Chương 190
Tịnh Linh
05/12/2021
Mùa xuân năm Gia Ninh thứ mười tám, trận chiến Tây Bắc của quân Đông Khiên Bắc Tần xâm lược quốc thổ cuối cùng đã kết thúc.
Sau trận chiến thành Vân Cảnh, thiết kỵ Bắc Tần đã thiệt hại không ít, trong vòng ba năm không còn sức để chiến đấu, cùng lúc đó, Đông quân do Thi Tranh Ngôn thống lĩnh đuổi Đông Khiên ra khỏi quốc thổ Đại Tĩnh, lập nên chiến công ở biên giới phía Đông.
Nhưng đối với Đại Tĩnh, đây là một chiến thắng bi thảm. Hai trăm ngàn tướng sĩ và tám mươi ngàn dân chúng đã chết trong trận chiến này, hàng chục thành trì chìm trong chiến hỏa, sau vài năm mới có thể khôi phục. Nguyên soái Thi Nguyên Lãng trấn thủ biên cương hai mươi năm tử trận khi bảo vệ thành Quân Hiến, Đại công chúa An Ninh tử trận khi thủ thành Thanh Nam, Thái tử Hàn Diệp tử trận khi đoạt thành Vân Cảnh.
Đây là trận đại chiến mà Đại Tĩnh khiến lục địa Vân Hạ chấn động, cũng là trận chiến bi thảm nhất kể từ khi Đại Tĩnh lập quốc.
Binh đao chiến loạn, dù thắng hay thua, trận chiến này, trong ba nước không có kẻ thắng cuộc.
Sau trận chiến thành Vân Cảnh, Bắc Tần Đông Khiên gửi tới thư hàng, bằng lòng cắt thành trì để dập tắt chiến hỏa. Cuối xuân, ba nước nghị hòa tại thành Quân Hiến Đại Tĩnh, Thi Tranh Ngôn được lệnh nhận thư hàng hai nước, với thắng lợi của trận chiến này, biên giới của ba nước đã được phân chia lần nữa.
Lúc này, Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh danh chấn Vân Hạ với trận chiến Tây Bắc đã quay về Trung Nguyên.
Tin tức chiến tranh kết thúc và trữ quân tử trận cùng lúc được gửi về đế đô, kể từ ngày đó, cả vương triều dường như chìm vào trầm mặc vô tận.
Người kế thừa vương triều Đại Tĩnh không còn nữa, với uy danh của Thái tử Hàn Diệp trong lòng dân chúng và tình trạng tử tự điêu linh của hoàng thất, nỗi lo tiềm ẩn của hiện thực này có thể sánh với suy yếu của hai nước, sụp đổ của giang sơn.
Mưa to như trút nước suốt ba tháng, bao trùm toàn bộ đế đô.
Thắng lợi lớn nhất kể từ khi lập vương triều Đại Tĩnh và tang lễ của trữ quân đều trải qua trong cơn mưa dường như vô tận này.
Ngoài dự đoán của mọi người, tang lễ của trữ quân lại do Tề vương đức cao vọng trọng nhất trong tông thất chủ trì, lại thiếu đi hai người đáng lẽ nên có mặt nhất.
Thiên tử vua Gia Ninh, Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên.
Tĩnh An Hầu quân từ ngày khải hoàn trở về đã lấy lý do bệnh cũ trên chiến trường tái phát, tịnh dưỡng trong Hầu phủ, không vào triều, không bái phỏng, không tiếp khách, không rời phủ, tang lễ của Thái tử cũng vậy.
Về phần Thiên tử, ngày tin tức Thái tử tử trận được đưa đến, Thiên tử đau buồn quá độ ngất đi trong hậu cung, Thái y viện bận rộn suốt ba ngày mới cứu được vua Gia Ninh. Từ ngày đó, Thiên tử bệnh liệt giường trong điện Càn Thanh, cả buổi thượng triều ba ngày một lần cũng do Hữu tướng chủ trì.
Thiên tử bệnh nặng, trữ quân tử trận, trong hoàng thất chỉ còn một Thập tam hoàng tử Hàn Vân vừa tròn ba tuổi không có ngoại thích chống đỡ, đối với những ngoại thích cao quý đang nắm quyền mà nói, công lao phò tá lúc này quả là cơ hội hiếm có, nhưng triều đình Đại Tĩnh vốn nên gió giục mây vần lại bình yên an tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.
