Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Quyển 2 - Chương 34: Buông tay. Không thả ! 2
Mạc Hỏa Tiểu Mạt
14/07/2015
Đỉnh Vụ Sơn quả thật như lời đồn, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, mùi thơm dễ chịu. Ngọn núi rõ ràng không cao lắm, từ nơi này nhìn xuống vẫn sương mù dày đặc sâu không thấy đáy, như Đại Nhi suy đoán nơi này là một trận pháp nhỏ, nhìn ở góc độ khác nhau, cảnh sắc cũng không giống nhau, nhất là bước vào tòa đình nhìn chung quanh, trong màn sương nhiều loài hoa cực phẩm nở rộ, mông lung mơ hồ làm cho người ta muốn ngừng mà không được, rất có cảm giác giống như ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.
Mỗi hướng trong đình, đi một bước màn sương dày thêm một chút, cảnh trí cũng nhạt thêm vài phần, nhưng càng bị lôi cuốn. Khi Đại Nhi xoay người, trong nháy mắt khóe mắt thoáng qua một bóng dáng màu trắng, nhưng trong nháy mắt đó Đại Nhi nhìn thấy được hình dáng màu trắng này. Ngũ Tinh Diệp, mặt như bạch ngọc trong suốt, ở giữa có một chút tinh hồng, giống như giọt máu tươi đẹp ướt át.
Ngũ Tinh Diệp, đây chính là vật trong truyền thuyết. Trái tim nhỏ của Đại Nhi đập ‘bùm bùm’ cuồng loạn. Nói có công hiệu cải tử hồi sinh, cũng không quá đáng, không phụ cái tên xinh đẹp của nó. Tuyệt đối là thứ tốt.
Hiện tại Đại Nhi cảm thấy mình có chút may mắn, trong sương mù lớn như thế, người có thể nhìn ra được thật không nhiều lắm, cho dù nhìn ra cũng không biết, người biết loại vật này thật sự quá ít.
Lại xoay người một lần nữa, mắt ngừng ở trên cây thần hoa trong truyền thuyết. Bước chân di động từng chút từng chút, không dám nửa điểm sai lệch, bởi vì hơi phân thần sẽ mất vị trí vật kia, hiện tại ánh mắt của Đại Nhi và lực chú ý cũng ở trên bụi cây Ngũ Tinh Diệp đó.
Ra khỏi đình cũng chỉ mười bước xa, Đại Nhi đi cũng rất khá dài, không thể nhìn dưới chân, không thể làm gì khác hơn là thử dò xét từng chút, không biết chỗ này không có cái gì mờ ám, ngộ nhỡ sơ ý một chút có thể được không bù nổi mất. Nhưng nàng không có chú ý đường đi, ngoại trừ chăm chú nhìn vật kia ở trước mắt, cũng không nhìn tới cái gì khác, một mảnh trắng xóa. Bách Phi Thần thấy Đại Nhi như thế, tất nhiên biết nàng nhìn thấy vật gì, sợ nàng giật mình liền đi theo nàng cách ba bước, đề phòng phát sinh chuyện gì không thể đoán được.
Thiếu chút nữa đến nơi, nhưng Đại Nhi lại cảm thấy lạnh lẽo từ chân núi xông lên đến cánh tay, lại không dám nhúc nhích, cẩn thận tính toán xong, hẳn là mình nên bước dọc theo mép còn cách có một bước, bước chân dán sát mặt đất dịch chuyển một chút. Rốt cuộc tay chạm được rể cây Ngũ Tinh Diệp. Lúc này ánh mắt mới dời đi nhìn bốn phía, chợt phát hiện không nhìn thấy cái gì, cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn cảm nhận Linh Dược tới tay tại sao có thể bay, vì vậy thăm dò dưới chân một chút, cảm thấy đáng tin, tiện tay phát lực muốn nhổ Ngũ Tinh Diệp.
