Đế Hoàng Thư

Chương 184

Tịnh Linh

03/12/2021

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Tiên Vu Hoán lão luyện thành thục cũng không khỏi biến sắc, giọng của hắn đột nhiên cao lên "Ngươi nói cái gì, trấn thủ Nghiệp thành là Thái tử Hàn Diệp? Tin tức từ đâu tới?"

Thấy Tiên Vu Hoán phản ứng như vậy, Nỗ Hạo dù đang hối hận khi đã nói ra, nhưng không khỏi nói "Nguyên soái, mật thám của mạt tướng tình cờ gặp được Thái tử Đại Tĩnh đang tuần tra gần núi Vân Cảnh. Mạt tướng nghĩ Đế Tử Nguyên kia từ lúc vào thành luôn bận khôi giáp gặp người, hành tung đáng ngờ, đó là do Thái tử giả dạng, không phải nàng."

Vẻ mặt Tiên Vu Hoán ngưng trọng, nhất thời không có trả lời. Nếu trấn thủ Nghiệp thành là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, thì trận chiến này nhất định phải phân thắng bại. Nếu có thể bắt sống Hàn Diệp, dựa theo sự xem trọng của vua Gia Ninh với đích tử, thì có thể lấy được các thành ở Tây Bắc Đại Tĩnh, đối với Bắc Tần sẽ là một chiến công vĩ đại.

Nhưng tại sao trấn thủ Nghiệp thành là Hàn Diệp? Tại sao hắn lại xuất hiện ở núi Vân Cảnh? Vậy thống soái ba quân ở thành Sơn Nam lại là ai?

Vì sự xuất hiện đột ngột của Hàn Diệp, Tiên Vu Hoán rơi vào mịt mù.

Thấy Tiên Vu Hoán im lặng, Nỗ Hạo liếc nhìn các tướng sĩ trong đại sảnh, trước tiên nói "Nguyên soái, mạt tướng xin làm quân tiên phong, nhất định sẽ bắt được Thái tử Đại Tĩnh trở về!"

Giọng Nỗ Hạo lớn đến mức làm các tướng sĩ trong đại sảnh đều muốn rục rịch, Tiên Vu Hoán nhướng mắt quét qua chúng tướng, trầm giọng nói "Nỗ Hạo, không được lỗ mãng, chuyện này quan trọng, đợi yến tiệc kết thúc, chúng tướng đến thư phòng của bổn soái bàn bạc kế sách lâu dài."

Một trận chiến kiêng kị nhất là lòng người bất hòa, chỉ cần mọi người đều muốn bắt Hàn Diệp lập công thì trận chiến này ắt sẽ thất bại. Hàn Diệp lựa chọn xuất hiện lúc này, chưa hẳn là không có chủ ý này.

Nỗ Hạo tức giận ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, bộ dáng hắn thế này trong mắt mọi người, lại thêm một màn suy tính. Tiên Vu Hoán sờ râu, không nói gì thêm. Khi mọi người dời tầm nhìn đi nơi khác, ánh mắt đang rũ xuống của Nỗ Hạo thoáng qua một tia u tối, lộ ra ý xảo quyệt.

Vừa rồi hắn chỉ mới nói một nửa, Tiên Vu Hoán chỉ biết Hàn Diệp trấn thủ Nghiệp thành, nhưng không biết tại sao Hàn Diệp lại xuất hiện ở núi Vân Cảnh. Công lao bắt sống Thái tử Đại Tĩnh, chỉ một mình hắn độc hưởng!

Phủ thành chủ ở thành Sơn Nam, Tống Du từ đại doanh trở về thấy Đế Tử Nguyên đang ngồi xiên vẹo trong đại sảnh chơi hổ phù, hắn suýt chút nữa đã tắt thở, nảy sinh ý định muốn nuốt sống tim gan của Ôn Sóc đứng bên cạnh!

Điện hạ trong ba ngày sẽ trở về như đã nói đâu? Trước lúc khai chiến, Điện hạ sẽ thống soái ba quân như đã nói đâu? Đã nói trả cho hắn một Thái tử điện hạ bình an vô sự hoạt bát vui vẻ đâu !!!

