Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Quyển 2 - Chương 2: Tìm phiền toái 2
Mạc Hỏa Tiểu Mạt
13/05/2015
"Đây chính là một nửa, bản tiểu thư không bao giờ thiếu tiền, nói một cách khác, trên thế gian này không có người nào có tiền nhiều hơn bản tiểu thư." Lần đầu tiên Đại Nhi cảm thấy bị cướp vẫn có cảm giác thành công như thế, không khỏi cười rực rỡ.
"Nhị Đương Gia, ngân phiếu này không phải là giả chứ." Ở một bên, vẻ mặt đám giặc cướp cũng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. Cái này thật có vấn đề, cho nhiều như vậy. . . . . .
"Phi, ngân phiếu của tiền trang Phụng Thông làm sao có giả, lão bản chính Lâm gia." Người được gọi là Nhị đương gia miệng đắng lưỡi khô, nhìn một đống lớn ngân phiếu trước mắt so với nhìn thấy mỹ nữ lộ ra trọn vẹn còn hưng phấn hơn.
"Cầm tiền rồi không đi, không muốn thì trả lại." Đại Nhi nhướng mày, lời nói có chút lạnh lùng.
"Đi, đi. . . Lập tức đi ngay." Nói xong liền chạy như một làn khói đã không thấy tăm hơi, tốc độ kia cũng có thể so với chạy nước rút một trăm mét.
"Tiểu thư, mười mấy vạn đấy." Dao Kỳ biết tại sao Đại Nhi muốn cho tiền, nhưng tại sao phải cho nhiều tiền như vậy a.
"Tiểu thư thiếu tiền sao?" Phất tay một cái, ý bảo Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ rút lui qua bên cạnh, mình cũng rút lui vài bước về phía bên kia.
"Không thiếu." Dao Kỳ trả lời không cần suy nghĩ, quả thật, người Lâm gia không bao giờ thiếu tiền.
Vừa mới nói xong liền nghe ‘phịch’ một tiếng, một người rơi xuống tại chỗ bọn họ mới vừa đứng, sau lưng đập xuống một tiếng nặng, người nọ cũng không rên một tiếng, nằm tại chỗ không nhúc nhích.
Cung Bắc Thiếu kỳ quái, mới vừa rồi ngay cả một chút hơi thở hắn cũng không cảm thấy được, tại sao từ trên cây rớt xuống một người?
"Người này bị trọng thương, còn có ý thức che tâm mạch, cộng thêm hơi thở yếu ớt cơ hồ như không có, không cố ý căn bản không nhận thấy, chắc là đang tránh né đuổi giết." Đại Nhi tiến lên liếc mắt nhìn, cho ra kết luận như vậy.
Quả nhiên, trước ngực người nọ một vết đao sâu thấy xương đủ để trí mạng, bởi vì thời gian dài không có xử lý, thịt cũng bung lên, đặc biệt dữ tợn. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm, té xuống nặng nề cũng không rên quả nhiên là lọt vào hôn mê thật sâu.
"Muốn cứu?" Cung Bắc Thiếu hỏi. Dựa vào tâm tình bây giờ của Đại Nhi, tìm chút chuyện làm cũng là việc nên làm, nếu không muốn cứu liền trực tiếp lên xe không thấy, làm sao còn ở lại chỗ này xoi mói.
"Cứu." Ánh mắt của Đại Nhi dừng lại trên mặt của nam tử nào đó thật lâu, ba giây đối với người quen biết Đại Nhi mà nói đã là rất lâu rồi. Sau đó tiến lên mở y phục nam tử hôn mê, vừa ghim kim vừa nói: "Nhìn thương thế người này ít nhất nằm hai ngày ở phía trên, vì tránh né đuổi giết, vết thương nặng như thế còn che lại tâm mạch, đây cũng không phải là người bình thường có thể chịu được. Vả lại hắn còn trúng chí độc, đã lan đến nội phủ, có thể còn sống tuyệt đối là kỳ tích, là nhiệm vụ gì có thể để cho một người ẩn nhẫn kiên cường như thế, ta thật sự vô cùng muốn biết. Mặc kệ là người tốt hay người xấu, người như vậy ta cảm thấy nên cứu."
"Khụ. . . . . ." Đại Nhi dùng nội lực thúc nóng dao găm khoét thịt thối từ ngực kéo dài đến bên hông, người nọ mê man không tỉnh, sau khi móc ra một chai thuốc bột màu trắng vẩy vào phía trên, lập tức có phản ứng.
