Chương 140: Rời khỏi tông môn
Hoa Lăng Tiêu
01/10/2018
“Bái kiến Thanh Lâm sư huynh!”
Thanh Lâm nhảy xuống đất, những đệ tử trông giữ cửa núi đều lập tức chắp tay chào, vô cùng cung kính.
Thanh Lâm gật đầu, ánh mắt quét qua những người này một lượt, cuối cùng dừng lại ngay trên người của người thanh niên tầm thường kia.
“Ngươi chính là Lăng Dạ?”
Trên suốt đường đi, tên của người này, Vương Thành tất nhiên có nói cho Thanh Lâm biết.
“Chính là vãn bối.” Người thanh niên kia hít một hơi thật sâu nói.
“Ngươi nói, ngươi biết tung tích của tỷ tỷ ta?” Thanh Lâm lại hỏi.
Lăng Dạ gật đầu nói: “Trong lúc vô tình đã biết được chút ít.”
Thanh Lâm chau mày lại hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại có thể biết được chuyện của tỷ tỷ ta? Làm sao biết được ta ở trong Thiên Bình tông?”
“Vãn bối là tướng quân của đế quốc Viễn Đông, trùng hợp gặp được Lưu tiền bối nên biết được chuyện tiền bối tìm tỷ tỷ, vừa hay vãn bối biết một ít nên đã tìm đến đây.” Lăng Dạ chậm rãi lên tiếng dường như sớm đã chuẩn bị nên nói những gì.
“Lưu Viễn Thông?”
Chân mày của Thanh Lâm dần dần nhíu chặt lại, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có việc tìm ta à?”
Lăng Dạ ngây người ra, trong lòng hoảng hốt bởi tư duy nhạy bén của Thanh Lâm, lập tức cắn chặt răng, vội vàng gật đầu nói:
“Vãn bối quả thực có việc muốn cầu xin!”
“Ngươi hãy nói tung tích của tỷ tỷ cho ta biết trước đã, nếu những điều ngươi nói là thật, ta sẽ giúp ngươi.” Thanh Lâm điềm tĩnh mở lời.
Lăng Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tiền bối không hỏi thử việc mà vãn bối cầu xin là gì sao?”
“Việc này liên quan đến an nguy tính mạng của tỷ tỷ ta, bất kể là chuyện gì, dù cho lúc này ta không giúp được ngươi, sau này Thanh mỗ ta tu vi tăng cao, cũng chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa.” Giọng nói Thanh Lâm bình thản, nhưng trong lời nói ấy lại chứa đựng sự chắc nịch không dễ lay chuyển được.
“Không được...”
Trong ánh mắt của Lăng Dạ lộ rõ vẻ hoang mang và sự thù hận, lẩm bẩm nói: “Việc này Lăng Dạ không còn cách nào khác, tu vi của tiền bối quá cao cường, Lăng Dạ không thể tin được, nếu tiền bối không giúp, Lăng Dạ khó có thể trả được mối thù này!”
“To gan!”
Vương Thành trừng to mắt nói: “Thân phận của Thanh Lâm sư huynh cao cao tại thượng, ngươi mà cũng dám uy hiếp sao? Nếu ngươi biết điều thì hãy mau nói ra tung tích của Thanh Thiền, nếu không thì ngươi sẽ biết tay!”
“Tung tích của Thanh Thiền ở trong truyền âm của một thanh Ngọc Giản, nhưng vãn bối đã để Ngọc Giản đó ở một nơi vô cùng bí ẩn, nếu vãn bối không lấy ra, ai cũng không thể nào lấy được.”
Lăng Dạ trừng mắt nhìn Thanh Lâm, trong ánh mát lộ rõ vẻ quyết đoán.
“Ngươi muốn chết...” Vương Thành lập tức định ra tay nhưng lại bị Thanh Lâm cản lại.
“Nói xem, việc mà ngươi muốn cầu xin là gì...”
“Trong lòng Lăng Dạ có mối thù, muốn giết chết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng chỉ có điều thực lực kém cỏi! Đôi cẩu nam nữ kia, một người là đệ tử đằng ngoài, một người là đệ tử đằng trong của Minh Nguyệt tông, tu vi cao hơn vãn bối rất nhiều, huống hồ sau lưng bọn họ đều có tông môn chống lưng cho, chỉ dựa vào sức một mình của vãn bối thì thực chất không làm được!”
Nhắc đến mấy chữ “cẩu nam nữ”, đột nhiên trong mắt Lăng Dạ tràn đầy sự thù hận, cả người hắn từ trên xuống dưới cũng đều phát ra một làn khí vô cùng dữ tợn.
Luồng khí dữ tợn này không hề giả bộ, Thanh Lâm cảm nhận được một cách rõ ràng.
“Minh Nguyệt tông...” Thanh Lâm lầm bầm.
Cảnh vực Đông Thiên không phải chỉ có năm tông môn lớn là Thiên Bình tông, Yêu tông, ngược lại còn có vô số tông môn, chỉ có điều, năm tông môn lớn như Thiên Bình tông là thuộc thế lực đỉnh cao của cảnh vực Đông Thiên mà những tông môn nhỏ bé kia khó có thể so bì được.
Minh Nguyệt tông chính là một tông môn bình thường trong cảnh vực Đông Thiên.
Có điều, có thể trở thành một tông môn như hôm này tất nhiên là có nội công ẩn chứa bên trong, tuy nói rằng không sánh bằng Thiên Bình tông, nhưng tông chủ của tông môn lại ít nhất cũng là cảnh giới Tinh Hoàng, mà Minh Nguyệt tông lại không phải là mọt tông môn nhỏ bé bình thường khác, cũng được tính là một tông môn khá mạnh mà nội công của các tông môn khác cũng phải xếp phía sau trong năm tông môn lớn.
Những đệ tử đằng ngoài và đệ tử đằng trong của Minh Nguyệt tông cũng đều phân chia ranh giới dựa theo đẳng cấp tu vi, giống như Thiên Bình tông vậy, chỉ là cao thủ trong tông môn rất ít, vì vậy mới khó có thể so sánh vói năm tông môn lớn.
“Ngươi thật sự có tung tích của tỷ tỷ ta à?”
Trong ánh mắt Thanh Lâm đột nhiên phát ra một tia sáng lạnh lùng, uy lực của cảnh giới Linh Đan trong cơ thể cũng trực tiếp bộc phát, không những khiến cho khuôn mặt của những đệ tử giữ cổng biến sắc, mà còn khiến cho Lăng Dạ kia mặt trắng bệch, trong cơ thể nóng ran, trong phút chốc như muốn phun thẳng máu ra.
“Vãn bối dám đến nơi đây chính là do có chuyện muốn nhờ vả, không dám giấu giếm!” Lăng Dạ vội vàng chắp tay cung kính nói.
“Ngươi đợi ở đây!”
Sau đó liếc nhìn Lăng Dạ một cái, Thanh Lâm quay người đi thẳng vào trong tông môn.
Trong lúc rời đi, cậu vung tay một cái, một lọ đan dược lập tức xuất hiện ngay trước mặt của Vương Thành, ngoài ra còn có hai tờ giấy ghi cách pha chế đan dược.
“Cảm ơn Thanh Lâm sư huynh!” Vương Thành tỏ vẻ xúc động, trong lúc hắn nhìn thấy trong lọ đan dược kia có đủ cả mười viên đan dược bạch phẩm tam đẳng chứa hơn năm mươi đường gân mạch thì nỗi xúc động ấy trực tiếp biến thành niềm vui mừng khôn xiết.
……
Tung tích của Thanh Lâm khiến cho Thanh Lâm không hề bình tĩnh như những gì thể hiện trên khuôn mặt cậu.
Người mà cậu quan tâm nhất chính là phụ mẫu và cả tỷ tỷ.
Lần này có được manh mối, cậu nhất định phải dốc hết toàn lực đi tìm kiếm, thiết nghĩ thời gian rời khỏi tông môn sẽ khá lâu.
Sau khi đi vụ các lấy một lá Khai Trấn phù thì Thanh Lâm lại đi đến Đan các, nói lời tạm biệt với Đan tôn, sau đó lại giao phó lại vài việc với bọn người Bàng Liên Trùng, cuối cùng cậu đã đến được ven đầm nước.
“Tiểu tử thối, cũng xem như ngươi còn có lương tâm.” Một cái đầu chó to lớn chui ra, gừ Thanh Lâm một tiếng.
“Ta muốn ra khỏi tông môn, không biết sẽ rời khỏi bao lâu, lúc để ngươi hấp thu lần nữa thì không biết là năm nào tháng nào.” Thanh Lâm nói.
“Rời khỏi tông môn?”
Con chó đen ngẩn ra một lúc, đột nhiên giống như một đứa con hiếu thảo vậy, lăn lộn trong đầm nước kia.
“Vốn đã định sẵn mỗi tháng hấp thu một lần, ngươi như vậy thì biết năm nào tháng nào lão phu mới có thể hồi phục được đây...”
“Đứa bé như ngươi, không giữ lời hứa, không phải người tốt, ngươi, ngươi làm lão phu tức chết rồi...”
“Nếu không hấp thu, Thanh mỗ sẽ rời khỏi đây.” Giọng nói lạnh lùng thản nhiên truyền đến.
Một lát sau, lực hút vô cùng to lớn trực tiếp truyền đến từ trong miệng của con chó đen kia, ánh sáng đỏ chói lóa khiếp người kia, sau khi tu vi của Thanh Lâm nâng lên trung kỳ Linh Đan thì đã đạt đến khả năng có thể duy trì được hai ngàn tức.
Có điều, vẫn chỉ là trong cảnh giới hô mây gọi gió kia, theo như những gì Đế Linh nói, thực lực bây giờ của Thanh Lâm, cách mức độ có thể vật đổi sao dời vẫn còn rất lâu rất lâu
Đương nhiên, có thể duy trì ánh sáng đỏ đến hai ngàn tức cũng lại khiến sức mạnh của Thanh Lâm càng thêm mạnh hơn, so với những người cùng đẳng cấp, nếu Thanh Lâm chỉ dựa vào sức mạnh bây giờ hoàn toàn có thể chống đỡ lại, thậm chí hậu kỳ Linh Đan và cả đỉnh cao hậu kỳ Linh Đan cũng đều không phải đối thủ của cậu.
Chính vào lúc sau khi ánh sáng đỏ tăng mạnh thì cũng là lúc hư ảnh Đế Thần tăng cao đạt đến bốn trượng, hư ảnh này, bình thường Thanh Lâm sẽ không thể hiện rõ, với uy lực đó đủ để uy hiếp kỳ đầu cảnh giới Bổn Thần.
“Quá đáng tiếc, ngươi chỉ là cảnh giới Linh Đan, nếu là Chí Tôn thì tốt rồi, lão phu còn có thể hồi phục nhanh hơn một chút...” Hấp thu xong, con chó đen liếm liếm cái lưỡi nói.
Thanh Lâm không nói lời nào bèn quay lưng đi.
“Đợi đã!”
Thế nhưng lại chính vào lúc này, con chó đen đột nhiên mở miệng, đợi sau khi Thanh Lâm quay người đi, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Hãy cẩn thận Bổ Thiên các, tông môn này không hề đơn giản như ngươi nghĩ, chuyện Thánh tử của Bổ Thiên các kia cưới Tô Ảnh lần này, lão phú cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.”
Bước chân Thanh Lâm ngừng lại, không nói lời nào, khẽ gật đầu rồi rời khỏi nơi này
Thanh Lâm nhảy xuống đất, những đệ tử trông giữ cửa núi đều lập tức chắp tay chào, vô cùng cung kính.
Thanh Lâm gật đầu, ánh mắt quét qua những người này một lượt, cuối cùng dừng lại ngay trên người của người thanh niên tầm thường kia.
“Ngươi chính là Lăng Dạ?”
Trên suốt đường đi, tên của người này, Vương Thành tất nhiên có nói cho Thanh Lâm biết.
“Chính là vãn bối.” Người thanh niên kia hít một hơi thật sâu nói.
“Ngươi nói, ngươi biết tung tích của tỷ tỷ ta?” Thanh Lâm lại hỏi.
Lăng Dạ gật đầu nói: “Trong lúc vô tình đã biết được chút ít.”
Thanh Lâm chau mày lại hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại có thể biết được chuyện của tỷ tỷ ta? Làm sao biết được ta ở trong Thiên Bình tông?”
“Vãn bối là tướng quân của đế quốc Viễn Đông, trùng hợp gặp được Lưu tiền bối nên biết được chuyện tiền bối tìm tỷ tỷ, vừa hay vãn bối biết một ít nên đã tìm đến đây.” Lăng Dạ chậm rãi lên tiếng dường như sớm đã chuẩn bị nên nói những gì.
“Lưu Viễn Thông?”
Chân mày của Thanh Lâm dần dần nhíu chặt lại, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi có việc tìm ta à?”
Lăng Dạ ngây người ra, trong lòng hoảng hốt bởi tư duy nhạy bén của Thanh Lâm, lập tức cắn chặt răng, vội vàng gật đầu nói:
“Vãn bối quả thực có việc muốn cầu xin!”
“Ngươi hãy nói tung tích của tỷ tỷ cho ta biết trước đã, nếu những điều ngươi nói là thật, ta sẽ giúp ngươi.” Thanh Lâm điềm tĩnh mở lời.
Lăng Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tiền bối không hỏi thử việc mà vãn bối cầu xin là gì sao?”
“Việc này liên quan đến an nguy tính mạng của tỷ tỷ ta, bất kể là chuyện gì, dù cho lúc này ta không giúp được ngươi, sau này Thanh mỗ ta tu vi tăng cao, cũng chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa.” Giọng nói Thanh Lâm bình thản, nhưng trong lời nói ấy lại chứa đựng sự chắc nịch không dễ lay chuyển được.
“Không được...”
Trong ánh mắt của Lăng Dạ lộ rõ vẻ hoang mang và sự thù hận, lẩm bẩm nói: “Việc này Lăng Dạ không còn cách nào khác, tu vi của tiền bối quá cao cường, Lăng Dạ không thể tin được, nếu tiền bối không giúp, Lăng Dạ khó có thể trả được mối thù này!”
“To gan!”
Vương Thành trừng to mắt nói: “Thân phận của Thanh Lâm sư huynh cao cao tại thượng, ngươi mà cũng dám uy hiếp sao? Nếu ngươi biết điều thì hãy mau nói ra tung tích của Thanh Thiền, nếu không thì ngươi sẽ biết tay!”
“Tung tích của Thanh Thiền ở trong truyền âm của một thanh Ngọc Giản, nhưng vãn bối đã để Ngọc Giản đó ở một nơi vô cùng bí ẩn, nếu vãn bối không lấy ra, ai cũng không thể nào lấy được.”
Lăng Dạ trừng mắt nhìn Thanh Lâm, trong ánh mát lộ rõ vẻ quyết đoán.
“Ngươi muốn chết...” Vương Thành lập tức định ra tay nhưng lại bị Thanh Lâm cản lại.
“Nói xem, việc mà ngươi muốn cầu xin là gì...”
“Trong lòng Lăng Dạ có mối thù, muốn giết chết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng chỉ có điều thực lực kém cỏi! Đôi cẩu nam nữ kia, một người là đệ tử đằng ngoài, một người là đệ tử đằng trong của Minh Nguyệt tông, tu vi cao hơn vãn bối rất nhiều, huống hồ sau lưng bọn họ đều có tông môn chống lưng cho, chỉ dựa vào sức một mình của vãn bối thì thực chất không làm được!”
Nhắc đến mấy chữ “cẩu nam nữ”, đột nhiên trong mắt Lăng Dạ tràn đầy sự thù hận, cả người hắn từ trên xuống dưới cũng đều phát ra một làn khí vô cùng dữ tợn.
Luồng khí dữ tợn này không hề giả bộ, Thanh Lâm cảm nhận được một cách rõ ràng.
“Minh Nguyệt tông...” Thanh Lâm lầm bầm.
Cảnh vực Đông Thiên không phải chỉ có năm tông môn lớn là Thiên Bình tông, Yêu tông, ngược lại còn có vô số tông môn, chỉ có điều, năm tông môn lớn như Thiên Bình tông là thuộc thế lực đỉnh cao của cảnh vực Đông Thiên mà những tông môn nhỏ bé kia khó có thể so bì được.
Minh Nguyệt tông chính là một tông môn bình thường trong cảnh vực Đông Thiên.
Có điều, có thể trở thành một tông môn như hôm này tất nhiên là có nội công ẩn chứa bên trong, tuy nói rằng không sánh bằng Thiên Bình tông, nhưng tông chủ của tông môn lại ít nhất cũng là cảnh giới Tinh Hoàng, mà Minh Nguyệt tông lại không phải là mọt tông môn nhỏ bé bình thường khác, cũng được tính là một tông môn khá mạnh mà nội công của các tông môn khác cũng phải xếp phía sau trong năm tông môn lớn.
Những đệ tử đằng ngoài và đệ tử đằng trong của Minh Nguyệt tông cũng đều phân chia ranh giới dựa theo đẳng cấp tu vi, giống như Thiên Bình tông vậy, chỉ là cao thủ trong tông môn rất ít, vì vậy mới khó có thể so sánh vói năm tông môn lớn.
“Ngươi thật sự có tung tích của tỷ tỷ ta à?”
Trong ánh mắt Thanh Lâm đột nhiên phát ra một tia sáng lạnh lùng, uy lực của cảnh giới Linh Đan trong cơ thể cũng trực tiếp bộc phát, không những khiến cho khuôn mặt của những đệ tử giữ cổng biến sắc, mà còn khiến cho Lăng Dạ kia mặt trắng bệch, trong cơ thể nóng ran, trong phút chốc như muốn phun thẳng máu ra.
“Vãn bối dám đến nơi đây chính là do có chuyện muốn nhờ vả, không dám giấu giếm!” Lăng Dạ vội vàng chắp tay cung kính nói.
“Ngươi đợi ở đây!”
Sau đó liếc nhìn Lăng Dạ một cái, Thanh Lâm quay người đi thẳng vào trong tông môn.
Trong lúc rời đi, cậu vung tay một cái, một lọ đan dược lập tức xuất hiện ngay trước mặt của Vương Thành, ngoài ra còn có hai tờ giấy ghi cách pha chế đan dược.
“Cảm ơn Thanh Lâm sư huynh!” Vương Thành tỏ vẻ xúc động, trong lúc hắn nhìn thấy trong lọ đan dược kia có đủ cả mười viên đan dược bạch phẩm tam đẳng chứa hơn năm mươi đường gân mạch thì nỗi xúc động ấy trực tiếp biến thành niềm vui mừng khôn xiết.
……
Tung tích của Thanh Lâm khiến cho Thanh Lâm không hề bình tĩnh như những gì thể hiện trên khuôn mặt cậu.
Người mà cậu quan tâm nhất chính là phụ mẫu và cả tỷ tỷ.
Lần này có được manh mối, cậu nhất định phải dốc hết toàn lực đi tìm kiếm, thiết nghĩ thời gian rời khỏi tông môn sẽ khá lâu.
Sau khi đi vụ các lấy một lá Khai Trấn phù thì Thanh Lâm lại đi đến Đan các, nói lời tạm biệt với Đan tôn, sau đó lại giao phó lại vài việc với bọn người Bàng Liên Trùng, cuối cùng cậu đã đến được ven đầm nước.
“Tiểu tử thối, cũng xem như ngươi còn có lương tâm.” Một cái đầu chó to lớn chui ra, gừ Thanh Lâm một tiếng.
“Ta muốn ra khỏi tông môn, không biết sẽ rời khỏi bao lâu, lúc để ngươi hấp thu lần nữa thì không biết là năm nào tháng nào.” Thanh Lâm nói.
“Rời khỏi tông môn?”
Con chó đen ngẩn ra một lúc, đột nhiên giống như một đứa con hiếu thảo vậy, lăn lộn trong đầm nước kia.
“Vốn đã định sẵn mỗi tháng hấp thu một lần, ngươi như vậy thì biết năm nào tháng nào lão phu mới có thể hồi phục được đây...”
“Đứa bé như ngươi, không giữ lời hứa, không phải người tốt, ngươi, ngươi làm lão phu tức chết rồi...”
“Nếu không hấp thu, Thanh mỗ sẽ rời khỏi đây.” Giọng nói lạnh lùng thản nhiên truyền đến.
Một lát sau, lực hút vô cùng to lớn trực tiếp truyền đến từ trong miệng của con chó đen kia, ánh sáng đỏ chói lóa khiếp người kia, sau khi tu vi của Thanh Lâm nâng lên trung kỳ Linh Đan thì đã đạt đến khả năng có thể duy trì được hai ngàn tức.
Có điều, vẫn chỉ là trong cảnh giới hô mây gọi gió kia, theo như những gì Đế Linh nói, thực lực bây giờ của Thanh Lâm, cách mức độ có thể vật đổi sao dời vẫn còn rất lâu rất lâu
Đương nhiên, có thể duy trì ánh sáng đỏ đến hai ngàn tức cũng lại khiến sức mạnh của Thanh Lâm càng thêm mạnh hơn, so với những người cùng đẳng cấp, nếu Thanh Lâm chỉ dựa vào sức mạnh bây giờ hoàn toàn có thể chống đỡ lại, thậm chí hậu kỳ Linh Đan và cả đỉnh cao hậu kỳ Linh Đan cũng đều không phải đối thủ của cậu.
Chính vào lúc sau khi ánh sáng đỏ tăng mạnh thì cũng là lúc hư ảnh Đế Thần tăng cao đạt đến bốn trượng, hư ảnh này, bình thường Thanh Lâm sẽ không thể hiện rõ, với uy lực đó đủ để uy hiếp kỳ đầu cảnh giới Bổn Thần.
“Quá đáng tiếc, ngươi chỉ là cảnh giới Linh Đan, nếu là Chí Tôn thì tốt rồi, lão phu còn có thể hồi phục nhanh hơn một chút...” Hấp thu xong, con chó đen liếm liếm cái lưỡi nói.
Thanh Lâm không nói lời nào bèn quay lưng đi.
“Đợi đã!”
Thế nhưng lại chính vào lúc này, con chó đen đột nhiên mở miệng, đợi sau khi Thanh Lâm quay người đi, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Hãy cẩn thận Bổ Thiên các, tông môn này không hề đơn giản như ngươi nghĩ, chuyện Thánh tử của Bổ Thiên các kia cưới Tô Ảnh lần này, lão phú cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.”
Bước chân Thanh Lâm ngừng lại, không nói lời nào, khẽ gật đầu rồi rời khỏi nơi này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.