Tĩnh An Hầu quân vốn nên trấn thủ Nghiệp thành thì đang sờ sờ xuất hiện ở đây. Vậy bây giờ Thái tử đang ở đâu, Tống Du dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Ngoài Nghiệp thành bị một trăm hai mươi ngàn đại quân của Tiên Vu Hoán bao vây, vốn không thể nghĩ được gì khác!

Thái tử là trữ quân Đại Tĩnh, nếu xảy ra chuyện gì, Bệ hạ nhất định sẽ nảy sinh ý định diệt cửu tộc nhà hắn!

Ánh mắt tức giận của Tống Du rốt cuộc cũng khiến cho Ôn tiểu công tử của chúng ta tìm lại được chút lương tâm, giang hai tay mở to mắt khá ngây thơ "Tống tướng quân, mạt tướng chỉ nói ba ngày nữa thống soái sẽ trở về, nhưng không có nói người trở về là Thái tử điện hạ."

Sự trở về của Đế Tử Nguyên mang theo tin tốt Đường Thạch dẫn quân tiếp viện đến Nghiệp thành, Ôn Sóc giải tỏa được nỗi lo mấy ngày nay, cùng với tính khí bướng bỉnh của mình, hắn chọc cười cho tướng quân nhà mình.

Tống Du trợn mắt dựng râu nhìn chằm chằm, còn chưa kịp tức giận thì giọng nói lạnh lùng thâm trầm của Đế Tử Nguyên đã vang lên từ chủ tọa.

"Tống Du, Quy Tây, Ôn Sóc, truyền quân lệnh của bổn hầu, canh ba gióng trống, tấn công thành Quân Hiến!"

Trận quyết chiến kéo dài một năm này, cuối cùng cũng bắt đầu với mệnh lệnh sau cùng của Đế Tử Nguyên.

Hai ngày trước, vốn đã có ý xuân ấm áp, nhưng hôm nay tuyết rơi dày đặc, tường thành tan chảy lại bị băng tuyết bao phủ, đây là điềm tốt cho Uyển Thư thủ thành.

Hàn Diệp từ núi Vân Cảnh xuống, phi ngựa vào phủ, Uyển Thư đứng ở cửa thư phòng, thấy hắn bình an trở về, hàng lông may cau lại mới giãn ra "Điện hạ!"

Hàn Diệp cởϊ áσ khoác lông trên người, rũ tuyết xuống, cười nói "Ngươi không ở đầu thành, chạy đến đây đợi ta làm gì?"

"Điện hạ chạy lung tung thế này, thần làm sao có thể an tâm canh giữ trên đầu thành?" Uyển Thư tỏ vẻ không đồng ý "Người cho nổ núi Vân Cảnh đã sắp xếp xong, Điện hạ không cần phải đích thân đi xem một chuyến."



Hàn Diệp mỉm cười nhìn trời "Đợi canh ba đến, tiếng trống ở thành Quân Hiến sẽ vang lên, Uyển Thư, chúng ta canh hai hành động, ra tay bất ngờ gϊếŧ Tiên Vu Hoán trước khi chiến hỏa ở thành Quân Hiến được đốt lên. Trận chiến này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi."

Uyển Thư gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Diệp, trái tim đang căng thẳng chợt bình tĩnh lại, nụ cười sảng khoái lần nữa hiện lên trên mặt nàng "Đúng vậy, Điện hạ, đợi đuổi hết bọn man di Bắc Tần, chúng ta sẽ về kinh, thần đã một năm không gặp Uyển Cầm ...... cả Chiết Vân cao ở lầu Tụ Hiền nữa!"

Lời than oán của Uyển Thư thẳng thắn mười phần, Hàn Diệp chợt ngẩn người, một tia cảm xúc thoáng qua trong mắt, cười nói "Được, đợi về kinh rồi, để Quy Tây dẫn ngươi đi ăn cho đã."