Mọi người thấy người kia lúc tiếp xúc thuốc bột màu trắng, đầu đầy mồ hôi cũng nhất tề mặc niệm cho hắn một phen. Thuốc này có được bao nhiêu công hiệu a, so với khoét thịt còn khổ sở hơn, vất vả cho ngươi làm thí nghiệm thuốc cho Đại Nhi. Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng mọi người.
"Tỉnh là tốt rồi, Dao Dao, băng bó cho hắn." So với Đại Nhi, thủ pháp Dao Kỳ thuần thục hơn nhiều, nhanh và gọn dọn dẹp sạch sẽ vết thương người kia.
Đại Nhi thấy mọi người dùng ánh mắt ‘thì ra là như vậy’ nhìn mình, xem thường nói: "Hắn bị đao có độc làm tổn thương, độc phấn là nghiên cứu điều chế mới nhất của ta, hiệu quả hiếm có. Hắn đã bị độc công vào nội phủ, chỉ có thể theo vết thương thấm vào."
Mọi người gật đầu, bộ dáng thì ra là như vậy. Trong lòng cũng đang chỉ trích: nếu như nội phủ uống thuốc là được, còn dùng ác như vậy nha, khi dễ ta không hiểu dược lý sao.
Đây là thường thức cơ bản có được hay không, ngươi đừng xem thường IQ của chúng ta như vậy.
"Mạng của ngươi là ta cứu được, ta mặc kệ trước kia ngươi là người nào, đi theo người nào, làm chuyện gì. Về sau, ngươi chính là người của ta." Đại Nhi chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cái này là sự thật, hôm nay tặng bạc không, về sau sẽ thu hồi cả tiền vốn lẫn tiền lời.
"Dao Dao, ngươi phụ trách chăm sóc cho hắn, đem bút ký tẩy não của Cẩn cho hắn xem một chút, nếu không có phát giác ngộ, chép một trăm ngàn lần là được."
". . . . . ." Tiểu thư, có nên ác như vậy hay không.
Người vừa tỉnh lại trong nháy mắt hiểu rõ tình huống, lại thấy mọi người dùng ánh mắt như ‘bản thân ngươi gặp phải xui xẻo, chúng ta cũng giúp không được ngươi’ nhìn mình, không khỏi có chút bận tâm những ngày kế tiếp của mình rồi, đây chính là tình huống từ trước đến nay chưa từng có.
Mọi người đến Sùng Thuận đã là giờ Dậu, vì chăm sóc người bị thương, Thảo Diệp đặc biệt đi tương đối chậm
Khi mọi người đứng trước cửa dịch trạm của Thiên Nhai Túc Quán thì đưa tới không ít người ghé mắt. Sáu cẩm y tơ lụa, phong cách phi phàm, mặt mũi xuất chúng, vừa nhìn chính là tiểu thư công tử thế gia, người đến Thiên Nhai Túc Quán là loại địa phương người giang hồ tề tụ, thật sự không làm người khác chú ý cũng không được. Huống chi còn có một nam tử bị thương rất nghiêm trọng.
Trên mặt Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ, làm như nghĩ tới chuyện vui gì đó.
"Chuyển sang nơi khác thôi." Thương thế tuy nặng cũng đã thanh tỉnh, sắc mặt Dịch Phong không được tự nhiên, nói.
"Ngươi giết người ở nơi này?" Đại Nhi xem thường nói.
"Đúng vậy" Nếu không phải đối phương ở chỗ này không có phòng bị, mình làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy. Từ khi nhận được tin tức trên đường có người mua mệnh của hắn, tới chỗ nào cũng thận trọng, một tháng có hai mươi tám ngày sống ở Thiên Nhai Túc Quán, nếu không mình cũng sẽ không mạo hiểm.
Dịch Phong hắn là sát thủ xếp hạng thứ ba trên bảng Sát Thủ, nhận đơn hàng từ trước đến giờ có lựa chọn, chỉ giết người đáng chết. Trong giới bất hòa nói hắn tự cho rằng mình thanh cao, người bên ngoài hận không được trừ ác nhân cho sảng khoái. Hắn không quan tâm sống chết, bởi vì vào mười năm trước hắn sớm chết rồi, bây giờ hắn có thể làm, chỉ có những thứ kia mà thôi.
"Nói như vậy ngươi bị người của Thiên Nhai Túc Quán đánh bị thương ?" Giọng của Đại Nhi trong nháy mắt biến hóa, ý vị bên trong chỉ sợ cũng chỉ có đám người Cung Bắc Thiếu cảm nhận được.
"Phá hư quy củ người ta, tự nhiên phải trả giá một chút." Thật ra Dịch Phong cũng không nghĩ tới muốn báo thù, dù sao cũng là mình phá hư quy củ trước.
"Cũng không cần đeo mặt nạ, không có người nào không nhận ra." Nói xong ném cho hắn một chai dược thủy liền đi vào, sau đó Tiểu Vũ, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp đi vào theo. Lưu lại Dao Kỳ đau buồn đỡ người nào đó đi ra ngoài, thuận tiện bôi mặt nạ trên mặt người khác.
Bởi vì Dịch Phong bị thương, tay không nhanh nhẹn, vì vậy Dao Kỳ rất kinh nghiệm đem dược thủy chà xát ở trên tay xoa rơi tấm mặt nạ trên mặt đến nổi đám người kia cũng không nhận ra, vì vậy, gương mặt mỹ nam ngang tàng xuất hiện ở trong tay Dao Kỳ.
Nhón chân lên tỉ mỉ lấy ra khăn tay lau dược thủy còn sót lại trên gương mặt đó. Vì vậy tạo thành khung cảnh: dưới trời chiều, một lục y nữ tử khả ái nhón chân lên tỉ mỉ lau chùi gương mặt cho một nam tử tuấn mỹ, nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt của nam tử kia lại có lấm tấm đỏ ửng, nếu không có trạng thái bệnh như vậy. Khuôn cảnh tốt đẹp hòa hài dường nào a.
"Được rồi." Dao Kỳ nhìn khuôn mặt mỹ nam, thoả mãn gật gật đầu, sau đó đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước.
"Tiểu Vũ, muốn ăn cái gì? Vẫn như vậy?" Đi vào khi nhìn thấy nụ cười không rõ trên mặt của Đại Nhi nhìn Tiểu Vũ dò hỏi, gương mặt Tiểu Vũ vẫn im lặng.
Tại sao nàng không biết xấu hổ khi nhắc tới sự kiện kia. . . . . .
Một bên, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp cũng rất không tự nhiên ho khan vài tiếng, sau khi Dịch Phong và Dao Kỳ mờ mịt ngồi xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy có chút chuyện không tầm thường.
Ở một bên, tiểu nhị cau mày, ánh mắt không nhịn được quan sát Dịch Phong vừa mới tiến vào, chân mày nhíu chặt hơn.
"Tiểu nhị, ngươi để ý Tiểu Dịch nhà ta rồi hả ? Thật xin lỗi, Tiểu Dịch nhà ta đã có người rồi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của ngươi cũng đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiểu Dịch nhà ta tuấn mỹ như vậy, không nhìn trúng ngươi đâu." Đại Nhi trêu chọc, nhìn mặt của tiểu nhị đã biến thành màu gan heo, cười vô cùng rực rỡ.
"Khách quan, tiểu nhân chỉ cảm thấy vị khách quan kia rất quen thuộc, rất giống một vị khách mấy ngày trước." Tiểu nhị kia cười làm lành, nói nhưng cũng không kiêu ngạo không tự ti.
"Hả? gương mặt Tiểu Dịch chẳng lẽ lớn như vậy?" Đại Nhi bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn tiểu nhị.
"Khách quan chờ một chút, tiểu nhân mang thức ăn lên cho ngài." Tiểu nhị kia rất thức thời chạy đi hồi báo cấp trên.
"Nhớ chuẩn bị sáu gian phòng hạng nhất." Đúng lúc Cung Bắc Thiếu chen vào một câu.
"Vâng."
"Chúng ta có thể khiêm tốn một chút không." Trong lòng Tiểu Vũ kêu rên, không nói ra được lời gì.
"Chúng ta phách lối chỗ nào?" Đại Nhi nhíu mày, ý bảo Tiểu Vũ nói tiếp.
"Tiểu thư, nơi này có hơn mười vị cao thủ." Dao Kỳ chú ý biến hóa chung quanh, trầm lặng nói. Trên người của mấy người mình đều có Tần Hương của Đại Nhi, không cần phải lo lắng có người thám thính.
"Hơn nữa, bây giờ Bách Tử Tà không có ở đây, như vậy hiện tại ai làm môn chủ Tử Tà Môn?" Cung Bắc Thiếu rất hiếu kì, Bách Tử Tà ở trong cung, như vậy không phải nói, Bách Phi Thần đã xuất cung rồi sao. Như vậy chúng ta có thể nhận định đây là cố ý.
"Nhị Đương Gia, ngân phiếu này không phải là giả chứ." Ở một bên, vẻ mặt đám giặc cướp cũng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi. Cái này thật có vấn đề, cho nhiều như vậy. . . . . .
"Phi, ngân phiếu của tiền trang Phụng Thông làm sao có giả, lão bản chính Lâm gia." Người được gọi là Nhị đương gia miệng đắng lưỡi khô, nhìn một đống lớn ngân phiếu trước mắt so với nhìn thấy mỹ nữ lộ ra trọn vẹn còn hưng phấn hơn.
"Cầm tiền rồi không đi, không muốn thì trả lại." Đại Nhi nhướng mày, lời nói có chút lạnh lùng.
"Đi, đi. . . Lập tức đi ngay." Nói xong liền chạy như một làn khói đã không thấy tăm hơi, tốc độ kia cũng có thể so với chạy nước rút một trăm mét.
"Tiểu thư, mười mấy vạn đấy." Dao Kỳ biết tại sao Đại Nhi muốn cho tiền, nhưng tại sao phải cho nhiều tiền như vậy a.
"Tiểu thư thiếu tiền sao?" Phất tay một cái, ý bảo Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ rút lui qua bên cạnh, mình cũng rút lui vài bước về phía bên kia.
"Không thiếu." Dao Kỳ trả lời không cần suy nghĩ, quả thật, người Lâm gia không bao giờ thiếu tiền.
Vừa mới nói xong liền nghe ‘phịch’ một tiếng, một người rơi xuống tại chỗ bọn họ mới vừa đứng, sau lưng đập xuống một tiếng nặng, người nọ cũng không rên một tiếng, nằm tại chỗ không nhúc nhích.
Cung Bắc Thiếu kỳ quái, mới vừa rồi ngay cả một chút hơi thở hắn cũng không cảm thấy được, tại sao từ trên cây rớt xuống một người?
"Người này bị trọng thương, còn có ý thức che tâm mạch, cộng thêm hơi thở yếu ớt cơ hồ như không có, không cố ý căn bản không nhận thấy, chắc là đang tránh né đuổi giết." Đại Nhi tiến lên liếc mắt nhìn, cho ra kết luận như vậy.
Quả nhiên, trước ngực người nọ một vết đao sâu thấy xương đủ để trí mạng, bởi vì thời gian dài không có xử lý, thịt cũng bung lên, đặc biệt dữ tợn. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm, té xuống nặng nề cũng không rên quả nhiên là lọt vào hôn mê thật sâu.
"Muốn cứu?" Cung Bắc Thiếu hỏi. Dựa vào tâm tình bây giờ của Đại Nhi, tìm chút chuyện làm cũng là việc nên làm, nếu không muốn cứu liền trực tiếp lên xe không thấy, làm sao còn ở lại chỗ này xoi mói.
"Cứu." Ánh mắt của Đại Nhi dừng lại trên mặt của nam tử nào đó thật lâu, ba giây đối với người quen biết Đại Nhi mà nói đã là rất lâu rồi. Sau đó tiến lên mở y phục nam tử hôn mê, vừa ghim kim vừa nói: "Nhìn thương thế người này ít nhất nằm hai ngày ở phía trên, vì tránh né đuổi giết, vết thương nặng như thế còn che lại tâm mạch, đây cũng không phải là người bình thường có thể chịu được. Vả lại hắn còn trúng chí độc, đã lan đến nội phủ, có thể còn sống tuyệt đối là kỳ tích, là nhiệm vụ gì có thể để cho một người ẩn nhẫn kiên cường như thế, ta thật sự vô cùng muốn biết. Mặc kệ là người tốt hay người xấu, người như vậy ta cảm thấy nên cứu."
"Khụ. . . . . ." Đại Nhi dùng nội lực thúc nóng dao găm khoét thịt thối từ ngực kéo dài đến bên hông, người nọ mê man không tỉnh, sau khi móc ra một chai thuốc bột màu trắng vẩy vào phía trên, lập tức có phản ứng.
Mọi người thấy người kia lúc tiếp xúc thuốc bột màu trắng, đầu đầy mồ hôi cũng nhất tề mặc niệm cho hắn một phen. Thuốc này có được bao nhiêu công hiệu a, so với khoét thịt còn khổ sở hơn, vất vả cho ngươi làm thí nghiệm thuốc cho Đại Nhi. Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng mọi người.
"Tỉnh là tốt rồi, Dao Dao, băng bó cho hắn." So với Đại Nhi, thủ pháp Dao Kỳ thuần thục hơn nhiều, nhanh và gọn dọn dẹp sạch sẽ vết thương người kia.
Đại Nhi thấy mọi người dùng ánh mắt ‘thì ra là như vậy’ nhìn mình, xem thường nói: "Hắn bị đao có độc làm tổn thương, độc phấn là nghiên cứu điều chế mới nhất của ta, hiệu quả hiếm có. Hắn đã bị độc công vào nội phủ, chỉ có thể theo vết thương thấm vào."
Mọi người gật đầu, bộ dáng thì ra là như vậy. Trong lòng cũng đang chỉ trích: nếu như nội phủ uống thuốc là được, còn dùng ác như vậy nha, khi dễ ta không hiểu dược lý sao.
Đây là thường thức cơ bản có được hay không, ngươi đừng xem thường IQ của chúng ta như vậy.
"Mạng của ngươi là ta cứu được, ta mặc kệ trước kia ngươi là người nào, đi theo người nào, làm chuyện gì. Về sau, ngươi chính là người của ta." Đại Nhi chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cái này là sự thật, hôm nay tặng bạc không, về sau sẽ thu hồi cả tiền vốn lẫn tiền lời.
"Dao Dao, ngươi phụ trách chăm sóc cho hắn, đem bút ký tẩy não của Cẩn cho hắn xem một chút, nếu không có phát giác ngộ, chép một trăm ngàn lần là được."
". . . . . ." Tiểu thư, có nên ác như vậy hay không.
Người vừa tỉnh lại trong nháy mắt hiểu rõ tình huống, lại thấy mọi người dùng ánh mắt như ‘bản thân ngươi gặp phải xui xẻo, chúng ta cũng giúp không được ngươi’ nhìn mình, không khỏi có chút bận tâm những ngày kế tiếp của mình rồi, đây chính là tình huống từ trước đến nay chưa từng có.
Mọi người đến Sùng Thuận đã là giờ Dậu, vì chăm sóc người bị thương, Thảo Diệp đặc biệt đi tương đối chậm
Khi mọi người đứng trước cửa dịch trạm của Thiên Nhai Túc Quán thì đưa tới không ít người ghé mắt. Sáu cẩm y tơ lụa, phong cách phi phàm, mặt mũi xuất chúng, vừa nhìn chính là tiểu thư công tử thế gia, người đến Thiên Nhai Túc Quán là loại địa phương người giang hồ tề tụ, thật sự không làm người khác chú ý cũng không được. Huống chi còn có một nam tử bị thương rất nghiêm trọng.
Trên mặt Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ, làm như nghĩ tới chuyện vui gì đó.
"Chuyển sang nơi khác thôi." Thương thế tuy nặng cũng đã thanh tỉnh, sắc mặt Dịch Phong không được tự nhiên, nói.
"Ngươi giết người ở nơi này?" Đại Nhi xem thường nói.
"Đúng vậy" Nếu không phải đối phương ở chỗ này không có phòng bị, mình làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy. Từ khi nhận được tin tức trên đường có người mua mệnh của hắn, tới chỗ nào cũng thận trọng, một tháng có hai mươi tám ngày sống ở Thiên Nhai Túc Quán, nếu không mình cũng sẽ không mạo hiểm.
Dịch Phong hắn là sát thủ xếp hạng thứ ba trên bảng Sát Thủ, nhận đơn hàng từ trước đến giờ có lựa chọn, chỉ giết người đáng chết. Trong giới bất hòa nói hắn tự cho rằng mình thanh cao, người bên ngoài hận không được trừ ác nhân cho sảng khoái. Hắn không quan tâm sống chết, bởi vì vào mười năm trước hắn sớm chết rồi, bây giờ hắn có thể làm, chỉ có những thứ kia mà thôi.
"Nói như vậy ngươi bị người của Thiên Nhai Túc Quán đánh bị thương ?" Giọng của Đại Nhi trong nháy mắt biến hóa, ý vị bên trong chỉ sợ cũng chỉ có đám người Cung Bắc Thiếu cảm nhận được.
