Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Quyển 1 - Chương 58: Bại bởi một nam nhân không mất mặt 2
Mạc Hỏa Tiểu Mạt
28/03/2015
"Con mẹ nó, Bách Tử Tà, ngươi dừng tay cho lão tử!" Mặc dù phí công, bất quá rống lên để trong lòng có chút thăng bằng.
Cửa sổ chợt mở ra, Nộ Vân mang vẻ mặt tức giận vọt vào. Cổ Thiên Hồn nhìn thấy thế trên tay phát lực, trực tiếp thoát khỏi giam cầm của Bách Tử Tà, vội vàng thoát khỏi chiến trường. Mẹ nó quá mất mặt rồi, để đồ đệ mình bắt gặp còn chưa tính, nhưng …nhưng. . . . . . Mẹ nó!
Bách Tử Tà nhìn Cổ Thiên Hồn thoát đi tốc độ rất nhanh, không khỏi cười khẽ một tiếng, lúc này mới xoay người vẻ mặt khó chịu nhìn Nộ Vân.
"Bởi vì nữ nhân kia nói mấy câu ngươi liền dao động? ! Mười mấy năm qua chịu khổ cũng vô dụng sao? Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không, nữ nhân mới vừa đi ra chính là thê tử của Bách Phi Thần, dòng chính nữ của Lâm gia. Lời của nàng ngươi cũng có thể tin!" Nộ Vân gầm thét, chỉ thiếu giơ quả đấm lên hung hăng đánh cho Bách Tử Tà dừng lại mới được hả giận.
"Sớm biết ta nên làm thịt Cổ Thiên Hồn!" mỹ nhân sư phụ đáng thương cũng bị liên lụy, rõ ràng chuyện không liên quan đến hắn.
Tại sao dễ dàng dao động như vậy. Thật khát vọng thân tình như vậy sao? Nhưng người nào biết khi ngươi cố gắng đến gần, nếu nói người thân có thể bởi vì ngươi xuất hiện mà khốn nhiễu, cuối cùng tiêu diệt chướng ngại. Nhất định đến lúc đó mới có thể chết tâm hay không?
Nộ Vân chưa từng tức giận như vậy, kể từ sau Bách Tử Tà đến chưa từng có.
Trong lòng hắn nói không ra cảm giác gì, vốn cho rằng Bách Tử Tà cũng giống như mình bị người thân phản bội, vốn cho rằng hai người bọn họ đồng bệnh tương lân. Hiện tại bỗng nhiên có người nhảy ra nói Bách Tử Tà bị người ta lừa gạt, lừa gạt vài chục năm, thì ra vài chục năm thù hận là đều là hư vô. Cho rằng tìm được đồng loại có vết thương giống nhau thật là an tâm, nhưng quay đầu lại chỉ là một sự hiểu lầm. Điều này làm cho Nộ Vân làm sao chịu nổi.
Có lẽ là ghen tỵ, ghen tỵ Bách Tử Tà may mắn so với mình nghĩ, cho dù từ nhỏ hắn không có ở trong cung nhưng bên trong ngự thư phòng lại có bài vị của hắn. Bách Phi Thần thỉnh thoảng áy náy nhớ nhung.
Không sai, Nộ Vân đã sớm biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không nói ra bài vị đó, không nói ra chuyện Thái hậu căn bản cũng không biết còn có một nhi tử như vậy. Hắn rất ích kỷ, vì không muốn còn lại một mình, nên cứng rắn trở ngăn trở người ta một nhà đoàn tụ.
So với Bách Tử Tà, mình mới đáng buồn hơn. Từ nhỏ bị Hoàng Huynh vì giành ngôi vị hoàng đế mà kê chân hắn, mẫu hậu hắn làm tất cả mọi chuyện hắn đều nguyện ý tiếp nhận, duy chỉ có một chuyện. Dùng người kia gạt lấy sự tin tưởng của mình để được giúp đỡ đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn không cho phép.
Hắn tình nguyện đi tha hương, cuộc đời này không còn gặp nhau nữa, cũng không cho phép lòng tin của bọn họ có chút nào tỳ vết nào hoặc rối rắm vào quyền lực.
Nhưng hôm nay, hắn phải làm như thế nào. Giấu diếm Bách Tử Tà ba năm, chẳng lẽ còn phải giấu diếm tiếp?