Người thanh niên với kiếm thuật tuyệt đỉnh lại lạnh lùng kia được nhắc đến lúc này khiến mặt dày hiếm có của Uyển Thư đỏ bừng, nàng vừa lầm bầm "Người đó với thần không hợp nhau, hay là Điện hạ mời đi" vừa nhanh chóng chuồn đi.

Khi Uyển Thư rời khỏi sân, Hàn Diệp thu lại ý cười trên mặt, trầm giọng nói về phía sau "Đã sắp xếp xong chưa?"

Một bóng người bước ra khỏi bóng tối, thấp giọng đáp lại "Điện hạ, người đó là tử sĩ của chúng ta ẩn nấp bên cạnh Nỗ Hạo, hắn đã báo với Nỗ Hạo nhìn thấy người trên núi Vân Cảnh, Điện hạ yên tâm, hắn sẽ chọn thời cơ tốt để Tiên Vu Hoán cũng biết người đang ở trong thành." người này dừng lại, sau đó nói "Điện hạ, tại sao không để người của chúng ta trực tiếp chuyển tin cho Tiên Vu Hoán, sắp nghênh chiến rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, tại sao phải vòng một đường lớn như vậy?"

"Là vì thời gian không nhiều nên mới phải làm vậy, Tiên Vu Hoán lão luyện thành thục, lúc này nếu hắn tự mình nhận được tin, dù là sự thật, hắn cũng sẽ không tin, hơn nữa hắn sẽ đè xuống tin tức ta ở trong thành để bảo vệ thắng lợi của trận chiến này, nhưng nếu hành tung của ta được mọi người biết từ Nỗ Hạo của phe cánh Đức vương, thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Mạng của ta, còn quan trọng hơn Nghiệp thành."

"Vậy Nỗ Hạo sao có thể cam tâm tình nguyện nhường công lớn này cho Tiên Vu Hoán?"

"Đương nhiên hắn sẽ không." Hàn Diệp ngước mắt nhìn về phía chân trời, chiều tà dần buông, giọng nói lạnh lùng cơ trí của hắn khẽ vang lên dưới ánh mặt trời lặn "Hắn đã quá xem thường Tiên Vu Hoán, hắn sao có thế đấu lại một lão tướng đã từng phân cao thấp với Thái tổ trên chiến trường? Tiên Vu Hoán mới là thống soái của thành Vân Cảnh, nắm quyền điều động đại quân, năm mươi ngàn thiết kỵ của Nỗ Hạo cũng quy về cho hắn điều động. Từ đầu đến cuối, tin tức này của ta chỉ nói với ......" Hàn Diệp chắp tay sau lưng, đôi mắt đen sáng như sao "Một mình Tiên Vu Hoán."

"Nếu không phải ta lấy mạng mình làm mồi nhử, e rằng không thể động đến tâm trí của hắn." trong sân vang lên một tiếng thở dài trầm thấp.

Thị vệ phía sau Hàn Diệp sững sờ, còn chưa kịp nghe rõ thì Hàn Diệp đã bước vào thư phòng.

Vừa vào đêm, Nỗ Hạo bước ra khỏi phủ soái. Ngoài cửa phủ, tướng sĩ báo tin cho hắn trên yến tiệc đang lo lắng chờ đợi, thấy hắn đi ra liền vội vàng nghênh đón "Tướng quân, nguyên soái có giao cho người vị trí tiên phong bắt Thái tử không?"

Nỗ Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, cố ý cao giọng "Nguyên soái giao trọng trách này cho Xích tướng quân, nếu Nguyên soái đã phân phó, ta chỉ có thể nghe theo."

Các tướng sĩ rời phủ cùng hắn nghe thấy lời này, xôn xao an ủi vài câu rồi tản đi.

Nỗ Hạo vẫy tay với tướng sĩ đó, sau khi hai người lên xe ngựa mới thấp giọng hỏi "Hàn Diệp thật sự có ý định đóng doanh ở núi Vân Cảnh?"

"Vâng, tướng quân." tướng sĩ đó tỏ vẻ kiên định, nói một cách chắc chắn "Thuộc hạ đã nghe Thái tử ra lệnh cho các thị vệ xung quanh dựng lều lớn trên núi Vân Cảnh."

"Hàn Diệp ngược lại vô cùng thông minh, biết một trăm hai mươi ngàn đại quân ta công thành, sớm đã chuẩn bị sẵn đường thoát thân."

"Ý của tướng quân là?"

"Con đường mòn Tây Sơn dẫn thẳng đến phía Nam, hắn đóng trại ở đây, còn không phải có ý định tẩu thoát trước khi thành bị phá."

"Thái tử ở trong thành, có thể rút lui bất cứ lúc nào, tại sao phải lên núi Vân Cảnh?" một tia giảo hoạt thoáng qua trong mắt tướng sĩ, hắn giả như không biết gì mà hỏi.

"Phó tướng thủ Nghiệp thành là người của Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên, hai nhà Hàn Đế có thâm thù đại hận, thật kỳ lạ khi Thái tử lại rời thành sớm như vậy. Lúc ta còn ở vương thành có nghe nói Thái tử Đại Tĩnh đó rất thanh cao, một hoàng thất có danh tiếng cực cao như hắn không thể chịu đựng được nhất chính là người trong thiên hạ nói hắn lâm trận bỏ trốn, dựng quân doanh trên núi Vân Cảnh, tiến lui đều có đường, hừ, hắn ngược lại tính rất hay! Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn nhất định sẽ không phát hiện ra hành tung của bản thân đã bị bổn tướng quân phát hiện."

"Vẫn là tướng quân sáng suốt, thường ngày bảo ta chú ý động tĩnh ngoài thành, nếu không sẽ không có cơ hội như vậy."



"Là ngươi hữu dụng, để tâm đến lời bổn tướng quân nói. Một khi bắt sống được Thái tử Đại Tĩnh, bổn tướng quân nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi." vẻ hưng phấn trên mặt Nỗ Hạo không thể kiềm chế, nở một nụ cười tự mãn. Nếu có thể bắt sống Hàn Diệp về vương thành, nhất định sẽ chấn động triều đình dân chúng, đến lúc đó Đức vương có quyền thế, Tiên Vu Hoán và Liên Lan Thanh làm gì còn chỗ đứng trong quân đội Bắc Tần, đó sẽ là thiên hạ của Nỗ Hạo hắn!

"Nhưng mà tướng quân, quyền điều năm mươi ngàn nhân mã của chúng ta nằm trong tay Tiên nguyên soái ......"

"Không sao." Nỗ Hạo xua tay "Đợi tới canh một, ngươi dẫn ba ngàn thân binh của ta rời thành, thẳng đến núi Vân Cảnh, nói với người thủ thành ra ngoài luyện binh là được. Ba ngàn nhân mã, đủ để bắt một Thái tử Đại Tĩnh rồi."

"Vâng, tướng quân."

Ngoài xe ngựa, phu xe dáng vẻ thật thà lương thiện, đang chăm chú vung roi, không nghe thấy mọi thứ trong xe.

Xe ngựa chậm rãi đi vào phủ đệ của Nỗ Hạo, một lúc sau, phu xe không ai để ý kia từ cửa sau đi ra, lẩn vào trong đám người đi về phía phủ soái.

"Ngô Chân, Hàn Diệp thật sự đã dựng lều lớn trên núi Vân Cảnh?" Tiên Vu Hoán đứng trước bàn cát trong thư phòng phủ soái, một tia ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt lão luyện.

"Đúng vậy, Nguyên soái. Nỗ Hạo giao ba ngàn thân binh cho thị vệ thân cận, thuộc hạ cảm thấy tin tức này hẳn là thật." phu xe Ngô Chân bước ra từ phủ của Nỗ Hạo trầm giọng đáp, ánh mắt trấn tĩnh, nào còn dáng vẻ thật thà lương thiện vừa rồi.

Tiên Vu Hoán gật đầu, ánh mắt đảo qua núi Vân Cảnh trên bàn cát "Hàn Diệp ở trên núi Vân Cảnh, nhưng nhất định không phải vì trốn khỏi Nghiệp thành."

"Ý của Nguyên soái là ...?"

