Chương 121: HOÀN CHÍNH VĂN
Hàm Kỳ
30/11/2023
Trần Kình, người luôn tỏ ra thiếu quyết đoán, trung hậu nhã nhặn, trải qua chuyện này lại trở nên quả quyết, chẳng mấy chốc đã chiêu cáo thiên hạ về hành vi phạm tội của Dự Ninh Vương thế tử và Tần thái sư, trong đó bao gồm chuyện Tần thái sư cấu kết với Công Bộ thị lang, khi sửa chữa, xây dựng tế đàn đã dẫn sét xuống, hại chết Tiên đế và Tiên thái hậu, đây là chuyện Trần Kình phái người đào ba tấc đất mới biết. Đương nhiên hắn sẽ không tha cho Tần thái sư, rất nhanh đã xử tử hai người, chém đầu thị chúng.
Xử trí xong kẻ chủ mưu, cũng không buông tha những quan viên liên quan tới, khám xét nhà tịch thu tài sản rồi lưu đày, Thẩm Kiệt lục soát khắp nơi như thổ phỉ, trước niên quan, thật sự đã bổ sung một số tiền lớn vào ngân khố quốc gia.
Dân chúng trong kinh hoảng loạn mấy ngày, tới tất niên, cuối cùng mọi chuyện cũng bình thường trở lại. Trần Kình nhìn quốc khố dồi dào lên trông thấy, trong lòng mừng vui, tự viết tay rất nhiều chữ phúc ban cho triều thần, chữ phúc bị Trần Chiêu và Triệu Chân chê xấu lại được các quan đại thần dán ở cửa chính giống như lá bùa bình an, ở phố các quan, nhà ai cũng có, trông rất thống nhất.
Hôm tất niên, Trần Kình chính thức công khai thân phận của Trần Chiêu.
Trần Kình cũng phục phụ hoàng của mình, làm con riêng tốt biết bao, không còn mẹ thì ai so đo được, nhưng phụ hoàng cứ muốn giữ cái danh đế vương chung tình nhất lịch sử, làm huynh đệ với hắn, nói rằng mình do chính thê tử mình sinh ra mà còn thấy vinh quang?
Vì vậy, Trần Kình chỉ đành cắn răng nói rằng Trần Thanh Trần là hoàng đệ cùng một mẹ với mình, nhỏ hơn hắn năm tuổi, là con trai Triệu Chân sinh ra khi Triệu Chân đang tu dưỡng ở Hành Cung, tiên đế ghi nhớ công lao của Triệu gia, con trai duy nhất của Tề Quốc công cũng hy sinh, không ai kế nghiệp nên đã để Nhị hoàng tử theo họ mẹ, giao cho Thẩm tướng quân mang tới biên quan dạy dỗ nuôi nấng, tương lai lập công trở về sẽ kế thừa y bát của Tề Quốc công, bằng chứng chính là chiếu chỉ được ban vào năm đó, đồng thời còn để vài vị đại thần kiểm tra tính xác thực.
Ôi, do Trần Chiêu tự viết thì mấy đại thần này có thể tra ra được gì? Cũng chỉ biết oán thầm trong lòng vài câu rằng tiên đế cưng chiều thê tử vô độ, cuối cùng vẫn cấp cho vị Nhị hoàng tử này một chính danh.
Trần Kình nghĩ tới chuyện hoàng đệ mạo hiểm lập công lạo, hạ chỉ cho chàng được khôi phục quốc họ, phong làm Hưng Thịnh Vương, gả Triệu Chân cho chàng, con cái tương lai của hai người có thể theo họ mẹ.
Các đại thần không khỏi cảm thán: Hoàng đế của ta lợi hại, gian xảo quá đi. Con trai của hoàng đệ mang họ Triệu, đương nhiên sau này không thể giành ngôi với Thái tử, cũng không thể kế thừa vương vị.
Trần Kình oan quá đi thôi, oan quá đi mất, có một cặp cha mẹ tùy hứng như vậy, hắn biết làm thế nào được? Hắn cũng bất lực lắm rồi! Phải vắt hết óc ra đáp ứng yêu cầu của bọn họ!
Trần Kình không xây cung điện khác cho Trần Chiêu, chỉ ban Cảnh Thúy Cung cho chàng, đồng thời lại vẽ chu vi hai nơi cung điện ra mở rộng cho chàng, từ xưa tới nay không có vị vương gia nào được sống trong cung, lòng yêu thương hoàng đệ của Trần Kình khiến cả nước phải chấn động.
Trần Chiêu và Triệu Chân thật sự không mong muốn ở lại trong cung, là tự Trần Kình than khóc muốn phụ hoàng và mẫu hậu ở lại cung thêm vài ngày, chuyện của Tần thái sư đã qua nhưng bây giờ triều đình vẫn chưa yên ổn, vẫn cần phụ hoàng giúp đỡ hắn thì hắn mới yên tâm.
Tiệc tất niên, Minh Hạ Hầu cũng vội vã quay về, cả nhà đoàn tụ với nhau.
Sau khi yến tiệc được dọn lên, tất cả thái giám và cung nữ đều rời khỏi đại điện, không có người ngoài ở đây, Trần Kình vội vàng đứng dậy mời phụ hoàng và mẫu hậu ngồi lên ghế trên, Tần Như Yên cũng vội vàng đứng dậy. Sau khi biết hai người là cha mẹ chồng của mình, nàng quả thật rất ngạc nhiên, hồi lâu sau mới thích ứng được. Chẳng trách trước đây Trần Kình vẫn luôn giấu giếm thân phận của Triệu Chân, chuyện này quả là không cách nào nói với người khác được.
Người chấp nhận nhanh nhất vẫn là Trần Tự, nó lanh lợi nhào vào lòng bà nội, làm nũng nói. Năm nay Tự Nhi còn muốn đón giao thừa với bà nội cơ.
Trần Chiêu thấy cháu trai lăn qua lăn lại trong lòng thê tử mình nhiều lần, bèn vỗ nhẹ vào tấm nệm bên cạnh. Tự Nhi, lại đây ngồi, không được làm tiểu hoàng thúc trong bụng bà nội bị thương.
Trần Tự nghe vậy bĩu môi, tự khi bà nội có tiểu hoàng thúc này, nó không thể thân thiết với bà nội nữa, bà nội cũng không chơi với nó nhiều như trước đây, đợi khi hoàng thúc sinh ra, nó sẽ thất sủng mất!
