Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 2 - Chương 4: Tìm phiền toái 4

Mạc Hỏa Tiểu Mạt

19/05/2015

"Ngươi làm như thế nào? !" Vẫn còn đang trong kinh ngạc, Liên Thành không bình tĩnh nữa, người mà lúc nảy hắn không thèm nhìn thậm chí có lực sát thương rất lớn. Không biến sắc đã hạ nhiều người dưới tay hắn như vậy?

"Bản tiểu thư khêu khêu ngón tay mà thôi." Đại Nhi cười có thâm ý khác.

Chờ xem náo nhiệt, trong lòng mọi người trở nên lạnh lẽo, cứ như vậy giải quyết xong? Có lầm hay không? ! Chẳng lẽ người của Thiên Nhai Túc Quán đều là bùn nặn hay sao? Con mẹ nó quá lừa bịp rồi. Ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi không khỏi thay đổi, kỹ thuật dụng độc như thế, ngay cả Y Tiên Cổ Thiên Hồn cũng không bì kịp.

Chuẩn bị ra tay, Dịch Phong bị giật mình chết khiếp. Hắn vốn cho rằng Đại Nhi chỉ có y thuật lợi hại, không ngờ độc thuật cũng đến trình độ này. Đương kim trên đời thật là không người nào có thể địch lại.

"Tiểu thư, lần sau lưu lại mấy người, người ta thật nhàm chán mà." Dao Kỳ bất mãn bĩu môi, mỗi lần đều bị một viên thuốc trực tiếp giải quyết, thật sự là không có thú vị.

Đám người Cung Bắc Thiếu, Thảo Diệp, Tiểu Vũ nhất trí gật đầu một cái, ý bảo lần sau không cần Đại Nhi ra tay, nếu không bọn họ không có đất dụng võ.

"Không vội, bên trong còn có mấy người nặng ký. Sẽ để lại cho các ngươi là được." Đại Nhi nhìn Liên Thành cười cười, ý bảo không cần che giấu, tất cả đi ra thôi.

Liên Thành có cảm giác trên mặt mình bị người ta hung hăng tát một cái, lúc đỏ lúc trắng. Trong lòng cũng ngạc nhiên. Mấy người bên trong đã che giấu khí tức, tại sao vẫn bị phát hiện? Chẳng lẽ võ công của nàng đã đạt đến trình độ sâu khôn lường được? Như vậy chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.

"Ha ha ha, ta nói Liên Thành, ngươi cũng có lúc này thật là không dễ dàng a." Một tiếng cười liều lĩnh từ trong viện xuyên qua cả đại đường truyền đến, thật ra làm cho Đại Nhi có chút buồn bực. Hắn tới xem náo nhiệt sao?

Chỉ thấy đi theo phía sau người kia là mấy nam tử mặc y phục cùng màu, chậm rãi thong thả đi tới.

Liên Thành thấy thế mặt cũng có chút co quắp, hàng này thật sự là vết thương lành đã quên đau, làm tiểu nhị lâu như vậy mới vừa được thả ra lại đắc chí, quả nhiên tính tình này càng mài càng cong.

"Bị một tiểu cô nương nhà người ta làm cho nhếch nhác như vậy, thật sự là hiếm thấy." An Ngôn làm tiểu nhị mấy tháng vẫn đắc chí như xưa.



Mọi người ở đây cũng bị lời nói phách lối và vẻ mặt hả hê của làm cho buồn bực, tại sao người này có thể làm người ta chán ghét như vậy? Mỗi một câu nói đều làm cho người ta có một loại kích động muốn đập chết hắn.

Đại Nhi đưa lưng về phía hắn, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho đám người Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp, ý nói nếu các ngươi không ra tay một lúc nữa có thể cũng không còn một chút canh để uống.

Vì vậy Cung Bắc Thiếu hiểu ý, đứng lên.