Không gì khác, trước khi vào Tây Bắc, Đế Tử Nguyên đã được văn nhân ca tụng, sau trận chiến Tây Bắc, quân Đế gia cứu nước cứu dân càng được ba quân ủng hộ, hiện giờ văn võ cả triều nhắc tới Tĩnh An Hầu không so đo hiềm khích trước kia, phái binh nghênh địch đều hết lời ca ngợi kính phục. Nếu không có Thái tử Hàn Diệp anh dũng bảo vệ quốc gia, e là thanh thế của Đế gia sớm đã vượt qua hoàng thất.
Hơn nữa, sau trận chiến Tây Bắc, tướng sĩ trấn thủ biên cương đã tử trận hơn hai trăm ngàn người, không ít thành trì ở biên cương thiếu binh phòng thủ, hai trăm ngàn đại quân Đế gia ngoài một trăm ngàn trở về phòng thủ Tấn Nam, một trăm ngàn còn lại vẫn ở các thành trì Tây Bắc. Đế Tử Nguyên đã hạ quân lệnh này ở thành Quân Hiến trước khi về triều, động thái này đồng nghĩa với việc nắm giữ binh quyền của các thành trì Tây Bắc Đại Tĩnh trong tay, lúc tin tức truyền về đế đô, vua Gia Ninh đã bệnh liệt giường, cả triều đình náo động, lại không có ai dám động đến uy thế của Tĩnh An Hầu trong chuyện này, huống chi Thiên tử từ đầu đến cuối cũng chưa chỉ trích chuyện này nửa câu, thậm chí trong lúc đang dưỡng bệnh còn hạ một đạo thánh chỉ duy nhất.
Tĩnh An Hầu quân trung thành bảo vệ quốc gia, có công với xã tắc, thưởng vạn hộ lương thực, vạn lượng hoàng kim, có thể thấy hoàng tộc không cần quỳ.
Đế gia đã là nhất đẳng hầu tước, quyền vị không còn gì để phong, chỉ dụ cuối cùng này càng khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Trong lịch sử thành lập vương triều Đại Tĩnh, có được quang vinh đặc biệt như vậy chỉ có hai người. Đế Thịnh Thiên đã cùng Thái tổ thành lập Đại Tĩnh hai mươi năm trước, Đế Tử Nguyên trấn thủ biên cương, đánh lui Bắc Tần hai mươi năm sau.
Đế chế Vân Hạ có thứ bậc nghiêm ngặt, quân thần khác biệt, có thể thấy hoàng tộc không quỳ, rõ là muốn nói với chúng thần, đối với hoàng thất Hàn gia, Tĩnh An Hầu quân đã không còn là triều thần bình thường.
Độc chiếm Tấn Nam, nắm giữ binh quyền Tây Bắc, được văn thần võ tướng kính phục, dù Đế gia hiện tại không còn cần vua Gia Ninh thừa nhận, nhưng thánh chỉ này của Thiên tử vẫn đẩy thanh thế của Đế gia lên đỉnh cao.
Trong tình cảnh uy thế hoàng thất không bằng Đế gia như mặt trời ban trưa, tuy Đế Tử Nguyên nói dưỡng bệnh trong phủ, nhưng nếu nàng không có hành động khác thường, sẽ không ai dám vượt qua Đế gia vọng ngôn về ngôi vị Thái tử.
Huống chi, e là bất cứ ai cũng biết Thái tử đối với Tĩnh An Hầu quân mà nói, không chỉ đơn giản là trữ quân.
Năm đó cả thiên hạ nhìn quốc hôn của hai nhà, Thái tử cố chấp giữ trống ngôi vị chủ nhân Đông cung mười năm, Tĩnh An Hầu quân lúc còn là Nhậm An Lạc kiêu ngạo cầu thân, kề vai tác chiến ở trận chiến Tây Bắc, dây dưa những năm qua, chỉ cần nhìn vào ba tháng đóng cửa không rời phủ của Tĩnh An Hầu quân, đã có thể hiểu được tầm quan trọng của Thái tử đối với Tĩnh An Hầu quân.
Vì kiêng dè Thiên tử và Tĩnh An Hầu quân, Thái tử Hàn Diệp tử trận trong trận chiến thành Vân Cảnh gần như trở thành điều cấm kỵ mà cả triều không thể nhắc tới.
Lại qua nửa tháng, mưa to dần ngừng, hạ chí, đế đô chỉ còn những cơn mưa nhỏ rả rích, tiết trời cũng ấm dần lên.
Tĩnh An Hầu phủ.
Uyển Cầm vừa tiễn đi một đám đại thần đến bái phỏng, tình cờ thấy Ôn Sóc đang cưỡi ngựa tới. Nàng nhìn thiếu niên mày kiếm sáng ngời cách đó không xa, vẻ mặt có chút phức tạp.
Dưới chân Thiên tử, hoàng thành trọng địa, cả hầu tước bình thường cũng không dám cưỡi ngựa. Sau khi từ Tây Bắc trở về, Ôn Sóc tài năng lộ rõ, với khí thế mạnh mẽ, không chút kiêng kị thu phục hết thuộc thần Đông cung về dưới trướng. Thiếu niên hào hoa phong nhã vốn chỉ biết cưỡi ngựa làm thơ dưới sự che chở của Thái tử hai năm trước, không còn thấy được nữa.
Tuấn mã rít một tiếng dài, Ôn Sóc ném roi ngựa cho thị vệ ở cửa, mang theo một hộp bánh ngọt đi về phía Uyển Cầm.
"Đây, Chiết Vân cao ở lầu Tụ Hiền, vừa mới ra lò, Uyển Cầm, mau thử đi." Ôn Sóc đưa hộp bánh ngọt tới trước mặt Uyển Cầm, mở nắp dâng bảo bối.
Uyển Cầm liếc nhìn thị vệ Hầu phủ đang nhịn cười, mặt đỏ bừng, xoay người đi vào trong phủ "La hét trước cổng lớn còn ra thể thống gì, vào đi."
Cả hai ồn ào suốt quãng đường, sau khi vào viện Hầu phủ. Uyển Cầm nhìn Ôn Sóc thiếu suy nghĩ, thấp giọng nói "Ôn Sóc, hiện tại huynh đang nắm giữ các thuộc thần Đông cung, cả ngày chạy tới Hầu phủ, Bệ hạ ......"
Quả nhiên, lại là những chuyện này, Ôn Sóc cau mày, nụ cười trên mặt nhạt đi "Những người này là Điện hạ giao cho ta, liên quan gì đến ông ta." hắn thay đổi đề tài, đi về phía thư phòng trong viện "Hai ngày nay tỷ tỷ thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ, hôm qua công tử tới đây nói chuyện với tiểu thư một hồi, tiểu thư tỉnh nhiều hơn một canh giờ."
Ba tháng trước, Đế Tử Nguyên từ Tây Bắc về kinh, thân thể bị thương, trong một tháng đầu gần như không có lúc tỉnh lại. Vết thương cũ của Tĩnh An Hầu tái phát, tịnh dưỡng trong phủ, thật ra đó là sự thật, chỉ là trong triều không ai tin.
Cửa thư phòng vừa mở một nửa, Ôn Sóc dừng ở cửa, dường như sợ đánh thức những người trong phòng, không dám tiến thêm bước nữa.
"Huynh gọi tiểu thư dậy trước, ta mang thuốc cho tiểu thư đến." Uyển Cầm nhìn hắn một cái, thở dài quay người đi.
Bước chân của Uyển Cầm biến mất ở góc hành lang, Ôn Sóc nhìn vào trong phòng với ánh mắt đau đớn khôn tả.
Người mặc tấn y đang chìm trong giấc ngủ trên giường dưới cửa sổ, dáng vẻ an bình.
Chỉ có mái tóc đen dài đến thắt lưng, từ dưới vai, đã bạc trắng.
Ánh mắt Ôn Sóc lướt qua đuôi tóc bạc trắng của Đế Tử Nguyên, hít một hơi, kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, dời đi đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Sóc sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ba tháng trước.
Trời đất hóa một màu, gió tuyết phủ Vân Cảnh, Đế Tử Nguyên một mình ở trên đỉnh núi Vân Cảnh với vết thương lòng.
Sau đó, hắn không yên tâm lên núi tìm nàng, khi gặp lại nàng, chưa quá ba ngày, tóc từ vai nàng đã bạc trắng.
Đôi con ngươi đen đó lãnh đạm lạnh lùng, như thể tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian, không thể làm nàng tổn thương hơn nữa.
Nhìn thoáng qua, Ôn Sóc hiểu rõ, Nhậm An Lạc tùy ý phóng khoáng năm đó, Đế Tử Nguyên sôi sục nhiệt huyết trên chiến trường, đều đã không còn.
Từ bây giờ, chỉ còn lại Tĩnh An Hầu quân gánh vác Đế gia và thiên hạ, bảo vệ lời phó thác của An Ninh và Thái tử đã ra đi.
Nếu đời này của Ôn Sóc có chuyện gì muốn dốc hết sức cứu vãn và bù đắp, chính là trên núi Vân Cảnh ngày đó, nếu người nhảy xuống vách núi là hắn, không phải Thái tử thì tốt rồi.
