Chương 227
Tịnh Linh
22/12/2021
Ba ngày trước quốc hôn, đêm khuya, trên đỉnh núi Phù Lăng.
Đế Thịnh Thiên mặc tấn y thuần trắng, ôm cuốn kỳ phổ nghỉ ngơi dưới gốc mai. Một cơn gió thổi qua, nàng mở mắt, ngẩng đầu nhìn người bước tới từ ngoài rừng mai.
Người đến đứng cách nàng mười bước, chắp tay với nàng, xem như nửa hành lễ. Nếu hiện nay Đế Thịnh Thiên đã bước vào hàng ngũ đại tông sư, với thân phận người đến, nửa hành lễ cũng đã đủ.
"Các hạ đã lâu không rời Bắc Tần, hôm nay sao lại có hứng tới đế đô Đại Tĩnh ta du ngoạn?" Đế Thịnh Thiên đứng dậy, ánh mắt ôn hòa mang theo chút hờ hững dò hỏi.
"Đế gia chủ bước vào hàng ngũ đại tông sư, cũng là một chuyện trọng đại. Nếu là bằng hữu cũ, nên đi chuyến này." Tịnh Thiện mặc đạo bào, râu dài bạc trắng, tay cầm phất trần.
Đế Thịnh Thiên nhướng mày, chỉ vào ghế đá trống bên cạnh "Ngồi đi, lần từ biệt ở Thương sơn luận kiếm, chúng ta đã hơn hai mươi năm rồi không gặp."
Hai mươi bốn năm trước, hai nhà Hàn Đế thống nhất Trung Nguyên, lập nên vương triều Đại Tĩnh, hai nước Bắc Tần Đông Khiên cũng rục rịch hành động, Đế Thịnh Thiên và Tịnh Huyền đại sư ở Thái sơn hẹn tông sư các nước đến Thương sơn luận kiếm. Năm đó, Tịnh Huyền đã bước vào hàng ngũ đại tông sư, Đế Thịnh Thiên là tông sư trẻ tuổi nhất Vân Hạ, hai người liên thủ làm kinh sợ cao thủ các nước trên Thương sơn, để Đại Tĩnh an ổn lập quốc.
Tịnh Thiện tiến lên ngồi xuống ghế đá, nhìn kỳ phổ trong tay Đế Thịnh Thiên, cười nói "Đế gia chủ vẫn nghiên cứu cờ nghệ như xưa, chỉ không biết cờ nghệ của người bao năm qua có tiến triển?"
Đế Thịnh Thiên là bậc kỳ tài, nhưng không giỏi đánh cờ đã không phải là bí mật gì trong thế hệ lão tông sư trên Vân Hạ. Năm đó luận kiếm trên Thương sơn, không ít lão tông sư đánh không lại Đế Thịnh Thiên đều thích đánh cờ với nàng để kiếm lại chút ít mặt mũi.
Đế Thịnh Thiên hiếm khi nhíu mày, bất lực lắc đầu "Vẫn như cũ, ta nghiên cứu mấy chục năm, vẫn không mài ra được chút danh tiếng nào. Tuy cờ nghệ của ta không tiến triển, nhưng y thuật của đạo trưởng người lại ngày càng tinh thông, nếu đạo trưởng không tới, về tình về lý, ta cũng nên đến vương thành Bắc Tần một chuyến." Đế Thịnh Thiên nói, tự tay rót một tách trà, đặt trước mặt Tịnh Thiện "Dù là lý do gì, ân đạo trưởng cứu mạng vãn bối trong nhà, Đế Thịnh Thiên vô cùng cảm kích."
Tịnh Thiện giật mình, sau đó có chút cảm thán. Không hổ là nhân vật kiệt xuất vang danh Vân Hạ năm đó, chỉ riêng khí độ bao dung này của Đế Thịnh Thiên đã vượt hàng ngàn người trên thế gian. Mười mấy năm trước, vua Gia Ninh và Tuệ Đức thái hậu diệt cả Đế gia, gϊếŧ tám mươi ngàn thiết kỵ Tấn Nam, Hàn Diệp phận là con là cháu, Đế Thịnh Thiên lại có thể phân biệt đối đãi, vẫn nhớ đến sự yêu thích năm đó với Hàn Diệp, bảo vệ dưới đôi cánh của mình, quả thật hiếm thấy.
Có điều, cũng vì hiểu con người của Đế Thịnh Thiên, Tịnh Thiện mới đến đế đô Đại Tĩnh gặp nàng.
