng khiến cho mũi tên đó mất đi một nửa lực tấn công.
Cũng vào lúc này, những tiếng ngạc nhiên truyền ra, Thanh Lâm thực sự làm cho bọn họ quá kinh ngạc, khi ba đôi cánh đó đều trải dài ra, cộng thêm tóc tím quỷ dị kia bay phất phới, lộ ra khuôn mặt thanh tú và tuấn dật của cậu ta, nếu như bị một số thiếu nữ mơ mộng nhìn thấy thì nhất định sẽ xiêu lòng mất.
Bọn họ tuy không biết rõ thực lực thật sự của Thanh Lâm nhưng thực lực của Yêu Thiên hoàn toàn đạt đến cảnh giới Linh Đan và khì tức của mũi tên đó, thực sự mạnh lên gấp nhiêu lần, dựa vào suy đoán của bọn họ, e rằng đã đạt đến hậu kỳ cảnh giới Linh Đan.
Nhưng Thanh Lâm, lại có thể dựa vào năng lực của đôi cánh, cản lại mũi tên do hậu kỳ cảnh giới Linh Đan bắn ra, thật sự là khiến cho người ta khó mà tin được!
“Trước khi vào Thánh Dược sơn, cậu ta mới chỉ là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, lúc này…” Tống Nguyên lảm nhảm một câu, sau đó, nuốt nước bọt xuống, cậu ta khó có thể tưởng tượng được, Thanh Lâm ở trong Thánh Dược sơn đó, rốt cuộc đã lấy được tạo hoá gì mà mạnh như thế.
Nếu nói lúc trước hắn hối hận thì chỉ là một chút cảm xúc thôi nhưng vào lúc này đây, sự hối hận này liền như biến thành một con sông chảy xiết, trong một lúc liền nhấn chìm cậu ta trong đó.
Trước mặt cậu ta, khuôn mặt của Vũ Văn Phong lộ ra một chút cay đắng, suy nghĩ của cậu ta không phải như những gì mà Tống Nguyên đang nghĩ, dựa theo sự suy đoán của Tống Nguyên, trước khi Thanh Lâm bước vào nơi này, cho dù chỉ là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, nhưng thực lực thật sự của cậu cũng đủ để vượt qua cậu ta.
“Chức thủ lĩnh này, không phải là cậu ta không đủ tư cách đảm nhận mà là…cậu ta thật sự không muốn đảm nhận!” Tia đắt ý và kiêu ngạo đó khi được chọn làm thủ lĩnh, dưới sự phản xạ của hình bóng kia trên bầu trời, hoàn toàn tiêu tan mất.
Phía trước đối diện đệ tử Thiên Bình tông, đám người Yêu tông đó, đều như rất ăn ý mà im lặng hết.
Hàng trăm đệ tử, có thể sống đến hôm nay, trong lòng bọn họ cũng đều có sự kiêu ngạo, bởi tất cả cũng đều dựa vào thực lực để chống cự, cho dù là có vận may trong đó, nhưng vận may, cũng thuộc một phần vào thực lực.
Nhưng so với Thanh Lâm, bọn họ cuối cùng cũng hiểu, bản thân bọn họ…thực sự là ếch ngồi đáy giếng!
Khi mà phóng ra, Thanh Lâm không có sử dụng ma kỹ, không có biểu diễn thuật pháp, thậm chí, không có triệu hồi một chút nguyên lực gì cả.
“Cậu ta muốn làm gì thế?”
“Trời ơi, cậu ấy muốn…dùng bàn tay chụp lấy mũi tên sao?”
“Cẩn thận Thanh Lâm! Uy lực của mũi tên đó rất mạnh, không được sơ xuất!”
Nhìn bóng hình đó ở trên bầu trời, đang giơ hai bàn tay ra rồi trực tiếp phóng tới mũi tên đó, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngớ người ra.
Đám người Vũ Văn Phong càng kinh ngạc hơn, nghĩ tới trước đó tuyển chọn thủ lĩnh Thanh Lâm bị bài xích, rồi nhìn lại lúc này khi đôi cánh trải dài ra, hình bóng của cậu ta giống như thiên sứ địa ngục, thật sự rất khó đem hai người đó hoà lại làm một được.
Và rất nhiều đệ tử của Yêu tông, tuy nói là đang trong trạng thái đối đầu với Thanh Lâm, nhưng vào lúc này, trong đôi mắt của họ cũng lộ ra một chút kính phục, những khí tức truyền ra từ mũi tên màu đen đó, khiến cho bọn họ cũng sợ hãi trong lòng, đừng nói là Thanh Lâm thật sự dùng bàn tay cản nổi mũi tên đó không, chỉ là khí phách và sự can đảm này của cậu thì không phải người nào cũng có thể so sánh được!
