Chương 20
Hy Cao
17/08/2016
Chap20
~ Giờ ra về ~
Reng Reng Reng
- Tiết học kết thúc ở đây. Các em chú ý về xem lại kĩ bài vở để ôn thi nhé – Giáo viên dạy Toán
- Vâng ạ - Đồng thanh.
- Được rồi, lớp nghỉ đi
- Chúng em cảm ơn cô – Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giáo gật đầu ra hiệu cho học sinh nghỉ rồi xách cặp ra khỏi lớp.
Bộ óc non nớt của mấy bạn học sinh như chỉ muốn nhìn thấy cái hiệu lệnh này, ao nấy thi nhau cầm cặp sách “bay” ra khỏi lớp. Nhóm của Giang luôn là những người về muộn nhất lớp vì đơn giản họ không thích chen chúc trong cái nhà xe đông nghẹt người.
Bây giờ khi trong lớp chỉ còn 5 học sinh, nhóm Giang mới thong thả đeo cặp lên, từng bước ra nhà xe. Trên đoạn đường, Giang như nhớ ra gì đó, quay qua hỏi Nam:
- Ê Nam , mày đèo cái An đi rồi thì chở nó về luôn đi, chả nhẽ lại để nó cuốc bộ về à ?
- Không sao, tôi đi bộ về được – An trả lời thay Nam
- Thôi nào An, cậu phải để thằng Nam nó giữ chút tự trọng của thằng con trai chứ. Phải không mày – Thanh nhấn mạnh chữ tự trọng, hất mạnh nhìn Nam
- Ớ, thằng Nam mà đèo An về thì tao lại phải về một mình à – Nhật nghe vậy chau mày nói.
- Cái thằng xí xớn này, sao chứ chen vô chuyện người khác thế hở…..mày chết với tao nha con – Thanh đét một phát rõ mạnh vào lưng Nhật rồi cả hai rượt đuổi nhau khắp sân trường.
Mặt Nhật Nam vẫn không có gì thay đổi so với biểu cảm hàng ngày. Thấy vậy Giang cảm thấy bực mình.
- Lại nữa. Mày lại định giở cái trò “bất cần đời” của mày ra hả. Nói một câu xem nào – Là bạn với nhau rất rất lâu rồi nên không lẽ nào mà Giang lại không hiểu câu trả lời trong sự im lặng của Nam. Nhưng lúc này đang có An, cô không muốn cô bạn mới này của mình bị tổn thương trước sự lạnh lùng thái quá của thằng bạn này.
Nam nhăn mặt :
- Tao đèo.
- ĐÓ. Làm như nói một câu là mày hết nước bọt không bằng ý – Quay sang An – Cứ để thằng Nam đèo An về nha. Trời nắng lắm, mày mà đi bộ về có mà “ngủm” đấy……kekeke
-…….- An vẫn im lặng.
- Bó tay với hai con người này – Giang đã bất lực trước thái độ của An và Na,, cô mặc kệ họ, chạy về phía của Nhật và Thanh đang đi trước đó, đứng thêm chút nữa chắc cô bị tăng xông mà chết mất.
~ Ngoài cổng trường ~
Khi dắt xe ra đến cổng trường, cả lũ đứng chờ nhau dưới tán cây xà cừ gần đó.
- Ê BỌN MÀY.......Về thôi, tao lấy xong rồi – Nhật vừa dắt xe từ cổng trường ra, ý ới gọi.
- Mày lúc nào cũng lề mề thế Nhật. Trời thì rõ nắng, cứ bắt anh em phải đợi. GHÉT – Thanh vừa lau mồ hôi vừa liếc xéo Nhật.
- Rồi tao xin lỗi, được chưa thím hai - Nhật bĩu môi
- Ờ
Mọi người đã bắt đầu ngồi lên xe, thấy An có vẻ chần chừ, Giang giục.
- Ơ kìa An, lên xe đi chứ. Tự túc là hạnh phúc đấy.
Khánh An nghe bạn nói vậy cũng đành ngồi ra yên sau của xe Nam, mặc dù chủ xe chả nói gì.
Cả năm người cùng nhau đạp xe về. Mặc dù trời nắng gắt nhưng những nụ cười khi trò chuyện của họ lại như tô điểm thêm cho sắc trời hôm nay. Thấy hai đứa bạn đáng ghét kia chả chịu đi hẳn hoi, Giang nhắc nhở.
- Thôi hai cái đứa kia. Tai nạn bây giờ
- Tại nó cứ trêu tao đấy chứ - Thanh chu mỏ cãi rồi lườm nguýt Nhật.
- Cho mày nói lại, ai trêu ai trước – Nhật cũng không vừa.
- Có ngon xuống xe làm một trận đê – Thanh trợn mắt, mạnh miệng nói
- STOP. Bọn mày có thấy cái trời nó nắng thấy mồ không hả. Lại còn thừa hơi mà đi cãi lộn nữa. Đúng là lũ dở………hơ hơ mệt quá – Giang đã dồn hết sức lực còn lại của mình để ngăn chặn một cuộc ẩu đả có thể xảy ra, mà người chịu thiệt chắc chắn là cô, Nam và An. Nói xong cô suýt đứt hơi.
Từ lúc đó, chả ai dám ho he câu gì nữa, nhưng hai con người kia vẫn trao nhau ánh nhìn thách thức như muốn lao vào xé xác nhau.
Lúc đến ngã rẽ vào hai khu, bọn họ chia làm ba. Giang và Thanh đi chung một đường, Nhật lẻ loi một đường, còn đường còn lại là xe của Nam chở An. Bình thường đến chỗ này thì Nhật và Nam cùng nhau đi nhưng bữa nay Nam phải chở An về An đành để Nhật bơ vơ một mình.
- Bye nhá – Nhật một tay cầm lái, một tay vẫy chào mấy đứa còn lại.
- Ờ, biến đê – Thanh phũ phàng.
- Bye nhá, nhớ chiều mai học nhé. Bye An nha, mày đưa nó về nhà cẩn thận nha Nam, nó mất mọt sợi tóc tao cạo trọc đầu mày – Giang chào mọi người, không quên đe dọa Nam.
- Biết rồi, nói mãi – Nam nói vọng lại.
- Chào nhé – An cũng vậy.
* Đường về nhà Thanh và Giang *
- Nhanh, đi lẹ mày ơi – Giang giục.
- Từ từ mày. Hôm nay mà lạ nha, cứ giục anh em hoài vậy, mắc tiểu à……hahaha – Thanh trêu.
- Tiểu cái đầu mày, có thấy trời nắng không hả - Giang lườm
- Thấy. CƠ mà tao thấy lạ mới hỏi à nha. Mọi ngày mày có vậy đâu. Hôm nay tao có cảm giác mày cứ ngóng trông để về ý. Có vấn đề…kekeke - Thanh cười mắc mẻ.
- Đúng là chỉ có mày hiểu tao – Giang đập tay với Thanh ở giữa đường.
- Chuyện. Tao mà. Lão nương của 11A1 mà. Giờ sao, có kể không ?
- Ờ thì, nãy anh hai tao nhắn hôm nay ông ý về nước .
- Cái gì…………anh hai á. Tao còn chưa gặp ông ý bao giờ luôn, mày mà không nói tao còn suýt quên đấy.
- Ờ, tao cũng ngạc nhiên chứ bộ. Từ lúc ông ý ra đời đến giờ thì về Việt Nam được mấy lần. Mày không biết cũng phải, hồi đó tao với mày còn bé tí à, giờ cũng phải mười mấy năm rồi. Mà khổ nỗi, ông ý về lần nào là mày đi chơi lần đó. Haizzzzzzzz, mày không có duyên với ổng ý rồi. Nhưng không sao , chắc lần này về là ở đây luôn……..hahaha
- Tao phải công nhận, hai bác giấu con ghê thật – Thanh gật gù.
- Hahahahaha……..tao sắp có người oánh lộn cùng rồi – Giang lại cười như chưa bao giờ được cười.
- Coi kìa coi kìa…. Vui quá hóa rồ rồi à. Mất hình tượng quá đấy, còn đâu cô lớp trưởng dịu hiền đằm thắm nữa…..Haziii, thảo nào sau khi đọc tin nhắn, mày cười như một con điên trong lớp, lại không cho tao học nữa chứ……Nặng lắm rồi - Thanh lắc đầu chê bai Giang. Hiếm lắm mới được một lần mà, toàn Giang chửi Thanh thôi.
- Xì, mày thì biết gì chứ. Anh em nhà người ta mấy năm mới tương ngộ. Chuyến này ông ý về tao phải bóc lột triệt để mới được...keke - Giang tỏ vẻ nguy hiểm
- Gớm, khoe khoang quá đấy. Mày làm tao tò mò về ông ý rồi đấy........Ông ý tên gì nhở...hình nhưu là cái gì Long ý
- Là Tuấn Long. Coi bộ mày cũng nhớ ra phết thây. Nhưng tự dưng lại về nước thế này tao cũng cảm thấy lạ mày ạ. Không biết lại sắp có chuyện gì.
- Gớm, lo xa quá đấy. Bớt suy nghĩ lại đi, tóc sắp bạc hết rồi kìa.
- Ờ….hì hì.
Cả hai đang vừa đi vừa tám chuyện thì đột nhiên Thanh phanh gấp lại.
- Thôi chết tao rồi – Thanh méo mặt.
- Sao đấy ? – Giang theo quán tính cũng đỗ xe song song với bạn’
- Tao quên mua quyển tiểu thuyết ngôn tình mới ra rồi…….-Mếu máo rồi vò đầu.
- Giời ạ, mày làm tao tưởng có chuyện gì gấp lắm. Không mua hôm nay thì hôm khác mua, thế thôi mà cũng……. – Giang lắc đầu.
- Nhưng số lượng có hạn, với cả quyển đấy hay lắm, không mua kịp thì hết mất.
- Rồi giờ sao ? – Giang nhìn Thanh.
- Quay lại mua chứ sao nữa – Thanh đạp xe quay đầu lại.
- Đúng là………CÓ cần tao đi cùng mày không ?
- Thôi dẹp đi bà nội. Làm màu à, về đi kìa, ông anh thân yêu của mày đang đợi ở nhà kia kìa, BÀY ĐẶT NÀY NỌ NỮA CƠ. Tao hiểu mày quá mà– Thanh bĩu môi.
- Hì hì, thế thôi tao về nha..bái bai, chiều qua nhà tao chơi nhá – Giang được đà đi luôn, kẻo Thanh lại giở trời thì chết.
- BẠN BÈ TỐT THẾ CHỨ LẠI. Lượn đi cho nước nó trong – Thanh nhìn theo bóng Giang nói to rồi cũng đạp xe đi luôn.
Cô vừa đạp xe, vừa ngân nga bài hát yêu thích. Do mải mê quá, khi đi đến chỗ giao nhau lúc nãy, thì một sự cố xảy ra.
“ Rầm” ……..”Kít”- Á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Hình như cô vừa đâm vào một chiếc xe ô tô đi hướng ngược lại. Bây giờ cô đang ngồi trước đầu xe ô tô kia và ôm chân trái của mình, còn con ngựa sắt cũng ngã chổng quèo bên cạnh.
Người ngồi trong xe ô tô sau khi gây tai nạn cũng giật mình, mở vội cửa xe ra hỏi thăm.
- Em có sao không ? Cho anh xin lỗi – Đó là một anh chàng nhìn rất đẹp trai và menly. Dù chỉ mặc chiếc áo phông đen và quần thể thao thôi nhưng thân hình nhìn rất chuẩn, có vẻ là rất chăm tập thể thao. Nhưng đấy chỉ là trong con mắt của mọi người, còn trong mắt Thanh Thanh thì xấu hoắc
- Anh thử bị ngã như vậy xem có đau không – Dù rất đau nhưng Thanh vẫn gân cổ lên cãi.
- Sao nặng lời thế. Anh xin lỗi rồi mà – Anh Chàng có vẻ không hài lòng trước thái độ của cô bé này.
- Cái gì mà nặng lời, tôi thế này là còn hiền chán đấy. Anh tưởng chuyện gì cũng xin lỗi là xong à. Đúng là cái đồ âm binh mà – Thanh bực mình.
- Rồi rồi, bây giờ em muốn sao ? – Sắp mất kiên nhẫn.
- Anh gây ra như vậy giờ hỏi tôi là sao? Bộ anh không có mắt à , hay mắt anh để dưới chân. Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm không. Lái xe đã không nhìn trước nhìn sau rồi lại còn đi rõ nhanh nữa chứ. May là cái đường này nó vắng không thì anh nghĩ sẽ thế nào hả - Thanh hai tay ôm chân nhưng mồm vẫn không ngừng hoạt động.
- Này cô bé, em hơi quá lời rồi đấy. Nhìn em thế này chắc cũng chỉ bằng tuổi em anh thôi sao mà lại nói nắng với người trên như vậy hả. Theo tôi thấy em là người đâm vào xe tôi chứ, sao có thể xổng một tràng ra như vậy chứ
- Hớ cái gì mà xổng ra một tràng cơ. Anh có biết sử dụng Tiếng Việt không vậy hả. Không biết thì gióng tai lên mà nghe chứ đừng làm vấy bẩn ngôn ngữ của người ta nhé. Còn nữa, anh bảo ai đâm vào ai cơ. ĐỪng có mà thấy tôi hiền mà lấn tới nhé. Đồ xấu xa – Thanh cũng không vừa.
- “nhịn nhịn nhịn” Thôi được rồi, tôi thua. Giờ em muốn sao. Muốn tôi đền tiền ?
- Lại nữa. Anh tưởng cái gì cũng trả được bằng tiền sao. Nếu thế thì cái trái đất này còn cần gì cái gọi là công lí với chính nghĩa nữa. Chắc nhà anh giàu lắm nhở, bây giờ anh định vung cục tiền ra đây rồi chuồn sao. Tôi đẹp chứ tôi đâu có ngu . Hứ
Anh chàng kia nghe vậy mà toát mồ hôi. Cũng đúng thôi, thời tiết thì nóng mà đôi co với một người khác rõ dữ dằn giữa lòng đường thì sao chịu nổi.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa ……..anh làm cái gì thế……….thả tôi xuống….thả tôi xuống – Thanh la hét ầm ĩ , tay chân vùng vẫy loạn xạ làm ai kia đang bế trên tay, chân đành di chuyển nhanh hơn và đặt vào lề đường.
- Em làm gì mà dữ vậy, tôi chỉ muốn giúp em vào chỗ râm hơn thôi mà. Em định giải quyết chuyện này giữa ngoài trời nắng chang chang kia sao.
- Hơ…hơ…Vậy mà tôi cứ tưởng……Mà anh không có mồm hay sao, muốn làm gì cũng phải nói một tiếng chứ. Anh có biết cái hành động đó của anh khiến người khác hoảng sợ không hả.
