Chương 85
Hàm Kỳ
05/06/2021
Triệu Chân lắc lắc chung rượu trong tay, trái tim Thẩm Kiệt cũng dâng đầy gợn sóng tựa như chung rượu kia, hắn âm thầm siết chặt hai tay thành quyền, có chút chột dạ.
Lúc này, Triệu Chân mới nói. "Vụ án của Hứa Lương đúng là do La Chí Viễn gây ra?"
Thẩm Kiệt thật sự không muốn nói ngay bây giờ, nhưng nếu trưởng tỷ đã hỏi, hắn nhất định phải nói, chỉ là...hắn luôn nghĩ mình nên thu tay lại, có cảm giác không thể tiếp tục nữa, vậy nên hắn do dự.
Triệu Chân đã nhận ra sự do dự của hắn, ngước mắt nói. "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, ta không phải là loại người không phân rõ phải trái."
Thẩm Kiệt ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng lấy ra một cáo trạng trong ngực ra đưa cho nàng. "Trưởng tỷ, trước đây người đã nói rồi, ta không thể buộc tội hắn ta khi không có chứng cứ, nhưng lần này chứng cứ vô cùng xác thực, Tử Trừng không thể không nói, chắc chắn trong Đại Lý Tự có người của hắn, đệ cũng bố trí người trong Đại Lý Tự, tuy không có quyền lớn nhưng trộm một cáo trạng thì không khó, tỷ xem một chút đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cáo trạng là lời khai của La Chí Viễn, đại loại là hắn chịu sự uy hiếp của Trần Chiêu nên hãm hại nàng, thuật lại quá trình vô cùng chi tiết, nào là mưu đồ thế nào, thực hiện ra sao đều được viết ra rõ ràng, cuối cùng còn có cả dấu của phó quan Đại Lý Tự, khiến người ta nhìn vào thật sự tin rằng là do Trần Chiêu làm ra.
Thẩm Kiệt thấy nàng xem thật lâu không lên tiếng, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, mở miệng nói. "Trưởng tỷ, La Chí Viễn vẫn còn ở trong tù, nếu tỷ không tin đệ có thể dẫn tỷ đi gặp hắn ta, Trần Chiêu thật sự không phải là người đáng tin cậy, hắn làm gì sau lưng, tỷ cũng không biết được!"
Triệu Chân nghe vậy đặt cáo trạng lên bàn, nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường. "Tại sao chàng ấy lại hại ta? Chàng ấy có thù hằn gì với ta?"
Thẩm Kiệt có chút kích động, nói. "Trưởng tỷ, lẽ nào tỷ quên rồi sao? Đã quên những năm đó hắn chèn ép Triệu gia thế nào, chèn ép chúng ta ra sao? Hắn chỉ là một kẻ độc ác vong ân bội nghĩa! Lợi dụng xong thì xử gọn, không cho phép bất cứ ai uy hiếp tới hoàng quyền của hắn! Tân đế không biết khúc mắc giữa chúng ta, bổ nhiệm cho ta cai quản thập lục vệ ở Nam Nha, nắm quyền cao, hắn biết ta không trung thành với hắn, xem ta như kẻ thù, ước gì có thể trừ khử ta, nhưng ta và tỷ lại là một, tỷ dần chiếm được sủng ái của bệ hạ đương nhiên là hắn ta đứng ngồi không yên, không muốn tỷ đứng vững gót chân ở Thần Long Vệ, tương lai chấn chỉnh lại quân Triệu gia! Trưởng tỷ, tỷ không thể tiếp tục bị hắn lừa nữa! Hắn chính là kẻ lòng lang dạ sói!"
Triệu Chân nghe xong nhưng không kích động giống Thẩm Kiệt, giương mắt nhìn về phía hắn. "Ý đệ là, chàng ấy thấy ta dần tốt lên nên cố ý hãm hại ta sao?"
Thẩm Kiệt vội vàng gật đầu."Trưởng tỷ, tỷ đã bị hắn lừa rồi, hắn chưa bao giờ đối xử chân thành với tỷ, hắn vừa nói yêu tỷ lại vừa lệnh cho người ám sát đệ, hoàn toàn không để ý tới an nguy của tỷ ở bên cạnh ta! Hắn không xứng đáng được tỷ tin tưởng."
Triệu Chân nghe xong không nói một lời, nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Kiệt bị nàng nhìn như vậy có chút đứng ngồi không yên, khi sắp không chịu được, Triệu Chân lại thu hồi ánh mắt, nâng chung rượu lên uống một ngụm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa, khẽ thở dài nói. "Tử Trừng..."
Trong lòng Thẩm Kiệt nhói một cái, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nắm chặt chung rượu trong tay, trả lời. "Trưởng tỷ, đệ thật sự muốn tốt cho tỷ..."
Triệu Chân không nói tiếp những lời này, ánh mắt vẫn có chút xa xăm, giọng điệu bình tĩnh. "Từ nhỏ tới lớn lúc nào ta cũng suy nghĩ, Triệu gia đời đời chinh chiến sa trường, cuối cùng để mạng nơi sa trường rốt cuộc vì điều gì?" Nói tới đây, nàng nhấp một ngụm rượu rồi tiếp tục nói. "Khi còn trẻ, ta nghĩ tổ tông có lẽ cũng giống ta, thích cảm giác rong ruổi nơi chiến trường, uy phong lẫm liệt, làm tiểu tướng quân được người khác ủng hộ." Nói rồi, khóe môi nàng lộ ra nụ cười. "Khoác chiến giáp, vinh quang đầy mình, được người ta quỳ lạy và tôn sùng, bước tới đâu cũng tỏa sáng."
Khi còn trẻ nàng chưa từng giấu đi hư vinh của mình, từ khi còn nhỏ nàng đã vào quân đội, mặc dù không ra chiến trường nhưng ngày nào cũng cưỡi hổ gây chú ý khắp quân đội, nhận được ánh mắt sợ hãi hoặc ngưỡng mộ của người trong quân. Sau này khi ra chiến trường, gặt hái công trạng, được xem là tiểu tướng quân, lại càng uy phong lẫm liệt, kiêu ngạo xưng bá.
Nàng đơn thuần đón lấy hư vinh, hưởng thụ cảm giác được người khác sùng bái, không sợ sống chết, mỗi lần mặc giáp ra trận đều ôm chiến thắng quay về, vậy nên nàng dũng cảm, cứng cỏi, chưa hết bốc đồng.
Nhưng mỗi khi mệt mỏi vì cảm giác chinh chiến giết địch, nhuộm đầy máu tanh để đổi lấy hư vinh, khi lớn hơn một chút, nàng lại không còn tham lam cái cảm giác được người ta tôn sùng là chiến thần, vì vậy nàng lại tự hỏi tại sao mình lại như vậy, tại sao nàng lại xông pha chiến đấu mà không sợ chết, rốt cuộc là vì điều gì?
Triệu Chân thu lại ý cười, ngẩng đầu uống cạn chung rượu rồi nói tiếp. "Sau này khi viễn chinh tới Lạc Hà, ta thấy được rất nhiều bách tính rời bỏ quê hương, gia đình ly tán vì chiến tranh. Bọn họ nghèo túng, nhịn đói, không có nhà để về, hứng chịu hết thảy sự đày đọa của chiến tranh, thậm chí có những người còn bị quân địch tra tấn, sống lay lắt, lúc ấy ta rất tức giận, vậy nên điều ta muốn có lẽ là cho những bách tính lang bạt kỳ hồ này một gia đình hạnh phúc!"
Mặc dù Thẩm Kiệt không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên nói những lời này, nhưng vẫn kiên nhẫn rót rượu cho nàng, không ngắt lời, chỉ nói. "Trong lòng trưởng tỷ có cả thiên hạ, là nơi trái tim đệ luôn hướng về."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân lắc đầu, nhìn về phía hắn. "Nhưng ta cũng từng oán, là khi thi thể máu thịt lẫn lộn của Sâm đệ được đưa về, ta từng oán hận, tại sao Triệu gia đời đời kiếp kiếp chinh chiến vì quốc gia, cuối cùng đổi lại được kết cục đoạn tử tuyệt tôn? Để thiên hạ được thái bình, tại sao những binh sĩ Triệu gia không màng tới tính mạng? Đệ cũng biết, lúc ấy ta ở kinh thành, kinh thành cách xa chiến sự, người trong kinh ca múa mừng cảnh thái bình, còn đệ đệ của ta lại lâm vào cảnh khốn cùng, cuối cùng bỏ mạng ở nơi đó..."
