Chương 46
Phôi Phi Vãn Vãn
18/02/2014
Dận Vương đã dẫn theo đại quân rời kinh hơn mười ngày, Hoàng
đế Nam Việt thường xuyên cảm thấy âu lo, trong đêm giữ các vị trọng thần lại
ngự thư phòng nghị sự, không ngờ đột nhiên phát bệnh.
Hoàng đế Nam Việt tuy đã già nhưng xưa nay vẫn luôn khỏe
mạnh, bây giờ thực đúng là bệnh đến như núi đổ[1].
[1] Đây là một vế trong câu thành ngữ: “Bệnh lai như sơn
đảo, bệnh khứ như trừu ti”, có nghĩa là: “Bệnh đến nhanh như núi đổ, bệnh đi
lâu như kéo tơ”, chỉ việc phát bệnh rất đột ngột, nhưng chữa trị lại lâu khỏi.
Các ngự y đều tới Đế cung, cẩn thận thăm khám, người thì nói
Hoàng thượng nhiều ngày mỏi mệt, tâm lực cạn kiệt, lại có người nói Hoàng
thượng tuổi tác đã cao, không chịu nổi cái lạnh của mùa đông.
“Một đám ăn hại!” Tiêu Hậu mặc bộ đồ gấm sang trọng, mặt mày
dữ dằn, trừng mắt nhìn mấy vị ngự y đang quỳ, chỉ tay về phía bọn họ: “Hoàng
thượng ngày bận trăm công ngàn việc, các ngươi lại không thể đảm bảo cho Hoàng
thượng long thể an khang, vậy giữ các ngươi lại có ích gì!”
“Hoàng hậu nương nương bớt giận!” Các ngự y hoang mang cúi
đầu.
Một bóng dáng yếu ớt đã vén bức rèm sa lên, chậm rãi bước
ra, Tĩnh Công chúa sắc mặt tiều tụy, trong mắt lấp lánh một tia sáng. Nàng cũng
không nhìn Tiêu Hậu, chỉ quay ra phía Tôn Liên An nói: “Phụ hoàng tỉnh rồi,
muốn triệu kiến các vị vương gia.”
Tôn Liên An lĩnh chỉ lui ra.
Các ngự y nghe nói Hoàng thượng đã tỉnh, đều hoang mang bò
dậy, loạng choạng chạy vào phòng trong.
Tiêu Hậu dường như rất ngạc nhiên, nắm lấy bàn tay Tĩnh Công
chúa, trầm giọng hỏi: “Chỉ nói là gặp bọn họ, không nói là gặp bản cung sao?”
Trong căn phòng sáng sủa, những bức màn sa mỏng vương vất
hương trầm, nhưng vẫn không át đi được những tia giận dữ lan tràn trong không
khí. Tĩnh Công chúa không khỏi cả kinh, nhưng nàng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh
Tiêu Hậu, cũng không đến mức quá sợ hãi, chỉ sững lại một chút rồi cất tiếng
trả lời: “Dạ vâng, phụ hoàng không nhắc đến.”
Không nhắc đến. Vậy chính là đề phòng bà ta rồi.
Tiêu Hậu thầm cười nhạt, buông tay Tĩnh Công chúa ra, phất
ống tay áo nói: “Thôi vậy, con đi đi!”
“Mẫu hậu… cũng phải chú ý thân thể.” Tĩnh Công chúa khom
người hành lễ với bà ta rồi xoay người vén rèm đi vào.
Mục Đán nhìn thấy Tiêu Hậu từ trong điện đi ra, vội vàng
bước tới dìu đỡ. Đưa mắt nhìn về phía sau lưng Tiêu Hậu, không thấy có Tĩnh
Công chúa đi theo, thị bèn nhỏ giọng hỏi: “Nương nương về cung luôn sao?” Thị
vốn tưởng rằng trong tình cảnh hiện giờ, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ ở
lại trong Đế cung không đi.
Đáy mắt thoáng hiện một tia dữ tợn, Tiêu Hậu ngoảnh đầu nhìn
về phía Đế cung. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tòa Đế cung toát lên một nét uy
nghiêm, Tiêu Hậu đột nhiên bật cười, nói: “Áo của bản cung bị bẩn, phải về
thay.” Bây giờ lão không triệu bà ta vào gặp, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp
thôi.
Gió đêm hơi lạnh, hành lang dài miên man như không có tận
cùng, bóng dáng của Tiêu Hậu và ả cung nữ dần dần biến mất dưới ánh trăng dìu
dịu.
Trong Phượng cung, các cung nữ bận rộn chạy qua chạy lại,
chuẩn bị nước tắm, gáo tắm, lại có cung nữ cẩn thận bưng theo hương xông lặng
lẽ chờ sẵn bên ngoài phòng tắm.
Tiêu Hậu chỉ mặc một chiếc áo sa mỏng đi vào, làn da trắng
nõn thoáng ẩn thoáng hiện. Cung nữ cẩn thận bước tới cởi chiếc áo trên người bà
ta ra, ngọn đèn lưu ly trong phòng bị làn hơi nước mịt mờ che phủ, ánh đèn trở
nên u ám. Tiêu Hậu tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vì chưa từng sinh nở cho nên
thân thể vẫn còn thon thả, ngực nở mông cong, không có vẻ già nua của một người
phụ nữ đứng tuổi, so với những nữ tử mới lớn còn hơn ở phần đầy đặn.
Tôn Liên An đứng trong đại sảnh chờ đợi đã lâu, từ xa liếc
thấy bóng dáng in lên cửa sổ, lão liền vội vàng ưỡn thẳng người lên ngó nhìn ra
bên ngoài. Tiêu Hậu được Mục Đán dìu vào phòng, Tôn Liên An nhìn bà ta bước
tới, chỉ cảm thấy có một làn hương hoa nồng đậm tỏa ra, lọt vào mũi cũng không
khó chịu. Lão vội vàng hành lễ với bà ta, rồi cười nói: “Nương nương, Hoàng
thượng nói muốn gặp người.”
Mục Đán thầm kinh ngạc, đưa mắt liếc Tiêu Hậu thấy bà ta vẫn
tỏ vẻ như thường, thản nhiên xoay người lại nói: “Vậy Tôn công công hãy dẫn
đường đi!”
Trong màn đêm tĩnh lặng, mấy ngọn đèn lưu ly trong phòng đều
chiếu lên bóng dáng hiu quạnh giữa tòa Đế cung trống trải. Hoàng đế Nam Việt
lặng lẽ ngồi tựa người vào tấm đệm mềm trên long sàng, khắp tẩm cung to lớn
không có một ai. Trước đó, lão đã bảo Tĩnh Công chúa qua tòa điện bên cạnh nghỉ
ngơi, các vị vương gia thì đã rời cung từ một tuần hương trước. Hoàng đế Nam
Việt ngẩn ngơ nghĩ về những việc xảy ra trước long sàng vừa rồi, khóe miệng
hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt cô đơn nhìn ra bên ngoài bức rèm… Bóng
dáng tha thướt của Tiêu Hậu chiếu lên bức màn, tiếng ngọc bội va chạm vang lên
khe khẽ giữa không gian tĩnh lặng. Chỉ một lát sau bức màn đã được vén lên,
Tiêu Hậu một mình bước vào phòng.
Bà ta bưng theo một chén thuốc, chậm rãi đi tới, hơi nhún
người hành lễ với Hoàng đế Nam Việt.
Hoàng đế Nam Việt nở nụ cười, xua tay nói: “Thôi, chỗ này
không có người ngoài, còn để ý đến mấy thứ lễ nghi sáo rỗng ấy làm gì.”
