Chương 15
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Sắc mặt Anh Tịch vốn đã trở nên trắng bệch,
khi nghe thấy câu này, thị không thể đứng vững, phải lùi về phía sau mấy bước,
tựa vào cây cột mới có thể dừng lại được.
Cặp mắt hoang mang nhìn tấm dung nhan ảm
đạm của Lệnh Viên, chỉ thấy nàng vẫn bình tĩnh, tựa như một vị sư già nhập
định.
Không phải mới ngày một, ngày hai, thì ra
Ngọc Trí từ lâu đã là người của Hoàng thượng!
Anh Tịch để mặc cho dòng nước mắt tuôn
trào, thị mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời. Thị chỉ muốn nói…
Từ bao giờ, rốt cuộc Công chúa biết chuyện
này từ bao giờ?
Dương phi!
Anh Tịch hoảng hốt, chợt nhìn thấy Lệnh
Viên đang khẽ nở nụ cười.
Trộm vòng ngọc chẳng qua chỉ là cái cớ, hôm
đó, Dương phi ghé đến bên tai nói với nàng, Ngọc Trí và người đó đã ngầm dan
díu với nhau, vì muốn giữ thể diện cho Đại trưởng công chúa, muốn nàng nhân lúc
Hoàng thượng còn chưa tới hãy để mặc cho nàng ta xử trí thị. Tuy Dương phi
không nói rõ người đó là ai, nhưng khắp hoàng cung này, còn ai có thể khiến
nàng ta không từ thủ đoạn để đối phó với một cung nữ như vậy?
Lệnh Viên không tin lời của Dương phi,
không tin Ngọc Trí lại phản bội nàng. Nàng cũng không tin lời của Bùi Vô Song,
không tin Thế Huyền lại vô tình như thế.
Cho nên nàng quyết định liều một phen.
Và hậu quả, nàng đã bị thương tích đầy
mình, không chỗ nào không đau đớn.
“Trẫm thích nàng ta, sau này nàng ta sẽ là
Chiêu nghi của trẫm. Hứa hẹn như vậy, cô cô có hài lòng không?”
Ngoài cửa, một bóng dáng gầy gò, mảnh khảnh
không biết đã đứng đó tự bao giờ, khuôn mặt như cười như không của Thiếu đế hờ
hững nhìn về phía Lệnh Viên, cặp mắt long lanh, đen láy như muốn hút tấm thân
yếu ớt kia vào, khóa chặt, rồi giày vò từng chút, từng chút một.
Anh Tịch ngẩn ngơ đứng đó, nhất thời quên
cả hành lễ.
Trên khuôn mặt Ngọc Trí thoáng hiện nét
cười thư thái, gót sen hơi động, thị nhẹ nhàng đi tới đứng sau lưng Thiếu đế,
lạnh lùng nhìn nữ tử trên chiếc sạp gấm. Tất cả dáng vẻ của đối phương đều hiện
rõ trong cặp mắt mỹ lệ kia, nhưng bên khóe miệng Lệnh Viên lại thấp thoáng nét
cười.
“Hoàng thượng thật sự thích Ngọc Trí?”
“Cô cô nghĩ sao?” Y cất bước lên phía
trước, vén vạt áo rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn sang,
ánh mắt sắc như thể đang tuyên cáo rằng y là người chiến thắng. Nàng im lặng,
Thiếu đế vẫn nói tiếp: “Trẫm nhớ là cô cô từng nhờ trẫm để ý xem có người nào
tốt, rồi chỉ hôn cho Ngọc Trí, chẳng lẽ cô cô thấy trẫm không đủ tư cách, thấy
trẫm không xứng với nàng ta sao?”
Xứng?
Y đường đường là Hoàng thượng của Bắc Hán,
ai dám nói y không xứng đây?
Nàng vốn muốn nói một câu: “Rất tốt”, nhưng
không biết tại sao, cuối cùng lại chẳng thể thốt ra được.
Cả cuộc đời nàng dường như chìm trong bi
thảm. Một tuổi thơ không có tình yêu, phụ hoàng và hoàng huynh muốn giết nàng,
suốt mười ba năm nàng không có một phút giây hạnh phúc. Rồi tiếp đó, Phò mã bị
mẫu hậu ban cho cái chết, Ngọc Trí trở mặt thành thù với nàng, còn cả Thế
Huyền, Thế Huyền hiện giờ…
Mũ vàng mặt ngọc, phơi phới rạng ngời…
Nét cười ngạo nghễ đó, tựa như đao sắc, như
độc dược, từng chút, từng chút ngấm vào xương tủy, như đau mà như tê dại…
Khắp vườn, sắc xuân như rụng hết, đèn cũng
tắt, tâm chẳng còn…
Rõ ràng nàng đã mỉm cười đứng dậy, bức màn
trước mắt khẽ đung đưa, biết bao nhiêu khuôn mặt nàng vốn vô cùng quen thuộc,
dường như sau khoảnh khắc đã trở nên mơ hồ.
Anh Tịch thấy sắc mặt Hoàng thượng hoàn
toàn thay đổi, đứng bật dậy từ trên chiếc sạp, bóng dáng yếu ớt mà cao quý kia
tựa như một con bướm gãy cánh, nhẹ nhàng sa vào lòng Thiếu đế…
Ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống, len lỏi
xuyên qua những tán lá cây. Dòng nước suối lững lờ trôi, mặt nước lấp lánh
những tia sáng đủ màu rực rỡ.
Ngôi đình in bóng xuống dòng nước suối
trong veo, nhắm mắt lắng nghe, tiếng nước chảy nghe như tiếng nhạc, hòa vào
khung cảnh nước biếc non xanh.
Chiếc khăn tay được nhúng xuống dòng nước
suối mát lạnh, từng chút, từng chút lau đi vết bẩn trên người nàng. Dưới ánh
mặt trời, nụ cười của y khiến người ta say đắm, giọng nói cũng tràn ngập vẻ yêu
thương: “Đã bảo phải cẩn thận rồi mà muội không nghe!”
Khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười
đắc ý, y không biết nàng đã phải gò bó mình suốt mười ba năm, nàng không muốn
chịu ràng buộc thêm nữa. Chỉ khi ở trước mặt y nàng mới có thể tươi cười, khóc
lóc hay làm bất cứ việc gì nàng thích.
“Bị xước rồi sao?” Y hơi cau mày, thấy nàng
muốn tránh, bàn tay đang cầm tay nàng hơi dùng sức, giọng nói cũng thoáng vẻ
giận dữ: “Ngoan, đừng động đậy!”
Trước giờ chưa từng có ai nói với nàng
những lời như vậy, chưa từng có ai dịu dàng với nàng đến thế.
Nàng không động đậy, ngoan ngoãn đứng đó,
trở về làm cô bé Lệnh Viên luôn nghe lời.
Nhưng chỉ nàng mới biết, lần này thực sự
không giống những lần trước kia. Lần này, nàng cam tâm nghe lời.
Phía đằng xa vang lên tiếng gọi nôn nóng
của Anh Tịch.
Nàng không khỏi trở nên căng thẳng, vội
vàng giục y rời đi. Mẫu hậu không thích nàng tiếp xúc với người lạ, nàng cũng
không muốn y vì nàng mà bị mẫu hậu để ý tới.
Khi Anh Tịch tìm đến nơi, chỉ có một mình
nàng đứng lặng lẽ giữa con suối, dòng nước suốt mát lạnh chảy qua đầu gối,
trong bàn tay buông thõng là chiếc khăn tay mà vừa rồi y không kịp mang đi…
“Công chúa!” Anh Tịch kêu lên bằng giọng
vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng kêu liền mấy tiếng vẫn không thấy người trên
giường tỉnh lại, thị không khỏi có chút thất vọng. Ánh mắt thị chăm chú, không
biết tại sao, Công chúa đột nhiên nắm chặt cổ tay thị, trên khuôn mặt trắng
bệch kia, hai hàng lông mày nhíu chặt, không thể che giấu nét bi thương.
Ngoài hành lang, vầng tà dương dường như
sắp lặn, sự ấm áp ngày một giảm dần.
Hai bóng người đang bước đi thật nhanh.
Trung thường thị cố chạy nhanh hơn mới bắt
kịp người trước mặt. Thế Huyền chắp tay sau lưng, hai bên đường, nghênh xuân nở
rộ, mẫu đơn khoe sắc, khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, vậy mà y chẳng buồn liếc nhìn
lấy một cái.
Trên đường trở về điện Tuyên Thất, ánh sáng
đan xen, dưới hành lang, một đám cung nữ, thái giám vội vàng quỳ xuống.
Ô cửa sổ đóng chặt ngăn tiếng nước chảy róc
rách bên ngoài, bức rèm bạch ngọc đung đưa. Vẻ mặt cung nữ ngự thị kinh hãi,
hoang mang lùi sang một bên, lại thấy Vương Đức Hỷ theo vào ngay sau đó, cung
nữ mới thấp giọng, nói: “Công công, thuốc này…”
Trung thường thị nháy mắt ra hiệu cho cung
nữ bước đến hầu Hoàng thượng uống thuốc.
Thế Huyền vén rèm bước vào, bức màn mạ vàng
khẽ đung đưa, y cởi ngay chiếc áo thêu hình rồng, vứt mạnh xuống long sàng.
Chén thuốc bạch ngọc đúng lúc ấy được đưa vào qua khe màn, nhưng y lại đẩy ra…
Tiếng chén thuốc vỡ tan vang lên xen lẫn
tiếng kêu kinh hãi của cung nữ, từ trong phòng vọng ra tận bên ngoài.
“Nô tì đáng chết!” Sắc mặt cung nữ trắng
bệch, thị quỳ sụp xuống.
Tiếng bước chân vang lên, Trung thường thị
đi vào, cất tiếng qua bức màn mỏng: “Hoàng thượng đừng nên lo lắng, thái y cũng
nói Công chúa điện hạ không sao!” Y khẽ cúi đầu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đại
trưởng công chúa đã hôn mê suốt ba ngày, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, ngày
nào Hoàng thượng cũng lui tới, nhưng lại không bước vào.
Bóng người ngoài màn có vẻ rất mông lung,
câu nói đó khiến trái tim Thế Huyền nghẹn lại, y cười nhạt, nói: “Vương Đức Hỷ,
ngươi nghĩ trẫm lo lắng cho Đại trưởng công chúa ư?”
Đầu tiên là Thái hoàng thái hậu, sau đó tới
Đại trưởng công chúa, suốt mười năm dài đằng đẵng, điều y chờ đợi không phải
giây phút này hay sao?
Sao y lại… Sao y
lại…
Hai bàn tay nắm
chặt chiếc áo gấm làm nổi lên những đường gân xanh.
Bức rèm bằng ngọc
khẽ đung đưa làm vang lên những tiếng “ting tang”, sau đó là giọng nói rất mềm
mại của Ngọc Trí: “Đồ ngu muội, Hoàng thượng không cẩn thận làm đổ chén thuốc,
ngươi không biết đi mang chén khác đến đây sao?”
Cung nữ quỳ bên
giường phượng, khẽ bẩm báo mọi việc xảy ra ở điện Tuyên Thất.
Dương phi tựa
lưng vào chiếc gối mềm trên sạp gấm, cặp mắt phượng chẳng còn thần thái của
ngày xưa, uể oải nhìn ả cung nữ. Mấy ngày rồi chưa mở cửa sổ, hương trầm nồng
đậm dường như cũng không thể át nổi thứ mùi bức bối trong phòng. Dương phi chợt
cất tiếng cười khẽ, nhưng khi nụ cười ấy lọt vào tai, cung nữ đang quỳ dưới đất
lại không khỏi cảm thấy run sợ.
Đỉnh màn hơi động
đậy, Dương phi vẫn chưa thu lại nụ cười, miệng còn lẩm bẩm mấy lời của cung nữ.
Thị nói, mấy ngày
nay Hoàng thượng rất ít đến hậu cung, số lần các phi tần được nhìn thấy long
nhan cộng lại cũng không so được với một mình Thẩm Chiêu nghi.