Hắn không biết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ta biết rõ." Bách Tử Tà bình tĩnh khiến trong lòng Nộ Vân càng thêm đau khổ, hắn nói hắn biết. Hắn biết cái gì?
Thấy Nộ Vân nghi hoặc nhìn hắn, Bách Tử Tà mới mở miệng nói, vẻ mặt giống như đang hoài niệm cái gì, ấm áp làm cho người ta nhìn chói mắt.
"Ta biết rõ bài vị phía sau Ngự Thư Phòng, cũng biết mẫu hậu căn bản cũng không biết sự tồn tại của ta, càng biết hắn đang gạt ta." Những thứ này trong lòng Nộ Vân che giấu ba năm gì đó, Bách Tử Tà cứ hời hợt nói ra như vậy, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
"Vậy ngươi. . . . . ." Tại sao còn phải như thế. . . . . .
"Ha ha, có một số việc, tóm lại phải có người làm." Bách Tử Tà không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Trong tiếng cười mang theo chút tự giễu.
Nộ Vân đột nhiên cảm thấy mình không hiểu rõ hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt đều là ảo giác, hôm nay mới là mình chân thật.
Hắn có thể ép mình vào đường cùng, hắn đối với người khác hung ác, đối với mình càng hung ác hơn.
Hinh Tuyết nói nằm vùng thì nằm vùng, bỏ thuốc cho Bách Phi Thần cũng không nháy mắt, thi phục cổ liên hoàn kế, dùng rất thuận buồm xuôi gió, bảo Xích Nhan giết chết Lâm Đại Nhi, nói làm thì làm, tất cả đều dưới tình huống hắn hoàn toàn hiểu rõ? !
Chuyện này bảo Nộ Vân làm sao tiếp nhận? Tại sao hắn có thể nhẫn tâm đối với người thân của mình như vậy? Tại sao?
"Nếu đã biết tại sao còn phải giết Bách Phi Thần, phục cổ cắn trả chơi rất vui sao? Tại sao còn phải nghe theo lời của hắn? ! Đừng nói với ta, ngươi vì ngôi vị hoàng đế. Ta không tin." Nộ Vân tiến lên nắm ngực Bách Tử Tà, không còn phong phạm thong dong những ngày qua, hắn bị Bách Tử Tà ép muốn điên rồi. Một mặt không muốn để cho Bách Tử Tà biết, một mặt biết Bách Tử Tà đã biết còn làm ra loại chuyện đó, làm cho hắn tức giận.
Tại sao phải xuống tay đối với người thân. . . . . .
Hắn biết Bách Tử Tà không phải người như vậy.
Đến tột cùng là nguyên nhân gì để cho hắn như thế. . . . . . Độc ác?
Bách Tử Tà cười khổ trong lòng, khi hắn biết mọi chuyện, tất cả đã không còn kịp rồi.
Sau khi Cổ Thiên Hồn vào cung, Bách Tử Tà đi hoàng cung rất nhiều lần. Nhìn thấy mẫu hậu xưa nay mình chưa từng gặp mặt, gặp qua huynh đệ song với cùng máu mủ với mình. Chính là lần hắn phát hiện căn mật thất này.
Lúc ấy hắn còn tự giễu nói, xem đi huynh đệ của ngươi đối với ngươi cũng không tệ lắm, còn lập bài vị cúng bái, vậy hắn có phải nên cảm tạ người kia hay không. Lúc đang muốn đi khỏi, lại nhìn thấy một hoạn quan mở cửa ngầm, đi vào châm dầu đèn.
Chính là Ngụy Trung Hiền.
Ngụy Trung Hiền cho rằng hắn là Bách Phi Thần, đã nói: "Hoàng thượng vẫn còn nói chuyện với Dương điện hạ, lão nô tới châm thêm dầu thắp đèn." Nói xong liền rất cung kính chuẩn bị rót dầu đèn chong.
"Hoàng thượng chớ quá đau lòng, trước kia lúc tiên hoàng biết được Dương điện hạ ra đời liền chết non cũng đau lòng đến không muốn sống, vì không để cho thái hậu nương nương đau lòng mới không có tuyên cáo, sai lão nô một mình ra khỏi cung an táng cho tốt, nếu lão nô không đem Dương Điện hạ giao cho Vinh vương gia, Hoàng thượng cũng không cần nhìn bài vị thương tâm cho hao tổn tinh thần, đi xem địa phương Dương Điện hạ yên giấc một chút cũng tốt. Hôm nay không thể cung phụng ở linh đường, rất ủy khuất cho Dương điện hạ."
Ngụy Trung Hiền thấy người kia nhắm mắt không nói lời nào, lồng ngực lại phập phồng lợi hại, không nhịn được khuyên nhủ: "Đều do lão nô lắm mồm, Hoàng thượng chớ nên tức giận, năm nay thân thể Hoàng thượng không tốt, đợi đến sinh nhật cũng không cần cắt tay nhỏ máu, mỗi lần đều phải điều dưỡng hơn mấy tháng mới có thể bù lại, Dương Điện hạ sẽ không trách Hoàng thượng."
Nghe được bốn chữ ‘cắt tay nhỏ máu’ Bách Tử Tà chợt mở hai mắt, đôi con ngươi màu đỏ sâu thẳm sáng loáng hiện ra, làm cho Ngụy Trung Hiền hoảng sợ liên tiếp thối lui.
"Ngươi. . . Ngươi. . . Không phải là Hoàng thượng. . . . . . Là Dương Điện hạ sao?" Nói xong liền rơi nước mắt, muốn tiến lên nhưng lại không biết có nên hay không, vì vậy vội vàng nói:
"Dương Điện hạ, ở dưới thiếu cái gì thì nói cho lão nô, mọi thứ lão nô đều đưa tới. . . Không, không, không, Điện hạ đợi chút, lão nô đi gọi Hoàng thượng, Hoàng thượng biết nhất định rất vui mừng." Nói xong liền chạy xông ra ngoài. Bách Tử Tà nhất thời quên mất ngăn trở.
Khi Bách Phi Thần quần áo xốc xếch chạy tới, bên trong phòng đã không có một bóng người. Làm hại Bách Phi Thần mắng Ngụy Trung Hiền một trận.
Ngụy Trung Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định nói thật sự gặp được, giống Hoàng thượng ngài như đúc, con ngươi màu đỏ, trông rất xinh đẹp.
Bách Phi Thần nghe xong càng tức giận hơn, cái gì gọi là xinh đẹp, đệ đệ của trẫm phải là tác phong nhanh nhẹn vô cùng tuấn mỹ.
Ngụy Trung Hiền liên tục nói phải
Ẩn núp ở trên mái hiên, Bách Tử Tà rất buồn cười. Hắn đang khen ta hay là đang khen bản thân hắn? Chỉ là mượn ánh đèn lờ mờ, Bách Tử Tà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo nhàn nhạt trên cổ tay trái của Bách Phi Thần, nhìn vào trong mắt hắn trở nên vô cùng ghê rợn.
Cũng chính khi đó, Bách Tử Tà mới lờ mờ cảm thấy chuyện này không tầm thường, bắt tay vào tra xét. Nhưng biết thì thế nào, hôm nay còn có thể thay đổi gì sao?
Hơn nữa, buông tha thì đồng nghĩa với bỏ mặc Nộ Vân, một mình hắn chịu đựng bị người thân phản bội, Bách Tử Tà không đành lòng. Hắn biết tư vị này vô cùng đau đớn, hắn làm sao có thể bỏ mặc Nộ Vân? Hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhìn nét mặt của Bách Tử Tà, Nộ Vân giống như đã hiểu ra cái gì, đột nhiên quay đầu. Nguội lạnh nói: "Ngươi không cần phải vì ta như thế, dòng nước chảy trong veo thán năm qua đi không dấu vết, có lẽ lúc ta tìm được câu trả lời là lúc có thể giải khai nút thắt. Ta sẽ trở về. Thấy Cổ Thiên Hồn đối với ngươi như thế ta cũng yên tâm, chung quy vẫn không nở bỏ người kia a." Nói xong cũng không quản phản ứng của Bách Tử Tà, trực tiếp phá cửa sổ đi khỏi.
Bách Tử Tà bật cười, lần này trở về ngươi phải đối mặt ra sao đây.
Dường như tất cả nội loạn của Nam Việt đã kết thúc, Hoàng Huynh ngươi đã ngồi lên ngai vị thái tử như nguyện rồi, nếu như ngươi trở về, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Cửa sổ chợt mở ra, Nộ Vân mang vẻ mặt tức giận vọt vào. Cổ Thiên Hồn nhìn thấy thế trên tay phát lực, trực tiếp thoát khỏi giam cầm của Bách Tử Tà, vội vàng thoát khỏi chiến trường. Mẹ nó quá mất mặt rồi, để đồ đệ mình bắt gặp còn chưa tính, nhưng …nhưng. . . . . . Mẹ nó!
Bách Tử Tà nhìn Cổ Thiên Hồn thoát đi tốc độ rất nhanh, không khỏi cười khẽ một tiếng, lúc này mới xoay người vẻ mặt khó chịu nhìn Nộ Vân.
"Bởi vì nữ nhân kia nói mấy câu ngươi liền dao động? ! Mười mấy năm qua chịu khổ cũng vô dụng sao? Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không, nữ nhân mới vừa đi ra chính là thê tử của Bách Phi Thần, dòng chính nữ của Lâm gia. Lời của nàng ngươi cũng có thể tin!" Nộ Vân gầm thét, chỉ thiếu giơ quả đấm lên hung hăng đánh cho Bách Tử Tà dừng lại mới được hả giận.
"Sớm biết ta nên làm thịt Cổ Thiên Hồn!" mỹ nhân sư phụ đáng thương cũng bị liên lụy, rõ ràng chuyện không liên quan đến hắn.
Tại sao dễ dàng dao động như vậy. Thật khát vọng thân tình như vậy sao? Nhưng người nào biết khi ngươi cố gắng đến gần, nếu nói người thân có thể bởi vì ngươi xuất hiện mà khốn nhiễu, cuối cùng tiêu diệt chướng ngại. Nhất định đến lúc đó mới có thể chết tâm hay không?
Nộ Vân chưa từng tức giận như vậy, kể từ sau Bách Tử Tà đến chưa từng có.
Trong lòng hắn nói không ra cảm giác gì, vốn cho rằng Bách Tử Tà cũng giống như mình bị người thân phản bội, vốn cho rằng hai người bọn họ đồng bệnh tương lân. Hiện tại bỗng nhiên có người nhảy ra nói Bách Tử Tà bị người ta lừa gạt, lừa gạt vài chục năm, thì ra vài chục năm thù hận là đều là hư vô. Cho rằng tìm được đồng loại có vết thương giống nhau thật là an tâm, nhưng quay đầu lại chỉ là một sự hiểu lầm. Điều này làm cho Nộ Vân làm sao chịu nổi.
Có lẽ là ghen tỵ, ghen tỵ Bách Tử Tà may mắn so với mình nghĩ, cho dù từ nhỏ hắn không có ở trong cung nhưng bên trong ngự thư phòng lại có bài vị của hắn. Bách Phi Thần thỉnh thoảng áy náy nhớ nhung.
Không sai, Nộ Vân đã sớm biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không nói ra bài vị đó, không nói ra chuyện Thái hậu căn bản cũng không biết còn có một nhi tử như vậy. Hắn rất ích kỷ, vì không muốn còn lại một mình, nên cứng rắn trở ngăn trở người ta một nhà đoàn tụ.
So với Bách Tử Tà, mình mới đáng buồn hơn. Từ nhỏ bị Hoàng Huynh vì giành ngôi vị hoàng đế mà kê chân hắn, mẫu hậu hắn làm tất cả mọi chuyện hắn đều nguyện ý tiếp nhận, duy chỉ có một chuyện. Dùng người kia gạt lấy sự tin tưởng của mình để được giúp đỡ đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn không cho phép.
Hắn tình nguyện đi tha hương, cuộc đời này không còn gặp nhau nữa, cũng không cho phép lòng tin của bọn họ có chút nào tỳ vết nào hoặc rối rắm vào quyền lực.
Nhưng hôm nay, hắn phải làm như thế nào. Giấu diếm Bách Tử Tà ba năm, chẳng lẽ còn phải giấu diếm tiếp?
Hắn không biết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ta biết rõ." Bách Tử Tà bình tĩnh khiến trong lòng Nộ Vân càng thêm đau khổ, hắn nói hắn biết. Hắn biết cái gì?
Thấy Nộ Vân nghi hoặc nhìn hắn, Bách Tử Tà mới mở miệng nói, vẻ mặt giống như đang hoài niệm cái gì, ấm áp làm cho người ta nhìn chói mắt.
"Ta biết rõ bài vị phía sau Ngự Thư Phòng, cũng biết mẫu hậu căn bản cũng không biết sự tồn tại của ta, càng biết hắn đang gạt ta." Những thứ này trong lòng Nộ Vân che giấu ba năm gì đó, Bách Tử Tà cứ hời hợt nói ra như vậy, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
"Vậy ngươi. . . . . ." Tại sao còn phải như thế. . . . . .
"Ha ha, có một số việc, tóm lại phải có người làm." Bách Tử Tà không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Trong tiếng cười mang theo chút tự giễu.
Nộ Vân đột nhiên cảm thấy mình không hiểu rõ hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt đều là ảo giác, hôm nay mới là mình chân thật.
Hắn có thể ép mình vào đường cùng, hắn đối với người khác hung ác, đối với mình càng hung ác hơn.
Hinh Tuyết nói nằm vùng thì nằm vùng, bỏ thuốc cho Bách Phi Thần cũng không nháy mắt, thi phục cổ liên hoàn kế, dùng rất thuận buồm xuôi gió, bảo Xích Nhan giết chết Lâm Đại Nhi, nói làm thì làm, tất cả đều dưới tình huống hắn hoàn toàn hiểu rõ? !
Chuyện này bảo Nộ Vân làm sao tiếp nhận? Tại sao hắn có thể nhẫn tâm đối với người thân của mình như vậy? Tại sao?
"Nếu đã biết tại sao còn phải giết Bách Phi Thần, phục cổ cắn trả chơi rất vui sao? Tại sao còn phải nghe theo lời của hắn? ! Đừng nói với ta, ngươi vì ngôi vị hoàng đế. Ta không tin." Nộ Vân tiến lên nắm ngực Bách Tử Tà, không còn phong phạm thong dong những ngày qua, hắn bị Bách Tử Tà ép muốn điên rồi. Một mặt không muốn để cho Bách Tử Tà biết, một mặt biết Bách Tử Tà đã biết còn làm ra loại chuyện đó, làm cho hắn tức giận.
Tại sao phải xuống tay đối với người thân. . . . . .
Hắn biết Bách Tử Tà không phải người như vậy.
Đến tột cùng là nguyên nhân gì để cho hắn như thế. . . . . . Độc ác?
Bách Tử Tà cười khổ trong lòng, khi hắn biết mọi chuyện, tất cả đã không còn kịp rồi.
Sau khi Cổ Thiên Hồn vào cung, Bách Tử Tà đi hoàng cung rất nhiều lần. Nhìn thấy mẫu hậu xưa nay mình chưa từng gặp mặt, gặp qua huynh đệ song với cùng máu mủ với mình. Chính là lần hắn phát hiện căn mật thất này.
Lúc ấy hắn còn tự giễu nói, xem đi huynh đệ của ngươi đối với ngươi cũng không tệ lắm, còn lập bài vị cúng bái, vậy hắn có phải nên cảm tạ người kia hay không. Lúc đang muốn đi khỏi, lại nhìn thấy một hoạn quan mở cửa ngầm, đi vào châm dầu đèn.
Chính là Ngụy Trung Hiền.
Ngụy Trung Hiền cho rằng hắn là Bách Phi Thần, đã nói: "Hoàng thượng vẫn còn nói chuyện với Dương điện hạ, lão nô tới châm thêm dầu thắp đèn." Nói xong liền rất cung kính chuẩn bị rót dầu đèn chong.
"Hoàng thượng chớ quá đau lòng, trước kia lúc tiên hoàng biết được Dương điện hạ ra đời liền chết non cũng đau lòng đến không muốn sống, vì không để cho thái hậu nương nương đau lòng mới không có tuyên cáo, sai lão nô một mình ra khỏi cung an táng cho tốt, nếu lão nô không đem Dương Điện hạ giao cho Vinh vương gia, Hoàng thượng cũng không cần nhìn bài vị thương tâm cho hao tổn tinh thần, đi xem địa phương Dương Điện hạ yên giấc một chút cũng tốt. Hôm nay không thể cung phụng ở linh đường, rất ủy khuất cho Dương điện hạ."
Ngụy Trung Hiền thấy người kia nhắm mắt không nói lời nào, lồng ngực lại phập phồng lợi hại, không nhịn được khuyên nhủ: "Đều do lão nô lắm mồm, Hoàng thượng chớ nên tức giận, năm nay thân thể Hoàng thượng không tốt, đợi đến sinh nhật cũng không cần cắt tay nhỏ máu, mỗi lần đều phải điều dưỡng hơn mấy tháng mới có thể bù lại, Dương Điện hạ sẽ không trách Hoàng thượng."
Nghe được bốn chữ ‘cắt tay nhỏ máu’ Bách Tử Tà chợt mở hai mắt, đôi con ngươi màu đỏ sâu thẳm sáng loáng hiện ra, làm cho Ngụy Trung Hiền hoảng sợ liên tiếp thối lui.
"Ngươi. . . Ngươi. . . Không phải là Hoàng thượng. . . . . . Là Dương Điện hạ sao?" Nói xong liền rơi nước mắt, muốn tiến lên nhưng lại không biết có nên hay không, vì vậy vội vàng nói:
"Dương Điện hạ, ở dưới thiếu cái gì thì nói cho lão nô, mọi thứ lão nô đều đưa tới. . . Không, không, không, Điện hạ đợi chút, lão nô đi gọi Hoàng thượng, Hoàng thượng biết nhất định rất vui mừng." Nói xong liền chạy xông ra ngoài. Bách Tử Tà nhất thời quên mất ngăn trở.
Khi Bách Phi Thần quần áo xốc xếch chạy tới, bên trong phòng đã không có một bóng người. Làm hại Bách Phi Thần mắng Ngụy Trung Hiền một trận.
Ngụy Trung Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định nói thật sự gặp được, giống Hoàng thượng ngài như đúc, con ngươi màu đỏ, trông rất xinh đẹp.
Bách Phi Thần nghe xong càng tức giận hơn, cái gì gọi là xinh đẹp, đệ đệ của trẫm phải là tác phong nhanh nhẹn vô cùng tuấn mỹ.
Ngụy Trung Hiền liên tục nói phải
Ẩn núp ở trên mái hiên, Bách Tử Tà rất buồn cười. Hắn đang khen ta hay là đang khen bản thân hắn? Chỉ là mượn ánh đèn lờ mờ, Bách Tử Tà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vết sẹo nhàn nhạt trên cổ tay trái của Bách Phi Thần, nhìn vào trong mắt hắn trở nên vô cùng ghê rợn.
Cũng chính khi đó, Bách Tử Tà mới lờ mờ cảm thấy chuyện này không tầm thường, bắt tay vào tra xét. Nhưng biết thì thế nào, hôm nay còn có thể thay đổi gì sao?
Hơn nữa, buông tha thì đồng nghĩa với bỏ mặc Nộ Vân, một mình hắn chịu đựng bị người thân phản bội, Bách Tử Tà không đành lòng. Hắn biết tư vị này vô cùng đau đớn, hắn làm sao có thể bỏ mặc Nộ Vân? Hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhìn nét mặt của Bách Tử Tà, Nộ Vân giống như đã hiểu ra cái gì, đột nhiên quay đầu. Nguội lạnh nói: "Ngươi không cần phải vì ta như thế, dòng nước chảy trong veo thán năm qua đi không dấu vết, có lẽ lúc ta tìm được câu trả lời là lúc có thể giải khai nút thắt. Ta sẽ trở về. Thấy Cổ Thiên Hồn đối với ngươi như thế ta cũng yên tâm, chung quy vẫn không nở bỏ người kia a." Nói xong cũng không quản phản ứng của Bách Tử Tà, trực tiếp phá cửa sổ đi khỏi.
Bách Tử Tà bật cười, lần này trở về ngươi phải đối mặt ra sao đây.
Dường như tất cả nội loạn của Nam Việt đã kết thúc, Hoàng Huynh ngươi đã ngồi lên ngai vị thái tử như nguyện rồi, nếu như ngươi trở về, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.