Chương 2: Cứu em (H)
Alone star
12/09/2022
Khi út Na đi rồi, mợ Cả lại uống thêm ly rượu nữa. Chả biết từ khi nào mợ cả lại thích uống rượu như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cùng phận đàn bà, chung một tấm chăn, kẻ ấm người lạnh. Mợ năm là ả đào hát, biết cách nuông chiều lấy lòng cậu Tư Dũng, nên tính ra hai năm nay cậu cũng không cưới thêm vợ bé. Nhưng phải cái hôm ông Năm nói gả bé Uyên cho, cậu thấy con bé dễ thương nên nổi lòng tham chiếm luôn. Con bé còn nhỏ tuổi nên vào nhà này chắc cũng phải thiệt thòi nhiều. Thôi thì sang nói chuyện một chút, có đồng minh cũng tốt.
Sang phòng của mợ Sáu, căn phòng vẫn còn thắp đèn. Mợ Cả vào thì thấy mợ Sáu đang vã hết cả mồ hôi. Nằm trên giường quằn quại thở dốc.
- Sao vậy Uyên?
- Chị Cả, cứu...em.
- Bị sao, hay chị gọi cậu Tư nha.
- Không đâu chị...Em bị...mẹ cả bỏ...thuốc.
- Thuốc gì?
- Kích...dục...
- Trời ạ... Sao ác dữ vậy.
Mợ cả chạy ra ngoài đóng cửa lại để không ai nhìn thấy cảnh này. Việc cô dâu đêm tân hôn bị chồng bỏ rơi như vậy sẽ bị người trong nhà bàn tán. Quay vào Như đã thấy Uyên cởi chiếc áo ra rồi.
- Em... Nóng.
Mồ hôi cứ rũ rượi ra. Mợ Cả là người trải đời cách Uyên hơn một con giáp nên ít nhiều mợ cũng hiểu tình huống này. Giờ chỉ có cậu Tư Dũng mới cứu được Uyên, nhưng nếu chạy đi gọi cậu thì mọi người biết hết, mặt mũi của con bé để ở đâu. Mợ quyết định làm liều, chạy lại tắt điện đi, chốt cửa khoá kỹ lại, ông Tư đang ở phòng mợ Năm, cô tắt điện đi, như vậy mọi người sẽ nghĩ Uyên đi ngủ rồi, không ai rình rập nữa.
Như lại gần Uyên, khẽ thì thầm vào tai Uyên.
- Giờ chị sẽ giúp em, sẽ không ảnh hưởng đến trinh tiết của em, nhưng nhớ là mọi việc phải bí mật, em phải kìm chế âm thanh mình phát ra.
Uyên gật đầu lia lịa.
- Chị... giúp em đi... xin chị.
Mợ Cả leo lên giường nằm bên Uyên, mợ cởi chiếc áo của mình ra, cho da thịt chạm vào da thịt của Uyên. Mợ hôn lên môi cô, bàn tay khẽ chạm vào những nơi nhạy cảm của Uyên khiến cho cô dịu đi cơn bứt rứt trong người. Mợ lấy tay đưa xuống vùng bên dưới, của cô đã rất ướt át. Mợ cởi hết đồ mặc trên người cô và người của mình. Sau đó mợ đưa thân thể của mình lên trên người cô, vùng dưới của hai người chạm vào nhau. Mợ nhấp lên nhấp xuống, đôi môi tìm đến môi cô để có thể ngăn cản âm thanh khó mà kìm chế được. Uyên như được thoả mãn trong phút chốc, ở phía dưới nước đang tuôn ra xối xả. Uyên nằm bên cạnh Như, Như cảm nhận được dường như vẫn chưa hết tác dụng của thuốc. Nhưng nếu bây giờ Như vào trong Uyên thì đồng nghĩa với việc cô sẽ bị mất trinh tiết, cả đời cô sẽ phải bất hạnh.
Mợ Cả kéo Uyên lên phía trên người mình.
- Làm như khi nãy chị làm với em đi.
Lúc này Uyên chả còn tâm trí gì nữa. Như nói sao thì cô nghe vậy. Cô đặt hai tay lên ngọn đồi mềm mại của Như, cô bỗng cảm thấy đê mê trong đó, rồi chả cần Như dạy thêm nữa, Uyên như dành được thế chủ động cô lướt bàn tay của mình một cách uyển chuyển trên cơ thể của Uyên, đôi môi dừng lại trên chiếc bánh bao mà cô đang xoa nắn.
Như bị bỏ đói lâu ngày, nay bỗng dưng có người cưng chiều thì lại cảm thấy có chút kích thích, cô ghé miệng gần tai Uyên rên nhẹ, tiếng rên khiêu khích làm cho Uyên mê mệt.
Sang phòng của mợ Sáu, căn phòng vẫn còn thắp đèn. Mợ Cả vào thì thấy mợ Sáu đang vã hết cả mồ hôi. Nằm trên giường quằn quại thở dốc.
- Sao vậy Uyên?
- Chị Cả, cứu...em.
- Bị sao, hay chị gọi cậu Tư nha.
- Không đâu chị...Em bị...mẹ cả bỏ...thuốc.
- Thuốc gì?
- Kích...dục...
- Trời ạ... Sao ác dữ vậy.
Mợ cả chạy ra ngoài đóng cửa lại để không ai nhìn thấy cảnh này. Việc cô dâu đêm tân hôn bị chồng bỏ rơi như vậy sẽ bị người trong nhà bàn tán. Quay vào Như đã thấy Uyên cởi chiếc áo ra rồi.
- Em... Nóng.
Mồ hôi cứ rũ rượi ra. Mợ Cả là người trải đời cách Uyên hơn một con giáp nên ít nhiều mợ cũng hiểu tình huống này. Giờ chỉ có cậu Tư Dũng mới cứu được Uyên, nhưng nếu chạy đi gọi cậu thì mọi người biết hết, mặt mũi của con bé để ở đâu. Mợ quyết định làm liều, chạy lại tắt điện đi, chốt cửa khoá kỹ lại, ông Tư đang ở phòng mợ Năm, cô tắt điện đi, như vậy mọi người sẽ nghĩ Uyên đi ngủ rồi, không ai rình rập nữa.
Như lại gần Uyên, khẽ thì thầm vào tai Uyên.
- Giờ chị sẽ giúp em, sẽ không ảnh hưởng đến trinh tiết của em, nhưng nhớ là mọi việc phải bí mật, em phải kìm chế âm thanh mình phát ra.
Uyên gật đầu lia lịa.
- Chị... giúp em đi... xin chị.
Mợ Cả leo lên giường nằm bên Uyên, mợ cởi chiếc áo của mình ra, cho da thịt chạm vào da thịt của Uyên. Mợ hôn lên môi cô, bàn tay khẽ chạm vào những nơi nhạy cảm của Uyên khiến cho cô dịu đi cơn bứt rứt trong người. Mợ lấy tay đưa xuống vùng bên dưới, của cô đã rất ướt át. Mợ cởi hết đồ mặc trên người cô và người của mình. Sau đó mợ đưa thân thể của mình lên trên người cô, vùng dưới của hai người chạm vào nhau. Mợ nhấp lên nhấp xuống, đôi môi tìm đến môi cô để có thể ngăn cản âm thanh khó mà kìm chế được. Uyên như được thoả mãn trong phút chốc, ở phía dưới nước đang tuôn ra xối xả. Uyên nằm bên cạnh Như, Như cảm nhận được dường như vẫn chưa hết tác dụng của thuốc. Nhưng nếu bây giờ Như vào trong Uyên thì đồng nghĩa với việc cô sẽ bị mất trinh tiết, cả đời cô sẽ phải bất hạnh.
Mợ Cả kéo Uyên lên phía trên người mình.
- Làm như khi nãy chị làm với em đi.
Lúc này Uyên chả còn tâm trí gì nữa. Như nói sao thì cô nghe vậy. Cô đặt hai tay lên ngọn đồi mềm mại của Như, cô bỗng cảm thấy đê mê trong đó, rồi chả cần Như dạy thêm nữa, Uyên như dành được thế chủ động cô lướt bàn tay của mình một cách uyển chuyển trên cơ thể của Uyên, đôi môi dừng lại trên chiếc bánh bao mà cô đang xoa nắn.
Như bị bỏ đói lâu ngày, nay bỗng dưng có người cưng chiều thì lại cảm thấy có chút kích thích, cô ghé miệng gần tai Uyên rên nhẹ, tiếng rên khiêu khích làm cho Uyên mê mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.