Trần Tự suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn xuống người Triệu Chân, không tới bên ông nội, nó lấy một cái nệm nhỏ ngồi xuống cạnh bà nội. Tự Nhi phải ngồi đây chăm sóc cho bà nội và tiểu hoàng thúc! Nói rồi, nó cầm đũa gắp cho Triệu Chân một miếng thịt chiên giòn mà nàng thích ăn nhất.
Triệu Chân xoa đầu cháu trai. Tự Nhi ngoan quá, đợi khi tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng đệ của con được sinh ra, Tự Nhi phải chăm sóc hai đứa nó thật tốt, biết chưa?
Trần Tự gật mạnh đầu. Tự Nhi biết rồi ạ.
Trần Kình nhìn con trai ngồi bên cạnh mẫu hậu mình: Hừ, đồ chân chó.
Tần Như Yên ngồi bên cạnh chọc hắn rồi nhìn ly rượu, Trần Kình hoàn hồn, đứng dậy nâng ly. Hoàng nhi chúc phụ hoàng mẫu hậu thiên thu vạn đại, phúc thọ an khang.
Mọi người đứng dậy nâng ly chúc mừng.
Trần Chiêu ngồi đầu hiếm khi nở nụ cười ôn hòa gật đầu với mọi người, bảo mọi người ngồi xuống. Người một nhà chúng ta khó lắm mới được đoàn tụ, hôm nay không cần lễ nghi gì cả, vui vẻ là được rồi.
Triệu Chân gật đầu phụ họa, lấy trong tay áo ra tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn. Nào, Doãn Hành, Huyên Huyên, tới chỗ bà ngoại lấy tiền mừng tuổi nào. Dứt lời, nàng đưa cho cháu trai ngồi bên cạnh mình một phong bao lì xì. Chúc Tự Nhi năm mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, trở thành một tiểu nam tử hán giỏi giang.
Trần Tự nở nụ cười nhận tiền lì xì. Tự Nhi cảm ơn ông nội và bà nội!
Đến lượt Phó Ngưng Huyên, Triệu Chân nháy mắt với nàng. Chúc Huyên Huyên chúng ta năm nay có thể giải quyết hôn sự một cách ổn thỏa.
Phó Ngưng Huyên biết ý của bà nội, đỏ mặt thẹn thùng nói. Bà ngoại.
Phò mã Phó Uyên lúc nào cũng cưng chiều con gái, xoa mũi mạnh dạn nói. Mẫu hậu, Huyên Huyên vẫn còn nhỏ, còn chưa tới tuổi lập gia đình.
Triệu Chân liếc nhìn con rể, nói. Sớm gì mà sớm, ta ở tuổi của Huyên Huyên đã gả cho nhạc phụ của ngươi rồi, ta thấy Huyên Huyên có thể lập gia đình được rồi, bậc làm cha làm mẹ như các ngươi phải quan tâm tới nó nhiều hơn, đừng se lầm mối duyên cho Huyên Huyên đấy.
Trần Du cũng biết chút tâm tư của con gái, thúc Phó Uyên một cái, nói. Mẫu hậu nói đúng, chúng ta cũng phải xem ý của Huyên Huyên, chỉ cần Huyên Huyên bằng lòng là được.
Phó Uyên nhìn thê tử, vẻ mặt mơ màng: Hình như đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?
Tới lượt Phó Doãn Hành, Triệu Chân cầm tiền lì xì gõ lên trán cậu. Tuổi con đã không còn nhỏ, sau này không được cà lơ phất phơ nữa. Làm đại ca phải cho ra dáng đại ca, đệ đệ muội muội đều lấy con làm gương đấy.
Phó Doãn Hành sờ trán, cung kính nhận lì xì của bà ngoại, rũ mắt nói. Cháu trai đã biết rồi ạ. Nhưng bà nội ơi, bà không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con sao? Cha con bảo con lập nghiệp trước rồi mới thành gia, người có biết không? Có lẽ cả đời này cháu trai của người không cưới được ai đâu!
Sau khi ăn cơm đoàn viên xong, Trần Chiêu bắt đầu đuổi người, định đưa thê tử mình tới thế giới hai người. Trần tự kéo tay áo của bà nội tựa như cái đuôi nhỏ, muốn đón giao thừa với bà nội, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ông nội đang trừng mình. Triệu Chân thích cháu trai nhất, đương nhiên là nàng đồng ý, kéo bàn tay nhỏ bé của nó trở về Cảnh Thúy Cung.
Trần Kình đứng bên cạnh thầm mừng vui, con trai ngoan thích ông nội và bà nội hơn, bây giờ hắn có thể yên tĩnh đón giao thừa cùng thê tử nhà mình rồi.
Trần Du thấy đệ đệ mình cười như một con mèo trộm thịt, trước khi về còn tốt bụng nhắc nhở hắn. Tục Hoa, đây là tất niên đầu tiên sau khi phụ hoàng và mẫu hậu nối lại tình xưa, lát nữa đệ đón Tự Nhi về đi, nếu không....có lẽ sang tháng giêng đệ không được thoải mái đâu.
Trần Kình như bị sấm đánh xuống, nhớ tới ánh mắt không tốt lành của phụ hoàng trước khi đi, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, phụ hoàng dù trẻ thì vẫn là phụ hoàng đối xử với con trai mình bằng thủ đoạn độc ác! Vì tương lai tốt đẹp của bản thân, hắn vẫn nên kéo đồ chân chó kia quay về!
Trần Chiêu thấy Trần Kình tới đón con trai về, quả nhiên vẻ mặt chàng ôn hòa hơn, Trần Kình tránh được một tháng tồi tàn do Trần Chiêu gây nên, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chân nhìn cháu trai bị dắt đi rồi mà vẫn còn lưu luyến, đứng ngoài cửa điện nhìn theo bóng cháu trai, đợi khi khuất bóng rồi nàng mới quay về.
Trần Chiêu khuyên nàng. Ta biết nàng thích cháu trai, nhưng đêm giao thừa cũng phải để một nhà bốn người chúng nó đoàn tụ, đúng không? Ngày mai quay về Phủ Quốc công thì hẵng đưa Tự Nhi đi cùng.