“Thần thiếp tới đúng lúc ngự y đưa thuốc, liền nhân tiện
bưng vào đây, Hoàng thượng hãy uống thuốc trước đi!” Tiêu Hậu nói rất nghiêm
túc, sau đó bèn ngồi xuống trước long sàng, cẩn thận múc một thìa thuốc lên,
cúi đầu khẽ thổi, rồi mới đưa tới trước mặt lão.
Kẻ đế vương mang bệnh sớm đã thu lại vẻ dữ dằn, trên khuôn
mặt chỉ có nét cười, nhẹ nhàng cúi đầu xuống uống hết thìa thuốc. Tiêu Hậu bón
cho lão từng thìa một, mãi đến khi chén thuốc đã cạn, bà ta mới tiện tay đặt
qua một bên, rồi khom người giúp lão lau đi chút nước thuốc dính bên khóe
miệng. Dưới ánh đèn mờ tỏ, hai bóng người màu vàng tươi và màu đỏ rực đan xen
vào nhau, giữa sự uy nghiêm sinh ra mấy nét nhu hòa. Trong một thoáng ngẩn ngơ,
Tiêu Hậu cảm giác như đã trở về quãng thời gian mình mới vào cung, bà ta và
Hoàng đế Nam Việt phu xướng phụ tùy[2], một lòng ân ái.
[2] Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo, nghe theo.
Khi đó, không có muội muội, không có Liên phi, không có Hân
phi… Chỉ có bà ta và lão.
Hoàng đế Nam Việt ngẩn ngơ nhìn thê tử của mình. Lão và bà
ta làm phu thê đã ba mươi năm, bây giờ nhìn bà ta như vậy, bỗng dưng cảm thấy
có chút lạ lẫm. Thời gian đúng là chẳng bỏ qua ai, dù bà ta có chú ý giữ gìn
nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, phấn son tốt đến mấy cũng chẳng che
được dấu vết của tháng năm. Hoàng đế Nam Việt thầm thở dài một tiếng, dung mạo
chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nếu lòng dạ tàn độc, dù đẹp đến đâu đi
chăng nữa thì cũng chẳng khác gì một bộ xương khô. Lão đưa tay nắm lấy bàn tay
Tiêu Hậu, ngẩn ngơ như nhớ lại chuyện năm xưa: “Trẫm còn nhớ khi nàng mới vào
cung, mỗi lần trước khi gặp trẫm nàng đều tắm rửa, thay quần áo. Trẫm vẫn nhớ
mùi hương trên thân thể nàng…” Lão khẽ khép đôi mắt lại, hít vào mấy hơi, rồi
lại cười, nói: “Vẫn là mùi mê điệp hương[3]…”
[3] Tên một loài cây thuộc giống cây bụi, có thể dùng làm
thuốc, người xưa cho rằng nó có tác dụng tăng cường trí nhớ, chống lão hóa.
Điều các nữ tử sợ nhất không gì ngoài mất đi vẻ đẹp, mà mê
điệp hương lại có tác dụng ngăn ngừa sự xâm thực của tuổi già, ngay từ khi mới
vào cung, bà ta đã bắt đầu dùng nó để tắm rửa, xông hương.
Tiêu Hậu nghe mà mềm lòng.
Hoàng đế Nam Việt mở mắt ra, lại nhìn Tiêu Hậu, thở dài,
nói: “Lần này mắc bệnh trẫm mới biết, thì ra con người không ai có thể chống
lại tuổi già.”
“Hoàng thượng chớ nên nói bừa, người sẽ không già đâu.” Tiêu
Hậu cất tiếng dịu dàng, lặng lẽ nắm bàn tay lão.
Hoàng đế Nam Việt khẽ bật cười nhưng lại lặng lẽ chuyển qua
chủ đề khác: “Bản triều không có tiền lệ lập thái tử từ sớm, cũng không có quy
định lập con trưởng, con dòng đích[4], thái tử cần phải là người tài
đức vẹn toàn, năng lực xuất chúng.” Rốt cuộc đã nói đến điểm mấu chốt rồi, trái
tim Tiêu Hậu nghẹn lại nhưng bà ta không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe. Lão lại
nói tiếp: “Lão nhị thông minh cơ trí, trẫm chưa từng nói là nó không tốt.”
[4] Con của vợ chính.
Tiêu Hậu chăm chú nhìn lão, vọng tưởng những lời lão nói ra
có thể cho bà ta một vài niềm hi vọng, cho dù chỉ là chút ít, vậy nhưng lại
chẳng có gì. Lão không nói Khánh Vương không tốt nhưng cũng chẳng nói hắn tốt,
ngôi vị thái tử vẫn còn treo cao, chưa có chút manh mối nào.
Cổ tay Tiêu Hậu bị nắm chặt, Hoàng đế Nam Việt đột nhiên
nói: “Trẫm vẫn còn sống, Vinh Ninh, chẳng lẽ nàng không thể đợi được sao?”
Một lời nói lạnh băng phá tan hết sự ấm áp vừa rồi, sau
khoảnh khắc đã kéo Tiêu Hậu trở về hiện thực. Bà ta cất tiếng cười thê thảm,
quãng thời gian tình chàng ý thiếp khi xưa thật sự đã qua rồi, không thể trở
lại được nữa. Năm xưa, bà ta thực quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần một lòng một
dạ với nam nhân này, lão sẽ yêu bà ta như bà ta đã yêu lão. Nhưng bà ta lại
quên mất, nam nhân này không chỉ là phu quân của bà ta mà còn là Hoàng thượng
của toàn thiên hạ.
“Thần thiếp không biết Hoàng thượng đang nói những gì.” Hoàn
toàn không còn vẻ yêu kiều trước đó, trong giọng nói của Tiêu Hậu giờ đây chỉ
có sự lạnh lùng.
Hoàng đế Nam Việt nở một nụ cười hờ hững, buông cổ tay Tiêu
Hậu ra, chỉ tay về phía khoảng trống trước mặt: “Các con trai của trẫm đều quỳ
ở đây… Trẫm triệu bọn chúng vào cung nói với bọn chúng rằng, trong thời gian
mấy ngày trẫm không lên triều sẽ giao cho mấy huynh đệ bọn chúng trách nhiệm
giám quốc, nàng có biết bọn chúng nói thế nào không?” Trong mắt Tiêu Hậu đã
không còn vẻ dịu dàng trước đó nữa, thấp thoáng ẩn chứa mấy nét lạnh lùng…
Trong tòa cũng điện trống trải hiện giờ dường như lại xuất hiện một đám người
mặc mãng bào, tất cả tựa như đã thương lượng với nhau từ trước, khấu đầu đồng
thanh nói: “Bọn nhi thần tư chất ngu độn, vẫn nên để mẫu hậu đứng ra quyết định
vấn đề này thì hơn.”
Sắc mặt Tiêu Hậu không hề có chút khác lạ, Hoàng đế Nam Việt
lại cất tiếng mang theo một tia giễu cợt: “Vinh Ninh, nàng đúng là mẫu hậu tốt
của bọn chúng, không ngờ bọn chúng lại sợ nàng như vậy!”
Sau chuyện Liên phi, các phi tần trong cung đều sợ hãi bà
ta. Các phi tần sợ hãi, con trai của họ tất nhiên cũng có phần kiêng dè.
Tiêu Hậu hơi cúi đầu, mỉm cười, nói: “Huynh đệ tương thân
tương ái, các vương gia đều biết nhường nhịn lẫn nhau, đây không phải điều
Hoàng thượng muốn thấy sao?”
Là điều lão muốn thấy, nhưng lại không phải.
Cảnh tượng đó mà là huynh đệ tương thân tương ái sao? Hoàng
đế Nam Việt càng cười càng trở nên thâm trầm, nữ nhân đã chung chăn gối với lão
suốt mấy chục năm này đã từng làm việc gì, bà ta cho rằng lão thật sự không
biết hay sao? Chẳng qua là thấy bà ta chưa từng kiêu căng quá mức nên lão mới
mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Trên mặt Tiêu Hậu không hề có nét cười, trên mặt lão cũng
vậy.
Làn khói mỏng bao trùm lên bóng dáng hai người, trong sự cô
quạnh toát ra một nỗi bi ai.
Hoàng đế Nam Việt hờ hững hỏi: “Lần này Lão tứ làm thống
soái, nàng cho rằng chỉ một trận thắng là có thể đưa nó lên ngôi thái tử được
sao?” Cho nên bà ta đã lo lắng, không sao giấu được tâm trạng nôn nóng đằng sau
dáng vẻ cao quý, ung dung, còn đang ở trong tẩm cung mà đã dằn lòng trách phạt
đứa con trai mà bà ta coi trọng nhất.
Tiêu Hậu mím môi, không nói năng gì.
Hoàng đế Nam Việt lại nói: “Liên phi đã chết, Lão tứ có suy
nghĩ thế nào trẫm không phải không biết…”
“Cái chết của Liên phi không liên quan tới thần thiếp.” Bà
ta rốt cuộc đã lên tiếng, nhưng lại là một câu hờ hững như vậy.
Hoàng đế Nam Việt ngẩn người, cái chết của Liên phi… nhìn bề
ngoài có vẻ không liên quan tới bà ta, bởi lẽ lão cũng từng ngầm điều tra bà ta
một lần nhưng không có chứng cứ gì. Có thật sự là không liên quan hay không,
lão không thể nào xác định được . Có điều, hôm nay, lão không muốn đôi co với
bà ta về vấn đề này.
“Yêu cầu của trẫm rất đơn giản, chỉ mong trong những ngày
tháng còn lại không có bất cứ chuyện giết chóc nào xảy ra.”
Câu này, lão nói ra rất chậm. Bao nhiêu chuyện cũ giống như
những bức họa nhỏ lẻ lần lượt hiện lên trước mắt, dường như chỉ với một câu
nhỏ, lão đã nói hết ra sự chua xót, hối hận trong một nửa đời người.
Tiêu Hậu thoáng ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên chuỗi
tràng hạt lão cầm trong tay, thấy lão đang chậm rãi xoay tròn nó. Rồi bà ta lại
nhìn qua phía Hoàng đế, giọng nói bình tĩnh cực độ: “Hoàng thượng lại nghĩ đến
Lương Vương, cho nên mới không muốn thấy cảnh bọn chúng huynh đệ tương tàn
sao?” Lão và Lương Vương là huynh đệ cùng một mẹ, huyết mạch tương liên, vậy mà
cuối cùng lại phải gặp nhau bằng đao kiếm. Lão ra lệnh trảm tận giết tuyệt toàn
bộ Lương Vương phủ, để rồi trong các huynh đệ ruột thịt rốt cuộc chỉ còn lại
mình lão.
Cặp mắt Hoàng đế mở to, sắc mặt trở nên trắng bệch. Lão gắng
gượng ngồi thẳng người dậy, nói: “Nàng biết được điều gì?”
“Thần thiếp không biết gì hết.” Bà ta cúi đầu, vẻ nghe lời
nhưng bên khóe miệng lại là một nụ cười giễu cợt. Bà ta và lão là phu thê mấy
chục năm, lão hiểu bà ta đến mức nào, bà ta cũng hiểu lão đến mức đó. Chuyện
Lương Vương phản loạn, bà ta đã sớm đoán được bảy, tám phần rồi: “Hoàng thượng
muốn tìm kiếm một sự thanh thản, thần thiếp cũng thế.”
Chẳng qua chỉ là một câu nói nhưng lại khiến sắc mặt dữ dằn
của Hoàng đế Nam Việt dần hòa hoãn trở lại, trên khuôn mặt trắng bệch cũng xuất
hiện nét cười. Lão yếu ớt tựa lưng vào tấm đệm mềm, thở dài nói: “Nếu thật sự
như thế thì đúng là phúc của trẫm và Nam Việt. Vinh Ninh, chỉ cần nàng đồng ý
với trẫm chuyện này, trẫm sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của nàng.”
Lão đã già rồi, trước khi nhắm mắt không muốn nhìn thấy
những đứa con của mình chém giết lẫn nhau. Còn sau đó, khi lão đã không còn
trên đời, dù có muốn lão cũng không quản được nữa.
Khánh Vương từ nhỏ đã thiên tư thông tuệ, còn có khuôn mặt
tuấn tú, trong số rất nhiều đứa con trai của lão, Khánh Vương là giống lão
nhất. Chỉ là, hắn hành sự quái gở, lại quá nghe lời Hoàng hậu… Nhưng việc đã
đến nước này, lão cũng không còn muốn tính toán quá nhiều nữa.
Tiêu Hậu ngẩn ngơ nhìn kẻ đế vương tiều tụy trước mắt, kiêu
ngạo như lão, không ngờ lại nói ra những lời này… Sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của
bà ta… Điều mà bà ta cả đời mong cầu chính là Khánh Vương được ngồi lên ngôi
báu, khi đó bà ta có thể trở thành Hoàng thái hậu chí cao vô thượng trong thiên
hạ Nam Việt này!
Tiếng trống trận rền vang như sấm đã gõ suốt một ngày trời.
Lệnh Viên ở trong lều mà đứng ngồi không yên. Sắc trời đã
tối, không biết bây giờ là giờ nào rồi, bên ngoài vọng vào những tiếng bước
chân hỗn loạn, còn có tiếng vó ngựa nặng nề. Lệnh Viên đột nhiên đứng bật dậy,
chạy ra bên ngoài lều. Nhìn thấy bóng người rối loạn đằng xa, nàng không khỏi
cảm thấy hoảng hốt, bèn ngước lên hỏi gã thị vệ gần đó: “Thu binh rồi sao?”
Sao lại thế… Nàng dường như chưa hề nghe thấy tiếng gõ
chiêng.
Hai gã thị vệ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đang không hiểu
tình hình bây giờ là như thế nào.
Lệnh Viên không muốn vào lại trong lều, đứng ở bên ngoài hồi
lâu mà vẫn không thấy Dận Vương trở về, chỉ thấy mấy gã quân y vội vã chạy về
phía trước.
Tất cả quân y đều qua đó rồi sao?
Là ai… Ai xảy ra chuyện?
Lệnh Viên không sao kiềm chế được nữa, cất bước chạy về phía
trước. Hai gã thị vệ vẫn ngăn nàng nhưng vừa định khuyên can đã nghe nàng lạnh
lùng cất tiếng: “Điện hạ muốn các ngươi bảo vệ bản cung, bây giờ đang ở trong
doanh trại, bản cung không ra ngoài doanh trại mà cũng không được hay sao?
Chẳng lẽ các ngươi cả gan giam lỏng bản cung?”
Nàng không còn giữ bộ dáng yếu đuối trước đó nữa, trong mắt
chiếu ra những tia sáng sắc bén, lạnh lùng. Hai gã thị vệ không khỏi ngây
người, nhìn nàng chạy đi mà quên cả ngăn cản.
Bên trong ngôi lều phía trước, ánh nến sáng rực, vô số bóng
người đan xen khiến Lệnh Viên nhìn hoa cả mắt. Nàng không biết rốt cuộc là ai
xảy ra chuyện, thấy có người đi ra, bèn vội bước tới, hỏi: “Dận Vương điện hạ
bị thương rồi sao?”
Người đó nhìn thấy mái tóc Lệnh Viên hơi rối, khuôn mặt nhợt
nhạt đầy vẻ hoang mang, bèn vội vàng trả lời: “Nguyên soái chỉ bị thương nhẹ,
Công chúa không cần phải lo lắng, quân y đang ở bên trong trị thương cho ngài.”
Chỉ bị thương nhẹ thôi sao?
Trái tim đang treo lơ lửng của Lệnh Viên thoáng hạ xuống,
người trước mặt đang chuẩn bị rời đi, lại nghe nàng hỏi: “Vậy tại sao lại có
nhiều quân y tới đây như vậy?”
Gã thị vệ đó thoáng ngẩn người, rồi buồn bã thở dài, đáp:
“Là Hữu phó tướng…”
Bóng người trước mặt đi đã lâu, hắn nói trong doanh trại
dược liệu không đủ, hắn được lệnh phải lập tức vào thành lấy thuốc.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng ngoài căn lều, tay chân đều trở nên
giá lạnh.
Quân ta bị trúng mai phục, Hữu phó tướng trúng hai mũi tên,
tính mạng đang gặp nguy hiểm… Doãn Duật! Lệnh Viên đột nhiên tỉnh táo trở lại,
lúc này nàng chẳng để tâm đến điều gì nữa, vội vã lao vào trong lều.
Xộc vào mũi là vô số thứ mùi hỗn tạp… Mùi mồ hôi, mùi máu
tanh, mùi thảo dược…
Đám người đang nôn nóng bên trong đột nhiên cùng nhìn cả về
phía Lệnh Viên. Nàng không khỏi ngây người, tia bồng bột cuối cùng còn sót lại
trong lòng sau nháy mắt đã tan biến trước vô số ánh mắt kinh ngạc đó. Nàng thậm
chí còn chưa nhìn thấy Dận Vương nhưng đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của
hắn rồi. Nó soi thẳng vào tim phổi nàng, thiêu đốt lồng ngực nàng.
“Sao Công chúa lại tới đây?” Khưu Tướng quân khẽ cất tiếng
hỏi.
Sao lại tới đây ư? Nàng thực sự không thể trả lời.
Ánh mắt thất thần dần tập trung nhìn về một góc, Lệnh Viên
rốt cuộc đã thấy được nam tử toàn thân dính đầy những thứ bẩn thỉu kia. Chậm
rãi bước từng bước về phía Dận Vương, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn,
nàng run giọng trả lời: “Ta nghe nói Điện hạ bị thương, trong lòng lo lắng nên
mới tới đây.”
Lý do này đã đủ để nàng xông vào trong lều rồi chứ?
Dận Vương lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, trong đáy mắt
dường như là vẻ hài lòng. Rồi hắn đưa tay kéo tấm thân yếu đuối của nàng tới,
trầm giọng nói: “Ta không sao, làm nàng phải lo lắng rồi.”
Điền Tướng quân ở bên cạnh cất tiếng: “Xin Điện hạ về lều
nghỉ ngơi trước đi, nếu có bất kỳ tin tức gì, mạt tướng sẽ lập tức tới bẩm báo.”
Dận vương cúi đầu xuống, dường như đang do dự.
Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng nói: “Được.”
Được… Cặp mắt Lệnh Viên mở to, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Nàng, nàng còn chưa kịp nhìn thấy Doãn Duật nhưng Dận Vương đã chuẩn bị đi rồi…
Cổ tay thon bị chụp lấy, Lệnh Viên đã bị hắn bức ép kéo ra
ngoài lều. Trong cơn hoảng hốt, nàng ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh. Mấy vị quân
y đều đang tụ tập một chỗ trước giường, tựa như một bức tường thành, một tấm
bình phong, che đi bóng dáng của nam tử trong đáy lòng nàng.
Là lành hay dữ, nàng đều không rõ.
Khi sắp đi tới cửa lều, nàng chợt nghe bên trong có người
nói: “Vẫn chưa tìm thấy than củi sao? Giữa đêm giá lạnh, trong lều mà không đốt
than, Thế tử làm sao chịu được?”
Lại có người nói: “Sao lại không tìm thấy chứ? Than củi tuy
không còn nhiều nhưng chẳng phải vừa phân phát tới lều của các tướng lĩnh sao?”
Lệnh Viên đi tới cửa lều, bỗng vô thức đưa tay chụp lấy bức
rèm, dùng sức rất mạnh, làm vang lên những tiếng cọ xát khe khẽ trong không
khí, cuối cùng còn bị gãy mất một chiếc móng tay. Tay đứt ruột xót, vậy mà lúc
đó nàng lại chẳng thấy đau chút nào. Trước đó, người trong quân doanh không
biết là nàng sẽ tới, đến lều trại cũng là vội vàng chuẩn bị, không ngờ y lại
lặng lẽ đem hết than của mình cho nàng… Vậy mà y còn nói trong quân doanh điều
kiện quá kém, mong nàng lượng thứ…
Cuối cùng cũng bị Dận Vương lôi ra ngoài lều, Lệnh Viên vẫn
đang bị hắn kéo đi. Nàng ngước mắt nhìn hắn, cố hết sức giấu những giọt nước
mắt. Chiến đấu suốt một ngày trời, bộ giáp vàng đã dính đầy máu và bụi bẩn,
trông hắn bây giờ thực khác hẳn với vị Dận Vương bừng bừng khí khái hôm qua.
“Nghe nói quân ta bị trúng mai phục.” Giọng nói của Lệnh
Viên có chút run rẩy.
Hắn khẽ “ừm” một tiếng nhưng không định nói gì nhiều. Giống
hệt như lần đầu gặp mặt, hắn bỏ mặc nàng trên xe ngựa, không giải thích vì sao
lại vội vã về kinh. Lệnh Viên thầm cười khổ, muốn hỏi nữa nhưng phải hỏi thế
nào? Thực ra nàng chỉ muốn biết vì sao Doãn Duật lại bị thương, bị thương ở
đâu, bây giờ thế nào rồi…
Chỉ có điều, trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao Lệnh
Viên lại đột nhiên nhớ đến lúc ở căn lều chủ soái, thái độ của Dận Vương với
Doãn Duật hết sức khác thường. Nàng thầm cảm thấy kinh hãi, nhưng lại không dám
cất tiếng hỏi hắn.
Dận Vương về lều của hắn nhất định sẽ phải tắm rửa, Lệnh
Viên bèn vội vã vào trong lều của mình, định tìm người đưa than củi đến chỗ
Doãn Duật. Khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe thấy bên ngoài có mấy binh sĩ ngang
qua đang nói chuyện…
“Hôm nay đúng là may mắn, nếu không nhờ Hữu phó tướng đỡ hai
mũi tên thay cho Nguyên soái, bâu giờ người phải nằm xuống chính là Nguyên soái
rồi!”
“Đúng vậy, tình cảm của Phó tướng đối với Nguyên soái thực
không còn gì để nói.”
“Thế là ngươi không biết rồi, Phó tướng tuy cũng có thân
phận cao quý nhưng lại không phải là người của hoàng gia. Còn Nguyên soái là
ai? Đó là hoàng tử! Lần này, nếu Phó tướng giữ được tính mạng, ngày sau Nguyên
soái mà có được thiên hạ, chẳng phải Phó tướng sẽ được vinh hoa phú quý suốt
đời hay sao?”
“Ồ, ý ngươi là Phó tướng còn có chủ ý này à…”
Hai người đó bỗng nhìn thấy Lệnh Viên, vội vã ngậm miệng
lại, bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
Trái tim Lệnh Viên lập tức trở nên giá lạnh, tại sao y phải
đỡ hai mũi tên đó, không có người nào hiểu rõ hơn nàng. Nhưng Dận Vương lại
không hề nhắc đến việc này, mà nàng cũng chẳng thấy hắn tỏ ra đau thương hay
hối hận, hắn… hắn rốt cuộc muốn làm gì?
đế Nam Việt thường xuyên cảm thấy âu lo, trong đêm giữ các vị trọng thần lại
ngự thư phòng nghị sự, không ngờ đột nhiên phát bệnh.
Hoàng đế Nam Việt tuy đã già nhưng xưa nay vẫn luôn khỏe
mạnh, bây giờ thực đúng là bệnh đến như núi đổ[1].
[1] Đây là một vế trong câu thành ngữ: “Bệnh lai như sơn
đảo, bệnh khứ như trừu ti”, có nghĩa là: “Bệnh đến nhanh như núi đổ, bệnh đi
lâu như kéo tơ”, chỉ việc phát bệnh rất đột ngột, nhưng chữa trị lại lâu khỏi.
Các ngự y đều tới Đế cung, cẩn thận thăm khám, người thì nói
Hoàng thượng nhiều ngày mỏi mệt, tâm lực cạn kiệt, lại có người nói Hoàng
thượng tuổi tác đã cao, không chịu nổi cái lạnh của mùa đông.
“Một đám ăn hại!” Tiêu Hậu mặc bộ đồ gấm sang trọng, mặt mày
dữ dằn, trừng mắt nhìn mấy vị ngự y đang quỳ, chỉ tay về phía bọn họ: “Hoàng
thượng ngày bận trăm công ngàn việc, các ngươi lại không thể đảm bảo cho Hoàng
thượng long thể an khang, vậy giữ các ngươi lại có ích gì!”
“Hoàng hậu nương nương bớt giận!” Các ngự y hoang mang cúi
đầu.
Một bóng dáng yếu ớt đã vén bức rèm sa lên, chậm rãi bước
ra, Tĩnh Công chúa sắc mặt tiều tụy, trong mắt lấp lánh một tia sáng. Nàng cũng
không nhìn Tiêu Hậu, chỉ quay ra phía Tôn Liên An nói: “Phụ hoàng tỉnh rồi,
muốn triệu kiến các vị vương gia.”
Tôn Liên An lĩnh chỉ lui ra.
Các ngự y nghe nói Hoàng thượng đã tỉnh, đều hoang mang bò
dậy, loạng choạng chạy vào phòng trong.
Tiêu Hậu dường như rất ngạc nhiên, nắm lấy bàn tay Tĩnh Công
chúa, trầm giọng hỏi: “Chỉ nói là gặp bọn họ, không nói là gặp bản cung sao?”
Trong căn phòng sáng sủa, những bức màn sa mỏng vương vất
hương trầm, nhưng vẫn không át đi được những tia giận dữ lan tràn trong không
khí. Tĩnh Công chúa không khỏi cả kinh, nhưng nàng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh
Tiêu Hậu, cũng không đến mức quá sợ hãi, chỉ sững lại một chút rồi cất tiếng
trả lời: “Dạ vâng, phụ hoàng không nhắc đến.”
Không nhắc đến. Vậy chính là đề phòng bà ta rồi.
Tiêu Hậu thầm cười nhạt, buông tay Tĩnh Công chúa ra, phất
ống tay áo nói: “Thôi vậy, con đi đi!”
“Mẫu hậu… cũng phải chú ý thân thể.” Tĩnh Công chúa khom
người hành lễ với bà ta rồi xoay người vén rèm đi vào.
Mục Đán nhìn thấy Tiêu Hậu từ trong điện đi ra, vội vàng
bước tới dìu đỡ. Đưa mắt nhìn về phía sau lưng Tiêu Hậu, không thấy có Tĩnh
Công chúa đi theo, thị bèn nhỏ giọng hỏi: “Nương nương về cung luôn sao?” Thị
vốn tưởng rằng trong tình cảnh hiện giờ, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ ở
lại trong Đế cung không đi.
Đáy mắt thoáng hiện một tia dữ tợn, Tiêu Hậu ngoảnh đầu nhìn
về phía Đế cung. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tòa Đế cung toát lên một nét uy
nghiêm, Tiêu Hậu đột nhiên bật cười, nói: “Áo của bản cung bị bẩn, phải về
thay.” Bây giờ lão không triệu bà ta vào gặp, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp
thôi.
Gió đêm hơi lạnh, hành lang dài miên man như không có tận
cùng, bóng dáng của Tiêu Hậu và ả cung nữ dần dần biến mất dưới ánh trăng dìu
dịu.
Trong Phượng cung, các cung nữ bận rộn chạy qua chạy lại,
chuẩn bị nước tắm, gáo tắm, lại có cung nữ cẩn thận bưng theo hương xông lặng
lẽ chờ sẵn bên ngoài phòng tắm.
Tiêu Hậu chỉ mặc một chiếc áo sa mỏng đi vào, làn da trắng
nõn thoáng ẩn thoáng hiện. Cung nữ cẩn thận bước tới cởi chiếc áo trên người bà
ta ra, ngọn đèn lưu ly trong phòng bị làn hơi nước mịt mờ che phủ, ánh đèn trở
nên u ám. Tiêu Hậu tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vì chưa từng sinh nở cho nên
thân thể vẫn còn thon thả, ngực nở mông cong, không có vẻ già nua của một người
phụ nữ đứng tuổi, so với những nữ tử mới lớn còn hơn ở phần đầy đặn.
Tôn Liên An đứng trong đại sảnh chờ đợi đã lâu, từ xa liếc
thấy bóng dáng in lên cửa sổ, lão liền vội vàng ưỡn thẳng người lên ngó nhìn ra
bên ngoài. Tiêu Hậu được Mục Đán dìu vào phòng, Tôn Liên An nhìn bà ta bước
tới, chỉ cảm thấy có một làn hương hoa nồng đậm tỏa ra, lọt vào mũi cũng không
khó chịu. Lão vội vàng hành lễ với bà ta, rồi cười nói: “Nương nương, Hoàng
thượng nói muốn gặp người.”
Mục Đán thầm kinh ngạc, đưa mắt liếc Tiêu Hậu thấy bà ta vẫn
tỏ vẻ như thường, thản nhiên xoay người lại nói: “Vậy Tôn công công hãy dẫn
đường đi!”
Trong màn đêm tĩnh lặng, mấy ngọn đèn lưu ly trong phòng đều
chiếu lên bóng dáng hiu quạnh giữa tòa Đế cung trống trải. Hoàng đế Nam Việt
lặng lẽ ngồi tựa người vào tấm đệm mềm trên long sàng, khắp tẩm cung to lớn
không có một ai. Trước đó, lão đã bảo Tĩnh Công chúa qua tòa điện bên cạnh nghỉ
ngơi, các vị vương gia thì đã rời cung từ một tuần hương trước. Hoàng đế Nam
Việt ngẩn ngơ nghĩ về những việc xảy ra trước long sàng vừa rồi, khóe miệng
hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt cô đơn nhìn ra bên ngoài bức rèm… Bóng
dáng tha thướt của Tiêu Hậu chiếu lên bức màn, tiếng ngọc bội va chạm vang lên
khe khẽ giữa không gian tĩnh lặng. Chỉ một lát sau bức màn đã được vén lên,
Tiêu Hậu một mình bước vào phòng.
Bà ta bưng theo một chén thuốc, chậm rãi đi tới, hơi nhún
người hành lễ với Hoàng đế Nam Việt.
Hoàng đế Nam Việt nở nụ cười, xua tay nói: “Thôi, chỗ này
không có người ngoài, còn để ý đến mấy thứ lễ nghi sáo rỗng ấy làm gì.”
“Thần thiếp tới đúng lúc ngự y đưa thuốc, liền nhân tiện
bưng vào đây, Hoàng thượng hãy uống thuốc trước đi!” Tiêu Hậu nói rất nghiêm
túc, sau đó bèn ngồi xuống trước long sàng, cẩn thận múc một thìa thuốc lên,
cúi đầu khẽ thổi, rồi mới đưa tới trước mặt lão.
Kẻ đế vương mang bệnh sớm đã thu lại vẻ dữ dằn, trên khuôn
mặt chỉ có nét cười, nhẹ nhàng cúi đầu xuống uống hết thìa thuốc. Tiêu Hậu bón
cho lão từng thìa một, mãi đến khi chén thuốc đã cạn, bà ta mới tiện tay đặt
qua một bên, rồi khom người giúp lão lau đi chút nước thuốc dính bên khóe
miệng. Dưới ánh đèn mờ tỏ, hai bóng người màu vàng tươi và màu đỏ rực đan xen
vào nhau, giữa sự uy nghiêm sinh ra mấy nét nhu hòa. Trong một thoáng ngẩn ngơ,
Tiêu Hậu cảm giác như đã trở về quãng thời gian mình mới vào cung, bà ta và
Hoàng đế Nam Việt phu xướng phụ tùy[2], một lòng ân ái.
[2] Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo, nghe theo.
Khi đó, không có muội muội, không có Liên phi, không có Hân
phi… Chỉ có bà ta và lão.
Hoàng đế Nam Việt ngẩn ngơ nhìn thê tử của mình. Lão và bà
ta làm phu thê đã ba mươi năm, bây giờ nhìn bà ta như vậy, bỗng dưng cảm thấy
có chút lạ lẫm. Thời gian đúng là chẳng bỏ qua ai, dù bà ta có chú ý giữ gìn
nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, phấn son tốt đến mấy cũng chẳng che
được dấu vết của tháng năm. Hoàng đế Nam Việt thầm thở dài một tiếng, dung mạo
chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nếu lòng dạ tàn độc, dù đẹp đến đâu đi
chăng nữa thì cũng chẳng khác gì một bộ xương khô. Lão đưa tay nắm lấy bàn tay
Tiêu Hậu, ngẩn ngơ như nhớ lại chuyện năm xưa: “Trẫm còn nhớ khi nàng mới vào
cung, mỗi lần trước khi gặp trẫm nàng đều tắm rửa, thay quần áo. Trẫm vẫn nhớ
mùi hương trên thân thể nàng…” Lão khẽ khép đôi mắt lại, hít vào mấy hơi, rồi
lại cười, nói: “Vẫn là mùi mê điệp hương[3]…”
[3] Tên một loài cây thuộc giống cây bụi, có thể dùng làm
thuốc, người xưa cho rằng nó có tác dụng tăng cường trí nhớ, chống lão hóa.
Điều các nữ tử sợ nhất không gì ngoài mất đi vẻ đẹp, mà mê
điệp hương lại có tác dụng ngăn ngừa sự xâm thực của tuổi già, ngay từ khi mới
vào cung, bà ta đã bắt đầu dùng nó để tắm rửa, xông hương.
Tiêu Hậu nghe mà mềm lòng.
Hoàng đế Nam Việt mở mắt ra, lại nhìn Tiêu Hậu, thở dài,
nói: “Lần này mắc bệnh trẫm mới biết, thì ra con người không ai có thể chống
lại tuổi già.”
“Hoàng thượng chớ nên nói bừa, người sẽ không già đâu.” Tiêu
Hậu cất tiếng dịu dàng, lặng lẽ nắm bàn tay lão.
Hoàng đế Nam Việt khẽ bật cười nhưng lại lặng lẽ chuyển qua
chủ đề khác: “Bản triều không có tiền lệ lập thái tử từ sớm, cũng không có quy
định lập con trưởng, con dòng đích[4], thái tử cần phải là người tài
đức vẹn toàn, năng lực xuất chúng.” Rốt cuộc đã nói đến điểm mấu chốt rồi, trái
tim Tiêu Hậu nghẹn lại nhưng bà ta không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe. Lão lại
nói tiếp: “Lão nhị thông minh cơ trí, trẫm chưa từng nói là nó không tốt.”
[4] Con của vợ chính.
Tiêu Hậu chăm chú nhìn lão, vọng tưởng những lời lão nói ra
có thể cho bà ta một vài niềm hi vọng, cho dù chỉ là chút ít, vậy nhưng lại
chẳng có gì. Lão không nói Khánh Vương không tốt nhưng cũng chẳng nói hắn tốt,
ngôi vị thái tử vẫn còn treo cao, chưa có chút manh mối nào.
Cổ tay Tiêu Hậu bị nắm chặt, Hoàng đế Nam Việt đột nhiên
nói: “Trẫm vẫn còn sống, Vinh Ninh, chẳng lẽ nàng không thể đợi được sao?”
Một lời nói lạnh băng phá tan hết sự ấm áp vừa rồi, sau
khoảnh khắc đã kéo Tiêu Hậu trở về hiện thực. Bà ta cất tiếng cười thê thảm,
quãng thời gian tình chàng ý thiếp khi xưa thật sự đã qua rồi, không thể trở
lại được nữa. Năm xưa, bà ta thực quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần một lòng một
dạ với nam nhân này, lão sẽ yêu bà ta như bà ta đã yêu lão. Nhưng bà ta lại
quên mất, nam nhân này không chỉ là phu quân của bà ta mà còn là Hoàng thượng
của toàn thiên hạ.
“Thần thiếp không biết Hoàng thượng đang nói những gì.” Hoàn
toàn không còn vẻ yêu kiều trước đó, trong giọng nói của Tiêu Hậu giờ đây chỉ
có sự lạnh lùng.
Hoàng đế Nam Việt nở một nụ cười hờ hững, buông cổ tay Tiêu
Hậu ra, chỉ tay về phía khoảng trống trước mặt: “Các con trai của trẫm đều quỳ
ở đây… Trẫm triệu bọn chúng vào cung nói với bọn chúng rằng, trong thời gian
mấy ngày trẫm không lên triều sẽ giao cho mấy huynh đệ bọn chúng trách nhiệm
giám quốc, nàng có biết bọn chúng nói thế nào không?” Trong mắt Tiêu Hậu đã
không còn vẻ dịu dàng trước đó nữa, thấp thoáng ẩn chứa mấy nét lạnh lùng…
Trong tòa cũng điện trống trải hiện giờ dường như lại xuất hiện một đám người
mặc mãng bào, tất cả tựa như đã thương lượng với nhau từ trước, khấu đầu đồng
thanh nói: “Bọn nhi thần tư chất ngu độn, vẫn nên để mẫu hậu đứng ra quyết định
vấn đề này thì hơn.”
Sắc mặt Tiêu Hậu không hề có chút khác lạ, Hoàng đế Nam Việt
lại cất tiếng mang theo một tia giễu cợt: “Vinh Ninh, nàng đúng là mẫu hậu tốt
của bọn chúng, không ngờ bọn chúng lại sợ nàng như vậy!”
Sau chuyện Liên phi, các phi tần trong cung đều sợ hãi bà
ta. Các phi tần sợ hãi, con trai của họ tất nhiên cũng có phần kiêng dè.
Tiêu Hậu hơi cúi đầu, mỉm cười, nói: “Huynh đệ tương thân
tương ái, các vương gia đều biết nhường nhịn lẫn nhau, đây không phải điều
Hoàng thượng muốn thấy sao?”
Là điều lão muốn thấy, nhưng lại không phải.
Cảnh tượng đó mà là huynh đệ tương thân tương ái sao? Hoàng
đế Nam Việt càng cười càng trở nên thâm trầm, nữ nhân đã chung chăn gối với lão
suốt mấy chục năm này đã từng làm việc gì, bà ta cho rằng lão thật sự không
biết hay sao? Chẳng qua là thấy bà ta chưa từng kiêu căng quá mức nên lão mới
mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Trên mặt Tiêu Hậu không hề có nét cười, trên mặt lão cũng
vậy.
Làn khói mỏng bao trùm lên bóng dáng hai người, trong sự cô
quạnh toát ra một nỗi bi ai.
Hoàng đế Nam Việt hờ hững hỏi: “Lần này Lão tứ làm thống
soái, nàng cho rằng chỉ một trận thắng là có thể đưa nó lên ngôi thái tử được
sao?” Cho nên bà ta đã lo lắng, không sao giấu được tâm trạng nôn nóng đằng sau
dáng vẻ cao quý, ung dung, còn đang ở trong tẩm cung mà đã dằn lòng trách phạt
đứa con trai mà bà ta coi trọng nhất.
Tiêu Hậu mím môi, không nói năng gì.
Hoàng đế Nam Việt lại nói: “Liên phi đã chết, Lão tứ có suy
nghĩ thế nào trẫm không phải không biết…”
“Cái chết của Liên phi không liên quan tới thần thiếp.” Bà
ta rốt cuộc đã lên tiếng, nhưng lại là một câu hờ hững như vậy.
Hoàng đế Nam Việt ngẩn người, cái chết của Liên phi… nhìn bề
ngoài có vẻ không liên quan tới bà ta, bởi lẽ lão cũng từng ngầm điều tra bà ta
một lần nhưng không có chứng cứ gì. Có thật sự là không liên quan hay không,
lão không thể nào xác định được . Có điều, hôm nay, lão không muốn đôi co với
bà ta về vấn đề này.
“Yêu cầu của trẫm rất đơn giản, chỉ mong trong những ngày
tháng còn lại không có bất cứ chuyện giết chóc nào xảy ra.”
Câu này, lão nói ra rất chậm. Bao nhiêu chuyện cũ giống như
những bức họa nhỏ lẻ lần lượt hiện lên trước mắt, dường như chỉ với một câu
nhỏ, lão đã nói hết ra sự chua xót, hối hận trong một nửa đời người.
Tiêu Hậu thoáng ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên chuỗi
tràng hạt lão cầm trong tay, thấy lão đang chậm rãi xoay tròn nó. Rồi bà ta lại
nhìn qua phía Hoàng đế, giọng nói bình tĩnh cực độ: “Hoàng thượng lại nghĩ đến
Lương Vương, cho nên mới không muốn thấy cảnh bọn chúng huynh đệ tương tàn
sao?” Lão và Lương Vương là huynh đệ cùng một mẹ, huyết mạch tương liên, vậy mà
cuối cùng lại phải gặp nhau bằng đao kiếm. Lão ra lệnh trảm tận giết tuyệt toàn
bộ Lương Vương phủ, để rồi trong các huynh đệ ruột thịt rốt cuộc chỉ còn lại
mình lão.
Cặp mắt Hoàng đế mở to, sắc mặt trở nên trắng bệch. Lão gắng
gượng ngồi thẳng người dậy, nói: “Nàng biết được điều gì?”
“Thần thiếp không biết gì hết.” Bà ta cúi đầu, vẻ nghe lời
nhưng bên khóe miệng lại là một nụ cười giễu cợt. Bà ta và lão là phu thê mấy
chục năm, lão hiểu bà ta đến mức nào, bà ta cũng hiểu lão đến mức đó. Chuyện
Lương Vương phản loạn, bà ta đã sớm đoán được bảy, tám phần rồi: “Hoàng thượng
muốn tìm kiếm một sự thanh thản, thần thiếp cũng thế.”
Chẳng qua chỉ là một câu nói nhưng lại khiến sắc mặt dữ dằn
của Hoàng đế Nam Việt dần hòa hoãn trở lại, trên khuôn mặt trắng bệch cũng xuất
hiện nét cười. Lão yếu ớt tựa lưng vào tấm đệm mềm, thở dài nói: “Nếu thật sự
như thế thì đúng là phúc của trẫm và Nam Việt. Vinh Ninh, chỉ cần nàng đồng ý
với trẫm chuyện này, trẫm sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của nàng.”
Lão đã già rồi, trước khi nhắm mắt không muốn nhìn thấy
những đứa con của mình chém giết lẫn nhau. Còn sau đó, khi lão đã không còn
trên đời, dù có muốn lão cũng không quản được nữa.
Khánh Vương từ nhỏ đã thiên tư thông tuệ, còn có khuôn mặt
tuấn tú, trong số rất nhiều đứa con trai của lão, Khánh Vương là giống lão
nhất. Chỉ là, hắn hành sự quái gở, lại quá nghe lời Hoàng hậu… Nhưng việc đã
đến nước này, lão cũng không còn muốn tính toán quá nhiều nữa.
Tiêu Hậu ngẩn ngơ nhìn kẻ đế vương tiều tụy trước mắt, kiêu
ngạo như lão, không ngờ lại nói ra những lời này… Sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của
bà ta… Điều mà bà ta cả đời mong cầu chính là Khánh Vương được ngồi lên ngôi
báu, khi đó bà ta có thể trở thành Hoàng thái hậu chí cao vô thượng trong thiên
hạ Nam Việt này!
Tiếng trống trận rền vang như sấm đã gõ suốt một ngày trời.
Lệnh Viên ở trong lều mà đứng ngồi không yên. Sắc trời đã
tối, không biết bây giờ là giờ nào rồi, bên ngoài vọng vào những tiếng bước
chân hỗn loạn, còn có tiếng vó ngựa nặng nề. Lệnh Viên đột nhiên đứng bật dậy,
chạy ra bên ngoài lều. Nhìn thấy bóng người rối loạn đằng xa, nàng không khỏi
cảm thấy hoảng hốt, bèn ngước lên hỏi gã thị vệ gần đó: “Thu binh rồi sao?”
Sao lại thế… Nàng dường như chưa hề nghe thấy tiếng gõ
chiêng.
Hai gã thị vệ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đang không hiểu
tình hình bây giờ là như thế nào.
Lệnh Viên không muốn vào lại trong lều, đứng ở bên ngoài hồi
lâu mà vẫn không thấy Dận Vương trở về, chỉ thấy mấy gã quân y vội vã chạy về
phía trước.
Tất cả quân y đều qua đó rồi sao?
Là ai… Ai xảy ra chuyện?
Lệnh Viên không sao kiềm chế được nữa, cất bước chạy về phía
trước. Hai gã thị vệ vẫn ngăn nàng nhưng vừa định khuyên can đã nghe nàng lạnh
lùng cất tiếng: “Điện hạ muốn các ngươi bảo vệ bản cung, bây giờ đang ở trong
doanh trại, bản cung không ra ngoài doanh trại mà cũng không được hay sao?
Chẳng lẽ các ngươi cả gan giam lỏng bản cung?”
Nàng không còn giữ bộ dáng yếu đuối trước đó nữa, trong mắt
chiếu ra những tia sáng sắc bén, lạnh lùng. Hai gã thị vệ không khỏi ngây
người, nhìn nàng chạy đi mà quên cả ngăn cản.
Bên trong ngôi lều phía trước, ánh nến sáng rực, vô số bóng
người đan xen khiến Lệnh Viên nhìn hoa cả mắt. Nàng không biết rốt cuộc là ai
xảy ra chuyện, thấy có người đi ra, bèn vội bước tới, hỏi: “Dận Vương điện hạ
bị thương rồi sao?”
Người đó nhìn thấy mái tóc Lệnh Viên hơi rối, khuôn mặt nhợt
nhạt đầy vẻ hoang mang, bèn vội vàng trả lời: “Nguyên soái chỉ bị thương nhẹ,
Công chúa không cần phải lo lắng, quân y đang ở bên trong trị thương cho ngài.”
Chỉ bị thương nhẹ thôi sao?
Trái tim đang treo lơ lửng của Lệnh Viên thoáng hạ xuống,
người trước mặt đang chuẩn bị rời đi, lại nghe nàng hỏi: “Vậy tại sao lại có
nhiều quân y tới đây như vậy?”
Gã thị vệ đó thoáng ngẩn người, rồi buồn bã thở dài, đáp:
“Là Hữu phó tướng…”
Bóng người trước mặt đi đã lâu, hắn nói trong doanh trại
dược liệu không đủ, hắn được lệnh phải lập tức vào thành lấy thuốc.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng ngoài căn lều, tay chân đều trở nên
giá lạnh.
Quân ta bị trúng mai phục, Hữu phó tướng trúng hai mũi tên,
tính mạng đang gặp nguy hiểm… Doãn Duật! Lệnh Viên đột nhiên tỉnh táo trở lại,
lúc này nàng chẳng để tâm đến điều gì nữa, vội vã lao vào trong lều.
Xộc vào mũi là vô số thứ mùi hỗn tạp… Mùi mồ hôi, mùi máu
tanh, mùi thảo dược…
Đám người đang nôn nóng bên trong đột nhiên cùng nhìn cả về
phía Lệnh Viên. Nàng không khỏi ngây người, tia bồng bột cuối cùng còn sót lại
trong lòng sau nháy mắt đã tan biến trước vô số ánh mắt kinh ngạc đó. Nàng thậm
chí còn chưa nhìn thấy Dận Vương nhưng đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của
hắn rồi. Nó soi thẳng vào tim phổi nàng, thiêu đốt lồng ngực nàng.
“Sao Công chúa lại tới đây?” Khưu Tướng quân khẽ cất tiếng
hỏi.
Sao lại tới đây ư? Nàng thực sự không thể trả lời.
Ánh mắt thất thần dần tập trung nhìn về một góc, Lệnh Viên
rốt cuộc đã thấy được nam tử toàn thân dính đầy những thứ bẩn thỉu kia. Chậm
rãi bước từng bước về phía Dận Vương, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn,
nàng run giọng trả lời: “Ta nghe nói Điện hạ bị thương, trong lòng lo lắng nên
mới tới đây.”
Lý do này đã đủ để nàng xông vào trong lều rồi chứ?
Dận Vương lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, trong đáy mắt
dường như là vẻ hài lòng. Rồi hắn đưa tay kéo tấm thân yếu đuối của nàng tới,
trầm giọng nói: “Ta không sao, làm nàng phải lo lắng rồi.”
Điền Tướng quân ở bên cạnh cất tiếng: “Xin Điện hạ về lều
nghỉ ngơi trước đi, nếu có bất kỳ tin tức gì, mạt tướng sẽ lập tức tới bẩm báo.”
Dận vương cúi đầu xuống, dường như đang do dự.
Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng nói: “Được.”
Được… Cặp mắt Lệnh Viên mở to, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Nàng, nàng còn chưa kịp nhìn thấy Doãn Duật nhưng Dận Vương đã chuẩn bị đi rồi…
Cổ tay thon bị chụp lấy, Lệnh Viên đã bị hắn bức ép kéo ra
ngoài lều. Trong cơn hoảng hốt, nàng ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh. Mấy vị quân
y đều đang tụ tập một chỗ trước giường, tựa như một bức tường thành, một tấm
bình phong, che đi bóng dáng của nam tử trong đáy lòng nàng.
Là lành hay dữ, nàng đều không rõ.
Khi sắp đi tới cửa lều, nàng chợt nghe bên trong có người
nói: “Vẫn chưa tìm thấy than củi sao? Giữa đêm giá lạnh, trong lều mà không đốt
than, Thế tử làm sao chịu được?”
Lại có người nói: “Sao lại không tìm thấy chứ? Than củi tuy
không còn nhiều nhưng chẳng phải vừa phân phát tới lều của các tướng lĩnh sao?”
Lệnh Viên đi tới cửa lều, bỗng vô thức đưa tay chụp lấy bức
rèm, dùng sức rất mạnh, làm vang lên những tiếng cọ xát khe khẽ trong không
khí, cuối cùng còn bị gãy mất một chiếc móng tay. Tay đứt ruột xót, vậy mà lúc
đó nàng lại chẳng thấy đau chút nào. Trước đó, người trong quân doanh không
biết là nàng sẽ tới, đến lều trại cũng là vội vàng chuẩn bị, không ngờ y lại
lặng lẽ đem hết than của mình cho nàng… Vậy mà y còn nói trong quân doanh điều
kiện quá kém, mong nàng lượng thứ…
Cuối cùng cũng bị Dận Vương lôi ra ngoài lều, Lệnh Viên vẫn
đang bị hắn kéo đi. Nàng ngước mắt nhìn hắn, cố hết sức giấu những giọt nước
mắt. Chiến đấu suốt một ngày trời, bộ giáp vàng đã dính đầy máu và bụi bẩn,
trông hắn bây giờ thực khác hẳn với vị Dận Vương bừng bừng khí khái hôm qua.
“Nghe nói quân ta bị trúng mai phục.” Giọng nói của Lệnh
Viên có chút run rẩy.
Hắn khẽ “ừm” một tiếng nhưng không định nói gì nhiều. Giống
hệt như lần đầu gặp mặt, hắn bỏ mặc nàng trên xe ngựa, không giải thích vì sao
lại vội vã về kinh. Lệnh Viên thầm cười khổ, muốn hỏi nữa nhưng phải hỏi thế
nào? Thực ra nàng chỉ muốn biết vì sao Doãn Duật lại bị thương, bị thương ở
đâu, bây giờ thế nào rồi…
Chỉ có điều, trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao Lệnh
Viên lại đột nhiên nhớ đến lúc ở căn lều chủ soái, thái độ của Dận Vương với
Doãn Duật hết sức khác thường. Nàng thầm cảm thấy kinh hãi, nhưng lại không dám
cất tiếng hỏi hắn.
Dận Vương về lều của hắn nhất định sẽ phải tắm rửa, Lệnh
Viên bèn vội vã vào trong lều của mình, định tìm người đưa than củi đến chỗ
Doãn Duật. Khi ra khỏi cửa, nàng bỗng nghe thấy bên ngoài có mấy binh sĩ ngang
qua đang nói chuyện…
“Hôm nay đúng là may mắn, nếu không nhờ Hữu phó tướng đỡ hai
mũi tên thay cho Nguyên soái, bâu giờ người phải nằm xuống chính là Nguyên soái
rồi!”
“Đúng vậy, tình cảm của Phó tướng đối với Nguyên soái thực
không còn gì để nói.”
“Thế là ngươi không biết rồi, Phó tướng tuy cũng có thân
phận cao quý nhưng lại không phải là người của hoàng gia. Còn Nguyên soái là
ai? Đó là hoàng tử! Lần này, nếu Phó tướng giữ được tính mạng, ngày sau Nguyên
soái mà có được thiên hạ, chẳng phải Phó tướng sẽ được vinh hoa phú quý suốt
đời hay sao?”
“Ồ, ý ngươi là Phó tướng còn có chủ ý này à…”
Hai người đó bỗng nhìn thấy Lệnh Viên, vội vã ngậm miệng
lại, bước đi cũng trở nên nhanh hơn.
Trái tim Lệnh Viên lập tức trở nên giá lạnh, tại sao y phải
đỡ hai mũi tên đó, không có người nào hiểu rõ hơn nàng. Nhưng Dận Vương lại
không hề nhắc đến việc này, mà nàng cũng chẳng thấy hắn tỏ ra đau thương hay
hối hận, hắn… hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.