Những lời nói như
thế đã có lúc được dùng để nói về Dương phi nàng. Nhớ khi xưa, nàng được sủng
ái nhất lục cung khiến bao người ngưỡng mộ. Làm sao nàng có thể ngờ mình cũng
có lúc rơi vào cảnh ngộ này.
Nụ cười bên khóe
miệng dần trở nên rạng rỡ, rồi có tiếng cười vọng ra.
Tiếng cười đó như
buồn bã, như điên cuồng, như đớn đau, như mất mát…
“Dương đại nhân!”
Bên ngoài bức rèm,
cung nữ hành lễ với người vừa tới, bóng người màu đen đó không dừng lại, vén
rèm đi thẳng vào trong. Bức rèm châu khẽ đung đưa, làn hương trầm đã tan đi
phần nào, tiếng cười điên cuồng của nữ tử đột nhiên dừng lại.
Nàng nhìn thẳng
vào đối phương, cách nhau bức rèm mỏng nhưng vẻ mặt nặng nề của Dương Ngự thừa
vẫn rất rõ ràng. Y nhẹ nhàng đưa hai ống tay áo rộng lên, cung kính hành lễ với
Dương phi.
Một câu: “Nương
nương” khiến tình huynh muội hoàn toàn tan biến, thứ còn lại chỉ là lễ quân
thần quá nực cười.
Nhưng lúc này, nụ
cười giễu cợt kia khó có thể xuất hiện lại trên khóe môi Dương phi nữa.
Tựa như kinh hãi,
lại như không phải.
Ống tay áo rộng
buông thõng, đôi mắt ảm đạm ngước lên, nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng về phía bóng
dáng nữ tử mịt mờ bên trong. Dường như nàng ta đã gầy đi, từ sau khi xảy ra
chuyện, đến tận bây giờ y mới vào cung thăm nàng. Vậy nhưng, cũng không chỉ đơn
thuần là thăm nàng.
Y lại cụp đôi
mắt, bóng dáng mơ hồ trên mặt đất thoáng ẩn thoáng hiện. Y hít một hơi thật
sâu, cất tiếng hỏi: “Sức khỏe muội sao rồi? Thái y nói thế nào?”
Bức rèm trước mắt
buông lơi, sau khoảnh khắc, bỗng nghe Dương phi khẽ cười, nói: “Nếu ca ca không
có việc ắt chẳng tới đây, có gì xin cứ nói ra đi!” Dương phi hiểu rất rõ tính
y, từ sau chuyện của Công chúa Vĩnh Huy, nàng ta không bao giờ còn làm những
việc vô ích nữa.
Mục đích y đến
đây hôm nay bị nói thẳng, hai chữ “ca ca” lúc này cũng trở nên vô cùng khách
khí. Sắc mặt Dương Ngự thừa có chút biến đổi, giọng nói cũng gượng gạo hơn:
“Chuyện long thai không liên quan gì tới Công chúa, trong lòng Nương nương hẳn
biết rõ, thần mong Nương nương có thể đến gặp Hoàng thượng…”
“Để cầu xin giúp
Công chúa?” Dương phi bật cười, chẳng còn dáng vẻ yếu đuối như trước kia. “Ca
ca thật sự cho rằng Hoàng thượng không biết Đại trưởng công chúa bị oan sao?”
Một làn gió nhẹ
thoảng qua trước mắt, bức rèm đã được vén lên. Dương phi nhìn Dương Ngự thừa,
một tay y đang nắm chặt bức rèm lạnh băng, cặp mắt trầm ổn cũng xuất hiện nét
hoảng loạn.
“Muội muốn nói
là… Hoàng thượng…” Dương Ngự thừa vừa nói vừa nghiến răng, bức rèm như sắp bị
xé rách giữa những đầu ngón tay y.
Năm xưa, Thái hoàng thái hậu dùng thủ đoạn
sắt đá để trừ bỏ hết vây cánh bên cạnh Thiếu đế, từ Thôi Hoàng hậu cho đến cả
Thôi gia đều bị đánh tan. Nay Hoàng thượng lại không tiếc trả giá bằng chính
cốt nhục của mình để đoạt lại quyền lực…
Trên trán Dương Ngự thừa đã lấm tấm mồ hôi,
y không dám nghĩ thêm gì nữa.
Nhìn thấy sắc mặt của ca ca, Dương phi cảm
thấy nực cười nhiều hơn là kinh ngạc. Nàng ta khẽ mỉm cười tự giễu: “Lúc này
đây, Công chúa không thể oán trách người khác. Không phải là ta chưa nhắc nhở
Công chúa, mà là Công chúa không tin ta.”
“Công chúa không tin ta…”
Dương phi chậm rãi lặp lại câu nói đó, ánh
mắt dần trở nên mơ hồ, cả cơ thể không kìm được cơn run rẩy, chẳng còn chút vẻ
quật cường như lúc trước.
Dương phi vào cung đến nay đã được bốn năm,
luôn ở bên Thiếu đế như hình với bóng. Nam tử đó có một nụ cười dịu dàng, một
bóng lưng gầy guộc, nhưng Dương phi biết, chí hướng của người đó xưa nay to lớn
vô cùng. Nam tử đó không phải loài cá trong ao, sẽ có ngày, người đó dang đôi
cánh bay vút lên trời, trở thành thiên tử thật sự của Bắc Hán. Nam tử đó muốn
làm một vị đại đế trung hưng, một đấng minh quân trị quốc, nếu có thể làm một
người vợ hiền giúp đỡ người đó, nàng ta ắt chẳng tiếc sức mình.
Nhưng Dương phi chẳng thể nào ngờ được, kết
quả cuối cùng lại như thế này. Nàng ta cho rằng Thiếu đế sủng ái nàng vô hạn,
nhưng lại chẳng hề hay biết, Thiếu đế sớm đã loại bỏ mình, nàng ta chẳng còn là
nữ tử có thể đứng bên cạnh Thiếu đế được nữa.
Sự bi thương bao trùm lên tất cả, nỗi lo
lắng của nàng ta rốt cuộc đã trở thành sự thật. Hoàng thượng đã vì Thẩm Ngọc
Trí mà vứt bỏ tình cảm bao năm giữa bọn họ. Đại trưởng công chúa… Có lẽ giờ
đây, Công chúa cũng cảm thấy đau khổ. Việc cầu xin này, nàng đâu cần làm, bởi
người hiểu rõ mọi chuyện nhất chính là Hoàng thượng.
Đang độ giữa trưa, ánh mặt trời chói chang
xuyên qua đám dây leo mọc bên cạnh hành lang, hắt xuống nền đá xanh những đốm
sáng li ti. Trên hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa
điện nặng nề bị người ta lặng lẽ đẩy ra.
Trong phòng, mùi hương trầm nồng đậm, từng
lớp màn che lần lượt được vén lên.
Ngọc Trí xoay người đón lấy chén thuốc mà
cung nữ ngự thị mang vào, khẽ phất tay, ra hiệu cho tất cả người dưới lui đi.
Cách nhau một bức màn mỏng, bóng dáng mờ ảo
trước mặt bước lại gần, chiếc váy dài lê trên mặt đất, mang theo mùi hương dịu
nhẹ trên thân thể nữ tử. Một bàn tay thon vén bức màn lên, thiếu nữ tô điểm
chút phấn son đã chẳng còn vẻ non nớt ngày trước, giờ đây đã có phong thái của
một Chiêu nghi nương nương.
Đôi mắt đen láy nhìn nàng ta chăm chú, nàng
ta khom người, cẩn thận đưa chén thuốc bạch ngọc tới, cất giọng dịu dàng: “Trận
chiến này, Hoàng thượng mới đánh được một nửa, người phải bảo trọng long thể
mới được.”
Thiếu đế khẽ cười một tiếng thảnh thơi,
giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Trẫm chờ ngày này đã mười năm nay rồi.”
Những ngón tay mảnh khảnh đón lấy chén
thuốc, lại nghe Ngọc Trí nói: “Nhưng Hoàng thượng lại chẳng thể ra tay.” Nếu không
vì như thế, Thiếu đế vốn không cần niệm tình cũ, lời của mấy vị đại nhân thuộc
phái Bảo hoàng cùng đám người trong phe cánh của Thụy Vương đã đủ để xuôi nước
đẩy thuyền, nhưng Thiếu đế lại nói, cần phải chờ đợi.
Dùng Đại trưởng công chúa để uy hiếp Dương
đại nhân, Tần Tướng quân chẳng qua chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian, thực ra
Thiếu đế đã mềm lòng.
Ngọc Trí cúi đầu, ánh mắt thù hận dừng lại
trên những ngón tay thon dài, mảnh khảnh. Mỗi khi nghĩ đến cái chết thảm của ca
ca, nàng ta chẳng còn cảm thấy hối hận. Niềm hạnh phúc mà ca ca không có được,
người đó cũng đừng hòng có được! Nàng ta phải ép mình đã nhiều năm, điều muốn
nhìn thấy không phải là sự không nhẫn tâm của Hoàng thượng.
Nhà họ Thẩm không còn người nối dõi, ca ca
chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông, tất cả đều là lỗi của
Đại trưởng công chúa!
Khụ khụ…
Thiếu đế bỗng đưa tay che mặt, những tiếng
ho dồn dập không ngừng vang lên. Ngọc Trí giật mình, tỉnh táo trở lại, vội vàng
đưa tay xoa lưng giúp Thiếu đế: “Hoàng thượng…”
“Trẫm sẽ để Đại trưởng công chúa đi.”
Bức màn khẽ đung đưa, bóng người trong màn
lặng lẽ. Ngoài cửa sổ, chim chóc khẽ hát ca, bóng dáng mơ hồ, âm thanh trong
trẻo. Trong những tiếng thở dốc, y đã nói ra câu đó.
Bàn tay Ngọc Trí thoáng dừng lại, nơi đáy
mắt có những nét kinh ngạc thoáng qua, nàng ta buột miệng hỏi: “Nếu Công chúa
không muốn đi thì sao?” Nàng ta đã đi theo Đại trưởng công chúa bao năm nay,
biết rằng Công chúa sẽ nghe theo lời Thái hoàng thái hậu, ắt chẳng chịu đi.
Có phải, nếu Công chúa không chịu đi, Hoàng
thượng sẽ giết Công chúa?
Hàm răng cắn chặt vào bờ môi mỏng, trái tim
Ngọc Trí hơi run rẩy, đầu ngón tay cũng dần trở nên lạnh ngắt.
Không muốn…
Hai chữ đó lẩn quất trong miệng Thế Huyền,
y chưa từng nghĩ xem Công chúa có muốn hay không. Khẽ đặt chén thuốc trong tay
xuống, y chậm rãi hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Anh Tịch nửa tỉnh nửa mơ tựa bên mép
giường, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị thứ gì đó đè lên. Thị gần như đã nhảy bật
dậy, vừa khóc vừa cười, nói: “Công chúa! Công chúa! Người tỉnh rồi!”
Suốt ba ngày ba đêm, trái tim Anh Tịch treo
lơ lửng. Lời của thái y lệnh, thị nghe mà nửa tin nửa ngờ, sợ rằng tất cả mọi
người chỉ đang an ủi thị, sợ rằng Công chúa sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Cảnh tượng trước mắt còn rất mơ hồ, bỗng
nghe thấy tiếng khóc thê lương của thị nữ, Lệnh Viên không kìm được hơi cau
mày, khàn giọng nói: “Khóc cái gì?”
“Nô tì… Nô tì đang vui!” Khó khăn lắm Công
chúa mới tỉnh lại, những lời thương tâm đó, Anh Tịch không muốn nhắc lại nữa.
Thị thật sự rất vui, chỉ sợ Công chúa sẽ xảy ra chuyện.
Lệnh Viên nở một nụ cười yếu ớt, đưa mắt
liếc qua, chợt hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Nụ cười vừa thoáng hiện lập tức ngưng trên
khuôn mặt Anh Tịch, thị tròn mắt, lại nghe Lệnh Viên nói tiếp: “Ta muốn gặp
Hoàng thượng!”
khi nghe thấy câu này, thị không thể đứng vững, phải lùi về phía sau mấy bước,
tựa vào cây cột mới có thể dừng lại được.