Triệu Chân ngồi xuống trước bàn trang điểm, tháo trang sức trên đầu mình. Chỉ còn hai người chúng ta thì có gì thú vị đâu, có Tự Nhi ở đây thì còn vui được chút. Thế này thì tắm rồi ngủ đi thôi, đúng lúc ta cũng thấy mệt.
Trần Chiêu nghe vậy chợt mất hứng, cầm tay nàng nói. Nàng không có lương tâm gì hết, mấy hôm nay chung đụng thì ít mà xa cách thi nhiều, bây giờ có thể ở bên nhau mà nàng lại bảo không có gì thú vị à?
Triệu Chân nhìn vẻ mặt không tốt đẹp gì của chàng, đứng dậy vòng tay qua cổ Trần Chiêu. Đùa chàng chút thôi. Nói rồi, nàng đưa tay sờ mặt chàng, vuốt v e qua lại. Phu quân của ta khuynh thành tuyệt sắc, sao lại không thú vị? Nàng vén tóc chàng lên, vết thương nơi thái dương đã không còn lại dấu vết, có thể thấy mấy hôm nay dù chàng bận bịu nhưng cũng không quên bôi thuốc đúng giờ.
Trần Chiêu không biết vết thương nơi thái dương có để lại sẹo hay không, chàng biết Triệu Chân là nữ nhân thích bề ngoài, trong mắt nàng, chàng không muốn có khuyết điểm gì, bèn kéo tay nàng xuống, dùng tóc che đi, nói. Trời vẫn còn sớm, mới ăn xong bữa tối thôi, nàng đi ra ngoài đi dạo với ta đi.
Triệu Chân nghĩ tới thời tiết giá lạnh bên ngoài, từ chối. Bây giờ còn chưa muộn à? Trời bên ngoài đã tối rồi, hơn nữa ta đã sống mấy chúc năm trong cung điện này rồi, có gì để nhìn nữa?
Trần Chiêu không nghe nàng nói, lấy áo khoác phủ thêm cho nàng rồi lấy lò sưởi cầm tay để vào tay nàng. Trong cung này còn rất nhiều nơi mà nàng chưa từng đến. Dứt lời, chàng ôm vai nàng. Đi nào, ra ngoài đi dạo vài vòng với ta.
Trần Chiêu cầm đèn lòng, nắm tay Triệu Chân, để thái giám và cung nữ đi theo ở xa, tựa như trong hoàng cung rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.
Triệu Chân chưa bao giờ tay trong tay đi dạo trong cung cùng Trần Chiêu, nàng luôn cảm thấy hoàng cung lạnh lẽo khiến người ta cô đơn, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đó nữa, dù không nói gì mà chỉ nắm tay đi cùng Trần Chiêu, Triệu Chân cũng cảm thấy xung quanh đẹp như tranh vẽ, trong lòng được lấp đầy, quả nhiên tâm trạng thay đổi cũng khiến phong cảnh xung quanh thay đổi theo.
Triệu Chân kéo tay chàng. Chúng ta đi đâu?
Trần Chiêu nắm tay nàng, xoa khẽ. Chu Tước Môn, Chu Tước Khuyết là nơi cao nhất trong cung, các nhà chiêm tinh của Khâm Thiên Giám cũng ở đó, nàng chưa tới chỗ đó. Thật ra ở đó phong cảnh rất đẹp, nhất là bây giờ.
Phong cảnh đẹp? Trong hoàng cung chỗ nào cũng là tường đỏ ngói xanh, còn phong cảnh nào tốt hơn nữa?
Triệu Chân không hứng thú lắm, nhưng có thể đi cùng Trần Chiêu như vậy cũng tốt. Chàng nói muốn dẫn ta đi du lịch khắp nơi. Đợi sau khi Cẩu Đản sinh ra, chúng ta sẽ đi sao? Vậy Cẩu Đản để cho ai chăm sóc đây.
Trần Chiêu cạn lời với cái nhũ danh này, chỉ có thể làm như không để ý. Tục Hoa hay Tiểu Ngư Nhi cũng được, có mỗi một đứa nhỏ thôi mà chúng nó không nuôi nổi được sao?
Triệu Chân nghĩ về đứa cháu trai đáng yêu của mình, rất mong đợi đứa con tương lai của bản thân, chần chừ nói. Như vậy không được, Cẩu Đản vừa sinh ra đã để ca ca tỷ tỷ nuôi nó, tương lai nó không nhận ra chúng ta thì phải làm sao?
Trần Chiêu nhẹ nhàng nói. Thì chúng ta cũng không nhận nó nữa. Ngay cả cha mẹ mình mà nó còn không nhận ra thì cần nó làm gì nữa?
Triệu Chân hừ một tiếng. Nói nghe nhẹ nhàng lắm, đó là con trai chúng ta, không phải là con mèo hay con chó, chúng ta mang theo nó thì sao chứ?
Trần Chiêu không muốn mang theo, mới đầu chàng không muốn có con sớm như vậy, khó khăn lắm mới nối lại tình cảm được với Triệu Chân, chàng định sống cùng Triệu Chân thêm vài năm nữa mới tính chuyện có con, nhưng bây giờ Triệu Chân lại mang thai, cũng không thể bỏ được, nếu đứa trẻ này được sinh ra, chàng vừa phải làm cha lại vừa phải làm mẹ, nào có tâm tình đi du ngoạn với Triệu Chân nữa. Đợi khi nó được sinh ra rồi hẵng nói, bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng tới Chu Tước Môn, Trần Chiêu dẫn nàng đi, hai người bước từng bước lên Chu Tước Khuyết, đợi khi leo đến đỉnh, người mang thai như Triệu Chân đã mệt muốn chết, giơ tay lên đánh Trần Chiêu một cái. Trần Chiêu, có phải nàng không muốn đứa nhỏ trong bụng ta không? Hành hạ ta như vậy.
Trần Chiêu lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, sợ lát nữa lên kia nàng bị trúng gió. Ta thật sự không muốn làm khổ nàng đâu, đi theo ta nào. Dứt lời, chàng gấp khăn tay lại, kéo nàng lên sân thượng.
Từ sân thượng phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được hơn nửa kinh thành, tối nay là giao thừa, nhà nào cũng đốt trường minh đăng, nhìn nhà nhà thắp đèn rực rỡ, dù bầu trời không có sao nhưng kinh thành lại là dải ngân hà đẹp nhất, thật sự khiến người ta có một loại ngạc nhiên khó tả.