Con ngươi của Yêu Thiên cũng co lại, nhưng hắn cực kỳ tự tin vào mũi tên này của hắn, hắn thấy Thanh Lâm dùng hai bàn tay để chụp lấy mũi tên đó, trong lòng không khỏi thầm chế nhạo.
“Người này nếu có chết, nhất định sẽ chết trong sự sơ xuất!”
“Oành!”
Dưới mắt quan sát của vô số người, bàn tay của Thanh Lâm, đột nhiên va chạm với mũi tên màu đen đó!
Trong khoảng khắc đó, khuôn mặt của Thanh Lâm đỏ bừng lên, trên trán cậu lộ ra những đường gân xanh, hai cánh tay cậu ta, cũng có vài vết thương tích xuất hiện.
Đó là do dùng lực quá sức mà dẫn tới.
Lực công kích mạnh mẽ đó, khiến sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch, thân ảnh cậu ta, bị mũi tên màu đen đó đánh cho tới bay ra ngoài.
“Không được rồi!”
Sắc mặt của các đệ tử Thiên Bình tông thay đổi, cho dù thế nào, lúc này Thanh Lâm cũng là đang đại diện cho Thiên Bình tông, càng giúp bọn họ thoát một kiếp nạn này, nếu Thanh Lâm cũng đấu không lại Yêu Thiên, vậy tất cả mọi người ở đây, e rằng sẽ bị đệ tử của Yêu tông giết chết hết.
Ngược lại phía bên Yêu tông, khi thấy được cảnh tượng này, trừ một số ít người lộ ra vẻ mặt đáng đời ra, những người khác, cũng đều than thở trong lòng, thầm nghĩ Thanh Lâm đúng là tự cao quá mà.
Lúc này, những người này bởi vì hành động của Thanh Lâm mà đã giảm đi một chút ác ý đối với cậu ta, đó là một cảm xúc kính phục ngưỡng mộ đối với một cao thủ.
Còn Yêu Thiên, sau khi Thanh Lâm bị đánh bay đi, ý nghĩ lạnh lùng ở trong đôi mắt của hắn lập tức tăng lên, trong lòng lại càng thở phào nhẹ nhỏm, hắn thực sự rất sợ Thanh Lâm nắm giữ một thực lực mà ngay cả mũi tên màu đen này cũng không thể nào giết chết hắn được.
“Hừ, mũi tên này là ta cửu tử nhất sinh mới lấy được, uy lực cực kỳ mạnh, sao ngươi có thể…”
Tự thì thầm trong lòng, trên khuôn mặt của Yêu Thiên hiện lên một giọng cười lạnh, nhưng giọng cười đó còn chưa lớn tiếng hơn nữa thì sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên tối sầm lại.
Chỉ thấy Thanh Lâm nhanh chóng bay trở lại, thân ảnh đột nhiên dừng lại, đôi cánh màu xanh kia, không ngờ lại tăng lên thêm một đôi nữa!
Nhưng Yêu Thiên không phải quan tâm đôi cánh này, cái hắn quan tâm chính là sau khi đôi cánh thứ hai kia xuất hiện, khí tức của Thanh Lâm, lại tăng thêm lần nữa!
Trước đó không bao lâu, kĩ thuật của cậu ta đã tăng lên một lần, bây giờ lại tăng thêm một lần nữa!
Khí tức dữ dội này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít một hơi khí lạnh, nhìn bóng hình như ma thần vậy ở trên bầu trời, ngoại trừ Yêu Thiên ra, trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác vô lực vô cùng nặng nề, thậm chí cho dù là Yêu Thiên, khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu co giật, không dám tin được.
“Trước đó đấu với hắn, cậu ta hoàn toàn không có dùng toàn bộ thực lực của mình!”
“Hoặc có thể nói…cậu ấy đang đùa với ta!”
Yêu Thiên xiết chặt nắm đấm, cảm nhận khí tức của Thanh Lâm phát ra từ lúc này và hắn không ngờ hắn lại cảm thấy như mình khong chốn dung thân vậy, chuyện này đối với mới vào Yêu tông liền bị ánh hào quang bao phủ lại như hắn mà nói thực sự là khó có thể chấp nhận được.
Nhưng, khiến sắc mặt của hắn tốt hơn một chút là cho dù khí tức của Thanh Lâm lại tăng lên gấp một lần, nhưng vẫn bị mũi tên màu đen đó đánh lui, chỉ là tốc độ chậm hơn nhiều thôi.