Tỷ tỷ của hắn và Thái tử, nỗ lực nửa đời, không nên có kết cục thế này.
"Đến từ khi nào? Sao lại không vào?"
Trong phòng vang lên giọng nói lười biếng, Ôn Sóc ngẩng đầu, thấy Đế Tử Nguyên đã tỉnh lại từ lúc nào, chiếc chăn mỏng trên người đã rơi xuống đất. Hắn che giấu cảm xúc trong mắt, nở nụ cười đi về phía trước "Vừa đến, tỷ, tỷ tỉnh rồi!"
Ôn Sóc nhặt tấm chăn mỏng đắp lên đầu gối của Đế Tử Nguyên, ngồi bên cạnh nàng.
Đế Tử Nguyên đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ "Cơn mưa này chưa từng dứt, cũng không thấy có ngày tạm dừng." nàng cảm khái một câu, nhìn hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên nói "Đông cung hiện giờ thế nào?"
Ôn Sóc giật mình, đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nhắc tới Đông cung kể từ khi về kinh. Hắn thu lại nét mặt, lộ ra vẻ nghiêm nghị "Mười hai thuộc thần Đông cung, hai vị Thượng thư, ba vị Thị lang, bảy Hầu tước thế tử đều về dưới trướng của đệ."
Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn Ôn Sóc, trong mắt có chút kinh ngạc "Hửm? Tại sao?"
Mười hai thuộc thần Đông cung là lực lượng trung kiên mà Hàn Diệp tích lũy mười năm, có thể coi như thế lực của một nửa triều đình. Bọn họ trung thành với Thái tử còn có thể hiểu, nhưng Ôn Sóc đã mất đi sự che chở của Hàn Diệp, có lý do gì đáng để bọn họ đi theo?
Ôn Sóc trầm mặc một lúc, mới nói "Đế gia, Đế Tẫn Ngôn."
Nhẹ nhàng năm chữ, Đế Tử Nguyên ngẩn người, bất giác nhíu mày, nhưng sau đó từ từ giãn ra.
Chuyện Tẫn Ngôn còn sống liên can quá rộng, nàng vẫn còn chưa chiếu cáo thân phận của Ôn Sóc với thiên hạ. Thuộc thần Đông cung biết được, chỉ có một khả năng duy nhất ------ là an bài của Hàn Diệp.
Đông cung đã vong, Thiên tử suy yếu, Đế gia quật khởi, những người đã từng trung thành với Thái tử sẽ không đầu quân dưới trướng Đế gia, nhưng Ôn Sóc với danh nghĩa là đích tử Đế gia do Thái tử một tay nuôi dạy trưởng thành sẽ là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ.
Hàn Diệp chưa từng nghĩ đến chuyện vĩnh viễn che giấu thân phận của Ôn Sóc, thậm chí sớm đã an bài xong những chuyện này.
"Nói với bọn họ, sau khi ổn định triều cục, tự ta sẽ cho bọn họ một câu trả lời." Đế Tử Nguyên gật đầu, phân phó cho Ôn Sóc.
Ôn Sóc gật đầu, do dự một chút mới nói "Tỷ, ta nghe Cát Lợi nói, Triệu Phúc trong cung đến mời tỷ mấy lần, tỷ chưa từng gặp lần nào ......"
Triệu Phúc là đại tổng quản nội cung, hắn tới mời, dĩ nhiên là vua Gia Ninh triệu kiến. Từ khi Đế Tử Nguyên về kinh, vẫn chưa vào cung diện thánh.
Nhưng một quân một thần, dù không muốn, họ vẫn sẽ có ngày gặp nhau.
"Hắn là tông sư, tay chân nhanh nhẹn, chạy mấy lần thì đã sao? Còn làm hắn mệt được à." Đế Tử Nguyên ung dung trả lời, thoáng nhìn ánh mắt lo lắng của Ôn Sóc. Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cơn mưa nhỏ tạnh dần, cuối trời sau cơn mưa hiện ra cầu vồng.
"Tẫn Ngôn, không cần lo lắng, ta không gặp vua Gia Ninh, không phải vì Hàn Diệp ...... chẳng qua chỉ là chưa đến lúc."
Giọng lạnh lùng của Đế Tử Nguyên dường như đã thăng trầm qua nhiều năm tháng, giống như bảo đao mài giũa rời vỏ, nhuốm đầy vết hằn thâm sâu sắc bén.
"Vua Gia Ninh đã làm nhiều như vậy vì An Ninh, Hàn Diệp và ta, ta không trịnh trọng hoàn trả tất cả, làm sao xứng với thịnh yến đáng nhớ cả đời mà ông ta đã để lại cho chúng ta mười năm qua?"