"Ta đến tìm phiền toái, nói nhảm cũng không nên nói nhiều, cùng tiến lên hay từng người đến?" Cung Bắc Thiếu vừa thu lại Chiết Phiến trong tay, trên khuôn mặt tinh xảo phong độ chỉ có nụ cười nho nhã. So với An tiểu nhị phách lối lúc nảy quả thật là một bầu trời một vực. Cung Bắc Thiếu người ta phách lối có phong độ, mà An tiểu nhị ngươi phách lối thấp kém. Đây chính là khí chất khác nhau a.

"Mẹ nó! Lớn lối như vậy, đây là địa bàn của ta có được hay không." An tiểu nhị tức giận lắc mình một cái đi lên, rất có ý không chết không thôi.

Ba người còn lại cũng ngầm hiểu ý xông tới, ngược lại bị Đại Nhi nói một câu trấn áp.

"Các ngươi nhất định muốn học tập như bọn hắn?" Đại Nhi thấy An tiểu nhị không chú ý tới nơi này liền xoay người nhìn về phía ba người kia, chỉ chỉ mọi người vẫn nằm tê liệt trên mặt đất, cười rất lạnh nhạt.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Liên Thành đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhất định xông tới. Dao Kỳ và Thảo Diệp cũng hết sức hưng phấn, một người đánh một, Tiểu Vũ cũng hưng phấn nhao nhao muốn thử, lại bị Đại Nhi một tay ngăn lại."Tiểu Vũ, ngươi xem là được rồi, nếu thật sự nhàm chán thì khi dễ những người ngã trên mặt đất này."

Nói xong vẫy ngân châm trong tay, ép người tới cấp tốc lui về phía sau.

Gương mặt Tiểu Vũ đen lại, ta rất vô dụng sao mà tỷ tỷ kêu ta khi dễ những người không có năng lực phản kháng, ngay sau đó khinh thường nhìn sang người tê liệt ngã xuống trên đất, lộ ra nụ cười như ác ma. Không thể trách ta, thật sự là quá nhàm chán. Vì vậy vừa bắt đầu đưa tay kéo những người xụi lơ, vừa bắt đầu bày ra các loại POSS.

Dịch Phong im lặng, rốt cuộc hắn gặp được một đám người nào a, dáng dấp cũng không tồi, chỉ là từng người tư tưởng bị vặn vẹo . . . . . . Lại nhìn một đám người không có năng lực phản kháng bị Tiểu Vũ giày vò đáng sợ, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Quả nhiên đều là một đám quái nhân.

Bất quá trong đáy lòng cũng ấm áp, vì mình đặc biệt tìm đến đại bản doanh của người ta gây phiền toái, nói không cảm động là giả. Mặc dù hắn biết phần lớn nguyên nhân là bởi vì bọn họ thật sự quá nhàm chán.

Chỉ thấy Cung Bắc Thiếu tung cây Chiết Phiến trong tay, thành thạo ứng phó với thanh kiếm của An tiểu nhị không biết lấy ra từ nơi nào, khí chất đó, phong độ trong nháy mắt mê hoặc không ít nam nam nữ nữ. Nhìn lại vẻ mặt khó chịu của An tiểu nhị và bộ dáng hài lòng trước đó quả thật trái ngược nhau.



Bên này Đại Nhi trên dưới một trăm cây ngân châm chào hỏi những người đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, bị Tiểu Vũ kéo đi chơi đùa. Mà Dao Kỳ và Thảo Diệp cũng đều chiếm thượng phong. Tất cả giống như đều nằm trong sự tính toán của Đại Nhi, ngược lại sắc mặt của Liên Thành đen lại, nhưng mình trúng chiêu không cách nào nhúc nhích được.

"Ngươi thật sự muốn đối địch với Tử Tà Môn của ta sao? !" Liên Thành hỏi lời này rất nghiêm túc, bởi vì chuyện này đã không phải là đến Thiên Nhai Túc Quán gây chuyện, mà là vấn đề liên quan đến mặt mũi uy tín Tử Tà Môn của hắn. Tương đối nghiêm trọng.