"Đại Nhi!" Mộc Vân Thiên vẫn nằm ở ngoài đình, cho nên đối với cảnh trí xung quanh nhìn đặc biệt rõ ràng, lúc nảy hắn đang tĩnh tâm ngẩn người, không có phát hiện động tác của Đại Nhi, khi hắn nhìn thấy Đại Nhi là lúc Đại Nhi đang ở trên một khối nham thạch bên ngoài vách đá! Tay chạm vào một chỗ trắng xóa, không biết chộp được cái gì, chỉ là vật kia dính thật chặt ở trên mảnh Nham Thạch dưới chân Đại Nhi, nhưng lại có chút vết nứt, rất có thể chỉ cần vừa động sẽ rơi ra. Nếu như rơi ra Đại Nhi và nham thạch đều rơi xuống dưới chân, rơi xuống cũng không phải là đùa !
Mộc Vân Thiên vừa nói, trong nháy mắt Đại Nhi đã ra tay, sau khi nhổ ra còn chưa kịp rút lui, dưới chân nghiêng đi trọng tâm không vững trực tiếp ngã xuống phía dưới.
Sau lưng Bách Phi Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Nhi không buông lỏng, nghe tiếng kêu lo lắng của Mộc Vân Thiên và nhìn thấy tình hình như vậy, giống như cảm nhận được cái gì, giật mình tung người trực tiếp nắm Đại Nhi vào trong ngực, mắt liếc về phía Nham Thạch lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Dưới mắt không kịp suy nghĩ nữa, cho dù phải té xuống hắn cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn. Đang muốn đưa một tay khác chạm vào cái ót Đại Nhi, nhưng phát hiện bị người gắt gao níu lại.
"Không nên cử động, nhắm mắt lại thích ứng một chút, lúc mở ra là có thể nhìn thấy được." Cũng là giọng nói của Mộc Vân Thiên, giọng nói nghe rất bình thản, nhưng thiếu chút bình tĩnh.
Khi Đại Nhi và Bách Phi Thần nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mắt cùng nhíu mày, quả thật mình đang ở vách đá vạn trượng, nhìn lên trên là tay Mộc Vân Thiên, mà một tay kia của Mộc Vân Thiên cũng vịn sát mép vách núi, nhìn dáng vẻ dường như bởi vì sức trì xuống thật mạnh bị trật khớp, nhưng bàn tay thon dài lại gắt gao nắm sát mép vách núi không chịu buông ra.
"Bây giờ ta dùng sức kéo các ngươi lên, trên không trung không có chỗ mượn lực, đạp bả vai của ta, chờ các ngươi lên rồi thì kéo ta." Sắc mặt Mộc Vân Thiên nặng nề có điều không giống như ra lệnh. Nếu như không cần hai người phối hợp, chỉ sợ hắn đã buông hai người bọn họ rồi, thay vào đó vách đá thẳng đứng, từ trên xuống dưới, tay phải của hắn không làm được gì, dựa theo tình huống hiện tại tuyệt đối không có cách nào đưa bọn họ lên trên.
"Mộc công tử không nên xem người khác cũng ngu ngốc, tình huống trước mắt như thế vẫn nên suy nghĩ phải làm như thế nào để tất cả thoát thân thì tốt hơn." Bách Phi Thần rất tiếc mạng, hắn càng thêm tiếc mạng của Đại Nhi. Nhưng bị tình địch dùng tánh mạng mình đổi mạng hai người, hắn vẫn cảm thấy quá oan uổng.
Bây giờ tay phải của Mộc Vân Thiên bị trật khớp, căn bản không dùng sức được, nếu như mình và Đại Nhi đi lên, nhân tiện xem hắn làm đá kê chân không cần phải nói, 100% Mộc Vân Thiên sẽ ngã xuống không thể không chết.
Mộc Vân Thiên cau mày, tình huống như thế còn tô đen cái rắm. Quay đầu nhìn về phía Đại Nhi không nói một lời, chỉ thấy nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Buông tay." Đại Nhi ngẩng đầu, thản nhiên nói ra hai chữ như vậy.
"Nếu phu nhân lên tiếng, Mộc công tử buông tay đi. Miễn cho bị phu nhân ghét bỏ." Sau khi Bách Phi Thần nghe được, nhìn về phía trên Mộc Vân Thiên nhíu mày, ý bảo hắn nên ngoan ngoãn nghe lời buông tay chờ Cung Bắc Thiếu tới là được. Theo tình huống bây giờ, Mộc Vân Thiên tuyệt đối không thể kiên trì cho đến khi Cung Bắc Thiếu tới, chỉ đổ thừa có một người tên Cố Hinh Tuyết lôi kéo.
Chẳng lẽ lại bị thiết kế hay sao?
"Không thả." Mộc Vân Thiên gọn gàng linh hoạt cự tuyệt, hắn không thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi tìm chết, nếu không, hắn cũng sẽ không vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ra tay kéo bọn họ, hai người bọn họ ai cũng không thể chết được.
Bách Phi Thần không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Vân Thiên, Mộc Vân Thiên cũng nhìn hắn, hai nam tử vẫn đối chọi gay gắt hết sức thủ đoạn, lúc này lại có kiêu ngạo giống nhau.
"Bách Phi Thần, buông tay." Đại Nhi nhanh chóng nói xong, liều mạng nhét hoa cỏ trong tay vào trong một cái bình, sau đó đặt vào trong ngực Bách Phi Thần, nghiêm túc nói: "Giữ giúp ta, sau này phải dùng."
"Hay là phu nhân tự mình cất đi, vi phu sợ sơ ý một chút làm mất." Ý tứ của Bách Phi Thần rất đơn giản, không buông, đánh chết cũng không buông.
"Các ngươi thật muốn ba người chết chung hả." Đại Nhi buồn bực, nhìn nàng giống người có tinh thần hy sinh vì nghĩa sao? Nàng rất tiếc mạng được không.
Hai người cau mày, chẳng lẽ là Đại Nhi có biện pháp gì, nhưng muốn thả tay, không thể nào.
Đại Nhi thấy hai người này đột nhiên cùng chung mối thù, không khỏi an ủi. Éc. "Phía dưới có một ngọn cây có thể chịu đựng trọng lượng của ta, hai người các ngươi chờ Nhị Sư Huynh tới cứu, sau đó sẽ cứu ta."
Theo ánh mắt của nàng chính xác nhìn thấy có cây, nhưng mức độ vững chắc rất khó nói. Chỉ là có thể sinh trưởng ở nơi này, tự nhiên sẽ không quá yếu. Liền xác định có thể tiếp nhận mình rơi mạnh xuống hay không.
Bách Phi Thần chợt nâng Đại Nhi lên trên, ý bảo nàng tóm lấy cánh tay Mộc Vân Thiên, cử động này làm cho trên trán Mộc Vân Thiên rịn ra mồ hôi rất nhiều.
"Phu nhân, nàng bắt lấy, vi phu đi tìm ngọn cây kia." Bách Phi Thần nói xong nhìn Đại Nhi mở trừng hai mắt, bộ dáng lấy phu nhân làm trọng.
". . . . . ." Đại Nhi buồn bực, ngươi nhìn thấy ngọn cây kia sao? Mặc dù khoảng cách chỉ có ba thước, nhưng dưới vách núi sương mù lớn như vậy, thị lực chỉ đạt tới một, hai thước, chọn sai vị trí thật có thể rơi xuống hài cốt không còn.
"Ngươi nhìn thấy ngọn cây phía dưới sao?"
"Vi phu cũng không nhìn thấy, tại sao phu nhân có thể nhìn thấy?" Hiển nhiên Bách Phi Thần chờ Đại Nhi nói những lời này.
"Bách Phi Thần, ta thật sự muốn bóp chết ngươi." Đại Nhi tức giận, tiếp tục như vậy cánh tay Mộc Vân Thiên nhất định sẽ bị phế.
"Phu nhân, bây giờ không phải là lúc liếc mắt đưa tình."
". . . . . ."
"Hai người các ngươi đủ chưa." Mộc Vân Thiên tức giận khó được, trong đôi mắt đều là lo lắng. Đang lúc Bách Phi Thần cho rằng hắn có thể khó chịu ném hai người bọn họ xuống hay không, chỉ cảm thấy thân thể chợt bay lên, người đã ôm Đại Nhi ở trong không trung.
"Đạp ta trước đi, mau!" Bởi vì phát lực, tay phải hiển nhiên đã không nắm được, chỉ một cái chớp mắt sẽ phải rơi xuống. Đang lúc nói chuyện thấy Bách Phi Thần hoàn toàn không có ý làm như vậy, nhất thời tức giận tay phải lại không nghe sai bảo buông ra khiến cho bị rơi xuống tự do.
Mỗi hướng trong đình, đi một bước màn sương dày thêm một chút, cảnh trí cũng nhạt thêm vài phần, nhưng càng bị lôi cuốn. Khi Đại Nhi xoay người, trong nháy mắt khóe mắt thoáng qua một bóng dáng màu trắng, nhưng trong nháy mắt đó Đại Nhi nhìn thấy được hình dáng màu trắng này. Ngũ Tinh Diệp, mặt như bạch ngọc trong suốt, ở giữa có một chút tinh hồng, giống như giọt máu tươi đẹp ướt át.
Ngũ Tinh Diệp, đây chính là vật trong truyền thuyết. Trái tim nhỏ của Đại Nhi đập ‘bùm bùm’ cuồng loạn. Nói có công hiệu cải tử hồi sinh, cũng không quá đáng, không phụ cái tên xinh đẹp của nó. Tuyệt đối là thứ tốt.
Hiện tại Đại Nhi cảm thấy mình có chút may mắn, trong sương mù lớn như thế, người có thể nhìn ra được thật không nhiều lắm, cho dù nhìn ra cũng không biết, người biết loại vật này thật sự quá ít.
Lại xoay người một lần nữa, mắt ngừng ở trên cây thần hoa trong truyền thuyết. Bước chân di động từng chút từng chút, không dám nửa điểm sai lệch, bởi vì hơi phân thần sẽ mất vị trí vật kia, hiện tại ánh mắt của Đại Nhi và lực chú ý cũng ở trên bụi cây Ngũ Tinh Diệp đó.
Ra khỏi đình cũng chỉ mười bước xa, Đại Nhi đi cũng rất khá dài, không thể nhìn dưới chân, không thể làm gì khác hơn là thử dò xét từng chút, không biết chỗ này không có cái gì mờ ám, ngộ nhỡ sơ ý một chút có thể được không bù nổi mất. Nhưng nàng không có chú ý đường đi, ngoại trừ chăm chú nhìn vật kia ở trước mắt, cũng không nhìn tới cái gì khác, một mảnh trắng xóa. Bách Phi Thần thấy Đại Nhi như thế, tất nhiên biết nàng nhìn thấy vật gì, sợ nàng giật mình liền đi theo nàng cách ba bước, đề phòng phát sinh chuyện gì không thể đoán được.
Thiếu chút nữa đến nơi, nhưng Đại Nhi lại cảm thấy lạnh lẽo từ chân núi xông lên đến cánh tay, lại không dám nhúc nhích, cẩn thận tính toán xong, hẳn là mình nên bước dọc theo mép còn cách có một bước, bước chân dán sát mặt đất dịch chuyển một chút. Rốt cuộc tay chạm được rể cây Ngũ Tinh Diệp. Lúc này ánh mắt mới dời đi nhìn bốn phía, chợt phát hiện không nhìn thấy cái gì, cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn cảm nhận Linh Dược tới tay tại sao có thể bay, vì vậy thăm dò dưới chân một chút, cảm thấy đáng tin, tiện tay phát lực muốn nhổ Ngũ Tinh Diệp.
"Đại Nhi!" Mộc Vân Thiên vẫn nằm ở ngoài đình, cho nên đối với cảnh trí xung quanh nhìn đặc biệt rõ ràng, lúc nảy hắn đang tĩnh tâm ngẩn người, không có phát hiện động tác của Đại Nhi, khi hắn nhìn thấy Đại Nhi là lúc Đại Nhi đang ở trên một khối nham thạch bên ngoài vách đá! Tay chạm vào một chỗ trắng xóa, không biết chộp được cái gì, chỉ là vật kia dính thật chặt ở trên mảnh Nham Thạch dưới chân Đại Nhi, nhưng lại có chút vết nứt, rất có thể chỉ cần vừa động sẽ rơi ra. Nếu như rơi ra Đại Nhi và nham thạch đều rơi xuống dưới chân, rơi xuống cũng không phải là đùa !
Mộc Vân Thiên vừa nói, trong nháy mắt Đại Nhi đã ra tay, sau khi nhổ ra còn chưa kịp rút lui, dưới chân nghiêng đi trọng tâm không vững trực tiếp ngã xuống phía dưới.
Sau lưng Bách Phi Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Nhi không buông lỏng, nghe tiếng kêu lo lắng của Mộc Vân Thiên và nhìn thấy tình hình như vậy, giống như cảm nhận được cái gì, giật mình tung người trực tiếp nắm Đại Nhi vào trong ngực, mắt liếc về phía Nham Thạch lại chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Dưới mắt không kịp suy nghĩ nữa, cho dù phải té xuống hắn cũng muốn bảo vệ nàng chu toàn. Đang muốn đưa một tay khác chạm vào cái ót Đại Nhi, nhưng phát hiện bị người gắt gao níu lại.
"Không nên cử động, nhắm mắt lại thích ứng một chút, lúc mở ra là có thể nhìn thấy được." Cũng là giọng nói của Mộc Vân Thiên, giọng nói nghe rất bình thản, nhưng thiếu chút bình tĩnh.
Khi Đại Nhi và Bách Phi Thần nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mắt cùng nhíu mày, quả thật mình đang ở vách đá vạn trượng, nhìn lên trên là tay Mộc Vân Thiên, mà một tay kia của Mộc Vân Thiên cũng vịn sát mép vách núi, nhìn dáng vẻ dường như bởi vì sức trì xuống thật mạnh bị trật khớp, nhưng bàn tay thon dài lại gắt gao nắm sát mép vách núi không chịu buông ra.
"Bây giờ ta dùng sức kéo các ngươi lên, trên không trung không có chỗ mượn lực, đạp bả vai của ta, chờ các ngươi lên rồi thì kéo ta." Sắc mặt Mộc Vân Thiên nặng nề có điều không giống như ra lệnh. Nếu như không cần hai người phối hợp, chỉ sợ hắn đã buông hai người bọn họ rồi, thay vào đó vách đá thẳng đứng, từ trên xuống dưới, tay phải của hắn không làm được gì, dựa theo tình huống hiện tại tuyệt đối không có cách nào đưa bọn họ lên trên.
"Mộc công tử không nên xem người khác cũng ngu ngốc, tình huống trước mắt như thế vẫn nên suy nghĩ phải làm như thế nào để tất cả thoát thân thì tốt hơn." Bách Phi Thần rất tiếc mạng, hắn càng thêm tiếc mạng của Đại Nhi. Nhưng bị tình địch dùng tánh mạng mình đổi mạng hai người, hắn vẫn cảm thấy quá oan uổng.
Bây giờ tay phải của Mộc Vân Thiên bị trật khớp, căn bản không dùng sức được, nếu như mình và Đại Nhi đi lên, nhân tiện xem hắn làm đá kê chân không cần phải nói, 100% Mộc Vân Thiên sẽ ngã xuống không thể không chết.
Mộc Vân Thiên cau mày, tình huống như thế còn tô đen cái rắm. Quay đầu nhìn về phía Đại Nhi không nói một lời, chỉ thấy nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Buông tay." Đại Nhi ngẩng đầu, thản nhiên nói ra hai chữ như vậy.
"Nếu phu nhân lên tiếng, Mộc công tử buông tay đi. Miễn cho bị phu nhân ghét bỏ." Sau khi Bách Phi Thần nghe được, nhìn về phía trên Mộc Vân Thiên nhíu mày, ý bảo hắn nên ngoan ngoãn nghe lời buông tay chờ Cung Bắc Thiếu tới là được. Theo tình huống bây giờ, Mộc Vân Thiên tuyệt đối không thể kiên trì cho đến khi Cung Bắc Thiếu tới, chỉ đổ thừa có một người tên Cố Hinh Tuyết lôi kéo.
Chẳng lẽ lại bị thiết kế hay sao?
"Không thả." Mộc Vân Thiên gọn gàng linh hoạt cự tuyệt, hắn không thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi tìm chết, nếu không, hắn cũng sẽ không vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ra tay kéo bọn họ, hai người bọn họ ai cũng không thể chết được.
Bách Phi Thần không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Vân Thiên, Mộc Vân Thiên cũng nhìn hắn, hai nam tử vẫn đối chọi gay gắt hết sức thủ đoạn, lúc này lại có kiêu ngạo giống nhau.
"Bách Phi Thần, buông tay." Đại Nhi nhanh chóng nói xong, liều mạng nhét hoa cỏ trong tay vào trong một cái bình, sau đó đặt vào trong ngực Bách Phi Thần, nghiêm túc nói: "Giữ giúp ta, sau này phải dùng."
"Hay là phu nhân tự mình cất đi, vi phu sợ sơ ý một chút làm mất." Ý tứ của Bách Phi Thần rất đơn giản, không buông, đánh chết cũng không buông.
"Các ngươi thật muốn ba người chết chung hả." Đại Nhi buồn bực, nhìn nàng giống người có tinh thần hy sinh vì nghĩa sao? Nàng rất tiếc mạng được không.
Hai người cau mày, chẳng lẽ là Đại Nhi có biện pháp gì, nhưng muốn thả tay, không thể nào.
Đại Nhi thấy hai người này đột nhiên cùng chung mối thù, không khỏi an ủi. Éc. "Phía dưới có một ngọn cây có thể chịu đựng trọng lượng của ta, hai người các ngươi chờ Nhị Sư Huynh tới cứu, sau đó sẽ cứu ta."
Theo ánh mắt của nàng chính xác nhìn thấy có cây, nhưng mức độ vững chắc rất khó nói. Chỉ là có thể sinh trưởng ở nơi này, tự nhiên sẽ không quá yếu. Liền xác định có thể tiếp nhận mình rơi mạnh xuống hay không.
Bách Phi Thần chợt nâng Đại Nhi lên trên, ý bảo nàng tóm lấy cánh tay Mộc Vân Thiên, cử động này làm cho trên trán Mộc Vân Thiên rịn ra mồ hôi rất nhiều.
"Phu nhân, nàng bắt lấy, vi phu đi tìm ngọn cây kia." Bách Phi Thần nói xong nhìn Đại Nhi mở trừng hai mắt, bộ dáng lấy phu nhân làm trọng.
". . . . . ." Đại Nhi buồn bực, ngươi nhìn thấy ngọn cây kia sao? Mặc dù khoảng cách chỉ có ba thước, nhưng dưới vách núi sương mù lớn như vậy, thị lực chỉ đạt tới một, hai thước, chọn sai vị trí thật có thể rơi xuống hài cốt không còn.
"Ngươi nhìn thấy ngọn cây phía dưới sao?"
"Vi phu cũng không nhìn thấy, tại sao phu nhân có thể nhìn thấy?" Hiển nhiên Bách Phi Thần chờ Đại Nhi nói những lời này.
"Bách Phi Thần, ta thật sự muốn bóp chết ngươi." Đại Nhi tức giận, tiếp tục như vậy cánh tay Mộc Vân Thiên nhất định sẽ bị phế.
"Phu nhân, bây giờ không phải là lúc liếc mắt đưa tình."
". . . . . ."
"Hai người các ngươi đủ chưa." Mộc Vân Thiên tức giận khó được, trong đôi mắt đều là lo lắng. Đang lúc Bách Phi Thần cho rằng hắn có thể khó chịu ném hai người bọn họ xuống hay không, chỉ cảm thấy thân thể chợt bay lên, người đã ôm Đại Nhi ở trong không trung.
"Đạp ta trước đi, mau!" Bởi vì phát lực, tay phải hiển nhiên đã không nắm được, chỉ một cái chớp mắt sẽ phải rơi xuống. Đang lúc nói chuyện thấy Bách Phi Thần hoàn toàn không có ý làm như vậy, nhất thời tức giận tay phải lại không nghe sai bảo buông ra khiến cho bị rơi xuống tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.