Và lúc này, trên không trung, Thanh Lâm với ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt tuy có chút trắng bệnh, nhưng không có một chút kinh sợ gì hết“
Mũi tên này, cũng có chút thực lực chớ…”
“Nhưng đáng tiếc, tu vi của Yêu Thiên đó không cao, nếu là kỳ đầu Linh Đan, thậm chí là hậu kỳ Linh Đan, ta chỉ dùng năng lực này và mở hết cả ba đôi cánh ra, cũng không thể cản nổi mũi tên màu đen đó.”
Trong lòng thầm khen một tiếng, Thanh Lâm chụp lấy mũi tên màu đen đó, chân đạp trên hư không, đột nhiên bước tới một bước!
Dưới bước chân này, đôi cánh thứ ba, trong sự quan sát của nhiều ánh mắt, đột nhiên trải dài ra!
Khi đôi cánh thứ ba này trải dài ra, một luồng khí tức nhanh chóng gia tăng, từ trên thân thể của Thanh Lâm bộc phát ra!
Thực lực tăng lên gấp bốn lần đó, khiến cho mũi tên màu đen này hoàn toàn bị Thanh Lâm chụp lấy trong tay, lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ đó, trong phút chốc liền biến mất đi, thân ảnh của Thanh Lâm, trực tiếp đứng thẳng trên hư không.
“Không thể nào!”
Khuôn mặt Yêu Thiên biến sắc, hắn thực sự vô cùng tự tin vào mũi tên màu đen này nên hoàn toàn không thể tin được, Thanh Lâm chỉ dựa vào năng lực này, liền có thể cầm chắc mũi tên đó trong tay, càng khiến cho mũi tên đó mất đi một nửa lực tấn công.
Cũng vào lúc này, những tiếng ngạc nhiên truyền ra, Thanh Lâm thực sự làm cho bọn họ quá kinh ngạc, khi ba đôi cánh đó đều trải dài ra, cộng thêm tóc tím quỷ dị kia bay phất phới, lộ ra khuôn mặt thanh tú và tuấn dật của cậu ta, nếu như bị một số thiếu nữ mơ mộng nhìn thấy thì nhất định sẽ xiêu lòng mất.
Bọn họ tuy không biết rõ thực lực thật sự của Thanh Lâm nhưng thực lực của Yêu Thiên hoàn toàn đạt đến cảnh giới Linh Đan và khì tức của mũi tên đó, thực sự mạnh lên gấp nhiêu lần, dựa vào suy đoán của bọn họ, e rằng đã đạt đến hậu kỳ cảnh giới Linh Đan.
Nhưng Thanh Lâm, lại có thể dựa vào năng lực của đôi cánh, cản lại mũi tên do hậu kỳ cảnh giới Linh Đan bắn ra, thật sự là khiến cho người ta khó mà tin được!
“Trước khi vào Thánh Dược sơn, cậu ta mới chỉ là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, lúc này…” Tống Nguyên lảm nhảm một câu, sau đó, nuốt nước bọt xuống, cậu ta khó có thể tưởng tượng được, Thanh Lâm ở trong Thánh Dược sơn đó, rốt cuộc đã lấy được tạo hoá gì mà mạnh như thế.
Nếu nói lúc trước hắn hối hận thì chỉ là một chút cảm xúc thôi nhưng vào lúc này đây, sự hối hận này liền như biến thành một con sông chảy xiết, trong một lúc liền nhấn chìm cậu ta trong đó.
Trước mặt cậu ta, khuôn mặt của Vũ Văn Phong lộ ra một chút cay đắng, suy nghĩ của cậu ta không phải như những gì mà Tống Nguyên đang nghĩ, dựa theo sự suy đoán của Tống Nguyên, trước khi Thanh Lâm bước vào nơi này, cho dù chỉ là trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, nhưng thực lực thật sự của cậu cũng đủ để vượt qua cậu ta.
“Chức thủ lĩnh này, không phải là cậu ta không đủ tư cách đảm nhận mà là…cậu ta thật sự không muốn đảm nhận!” Tia đắt ý và kiêu ngạo đó khi được chọn làm thủ lĩnh, dưới sự phản xạ của hình bóng kia trên bầu trời, hoàn toàn tiêu tan mất.
Phía trước đối diện đệ tử Thiên Bình tông, đám người Yêu tông đó, đều như rất ăn ý mà im lặng hết.
Hàng trăm đệ tử, có thể sống đến hôm nay, trong lòng bọn họ cũng đều có sự kiêu ngạo, bởi tất cả cũng đều dựa vào thực lực để chống cự, cho dù là có vận may trong đó, nhưng vận may, cũng thuộc một phần vào thực lực.
Nhưng so với Thanh Lâm, bọn họ cuối cùng cũng hiểu, bản thân bọn họ…thực sự là ếch ngồi đáy giếng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.