Triệu Chân không khỏi cảm thán. Hóa ra nơi đây cũng có khi đẹp như thế này...
Trần Chiêu đứng phía sau ôm lấy nàng, dịu dàng nói. Từ nay về sau, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm nhiều phong cảnh hơn, bù lại những gì từng bỏ lỡ, lấp đầy những tiếc nuối từng có.
Triệu Chân tựa vào lồ ng ngực ấm áp của chàng, cười nói. Ta cũng không nghĩ đó là điều tiếc nuối, vì sau khi trải qua mới có được chúng ta của bây giờ, mới thêm trân trọng nhau, mặc dù là những ký ức không tốt nhưng phải cảm ơn ông trời đã cho chúng ta có cơ hội quen nhau thêm lần nữa, để không bỏ lỡ nhau.
Hiếm khi Triệu Chân lại buông lời triết lý như vậy, Trần Chiêu mỉm cười ôm chặt lấy nàng. Sẽ không bỏ lỡ nữa.
Hai người ôm nhau đứng đó, trên bầu trời đột nhiên có bông hoa tuyết nhỏ rơi xuống, Triệu Chân ồ lên, giơ tay đón nó, hoa tuyết lạnh như băng rơi vào lòng bàn tay nàng, tan thành nước. Tuyết rơi rồi.
Trần Chiêu thở ra một hơi, dịu dàng nhìn hoa tuyết bay lả tả. Tuyết rơi hợp lúc, triệu năm được mùa.
Tuyết dần dần lớn, những bông tuyết rơi xuống trong màn đêm trông thật lãng mạn, tiếng chuông giao thừa vang lên, kinh thành vốn nằm trong màn đêm yên tĩnh bỗng sôi động hẳn lên, pháo nổ từng bừng mọi nơi, một năm mới cũng bắt đầu rồi.
Triệu Chân quay người nhìn Trần Chiêu, cười rạng rỡ. Trần Chiêu, nguyện chàng niên niên tuế tuế hữu kim triều.
Trần Chiêu cười. Nàng cũng vậy, niên niên tuế tuế hữu kim triều.
Chàng hôn nhẹ lên môi nàng, hoa tuyết lạnh như băng hóa thành nước, tan ra giữa răng môi hai người...
Nguyện chúng ta niên niên tuế tuế hữu kim triều.
(*) Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều. là một lời chúc, chúc đối phương mỗi năm, mỗi tuổi đều có thành tựu, tâm trạng, mọi thứ như hôm nay.
Trần Kình hắt hơi, nâng ô che cho thê tử nhà mình. Trùng hợp quá, phụ hoàng và mẫu hậu cũng tới đây. Như Yên, nàng nói xem chúng ta có cần tới đưa ô cho hai người không? Mẫu hậu đang mang thai đấy, phụ hoàng còn chẳng sợ người bị trúng gió.
Tần Như Yên nhìn bóng hai người đang ôm nhau cách đó không xa, không khỏi cảm thán, cười lắc đầu. Không nên tới quấy rầy, chúng ta quay về thôi.
Trần Kình ồ một tiếng, nhìn cầu thang đã đổ đầy tuyết, đỡ thê tử mình. Vậy nàng cẩn thận, đi chậm một chút, đừng để trượt chân nhé. Hai người đi lên từ bậc đá, vốn định xuống ở bên chỗ lầu, nhưng bây giờ phụ hoàng và mẫu hậu đang ở đó, hai người chỉ có thể quay về từ đường cũ.
Cẩn thận đấy. Trần Kình lải nhải dặn dò thê tử mình không ngớt, thế mà bản thân lại đột nhiên trượt chân, đặt mông ngồi bệt xuống thêm đá.
Tần Như Yên bị hắn dọa cho phát hoảng, thấy hắn không trượt xuống mới dở khóc dở cười đỡ hắn đứng dậy. Bảo ta cẩn thận, thế mà chàng lại tự trượt chân trước, chàng có... Tần Như Yên nói tới đây rồi ngừng, không nói tiếp.
Trần Kình buồn bã xoa mông mình. Ta làm sao?
Tần Như Yên không trả lời, trên bậc lại có người nói. Có phải ngươi bị ngốc không?
Trần Kình nghe vậy ngẩng đầu nhìn, thấy phụ hoàng và mẫu hậu vốn đang đứng trên sân thượng ân ái với nhau nay lại nhìn hắn với ánh mắt không vui...
Trần Kình: Nói cho trẫm biết đi, trẫm có thể trải qua một tháng giêng tươi đẹp không?
***
Trần Chiêu và Triệu Chân thành hôn vào hôm mùng sáu, trở thành phu thê thêm lần nữa. Không lâu sau khi thành hôn, Trần Chiêu vào triều làm quan, lại quay về triều đình thêm lần nữa. Trần Kình đặc biệt miễn cho chàng quỳ lễ, ưu ái đủ điều.
Ban đầu các quan đại thần không mấy để ý tới vị Vương gia từ trên trời rơi xuống, nhưng dần dần bọn họ nhận ra đây mới là con trai của tên đế! Dù là tài năng, học vấn hay tác phong cũng giống với tiên đế, nếu như là đế, đương nhiên sẽ ưu tú hơn đương kim thánh thượng bây giờ.
Nhưng bọn họ không dám nói lung tung, nhưng bản thân hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nghĩ như vậy, rất tôn kính với hoàng đệ, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của hoàng đệ, các đại thần bắt không không rõ triều đình này là do ai làm chủ nữa rồi.
Sau khi mọi người nghĩ rằng Hưng Thịnh Vương sẽ có quyền lực, trở thành trọng thần, thì sau khi kết hôn mười tháng, ngài ta lại có một vị tiểu quận chúa, tùy tiện từ quan về nhà chăm con!
Thời gian đổ lại ba tháng trước, sau khi trải qua cơn đau một ngày một đêm, cuối cùng Triệu Chân cũng sinh ra đứa con thứ ba cho Trần Chiêu, khi nàng thấy con trai thiếu gì đó mới dở khóc dở cười, đứa nhỏ mình gọi là Cẩu Đản gần mười tháng, cuối cùng lại là một bé gái con.
Mẹ kiếp, Cẩu Đản à, sao con lại đột nhiên thay đổi thế này?
Trần Chiêu nghe được nhũ danh này, niềm vui khi có con gái nhạt đi, nói. Không thể gọi con gái bằng cái tên này được.
Triệu Chân sờ khuôn mặt nhăn nhúm của con gái, nói. Không sao, gọi là Nha Đản cũng được.
Trần Chiêu, Trần Kình, Trần Du:...
Xử trí xong kẻ chủ mưu, cũng không buông tha những quan viên liên quan tới, khám xét nhà tịch thu tài sản rồi lưu đày, Thẩm Kiệt lục soát khắp nơi như thổ phỉ, trước niên quan, thật sự đã bổ sung một số tiền lớn vào ngân khố quốc gia.
Dân chúng trong kinh hoảng loạn mấy ngày, tới tất niên, cuối cùng mọi chuyện cũng bình thường trở lại. Trần Kình nhìn quốc khố dồi dào lên trông thấy, trong lòng mừng vui, tự viết tay rất nhiều chữ phúc ban cho triều thần, chữ phúc bị Trần Chiêu và Triệu Chân chê xấu lại được các quan đại thần dán ở cửa chính giống như lá bùa bình an, ở phố các quan, nhà ai cũng có, trông rất thống nhất.
Hôm tất niên, Trần Kình chính thức công khai thân phận của Trần Chiêu.
Trần Kình cũng phục phụ hoàng của mình, làm con riêng tốt biết bao, không còn mẹ thì ai so đo được, nhưng phụ hoàng cứ muốn giữ cái danh đế vương chung tình nhất lịch sử, làm huynh đệ với hắn, nói rằng mình do chính thê tử mình sinh ra mà còn thấy vinh quang?
Vì vậy, Trần Kình chỉ đành cắn răng nói rằng Trần Thanh Trần là hoàng đệ cùng một mẹ với mình, nhỏ hơn hắn năm tuổi, là con trai Triệu Chân sinh ra khi Triệu Chân đang tu dưỡng ở Hành Cung, tiên đế ghi nhớ công lao của Triệu gia, con trai duy nhất của Tề Quốc công cũng hy sinh, không ai kế nghiệp nên đã để Nhị hoàng tử theo họ mẹ, giao cho Thẩm tướng quân mang tới biên quan dạy dỗ nuôi nấng, tương lai lập công trở về sẽ kế thừa y bát của Tề Quốc công, bằng chứng chính là chiếu chỉ được ban vào năm đó, đồng thời còn để vài vị đại thần kiểm tra tính xác thực.
Ôi, do Trần Chiêu tự viết thì mấy đại thần này có thể tra ra được gì? Cũng chỉ biết oán thầm trong lòng vài câu rằng tiên đế cưng chiều thê tử vô độ, cuối cùng vẫn cấp cho vị Nhị hoàng tử này một chính danh.
Trần Kình nghĩ tới chuyện hoàng đệ mạo hiểm lập công lạo, hạ chỉ cho chàng được khôi phục quốc họ, phong làm Hưng Thịnh Vương, gả Triệu Chân cho chàng, con cái tương lai của hai người có thể theo họ mẹ.
Các đại thần không khỏi cảm thán: Hoàng đế của ta lợi hại, gian xảo quá đi. Con trai của hoàng đệ mang họ Triệu, đương nhiên sau này không thể giành ngôi với Thái tử, cũng không thể kế thừa vương vị.
Trần Kình oan quá đi thôi, oan quá đi mất, có một cặp cha mẹ tùy hứng như vậy, hắn biết làm thế nào được? Hắn cũng bất lực lắm rồi! Phải vắt hết óc ra đáp ứng yêu cầu của bọn họ!
Trần Kình không xây cung điện khác cho Trần Chiêu, chỉ ban Cảnh Thúy Cung cho chàng, đồng thời lại vẽ chu vi hai nơi cung điện ra mở rộng cho chàng, từ xưa tới nay không có vị vương gia nào được sống trong cung, lòng yêu thương hoàng đệ của Trần Kình khiến cả nước phải chấn động.
Trần Chiêu và Triệu Chân thật sự không mong muốn ở lại trong cung, là tự Trần Kình than khóc muốn phụ hoàng và mẫu hậu ở lại cung thêm vài ngày, chuyện của Tần thái sư đã qua nhưng bây giờ triều đình vẫn chưa yên ổn, vẫn cần phụ hoàng giúp đỡ hắn thì hắn mới yên tâm.
Tiệc tất niên, Minh Hạ Hầu cũng vội vã quay về, cả nhà đoàn tụ với nhau.
Sau khi yến tiệc được dọn lên, tất cả thái giám và cung nữ đều rời khỏi đại điện, không có người ngoài ở đây, Trần Kình vội vàng đứng dậy mời phụ hoàng và mẫu hậu ngồi lên ghế trên, Tần Như Yên cũng vội vàng đứng dậy. Sau khi biết hai người là cha mẹ chồng của mình, nàng quả thật rất ngạc nhiên, hồi lâu sau mới thích ứng được. Chẳng trách trước đây Trần Kình vẫn luôn giấu giếm thân phận của Triệu Chân, chuyện này quả là không cách nào nói với người khác được.
Người chấp nhận nhanh nhất vẫn là Trần Tự, nó lanh lợi nhào vào lòng bà nội, làm nũng nói. Năm nay Tự Nhi còn muốn đón giao thừa với bà nội cơ.
Trần Chiêu thấy cháu trai lăn qua lăn lại trong lòng thê tử mình nhiều lần, bèn vỗ nhẹ vào tấm nệm bên cạnh. Tự Nhi, lại đây ngồi, không được làm tiểu hoàng thúc trong bụng bà nội bị thương.
Trần Tự nghe vậy bĩu môi, tự khi bà nội có tiểu hoàng thúc này, nó không thể thân thiết với bà nội nữa, bà nội cũng không chơi với nó nhiều như trước đây, đợi khi hoàng thúc sinh ra, nó sẽ thất sủng mất!
Trần Tự suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn xuống người Triệu Chân, không tới bên ông nội, nó lấy một cái nệm nhỏ ngồi xuống cạnh bà nội. Tự Nhi phải ngồi đây chăm sóc cho bà nội và tiểu hoàng thúc! Nói rồi, nó cầm đũa gắp cho Triệu Chân một miếng thịt chiên giòn mà nàng thích ăn nhất.
Triệu Chân xoa đầu cháu trai. Tự Nhi ngoan quá, đợi khi tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng đệ của con được sinh ra, Tự Nhi phải chăm sóc hai đứa nó thật tốt, biết chưa?
Trần Tự gật mạnh đầu. Tự Nhi biết rồi ạ.
Trần Kình nhìn con trai ngồi bên cạnh mẫu hậu mình: Hừ, đồ chân chó.
Tần Như Yên ngồi bên cạnh chọc hắn rồi nhìn ly rượu, Trần Kình hoàn hồn, đứng dậy nâng ly. Hoàng nhi chúc phụ hoàng mẫu hậu thiên thu vạn đại, phúc thọ an khang.
Mọi người đứng dậy nâng ly chúc mừng.
Trần Chiêu ngồi đầu hiếm khi nở nụ cười ôn hòa gật đầu với mọi người, bảo mọi người ngồi xuống. Người một nhà chúng ta khó lắm mới được đoàn tụ, hôm nay không cần lễ nghi gì cả, vui vẻ là được rồi.
Triệu Chân gật đầu phụ họa, lấy trong tay áo ra tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn. Nào, Doãn Hành, Huyên Huyên, tới chỗ bà ngoại lấy tiền mừng tuổi nào. Dứt lời, nàng đưa cho cháu trai ngồi bên cạnh mình một phong bao lì xì. Chúc Tự Nhi năm mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, trở thành một tiểu nam tử hán giỏi giang.
Trần Tự nở nụ cười nhận tiền lì xì. Tự Nhi cảm ơn ông nội và bà nội!
Đến lượt Phó Ngưng Huyên, Triệu Chân nháy mắt với nàng. Chúc Huyên Huyên chúng ta năm nay có thể giải quyết hôn sự một cách ổn thỏa.
Phó Ngưng Huyên biết ý của bà nội, đỏ mặt thẹn thùng nói. Bà ngoại.
Phò mã Phó Uyên lúc nào cũng cưng chiều con gái, xoa mũi mạnh dạn nói. Mẫu hậu, Huyên Huyên vẫn còn nhỏ, còn chưa tới tuổi lập gia đình.
Triệu Chân liếc nhìn con rể, nói. Sớm gì mà sớm, ta ở tuổi của Huyên Huyên đã gả cho nhạc phụ của ngươi rồi, ta thấy Huyên Huyên có thể lập gia đình được rồi, bậc làm cha làm mẹ như các ngươi phải quan tâm tới nó nhiều hơn, đừng se lầm mối duyên cho Huyên Huyên đấy.
Trần Du cũng biết chút tâm tư của con gái, thúc Phó Uyên một cái, nói. Mẫu hậu nói đúng, chúng ta cũng phải xem ý của Huyên Huyên, chỉ cần Huyên Huyên bằng lòng là được.
Phó Uyên nhìn thê tử, vẻ mặt mơ màng: Hình như đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?
Tới lượt Phó Doãn Hành, Triệu Chân cầm tiền lì xì gõ lên trán cậu. Tuổi con đã không còn nhỏ, sau này không được cà lơ phất phơ nữa. Làm đại ca phải cho ra dáng đại ca, đệ đệ muội muội đều lấy con làm gương đấy.
Phó Doãn Hành sờ trán, cung kính nhận lì xì của bà ngoại, rũ mắt nói. Cháu trai đã biết rồi ạ. Nhưng bà nội ơi, bà không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con sao? Cha con bảo con lập nghiệp trước rồi mới thành gia, người có biết không? Có lẽ cả đời này cháu trai của người không cưới được ai đâu!
Sau khi ăn cơm đoàn viên xong, Trần Chiêu bắt đầu đuổi người, định đưa thê tử mình tới thế giới hai người. Trần tự kéo tay áo của bà nội tựa như cái đuôi nhỏ, muốn đón giao thừa với bà nội, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ông nội đang trừng mình. Triệu Chân thích cháu trai nhất, đương nhiên là nàng đồng ý, kéo bàn tay nhỏ bé của nó trở về Cảnh Thúy Cung.
Trần Kình đứng bên cạnh thầm mừng vui, con trai ngoan thích ông nội và bà nội hơn, bây giờ hắn có thể yên tĩnh đón giao thừa cùng thê tử nhà mình rồi.
Trần Du thấy đệ đệ mình cười như một con mèo trộm thịt, trước khi về còn tốt bụng nhắc nhở hắn. Tục Hoa, đây là tất niên đầu tiên sau khi phụ hoàng và mẫu hậu nối lại tình xưa, lát nữa đệ đón Tự Nhi về đi, nếu không....có lẽ sang tháng giêng đệ không được thoải mái đâu.
Trần Kình như bị sấm đánh xuống, nhớ tới ánh mắt không tốt lành của phụ hoàng trước khi đi, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, phụ hoàng dù trẻ thì vẫn là phụ hoàng đối xử với con trai mình bằng thủ đoạn độc ác! Vì tương lai tốt đẹp của bản thân, hắn vẫn nên kéo đồ chân chó kia quay về!
Trần Chiêu thấy Trần Kình tới đón con trai về, quả nhiên vẻ mặt chàng ôn hòa hơn, Trần Kình tránh được một tháng tồi tàn do Trần Chiêu gây nên, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chân nhìn cháu trai bị dắt đi rồi mà vẫn còn lưu luyến, đứng ngoài cửa điện nhìn theo bóng cháu trai, đợi khi khuất bóng rồi nàng mới quay về.
Trần Chiêu khuyên nàng. Ta biết nàng thích cháu trai, nhưng đêm giao thừa cũng phải để một nhà bốn người chúng nó đoàn tụ, đúng không? Ngày mai quay về Phủ Quốc công thì hẵng đưa Tự Nhi đi cùng.
Triệu Chân ngồi xuống trước bàn trang điểm, tháo trang sức trên đầu mình. Chỉ còn hai người chúng ta thì có gì thú vị đâu, có Tự Nhi ở đây thì còn vui được chút. Thế này thì tắm rồi ngủ đi thôi, đúng lúc ta cũng thấy mệt.
Trần Chiêu nghe vậy chợt mất hứng, cầm tay nàng nói. Nàng không có lương tâm gì hết, mấy hôm nay chung đụng thì ít mà xa cách thi nhiều, bây giờ có thể ở bên nhau mà nàng lại bảo không có gì thú vị à?
Triệu Chân nhìn vẻ mặt không tốt đẹp gì của chàng, đứng dậy vòng tay qua cổ Trần Chiêu. Đùa chàng chút thôi. Nói rồi, nàng đưa tay sờ mặt chàng, vuốt v e qua lại. Phu quân của ta khuynh thành tuyệt sắc, sao lại không thú vị? Nàng vén tóc chàng lên, vết thương nơi thái dương đã không còn lại dấu vết, có thể thấy mấy hôm nay dù chàng bận bịu nhưng cũng không quên bôi thuốc đúng giờ.
Trần Chiêu không biết vết thương nơi thái dương có để lại sẹo hay không, chàng biết Triệu Chân là nữ nhân thích bề ngoài, trong mắt nàng, chàng không muốn có khuyết điểm gì, bèn kéo tay nàng xuống, dùng tóc che đi, nói. Trời vẫn còn sớm, mới ăn xong bữa tối thôi, nàng đi ra ngoài đi dạo với ta đi.
Triệu Chân nghĩ tới thời tiết giá lạnh bên ngoài, từ chối. Bây giờ còn chưa muộn à? Trời bên ngoài đã tối rồi, hơn nữa ta đã sống mấy chúc năm trong cung điện này rồi, có gì để nhìn nữa?
Trần Chiêu không nghe nàng nói, lấy áo khoác phủ thêm cho nàng rồi lấy lò sưởi cầm tay để vào tay nàng. Trong cung này còn rất nhiều nơi mà nàng chưa từng đến. Dứt lời, chàng ôm vai nàng. Đi nào, ra ngoài đi dạo vài vòng với ta.
Trần Chiêu cầm đèn lòng, nắm tay Triệu Chân, để thái giám và cung nữ đi theo ở xa, tựa như trong hoàng cung rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.
Triệu Chân chưa bao giờ tay trong tay đi dạo trong cung cùng Trần Chiêu, nàng luôn cảm thấy hoàng cung lạnh lẽo khiến người ta cô đơn, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đó nữa, dù không nói gì mà chỉ nắm tay đi cùng Trần Chiêu, Triệu Chân cũng cảm thấy xung quanh đẹp như tranh vẽ, trong lòng được lấp đầy, quả nhiên tâm trạng thay đổi cũng khiến phong cảnh xung quanh thay đổi theo.
Triệu Chân kéo tay chàng. Chúng ta đi đâu?
Trần Chiêu nắm tay nàng, xoa khẽ. Chu Tước Môn, Chu Tước Khuyết là nơi cao nhất trong cung, các nhà chiêm tinh của Khâm Thiên Giám cũng ở đó, nàng chưa tới chỗ đó. Thật ra ở đó phong cảnh rất đẹp, nhất là bây giờ.
Phong cảnh đẹp? Trong hoàng cung chỗ nào cũng là tường đỏ ngói xanh, còn phong cảnh nào tốt hơn nữa?
Triệu Chân không hứng thú lắm, nhưng có thể đi cùng Trần Chiêu như vậy cũng tốt. Chàng nói muốn dẫn ta đi du lịch khắp nơi. Đợi sau khi Cẩu Đản sinh ra, chúng ta sẽ đi sao? Vậy Cẩu Đản để cho ai chăm sóc đây.
Trần Chiêu cạn lời với cái nhũ danh này, chỉ có thể làm như không để ý. Tục Hoa hay Tiểu Ngư Nhi cũng được, có mỗi một đứa nhỏ thôi mà chúng nó không nuôi nổi được sao?
Triệu Chân nghĩ về đứa cháu trai đáng yêu của mình, rất mong đợi đứa con tương lai của bản thân, chần chừ nói. Như vậy không được, Cẩu Đản vừa sinh ra đã để ca ca tỷ tỷ nuôi nó, tương lai nó không nhận ra chúng ta thì phải làm sao?
Trần Chiêu nhẹ nhàng nói. Thì chúng ta cũng không nhận nó nữa. Ngay cả cha mẹ mình mà nó còn không nhận ra thì cần nó làm gì nữa?
Triệu Chân hừ một tiếng. Nói nghe nhẹ nhàng lắm, đó là con trai chúng ta, không phải là con mèo hay con chó, chúng ta mang theo nó thì sao chứ?
Trần Chiêu không muốn mang theo, mới đầu chàng không muốn có con sớm như vậy, khó khăn lắm mới nối lại tình cảm được với Triệu Chân, chàng định sống cùng Triệu Chân thêm vài năm nữa mới tính chuyện có con, nhưng bây giờ Triệu Chân lại mang thai, cũng không thể bỏ được, nếu đứa trẻ này được sinh ra, chàng vừa phải làm cha lại vừa phải làm mẹ, nào có tâm tình đi du ngoạn với Triệu Chân nữa. Đợi khi nó được sinh ra rồi hẵng nói, bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng tới Chu Tước Môn, Trần Chiêu dẫn nàng đi, hai người bước từng bước lên Chu Tước Khuyết, đợi khi leo đến đỉnh, người mang thai như Triệu Chân đã mệt muốn chết, giơ tay lên đánh Trần Chiêu một cái. Trần Chiêu, có phải nàng không muốn đứa nhỏ trong bụng ta không? Hành hạ ta như vậy.
Trần Chiêu lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, sợ lát nữa lên kia nàng bị trúng gió. Ta thật sự không muốn làm khổ nàng đâu, đi theo ta nào. Dứt lời, chàng gấp khăn tay lại, kéo nàng lên sân thượng.
Từ sân thượng phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được hơn nửa kinh thành, tối nay là giao thừa, nhà nào cũng đốt trường minh đăng, nhìn nhà nhà thắp đèn rực rỡ, dù bầu trời không có sao nhưng kinh thành lại là dải ngân hà đẹp nhất, thật sự khiến người ta có một loại ngạc nhiên khó tả.
Triệu Chân không khỏi cảm thán. Hóa ra nơi đây cũng có khi đẹp như thế này...
Trần Chiêu đứng phía sau ôm lấy nàng, dịu dàng nói. Từ nay về sau, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm nhiều phong cảnh hơn, bù lại những gì từng bỏ lỡ, lấp đầy những tiếc nuối từng có.
Triệu Chân tựa vào lồ ng ngực ấm áp của chàng, cười nói. Ta cũng không nghĩ đó là điều tiếc nuối, vì sau khi trải qua mới có được chúng ta của bây giờ, mới thêm trân trọng nhau, mặc dù là những ký ức không tốt nhưng phải cảm ơn ông trời đã cho chúng ta có cơ hội quen nhau thêm lần nữa, để không bỏ lỡ nhau.
Hiếm khi Triệu Chân lại buông lời triết lý như vậy, Trần Chiêu mỉm cười ôm chặt lấy nàng. Sẽ không bỏ lỡ nữa.
Hai người ôm nhau đứng đó, trên bầu trời đột nhiên có bông hoa tuyết nhỏ rơi xuống, Triệu Chân ồ lên, giơ tay đón nó, hoa tuyết lạnh như băng rơi vào lòng bàn tay nàng, tan thành nước. Tuyết rơi rồi.
Trần Chiêu thở ra một hơi, dịu dàng nhìn hoa tuyết bay lả tả. Tuyết rơi hợp lúc, triệu năm được mùa.
Tuyết dần dần lớn, những bông tuyết rơi xuống trong màn đêm trông thật lãng mạn, tiếng chuông giao thừa vang lên, kinh thành vốn nằm trong màn đêm yên tĩnh bỗng sôi động hẳn lên, pháo nổ từng bừng mọi nơi, một năm mới cũng bắt đầu rồi.
Triệu Chân quay người nhìn Trần Chiêu, cười rạng rỡ. Trần Chiêu, nguyện chàng niên niên tuế tuế hữu kim triều.
Trần Chiêu cười. Nàng cũng vậy, niên niên tuế tuế hữu kim triều.
Chàng hôn nhẹ lên môi nàng, hoa tuyết lạnh như băng hóa thành nước, tan ra giữa răng môi hai người...
Nguyện chúng ta niên niên tuế tuế hữu kim triều.
(*) Niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều. là một lời chúc, chúc đối phương mỗi năm, mỗi tuổi đều có thành tựu, tâm trạng, mọi thứ như hôm nay.
Trần Kình hắt hơi, nâng ô che cho thê tử nhà mình. Trùng hợp quá, phụ hoàng và mẫu hậu cũng tới đây. Như Yên, nàng nói xem chúng ta có cần tới đưa ô cho hai người không? Mẫu hậu đang mang thai đấy, phụ hoàng còn chẳng sợ người bị trúng gió.
Tần Như Yên nhìn bóng hai người đang ôm nhau cách đó không xa, không khỏi cảm thán, cười lắc đầu. Không nên tới quấy rầy, chúng ta quay về thôi.
Trần Kình ồ một tiếng, nhìn cầu thang đã đổ đầy tuyết, đỡ thê tử mình. Vậy nàng cẩn thận, đi chậm một chút, đừng để trượt chân nhé. Hai người đi lên từ bậc đá, vốn định xuống ở bên chỗ lầu, nhưng bây giờ phụ hoàng và mẫu hậu đang ở đó, hai người chỉ có thể quay về từ đường cũ.
Cẩn thận đấy. Trần Kình lải nhải dặn dò thê tử mình không ngớt, thế mà bản thân lại đột nhiên trượt chân, đặt mông ngồi bệt xuống thêm đá.
Tần Như Yên bị hắn dọa cho phát hoảng, thấy hắn không trượt xuống mới dở khóc dở cười đỡ hắn đứng dậy. Bảo ta cẩn thận, thế mà chàng lại tự trượt chân trước, chàng có... Tần Như Yên nói tới đây rồi ngừng, không nói tiếp.
Trần Kình buồn bã xoa mông mình. Ta làm sao?
Tần Như Yên không trả lời, trên bậc lại có người nói. Có phải ngươi bị ngốc không?
Trần Kình nghe vậy ngẩng đầu nhìn, thấy phụ hoàng và mẫu hậu vốn đang đứng trên sân thượng ân ái với nhau nay lại nhìn hắn với ánh mắt không vui...
Trần Kình: Nói cho trẫm biết đi, trẫm có thể trải qua một tháng giêng tươi đẹp không?
***
Trần Chiêu và Triệu Chân thành hôn vào hôm mùng sáu, trở thành phu thê thêm lần nữa. Không lâu sau khi thành hôn, Trần Chiêu vào triều làm quan, lại quay về triều đình thêm lần nữa. Trần Kình đặc biệt miễn cho chàng quỳ lễ, ưu ái đủ điều.
Ban đầu các quan đại thần không mấy để ý tới vị Vương gia từ trên trời rơi xuống, nhưng dần dần bọn họ nhận ra đây mới là con trai của tên đế! Dù là tài năng, học vấn hay tác phong cũng giống với tiên đế, nếu như là đế, đương nhiên sẽ ưu tú hơn đương kim thánh thượng bây giờ.
Nhưng bọn họ không dám nói lung tung, nhưng bản thân hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nghĩ như vậy, rất tôn kính với hoàng đệ, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của hoàng đệ, các đại thần bắt không không rõ triều đình này là do ai làm chủ nữa rồi.
Sau khi mọi người nghĩ rằng Hưng Thịnh Vương sẽ có quyền lực, trở thành trọng thần, thì sau khi kết hôn mười tháng, ngài ta lại có một vị tiểu quận chúa, tùy tiện từ quan về nhà chăm con!
Thời gian đổ lại ba tháng trước, sau khi trải qua cơn đau một ngày một đêm, cuối cùng Triệu Chân cũng sinh ra đứa con thứ ba cho Trần Chiêu, khi nàng thấy con trai thiếu gì đó mới dở khóc dở cười, đứa nhỏ mình gọi là Cẩu Đản gần mười tháng, cuối cùng lại là một bé gái con.
Mẹ kiếp, Cẩu Đản à, sao con lại đột nhiên thay đổi thế này?
Trần Chiêu nghe được nhũ danh này, niềm vui khi có con gái nhạt đi, nói. Không thể gọi con gái bằng cái tên này được.
Triệu Chân sờ khuôn mặt nhăn nhúm của con gái, nói. Không sao, gọi là Nha Đản cũng được.
Trần Chiêu, Trần Kình, Trần Du:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.