Sau trận chiến thành Vân Cảnh, thiết kỵ Bắc Tần đã thiệt hại không ít, trong vòng ba năm không còn sức để chiến đấu, cùng lúc đó, Đông quân do Thi Tranh Ngôn thống lĩnh đuổi Đông Khiên ra khỏi quốc thổ Đại Tĩnh, lập nên chiến công ở biên giới phía Đông.
Nhưng đối với Đại Tĩnh, đây là một chiến thắng bi thảm. Hai trăm ngàn tướng sĩ và tám mươi ngàn dân chúng đã chết trong trận chiến này, hàng chục thành trì chìm trong chiến hỏa, sau vài năm mới có thể khôi phục. Nguyên soái Thi Nguyên Lãng trấn thủ biên cương hai mươi năm tử trận khi bảo vệ thành Quân Hiến, Đại công chúa An Ninh tử trận khi thủ thành Thanh Nam, Thái tử Hàn Diệp tử trận khi đoạt thành Vân Cảnh.
Đây là trận đại chiến mà Đại Tĩnh khiến lục địa Vân Hạ chấn động, cũng là trận chiến bi thảm nhất kể từ khi Đại Tĩnh lập quốc.
Binh đao chiến loạn, dù thắng hay thua, trận chiến này, trong ba nước không có kẻ thắng cuộc.
Sau trận chiến thành Vân Cảnh, Bắc Tần Đông Khiên gửi tới thư hàng, bằng lòng cắt thành trì để dập tắt chiến hỏa. Cuối xuân, ba nước nghị hòa tại thành Quân Hiến Đại Tĩnh, Thi Tranh Ngôn được lệnh nhận thư hàng hai nước, với thắng lợi của trận chiến này, biên giới của ba nước đã được phân chia lần nữa.
Lúc này, Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh danh chấn Vân Hạ với trận chiến Tây Bắc đã quay về Trung Nguyên.
Tin tức chiến tranh kết thúc và trữ quân tử trận cùng lúc được gửi về đế đô, kể từ ngày đó, cả vương triều dường như chìm vào trầm mặc vô tận.
Người kế thừa vương triều Đại Tĩnh không còn nữa, với uy danh của Thái tử Hàn Diệp trong lòng dân chúng và tình trạng tử tự điêu linh của hoàng thất, nỗi lo tiềm ẩn của hiện thực này có thể sánh với suy yếu của hai nước, sụp đổ của giang sơn.
Mưa to như trút nước suốt ba tháng, bao trùm toàn bộ đế đô.
Thắng lợi lớn nhất kể từ khi lập vương triều Đại Tĩnh và tang lễ của trữ quân đều trải qua trong cơn mưa dường như vô tận này.
Ngoài dự đoán của mọi người, tang lễ của trữ quân lại do Tề vương đức cao vọng trọng nhất trong tông thất chủ trì, lại thiếu đi hai người đáng lẽ nên có mặt nhất.
Thiên tử vua Gia Ninh, Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên.
Tĩnh An Hầu quân từ ngày khải hoàn trở về đã lấy lý do bệnh cũ trên chiến trường tái phát, tịnh dưỡng trong Hầu phủ, không vào triều, không bái phỏng, không tiếp khách, không rời phủ, tang lễ của Thái tử cũng vậy.
Về phần Thiên tử, ngày tin tức Thái tử tử trận được đưa đến, Thiên tử đau buồn quá độ ngất đi trong hậu cung, Thái y viện bận rộn suốt ba ngày mới cứu được vua Gia Ninh. Từ ngày đó, Thiên tử bệnh liệt giường trong điện Càn Thanh, cả buổi thượng triều ba ngày một lần cũng do Hữu tướng chủ trì.
Thiên tử bệnh nặng, trữ quân tử trận, trong hoàng thất chỉ còn một Thập tam hoàng tử Hàn Vân vừa tròn ba tuổi không có ngoại thích chống đỡ, đối với những ngoại thích cao quý đang nắm quyền mà nói, công lao phò tá lúc này quả là cơ hội hiếm có, nhưng triều đình Đại Tĩnh vốn nên gió giục mây vần lại bình yên an tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.
Không gì khác, trước khi vào Tây Bắc, Đế Tử Nguyên đã được văn nhân ca tụng, sau trận chiến Tây Bắc, quân Đế gia cứu nước cứu dân càng được ba quân ủng hộ, hiện giờ văn võ cả triều nhắc tới Tĩnh An Hầu không so đo hiềm khích trước kia, phái binh nghênh địch đều hết lời ca ngợi kính phục. Nếu không có Thái tử Hàn Diệp anh dũng bảo vệ quốc gia, e là thanh thế của Đế gia sớm đã vượt qua hoàng thất.
Hơn nữa, sau trận chiến Tây Bắc, tướng sĩ trấn thủ biên cương đã tử trận hơn hai trăm ngàn người, không ít thành trì ở biên cương thiếu binh phòng thủ, hai trăm ngàn đại quân Đế gia ngoài một trăm ngàn trở về phòng thủ Tấn Nam, một trăm ngàn còn lại vẫn ở các thành trì Tây Bắc. Đế Tử Nguyên đã hạ quân lệnh này ở thành Quân Hiến trước khi về triều, động thái này đồng nghĩa với việc nắm giữ binh quyền của các thành trì Tây Bắc Đại Tĩnh trong tay, lúc tin tức truyền về đế đô, vua Gia Ninh đã bệnh liệt giường, cả triều đình náo động, lại không có ai dám động đến uy thế của Tĩnh An Hầu trong chuyện này, huống chi Thiên tử từ đầu đến cuối cũng chưa chỉ trích chuyện này nửa câu, thậm chí trong lúc đang dưỡng bệnh còn hạ một đạo thánh chỉ duy nhất.
Tĩnh An Hầu quân trung thành bảo vệ quốc gia, có công với xã tắc, thưởng vạn hộ lương thực, vạn lượng hoàng kim, có thể thấy hoàng tộc không cần quỳ.
Đế gia đã là nhất đẳng hầu tước, quyền vị không còn gì để phong, chỉ dụ cuối cùng này càng khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Trong lịch sử thành lập vương triều Đại Tĩnh, có được quang vinh đặc biệt như vậy chỉ có hai người. Đế Thịnh Thiên đã cùng Thái tổ thành lập Đại Tĩnh hai mươi năm trước, Đế Tử Nguyên trấn thủ biên cương, đánh lui Bắc Tần hai mươi năm sau.
Đế chế Vân Hạ có thứ bậc nghiêm ngặt, quân thần khác biệt, có thể thấy hoàng tộc không quỳ, rõ là muốn nói với chúng thần, đối với hoàng thất Hàn gia, Tĩnh An Hầu quân đã không còn là triều thần bình thường.
Độc chiếm Tấn Nam, nắm giữ binh quyền Tây Bắc, được văn thần võ tướng kính phục, dù Đế gia hiện tại không còn cần vua Gia Ninh thừa nhận, nhưng thánh chỉ này của Thiên tử vẫn đẩy thanh thế của Đế gia lên đỉnh cao.
Trong tình cảnh uy thế hoàng thất không bằng Đế gia như mặt trời ban trưa, tuy Đế Tử Nguyên nói dưỡng bệnh trong phủ, nhưng nếu nàng không có hành động khác thường, sẽ không ai dám vượt qua Đế gia vọng ngôn về ngôi vị Thái tử.
Huống chi, e là bất cứ ai cũng biết Thái tử đối với Tĩnh An Hầu quân mà nói, không chỉ đơn giản là trữ quân.
Năm đó cả thiên hạ nhìn quốc hôn của hai nhà, Thái tử cố chấp giữ trống ngôi vị chủ nhân Đông cung mười năm, Tĩnh An Hầu quân lúc còn là Nhậm An Lạc kiêu ngạo cầu thân, kề vai tác chiến ở trận chiến Tây Bắc, dây dưa những năm qua, chỉ cần nhìn vào ba tháng đóng cửa không rời phủ của Tĩnh An Hầu quân, đã có thể hiểu được tầm quan trọng của Thái tử đối với Tĩnh An Hầu quân.
Vì kiêng dè Thiên tử và Tĩnh An Hầu quân, Thái tử Hàn Diệp tử trận trong trận chiến thành Vân Cảnh gần như trở thành điều cấm kỵ mà cả triều không thể nhắc tới.
Lại qua nửa tháng, mưa to dần ngừng, hạ chí, đế đô chỉ còn những cơn mưa nhỏ rả rích, tiết trời cũng ấm dần lên.
Tĩnh An Hầu phủ.
Uyển Cầm vừa tiễn đi một đám đại thần đến bái phỏng, tình cờ thấy Ôn Sóc đang cưỡi ngựa tới. Nàng nhìn thiếu niên mày kiếm sáng ngời cách đó không xa, vẻ mặt có chút phức tạp.
Dưới chân Thiên tử, hoàng thành trọng địa, cả hầu tước bình thường cũng không dám cưỡi ngựa. Sau khi từ Tây Bắc trở về, Ôn Sóc tài năng lộ rõ, với khí thế mạnh mẽ, không chút kiêng kị thu phục hết thuộc thần Đông cung về dưới trướng. Thiếu niên hào hoa phong nhã vốn chỉ biết cưỡi ngựa làm thơ dưới sự che chở của Thái tử hai năm trước, không còn thấy được nữa.
Tuấn mã rít một tiếng dài, Ôn Sóc ném roi ngựa cho thị vệ ở cửa, mang theo một hộp bánh ngọt đi về phía Uyển Cầm.
"Đây, Chiết Vân cao ở lầu Tụ Hiền, vừa mới ra lò, Uyển Cầm, mau thử đi." Ôn Sóc đưa hộp bánh ngọt tới trước mặt Uyển Cầm, mở nắp dâng bảo bối.
Uyển Cầm liếc nhìn thị vệ Hầu phủ đang nhịn cười, mặt đỏ bừng, xoay người đi vào trong phủ "La hét trước cổng lớn còn ra thể thống gì, vào đi."
Cả hai ồn ào suốt quãng đường, sau khi vào viện Hầu phủ. Uyển Cầm nhìn Ôn Sóc thiếu suy nghĩ, thấp giọng nói "Ôn Sóc, hiện tại huynh đang nắm giữ các thuộc thần Đông cung, cả ngày chạy tới Hầu phủ, Bệ hạ ......"
Quả nhiên, lại là những chuyện này, Ôn Sóc cau mày, nụ cười trên mặt nhạt đi "Những người này là Điện hạ giao cho ta, liên quan gì đến ông ta." hắn thay đổi đề tài, đi về phía thư phòng trong viện "Hai ngày nay tỷ tỷ thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ, hôm qua công tử tới đây nói chuyện với tiểu thư một hồi, tiểu thư tỉnh nhiều hơn một canh giờ."
Ba tháng trước, Đế Tử Nguyên từ Tây Bắc về kinh, thân thể bị thương, trong một tháng đầu gần như không có lúc tỉnh lại. Vết thương cũ của Tĩnh An Hầu tái phát, tịnh dưỡng trong phủ, thật ra đó là sự thật, chỉ là trong triều không ai tin.
Cửa thư phòng vừa mở một nửa, Ôn Sóc dừng ở cửa, dường như sợ đánh thức những người trong phòng, không dám tiến thêm bước nữa.
"Huynh gọi tiểu thư dậy trước, ta mang thuốc cho tiểu thư đến." Uyển Cầm nhìn hắn một cái, thở dài quay người đi.
Bước chân của Uyển Cầm biến mất ở góc hành lang, Ôn Sóc nhìn vào trong phòng với ánh mắt đau đớn khôn tả.
Người mặc tấn y đang chìm trong giấc ngủ trên giường dưới cửa sổ, dáng vẻ an bình.
Chỉ có mái tóc đen dài đến thắt lưng, từ dưới vai, đã bạc trắng.
Ánh mắt Ôn Sóc lướt qua đuôi tóc bạc trắng của Đế Tử Nguyên, hít một hơi, kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, dời đi đôi mắt đỏ hoe.
Ôn Sóc sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ba tháng trước.
Trời đất hóa một màu, gió tuyết phủ Vân Cảnh, Đế Tử Nguyên một mình ở trên đỉnh núi Vân Cảnh với vết thương lòng.
Sau đó, hắn không yên tâm lên núi tìm nàng, khi gặp lại nàng, chưa quá ba ngày, tóc từ vai nàng đã bạc trắng.
Đôi con ngươi đen đó lãnh đạm lạnh lùng, như thể tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian, không thể làm nàng tổn thương hơn nữa.
Nhìn thoáng qua, Ôn Sóc hiểu rõ, Nhậm An Lạc tùy ý phóng khoáng năm đó, Đế Tử Nguyên sôi sục nhiệt huyết trên chiến trường, đều đã không còn.
Từ bây giờ, chỉ còn lại Tĩnh An Hầu quân gánh vác Đế gia và thiên hạ, bảo vệ lời phó thác của An Ninh và Thái tử đã ra đi.
Nếu đời này của Ôn Sóc có chuyện gì muốn dốc hết sức cứu vãn và bù đắp, chính là trên núi Vân Cảnh ngày đó, nếu người nhảy xuống vách núi là hắn, không phải Thái tử thì tốt rồi.
Tỷ tỷ của hắn và Thái tử, nỗ lực nửa đời, không nên có kết cục thế này.
"Đến từ khi nào? Sao lại không vào?"
Trong phòng vang lên giọng nói lười biếng, Ôn Sóc ngẩng đầu, thấy Đế Tử Nguyên đã tỉnh lại từ lúc nào, chiếc chăn mỏng trên người đã rơi xuống đất. Hắn che giấu cảm xúc trong mắt, nở nụ cười đi về phía trước "Vừa đến, tỷ, tỷ tỉnh rồi!"
Ôn Sóc nhặt tấm chăn mỏng đắp lên đầu gối của Đế Tử Nguyên, ngồi bên cạnh nàng.
Đế Tử Nguyên đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ "Cơn mưa này chưa từng dứt, cũng không thấy có ngày tạm dừng." nàng cảm khái một câu, nhìn hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên nói "Đông cung hiện giờ thế nào?"
Ôn Sóc giật mình, đây là lần đầu tiên Đế Tử Nguyên nhắc tới Đông cung kể từ khi về kinh. Hắn thu lại nét mặt, lộ ra vẻ nghiêm nghị "Mười hai thuộc thần Đông cung, hai vị Thượng thư, ba vị Thị lang, bảy Hầu tước thế tử đều về dưới trướng của đệ."
Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn Ôn Sóc, trong mắt có chút kinh ngạc "Hửm? Tại sao?"
Mười hai thuộc thần Đông cung là lực lượng trung kiên mà Hàn Diệp tích lũy mười năm, có thể coi như thế lực của một nửa triều đình. Bọn họ trung thành với Thái tử còn có thể hiểu, nhưng Ôn Sóc đã mất đi sự che chở của Hàn Diệp, có lý do gì đáng để bọn họ đi theo?
Ôn Sóc trầm mặc một lúc, mới nói "Đế gia, Đế Tẫn Ngôn."
Nhẹ nhàng năm chữ, Đế Tử Nguyên ngẩn người, bất giác nhíu mày, nhưng sau đó từ từ giãn ra.
Chuyện Tẫn Ngôn còn sống liên can quá rộng, nàng vẫn còn chưa chiếu cáo thân phận của Ôn Sóc với thiên hạ. Thuộc thần Đông cung biết được, chỉ có một khả năng duy nhất ------ là an bài của Hàn Diệp.
Đông cung đã vong, Thiên tử suy yếu, Đế gia quật khởi, những người đã từng trung thành với Thái tử sẽ không đầu quân dưới trướng Đế gia, nhưng Ôn Sóc với danh nghĩa là đích tử Đế gia do Thái tử một tay nuôi dạy trưởng thành sẽ là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ.
Hàn Diệp chưa từng nghĩ đến chuyện vĩnh viễn che giấu thân phận của Ôn Sóc, thậm chí sớm đã an bài xong những chuyện này.
"Nói với bọn họ, sau khi ổn định triều cục, tự ta sẽ cho bọn họ một câu trả lời." Đế Tử Nguyên gật đầu, phân phó cho Ôn Sóc.
Ôn Sóc gật đầu, do dự một chút mới nói "Tỷ, ta nghe Cát Lợi nói, Triệu Phúc trong cung đến mời tỷ mấy lần, tỷ chưa từng gặp lần nào ......"
Triệu Phúc là đại tổng quản nội cung, hắn tới mời, dĩ nhiên là vua Gia Ninh triệu kiến. Từ khi Đế Tử Nguyên về kinh, vẫn chưa vào cung diện thánh.
Nhưng một quân một thần, dù không muốn, họ vẫn sẽ có ngày gặp nhau.
"Hắn là tông sư, tay chân nhanh nhẹn, chạy mấy lần thì đã sao? Còn làm hắn mệt được à." Đế Tử Nguyên ung dung trả lời, thoáng nhìn ánh mắt lo lắng của Ôn Sóc. Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cơn mưa nhỏ tạnh dần, cuối trời sau cơn mưa hiện ra cầu vồng.
"Tẫn Ngôn, không cần lo lắng, ta không gặp vua Gia Ninh, không phải vì Hàn Diệp ...... chẳng qua chỉ là chưa đến lúc."
Giọng lạnh lùng của Đế Tử Nguyên dường như đã thăng trầm qua nhiều năm tháng, giống như bảo đao mài giũa rời vỏ, nhuốm đầy vết hằn thâm sâu sắc bén.
"Vua Gia Ninh đã làm nhiều như vậy vì An Ninh, Hàn Diệp và ta, ta không trịnh trọng hoàn trả tất cả, làm sao xứng với thịnh yến đáng nhớ cả đời mà ông ta đã để lại cho chúng ta mười năm qua?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.