- Này cô nàng đa nghi, em nghĩ gì thế. Tưởng gì cơ……. – Mặt cười gian kinh khủng
- Azzzzzzzzzzz, cái tên biến thái này….Anh biến ngay cho tôi – Cơn tức của Thanh Thanh đã lên đến đỉnh điểm, cô định cầm giày để đuổi anh ta đi nhưng chưa kịp ném đã bị cánh tay nào đó cản lại.
- Đừng manh động, không cần đuổi tôi tự biến được – Anh nở nụ cười tà mị rồi quay đầu bước đi.
Trước cái thái độ ngông nghênh đó của anh ta, Thanh Thanh định đứng dậy đá cho tên đó mấy phát. Ai dè “cạch”-AAAAAAAAAAAAAAAAAAa – Hàng loạt chữ A lại phát ra từ mồm Thanh Thanh. Bây giờ cô chính thức bại liệt rồi.
- Ối, em có sao không – Anh chàng kia nghe tiếng hét thì quay đầu lại xem thế nào. Đập vào mắt anh là hình ảnh Thanh Thanh đang ngã chổng quèo, mặt nhăn nhó như con khỉ.
- Đúng là âm binh, đúng là âm binh mà. Sao gặp anh tôi lại xui xẻo như vậy hả. Ôi mẹ ơi, lại trật thêm phát nữa rồi…huhu
Thấy tình thế không ổn, anh chàng kia lại định cúi đầu xuống làm cái gì đó. Nhưng lần này Thanh Thanh phản ứng nhanh.
- Ê…….. ê tên điên kia, anh lại định làm gì nữa hả - Cô đan chéo tay trước ngực mình.
Do âm lượng từ mồm Thanh phát ra không nhỏ, anh chàng kia phải bịp tai mình lại rồi nói
- Có thể nói nhỏ lại chút được không. Bây giờ đường xá chả có ai, em hét lên như vậy người chịu trận là tôi chứ chả phải ai khác đâu.
- Chính vì đường xá không có ai nên tôi mới phải nói to đó. Nhỡ đâu anh lại giở thói xấu xa thì sao. Mà cũng đúng thôi, tôi đẹp mà nên chuyện đó có khả năng cao lắm chứ. Lại đúng lúc tôi bị trẹo chân nữa, anh định thừa nước đục thả câu hả.
OMG , ôi trời ơi, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có lẽ đây là cô bé đầu tiên có lever tự sướng cao ngất đến nỗi khiến anh phải đơ như thế này. Được rồi, cứ coi như hôm nay anh xui xẻo gặp phải “bà chằn” bị bệnh điện ( điên nặng) này đi.
- Trí tưởng tượng phong phú thật. Thôi không đôi co với em nữa, bây giờ tôi còn có việc gấp. Em muốn đền bù thế nào thì nói luôn đi. Hay tôi đưa em đi bệnh viện nhé.
- Haziii, cuối cùng anh cũng nói được một câu suýt tử tế. Tôi cao thượng mà, anh có việc thì cứ đi đi, tôi không dám phiền. Mất công lại giao trứng cho ác – Thanh giọng nói hơi mỉa mai.
- * Nhìn thì xinh xắn đáng yêu mà sao đanh đá thế không biết. Khác hẳn với em gái mình* - Anh nghĩ.
Thanh Thanh đang cố dựa vào cái cây để đứng dậy. Anh chàng kia có ý muốn đỡ nhưng cô gạt tay ra. Từng bước loạng choạng bước tới con ngựa sắt đang hôn đất mẹ của mình và dựng dậy, dắt đi.
Hành động đó của Thanh lại một lần nữa làm ai kia đứng đơ đẩn nhìn theo bóng dáng Thanh. Khi bóng cô khuất dần, anh mới dần tỉnh lại. Như nhớ ra điều gì, anh xem đồng hồ trên tay mình.
Bất giác đôi chân mày của anh nhíu lại “đã muộn thế này rồi ư, giải quyết việc này tốn thời gian thật” . Chấm đứt dòng suy nghĩ, anh nhanh chóng leo lên xe và lái đi. Trong đầu của anh bây giờ đang rất rối loạn và xen chút bực bội “ Đúng là xui xẻo tận mạng mà, ngày đầu về nước đã gặp phải đứa bệnh hoạn này….Phải về nhanh thôi chắc bố mẹ với em đang đợi”.
* Chỗ Thanh *
CÔ nàng đang vừa dắt con xe đạp của mình vừa lết từng bước chân về nhà. Thanh đã thử leo lên đạp nhưng đôi chân không cho phép nên lại thôi. Cô định gọi điện cho người nhà đến đón nhưng xui nỗi điện thoại lại hết pin. Vừa đi cô vừa rủa tên đã đâm vào mình
- ĐÚng là tên chết bầm mà, người gì đâu nhìn cái mặt đã thấy xui xẻo rồi. Vừa đau chân lại vừa không mua được truyện. Tốt nhất anh đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh, không thì Nguyễn Thanh Thanh tôi gặp là đánh, gặp là đánh……Gừ
~ Giờ ra về ~
Reng Reng Reng
- Tiết học kết thúc ở đây. Các em chú ý về xem lại kĩ bài vở để ôn thi nhé – Giáo viên dạy Toán
- Vâng ạ - Đồng thanh.
- Được rồi, lớp nghỉ đi
- Chúng em cảm ơn cô – Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giáo gật đầu ra hiệu cho học sinh nghỉ rồi xách cặp ra khỏi lớp.
Bộ óc non nớt của mấy bạn học sinh như chỉ muốn nhìn thấy cái hiệu lệnh này, ao nấy thi nhau cầm cặp sách “bay” ra khỏi lớp. Nhóm của Giang luôn là những người về muộn nhất lớp vì đơn giản họ không thích chen chúc trong cái nhà xe đông nghẹt người.
Bây giờ khi trong lớp chỉ còn 5 học sinh, nhóm Giang mới thong thả đeo cặp lên, từng bước ra nhà xe. Trên đoạn đường, Giang như nhớ ra gì đó, quay qua hỏi Nam:
- Ê Nam , mày đèo cái An đi rồi thì chở nó về luôn đi, chả nhẽ lại để nó cuốc bộ về à ?
- Không sao, tôi đi bộ về được – An trả lời thay Nam
- Thôi nào An, cậu phải để thằng Nam nó giữ chút tự trọng của thằng con trai chứ. Phải không mày – Thanh nhấn mạnh chữ tự trọng, hất mạnh nhìn Nam
- Ớ, thằng Nam mà đèo An về thì tao lại phải về một mình à – Nhật nghe vậy chau mày nói.
- Cái thằng xí xớn này, sao chứ chen vô chuyện người khác thế hở…..mày chết với tao nha con – Thanh đét một phát rõ mạnh vào lưng Nhật rồi cả hai rượt đuổi nhau khắp sân trường.
Mặt Nhật Nam vẫn không có gì thay đổi so với biểu cảm hàng ngày. Thấy vậy Giang cảm thấy bực mình.
- Lại nữa. Mày lại định giở cái trò “bất cần đời” của mày ra hả. Nói một câu xem nào – Là bạn với nhau rất rất lâu rồi nên không lẽ nào mà Giang lại không hiểu câu trả lời trong sự im lặng của Nam. Nhưng lúc này đang có An, cô không muốn cô bạn mới này của mình bị tổn thương trước sự lạnh lùng thái quá của thằng bạn này.
Nam nhăn mặt :
- Tao đèo.
- ĐÓ. Làm như nói một câu là mày hết nước bọt không bằng ý – Quay sang An – Cứ để thằng Nam đèo An về nha. Trời nắng lắm, mày mà đi bộ về có mà “ngủm” đấy……kekeke
-…….- An vẫn im lặng.
- Bó tay với hai con người này – Giang đã bất lực trước thái độ của An và Na,, cô mặc kệ họ, chạy về phía của Nhật và Thanh đang đi trước đó, đứng thêm chút nữa chắc cô bị tăng xông mà chết mất.
~ Ngoài cổng trường ~
Khi dắt xe ra đến cổng trường, cả lũ đứng chờ nhau dưới tán cây xà cừ gần đó.
- Ê BỌN MÀY.......Về thôi, tao lấy xong rồi – Nhật vừa dắt xe từ cổng trường ra, ý ới gọi.
- Mày lúc nào cũng lề mề thế Nhật. Trời thì rõ nắng, cứ bắt anh em phải đợi. GHÉT – Thanh vừa lau mồ hôi vừa liếc xéo Nhật.
- Rồi tao xin lỗi, được chưa thím hai - Nhật bĩu môi
- Ờ
Mọi người đã bắt đầu ngồi lên xe, thấy An có vẻ chần chừ, Giang giục.
- Ơ kìa An, lên xe đi chứ. Tự túc là hạnh phúc đấy.
Khánh An nghe bạn nói vậy cũng đành ngồi ra yên sau của xe Nam, mặc dù chủ xe chả nói gì.
Cả năm người cùng nhau đạp xe về. Mặc dù trời nắng gắt nhưng những nụ cười khi trò chuyện của họ lại như tô điểm thêm cho sắc trời hôm nay. Thấy hai đứa bạn đáng ghét kia chả chịu đi hẳn hoi, Giang nhắc nhở.
- Thôi hai cái đứa kia. Tai nạn bây giờ
- Tại nó cứ trêu tao đấy chứ - Thanh chu mỏ cãi rồi lườm nguýt Nhật.
- Cho mày nói lại, ai trêu ai trước – Nhật cũng không vừa.
- Có ngon xuống xe làm một trận đê – Thanh trợn mắt, mạnh miệng nói
- STOP. Bọn mày có thấy cái trời nó nắng thấy mồ không hả. Lại còn thừa hơi mà đi cãi lộn nữa. Đúng là lũ dở………hơ hơ mệt quá – Giang đã dồn hết sức lực còn lại của mình để ngăn chặn một cuộc ẩu đả có thể xảy ra, mà người chịu thiệt chắc chắn là cô, Nam và An. Nói xong cô suýt đứt hơi.
