[Đế Hoàng Thư] Không Phụ Ý Tương Tư
Chương 3: 【An Cư Lạc Diệp】 Mây mù đêm trăng bao phủ
Ôn Nhất Hồ Nguyệt Quang Nhập Tửu
08/02/2022
Nguyên tác:
"Hàn Diệp, ta biết người trên núi Bồi Lăng trong đêm giao thừa năm đó là chàng mà! Nói, sau khi đánh ngất ta chàng còn làm gì nữa?"
Giọng nói này không thể coi là nhẹ nhàng, cứ vậy lọt vào tai của hạ nhân nửa hầu phủ.
Bổ sung:
Hàn Diệp còn chưa lấy lại tinh thần sau khi nếm trải mật ngọt từ nàng thì đã phải chịu một trận trách mắng.
Lúc này không biết là cảm thấy nàng ồn ào quá không đúng lúc hay vì bộ dạng tiểu cô nương hiếm thấy của nàng, hắn chỉ ấn bàn tay đang khua lung tung của nàng vào lòng, lần nữa ngăn những lời trách mắng lại, chặn lại cái miệng nhỏ vô nghĩa của nàng.
...
Sắc mặt Đế Tử Nguyên đỏ bừng, nàng từ từ cảm nhận được, Hàn Diệp rõ ràng đang thăm dò, tìm tòi lĩnh vực mới!
Nàng chịu đựng trong chốc lát, không muốn tỏ ra yếu thế nữa.
...
Hàn Diệp bị đẩy lùi ra sau dựa vào tường, sau một hồi hoán đổi, hắn vươn tay xoay người nàng lại, hai người đổi vị trí cho nhau, biến thành Đế Tử Nguyên bị hắn ép vào tường. Hắn phủ lên người nàng, ôm nàng vào lòng, đẩy xuống xích đu.
Y phục của hai người chồng lên nhau, Đế Tử Nguyên mặc rất mỏng, trên xích đu cũng có chút mát lạnh, nhưng cái mát lạnh này lại bị nhiệt độ trước mắt nghiền nát không còn cảm giác tồn tại.
...
...
Cảm giác như nước sôi lửa bỏng tràn đến, Đế Tử Nguyên nóng đến không thở nổi, tim đập thình thịch.
Đối với nàng mà nói, lần đầu tiên là lướt qua rồi ngừng, lần thứ hai nàng cảm thấy như hắn đang từ từ hoà tan với nàng.
Mặc dù nàng cũng đã từng hôn hắn qua loa, nhưng nàng luôn cảm thấy trước kia và lần này không giống nhau, lần này hắn ôm nàng, nàng dựa vào lòng hắn, giống như hai người chân chính yêu nhau.
Hàn Diệp cũng không khá hơn là bao...
Trong vòng tay là ôn hương nhuyễn ngọc, bảo hắn làm sao không muốn nếm thử, toàn thân hắn áp xuống, bàn tay vô thức lột cổ áo nàng ra.
Nàng hơi nheo mắt, tựa như không hiểu đang xảy ra chuyện gì, mê man nhỏ giọng cảnh cáo hắn.
"Ở đây vẫn là hầu phủ!"
Hắn cúi người xuống, giọng nói gần như khàn đến cực điểm: "Cũng không có quy định là nhất định phải ở Đông Cung."
Hắn khẽ mỉm cười.
Hắn vươn một tay ra sau nàng, kéo cơ thể nàng về phía mình, một tay giữ lấy đầu nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Ưm... Ý của ta không phải vậy..." Nàng mơ hồ nói.
Nhưng tay đã bám vào hắn, phần áo trên của hắn bị nàng cởi xuống, lộ ra sự cứng rắn và cường tráng.
Đế Tử Nguyên sững sờ, nàng cũng không biết bản thân tại sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng nàng không còn nhiều thời gian suy nghĩ nguyên nhân nữa.
Bởi vì Hàn Diệp đã phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, vui vẻ mỉm cười hôn lên chóp mũi nàng, thưởng cho sự chủ động của nàng.
Không biết đã qua bao lâu, toàn bộ Quy Nguyên các tối sầm lại, chỉ có ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa kéo hờ, vừa nhẹ vừa mỏng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thể nhìn rõ.
Nàng chỉ ngửi thấy mùi vị thuộc về hắn, bao bọc trong mị lực khiến người khác điên cuồng.
...
Nguyên tác:
Đêm nay mọi người trong hầu phủ đều ngoan ngoãn kiềm chế lòng trung thành của mình, cho dù chủ tử của bọn họ thất thố làm ầm ĩ nửa đêm thì cũng không ai dám đến gần Quy Nguyên các nửa bước.
Khi Hàn Diệp quay về Đông Cung thì đã là đêm khuya, tổng quản Đông Cung Lâm Song vẫn đứng hầu trước cổng cung.
END.
Lời editor: Bản dịch nguyên tác thuộc về dilrabavnfp
"Hàn Diệp, ta biết người trên núi Bồi Lăng trong đêm giao thừa năm đó là chàng mà! Nói, sau khi đánh ngất ta chàng còn làm gì nữa?"
Giọng nói này không thể coi là nhẹ nhàng, cứ vậy lọt vào tai của hạ nhân nửa hầu phủ.
Bổ sung:
Hàn Diệp còn chưa lấy lại tinh thần sau khi nếm trải mật ngọt từ nàng thì đã phải chịu một trận trách mắng.
Lúc này không biết là cảm thấy nàng ồn ào quá không đúng lúc hay vì bộ dạng tiểu cô nương hiếm thấy của nàng, hắn chỉ ấn bàn tay đang khua lung tung của nàng vào lòng, lần nữa ngăn những lời trách mắng lại, chặn lại cái miệng nhỏ vô nghĩa của nàng.
...
Sắc mặt Đế Tử Nguyên đỏ bừng, nàng từ từ cảm nhận được, Hàn Diệp rõ ràng đang thăm dò, tìm tòi lĩnh vực mới!
Nàng chịu đựng trong chốc lát, không muốn tỏ ra yếu thế nữa.
...
Hàn Diệp bị đẩy lùi ra sau dựa vào tường, sau một hồi hoán đổi, hắn vươn tay xoay người nàng lại, hai người đổi vị trí cho nhau, biến thành Đế Tử Nguyên bị hắn ép vào tường. Hắn phủ lên người nàng, ôm nàng vào lòng, đẩy xuống xích đu.
Y phục của hai người chồng lên nhau, Đế Tử Nguyên mặc rất mỏng, trên xích đu cũng có chút mát lạnh, nhưng cái mát lạnh này lại bị nhiệt độ trước mắt nghiền nát không còn cảm giác tồn tại.
...
...
Cảm giác như nước sôi lửa bỏng tràn đến, Đế Tử Nguyên nóng đến không thở nổi, tim đập thình thịch.
Đối với nàng mà nói, lần đầu tiên là lướt qua rồi ngừng, lần thứ hai nàng cảm thấy như hắn đang từ từ hoà tan với nàng.
Mặc dù nàng cũng đã từng hôn hắn qua loa, nhưng nàng luôn cảm thấy trước kia và lần này không giống nhau, lần này hắn ôm nàng, nàng dựa vào lòng hắn, giống như hai người chân chính yêu nhau.
Hàn Diệp cũng không khá hơn là bao...
Trong vòng tay là ôn hương nhuyễn ngọc, bảo hắn làm sao không muốn nếm thử, toàn thân hắn áp xuống, bàn tay vô thức lột cổ áo nàng ra.
Nàng hơi nheo mắt, tựa như không hiểu đang xảy ra chuyện gì, mê man nhỏ giọng cảnh cáo hắn.
"Ở đây vẫn là hầu phủ!"
Hắn cúi người xuống, giọng nói gần như khàn đến cực điểm: "Cũng không có quy định là nhất định phải ở Đông Cung."
Hắn khẽ mỉm cười.
Hắn vươn một tay ra sau nàng, kéo cơ thể nàng về phía mình, một tay giữ lấy đầu nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Ưm... Ý của ta không phải vậy..." Nàng mơ hồ nói.
Nhưng tay đã bám vào hắn, phần áo trên của hắn bị nàng cởi xuống, lộ ra sự cứng rắn và cường tráng.
Đế Tử Nguyên sững sờ, nàng cũng không biết bản thân tại sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng nàng không còn nhiều thời gian suy nghĩ nguyên nhân nữa.
Bởi vì Hàn Diệp đã phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, vui vẻ mỉm cười hôn lên chóp mũi nàng, thưởng cho sự chủ động của nàng.
Không biết đã qua bao lâu, toàn bộ Quy Nguyên các tối sầm lại, chỉ có ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa kéo hờ, vừa nhẹ vừa mỏng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thể nhìn rõ.
Nàng chỉ ngửi thấy mùi vị thuộc về hắn, bao bọc trong mị lực khiến người khác điên cuồng.
...
Nguyên tác:
Đêm nay mọi người trong hầu phủ đều ngoan ngoãn kiềm chế lòng trung thành của mình, cho dù chủ tử của bọn họ thất thố làm ầm ĩ nửa đêm thì cũng không ai dám đến gần Quy Nguyên các nửa bước.
Khi Hàn Diệp quay về Đông Cung thì đã là đêm khuya, tổng quản Đông Cung Lâm Song vẫn đứng hầu trước cổng cung.
END.
Lời editor: Bản dịch nguyên tác thuộc về dilrabavnfp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.