Chương 1: Con cá nó sắp chết trương lên rồi!!!
CheeryChip
08/11/2013
Một buổi sáng vừa mới tới lớp vẽ, nhìn thấy cái Hiền hôm nay mặc bộ xường xám trong suốt, lộ ra hòn non bộ căng tròn nhiều xôi ít lá, Mai
trố mắt nhìn, miệng không ngừng rên rỉ vì ghen tức.
- Mày ăn mặc cái kiểu gì đấy? Ở đâu ra cái kiểu lõa lỗ như thế này đấy hả? Định làm nóng mắt tao à?
- Thôi đê! Bà gato thì cứ nói thẳng ra! Sao phải chê nhau thế! Thích bỏ xừ ra còn còn cứ làm trò!- Cái Hiền ngoa nguýt.
- Này! Tao chả phải thằng Hoàng để mà phải thích ngực mày nhé!
- Ừ! Đúng rồi! Em mặc để cho anh ý thích chứ có phải để cho chị ngắm đâu? Ảnh hưởng gì tới chị nhờ?
- Ơ thế mày định mặc như thế này để đi gặp thằng Hoàng á?
- Vâng...- Cái Hiền chớp chớp mắt trả lời- Em đang nghĩ đến lúc đi bên cạnh, khoác tay, ngực em sẽ tì vào vai anh ý chị ạ! Như thế này này! Liệu Hoàng có cảm nhận được gì không nhỉ?- Vừa nói, Hiền vừa nhanh tay vòng qua tay khuỷu tay cái Mai, giả vờ ấn ấn…khiến mặt con bé nóng bừng lên, nó giãy nảy ra gào thét.
- Mày điên rồi! Cẩn thận không thằng bé lại “zửng” hết cả lên đấy! Ha ha ha!
- Thì chính là như thế… mà có lẽ nào… hay là như thế chị nhỉ! Ha ha ha! Liệu bọn con trai có dễ “zửng” thế không chị?
- Chị chỉ sợ á… Kiểu đang đi với nhau xong mày đi ngoài lề đường ý, rồi bất thình lình một chiếc ô tô lao tới, mày tránh không kịp, nó hoảng hốt quá vội kéo tay ôm trầm mày vào lòng…
Mai chưa kể hết lời, Hiền đã sáng rực mắt rồi vội nhảy vào họng nó.
- Và Hoàng sẽ ôm trầm lấy em, và em sẽ cảm nhận được có thứ gì đó cương cứng chọc vào bụng mình!
- Chuẩn rồi! Ha ha ha! Mong là không chọc vào phía dưới!- Nói xong, hai con ôm bụng cười gập cả người.
- À! Nhưng mà còn một cái kiểu nữa…- Vừa nói, Mai vừa đưa tay chống lên cằm đăm chiêu suy nghĩ.
- Kiểu gì chị?
- Chị đang nghĩ… khi mà chúng mình ngồi sau xe tụi nó ý…Mà chúng mình ôm chặt cứng lấy bụng chúng nó… thì liệu lưng nó có bị lõm vào hai bên không nhỉ?
- Chị có muốn thử không? Ra đây em thử cho?- Vừa nói dứt lời, cái Hiền liền nhào tới, ôm chặt cứng lấy cái Mai từ phía sau lưng, áp sát hai quả bưởi năm roi của mình vào lưng nó, khiến con bé thấy nóng ran cả mặt… Cảm giác nghẹt thở ngập ngụa cả tâm trí… Nó cố sức vùng ra, ôm họng thở.
- Mày điên à? Sao mày cứ sồn sồn như hấp diêm tao thế? Kinh quá đi mất!
- Chị thấy kinh thôi… Chứ bọn con trai nó chả kinh đâu! À! Hay bà thử ôm tôi phát xem nào?
- Nhưng tao không to như mày… chắc chả có cảm giác gì đâu…
- Cứ thử đi xem nào!
Nói rồi, Mai cũng chỉnh chang lại linh kiện, rồi nhẹ nhàng vòng hai tay ra trước bụng Hiền, ôm chặt cứng. Hiền đứng im một lúc, rồi trầm ngâm nhận xét.
- Cũng sướng phết đấy chị ạ!!!
Kết thúc một buổi học bệnh hoạn, cái Mai lại thở dài, một mình đi về trên quãng đường dài lạnh lẽo. Bỗng, có một chút tủi thân len lên trong tâm trí nó…
Thế đấy! Giờ thì Hiền cũng sắp có gấu rồi, Quyên thì sắp lấy chồng, Chi cũng có người yêu, Mai Bé thì sớm muộn gì cũng có… chỉ còn mỗi con gái ế này là chẳng có ai.
Mà nói chẳng có ai thì cũng không hẳn là đúng!
Nó có người để thích đấy chứ?
Nhưng vấn đề là nó thích anh… nhưng mà dường như anh lại chẳng hề thích nó…
Đã năm ngày nay anh không chủ động nhắn tin cho nó rồi đấy!
Con trai khó hiểu thật!
Ban đầu thì tấn công dồn dập, xong xuôi lại đột ngột biến mất!
Để lại cho nạn nhân một thứ cảm xúc hụt hẫng, nhung nhớ đến vô cùng…
Mặc dù nó biết anh đang chơi trò gây mê rồi bỏ trốn. Nó còn lạ gì trò này? Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên nó dính chưởng.
Thế đấy! Yêu đương cũng phải qua năm bảy người rồi, vậy mà đối với nó tình nào cũng như tình đầu… Song ngư mà! Nhạy cảm lắm!
Bâng quơ với những suy nghĩ mông lúc làm rối trí suốt cả quãng đường từ trường về tới tận cửa nhà. Nó ngớ người ra… đi đường mà tâm hồn cứ treo ngược cành cây hệt như một con ngớ ngẩn. May không tai nạn!
……
Trở về nhà, lục lại những dòng tin nhắn cũ từ năm ngày trước. Cảm giác vô cùng khó chịu xen lẫn phần nhiều khó hiểu cứ đan xen trong tâm trí nó.
Tại sao lại như thế nhỉ? Rõ ràng lần cuối cùng nhắn tin, anh ta vẫn còn rất bình thường, rất ngọt ngào. Thậm chí còn tự tay ship đồ ăn đến tận chỗ làm cho mình nữa? Vậy mà đùng một phát… Anh ta bỏ trốn…
Mà mình là con gái… Mình là con gái, phải biết giữ giá, không thể cứ thích thú nhớ nhung một thằng con trai đến điên đảo là lồng lộn lên nhắn tin cho hắn được. Không thể được! Phải kiềm chế lại.
Thở đều… thở đều…
Cố gắng mách bảo bản thân phải quay trở về trạng thái tâm lý bình tĩnh như lúc ban đầu. Khi mà nó vẫn còn ở thế bị động, được quan tâm, yêu chiều, chăm chút.
Nhưng đến khi quay lại với thực tại… thì rút cục cũng chỉ còn vỏn vẹn lại hai từ ”Vỡ mộng!”.
……………
Ngồi ngơ ngẩn hết đứng lên rồi lại ngồi xuống ở ngoài cầu thang, bỗng, có một tin nhắn wechat hiện lên trên màn hình, nó vội vàng nhấn mở.
Một tin nhắn thoại được gửi tới từ nick “Mẹ Mìn” hiện lên. Mắt Mai khẽ sáng ngời.
“À! Em Mìn xinh đẹp! Mở ra để nghe giọng thánh thót chim hót của ẻm nào!”. Nghĩ rồi, nó liền nhanh chóng mở tin thoại ra nghe.
- A lô! Chị Mai à! Chuyện của chị với anh 88 kia như thế nào rồi? Anh ý đã có động tĩnh gì với chị chưa?- Giọng Mìn cất lên thánh thót, ngọt ngào như thằng công công vừa bị thiến.
Lại hỏi chuyện tình yêu? Chuyện đã đang chẳng ra gì mà cứ đụng vào nỗi đau của người ta? Tại sao chúng mày lại nhẫn tâm thế? Mai thở dài, nhưng vẫn đành miễn cưỡng trả lời lại.
- Vẫn thế em ạ! Chẳng thèm nhắn tin cho chị gì cả… Mất tích từ ngày đấy luôn! Buồn ơi là sầu!
- Eo ơi eo ơiii! Khiếp sao thằng này cáo già thế? Lần trước em cũng bị một thằng gây mê rồi bỏ trốn như thế đấy! Nhưng nó chỉ lặn có ba ngày thôi! Khiếp lần này chị gặp phải đối thủ rồi Mai ạ!
- Ừ! Thì chị cũng biết thế! Nhưng mà chị đang không biết phải làm thế nào ý! Chả nhẽ bây giờ chị lại chủ động nhắn tin hỏi thăm anh ý. Như thế có quá trơ lắm không? Chị là con gái cơ mà… Trời ơi! Chị cũng phải giữ giá chứ…
- Ui zời ơi! Thời buổi nào rồi? 2012 rồi chị ơi! Con gái bây giờ phải chủ động! Thoải mái đê! Vô tư đê! Yêu là phải lao vào mà chiếm đoạt chị ạ! Như em đây này! Hồi ý nó cứ bơ em suốt em phải nhờ bạn bè mô kích đấy chứ! Thế chị có bạn bè gì chung cả anh ý không?
Ừ thì cũng có! Nhưng mà theo chị nghĩ thì thằng gián điệp này nó hai mang. Mà dự là mang bên ông kia to hơn em ạ! Nên chị chả tin tưởng được gì… Biết đâu nhỡ ra mình tâm sự cả nó xong nó lại kể với ông kia. Xong hai thằng cười khoái trá với nhau vì đã lừa được một con gà như chị thì sao???
- Ừ! Cũng đúng! Nhưng mà chị cứ sợ được cái này mất cái kia như thế thì làm sao mà thay đổi tình hình được. Bây giờ chị phải nghe em, chị thử nhắn tin cho anh ý đi…
- Nhắn như thế nào? Chị xấu hổ lắm! Nói thật là đời chị yêu đương chưa bao giờ phải chủ động ! Thề... Thế mới đau chứ!- Mai vừa nói, giọng nó than thở như kiểu chẳng hiểu đang khóc hay là cười.
- Thì nói hết, tâm sự hết ra. Trong năm ngày này chị cảm thấy gì? Chị nhớ anh ý như thế nào? Chị nói hết ra! Như khi chị than thở với em ý! Ui zời đơn giản hóa mọi chuyện đi. Song ngư chúng mình là hay suy nghĩ lắm…
- Ừ đấy! Công nhận luôn! Song ngư chúng mình hay suy nghĩ cực kì. Mà càng nghĩ thì lại càng tiêu cực luôn… Có khi sự thật nó lại chẳng căng thẳng đến mức ấy ý!- Mai nói, giọng nó hồ hởi như thể đang tự an ủi cho bản thân mình, vớt vát chút hy vọng cuối cùng.
- Đấy! Nghĩ được thế là tốt rồi! Thôi! Bà nhắn tin cho anh ý đi nhé! Xong có gì kể lại cho em!- Nói rồi, Mìn liền tắt thoại. Chất giọng thánh thót như oanh vàng của nó rồi cũng đến hồi ngắt sóng.
Kết thúc một hồi tâm sự nỉ non với cô em gái và cũng là độc giả trung thành quen trên facebook, Mai lại chìm vào run rẩy. Nhấc máy điện thoại lên, bấm vào số anh ấy. Cứ hết click lên, rồi lại hạ máy xuống. Nhịp tim nó mỗi lúc một gấp gáp. Nó thở càng lúc càng mạnh hơn… Cảm giác chân tay bủn rủn không điều khiển nổi mình nữa rồi!
Nhỡ… Nhỡ ra bây giờ nhắn tin mà anh ấy không nhắn lại thì làm thế nào?
Mất mặt chết mất!
Hoặc giả như anh ý sẽ nhắn lại ngay… thì sẽ phải trả lời như thế nào?
Nhỡ rối quá lại thành nói hớ thì sao?
Hay là…
Thôi được rồi…
Cuối cùng thì cũng phải nghĩ đến cách tối giản nhất – thu âm vào điện thoại rồi gửi lên soundcloud cho anh ấy nghe.
Chẳng còn gì an toàn hơn luôn!
Nghĩ thế, Mai lập tức bắt tay vào hành động.
- Mày ăn mặc cái kiểu gì đấy? Ở đâu ra cái kiểu lõa lỗ như thế này đấy hả? Định làm nóng mắt tao à?
- Thôi đê! Bà gato thì cứ nói thẳng ra! Sao phải chê nhau thế! Thích bỏ xừ ra còn còn cứ làm trò!- Cái Hiền ngoa nguýt.
- Này! Tao chả phải thằng Hoàng để mà phải thích ngực mày nhé!
- Ừ! Đúng rồi! Em mặc để cho anh ý thích chứ có phải để cho chị ngắm đâu? Ảnh hưởng gì tới chị nhờ?
- Ơ thế mày định mặc như thế này để đi gặp thằng Hoàng á?
- Vâng...- Cái Hiền chớp chớp mắt trả lời- Em đang nghĩ đến lúc đi bên cạnh, khoác tay, ngực em sẽ tì vào vai anh ý chị ạ! Như thế này này! Liệu Hoàng có cảm nhận được gì không nhỉ?- Vừa nói, Hiền vừa nhanh tay vòng qua tay khuỷu tay cái Mai, giả vờ ấn ấn…khiến mặt con bé nóng bừng lên, nó giãy nảy ra gào thét.
- Mày điên rồi! Cẩn thận không thằng bé lại “zửng” hết cả lên đấy! Ha ha ha!
- Thì chính là như thế… mà có lẽ nào… hay là như thế chị nhỉ! Ha ha ha! Liệu bọn con trai có dễ “zửng” thế không chị?
- Chị chỉ sợ á… Kiểu đang đi với nhau xong mày đi ngoài lề đường ý, rồi bất thình lình một chiếc ô tô lao tới, mày tránh không kịp, nó hoảng hốt quá vội kéo tay ôm trầm mày vào lòng…
Mai chưa kể hết lời, Hiền đã sáng rực mắt rồi vội nhảy vào họng nó.
- Và Hoàng sẽ ôm trầm lấy em, và em sẽ cảm nhận được có thứ gì đó cương cứng chọc vào bụng mình!
- Chuẩn rồi! Ha ha ha! Mong là không chọc vào phía dưới!- Nói xong, hai con ôm bụng cười gập cả người.
- À! Nhưng mà còn một cái kiểu nữa…- Vừa nói, Mai vừa đưa tay chống lên cằm đăm chiêu suy nghĩ.
- Kiểu gì chị?
- Chị đang nghĩ… khi mà chúng mình ngồi sau xe tụi nó ý…Mà chúng mình ôm chặt cứng lấy bụng chúng nó… thì liệu lưng nó có bị lõm vào hai bên không nhỉ?
- Chị có muốn thử không? Ra đây em thử cho?- Vừa nói dứt lời, cái Hiền liền nhào tới, ôm chặt cứng lấy cái Mai từ phía sau lưng, áp sát hai quả bưởi năm roi của mình vào lưng nó, khiến con bé thấy nóng ran cả mặt… Cảm giác nghẹt thở ngập ngụa cả tâm trí… Nó cố sức vùng ra, ôm họng thở.
- Mày điên à? Sao mày cứ sồn sồn như hấp diêm tao thế? Kinh quá đi mất!
- Chị thấy kinh thôi… Chứ bọn con trai nó chả kinh đâu! À! Hay bà thử ôm tôi phát xem nào?
- Nhưng tao không to như mày… chắc chả có cảm giác gì đâu…
- Cứ thử đi xem nào!
Nói rồi, Mai cũng chỉnh chang lại linh kiện, rồi nhẹ nhàng vòng hai tay ra trước bụng Hiền, ôm chặt cứng. Hiền đứng im một lúc, rồi trầm ngâm nhận xét.
- Cũng sướng phết đấy chị ạ!!!