"Ta không đại nghĩa như Đế gia chủ." Tịnh Thiện lắc đầu, trên mặt có chút phiền muộn "Tại sao ta cứu Hàn Diệp, hẳn Đế gia chủ cũng đoán được." hắn thở dài "Bao năm qua tuy cờ nghệ của Đế gia chủ không tiến triển, nhưng lại dạy ra được một Hoàng đế có thể thống nhất Vân Hạ. Bản lĩnh của Đế gia chủ, lão đạo mới thật sự kém cỏi."
Đế Thịnh Thiên nhấp một ngụm trà "Nếu đạo trưởng nói lời này, thì nên biết con bé có mệnh Hoàng đế, cũng có được thành tựu ngày nay, nên không có gì ngăn được con bé dừng bước. Hơn nữa ......" Đế Thịnh Thiên hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng mang theo cứng rắn "Núi Thanh Nam năm đó, nước mất thành vong ba năm trước ...... hai đời đế vương Bắc Tần vẫn phải trả giá cho những việc mà bọn họ đã làm."
Thấy Tịnh Thiện khó xử im lặng, trên mặt có chút hổ thẹn, Đế Thịnh Thiên đặt tách trà lên bàn đá, phát ra tiếng vang thanh thúy "Có điều, cứu cũng đã cứu rồi, dù là lý do gì, hai nhà Hàn Đế ta vẫn nợ người một mạng. Đạo trưởng hôm nay đến, rốt cuộc là muốn gì?"
Thấy Đế Thịnh Thiên hỏi câu này, Tịnh Thiện thở dài nói "Quân chủ hiếu chiến, quả thật hại đến quốc vận, Bắc Tần ta hiếu chiến, cũng xem như đã nếm trải nghiệp báo luân hồi, chỉ muốn dùng sức lực ít ỏi này bảo vệ huyết mạch dòng chính của hoàng thất Bắc Tần ta ......" hắn đứng dậy, khom người hành lễ với Đế Thịnh Thiên "Mong Đế gia chủ nhân đức, thành toàn cho di nguyện của lão đạo."
Ánh mắt bình tĩnh của Đế Thịnh Thiên thoáng qua một tia cảm động, y thuật của Tịnh Thiện thần quỷ khó lường, giỏi nhất Vân Hạ, được xếp vào hàng tông sư, dù Bắc Tần vong quốc, hắn vẫn có thể tiêu dao tự tại, không ai dám gây rắc rối cho hắn. Nhưng hắn lại vì hoàng thất Bắc Tần, bằng lòng bỏ đi tôn nghiêm của nhất đại tông sư mà cầu xin nàng, lòng trung thành của hắn có nhật nguyệt chứng giám.
Từ lúc Tịnh Thiện xuất hiện, Đế Thịnh Thiên đã biết hắn đến đây là vì Hàn Diệp.
Năm đó Hàn Diệp nhảy khỏi núi Vân Cảnh, vốn không còn cơ hội sống sót, là Tịnh Thiện đã đến Vân Cảnh cứu Hàn Diệp một mạng. Chỉ tiếc thương thế quá nặng, dù được cứu sống nhưng không thể nhìn thấy, công lực cũng bị phong ấn trong cơ thể, như thể võ công đã bị phế.
Nhưng Đế Thịnh Thiên là ai, nàng biết Tịnh Thiện có thể giữ được nội lực của Hàn Diệp trong hoàn cảnh như vậy, phong ấn trong cơ thể, dĩ nhiên sẽ có cách phá giải, để Hàn Diệp khôi phục nội lực và nhãn lực. Ba năm trước hắn không làm chỉ vì cái giá phải trả quá lớn và thời điểm không thích hợp mà thôi.
Đế Thịnh Thiên thở dài, đứng dậy đỡ Tịnh Thiện, trầm giọng hỏi "Đạo trưởng đã quyết định rồi?"
"Phải." Tịnh Thiện gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, một lòng muốn tìm cái chết.
"Vậy được, nguyện vọng của đạo trưởng, Thịnh Thiên sẽ hoàn thành cho đạo trưởng."
Tịnh Thiện nhận được lời hứa của Đế Thịnh Thiên, trong mắt hiện lên cảm kích, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.
Sau khi cả hai nói chuyện một lúc, Tịnh Thiện được tiểu sa di trong chùa dẫn vào chùa Phù Lăng nghỉ ngơi.
Tịnh Thiện đi xa, nhưng Đế Thịnh Thiên vẫn ngồi dưới gốc mai.
Xuân đã qua, hoa mai nở rộ ngày Tết đã héo úa, mang thêm chút phiền muộn đìu hiu.