"Phá hư quy củ người ta, tự nhiên phải trả giá một chút." Thật ra Dịch Phong cũng không nghĩ tới muốn báo thù, dù sao cũng là mình phá hư quy củ trước.
"Cũng không cần đeo mặt nạ, không có người nào không nhận ra." Nói xong ném cho hắn một chai dược thủy liền đi vào, sau đó Tiểu Vũ, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp đi vào theo. Lưu lại Dao Kỳ đau buồn đỡ người nào đó đi ra ngoài, thuận tiện bôi mặt nạ trên mặt người khác.
Bởi vì Dịch Phong bị thương, tay không nhanh nhẹn, vì vậy Dao Kỳ rất kinh nghiệm đem dược thủy chà xát ở trên tay xoa rơi tấm mặt nạ trên mặt đến nổi đám người kia cũng không nhận ra, vì vậy, gương mặt mỹ nam ngang tàng xuất hiện ở trong tay Dao Kỳ.
Nhón chân lên tỉ mỉ lấy ra khăn tay lau dược thủy còn sót lại trên gương mặt đó. Vì vậy tạo thành khung cảnh: dưới trời chiều, một lục y nữ tử khả ái nhón chân lên tỉ mỉ lau chùi gương mặt cho một nam tử tuấn mỹ, nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt của nam tử kia lại có lấm tấm đỏ ửng, nếu không có trạng thái bệnh như vậy. Khuôn cảnh tốt đẹp hòa hài dường nào a.
"Được rồi." Dao Kỳ nhìn khuôn mặt mỹ nam, thoả mãn gật gật đầu, sau đó đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước.
"Tiểu Vũ, muốn ăn cái gì? Vẫn như vậy?" Đi vào khi nhìn thấy nụ cười không rõ trên mặt của Đại Nhi nhìn Tiểu Vũ dò hỏi, gương mặt Tiểu Vũ vẫn im lặng.
Tại sao nàng không biết xấu hổ khi nhắc tới sự kiện kia. . . . . .
Một bên, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp cũng rất không tự nhiên ho khan vài tiếng, sau khi Dịch Phong và Dao Kỳ mờ mịt ngồi xuống, nhưng rõ ràng cảm thấy có chút chuyện không tầm thường.
Ở một bên, tiểu nhị cau mày, ánh mắt không nhịn được quan sát Dịch Phong vừa mới tiến vào, chân mày nhíu chặt hơn.
"Tiểu nhị, ngươi để ý Tiểu Dịch nhà ta rồi hả ? Thật xin lỗi, Tiểu Dịch nhà ta đã có người rồi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của ngươi cũng đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiểu Dịch nhà ta tuấn mỹ như vậy, không nhìn trúng ngươi đâu." Đại Nhi trêu chọc, nhìn mặt của tiểu nhị đã biến thành màu gan heo, cười vô cùng rực rỡ.
"Khách quan, tiểu nhân chỉ cảm thấy vị khách quan kia rất quen thuộc, rất giống một vị khách mấy ngày trước." Tiểu nhị kia cười làm lành, nói nhưng cũng không kiêu ngạo không tự ti.
"Hả? gương mặt Tiểu Dịch chẳng lẽ lớn như vậy?" Đại Nhi bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn tiểu nhị.
"Khách quan chờ một chút, tiểu nhân mang thức ăn lên cho ngài." Tiểu nhị kia rất thức thời chạy đi hồi báo cấp trên.
"Nhớ chuẩn bị sáu gian phòng hạng nhất." Đúng lúc Cung Bắc Thiếu chen vào một câu.
"Vâng."
"Chúng ta có thể khiêm tốn một chút không." Trong lòng Tiểu Vũ kêu rên, không nói ra được lời gì.
"Chúng ta phách lối chỗ nào?" Đại Nhi nhíu mày, ý bảo Tiểu Vũ nói tiếp.
"Tiểu thư, nơi này có hơn mười vị cao thủ." Dao Kỳ chú ý biến hóa chung quanh, trầm lặng nói. Trên người của mấy người mình đều có Tần Hương của Đại Nhi, không cần phải lo lắng có người thám thính.
"Hơn nữa, bây giờ Bách Tử Tà không có ở đây, như vậy hiện tại ai làm môn chủ Tử Tà Môn?" Cung Bắc Thiếu rất hiếu kì, Bách Tử Tà ở trong cung, như vậy không phải nói, Bách Phi Thần đã xuất cung rồi sao. Như vậy chúng ta có thể nhận định đây là cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.