Kết thúc một buổi học bệnh hoạn, cái Mai lại thở dài, một mình đi về trên quãng đường dài lạnh lẽo. Bỗng, có một chút tủi thân len lên trong tâm trí nó…
Thế đấy! Giờ thì Hiền cũng sắp có gấu rồi, Quyên thì sắp lấy chồng, Chi cũng có người yêu, Mai Bé thì sớm muộn gì cũng có… chỉ còn mỗi con gái ế này là chẳng có ai.
Mà nói chẳng có ai thì cũng không hẳn là đúng!
Nó có người để thích đấy chứ?
Nhưng vấn đề là nó thích anh… nhưng mà dường như anh lại chẳng hề thích nó…
Đã năm ngày nay anh không chủ động nhắn tin cho nó rồi đấy!
Con trai khó hiểu thật!
Ban đầu thì tấn công dồn dập, xong xuôi lại đột ngột biến mất!
Để lại cho nạn nhân một thứ cảm xúc hụt hẫng, nhung nhớ đến vô cùng…
Mặc dù nó biết anh đang chơi trò gây mê rồi bỏ trốn. Nó còn lạ gì trò này? Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên nó dính chưởng.
Thế đấy! Yêu đương cũng phải qua năm bảy người rồi, vậy mà đối với nó tình nào cũng như tình đầu… Song ngư mà! Nhạy cảm lắm!
Bâng quơ với những suy nghĩ mông lúc làm rối trí suốt cả quãng đường từ trường về tới tận cửa nhà. Nó ngớ người ra… đi đường mà tâm hồn cứ treo ngược cành cây hệt như một con ngớ ngẩn. May không tai nạn!
……
Trở về nhà, lục lại những dòng tin nhắn cũ từ năm ngày trước. Cảm giác vô cùng khó chịu xen lẫn phần nhiều khó hiểu cứ đan xen trong tâm trí nó.
Tại sao lại như thế nhỉ? Rõ ràng lần cuối cùng nhắn tin, anh ta vẫn còn rất bình thường, rất ngọt ngào. Thậm chí còn tự tay ship đồ ăn đến tận chỗ làm cho mình nữa? Vậy mà đùng một phát… Anh ta bỏ trốn…
Mà mình là con gái… Mình là con gái, phải biết giữ giá, không thể cứ thích thú nhớ nhung một thằng con trai đến điên đảo là lồng lộn lên nhắn tin cho hắn được. Không thể được! Phải kiềm chế lại.
Thở đều… thở đều…
Cố gắng mách bảo bản thân phải quay trở về trạng thái tâm lý bình tĩnh như lúc ban đầu. Khi mà nó vẫn còn ở thế bị động, được quan tâm, yêu chiều, chăm chút.
Nhưng đến khi quay lại với thực tại… thì rút cục cũng chỉ còn vỏn vẹn lại hai từ ”Vỡ mộng!”.
……………
Ngồi ngơ ngẩn hết đứng lên rồi lại ngồi xuống ở ngoài cầu thang, bỗng, có một tin nhắn wechat hiện lên trên màn hình, nó vội vàng nhấn mở.
Một tin nhắn thoại được gửi tới từ nick “Mẹ Mìn” hiện lên. Mắt Mai khẽ sáng ngời.
“À! Em Mìn xinh đẹp! Mở ra để nghe giọng thánh thót chim hót của ẻm nào!”. Nghĩ rồi, nó liền nhanh chóng mở tin thoại ra nghe.
- A lô! Chị Mai à! Chuyện của chị với anh 88 kia như thế nào rồi? Anh ý đã có động tĩnh gì với chị chưa?- Giọng Mìn cất lên thánh thót, ngọt ngào như thằng công công vừa bị thiến.
Lại hỏi chuyện tình yêu? Chuyện đã đang chẳng ra gì mà cứ đụng vào nỗi đau của người ta? Tại sao chúng mày lại nhẫn tâm thế? Mai thở dài, nhưng vẫn đành miễn cưỡng trả lời lại.
- Vẫn thế em ạ! Chẳng thèm nhắn tin cho chị gì cả… Mất tích từ ngày đấy luôn! Buồn ơi là sầu!
- Eo ơi eo ơiii! Khiếp sao thằng này cáo già thế? Lần trước em cũng bị một thằng gây mê rồi bỏ trốn như thế đấy! Nhưng nó chỉ lặn có ba ngày thôi! Khiếp lần này chị gặp phải đối thủ rồi Mai ạ!
- Ừ! Thì chị cũng biết thế! Nhưng mà chị đang không biết phải làm thế nào ý! Chả nhẽ bây giờ chị lại chủ động nhắn tin hỏi thăm anh ý. Như thế có quá trơ lắm không? Chị là con gái cơ mà… Trời ơi! Chị cũng phải giữ giá chứ…
- Ui zời ơi! Thời buổi nào rồi? 2012 rồi chị ơi! Con gái bây giờ phải chủ động! Thoải mái đê! Vô tư đê! Yêu là phải lao vào mà chiếm đoạt chị ạ! Như em đây này! Hồi ý nó cứ bơ em suốt em phải nhờ bạn bè mô kích đấy chứ! Thế chị có bạn bè gì chung cả anh ý không?
Ừ thì cũng có! Nhưng mà theo chị nghĩ thì thằng gián điệp này nó hai mang. Mà dự là mang bên ông kia to hơn em ạ! Nên chị chả tin tưởng được gì… Biết đâu nhỡ ra mình tâm sự cả nó xong nó lại kể với ông kia. Xong hai thằng cười khoái trá với nhau vì đã lừa được một con gà như chị thì sao???
- Ừ! Cũng đúng! Nhưng mà chị cứ sợ được cái này mất cái kia như thế thì làm sao mà thay đổi tình hình được. Bây giờ chị phải nghe em, chị thử nhắn tin cho anh ý đi…
- Nhắn như thế nào? Chị xấu hổ lắm! Nói thật là đời chị yêu đương chưa bao giờ phải chủ động ! Thề... Thế mới đau chứ!- Mai vừa nói, giọng nó than thở như kiểu chẳng hiểu đang khóc hay là cười.
- Thì nói hết, tâm sự hết ra. Trong năm ngày này chị cảm thấy gì? Chị nhớ anh ý như thế nào? Chị nói hết ra! Như khi chị than thở với em ý! Ui zời đơn giản hóa mọi chuyện đi. Song ngư chúng mình là hay suy nghĩ lắm…
- Ừ đấy! Công nhận luôn! Song ngư chúng mình hay suy nghĩ cực kì. Mà càng nghĩ thì lại càng tiêu cực luôn… Có khi sự thật nó lại chẳng căng thẳng đến mức ấy ý!- Mai nói, giọng nó hồ hởi như thể đang tự an ủi cho bản thân mình, vớt vát chút hy vọng cuối cùng.
- Đấy! Nghĩ được thế là tốt rồi! Thôi! Bà nhắn tin cho anh ý đi nhé! Xong có gì kể lại cho em!- Nói rồi, Mìn liền tắt thoại. Chất giọng thánh thót như oanh vàng của nó rồi cũng đến hồi ngắt sóng.
Kết thúc một hồi tâm sự nỉ non với cô em gái và cũng là độc giả trung thành quen trên facebook, Mai lại chìm vào run rẩy. Nhấc máy điện thoại lên, bấm vào số anh ấy. Cứ hết click lên, rồi lại hạ máy xuống. Nhịp tim nó mỗi lúc một gấp gáp. Nó thở càng lúc càng mạnh hơn… Cảm giác chân tay bủn rủn không điều khiển nổi mình nữa rồi!
Nhỡ… Nhỡ ra bây giờ nhắn tin mà anh ấy không nhắn lại thì làm thế nào?
Mất mặt chết mất!
Hoặc giả như anh ý sẽ nhắn lại ngay… thì sẽ phải trả lời như thế nào?
Nhỡ rối quá lại thành nói hớ thì sao?
Hay là…
Thôi được rồi…
Cuối cùng thì cũng phải nghĩ đến cách tối giản nhất – thu âm vào điện thoại rồi gửi lên soundcloud cho anh ấy nghe.
Chẳng còn gì an toàn hơn luôn!
Nghĩ thế, Mai lập tức bắt tay vào hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.