Gió thổi qua, kỳ phổ trước mặt Đế Thịnh Thiên bị cuốn lên, phong thư giấu bên trong bị thổi ra.
Là phong thư do tự tay Đế Tử Nguyên viết gửi đến, chỉ có một câu ngắn gọn trên đó.
------ cô tổ mẫu, con hy vọng hối tiếc của người năm đó, sẽ không lặp lại với chúng con.
Đế Thịnh Thiên đã bảo vệ bên cạnh Đế Tử Nguyên suốt mười năm, đây là lần duy nhất quân chủ mà nàng nuôi dưỡng trưởng thành cầu xin nàng.
"Hối tiếc năm đó ......" Đế Thịnh Thiên thấp giọng thở dài "Tử An, ta có thể làm cho chúng nó, chỉ có như vậy thôi."
Sáng sớm hôm sau, tiểu sa di từ núi Phù Lăng đích thân đến phủ soái Thi gia, nói cố nhân có lời hẹn, mời quý nhân lên núi.
Lúc này, cách quốc hôn ở điện Chiêu Nhân, chỉ còn lại ba ngày.
Khi Hàn Diệp theo tiểu sa đi vào thư phòng của chùa Phù Lăng để gặp Đế Thịnh Thiên, Đế Thịnh Thiên mặc Khúc Cư đỏ tươi, tóc dài buộc cao, đang ngồi bên cửa sổ đánh cờ với một lão đạo trưởng.
Hàn Diệp không nhìn thấy, còn Thi Tranh Ngôn rất ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong thư phòng.
"Đến rồi, ngồi đi." Đế Thịnh Thiên từ xa chào hỏi Hàn Diệp, sau đó nhìn Thi Tranh Ngôn nói "Hàn Diệp ở lại ôn chút chuyện cũ là được, nhóc con Thi gia, ngươi tạm thời làm quen với tiểu đạo sĩ ở bên ngoài, ra ngoài trước đi."
Tuy Thi Tranh Ngôn có chút nghi ngờ, nhưng không dám xen vào lời của Đế Thịnh Thiên, hắn hành lễ rồi ra ngoài. Đệ tử Linh Triệu của Tịnh Thiện đã đợi sẵn ngoài sân, thấy Thi Tranh Ngôn bước ra, cúi người nói vài câu với Thi Tranh Ngôn.
Trong mắt Thi Tranh Ngôn hiện lên sự vui mừng khôn xiết, hắn bắt lấy cổ tay của Linh Triệu "Tiểu sư phụ nói có thật không?"
Linh Triệu gật đầu "Sư phụ ta đến Đại Tĩnh là vì Điện hạ. Ta đã chuẩn bị tất cả dược liệu mà sư phụ cần dùng, nhưng Đế gia chủ nói núi Phù Lăng là ngôi chùa được xem trọng ngoài ngoại ô đế đô, ngày thường có không ít quan lại quý nhân lên chùa lễ Phật, thân phận của ngài ấy không tiện ra lệnh đóng cửa chùa, mong Thi nguyên soái giúp đỡ, mấy ngày này canh giữ núi Phù Lăng, đừng để ai lên núi."
Dùng nội lực chữa trị cho Hàn Diệp cực kỳ nguy hiểm, càng thanh tịnh càng tốt.
Thi Tranh Ngôn liên tục gật đầu "Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ viết thư gửi tới các phủ trong kinh, nói mấy ngày này ta sẽ cầu nguyện cho tổ tiên Thi gia trên núi Phù Lăng, tạm thời đóng cửa chùa, mong quý phụ các phủ mấy ngày này không cần lên núi. Còn về dân chúng trong thành, sau khi tin tức truyền đi ắt sẽ không lên núi nữa."
Thi Tranh Ngôn xoay người rời đi, một đường hăng hái hùng hổ, trên người tràn ngập niềm vui khôn tả, nhưng hắn không phát hiện trong mắt Linh Triệu lại không có niềm vui, chỉ có một nét buồn không thể phát giác.
Trong thư phòng, Đế Thịnh Thiên chỉ đánh cờ với Tịnh Thiện, thậm chí còn không rót một tách trà cho Hàn Diệp, khiến vị khách như hắn lặng lẽ ngồi đó, hoàn toàn không có dáng vẻ được tiếp đón.
Trong thư phòng cũng an tĩnh, chỉ có tiếng đặt cờ xuống bàn cờ, Đế Thịnh Thiên không quay đầu lại, đột ngột hỏi "Đã quyết định rồi?"
Như thể không để ý đến người còn lại trong thư phòng, Hàn Diệp gật đầu với Đế Thịnh Thiên "Vâng."