"Danh tiếng của Hàn Diệp khi năm đó theo Thi Nguyên Lãng trấn thủ thành Quân Hiến còn đó, hàng chục trận chiến lớn nhỏ một năm qua, có trận nào không cực kỳ nguy hiểm, ngươi có từng thấy hắn lâm trận bỏ trốn lần nào không? Tên ngu ngốc Nỗ Hạo này, nghĩ Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên thật sự đã dạy ra một phế vật sao! Với thủ đoạn của Hàn Diệp, nếu không phải hắn cố ý, Nỗ Hạo sao có thể trùng hợp mà biết được hành tung của hắn." ánh mắt Tiên Vu Hoán sáng lên "E rằng lều lớn trên núi Vân Cảnh là do Hàn Diệp dựng lên để dẫn dụ binh lực của Nỗ Hạo."

"Ý Nguyên soái là có mai phục trên núi Vân Cảnh?"

Tiên Vu Hoán gật đầu "Người phương Nam thường dùng những thủ đoạn này, hắn nhất định biết Nỗ Hạo là người của Đức vương, có dị tâm với bổn soái, lại tham công hiếu thắng, mới cố tình tung tin để dụ hắn mắc câu."

"Nguyên soái, thủ hạ của Nỗ Hạo cũng chỉ có ba ngàn người. Dù Hàn Diệp gϊếŧ hết cũng không ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta, Hàn Diệp bày ra cục diện này để làm gì?"

"Một Nỗ Hạo không loạn được đại cục, nhưng nếu tất cả tướng lĩnh dưới trướng bổn soái đều phái thân binh đến núi Vân Cảnh, ai nấy đều chỉ muốn bắt Thái tử Đại Tĩnh trên núi Vân Cảnh để tranh công, thì trận này của bổn soái có cần đánh nữa không? Ngươi đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Hàn Diệp với chiến cục ở Tây Bắc rồi."

Tiên Vu Hoán xoay người nhìn về phía núi Vân Cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt u ám không rõ "Sống chết của Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp quan trọng hơn thành trì ở đối diện chúng ta."

Hắn quay đầu về phía Ngô Chân, chắp tay sau lưng "Hàn Diệp muốn dùng thân mình làm mồi nhử gây loạn ba quân chúng ta, bổn soái sẽ để hắn không bao giờ trở về được Nghiệp thành. Người đâu!" Tiên Vu Hoán cao giọng gọi ra ngoài.

Phó tướng Đạt Xích thân cận của hắn bước vào thư phòng nghe lệnh.

"Đạt Xích, lát nữa ngươi dẫn quân theo ba ngàn thân binh của Nỗ Hạo rời thành, nhớ kỹ đừng để bọn họ phát hiện."

"Nguyên soái, mạt tướng lần này đi ......?"

"Hàn Diệp ở trên núi Vân Cảnh, đợi ba ngàn thân binh của Nỗ Hao bị tiêu diệt, nhân lúc hai bên buông lỏng, ngươi ra tay lần nữa, nếu Nỗ Hạo muốn nuốt công, bổn soái sẽ khiến hắn mất cả chì lẫn chài, mất vợ lại mất binh." hắn nhìn Đạt Xích, trầm giọng nói "Đạt Xích, ngươi nghe kỹ, sáng sớm bổn soái sẽ tấn công thành, sau khi ngươi dẫn quân rời thành, dù ai thắng ai thua trong trận Vân Cảnh và Nghiệp thành, ngươi đều không thể xuống núi, nhiệm vụ của ngươi là bắt sống Hàn Diệp! Chỉ cần Hàn Diệp rơi vào tay bổn soái, bổn soái sẽ thắng trận này, bổn soái giao cho ngươi ba mươi ngàn thiết quân, chỉ cần ngươi đưa về một Thái tử Đại Tĩnh!"

Giọng của Tiên Vu Hoán vang vọng trong thư phòng hồi lâu, rồi tan dần theo ánh trăng.

Dùng ba mươi ngàn thiết quân chỉ để bắt một người, trong lịch sử chiến tranh hàng trăm năm trên Vân Hạ, e rằng chưa từng có tiền lệ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Hoàng Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook