Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 8: Đừng nghĩ anh không xứng đáng được hạnh phúc
Võ Anh Thơ
07/03/2018
Bóng dáng cao gầy trầm lặng của Cao Đình xuất hiện trong đáy mắt ngạc nhiên của Dương Thảo, cô không ngờ anh chàng cũng đang ở đây.
- Anh Đình!
Tiếng gọi quen thuộc đã kéo Cao Đình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung. Bấy giờ anh mới phát hiện, cô chủ họ Dương đang đứng trước mặt mình. Bản thân không thích tiếp xúc nhiều với người khác tuy nhiên với cô gái này thì anh vẻ như chẳng hề mang ý định tránh né. Một cách chậm rãi, anh tiến đến gần rồi gật khẽ.
- Chào cô Thảo.
- Hiếm khi thấy anh bắt chuyện trước với em.
Nhìn Dương Thảo bằng đôi mắt tĩnh lặng, Cao Đình nhẹ nhàng đáp:
- Vì cô đã giúp tôi... Tôi biết, cha giao cho mình thực hiện việc tài trợ lễ phục cho trường đại học này là đề xuất của cô.
- Đừng quá đề cao em, vẫn là vì em muốn giúp anh Phong thôi.
- Nhưng sự thật, cô cũng đã nghĩ đến tôi.
Dương Thảo cười khẽ, sự quan tâm âm thầm này đã bị phát hiện rồi! Nam chính Cao Đình trong mắt cô là một người đáng ngưỡng mộ, đáng quý trọng nhưng cũng đáng thương. Sinh ra khi không có cha, tuổi thơ anh trải qua những lời gièm pha, chọc ghẹo từ mọi người xung quanh. Vì lẽ ấy, anh lớn lên mà không hề có nụ cười. Dù trách cứ nhưng sâu thẳm trong trái tim đóng kín đó lại mang nỗi khát khao được thấy mặt cha dù chỉ một lần, khát khao có một mái ấm trọn vẹn.
Số phận nghiệt ngã không thể cho Cao Đình sự đủ đầy. Lúc anh có mẹ thì không gặp được cha, đến khi ông xuất hiện nhìn nhận anh thì mẹ lại ra đi.
“Cảm giác Cao Đình có, dưới cơn mưa tầm tã cùng sự ra đi vĩnh viễn của người mẹ yêu dấu, chính là sự bù trừ giữa ánh sáng và bóng tối; giữa đau khổ và hạnh phúc; giữa có được và đánh mất. Đứa trẻ bất hạnh này hiểu, số phận chỉ trao cho mình mọi thứ theo cách 'một nửa', chẳng bao giờ có thể trọn vẹn. Giả như anh vui thì người bên cạnh phải gánh lấy khổ sở. Thế thì bản thân thà đau khổ để người khác được hạnh phúc...
Kể từ giờ Cao Đình sẽ nhắm mắt lại, bởi khi chìm trong bóng tối thì hoàng hôn hay là bình mình đã chẳng còn quan trọng nữa.
Kẻ chỉ mang đến bất hạnh như anh, nào đâu đáng được hạnh phúc?”
Dương Thảo nhớ mãi những dòng miêu tả của tác giả Mộng như thế, bất giác không kìm được cảm xúc mà nói với anh lời này:
- Sinh ra trên đời, vốn dĩ điều đó không phải là cái tội. Cao Đình à, xin đừng nghĩ anh không xứng đáng được hạnh phúc.
Câu nói lạ lùng đó khiến Cao Đình không khỏi nhìn Dương Thảo bằng ánh mắt kinh ngạc, có lẽ cũng giống Cao Phong, anh tự hỏi vì sao những từ ngữ ấy nghe như thể cô biết rất rõ về tuổi thơ, quá khứ lẫn cảm xúc đang che giấu của anh? Trong khoảnh khắc này, anh cảm giác bản thân vừa nhận được sự an ủi nhỏ nhoi.
- Cảm ơn cô...
Tiếp theo, chàng trai trầm mặc này đã nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng. Đối diện, Dương Thảo tiếp tục bất ngờ lần nữa nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.
Và khung cảnh hiếm có đó đã lọt vào tầm quan sát của Cao Phong. Nói chuyện với Cẩm Tú xong anh bước ra cổng trường, còn chưa kịp đến bên chiếc ô tô đang đỗ thì vô tình bắt gặp cuộc nói chuyện ở phía xa giữa Dương Thảo với Cao Đình. Anh khó hiểu vì sao cô lại đến đây, tiếp theo thì đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc bởi thấy đứa em trai luôn lặng lẽ u buồn ấy mỉm cười với Dương Thảo. Sống với nhau hơn mười năm, gần như anh chưa hề thấy Cao Đình cười...
“Chuyện gì vậy? Thằng Đình... vừa cười ư?”, dòng suy nghĩ này xuất hiện mau chóng trong đầu Cao Phong, sau đó anh lại nhìn qua Dương Thảo. Cô cũng mang một gương mặt thật dịu dàng như thể rất quý mến người đang đứng trước mặt. Cao Phong tự hỏi, hai người trở nên thân thiết từ bao giờ thế? Đứng nhìn khung cảnh kia trong dáng vẻ lặng thinh được một lúc, anh lẩm bẩm:
- À mà sao... mình phải bận tâm cái chuyện này chứ?
Cao Phong hờ hững mở cửa xe, ngồi vào bên trong. Ngay lúc đó, Cao Đình cũng chào Dương Thảo rồi bước lên xe ô tô Peugeot 202s. Còn lại một mình, Dương Thảo liền đưa mắt nhìn về phía bên kia, chiếc Chevrolet 1950s đã biến mất rồi. Vậy là Cao Phong đã rời khỏi đây trong lúc cô nói chuyện với Cao Đình. Thở dài, cô nghĩ hẳn Mai Cẩm Tú cũng về nhà rồi.
***
Người mà Dương Thảo gặp đầu tiên ở nhà họ Cao là Lương Bằng. Anh đang lau kính xe của chiếc Mercedes 190 Ponton - dòng xe sang trọng bậc nhất thời bấy giờ. Nhác trông thấy cô chủ họ Dương, Lương Bằng liền nở nụ cười tươi và lúc cô đã đứng trước mặt thì anh nheo mắt nói đùa:
- Hôm nay trông cô Thảo vẫn thật xinh đẹp và quyến rũ như mọi khi.
Dương Thảo bật cười, tự hỏi anh chàng này trở nên vui vẻ với mình từ bao giờ?
- Anh sắp cưới vợ hay sao mà tâm trạng vui thế?
- Đâu có, vì thấy cô nên tôi mới vui đấy. Cũng do mấy ngày rồi cô không đến đây, tôi cứ lo lắng cô còn buồn chuyện ngày hôm đó.
- Tôi có phải dạng con gái uỷ mị chỉ biết trốn trong phòng khóc lóc đâu.
Ngừng trêu đùa, bấy giờ Lương Bằng vừa nhìn cô vừa cười nhẹ nhàng trở lại:
- Cũng phải, cô là Dương Thảo còn gì! Cô đến tìm cậu Phong à?
Khẽ đảo mắt, Dương Thảo nghĩ hoá ra lý do mình đến nhà họ Cao cũng thật dễ đoán. Lần trước bị đối xử lạnh lùng như thế mà cô vẫn còn tìm Cao Phong, có “mặt dày” không? Cố tỏ vẻ bình thản, Dương Thảo đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi vu vơ:
- Hình như anh Phong chưa về.
- Chắc cậu ấy cũng sắp về đến thôi. Giờ thì cho tôi xem nào, vết đứt ở tay cô đấy.
Nói xong, một cách tự nhiên khi Lương Bằng giơ tay ra chờ đợi. Đối diện, Dương Thảo đắn đo chốc lát rồi cũng khẽ khàng đặt bàn tay lên tay anh. Chẳng phải vì ngại ngùng mà bởi cô không muốn có thêm một người phải lo lắng nữa. Vẫn giữ đúng phép tắc, Lương Bằng không vồn vã cầm tay Dương Thảo mà chỉ đưa nhẹ lòng bàn tay đó lên ngang tầm, nhìn vào vết thương sắp lành kia.
Và lần nữa, cái khung cảnh đó lại đập vào mắt Cao Phong. Vì mải nói chuyện nên Dương Thảo lẫn Lương Bằng đều chẳng hề nghe tiếng xe ô tô chạy vào sân, đấy là lý do họ đã để anh chứng kiến cái màn “cầm tay” có một không hai ấy. Vừa xuống xe là cậu Hai này tiếp tục kinh ngạc trước hành động khá thân thiết giữa hai người nọ. Anh đứng nhìn chăm chú, trông rõ nét mặt của hôn thê cũng đang vui vẻ. Vì sao đứng trước anh, Dương Thảo chỉ luôn cương nghị và mạnh mẽ?
- Hết Cao Đình rồi đến Lương Bằng... Cô cũng dễ kết bạn quá, Dương Thảo!
Có một nỗi bứt rứt khó tả, Cao Phong đóng mạnh cửa xe lại. Âm thanh ấy khiến hai người kia liền quay qua, thấy Cao Phong đang bước đến. Họ rút tay lại, hành động chậm rãi ấy phản chiếu trong đôi mắt lạnh tanh của anh.
- Cậu mới về! - Nhận ra cậu chủ không được vui, Lương Bằng cười bảo - Cô Thảo lại đến thăm cậu này.
Cao Phong khẽ đảo mắt sang Dương Thảo, lại thế nữa, vẫn là gương mặt điềm nhiên cương nghị chứ không phải nét dịu dàng ân cần như vừa rồi. Dương Thảo lẫn Mai Cẩm Tú đều giống y nhau, lý nào anh đáng ghét vậy à?
- Thăm làm gì, cô khỏi đến càng tốt!
Tự dưng Cao Phong hơi khựng lại, nghĩ mình có nói quá đáng không? Sự thật, trước đó anh đã nghĩ nếu Dương Thảo đến nhà họ Cao lần nữa thì anh sẽ hỏi: “Cô vẫn khoẻ chứ?” ấy vậy sao lúc này anh lại buông lời lạnh nhạt đến vậy?
- Cậu đừng nói thế.
- Không sao đâu anh Bằng, tôi cũng quen rồi.
Nghe chất giọng thản nhiên nhưng hơi trầm từ Dương Thảo là đột nhiên Cao Phong thấy có chút gì đấy nặng nề nơi lồng ngực, để rồi đôi chân chẳng thể đứng lại lâu hơn mà nhanh chóng xoay gót bỏ đi vào nhà. Anh không rõ về một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó đang đuổi theo khiến mình phải lẩn tránh.
Dõi theo bóng anh sau cánh cửa, Dương Thảo cố dằn xuống một tiếng thở dài.
Trông thấy con trai, bà Hoàng ngồi uống trà nơi đại sảnh liền cất tiếng hỏi:
- Con vừa đi đâu về thế?
- Dạ thưa mẹ, con từ xưởng vải về. - Cao Phong trả lời.
- Thế à?
Buông hai từ lấp lửng xong, bà Hoàng đưa tách trà lên môi uống thêm ngụm nữa, tiếp theo bảo bà Viên đi chuẩn bị cơm trưa cho cậu chủ. Lúc Cao Phong vừa rời phòng thì hai người đàn ông mặc veston đen đi vào.
- Thưa, chúng tôi đã theo dõi cậu Phong theo lời dặn của bà. Cậu vừa đến trường đại học gặp một nữ sinh viên tên Mai Cẩm Tú.
- Cô ta gia thế ra sao?
- Chỉ là con gái của một người bán giày thôi ạ.
Đặt tách trà lên bàn, đôi mắt bà Hoàng ánh lên tia nhìn sắc bén, miệng cười nhạt:
- Mai Cẩm Tú? Cái tên thật đẹp... Lại còn học ở trường đại học ấy.
Dễ đoán là bà đang nghĩ đến ai, chính là mẹ của Cao Đình - một phụ nữ xinh đẹp thuỳ mị mang cái tên Lệ Trầm, người nắm giữ trái tim của Cao Lim.
***
Linh cảm mách bảo Dương Thảo hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, và dĩ nhiên là liên quan đến Mai Cẩm Tú! Nếu nhớ đúng thì trong “Yêu em tựa hơi thở” sẽ diễn ra sự việc thế này: bà Hoàng sai người đến tiệm giày của ông Mai Văn Cửu, tức cha của Cẩm Tú, đập phá đồ đạc đồng thời cảnh báo cô không được đến gần Cao Phong! Dương Thảo chẳng thể biết rõ, chi tiết ấy sẽ diễn ra vào lúc nào. Cuối cùng cô đành đến nhà họ Cao gặp Cao Đình cốt nhắc nhở anh hãy ở bên Cẩm Tú.
Dương Thảo bước vào đại sảnh, đi theo còn có Xuân. Đưa mắt quan sát căn phòng vắng vẻ, cô chỉ thấy có mỗi bà Viên đang lau chùi mấy bình hoa cổ.
- Cậu Đình có ở nhà không?
- Dạ chào cô, vừa nãy cậu Đình với cậu Phong đều đến xưởng vải rồi ạ.
Khẽ đảo mắt, Dương Thảo quên mất rằng buổi trưa thì cả hai anh em họ đều đến xưởng vải làm việc. Lúc bà Viên rời khỏi đây thì cô quay qua Xuân định nói cả hai về thôi thì bất chợt nghe âm thanh nói chuyện khe khẽ phát ra từ phòng trà. Hướng mắt về phía căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang, cô thấy thấp thoáng bóng bà Hoàng qua cánh cửa khép hờ.
Đưa tay lên môi làm dấu với Xuân, Dương Thảo chậm rãi bước đến gần cửa phòng rồi nhìn vào trong. Bà Hoàng đang ngồi bên bàn trà, đối diện là sáu người đàn ông mặc veston đen mà một lúc sau cô mới biết đấy là vệ sĩ của bà.
- Đã cho người đến nhà của Mai Cẩm Tú chưa?
Dương Thảo ngạc nhiên, càng nhích chân lại gần hơn để nghe cho rõ.
- Dạ thưa bà, tôi đã sai người đi làm rồi. - Một người trong số vệ sĩ đáp lời.
- Ừm, nhất định phải cho cái nhà đó biết: Chớ nên trèo cao kẻo té đau!
Vậy là cái tình tiết “bà Hoàng bảo người đến đập phá tiệm giày của ông Cửu” trong cuốn tiểu thuyết đã diễn ra!
- Hắt xì!
Dương Thảo giật mình quay qua và bắt gặp Xuân đang bịt miệng, ánh mắt hốt hoảng vì hắt hơi ngay đúng thời điểm này. Vừa lúc cô nghe giọng bà Hoàng:
- Ai đấy? Là bà Viên à?
Nguy rồi! Vừa nhủ thầm, Dương Thảo vừa nắm tay Xuân rời khỏi chỗ này thật nhanh chóng. Nhưng bà Hoàng đã kịp trông thấy cô!
Bước chân vội vã tiến ra cửa bỗng dưng dừng lại bởi Dương Thảo nghe âm thanh đuổi theo từ phía sau, đoán biết là nhóm vệ sĩ của bà Hoàng. Cùng lúc cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ngay cổng nhà họ Cao cũng xuất hiện một nhóm người mặc veston. Dương Thảo hiểu, bản thân đã bị bao vây! Chắc chắn bà Hoàng sẽ không để cô rời khỏi đây. Nhưng cô đang lo lắng cho cha con của Mai Cẩm Tú.
- Xuân! - Dương Thảo gọi khẽ nhưng dứt khoát - Em mau lẻn ra cổng sau rồi đến xưởng vải báo cho cậu biết Mai Cẩm Tú đang gặp nguy hiểm!
- Nhưng còn cô thì sao ạ?
- Bà Hoàng sẽ không để chị rời khỏi nên chị phải ở lại đây thôi! Em đi nhanh lên!
- Dạ... Mà em nên báo cho cậu nào hả cô?
Nếu là mọi lần, Dương Thảo chẳng hề chần chừ mà nói ngay hai từ “cậu Đình” thế nhưng ngay lúc đó cô lại nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Cao Phong khi thấy Mai Cẩm Tú bị thương, vì vậy sau cùng cô đã đưa ra một lựa chọn khác:
- Cậu Phong...! Báo cho cậu Phong biết! Mau lên! Đăng bởi: voanhtho
- Anh Đình!
Tiếng gọi quen thuộc đã kéo Cao Đình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung. Bấy giờ anh mới phát hiện, cô chủ họ Dương đang đứng trước mặt mình. Bản thân không thích tiếp xúc nhiều với người khác tuy nhiên với cô gái này thì anh vẻ như chẳng hề mang ý định tránh né. Một cách chậm rãi, anh tiến đến gần rồi gật khẽ.
- Chào cô Thảo.
- Hiếm khi thấy anh bắt chuyện trước với em.
Nhìn Dương Thảo bằng đôi mắt tĩnh lặng, Cao Đình nhẹ nhàng đáp:
- Vì cô đã giúp tôi... Tôi biết, cha giao cho mình thực hiện việc tài trợ lễ phục cho trường đại học này là đề xuất của cô.
- Đừng quá đề cao em, vẫn là vì em muốn giúp anh Phong thôi.
- Nhưng sự thật, cô cũng đã nghĩ đến tôi.
Dương Thảo cười khẽ, sự quan tâm âm thầm này đã bị phát hiện rồi! Nam chính Cao Đình trong mắt cô là một người đáng ngưỡng mộ, đáng quý trọng nhưng cũng đáng thương. Sinh ra khi không có cha, tuổi thơ anh trải qua những lời gièm pha, chọc ghẹo từ mọi người xung quanh. Vì lẽ ấy, anh lớn lên mà không hề có nụ cười. Dù trách cứ nhưng sâu thẳm trong trái tim đóng kín đó lại mang nỗi khát khao được thấy mặt cha dù chỉ một lần, khát khao có một mái ấm trọn vẹn.
Số phận nghiệt ngã không thể cho Cao Đình sự đủ đầy. Lúc anh có mẹ thì không gặp được cha, đến khi ông xuất hiện nhìn nhận anh thì mẹ lại ra đi.
“Cảm giác Cao Đình có, dưới cơn mưa tầm tã cùng sự ra đi vĩnh viễn của người mẹ yêu dấu, chính là sự bù trừ giữa ánh sáng và bóng tối; giữa đau khổ và hạnh phúc; giữa có được và đánh mất. Đứa trẻ bất hạnh này hiểu, số phận chỉ trao cho mình mọi thứ theo cách 'một nửa', chẳng bao giờ có thể trọn vẹn. Giả như anh vui thì người bên cạnh phải gánh lấy khổ sở. Thế thì bản thân thà đau khổ để người khác được hạnh phúc...
Kể từ giờ Cao Đình sẽ nhắm mắt lại, bởi khi chìm trong bóng tối thì hoàng hôn hay là bình mình đã chẳng còn quan trọng nữa.
Kẻ chỉ mang đến bất hạnh như anh, nào đâu đáng được hạnh phúc?”
Dương Thảo nhớ mãi những dòng miêu tả của tác giả Mộng như thế, bất giác không kìm được cảm xúc mà nói với anh lời này:
- Sinh ra trên đời, vốn dĩ điều đó không phải là cái tội. Cao Đình à, xin đừng nghĩ anh không xứng đáng được hạnh phúc.
Câu nói lạ lùng đó khiến Cao Đình không khỏi nhìn Dương Thảo bằng ánh mắt kinh ngạc, có lẽ cũng giống Cao Phong, anh tự hỏi vì sao những từ ngữ ấy nghe như thể cô biết rất rõ về tuổi thơ, quá khứ lẫn cảm xúc đang che giấu của anh? Trong khoảnh khắc này, anh cảm giác bản thân vừa nhận được sự an ủi nhỏ nhoi.
- Cảm ơn cô...
Tiếp theo, chàng trai trầm mặc này đã nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng. Đối diện, Dương Thảo tiếp tục bất ngờ lần nữa nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.
Và khung cảnh hiếm có đó đã lọt vào tầm quan sát của Cao Phong. Nói chuyện với Cẩm Tú xong anh bước ra cổng trường, còn chưa kịp đến bên chiếc ô tô đang đỗ thì vô tình bắt gặp cuộc nói chuyện ở phía xa giữa Dương Thảo với Cao Đình. Anh khó hiểu vì sao cô lại đến đây, tiếp theo thì đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc bởi thấy đứa em trai luôn lặng lẽ u buồn ấy mỉm cười với Dương Thảo. Sống với nhau hơn mười năm, gần như anh chưa hề thấy Cao Đình cười...
“Chuyện gì vậy? Thằng Đình... vừa cười ư?”, dòng suy nghĩ này xuất hiện mau chóng trong đầu Cao Phong, sau đó anh lại nhìn qua Dương Thảo. Cô cũng mang một gương mặt thật dịu dàng như thể rất quý mến người đang đứng trước mặt. Cao Phong tự hỏi, hai người trở nên thân thiết từ bao giờ thế? Đứng nhìn khung cảnh kia trong dáng vẻ lặng thinh được một lúc, anh lẩm bẩm:
- À mà sao... mình phải bận tâm cái chuyện này chứ?
Cao Phong hờ hững mở cửa xe, ngồi vào bên trong. Ngay lúc đó, Cao Đình cũng chào Dương Thảo rồi bước lên xe ô tô Peugeot 202s. Còn lại một mình, Dương Thảo liền đưa mắt nhìn về phía bên kia, chiếc Chevrolet 1950s đã biến mất rồi. Vậy là Cao Phong đã rời khỏi đây trong lúc cô nói chuyện với Cao Đình. Thở dài, cô nghĩ hẳn Mai Cẩm Tú cũng về nhà rồi.
***
Người mà Dương Thảo gặp đầu tiên ở nhà họ Cao là Lương Bằng. Anh đang lau kính xe của chiếc Mercedes 190 Ponton - dòng xe sang trọng bậc nhất thời bấy giờ. Nhác trông thấy cô chủ họ Dương, Lương Bằng liền nở nụ cười tươi và lúc cô đã đứng trước mặt thì anh nheo mắt nói đùa:
- Hôm nay trông cô Thảo vẫn thật xinh đẹp và quyến rũ như mọi khi.
Dương Thảo bật cười, tự hỏi anh chàng này trở nên vui vẻ với mình từ bao giờ?
- Anh sắp cưới vợ hay sao mà tâm trạng vui thế?
- Đâu có, vì thấy cô nên tôi mới vui đấy. Cũng do mấy ngày rồi cô không đến đây, tôi cứ lo lắng cô còn buồn chuyện ngày hôm đó.
- Tôi có phải dạng con gái uỷ mị chỉ biết trốn trong phòng khóc lóc đâu.
Ngừng trêu đùa, bấy giờ Lương Bằng vừa nhìn cô vừa cười nhẹ nhàng trở lại:
- Cũng phải, cô là Dương Thảo còn gì! Cô đến tìm cậu Phong à?
Khẽ đảo mắt, Dương Thảo nghĩ hoá ra lý do mình đến nhà họ Cao cũng thật dễ đoán. Lần trước bị đối xử lạnh lùng như thế mà cô vẫn còn tìm Cao Phong, có “mặt dày” không? Cố tỏ vẻ bình thản, Dương Thảo đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi vu vơ:
- Hình như anh Phong chưa về.
- Chắc cậu ấy cũng sắp về đến thôi. Giờ thì cho tôi xem nào, vết đứt ở tay cô đấy.
Nói xong, một cách tự nhiên khi Lương Bằng giơ tay ra chờ đợi. Đối diện, Dương Thảo đắn đo chốc lát rồi cũng khẽ khàng đặt bàn tay lên tay anh. Chẳng phải vì ngại ngùng mà bởi cô không muốn có thêm một người phải lo lắng nữa. Vẫn giữ đúng phép tắc, Lương Bằng không vồn vã cầm tay Dương Thảo mà chỉ đưa nhẹ lòng bàn tay đó lên ngang tầm, nhìn vào vết thương sắp lành kia.
Và lần nữa, cái khung cảnh đó lại đập vào mắt Cao Phong. Vì mải nói chuyện nên Dương Thảo lẫn Lương Bằng đều chẳng hề nghe tiếng xe ô tô chạy vào sân, đấy là lý do họ đã để anh chứng kiến cái màn “cầm tay” có một không hai ấy. Vừa xuống xe là cậu Hai này tiếp tục kinh ngạc trước hành động khá thân thiết giữa hai người nọ. Anh đứng nhìn chăm chú, trông rõ nét mặt của hôn thê cũng đang vui vẻ. Vì sao đứng trước anh, Dương Thảo chỉ luôn cương nghị và mạnh mẽ?
- Hết Cao Đình rồi đến Lương Bằng... Cô cũng dễ kết bạn quá, Dương Thảo!
Có một nỗi bứt rứt khó tả, Cao Phong đóng mạnh cửa xe lại. Âm thanh ấy khiến hai người kia liền quay qua, thấy Cao Phong đang bước đến. Họ rút tay lại, hành động chậm rãi ấy phản chiếu trong đôi mắt lạnh tanh của anh.
- Cậu mới về! - Nhận ra cậu chủ không được vui, Lương Bằng cười bảo - Cô Thảo lại đến thăm cậu này.
Cao Phong khẽ đảo mắt sang Dương Thảo, lại thế nữa, vẫn là gương mặt điềm nhiên cương nghị chứ không phải nét dịu dàng ân cần như vừa rồi. Dương Thảo lẫn Mai Cẩm Tú đều giống y nhau, lý nào anh đáng ghét vậy à?
- Thăm làm gì, cô khỏi đến càng tốt!
Tự dưng Cao Phong hơi khựng lại, nghĩ mình có nói quá đáng không? Sự thật, trước đó anh đã nghĩ nếu Dương Thảo đến nhà họ Cao lần nữa thì anh sẽ hỏi: “Cô vẫn khoẻ chứ?” ấy vậy sao lúc này anh lại buông lời lạnh nhạt đến vậy?
- Cậu đừng nói thế.
- Không sao đâu anh Bằng, tôi cũng quen rồi.
Nghe chất giọng thản nhiên nhưng hơi trầm từ Dương Thảo là đột nhiên Cao Phong thấy có chút gì đấy nặng nề nơi lồng ngực, để rồi đôi chân chẳng thể đứng lại lâu hơn mà nhanh chóng xoay gót bỏ đi vào nhà. Anh không rõ về một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó đang đuổi theo khiến mình phải lẩn tránh.
Dõi theo bóng anh sau cánh cửa, Dương Thảo cố dằn xuống một tiếng thở dài.
Trông thấy con trai, bà Hoàng ngồi uống trà nơi đại sảnh liền cất tiếng hỏi:
- Con vừa đi đâu về thế?
- Dạ thưa mẹ, con từ xưởng vải về. - Cao Phong trả lời.
- Thế à?
Buông hai từ lấp lửng xong, bà Hoàng đưa tách trà lên môi uống thêm ngụm nữa, tiếp theo bảo bà Viên đi chuẩn bị cơm trưa cho cậu chủ. Lúc Cao Phong vừa rời phòng thì hai người đàn ông mặc veston đen đi vào.
- Thưa, chúng tôi đã theo dõi cậu Phong theo lời dặn của bà. Cậu vừa đến trường đại học gặp một nữ sinh viên tên Mai Cẩm Tú.
- Cô ta gia thế ra sao?
- Chỉ là con gái của một người bán giày thôi ạ.
Đặt tách trà lên bàn, đôi mắt bà Hoàng ánh lên tia nhìn sắc bén, miệng cười nhạt:
- Mai Cẩm Tú? Cái tên thật đẹp... Lại còn học ở trường đại học ấy.
Dễ đoán là bà đang nghĩ đến ai, chính là mẹ của Cao Đình - một phụ nữ xinh đẹp thuỳ mị mang cái tên Lệ Trầm, người nắm giữ trái tim của Cao Lim.
***
Linh cảm mách bảo Dương Thảo hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, và dĩ nhiên là liên quan đến Mai Cẩm Tú! Nếu nhớ đúng thì trong “Yêu em tựa hơi thở” sẽ diễn ra sự việc thế này: bà Hoàng sai người đến tiệm giày của ông Mai Văn Cửu, tức cha của Cẩm Tú, đập phá đồ đạc đồng thời cảnh báo cô không được đến gần Cao Phong! Dương Thảo chẳng thể biết rõ, chi tiết ấy sẽ diễn ra vào lúc nào. Cuối cùng cô đành đến nhà họ Cao gặp Cao Đình cốt nhắc nhở anh hãy ở bên Cẩm Tú.
Dương Thảo bước vào đại sảnh, đi theo còn có Xuân. Đưa mắt quan sát căn phòng vắng vẻ, cô chỉ thấy có mỗi bà Viên đang lau chùi mấy bình hoa cổ.
- Cậu Đình có ở nhà không?
- Dạ chào cô, vừa nãy cậu Đình với cậu Phong đều đến xưởng vải rồi ạ.
Khẽ đảo mắt, Dương Thảo quên mất rằng buổi trưa thì cả hai anh em họ đều đến xưởng vải làm việc. Lúc bà Viên rời khỏi đây thì cô quay qua Xuân định nói cả hai về thôi thì bất chợt nghe âm thanh nói chuyện khe khẽ phát ra từ phòng trà. Hướng mắt về phía căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang, cô thấy thấp thoáng bóng bà Hoàng qua cánh cửa khép hờ.
Đưa tay lên môi làm dấu với Xuân, Dương Thảo chậm rãi bước đến gần cửa phòng rồi nhìn vào trong. Bà Hoàng đang ngồi bên bàn trà, đối diện là sáu người đàn ông mặc veston đen mà một lúc sau cô mới biết đấy là vệ sĩ của bà.
- Đã cho người đến nhà của Mai Cẩm Tú chưa?
Dương Thảo ngạc nhiên, càng nhích chân lại gần hơn để nghe cho rõ.
- Dạ thưa bà, tôi đã sai người đi làm rồi. - Một người trong số vệ sĩ đáp lời.
- Ừm, nhất định phải cho cái nhà đó biết: Chớ nên trèo cao kẻo té đau!
Vậy là cái tình tiết “bà Hoàng bảo người đến đập phá tiệm giày của ông Cửu” trong cuốn tiểu thuyết đã diễn ra!
- Hắt xì!
Dương Thảo giật mình quay qua và bắt gặp Xuân đang bịt miệng, ánh mắt hốt hoảng vì hắt hơi ngay đúng thời điểm này. Vừa lúc cô nghe giọng bà Hoàng:
- Ai đấy? Là bà Viên à?
Nguy rồi! Vừa nhủ thầm, Dương Thảo vừa nắm tay Xuân rời khỏi chỗ này thật nhanh chóng. Nhưng bà Hoàng đã kịp trông thấy cô!
Bước chân vội vã tiến ra cửa bỗng dưng dừng lại bởi Dương Thảo nghe âm thanh đuổi theo từ phía sau, đoán biết là nhóm vệ sĩ của bà Hoàng. Cùng lúc cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ngay cổng nhà họ Cao cũng xuất hiện một nhóm người mặc veston. Dương Thảo hiểu, bản thân đã bị bao vây! Chắc chắn bà Hoàng sẽ không để cô rời khỏi đây. Nhưng cô đang lo lắng cho cha con của Mai Cẩm Tú.
- Xuân! - Dương Thảo gọi khẽ nhưng dứt khoát - Em mau lẻn ra cổng sau rồi đến xưởng vải báo cho cậu biết Mai Cẩm Tú đang gặp nguy hiểm!
- Nhưng còn cô thì sao ạ?
- Bà Hoàng sẽ không để chị rời khỏi nên chị phải ở lại đây thôi! Em đi nhanh lên!
- Dạ... Mà em nên báo cho cậu nào hả cô?
Nếu là mọi lần, Dương Thảo chẳng hề chần chừ mà nói ngay hai từ “cậu Đình” thế nhưng ngay lúc đó cô lại nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Cao Phong khi thấy Mai Cẩm Tú bị thương, vì vậy sau cùng cô đã đưa ra một lựa chọn khác:
- Cậu Phong...! Báo cho cậu Phong biết! Mau lên! Đăng bởi: voanhtho
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.