Khi thi thể của Triệu Sâm được chở về kinh thì đã bốc mùi hôi, nàng không để ý tới sự ngăn cản của mọi người, muốn mở quan tài để nhìn đệ đệ lần cuối, người đệ đệ cao lớn anh tuấn của nàng đã trở thành một thi thể xấu xí bê bết máu thịt, thậm chí còn không nhìn rõ tướng mạo, trái tim nàng đau như bị đâm một nhát.
Nàng không khỏi bắt đầu hồi tưởng, những người bị nàng dùng dao chém chết có phải cũng lâm vào thảm cảnh thế này, khi được người ta chở về quê hương, người nhà có đau lòng giống nàng hay không? Lần đầu tiên giết người, không phải nàng không sợ hãi, nhưng nàng tự an ủi bản thân mình, an ủi rằng những người này đều đáng chết, đều là kẻ địch của nàng, nhưng trên đời này thật sự có người đáng chết sao? Sâm đệ của nàng đáng chết sao?
Thẩm Kiệt nhìn thấy sự buồn bã trong ánh mắt nàng, liền đưa tay ra nắm lấy tay nàng. "Trưởng tỷ..."
Triệu Chân nhìn hắn, trong mắt dường như ẩn chứa hàng vạn cảm xúc. "Tử Trừng, trong lòng ta đệ cũng là đệ đệ ruột của ta, sau khi Sâm Nhi chết, đệ và phụ thân là hai mối quan tâm duy nhất của ta, ta thường viết thư gửi cho đệ, sai người tặng quà cho đệ, tất cả cũng vì ta mong đệ được bình an. Bây giờ rốt cuộc đệ cũng có thể quay lại bên cạnh ta và cha rồi, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ta là hy vọng chúng ta có thể bình an vui vẻ, gia đình sống tốt qua ngày, những chuyện khác đều không quan trọng."
Trái tim của Thẩm Kiệt như bị một bàn tay siết chặt, hơi đau nhói. Hắn nắm chặt tay Triệu Chân. "Trưởng tỷ..."
Triệu Chân nhìn hắn, đôi mắt đen như muốn rọi thẳng vào lòng hắn, giọng nàng hơi mờ mịt. "Tử Trừng, ta vẫn là trưởng tỷ của đệ sao?"
Lời nói này như búa tạ đập thẳng vào tim Thẩm Kiệt, cảm giác hổ thẹn và tự trách kéo tới như thủy triều, có lẽ hắn thật sự không thích hợp để lừa dối nàng, mặc dù hận Trần Chiêu tận xương tủy nhưng lại không lừa được nàng, không thể dối lòng mình.
Thẩm Kiệt buông tay nàng ra, quỳ mạnh xuống trước mặt nàng. "Trưởng tỷ, ta có lỗi với tỷ, nhưng tỷ sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng đệ!" Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đau xót. "Nhưng trưởng tỷ à, đệ không cam lòng, có lẽ tỷ không nhận ra nhưng cán cân trong lòng tỷ đã sớm nghiêm về phía hắn rồi, thậm chí vì hắn, tỷ nghĩ ta nói gì cũng sai, nhưng hắn thật sự muốn đệ chết! Hắn là người phái người ám sát đệ! Chuyện này đệ không lừa tỷ!"
Triệu Chân nhìn nghĩa đệ đang quỳ gối trước mặt nàng, trong lòng cũng không phân biệt được là đau đớn hay thất vọng, dù sao nàng cũng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã rõ ràng, đệ đệ mà nàng luôn tin tưởng thật sự lừa nàng, làm tổn thương tới tính mạng của một người chỉ vì ham muốn ích kỷ của chính mình, giống như giáng một cái tát thật mạnh vào mặt nàng.
Nàng nhìn hắn, nói. "Có phải đệ tra ra được người ám sát đệ là do Phó Uyên phái tới không? Vậy nên mới nhận định là Trần Chiêu muốn giết đệ?"
Thẩm Kiệt nghe vậy ngẩn cả ra, cảm giác có điều gì đó sai sai. "Đúng vậy...trưởng tỷ, đã biết rồi sao?"
Triệu Chân gật đầu. "Trần Chiêu đã nói cho ta biết lâu rồi, chỉ là lo ngươi hiểu lầm, dặn ta rằng trước khi mọi chuyện rõ ràng thì không nên nói cho đệ, nhưng chắc chắn người không phải do Phó Uyên phái tới, là có người cố ý gây xích mích quan hệ giữa đệ và Phó Uyên. Đệ nắm giữ Nam Nha, Phó Uyên nắm giữ Bắc Nha, mặc dù bệ hạ có ý để hai người các đệ kiềm chế lẫn nhau nhưng hơn cả là tin tưởng đệ và Phó Uyên. Vời quan hệ này của hai đệ đã trở thành cơ hội cho những kẻ có dã tâm, hai người đang bảo vệ an ninh trong ngoài kinh thành, nếu có thể khiến hai người tranh đấu với nhau, đả kích lẫn nhau, đương nhiên sẽ có cơ hội đánh chiếm kinh thành, ý đồ dễ thấy như vậy mà đệ còn không hiểu sao? Đệ bị sự thù hận đối với Trần Chiêu làm mờ mắt."
Thẩm Kiệt nghe vậy sững sờ hồi lâu, không khỏi nhớ lại. rõ ràng là một vụ án phức tạp không đầu mối mà tại sao hắn lại có thể thuận lợi tra ra Phó Uyên, còn Dự Ninh Vương thế tử tại sao lại tới lôi kéo hắn đúng lúc như vậy...
Mặc dù Thẩm Kiệt nắm giữ Nam Nha, quyền cao chức trọng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới tới đây, kinh thành căn cơ bất ổn, hắn cũng không có thế lực của mình, biết Trần Chiêu hợp tác với Phó Uyên ra tay với hắn, đương nhiên là hận không chịu được, nhưng bên cạnh lại không có ai có thể dùng, Triệu Chân lại thiên vị Trần Chiêu, hắn liền không có khả năng đối đầu với Trần Chiêu.
Lúc này, Dự Ninh Vương thế tử lại tới lôi kéo hắn, dù sao Dự Ninh Vương cũng là dòng dõi hoàng tộc, trong tay vẫn có rất nhiều người tài ba, nhưng dù sao Dự Ninh Vương cũng rời xa kinh thành đã lâu, muốn đặt chân vào kinh thành lần nữa còn cần mượn sức những võ quan nắm trọng quyền trong tay giống như hắn, không hẹn mà nên.
Dự Ninh Vương thế tử thể hiện toàn bộ lòng thành với hắn, bày mưu tính kế giúp hắn trong nhiều chuyện, giảm bớt rất nhiều áp lực cho hắn, hơn nữa Dự Ninh Vương thế tử còn định kết thông gia với hắn, hoàn toàn liên minh với nhau, mối thông gia này đương nhiên là Triệu Chân và Trần Khải Uy.
Trần Khải Uy có khuôn mặt rất đẹp, Thẩm Kiệt đã từng gặp, đủ sức cạnh tranh với Trần Chiêu, khó mà nói trưởng tỷ có thích hay không nên tạo cơ hội để bọn họ gần gũi với nhau, như vậy thì còn chưa đủ, nhất định phải chặt đứt tình cảm của Triệu Chân và Trần Chiêu, vì vậy nên Dự Ninh Vương thế tử liền thay hắn lên một vở tuồng như vậy...
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Dự Ninh Vương thế tử cũng là vương tộc, trăm phương ngàn kế như vậy nếu có âm mưu tạo phản....
Thẩm Kiệt nhìn về phía Triệu Chân, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. "Trưởng tỷ..." Bây giờ người ngồi trên ngôi vị hoàng đế không còn là Trần Chiêu, mà là con trai của trưởng tỷ!
Triệu Chân nhìn vẻ mặt của hắn thì biết hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, giơ tay tát hắn. "Tử Trừng, cái tát này là tát vì đệ gạt ta, nếu đệ không xem ta là trưởng tỷ, vậy từ nay về sau tình tỷ đệ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không phải bạn thì là địch, ta sẽ không bao giờ lo lắng cho đệ nữa."
Thẩm Kiệt nghe vậy vội vàng nắm lấy vạt y phục của nàng, một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nay lại hoảng sợ như một đứa trẻ. "Trưởng tỷ, là do đệ ngu ngốc! Xin tỷ đừng làm như vậy..."
Cuối cùng Triệu Chân vẫn không đành lòng, mắt mắt lại, khi mở ra đôi mắt nàng đã sáng như đuốc, nhìn hắn chằm chằm. "Nếu đệ còn xem ta là trưởng tỷ thì chuyện thế này không được có lần thứ hai, đệ cũng không được giấu giếm ta chuyện gì cả, nếu không ta sẽ tự tay lấy mạng của đệ." Nàng khom người xuống, nhìn hắn chằm chằm. "Tử Trừng, bây giờ con trai ta đã lên ngôi hoàng đế, ta sẽ không để giang sơn của nó mất đi một phân nào! Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào gây khó dễ cho nó!"
Lúc này, Triệu Chân mới nói. "Vụ án của Hứa Lương đúng là do La Chí Viễn gây ra?"
Thẩm Kiệt thật sự không muốn nói ngay bây giờ, nhưng nếu trưởng tỷ đã hỏi, hắn nhất định phải nói, chỉ là...hắn luôn nghĩ mình nên thu tay lại, có cảm giác không thể tiếp tục nữa, vậy nên hắn do dự.
Triệu Chân đã nhận ra sự do dự của hắn, ngước mắt nói. "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, ta không phải là loại người không phân rõ phải trái."
Thẩm Kiệt ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng lấy ra một cáo trạng trong ngực ra đưa cho nàng. "Trưởng tỷ, trước đây người đã nói rồi, ta không thể buộc tội hắn ta khi không có chứng cứ, nhưng lần này chứng cứ vô cùng xác thực, Tử Trừng không thể không nói, chắc chắn trong Đại Lý Tự có người của hắn, đệ cũng bố trí người trong Đại Lý Tự, tuy không có quyền lớn nhưng trộm một cáo trạng thì không khó, tỷ xem một chút đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cáo trạng là lời khai của La Chí Viễn, đại loại là hắn chịu sự uy hiếp của Trần Chiêu nên hãm hại nàng, thuật lại quá trình vô cùng chi tiết, nào là mưu đồ thế nào, thực hiện ra sao đều được viết ra rõ ràng, cuối cùng còn có cả dấu của phó quan Đại Lý Tự, khiến người ta nhìn vào thật sự tin rằng là do Trần Chiêu làm ra.
Thẩm Kiệt thấy nàng xem thật lâu không lên tiếng, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, mở miệng nói. "Trưởng tỷ, La Chí Viễn vẫn còn ở trong tù, nếu tỷ không tin đệ có thể dẫn tỷ đi gặp hắn ta, Trần Chiêu thật sự không phải là người đáng tin cậy, hắn làm gì sau lưng, tỷ cũng không biết được!"
Triệu Chân nghe vậy đặt cáo trạng lên bàn, nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường. "Tại sao chàng ấy lại hại ta? Chàng ấy có thù hằn gì với ta?"
Thẩm Kiệt có chút kích động, nói. "Trưởng tỷ, lẽ nào tỷ quên rồi sao? Đã quên những năm đó hắn chèn ép Triệu gia thế nào, chèn ép chúng ta ra sao? Hắn chỉ là một kẻ độc ác vong ân bội nghĩa! Lợi dụng xong thì xử gọn, không cho phép bất cứ ai uy hiếp tới hoàng quyền của hắn! Tân đế không biết khúc mắc giữa chúng ta, bổ nhiệm cho ta cai quản thập lục vệ ở Nam Nha, nắm quyền cao, hắn biết ta không trung thành với hắn, xem ta như kẻ thù, ước gì có thể trừ khử ta, nhưng ta và tỷ lại là một, tỷ dần chiếm được sủng ái của bệ hạ đương nhiên là hắn ta đứng ngồi không yên, không muốn tỷ đứng vững gót chân ở Thần Long Vệ, tương lai chấn chỉnh lại quân Triệu gia! Trưởng tỷ, tỷ không thể tiếp tục bị hắn lừa nữa! Hắn chính là kẻ lòng lang dạ sói!"
Triệu Chân nghe xong nhưng không kích động giống Thẩm Kiệt, giương mắt nhìn về phía hắn. "Ý đệ là, chàng ấy thấy ta dần tốt lên nên cố ý hãm hại ta sao?"
Thẩm Kiệt vội vàng gật đầu."Trưởng tỷ, tỷ đã bị hắn lừa rồi, hắn chưa bao giờ đối xử chân thành với tỷ, hắn vừa nói yêu tỷ lại vừa lệnh cho người ám sát đệ, hoàn toàn không để ý tới an nguy của tỷ ở bên cạnh ta! Hắn không xứng đáng được tỷ tin tưởng."
Triệu Chân nghe xong không nói một lời, nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Kiệt bị nàng nhìn như vậy có chút đứng ngồi không yên, khi sắp không chịu được, Triệu Chân lại thu hồi ánh mắt, nâng chung rượu lên uống một ngụm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa, khẽ thở dài nói. "Tử Trừng..."
Trong lòng Thẩm Kiệt nhói một cái, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nắm chặt chung rượu trong tay, trả lời. "Trưởng tỷ, đệ thật sự muốn tốt cho tỷ..."
Triệu Chân không nói tiếp những lời này, ánh mắt vẫn có chút xa xăm, giọng điệu bình tĩnh. "Từ nhỏ tới lớn lúc nào ta cũng suy nghĩ, Triệu gia đời đời chinh chiến sa trường, cuối cùng để mạng nơi sa trường rốt cuộc vì điều gì?" Nói tới đây, nàng nhấp một ngụm rượu rồi tiếp tục nói. "Khi còn trẻ, ta nghĩ tổ tông có lẽ cũng giống ta, thích cảm giác rong ruổi nơi chiến trường, uy phong lẫm liệt, làm tiểu tướng quân được người khác ủng hộ." Nói rồi, khóe môi nàng lộ ra nụ cười. "Khoác chiến giáp, vinh quang đầy mình, được người ta quỳ lạy và tôn sùng, bước tới đâu cũng tỏa sáng."
Khi còn trẻ nàng chưa từng giấu đi hư vinh của mình, từ khi còn nhỏ nàng đã vào quân đội, mặc dù không ra chiến trường nhưng ngày nào cũng cưỡi hổ gây chú ý khắp quân đội, nhận được ánh mắt sợ hãi hoặc ngưỡng mộ của người trong quân. Sau này khi ra chiến trường, gặt hái công trạng, được xem là tiểu tướng quân, lại càng uy phong lẫm liệt, kiêu ngạo xưng bá.
Nàng đơn thuần đón lấy hư vinh, hưởng thụ cảm giác được người khác sùng bái, không sợ sống chết, mỗi lần mặc giáp ra trận đều ôm chiến thắng quay về, vậy nên nàng dũng cảm, cứng cỏi, chưa hết bốc đồng.
Nhưng mỗi khi mệt mỏi vì cảm giác chinh chiến giết địch, nhuộm đầy máu tanh để đổi lấy hư vinh, khi lớn hơn một chút, nàng lại không còn tham lam cái cảm giác được người ta tôn sùng là chiến thần, vì vậy nàng lại tự hỏi tại sao mình lại như vậy, tại sao nàng lại xông pha chiến đấu mà không sợ chết, rốt cuộc là vì điều gì?
Triệu Chân thu lại ý cười, ngẩng đầu uống cạn chung rượu rồi nói tiếp. "Sau này khi viễn chinh tới Lạc Hà, ta thấy được rất nhiều bách tính rời bỏ quê hương, gia đình ly tán vì chiến tranh. Bọn họ nghèo túng, nhịn đói, không có nhà để về, hứng chịu hết thảy sự đày đọa của chiến tranh, thậm chí có những người còn bị quân địch tra tấn, sống lay lắt, lúc ấy ta rất tức giận, vậy nên điều ta muốn có lẽ là cho những bách tính lang bạt kỳ hồ này một gia đình hạnh phúc!"
Mặc dù Thẩm Kiệt không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên nói những lời này, nhưng vẫn kiên nhẫn rót rượu cho nàng, không ngắt lời, chỉ nói. "Trong lòng trưởng tỷ có cả thiên hạ, là nơi trái tim đệ luôn hướng về."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân lắc đầu, nhìn về phía hắn. "Nhưng ta cũng từng oán, là khi thi thể máu thịt lẫn lộn của Sâm đệ được đưa về, ta từng oán hận, tại sao Triệu gia đời đời kiếp kiếp chinh chiến vì quốc gia, cuối cùng đổi lại được kết cục đoạn tử tuyệt tôn? Để thiên hạ được thái bình, tại sao những binh sĩ Triệu gia không màng tới tính mạng? Đệ cũng biết, lúc ấy ta ở kinh thành, kinh thành cách xa chiến sự, người trong kinh ca múa mừng cảnh thái bình, còn đệ đệ của ta lại lâm vào cảnh khốn cùng, cuối cùng bỏ mạng ở nơi đó..."
Khi thi thể của Triệu Sâm được chở về kinh thì đã bốc mùi hôi, nàng không để ý tới sự ngăn cản của mọi người, muốn mở quan tài để nhìn đệ đệ lần cuối, người đệ đệ cao lớn anh tuấn của nàng đã trở thành một thi thể xấu xí bê bết máu thịt, thậm chí còn không nhìn rõ tướng mạo, trái tim nàng đau như bị đâm một nhát.