Từ lúc đó, chả ai dám ho he câu gì nữa, nhưng hai con người kia vẫn trao nhau ánh nhìn thách thức như muốn lao vào xé xác nhau.
Lúc đến ngã rẽ vào hai khu, bọn họ chia làm ba. Giang và Thanh đi chung một đường, Nhật lẻ loi một đường, còn đường còn lại là xe của Nam chở An. Bình thường đến chỗ này thì Nhật và Nam cùng nhau đi nhưng bữa nay Nam phải chở An về An đành để Nhật bơ vơ một mình.
- Bye nhá – Nhật một tay cầm lái, một tay vẫy chào mấy đứa còn lại.
- Ờ, biến đê – Thanh phũ phàng.
- Bye nhá, nhớ chiều mai học nhé. Bye An nha, mày đưa nó về nhà cẩn thận nha Nam, nó mất mọt sợi tóc tao cạo trọc đầu mày – Giang chào mọi người, không quên đe dọa Nam.
- Biết rồi, nói mãi – Nam nói vọng lại.
- Chào nhé – An cũng vậy.
* Đường về nhà Thanh và Giang *
- Nhanh, đi lẹ mày ơi – Giang giục.
- Từ từ mày. Hôm nay mà lạ nha, cứ giục anh em hoài vậy, mắc tiểu à……hahaha – Thanh trêu.
- Tiểu cái đầu mày, có thấy trời nắng không hả - Giang lườm
- Thấy. CƠ mà tao thấy lạ mới hỏi à nha. Mọi ngày mày có vậy đâu. Hôm nay tao có cảm giác mày cứ ngóng trông để về ý. Có vấn đề…kekeke - Thanh cười mắc mẻ.
- Đúng là chỉ có mày hiểu tao – Giang đập tay với Thanh ở giữa đường.
- Chuyện. Tao mà. Lão nương của 11A1 mà. Giờ sao, có kể không ?
- Ờ thì, nãy anh hai tao nhắn hôm nay ông ý về nước .
- Cái gì…………anh hai á. Tao còn chưa gặp ông ý bao giờ luôn, mày mà không nói tao còn suýt quên đấy.
- Ờ, tao cũng ngạc nhiên chứ bộ. Từ lúc ông ý ra đời đến giờ thì về Việt Nam được mấy lần. Mày không biết cũng phải, hồi đó tao với mày còn bé tí à, giờ cũng phải mười mấy năm rồi. Mà khổ nỗi, ông ý về lần nào là mày đi chơi lần đó. Haizzzzzzzz, mày không có duyên với ổng ý rồi. Nhưng không sao , chắc lần này về là ở đây luôn……..hahaha
- Tao phải công nhận, hai bác giấu con ghê thật – Thanh gật gù.
- Hahahahaha……..tao sắp có người oánh lộn cùng rồi – Giang lại cười như chưa bao giờ được cười.
- Coi kìa coi kìa…. Vui quá hóa rồ rồi à. Mất hình tượng quá đấy, còn đâu cô lớp trưởng dịu hiền đằm thắm nữa…..Haziii, thảo nào sau khi đọc tin nhắn, mày cười như một con điên trong lớp, lại không cho tao học nữa chứ……Nặng lắm rồi - Thanh lắc đầu chê bai Giang. Hiếm lắm mới được một lần mà, toàn Giang chửi Thanh thôi.
- Xì, mày thì biết gì chứ. Anh em nhà người ta mấy năm mới tương ngộ. Chuyến này ông ý về tao phải bóc lột triệt để mới được...keke - Giang tỏ vẻ nguy hiểm
- Gớm, khoe khoang quá đấy. Mày làm tao tò mò về ông ý rồi đấy........Ông ý tên gì nhở...hình nhưu là cái gì Long ý
- Là Tuấn Long. Coi bộ mày cũng nhớ ra phết thây. Nhưng tự dưng lại về nước thế này tao cũng cảm thấy lạ mày ạ. Không biết lại sắp có chuyện gì.
- Gớm, lo xa quá đấy. Bớt suy nghĩ lại đi, tóc sắp bạc hết rồi kìa.
- Ờ….hì hì.
Cả hai đang vừa đi vừa tám chuyện thì đột nhiên Thanh phanh gấp lại.
- Thôi chết tao rồi – Thanh méo mặt.
- Sao đấy ? – Giang theo quán tính cũng đỗ xe song song với bạn’
- Tao quên mua quyển tiểu thuyết ngôn tình mới ra rồi…….-Mếu máo rồi vò đầu.
- Giời ạ, mày làm tao tưởng có chuyện gì gấp lắm. Không mua hôm nay thì hôm khác mua, thế thôi mà cũng……. – Giang lắc đầu.
- Nhưng số lượng có hạn, với cả quyển đấy hay lắm, không mua kịp thì hết mất.
- Rồi giờ sao ? – Giang nhìn Thanh.
- Quay lại mua chứ sao nữa – Thanh đạp xe quay đầu lại.
- Đúng là………CÓ cần tao đi cùng mày không ?
- Thôi dẹp đi bà nội. Làm màu à, về đi kìa, ông anh thân yêu của mày đang đợi ở nhà kia kìa, BÀY ĐẶT NÀY NỌ NỮA CƠ. Tao hiểu mày quá mà– Thanh bĩu môi.
- Hì hì, thế thôi tao về nha..bái bai, chiều qua nhà tao chơi nhá – Giang được đà đi luôn, kẻo Thanh lại giở trời thì chết.
- BẠN BÈ TỐT THẾ CHỨ LẠI. Lượn đi cho nước nó trong – Thanh nhìn theo bóng Giang nói to rồi cũng đạp xe đi luôn.
Cô vừa đạp xe, vừa ngân nga bài hát yêu thích. Do mải mê quá, khi đi đến chỗ giao nhau lúc nãy, thì một sự cố xảy ra.
“ Rầm” ……..”Kít”- Á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Hình như cô vừa đâm vào một chiếc xe ô tô đi hướng ngược lại. Bây giờ cô đang ngồi trước đầu xe ô tô kia và ôm chân trái của mình, còn con ngựa sắt cũng ngã chổng quèo bên cạnh.
Người ngồi trong xe ô tô sau khi gây tai nạn cũng giật mình, mở vội cửa xe ra hỏi thăm.
- Em có sao không ? Cho anh xin lỗi – Đó là một anh chàng nhìn rất đẹp trai và menly. Dù chỉ mặc chiếc áo phông đen và quần thể thao thôi nhưng thân hình nhìn rất chuẩn, có vẻ là rất chăm tập thể thao. Nhưng đấy chỉ là trong con mắt của mọi người, còn trong mắt Thanh Thanh thì xấu hoắc
- Anh thử bị ngã như vậy xem có đau không – Dù rất đau nhưng Thanh vẫn gân cổ lên cãi.
- Sao nặng lời thế. Anh xin lỗi rồi mà – Anh Chàng có vẻ không hài lòng trước thái độ của cô bé này.
- Cái gì mà nặng lời, tôi thế này là còn hiền chán đấy. Anh tưởng chuyện gì cũng xin lỗi là xong à. Đúng là cái đồ âm binh mà – Thanh bực mình.
- Rồi rồi, bây giờ em muốn sao ? – Sắp mất kiên nhẫn.
- Anh gây ra như vậy giờ hỏi tôi là sao? Bộ anh không có mắt à , hay mắt anh để dưới chân. Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm không. Lái xe đã không nhìn trước nhìn sau rồi lại còn đi rõ nhanh nữa chứ. May là cái đường này nó vắng không thì anh nghĩ sẽ thế nào hả - Thanh hai tay ôm chân nhưng mồm vẫn không ngừng hoạt động.
- Này cô bé, em hơi quá lời rồi đấy. Nhìn em thế này chắc cũng chỉ bằng tuổi em anh thôi sao mà lại nói nắng với người trên như vậy hả. Theo tôi thấy em là người đâm vào xe tôi chứ, sao có thể xổng một tràng ra như vậy chứ
- Hớ cái gì mà xổng ra một tràng cơ. Anh có biết sử dụng Tiếng Việt không vậy hả. Không biết thì gióng tai lên mà nghe chứ đừng làm vấy bẩn ngôn ngữ của người ta nhé. Còn nữa, anh bảo ai đâm vào ai cơ. ĐỪng có mà thấy tôi hiền mà lấn tới nhé. Đồ xấu xa – Thanh cũng không vừa.
- “nhịn nhịn nhịn” Thôi được rồi, tôi thua. Giờ em muốn sao. Muốn tôi đền tiền ?
- Lại nữa. Anh tưởng cái gì cũng trả được bằng tiền sao. Nếu thế thì cái trái đất này còn cần gì cái gọi là công lí với chính nghĩa nữa. Chắc nhà anh giàu lắm nhở, bây giờ anh định vung cục tiền ra đây rồi chuồn sao. Tôi đẹp chứ tôi đâu có ngu . Hứ
Anh chàng kia nghe vậy mà toát mồ hôi. Cũng đúng thôi, thời tiết thì nóng mà đôi co với một người khác rõ dữ dằn giữa lòng đường thì sao chịu nổi.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAa ……..anh làm cái gì thế……….thả tôi xuống….thả tôi xuống – Thanh la hét ầm ĩ , tay chân vùng vẫy loạn xạ làm ai kia đang bế trên tay, chân đành di chuyển nhanh hơn và đặt vào lề đường.
- Em làm gì mà dữ vậy, tôi chỉ muốn giúp em vào chỗ râm hơn thôi mà. Em định giải quyết chuyện này giữa ngoài trời nắng chang chang kia sao.
- Hơ…hơ…Vậy mà tôi cứ tưởng……Mà anh không có mồm hay sao, muốn làm gì cũng phải nói một tiếng chứ. Anh có biết cái hành động đó của anh khiến người khác hoảng sợ không hả.
- Này cô nàng đa nghi, em nghĩ gì thế. Tưởng gì cơ……. – Mặt cười gian kinh khủng
- Azzzzzzzzzzz, cái tên biến thái này….Anh biến ngay cho tôi – Cơn tức của Thanh Thanh đã lên đến đỉnh điểm, cô định cầm giày để đuổi anh ta đi nhưng chưa kịp ném đã bị cánh tay nào đó cản lại.
- Đừng manh động, không cần đuổi tôi tự biến được – Anh nở nụ cười tà mị rồi quay đầu bước đi.
Trước cái thái độ ngông nghênh đó của anh ta, Thanh Thanh định đứng dậy đá cho tên đó mấy phát. Ai dè “cạch”-AAAAAAAAAAAAAAAAAAa – Hàng loạt chữ A lại phát ra từ mồm Thanh Thanh. Bây giờ cô chính thức bại liệt rồi.
- Ối, em có sao không – Anh chàng kia nghe tiếng hét thì quay đầu lại xem thế nào. Đập vào mắt anh là hình ảnh Thanh Thanh đang ngã chổng quèo, mặt nhăn nhó như con khỉ.
- Đúng là âm binh, đúng là âm binh mà. Sao gặp anh tôi lại xui xẻo như vậy hả. Ôi mẹ ơi, lại trật thêm phát nữa rồi…huhu
Thấy tình thế không ổn, anh chàng kia lại định cúi đầu xuống làm cái gì đó. Nhưng lần này Thanh Thanh phản ứng nhanh.
- Ê…….. ê tên điên kia, anh lại định làm gì nữa hả - Cô đan chéo tay trước ngực mình.
Do âm lượng từ mồm Thanh phát ra không nhỏ, anh chàng kia phải bịp tai mình lại rồi nói
- Có thể nói nhỏ lại chút được không. Bây giờ đường xá chả có ai, em hét lên như vậy người chịu trận là tôi chứ chả phải ai khác đâu.
- Chính vì đường xá không có ai nên tôi mới phải nói to đó. Nhỡ đâu anh lại giở thói xấu xa thì sao. Mà cũng đúng thôi, tôi đẹp mà nên chuyện đó có khả năng cao lắm chứ. Lại đúng lúc tôi bị trẹo chân nữa, anh định thừa nước đục thả câu hả.
OMG , ôi trời ơi, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có lẽ đây là cô bé đầu tiên có lever tự sướng cao ngất đến nỗi khiến anh phải đơ như thế này. Được rồi, cứ coi như hôm nay anh xui xẻo gặp phải “bà chằn” bị bệnh điện ( điên nặng) này đi.
- Trí tưởng tượng phong phú thật. Thôi không đôi co với em nữa, bây giờ tôi còn có việc gấp. Em muốn đền bù thế nào thì nói luôn đi. Hay tôi đưa em đi bệnh viện nhé.
- Haziii, cuối cùng anh cũng nói được một câu suýt tử tế. Tôi cao thượng mà, anh có việc thì cứ đi đi, tôi không dám phiền. Mất công lại giao trứng cho ác – Thanh giọng nói hơi mỉa mai.
- * Nhìn thì xinh xắn đáng yêu mà sao đanh đá thế không biết. Khác hẳn với em gái mình* - Anh nghĩ.
Thanh Thanh đang cố dựa vào cái cây để đứng dậy. Anh chàng kia có ý muốn đỡ nhưng cô gạt tay ra. Từng bước loạng choạng bước tới con ngựa sắt đang hôn đất mẹ của mình và dựng dậy, dắt đi.
Hành động đó của Thanh lại một lần nữa làm ai kia đứng đơ đẩn nhìn theo bóng dáng Thanh. Khi bóng cô khuất dần, anh mới dần tỉnh lại. Như nhớ ra điều gì, anh xem đồng hồ trên tay mình.
Bất giác đôi chân mày của anh nhíu lại “đã muộn thế này rồi ư, giải quyết việc này tốn thời gian thật” . Chấm đứt dòng suy nghĩ, anh nhanh chóng leo lên xe và lái đi. Trong đầu của anh bây giờ đang rất rối loạn và xen chút bực bội “ Đúng là xui xẻo tận mạng mà, ngày đầu về nước đã gặp phải đứa bệnh hoạn này….Phải về nhanh thôi chắc bố mẹ với em đang đợi”.
* Chỗ Thanh *
CÔ nàng đang vừa dắt con xe đạp của mình vừa lết từng bước chân về nhà. Thanh đã thử leo lên đạp nhưng đôi chân không cho phép nên lại thôi. Cô định gọi điện cho người nhà đến đón nhưng xui nỗi điện thoại lại hết pin. Vừa đi cô vừa rủa tên đã đâm vào mình
- ĐÚng là tên chết bầm mà, người gì đâu nhìn cái mặt đã thấy xui xẻo rồi. Vừa đau chân lại vừa không mua được truyện. Tốt nhất anh đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh, không thì Nguyễn Thanh Thanh tôi gặp là đánh, gặp là đánh……Gừ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.