Cặp mắt hoang mang nhìn tấm dung nhan ảm
đạm của Lệnh Viên, chỉ thấy nàng vẫn bình tĩnh, tựa như một vị sư già nhập
định.
Không phải mới ngày một, ngày hai, thì ra
Ngọc Trí từ lâu đã là người của Hoàng thượng!
Anh Tịch để mặc cho dòng nước mắt tuôn
trào, thị mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời. Thị chỉ muốn nói…
Từ bao giờ, rốt cuộc Công chúa biết chuyện
này từ bao giờ?
Dương phi!
Anh Tịch hoảng hốt, chợt nhìn thấy Lệnh
Viên đang khẽ nở nụ cười.
Trộm vòng ngọc chẳng qua chỉ là cái cớ, hôm
đó, Dương phi ghé đến bên tai nói với nàng, Ngọc Trí và người đó đã ngầm dan
díu với nhau, vì muốn giữ thể diện cho Đại trưởng công chúa, muốn nàng nhân lúc
Hoàng thượng còn chưa tới hãy để mặc cho nàng ta xử trí thị. Tuy Dương phi
không nói rõ người đó là ai, nhưng khắp hoàng cung này, còn ai có thể khiến
nàng ta không từ thủ đoạn để đối phó với một cung nữ như vậy?
Lệnh Viên không tin lời của Dương phi,
không tin Ngọc Trí lại phản bội nàng. Nàng cũng không tin lời của Bùi Vô Song,
không tin Thế Huyền lại vô tình như thế.
Cho nên nàng quyết định liều một phen.
Và hậu quả, nàng đã bị thương tích đầy
mình, không chỗ nào không đau đớn.
“Trẫm thích nàng ta, sau này nàng ta sẽ là
Chiêu nghi của trẫm. Hứa hẹn như vậy, cô cô có hài lòng không?”
Ngoài cửa, một bóng dáng gầy gò, mảnh khảnh
không biết đã đứng đó tự bao giờ, khuôn mặt như cười như không của Thiếu đế hờ
hững nhìn về phía Lệnh Viên, cặp mắt long lanh, đen láy như muốn hút tấm thân
yếu ớt kia vào, khóa chặt, rồi giày vò từng chút, từng chút một.
Anh Tịch ngẩn ngơ đứng đó, nhất thời quên
cả hành lễ.
Trên khuôn mặt Ngọc Trí thoáng hiện nét
cười thư thái, gót sen hơi động, thị nhẹ nhàng đi tới đứng sau lưng Thiếu đế,
lạnh lùng nhìn nữ tử trên chiếc sạp gấm. Tất cả dáng vẻ của đối phương đều hiện
rõ trong cặp mắt mỹ lệ kia, nhưng bên khóe miệng Lệnh Viên lại thấp thoáng nét
cười.
“Hoàng thượng thật sự thích Ngọc Trí?”
“Cô cô nghĩ sao?” Y cất bước lên phía
trước, vén vạt áo rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn sang,
ánh mắt sắc như thể đang tuyên cáo rằng y là người chiến thắng. Nàng im lặng,
Thiếu đế vẫn nói tiếp: “Trẫm nhớ là cô cô từng nhờ trẫm để ý xem có người nào
tốt, rồi chỉ hôn cho Ngọc Trí, chẳng lẽ cô cô thấy trẫm không đủ tư cách, thấy
trẫm không xứng với nàng ta sao?”
Xứng?
Y đường đường là Hoàng thượng của Bắc Hán,
ai dám nói y không xứng đây?
Nàng vốn muốn nói một câu: “Rất tốt”, nhưng
không biết tại sao, cuối cùng lại chẳng thể thốt ra được.
Cả cuộc đời nàng dường như chìm trong bi
thảm. Một tuổi thơ không có tình yêu, phụ hoàng và hoàng huynh muốn giết nàng,
suốt mười ba năm nàng không có một phút giây hạnh phúc. Rồi tiếp đó, Phò mã bị
mẫu hậu ban cho cái chết, Ngọc Trí trở mặt thành thù với nàng, còn cả Thế
Huyền, Thế Huyền hiện giờ…
Mũ vàng mặt ngọc, phơi phới rạng ngời…
Nét cười ngạo nghễ đó, tựa như đao sắc, như
độc dược, từng chút, từng chút ngấm vào xương tủy, như đau mà như tê dại…
Khắp vườn, sắc xuân như rụng hết, đèn cũng
tắt, tâm chẳng còn…
Rõ ràng nàng đã mỉm cười đứng dậy, bức màn
trước mắt khẽ đung đưa, biết bao nhiêu khuôn mặt nàng vốn vô cùng quen thuộc,
dường như sau khoảnh khắc đã trở nên mơ hồ.
Anh Tịch thấy sắc mặt Hoàng thượng hoàn
toàn thay đổi, đứng bật dậy từ trên chiếc sạp, bóng dáng yếu ớt mà cao quý kia
tựa như một con bướm gãy cánh, nhẹ nhàng sa vào lòng Thiếu đế…
Ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống, len lỏi
xuyên qua những tán lá cây. Dòng nước suối lững lờ trôi, mặt nước lấp lánh
những tia sáng đủ màu rực rỡ.
Ngôi đình in bóng xuống dòng nước suối
trong veo, nhắm mắt lắng nghe, tiếng nước chảy nghe như tiếng nhạc, hòa vào
khung cảnh nước biếc non xanh.
Chiếc khăn tay được nhúng xuống dòng nước
suối mát lạnh, từng chút, từng chút lau đi vết bẩn trên người nàng. Dưới ánh
mặt trời, nụ cười của y khiến người ta say đắm, giọng nói cũng tràn ngập vẻ yêu
thương: “Đã bảo phải cẩn thận rồi mà muội không nghe!”
Khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười
đắc ý, y không biết nàng đã phải gò bó mình suốt mười ba năm, nàng không muốn
chịu ràng buộc thêm nữa. Chỉ khi ở trước mặt y nàng mới có thể tươi cười, khóc
lóc hay làm bất cứ việc gì nàng thích.
“Bị xước rồi sao?” Y hơi cau mày, thấy nàng
muốn tránh, bàn tay đang cầm tay nàng hơi dùng sức, giọng nói cũng thoáng vẻ
giận dữ: “Ngoan, đừng động đậy!”
Trước giờ chưa từng có ai nói với nàng
những lời như vậy, chưa từng có ai dịu dàng với nàng đến thế.
Nàng không động đậy, ngoan ngoãn đứng đó,
trở về làm cô bé Lệnh Viên luôn nghe lời.
Nhưng chỉ nàng mới biết, lần này thực sự
không giống những lần trước kia. Lần này, nàng cam tâm nghe lời.
Phía đằng xa vang lên tiếng gọi nôn nóng
của Anh Tịch.
Nàng không khỏi trở nên căng thẳng, vội
vàng giục y rời đi. Mẫu hậu không thích nàng tiếp xúc với người lạ, nàng cũng
không muốn y vì nàng mà bị mẫu hậu để ý tới.
Khi Anh Tịch tìm đến nơi, chỉ có một mình
nàng đứng lặng lẽ giữa con suối, dòng nước suốt mát lạnh chảy qua đầu gối,
trong bàn tay buông thõng là chiếc khăn tay mà vừa rồi y không kịp mang đi…
“Công chúa!” Anh Tịch kêu lên bằng giọng
vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng kêu liền mấy tiếng vẫn không thấy người trên
giường tỉnh lại, thị không khỏi có chút thất vọng. Ánh mắt thị chăm chú, không
biết tại sao, Công chúa đột nhiên nắm chặt cổ tay thị, trên khuôn mặt trắng
bệch kia, hai hàng lông mày nhíu chặt, không thể che giấu nét bi thương.
Ngoài hành lang, vầng tà dương dường như
sắp lặn, sự ấm áp ngày một giảm dần.
Hai bóng người đang bước đi thật nhanh.
Trung thường thị cố chạy nhanh hơn mới bắt
kịp người trước mặt. Thế Huyền chắp tay sau lưng, hai bên đường, nghênh xuân nở
rộ, mẫu đơn khoe sắc, khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, vậy mà y chẳng buồn liếc nhìn
lấy một cái.
Trên đường trở về điện Tuyên Thất, ánh sáng
đan xen, dưới hành lang, một đám cung nữ, thái giám vội vàng quỳ xuống.
Ô cửa sổ đóng chặt ngăn tiếng nước chảy róc
rách bên ngoài, bức rèm bạch ngọc đung đưa. Vẻ mặt cung nữ ngự thị kinh hãi,
hoang mang lùi sang một bên, lại thấy Vương Đức Hỷ theo vào ngay sau đó, cung
nữ mới thấp giọng, nói: “Công công, thuốc này…”
Trung thường thị nháy mắt ra hiệu cho cung
nữ bước đến hầu Hoàng thượng uống thuốc.
Thế Huyền vén rèm bước vào, bức màn mạ vàng
khẽ đung đưa, y cởi ngay chiếc áo thêu hình rồng, vứt mạnh xuống long sàng.
Chén thuốc bạch ngọc đúng lúc ấy được đưa vào qua khe màn, nhưng y lại đẩy ra…
Tiếng chén thuốc vỡ tan vang lên xen lẫn
tiếng kêu kinh hãi của cung nữ, từ trong phòng vọng ra tận bên ngoài.
“Nô tì đáng chết!” Sắc mặt cung nữ trắng
bệch, thị quỳ sụp xuống.
Tiếng bước chân vang lên, Trung thường thị
đi vào, cất tiếng qua bức màn mỏng: “Hoàng thượng đừng nên lo lắng, thái y cũng
nói Công chúa điện hạ không sao!” Y khẽ cúi đầu, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đại
trưởng công chúa đã hôn mê suốt ba ngày, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, ngày
nào Hoàng thượng cũng lui tới, nhưng lại không bước vào.
Bóng người ngoài màn có vẻ rất mông lung,
câu nói đó khiến trái tim Thế Huyền nghẹn lại, y cười nhạt, nói: “Vương Đức Hỷ,
ngươi nghĩ trẫm lo lắng cho Đại trưởng công chúa ư?”
Đầu tiên là Thái hoàng thái hậu, sau đó tới
Đại trưởng công chúa, suốt mười năm dài đằng đẵng, điều y chờ đợi không phải
giây phút này hay sao?
Sao y lại… Sao y
lại…
Hai bàn tay nắm
chặt chiếc áo gấm làm nổi lên những đường gân xanh.
Bức rèm bằng ngọc
khẽ đung đưa làm vang lên những tiếng “ting tang”, sau đó là giọng nói rất mềm
mại của Ngọc Trí: “Đồ ngu muội, Hoàng thượng không cẩn thận làm đổ chén thuốc,
ngươi không biết đi mang chén khác đến đây sao?”
Cung nữ quỳ bên
giường phượng, khẽ bẩm báo mọi việc xảy ra ở điện Tuyên Thất.
Dương phi tựa
lưng vào chiếc gối mềm trên sạp gấm, cặp mắt phượng chẳng còn thần thái của
ngày xưa, uể oải nhìn ả cung nữ. Mấy ngày rồi chưa mở cửa sổ, hương trầm nồng
đậm dường như cũng không thể át nổi thứ mùi bức bối trong phòng. Dương phi chợt
cất tiếng cười khẽ, nhưng khi nụ cười ấy lọt vào tai, cung nữ đang quỳ dưới đất
lại không khỏi cảm thấy run sợ.
Đỉnh màn hơi động
đậy, Dương phi vẫn chưa thu lại nụ cười, miệng còn lẩm bẩm mấy lời của cung nữ.
Thị nói, mấy ngày
nay Hoàng thượng rất ít đến hậu cung, số lần các phi tần được nhìn thấy long
nhan cộng lại cũng không so được với một mình Thẩm Chiêu nghi.