Nàng không khỏi bắt đầu hồi tưởng, những người bị nàng dùng dao chém chết có phải cũng lâm vào thảm cảnh thế này, khi được người ta chở về quê hương, người nhà có đau lòng giống nàng hay không? Lần đầu tiên giết người, không phải nàng không sợ hãi, nhưng nàng tự an ủi bản thân mình, an ủi rằng những người này đều đáng chết, đều là kẻ địch của nàng, nhưng trên đời này thật sự có người đáng chết sao? Sâm đệ của nàng đáng chết sao?
Thẩm Kiệt nhìn thấy sự buồn bã trong ánh mắt nàng, liền đưa tay ra nắm lấy tay nàng. "Trưởng tỷ..."
Triệu Chân nhìn hắn, trong mắt dường như ẩn chứa hàng vạn cảm xúc. "Tử Trừng, trong lòng ta đệ cũng là đệ đệ ruột của ta, sau khi Sâm Nhi chết, đệ và phụ thân là hai mối quan tâm duy nhất của ta, ta thường viết thư gửi cho đệ, sai người tặng quà cho đệ, tất cả cũng vì ta mong đệ được bình an. Bây giờ rốt cuộc đệ cũng có thể quay lại bên cạnh ta và cha rồi, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ta là hy vọng chúng ta có thể bình an vui vẻ, gia đình sống tốt qua ngày, những chuyện khác đều không quan trọng."
Trái tim của Thẩm Kiệt như bị một bàn tay siết chặt, hơi đau nhói. Hắn nắm chặt tay Triệu Chân. "Trưởng tỷ..."
Triệu Chân nhìn hắn, đôi mắt đen như muốn rọi thẳng vào lòng hắn, giọng nàng hơi mờ mịt. "Tử Trừng, ta vẫn là trưởng tỷ của đệ sao?"
Lời nói này như búa tạ đập thẳng vào tim Thẩm Kiệt, cảm giác hổ thẹn và tự trách kéo tới như thủy triều, có lẽ hắn thật sự không thích hợp để lừa dối nàng, mặc dù hận Trần Chiêu tận xương tủy nhưng lại không lừa được nàng, không thể dối lòng mình.
Thẩm Kiệt buông tay nàng ra, quỳ mạnh xuống trước mặt nàng. "Trưởng tỷ, ta có lỗi với tỷ, nhưng tỷ sẽ mãi là người quan trọng nhất trong lòng đệ!" Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đau xót. "Nhưng trưởng tỷ à, đệ không cam lòng, có lẽ tỷ không nhận ra nhưng cán cân trong lòng tỷ đã sớm nghiêm về phía hắn rồi, thậm chí vì hắn, tỷ nghĩ ta nói gì cũng sai, nhưng hắn thật sự muốn đệ chết! Hắn là người phái người ám sát đệ! Chuyện này đệ không lừa tỷ!"
Triệu Chân nhìn nghĩa đệ đang quỳ gối trước mặt nàng, trong lòng cũng không phân biệt được là đau đớn hay thất vọng, dù sao nàng cũng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã rõ ràng, đệ đệ mà nàng luôn tin tưởng thật sự lừa nàng, làm tổn thương tới tính mạng của một người chỉ vì ham muốn ích kỷ của chính mình, giống như giáng một cái tát thật mạnh vào mặt nàng.
Nàng nhìn hắn, nói. "Có phải đệ tra ra được người ám sát đệ là do Phó Uyên phái tới không? Vậy nên mới nhận định là Trần Chiêu muốn giết đệ?"
Thẩm Kiệt nghe vậy ngẩn cả ra, cảm giác có điều gì đó sai sai. "Đúng vậy...trưởng tỷ, đã biết rồi sao?"
Triệu Chân gật đầu. "Trần Chiêu đã nói cho ta biết lâu rồi, chỉ là lo ngươi hiểu lầm, dặn ta rằng trước khi mọi chuyện rõ ràng thì không nên nói cho đệ, nhưng chắc chắn người không phải do Phó Uyên phái tới, là có người cố ý gây xích mích quan hệ giữa đệ và Phó Uyên. Đệ nắm giữ Nam Nha, Phó Uyên nắm giữ Bắc Nha, mặc dù bệ hạ có ý để hai người các đệ kiềm chế lẫn nhau nhưng hơn cả là tin tưởng đệ và Phó Uyên. Vời quan hệ này của hai đệ đã trở thành cơ hội cho những kẻ có dã tâm, hai người đang bảo vệ an ninh trong ngoài kinh thành, nếu có thể khiến hai người tranh đấu với nhau, đả kích lẫn nhau, đương nhiên sẽ có cơ hội đánh chiếm kinh thành, ý đồ dễ thấy như vậy mà đệ còn không hiểu sao? Đệ bị sự thù hận đối với Trần Chiêu làm mờ mắt."
Thẩm Kiệt nghe vậy sững sờ hồi lâu, không khỏi nhớ lại. rõ ràng là một vụ án phức tạp không đầu mối mà tại sao hắn lại có thể thuận lợi tra ra Phó Uyên, còn Dự Ninh Vương thế tử tại sao lại tới lôi kéo hắn đúng lúc như vậy...
Mặc dù Thẩm Kiệt nắm giữ Nam Nha, quyền cao chức trọng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới tới đây, kinh thành căn cơ bất ổn, hắn cũng không có thế lực của mình, biết Trần Chiêu hợp tác với Phó Uyên ra tay với hắn, đương nhiên là hận không chịu được, nhưng bên cạnh lại không có ai có thể dùng, Triệu Chân lại thiên vị Trần Chiêu, hắn liền không có khả năng đối đầu với Trần Chiêu.
Lúc này, Dự Ninh Vương thế tử lại tới lôi kéo hắn, dù sao Dự Ninh Vương cũng là dòng dõi hoàng tộc, trong tay vẫn có rất nhiều người tài ba, nhưng dù sao Dự Ninh Vương cũng rời xa kinh thành đã lâu, muốn đặt chân vào kinh thành lần nữa còn cần mượn sức những võ quan nắm trọng quyền trong tay giống như hắn, không hẹn mà nên.
Dự Ninh Vương thế tử thể hiện toàn bộ lòng thành với hắn, bày mưu tính kế giúp hắn trong nhiều chuyện, giảm bớt rất nhiều áp lực cho hắn, hơn nữa Dự Ninh Vương thế tử còn định kết thông gia với hắn, hoàn toàn liên minh với nhau, mối thông gia này đương nhiên là Triệu Chân và Trần Khải Uy.
Trần Khải Uy có khuôn mặt rất đẹp, Thẩm Kiệt đã từng gặp, đủ sức cạnh tranh với Trần Chiêu, khó mà nói trưởng tỷ có thích hay không nên tạo cơ hội để bọn họ gần gũi với nhau, như vậy thì còn chưa đủ, nhất định phải chặt đứt tình cảm của Triệu Chân và Trần Chiêu, vì vậy nên Dự Ninh Vương thế tử liền thay hắn lên một vở tuồng như vậy...
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Dự Ninh Vương thế tử cũng là vương tộc, trăm phương ngàn kế như vậy nếu có âm mưu tạo phản....
Thẩm Kiệt nhìn về phía Triệu Chân, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. "Trưởng tỷ..." Bây giờ người ngồi trên ngôi vị hoàng đế không còn là Trần Chiêu, mà là con trai của trưởng tỷ!
Triệu Chân nhìn vẻ mặt của hắn thì biết hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, giơ tay tát hắn. "Tử Trừng, cái tát này là tát vì đệ gạt ta, nếu đệ không xem ta là trưởng tỷ, vậy từ nay về sau tình tỷ đệ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không phải bạn thì là địch, ta sẽ không bao giờ lo lắng cho đệ nữa."
Thẩm Kiệt nghe vậy vội vàng nắm lấy vạt y phục của nàng, một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất nay lại hoảng sợ như một đứa trẻ. "Trưởng tỷ, là do đệ ngu ngốc! Xin tỷ đừng làm như vậy..."
Cuối cùng Triệu Chân vẫn không đành lòng, mắt mắt lại, khi mở ra đôi mắt nàng đã sáng như đuốc, nhìn hắn chằm chằm. "Nếu đệ còn xem ta là trưởng tỷ thì chuyện thế này không được có lần thứ hai, đệ cũng không được giấu giếm ta chuyện gì cả, nếu không ta sẽ tự tay lấy mạng của đệ." Nàng khom người xuống, nhìn hắn chằm chằm. "Tử Trừng, bây giờ con trai ta đã lên ngôi hoàng đế, ta sẽ không để giang sơn của nó mất đi một phân nào! Sẽ không để cho bất cứ kẻ nào gây khó dễ cho nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.