Đế Thịnh Thiên cao giọng, hiển nhiên có chút không vui "Sẽ không thay đổi?"
"Vâng." Hàn Diệp lại trả lời.
Đế Thịnh Thiên hừ một tiếng, lẩm bẩm một câu "Giống hệt tổ phụ con, đúng là cố chấp cứng đầu."
Lời trách móc hời hợt này truyền vào tai Hàn Diệp. Hắn cười cười, nhìn về phía hai người, vòng qua đề tài này "Theo thế cờ hiện tại, hẳn là Tịnh Thiện đạo trưởng sắp thắng rồi."
Đế Thịnh Thiên khẽ kinh ngạc một tiếng, nhướng mày "Hai mắt con cũng mù rồi, làm sao biết Tịnh Thiện ở đây?"
Đế Thịnh Thiên xưa nay luôn thẳng thắn ngông cuồng, không bao giờ né tránh cấm kỵ, không hề nương tay với Hàn Diệp.
"Ba năm trước được Tịnh Thiện đạo trưởng cứu mới nhặt lại một mạng. Khi con còn dưỡng thương ở nhà trúc, Tịnh Thiện đạo trưởng thường đánh cờ với Mạc Sương, nghe tiếng đặt cờ có thể nhận ra đạo trưởng đến rồi." Hàn Diệp đứng dậy, hành lễ với Tịnh Thiện từ xa, xem như cảm tạ ân cứu mạng của Tịnh Thiện trước mặt trưởng bối trong nhà.
Chỉ là hắn không ngồi xuống, vẫn cúi người hành lễ với Tịnh Thiện, càng sâu hơn một phần nói "Đạo trưởng chưa từng rời khỏi Bắc Tần, lần này đến Đại Tĩnh không biết có phải vì Hàn Diệp mà đến hay không, nếu đạo trưởng muốn Hàn Diệp báo ân cứu mạng, phàm là Hàn Diệp có thể làm, đều sẽ dốc hết sức không chối từ. Nhưng Hàn Diệp bây giờ chỉ là thường dân áo vải, những chuyện liên quan đến quốc vận Đại Tĩnh, không thể tùy tiện hứa hẹn, vẫn mong đạo trưởng lượng thứ."
Không hổ là trữ quân Đại Tĩnh được hai nhà Hàn Đế đặt kỳ vọng, một tấm lòng bao dung nguyên tắc như vậy, quả thật đáng quý. Tịnh Thiện thở dài, cuối cùng đã biết Đại Tĩnh có Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, thống nhất ngày sau là điều không thể tránh khỏi.
"Điện hạ không cần như vậy, hôm nay ta đến núi Phù Lăng, một là muốn cùng Đế gia chủ ôn lại chuyện cũ, hai là quả thật vì Điện hạ mà đến. Có điều không phải vì muốn Điện hạ báo ân, nửa năm qua lão đạo nghiên cứu sách cổ, tìm ra được cách chữa mắt cho Điện hạ, lão đạo và Điện hạ có hai năm giao tình ở Hoài thành, xem như có chút tình nghĩa, mới đi một chuyến này, chữa mắt cho Điện hạ, trả lại ánh sáng cho Điện hạ."
Với tính cách của Hàn Diệp, ngoài không muốn chịu ân của Tịnh Thiện khiến Đế Tử Nguyên sau này khó xử, nếu hắn biết mắt của hắn dùng mạng của Tịnh Thiện đổi lấy, e là sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, dù với tâm tính định lực của Hàn Diệp, trong mắt cũng dao động khi biết mắt mình có thể chữa khỏi, ánh mắt lộ rõ vui mừng xen lẫn bất ngờ.
"Đạo trưởng thật sự tìm ra cách chữa mắt cho ta?"
"Tiểu tử thối, Tịnh Thiện đạo trưởng đức cao vọng trọng, xưa nay luôn trọng chữ tín, hắn nói có thể chữa mắt cho con thì nhất định sẽ trị khỏi." Đế Thịnh Thiên bên cạnh lạnh nhạt nói "Dược liệu và sương phòng để đạo trưởng chữa trị cho con cũng đã chuẩn bị xong rồi, mấy ngày này Thi Tranh Ngôn sẽ canh giữ chùa Phù Lăng, con cứ an tâm chữa trị là được. Chỉ là ...... " Đế Thịnh Thiên dừng lại, lần nữa hỏi "Nếu mắt được chữa khỏi, quyết định vẫn không thay đổi?"
Hàn Diệp im lặng hồi lâu, mới đáp lại Đế Thịnh Thiên "Sư phụ, bên cạnh nàng đã có người phù hợp đồng hành, đây là kết quả tốt nhất giữa con và Tử Nguyên."
Đế Thịnh Thiên mặc tấn y thuần trắng, ôm cuốn kỳ phổ nghỉ ngơi dưới gốc mai. Một cơn gió thổi qua, nàng mở mắt, ngẩng đầu nhìn người bước tới từ ngoài rừng mai.
Người đến đứng cách nàng mười bước, chắp tay với nàng, xem như nửa hành lễ. Nếu hiện nay Đế Thịnh Thiên đã bước vào hàng ngũ đại tông sư, với thân phận người đến, nửa hành lễ cũng đã đủ.
"Các hạ đã lâu không rời Bắc Tần, hôm nay sao lại có hứng tới đế đô Đại Tĩnh ta du ngoạn?" Đế Thịnh Thiên đứng dậy, ánh mắt ôn hòa mang theo chút hờ hững dò hỏi.
"Đế gia chủ bước vào hàng ngũ đại tông sư, cũng là một chuyện trọng đại. Nếu là bằng hữu cũ, nên đi chuyến này." Tịnh Thiện mặc đạo bào, râu dài bạc trắng, tay cầm phất trần.
Đế Thịnh Thiên nhướng mày, chỉ vào ghế đá trống bên cạnh "Ngồi đi, lần từ biệt ở Thương sơn luận kiếm, chúng ta đã hơn hai mươi năm rồi không gặp."
Hai mươi bốn năm trước, hai nhà Hàn Đế thống nhất Trung Nguyên, lập nên vương triều Đại Tĩnh, hai nước Bắc Tần Đông Khiên cũng rục rịch hành động, Đế Thịnh Thiên và Tịnh Huyền đại sư ở Thái sơn hẹn tông sư các nước đến Thương sơn luận kiếm. Năm đó, Tịnh Huyền đã bước vào hàng ngũ đại tông sư, Đế Thịnh Thiên là tông sư trẻ tuổi nhất Vân Hạ, hai người liên thủ làm kinh sợ cao thủ các nước trên Thương sơn, để Đại Tĩnh an ổn lập quốc.
Tịnh Thiện tiến lên ngồi xuống ghế đá, nhìn kỳ phổ trong tay Đế Thịnh Thiên, cười nói "Đế gia chủ vẫn nghiên cứu cờ nghệ như xưa, chỉ không biết cờ nghệ của người bao năm qua có tiến triển?"
Đế Thịnh Thiên là bậc kỳ tài, nhưng không giỏi đánh cờ đã không phải là bí mật gì trong thế hệ lão tông sư trên Vân Hạ. Năm đó luận kiếm trên Thương sơn, không ít lão tông sư đánh không lại Đế Thịnh Thiên đều thích đánh cờ với nàng để kiếm lại chút ít mặt mũi.
Đế Thịnh Thiên hiếm khi nhíu mày, bất lực lắc đầu "Vẫn như cũ, ta nghiên cứu mấy chục năm, vẫn không mài ra được chút danh tiếng nào. Tuy cờ nghệ của ta không tiến triển, nhưng y thuật của đạo trưởng người lại ngày càng tinh thông, nếu đạo trưởng không tới, về tình về lý, ta cũng nên đến vương thành Bắc Tần một chuyến." Đế Thịnh Thiên nói, tự tay rót một tách trà, đặt trước mặt Tịnh Thiện "Dù là lý do gì, ân đạo trưởng cứu mạng vãn bối trong nhà, Đế Thịnh Thiên vô cùng cảm kích."
Tịnh Thiện giật mình, sau đó có chút cảm thán. Không hổ là nhân vật kiệt xuất vang danh Vân Hạ năm đó, chỉ riêng khí độ bao dung này của Đế Thịnh Thiên đã vượt hàng ngàn người trên thế gian. Mười mấy năm trước, vua Gia Ninh và Tuệ Đức thái hậu diệt cả Đế gia, gϊếŧ tám mươi ngàn thiết kỵ Tấn Nam, Hàn Diệp phận là con là cháu, Đế Thịnh Thiên lại có thể phân biệt đối đãi, vẫn nhớ đến sự yêu thích năm đó với Hàn Diệp, bảo vệ dưới đôi cánh của mình, quả thật hiếm thấy.
Có điều, cũng vì hiểu con người của Đế Thịnh Thiên, Tịnh Thiện mới đến đế đô Đại Tĩnh gặp nàng.
"Ta không đại nghĩa như Đế gia chủ." Tịnh Thiện lắc đầu, trên mặt có chút phiền muộn "Tại sao ta cứu Hàn Diệp, hẳn Đế gia chủ cũng đoán được." hắn thở dài "Bao năm qua tuy cờ nghệ của Đế gia chủ không tiến triển, nhưng lại dạy ra được một Hoàng đế có thể thống nhất Vân Hạ. Bản lĩnh của Đế gia chủ, lão đạo mới thật sự kém cỏi."
Đế Thịnh Thiên nhấp một ngụm trà "Nếu đạo trưởng nói lời này, thì nên biết con bé có mệnh Hoàng đế, cũng có được thành tựu ngày nay, nên không có gì ngăn được con bé dừng bước. Hơn nữa ......" Đế Thịnh Thiên hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng mang theo cứng rắn "Núi Thanh Nam năm đó, nước mất thành vong ba năm trước ...... hai đời đế vương Bắc Tần vẫn phải trả giá cho những việc mà bọn họ đã làm."
Thấy Tịnh Thiện khó xử im lặng, trên mặt có chút hổ thẹn, Đế Thịnh Thiên đặt tách trà lên bàn đá, phát ra tiếng vang thanh thúy "Có điều, cứu cũng đã cứu rồi, dù là lý do gì, hai nhà Hàn Đế ta vẫn nợ người một mạng. Đạo trưởng hôm nay đến, rốt cuộc là muốn gì?"
Thấy Đế Thịnh Thiên hỏi câu này, Tịnh Thiện thở dài nói "Quân chủ hiếu chiến, quả thật hại đến quốc vận, Bắc Tần ta hiếu chiến, cũng xem như đã nếm trải nghiệp báo luân hồi, chỉ muốn dùng sức lực ít ỏi này bảo vệ huyết mạch dòng chính của hoàng thất Bắc Tần ta ......" hắn đứng dậy, khom người hành lễ với Đế Thịnh Thiên "Mong Đế gia chủ nhân đức, thành toàn cho di nguyện của lão đạo."
Ánh mắt bình tĩnh của Đế Thịnh Thiên thoáng qua một tia cảm động, y thuật của Tịnh Thiện thần quỷ khó lường, giỏi nhất Vân Hạ, được xếp vào hàng tông sư, dù Bắc Tần vong quốc, hắn vẫn có thể tiêu dao tự tại, không ai dám gây rắc rối cho hắn. Nhưng hắn lại vì hoàng thất Bắc Tần, bằng lòng bỏ đi tôn nghiêm của nhất đại tông sư mà cầu xin nàng, lòng trung thành của hắn có nhật nguyệt chứng giám.
Từ lúc Tịnh Thiện xuất hiện, Đế Thịnh Thiên đã biết hắn đến đây là vì Hàn Diệp.
Năm đó Hàn Diệp nhảy khỏi núi Vân Cảnh, vốn không còn cơ hội sống sót, là Tịnh Thiện đã đến Vân Cảnh cứu Hàn Diệp một mạng. Chỉ tiếc thương thế quá nặng, dù được cứu sống nhưng không thể nhìn thấy, công lực cũng bị phong ấn trong cơ thể, như thể võ công đã bị phế.
Nhưng Đế Thịnh Thiên là ai, nàng biết Tịnh Thiện có thể giữ được nội lực của Hàn Diệp trong hoàn cảnh như vậy, phong ấn trong cơ thể, dĩ nhiên sẽ có cách phá giải, để Hàn Diệp khôi phục nội lực và nhãn lực. Ba năm trước hắn không làm chỉ vì cái giá phải trả quá lớn và thời điểm không thích hợp mà thôi.
Đế Thịnh Thiên thở dài, đứng dậy đỡ Tịnh Thiện, trầm giọng hỏi "Đạo trưởng đã quyết định rồi?"
"Phải." Tịnh Thiện gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, một lòng muốn tìm cái chết.
"Vậy được, nguyện vọng của đạo trưởng, Thịnh Thiên sẽ hoàn thành cho đạo trưởng."
Tịnh Thiện nhận được lời hứa của Đế Thịnh Thiên, trong mắt hiện lên cảm kích, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.
Sau khi cả hai nói chuyện một lúc, Tịnh Thiện được tiểu sa di trong chùa dẫn vào chùa Phù Lăng nghỉ ngơi.
Tịnh Thiện đi xa, nhưng Đế Thịnh Thiên vẫn ngồi dưới gốc mai.
Xuân đã qua, hoa mai nở rộ ngày Tết đã héo úa, mang thêm chút phiền muộn đìu hiu.
Gió thổi qua, kỳ phổ trước mặt Đế Thịnh Thiên bị cuốn lên, phong thư giấu bên trong bị thổi ra.
Là phong thư do tự tay Đế Tử Nguyên viết gửi đến, chỉ có một câu ngắn gọn trên đó.
------ cô tổ mẫu, con hy vọng hối tiếc của người năm đó, sẽ không lặp lại với chúng con.
Đế Thịnh Thiên đã bảo vệ bên cạnh Đế Tử Nguyên suốt mười năm, đây là lần duy nhất quân chủ mà nàng nuôi dưỡng trưởng thành cầu xin nàng.
"Hối tiếc năm đó ......" Đế Thịnh Thiên thấp giọng thở dài "Tử An, ta có thể làm cho chúng nó, chỉ có như vậy thôi."
Sáng sớm hôm sau, tiểu sa di từ núi Phù Lăng đích thân đến phủ soái Thi gia, nói cố nhân có lời hẹn, mời quý nhân lên núi.
Lúc này, cách quốc hôn ở điện Chiêu Nhân, chỉ còn lại ba ngày.
Khi Hàn Diệp theo tiểu sa đi vào thư phòng của chùa Phù Lăng để gặp Đế Thịnh Thiên, Đế Thịnh Thiên mặc Khúc Cư đỏ tươi, tóc dài buộc cao, đang ngồi bên cửa sổ đánh cờ với một lão đạo trưởng.
Hàn Diệp không nhìn thấy, còn Thi Tranh Ngôn rất ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong thư phòng.
"Đến rồi, ngồi đi." Đế Thịnh Thiên từ xa chào hỏi Hàn Diệp, sau đó nhìn Thi Tranh Ngôn nói "Hàn Diệp ở lại ôn chút chuyện cũ là được, nhóc con Thi gia, ngươi tạm thời làm quen với tiểu đạo sĩ ở bên ngoài, ra ngoài trước đi."
Tuy Thi Tranh Ngôn có chút nghi ngờ, nhưng không dám xen vào lời của Đế Thịnh Thiên, hắn hành lễ rồi ra ngoài. Đệ tử Linh Triệu của Tịnh Thiện đã đợi sẵn ngoài sân, thấy Thi Tranh Ngôn bước ra, cúi người nói vài câu với Thi Tranh Ngôn.
Trong mắt Thi Tranh Ngôn hiện lên sự vui mừng khôn xiết, hắn bắt lấy cổ tay của Linh Triệu "Tiểu sư phụ nói có thật không?"
Linh Triệu gật đầu "Sư phụ ta đến Đại Tĩnh là vì Điện hạ. Ta đã chuẩn bị tất cả dược liệu mà sư phụ cần dùng, nhưng Đế gia chủ nói núi Phù Lăng là ngôi chùa được xem trọng ngoài ngoại ô đế đô, ngày thường có không ít quan lại quý nhân lên chùa lễ Phật, thân phận của ngài ấy không tiện ra lệnh đóng cửa chùa, mong Thi nguyên soái giúp đỡ, mấy ngày này canh giữ núi Phù Lăng, đừng để ai lên núi."
Dùng nội lực chữa trị cho Hàn Diệp cực kỳ nguy hiểm, càng thanh tịnh càng tốt.
Thi Tranh Ngôn liên tục gật đầu "Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ viết thư gửi tới các phủ trong kinh, nói mấy ngày này ta sẽ cầu nguyện cho tổ tiên Thi gia trên núi Phù Lăng, tạm thời đóng cửa chùa, mong quý phụ các phủ mấy ngày này không cần lên núi. Còn về dân chúng trong thành, sau khi tin tức truyền đi ắt sẽ không lên núi nữa."
Thi Tranh Ngôn xoay người rời đi, một đường hăng hái hùng hổ, trên người tràn ngập niềm vui khôn tả, nhưng hắn không phát hiện trong mắt Linh Triệu lại không có niềm vui, chỉ có một nét buồn không thể phát giác.
Trong thư phòng, Đế Thịnh Thiên chỉ đánh cờ với Tịnh Thiện, thậm chí còn không rót một tách trà cho Hàn Diệp, khiến vị khách như hắn lặng lẽ ngồi đó, hoàn toàn không có dáng vẻ được tiếp đón.
Trong thư phòng cũng an tĩnh, chỉ có tiếng đặt cờ xuống bàn cờ, Đế Thịnh Thiên không quay đầu lại, đột ngột hỏi "Đã quyết định rồi?"
Như thể không để ý đến người còn lại trong thư phòng, Hàn Diệp gật đầu với Đế Thịnh Thiên "Vâng."
Đế Thịnh Thiên cao giọng, hiển nhiên có chút không vui "Sẽ không thay đổi?"
"Vâng." Hàn Diệp lại trả lời.
Đế Thịnh Thiên hừ một tiếng, lẩm bẩm một câu "Giống hệt tổ phụ con, đúng là cố chấp cứng đầu."
Lời trách móc hời hợt này truyền vào tai Hàn Diệp. Hắn cười cười, nhìn về phía hai người, vòng qua đề tài này "Theo thế cờ hiện tại, hẳn là Tịnh Thiện đạo trưởng sắp thắng rồi."
Đế Thịnh Thiên khẽ kinh ngạc một tiếng, nhướng mày "Hai mắt con cũng mù rồi, làm sao biết Tịnh Thiện ở đây?"
Đế Thịnh Thiên xưa nay luôn thẳng thắn ngông cuồng, không bao giờ né tránh cấm kỵ, không hề nương tay với Hàn Diệp.
"Ba năm trước được Tịnh Thiện đạo trưởng cứu mới nhặt lại một mạng. Khi con còn dưỡng thương ở nhà trúc, Tịnh Thiện đạo trưởng thường đánh cờ với Mạc Sương, nghe tiếng đặt cờ có thể nhận ra đạo trưởng đến rồi." Hàn Diệp đứng dậy, hành lễ với Tịnh Thiện từ xa, xem như cảm tạ ân cứu mạng của Tịnh Thiện trước mặt trưởng bối trong nhà.
Chỉ là hắn không ngồi xuống, vẫn cúi người hành lễ với Tịnh Thiện, càng sâu hơn một phần nói "Đạo trưởng chưa từng rời khỏi Bắc Tần, lần này đến Đại Tĩnh không biết có phải vì Hàn Diệp mà đến hay không, nếu đạo trưởng muốn Hàn Diệp báo ân cứu mạng, phàm là Hàn Diệp có thể làm, đều sẽ dốc hết sức không chối từ. Nhưng Hàn Diệp bây giờ chỉ là thường dân áo vải, những chuyện liên quan đến quốc vận Đại Tĩnh, không thể tùy tiện hứa hẹn, vẫn mong đạo trưởng lượng thứ."
Không hổ là trữ quân Đại Tĩnh được hai nhà Hàn Đế đặt kỳ vọng, một tấm lòng bao dung nguyên tắc như vậy, quả thật đáng quý. Tịnh Thiện thở dài, cuối cùng đã biết Đại Tĩnh có Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, thống nhất ngày sau là điều không thể tránh khỏi.
"Điện hạ không cần như vậy, hôm nay ta đến núi Phù Lăng, một là muốn cùng Đế gia chủ ôn lại chuyện cũ, hai là quả thật vì Điện hạ mà đến. Có điều không phải vì muốn Điện hạ báo ân, nửa năm qua lão đạo nghiên cứu sách cổ, tìm ra được cách chữa mắt cho Điện hạ, lão đạo và Điện hạ có hai năm giao tình ở Hoài thành, xem như có chút tình nghĩa, mới đi một chuyến này, chữa mắt cho Điện hạ, trả lại ánh sáng cho Điện hạ."
Với tính cách của Hàn Diệp, ngoài không muốn chịu ân của Tịnh Thiện khiến Đế Tử Nguyên sau này khó xử, nếu hắn biết mắt của hắn dùng mạng của Tịnh Thiện đổi lấy, e là sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, dù với tâm tính định lực của Hàn Diệp, trong mắt cũng dao động khi biết mắt mình có thể chữa khỏi, ánh mắt lộ rõ vui mừng xen lẫn bất ngờ.
"Đạo trưởng thật sự tìm ra cách chữa mắt cho ta?"
"Tiểu tử thối, Tịnh Thiện đạo trưởng đức cao vọng trọng, xưa nay luôn trọng chữ tín, hắn nói có thể chữa mắt cho con thì nhất định sẽ trị khỏi." Đế Thịnh Thiên bên cạnh lạnh nhạt nói "Dược liệu và sương phòng để đạo trưởng chữa trị cho con cũng đã chuẩn bị xong rồi, mấy ngày này Thi Tranh Ngôn sẽ canh giữ chùa Phù Lăng, con cứ an tâm chữa trị là được. Chỉ là ...... " Đế Thịnh Thiên dừng lại, lần nữa hỏi "Nếu mắt được chữa khỏi, quyết định vẫn không thay đổi?"
Hàn Diệp im lặng hồi lâu, mới đáp lại Đế Thịnh Thiên "Sư phụ, bên cạnh nàng đã có người phù hợp đồng hành, đây là kết quả tốt nhất giữa con và Tử Nguyên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.