Những lời nói như
thế đã có lúc được dùng để nói về Dương phi nàng. Nhớ khi xưa, nàng được sủng
ái nhất lục cung khiến bao người ngưỡng mộ. Làm sao nàng có thể ngờ mình cũng
có lúc rơi vào cảnh ngộ này.
Nụ cười bên khóe
miệng dần trở nên rạng rỡ, rồi có tiếng cười vọng ra.
Tiếng cười đó như
buồn bã, như điên cuồng, như đớn đau, như mất mát…
“Dương đại nhân!”
Bên ngoài bức rèm,
cung nữ hành lễ với người vừa tới, bóng người màu đen đó không dừng lại, vén
rèm đi thẳng vào trong. Bức rèm châu khẽ đung đưa, làn hương trầm đã tan đi
phần nào, tiếng cười điên cuồng của nữ tử đột nhiên dừng lại.
Nàng nhìn thẳng
vào đối phương, cách nhau bức rèm mỏng nhưng vẻ mặt nặng nề của Dương Ngự thừa
vẫn rất rõ ràng. Y nhẹ nhàng đưa hai ống tay áo rộng lên, cung kính hành lễ với
Dương phi.
Một câu: “Nương
nương” khiến tình huynh muội hoàn toàn tan biến, thứ còn lại chỉ là lễ quân
thần quá nực cười.
Nhưng lúc này, nụ
cười giễu cợt kia khó có thể xuất hiện lại trên khóe môi Dương phi nữa.
Tựa như kinh hãi,
lại như không phải.
Ống tay áo rộng
buông thõng, đôi mắt ảm đạm ngước lên, nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng về phía bóng
dáng nữ tử mịt mờ bên trong. Dường như nàng ta đã gầy đi, từ sau khi xảy ra
chuyện, đến tận bây giờ y mới vào cung thăm nàng. Vậy nhưng, cũng không chỉ đơn
thuần là thăm nàng.
Y lại cụp đôi
mắt, bóng dáng mơ hồ trên mặt đất thoáng ẩn thoáng hiện. Y hít một hơi thật
sâu, cất tiếng hỏi: “Sức khỏe muội sao rồi? Thái y nói thế nào?”
Bức rèm trước mắt
buông lơi, sau khoảnh khắc, bỗng nghe Dương phi khẽ cười, nói: “Nếu ca ca không
có việc ắt chẳng tới đây, có gì xin cứ nói ra đi!” Dương phi hiểu rất rõ tính
y, từ sau chuyện của Công chúa Vĩnh Huy, nàng ta không bao giờ còn làm những
việc vô ích nữa.
Mục đích y đến
đây hôm nay bị nói thẳng, hai chữ “ca ca” lúc này cũng trở nên vô cùng khách
khí. Sắc mặt Dương Ngự thừa có chút biến đổi, giọng nói cũng gượng gạo hơn:
“Chuyện long thai không liên quan gì tới Công chúa, trong lòng Nương nương hẳn
biết rõ, thần mong Nương nương có thể đến gặp Hoàng thượng…”
“Để cầu xin giúp
Công chúa?” Dương phi bật cười, chẳng còn dáng vẻ yếu đuối như trước kia. “Ca
ca thật sự cho rằng Hoàng thượng không biết Đại trưởng công chúa bị oan sao?”
Một làn gió nhẹ
thoảng qua trước mắt, bức rèm đã được vén lên. Dương phi nhìn Dương Ngự thừa,
một tay y đang nắm chặt bức rèm lạnh băng, cặp mắt trầm ổn cũng xuất hiện nét
hoảng loạn.
“Muội muốn nói
là… Hoàng thượng…” Dương Ngự thừa vừa nói vừa nghiến răng, bức rèm như sắp bị
xé rách giữa những đầu ngón tay y.
Năm xưa, Thái hoàng thái hậu dùng thủ đoạn
sắt đá để trừ bỏ hết vây cánh bên cạnh Thiếu đế, từ Thôi Hoàng hậu cho đến cả
Thôi gia đều bị đánh tan. Nay Hoàng thượng lại không tiếc trả giá bằng chính
cốt nhục của mình để đoạt lại quyền lực…
Trên trán Dương Ngự thừa đã lấm tấm mồ hôi,
y không dám nghĩ thêm gì nữa.
Nhìn thấy sắc mặt của ca ca, Dương phi cảm
thấy nực cười nhiều hơn là kinh ngạc. Nàng ta khẽ mỉm cười tự giễu: “Lúc này
đây, Công chúa không thể oán trách người khác. Không phải là ta chưa nhắc nhở
Công chúa, mà là Công chúa không tin ta.”
“Công chúa không tin ta…”
Dương phi chậm rãi lặp lại câu nói đó, ánh
mắt dần trở nên mơ hồ, cả cơ thể không kìm được cơn run rẩy, chẳng còn chút vẻ
quật cường như lúc trước.
Dương phi vào cung đến nay đã được bốn năm,
luôn ở bên Thiếu đế như hình với bóng. Nam tử đó có một nụ cười dịu dàng, một
bóng lưng gầy guộc, nhưng Dương phi biết, chí hướng của người đó xưa nay to lớn
vô cùng. Nam tử đó không phải loài cá trong ao, sẽ có ngày, người đó dang đôi
cánh bay vút lên trời, trở thành thiên tử thật sự của Bắc Hán. Nam tử đó muốn
làm một vị đại đế trung hưng, một đấng minh quân trị quốc, nếu có thể làm một
người vợ hiền giúp đỡ người đó, nàng ta ắt chẳng tiếc sức mình.
Nhưng Dương phi chẳng thể nào ngờ được, kết
quả cuối cùng lại như thế này. Nàng ta cho rằng Thiếu đế sủng ái nàng vô hạn,
nhưng lại chẳng hề hay biết, Thiếu đế sớm đã loại bỏ mình, nàng ta chẳng còn là
nữ tử có thể đứng bên cạnh Thiếu đế được nữa.
Sự bi thương bao trùm lên tất cả, nỗi lo
lắng của nàng ta rốt cuộc đã trở thành sự thật. Hoàng thượng đã vì Thẩm Ngọc
Trí mà vứt bỏ tình cảm bao năm giữa bọn họ. Đại trưởng công chúa… Có lẽ giờ
đây, Công chúa cũng cảm thấy đau khổ. Việc cầu xin này, nàng đâu cần làm, bởi
người hiểu rõ mọi chuyện nhất chính là Hoàng thượng.
Đang độ giữa trưa, ánh mặt trời chói chang
xuyên qua đám dây leo mọc bên cạnh hành lang, hắt xuống nền đá xanh những đốm
sáng li ti. Trên hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa
điện nặng nề bị người ta lặng lẽ đẩy ra.
Trong phòng, mùi hương trầm nồng đậm, từng
lớp màn che lần lượt được vén lên.
Ngọc Trí xoay người đón lấy chén thuốc mà
cung nữ ngự thị mang vào, khẽ phất tay, ra hiệu cho tất cả người dưới lui đi.
Cách nhau một bức màn mỏng, bóng dáng mờ ảo
trước mặt bước lại gần, chiếc váy dài lê trên mặt đất, mang theo mùi hương dịu
nhẹ trên thân thể nữ tử. Một bàn tay thon vén bức màn lên, thiếu nữ tô điểm
chút phấn son đã chẳng còn vẻ non nớt ngày trước, giờ đây đã có phong thái của
một Chiêu nghi nương nương.
Đôi mắt đen láy nhìn nàng ta chăm chú, nàng
ta khom người, cẩn thận đưa chén thuốc bạch ngọc tới, cất giọng dịu dàng: “Trận
chiến này, Hoàng thượng mới đánh được một nửa, người phải bảo trọng long thể
mới được.”
Thiếu đế khẽ cười một tiếng thảnh thơi,
giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Trẫm chờ ngày này đã mười năm nay rồi.”
Những ngón tay mảnh khảnh đón lấy chén
thuốc, lại nghe Ngọc Trí nói: “Nhưng Hoàng thượng lại chẳng thể ra tay.” Nếu không
vì như thế, Thiếu đế vốn không cần niệm tình cũ, lời của mấy vị đại nhân thuộc
phái Bảo hoàng cùng đám người trong phe cánh của Thụy Vương đã đủ để xuôi nước
đẩy thuyền, nhưng Thiếu đế lại nói, cần phải chờ đợi.
Dùng Đại trưởng công chúa để uy hiếp Dương
đại nhân, Tần Tướng quân chẳng qua chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian, thực ra
Thiếu đế đã mềm lòng.
Ngọc Trí cúi đầu, ánh mắt thù hận dừng lại
trên những ngón tay thon dài, mảnh khảnh. Mỗi khi nghĩ đến cái chết thảm của ca
ca, nàng ta chẳng còn cảm thấy hối hận. Niềm hạnh phúc mà ca ca không có được,
người đó cũng đừng hòng có được! Nàng ta phải ép mình đã nhiều năm, điều muốn
nhìn thấy không phải là sự không nhẫn tâm của Hoàng thượng.
Nhà họ Thẩm không còn người nối dõi, ca ca
chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông, tất cả đều là lỗi của
Đại trưởng công chúa!
Khụ khụ…
Thiếu đế bỗng đưa tay che mặt, những tiếng
ho dồn dập không ngừng vang lên. Ngọc Trí giật mình, tỉnh táo trở lại, vội vàng
đưa tay xoa lưng giúp Thiếu đế: “Hoàng thượng…”
“Trẫm sẽ để Đại trưởng công chúa đi.”
Bức màn khẽ đung đưa, bóng người trong màn
lặng lẽ. Ngoài cửa sổ, chim chóc khẽ hát ca, bóng dáng mơ hồ, âm thanh trong
trẻo. Trong những tiếng thở dốc, y đã nói ra câu đó.
Bàn tay Ngọc Trí thoáng dừng lại, nơi đáy
mắt có những nét kinh ngạc thoáng qua, nàng ta buột miệng hỏi: “Nếu Công chúa
không muốn đi thì sao?” Nàng ta đã đi theo Đại trưởng công chúa bao năm nay,
biết rằng Công chúa sẽ nghe theo lời Thái hoàng thái hậu, ắt chẳng chịu đi.
Có phải, nếu Công chúa không chịu đi, Hoàng
thượng sẽ giết Công chúa?
Hàm răng cắn chặt vào bờ môi mỏng, trái tim
Ngọc Trí hơi run rẩy, đầu ngón tay cũng dần trở nên lạnh ngắt.
Không muốn…
Hai chữ đó lẩn quất trong miệng Thế Huyền,
y chưa từng nghĩ xem Công chúa có muốn hay không. Khẽ đặt chén thuốc trong tay
xuống, y chậm rãi hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Anh Tịch nửa tỉnh nửa mơ tựa bên mép
giường, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị thứ gì đó đè lên. Thị gần như đã nhảy bật
dậy, vừa khóc vừa cười, nói: “Công chúa! Công chúa! Người tỉnh rồi!”
Suốt ba ngày ba đêm, trái tim Anh Tịch treo
lơ lửng. Lời của thái y lệnh, thị nghe mà nửa tin nửa ngờ, sợ rằng tất cả mọi
người chỉ đang an ủi thị, sợ rằng Công chúa sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Cảnh tượng trước mắt còn rất mơ hồ, bỗng
nghe thấy tiếng khóc thê lương của thị nữ, Lệnh Viên không kìm được hơi cau
mày, khàn giọng nói: “Khóc cái gì?”
“Nô tì… Nô tì đang vui!” Khó khăn lắm Công
chúa mới tỉnh lại, những lời thương tâm đó, Anh Tịch không muốn nhắc lại nữa.
Thị thật sự rất vui, chỉ sợ Công chúa sẽ xảy ra chuyện.
Lệnh Viên nở một nụ cười yếu ớt, đưa mắt
liếc qua, chợt hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Nụ cười vừa thoáng hiện lập tức ngưng trên
khuôn mặt Anh Tịch, thị tròn mắt, lại nghe Lệnh Viên nói tiếp: “Ta muốn gặp
Hoàng thượng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.