"Lời nói này của Liên lão bản, không phải bản tiểu thư đã nói rồi sao, là tới lấy lại danh dự cho Tiểu Dịch nhà ta, nếu ngay cả lão bản cũng nhất định cho là như thế, bản tiểu thư cũng không có biện pháp." Hai tay Đại Nhi mở ra bày tỏ không sao cả, điều này làm cho Liên Thành cắn răng nghiến lợi một phen.

Chính là không phải người bình thường, người có thế lực, nghe được ba chữ Tử Tà Môn này không người nào không e sợ, tránh còn không kịp, vị thần tiên này là thế nào? Là thật sự không hãi sợ hay nghé con không sợ cọp? Điều này làm cho Liên Thành mang ra ba chữ Tử Tà Môn này lần đầu tiên có một loại cảm giác bị thất bại rất nghiêm trọng.

Người xem náo nhiệt đối với Đại Nhi cũng cực kỳ sùng bái.

Tử Tà Môn cũng có thể bị khi dễ như vậy từ lúc nào hả ? Tình cảnh trước mắt thật sự là trăm năm khó gặp a. Đây quả thực là tin tức số một trên giang hồ ngày mai. Bị khi dễ vẫn không tính, còn tới địa bàn người ta khi dễ người ta, thật là cường hãn. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, không nghe thấy ai nói qua mấy người này đi lại ở trên giang hồ a, không phải bởi vì ngu ngốc mới đi khi dễ người ta như vậy. . . . . .

"Mẹ nó! Liên Thành ngươi đến hỗ trợ một tay. . . . . ." Một bên đánh cho thật cật lực, An tiểu nhị khó chịu nhìn về phía Liên Thành không nhúc nhích, sau đó nhìn thấy một bóng dáng nữ tử nào đó, trong nháy mắt bị hóa đá. Cung Bắc Thiếu cũng không thừa dịp người gặp nguy, khi hắn nhận ra đây chính là tên tiểu nhị kia mới sảng khoái đồng ý ám hiệu của Đại Nhi ‘Nếu các ngươi không ra tay thì một lúc nữa có thể cũng không còn một chút canh để uống’. Nếu không, thật sự cũng không đánh đâu.

"Hoàng. . . . . . Phu. . . . . ." Trong nháy mắt, An tiểu nhị rối rắm. Giọng nói kia hắn nghe vô cùng quen thuộc, thì ra là cô nãi nãi. . . . . .

"Con mẹ nó, tất cả dừng tay cho ta!" Cùng một lúc nghe âm thanh gào thét của An tiểu nhị, bốn người đang đánh nhau vất vả rốt cuộc cũng ngừng lại.

Cung Bắc Thiếu cũng không để ý, phe phẩy cây quạt chậm rãi trở về chỗ ngồi, chờ xem kịch vui. Dao Kỳ nhìn Đại Nhi một cái, cũng thức thời đi trở về, Thảo Diệp càng không cần phải nói. Hiện tại cũng không cần đánh. Chỉ có Tiểu Vũ ở nơi nào đó bận rộn cực kỳ vui vẻ.

Đang lúc mọi người không rõ chân tướng nhìn chăm chú, An tiểu nhị sắc mặt nặng nề đi đến trước mặt của Đại Nhi, trên mặt lập tức nở nụ cười như hoa, chân chó nói: "Thì ra là ngài sao, ha ha, tiếp đãi không chu đáo, xin đừng lấy làm phiền lòng a."

Thật ra không thể trách An tiểu nhị, lúc ấy ở hoàng cung mặc dù có ánh lửa, nhưng tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Môn chủ của mình, làm sao chú ý đến bọn người Cung Bắc Thiếu, vì vậy, gặp phải bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook