Chương 237
Tịnh Linh
27/12/2021
Vào ngày yến tiệc thôi nôi của An Lạc, trùng hợp là ngày Đế Tử Nguyên thay Đế Tẫn Ngôn đến giảng bài ở Sùng Văn các, nàng cũng không vì sinh thần của An Lạc mà rời đi sớm, vẫn kết thúc lớp học đúng giờ ở Sùng Văn các như thường lệ.
Lúc về Đế phủ vẫn còn sớm, hành dinh và thị vệ của Hàn Diệp đã sáng ngời chói lóa dừng trước cổng phủ.
"Chiêu vương đến rồi?" Đế Tử Nguyên đưa roi cho quản gia đang đợi trước cổng phủ.
"Vâng, tiểu thư, Điện hạ đã đến từ trưa, đang cùng An Lạc tiểu thư chơi đùa ở hậu viện." lão quản gia xưa nay vẫn luôn xưng hô với Đế Tử Nguyên như vậy, nhiều năm qua cũng không thay đổi, Đế Tử Nguyên cũng theo ý của lão quản gia.
"Chàng lại đi chơi đùa với An Lạc rồi?" Đế Tử Nguyên nhướng mày, không quay về thư phòng, mà đi thẳng đến hậu viện.
Tiếng cười giòn tan của trẻ con lanh lảnh như chuông bạc, Đế Tử Nguyên bước đi, trong ánh mắt lại hiện lên ý cười.
Tuy An Lạc chỉ mới một tuổi, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngỗ ngược, không hề có chút tính khí nào của bé gái, rõ ràng là lớn lên trong hoàng thành, nhưng lại như được tạc cùng khuôn với Đế Tử Nguyên lúc nhỏ ở thành Đế Bắc, Hàn Diệp vô cùng thích cô bé, thương yêu như bảo bối tâm can, thậm chí Uyển Cầm có lúc cũng cảm thán, nếu ai không biết còn tưởng An Lạc là khuê nữ của Chiêu vương.
Lúc An Lạc biết bò, Hàn Diệp đã tự tay làm cho cô bé một chiếc xích đu trong Quy Nguyên các, lúc hắn rảnh rỗi thường thích ôm cô bé bụ bẫm đung đưa trên xích đu, thậm chí An Lạc học đi cũng là do Hàn Diệp dạy. Chưa kể, cả hai đều bận rộn chính sự, nửa năm qua Hàn Diệp dành thời gian cho An Lạc, còn nhiều hơn ở cạnh nàng.
Đế Tử Nguyên oán thầm trong lòng, bước chân bất giác dừng lại, xấu hổ về ý nghĩ không ra gì của mình. Vừa nghĩ vừa bước tới Quy Nguyên các, phất tay miễn hành lễ cho các thị nữ, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn vào trong sân.
Trong sân nhỏ ngoài Quy Nguyên các, Hàn Diệp mặc thường phục xanh nhạt, đang đung đưa trên xích đu. An Lạc ôm đầu Hàn Diệp ngồi trên vai hắn, ngửa cổ nhìn ra ngoài sân, đôi giày vải nhỏ in nhiều dấu chân be bé trên vai và ngực Hàn Diệp, Hàn Diệp cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười, giữ chắc cô bé bụ bẫm.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của An Lạc vẫy mạnh, đôi khi hôn hôn vài cái lên đầu Hàn Diệp nhõng nhẽo làm nũng, đôi mắt to tròn cười híp lại thành một đường.
"Bá*! Bay! Bay! Bay!" An Lạc mới học nói mấy ngày, lại vô cùng quen thuộc những từ này, mỗi ngày đều điên cuồng bập bẹ, cả ngày đều không thấy chán. Đôi khi Đế Tử Nguyên không cưỡng lại được, nửa đêm cũng giở trò đùa ghẹo cô bé. Cũng thật kỳ lạ, khi có Hàn Diệp ở đây, kiểu ôm lấy cô bé chơi đùa thế này, An Lạc chưa từng cho người khác.
*Bá bá: nghĩa là bác, thật không thể tin được là Hàn Diệp đã lên chức bác mà vẫn còn là xử nam :)))
Đế Tử Nguyên nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười của Hàn Diệp.
Nét mặt hắn dịu dàng, ánh mắt ấm áp như biển, thậm chí còn không che giấu yêu thích và trân trọng khi nhìn An Lạc.
Chẳng trách người ta đều nói, đích nữ của Tĩnh An Hầu hiện nay có phúc. Chứ không ai nói An Lạc cũng quý không thể tả như nàng năm đó, có thể sánh với công chúa hoàng thất, mọi người chỉ nói, cô bé có phúc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Tử Nguyên chợt hiểu.
Mười mấy năm đen tối vô tận đó đã thật sự qua rồi.
Đế Tử Nguyên không vào trong sân, nàng mỉm cười, khẽ nhướng mày rồi lặng lẽ rời đi.
Yến tiệc sinh thần của An Lạc được tổ chức náo nhiệt vui vẻ ở phủ Tĩnh An Hầu, trong suốt bữa tiệc chỉ xảy ra một chuyện thú vị nho nhỏ. Đông cung Thái tử Hàn Vân mang lễ vật đến tặng Đế An Lạc nhân ngày sinh thần, nào ngờ tiểu thọ tinh ồn ào bay nhảy ngày thường lại ngủ say trên người tiểu Thái tử, đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lại tình cờ quấn lấy sợi dây gắn khối ngọc Hòa Điền trên thắt lưng của Thái tử. Tĩnh An Hầu phu nhân muốn đánh thức cô bé để lấy ngọc, nhưng Thái tử đã cắt sợi dây, cùng tặng khối ngọc với lễ vật sinh thần cho Đế An Lạc.
Một câu chuyện nhỏ, không có gì để nói, có nói ra thì cũng chỉ là câu chuyện được mọi người ca tụng về sự nhân hậu và lòng tốt của Thái tử. Nhưng nếu là người bên cạnh Thái tử, chăm sóc cậu nhóc lớn lên, liền biết Đông cung yêu thích đích tiểu thư của Hầu phủ này đến nhường nào.
Khối ngọc Hòa Điền đó là do Chiêu vương đương triều ban tặng, từ khi lên ba, Thái tử luôn mang theo trên người.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, cũng là một câu chuyện và cuộc gặp gỡ khác.
Ngày thứ hai sau sinh thần của An Lạc, tiểu sa di trên núi Phù Lăng gửi một phong thư và một hộp gỗ đến Hầu phủ.
Sau khi phong thư đến tay Đế Tử Nguyên, nàng ngồi cả buổi chiều dưới nắng trời ấm áp của ngày đông ở Quy Nguyên các.
Sự khác thường của Đế Tử Nguyên thuận lợi được truyền đến trên bàn của Chiêu vương, khi tia nắng cuối cùng dần tắt, Hàn Diệp đã đứng bên ngoài Quy Nguyên các.
Đế Tử Nguyên mặc y phục mỏng, ngồi thất thần trong hành lang của Quy Nguyên các. Nàng nhìn về hướng núi Phù Lăng, trên mặt lộ rõ băn khoăn và bất lực.
Điều này cũng thật hiếm thấy, dù năm đó nàng dựa vào sức mình chống lại cả hoàng triều rửa oan cho Đế gia trước điện Nhân Đức, hay khi bị trọng binh ép vào tuyệt cảnh ở Tây Bắc, cũng chưa từng có biểu tình như vậy.
Trước khi hắn đến gần, Đế Tử Nguyên đã quay đầu lại.
"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên dừng lại, giọng có chút thấp "Cô tổ mẫu đi rồi."
Đế Thịnh Thiên đã rời khỏi núi Phù Lăng, chắc hẳn tiểu sa di đã gửi đến phong thư ly biệt. Người như Đế Thịnh Thiên đã quen với cuộc sống an nhàn, lên trời xuống biển, ngao du thiên hạ, sẽ không để lại lời nhắn, cách biệt năm đó cũng vậy, lần này phái người gửi thư đến, có nghĩa là ...... đời này, e là người sẽ không xuất hiện nữa.
Từ lúc Đế Thịnh Thiên đột nhiên xuất hiện trên núi Phù Lăng năm đó, thoáng chốc đã bảy năm trôi qua. Những năm qua, người sống lặng lẽ trên núi Phù Lăng, gần như không hề rời đi, thời gian lâu dần, mọi người đều cảm thấy vị lão tổ tông của Đế gia này sẽ luôn ở ngoại ô kinh thành, canh giữ Đế gia.
Ngày người rời đi, khiến ai nấy đều bất ngờ, bao gồm cả Đế Tử Nguyên.
Phong thư do Đế Thịnh Thiên gửi tới đặt trên bàn gỗ cạnh Đế Tử Nguyên, phong thư mở một nửa, chỉ để lại một câu với bút tích phóng khoáng nhanh nhẹn.
------ may mắn trăm năm của Đế gia, có được nữ nhi Đế Tử Nguyên.
Vài chữ ngắn gọn, không có lời dạy dỗ, cũng không luyến tiếc, chỉ một câu như vậy, nhưng lại nặng ngàn cân.
Đế Thịnh Thiên sinh trong thời loạn thế, một tay thành lập vương triều Đại Tĩnh, một đời thăng trầm, ai nấy đều biết, nhưng khi người nói lời này, thiên hạ chỉ có ít người biết. Hiện giờ có thêm một Đế Tử Nguyên do người tự tay nuôi dưỡng trưởng thành, tự hào an ủi trong đó, cũng chỉ có người mới biết được.
"Ta biết." Hàn Diệp đứng trước mặt Đế Tử Nguyên, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, dừng trên hai tay đang ôm chặt lấy đầu gối của nàng, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, gỡ từng ngón tay đang siết chặt của nàng, ôm trọn trong lòng bàn tay của hắn, xua tan lạnh lẽo giữa ngón tay nàng, hắn cười, ánh mắt ấm áp "Sư phụ cuối cùng đã yên tâm về chúng ta, người lận đận nửa đời, những năm qua nhất định rất mệt mỏi. Kinh thành và thiên hạ không thể giữ được người, người đã làm tất cả những gì có thể làm, có lẽ rời đi mới là chốn về của người. Tử Nguyên, chúng ta nên thông cảm cho người."
Đế Tử Nguyên rũ mắt, liếc nhìn thanh kiếm trúc trong hộp gỗ trên bàn. Năm đó nàng theo Đế Thịnh Thiên luyện võ trên núi Cửu Hoa, mỗi thanh kiếm trúc mà nàng dùng đều do chính Đế Thịnh Thiên làm cho nàng. Hốc mắt Đế Tử Nguyên đỏ bừng.
"Ta biết, ta chỉ là, chỉ là không biết một ngày nào đó ta đã làm đủ tốt, hoàn thành kỳ vọng của người, phải đi đâu nói với người, người có thể nhìn thấy không."
Đế Thịnh Thiên đối với Đế Tử Nguyên rất khác biệt, trong mười năm nàng gánh thù máu và nỗi oan của Đế gia ẩn cư ở Tấn Nam, Đế Thịnh Thiên gần như đã bao trọn hầu hết các vai trò trong cuộc đời nàng, người thân, sư phụ, trưởng bối, còn là chỗ dựa duy nhất sẽ không bao giờ quay lưng với nàng.
Nếu không có Đế Thịnh Thiên, trên đời này nào có Đế Tử Nguyên.
Nàng một đường tiến về phía trước, vượt mọi chông gai, chưa từng lùi bước, vì nàng biết phía sau nàng có một Đế Thịnh Thiên.
"Người có thể nhìn thấy, ngàn dặm quốc thổ, giang sơn thiên hạ, hoài bão và tầm nhìn của nàng, người đều có thể nhìn thấy." Hàn Diệp lặng lẽ nhìn Đế Tử Nguyên, nói "Tử Nguyên, ta sẽ bên cạnh nàng, cùng nhau tạo nên Đại Tĩnh mà sư phụ và Thái tổ mong đợi năm đó. Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, cùng nàng bước đi."
Hoàng hôn cuối trời cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, lúc này, Đế Tử Nguyên lại đột nhiên hỏi "Hàn Diệp, tại sao chàng tự xưng vương hiệu là 'Chiêu'?"
Nàng nhìn thẳng vào một đôi mắt đen láy sáng ngời đẹp nhất trên đời.
Người có đôi mắt này mỉm cười lên tiếng.
"Chiêu, như 'Triêu'*, tươi sáng nhất thế gian không gì hơn mặt trời vừa mọc, thiên hạ thịnh thế mà nàng hi vọng, vầng trời mới mọc trên Đại Tĩnh sẽ vì nàng gột rửa tất cả, chắp tay dâng tặng."
*Vương hiệu của Hàn Diệp dùng từ Chiêu (昭 - zhāo), đồng âm với Triêu (朝 - zhāo) trong từ triêu dương (朝阳 - zhāoyáng), triêu dương nghĩa là mặt trời mới mọc.
Hắn nghiêng người đứng dậy, trước vẻ mặt ngây người của Đế Tử Nguyên nhẹ nhàng đặt nụ hôn bên tai nàng, ý cười ấm áp truyền qua tai nàng đến tận đáy lòng.
"Tử Nguyên, nàng không nghe sai, vương hiệu của ta là lời hứa của ta. Hoặc là ......" hắn ngậm lấy trái tai của Đế Tử Nguyên, ý cười vui vẻ từng chút lan tỏa "Nàng có thể hiểu, là bổn vương đang bày tỏ với nàng ......"
Ai nói trữ quân Đông cung năm đó, Chiêu vương điện hạ hiện tại lạnh lùng thoát tục, cao ngạo xuất thế, vĩnh viễn không hiểu được phong tình như trăng sáng trên trời.
Không không không, chỉ là người mà hắn ấm áp đối đãi, không phải ngươi mà thôi.
Nếu nói người có thể nói lời tâm tình bá đạo lại tôn vinh nhất trên đời này, qua đêm nay, hắn nhận thứ hai, cả đại lục Vân Hạ, sẽ không ai dám nhận thứ nhất.
Chỉ tiếc là, hai người ấm áp đưa tình và hòa thuận trên triều không an ổn được mấy ngày.
Năm ngày sau, Linh Triệu phụ trách điện Sùng Thiện ở Bắc Tần đã đến kinh thành, dâng lên quốc thư Bắc Tần bằng lòng từ bỏ đế hiệu, hạ mình thành vương, dẫn con dân Bắc Tần quy hàng Đại Tĩnh.
Sự xuất hiện của quốc thư này, đế quốc Bắc Tần thống trị phía Bắc Vân Hạ hàng trăm năm đã chính thức tan rã, đây là lần đầu tiên man di phương Bắc xưng thần với Hán tộc Trung Nguyên trong lịch sử Vân Hạ.
Đây là trận chiến lớn nhất, sảng khoái nhất kể từ khi Đại Tĩnh lập triều đến nay, không đánh mà khuất phục được quân của địch, không cần đụng binh đao cũng có thể lấy được năm thành cuối cùng, tránh được tử thương cho quân sĩ Dại Tĩnh, hầu như không ai phản đối quốc thư cuối cùng được gửi tới từ Bắc Tần này.
Tuy nhiên, triều thần cả điện, từ Tể phụ quyền quý, đến quan lại thanh lưu, lại không ai dám nhận lấy quốc thư cầu hòa này trên điện Kim Loan.
Chỉ bởi vì, trong quốc thư đó, ngoài việc miễn xá cho con dân và tướng sĩ Bắc Tần, giữ lại huyết mạch hoàng thất Bắc Tần, còn có một yêu cầu khác ------
Nhiếp chính vương Bắc Tần Mạc Sương, tự nguyện gả vào Đại Tĩnh, trở thành thê tử của Chiêu vương.
Đương nhiên, nàng không cầu vị trí chính phi, chỉ cầu vị trí trắc phi.
Nhưng chỉ một thỉnh cầu đầu hàng gần như chẳng hề hấn gì trong các triều đại trước đây, đã trở thành nan đề cho cả triều đình Đại Tĩnh, bao gồm cả vị Chiêu vương điện hạ lần nữa được cầu thân kia.
Lúc về Đế phủ vẫn còn sớm, hành dinh và thị vệ của Hàn Diệp đã sáng ngời chói lóa dừng trước cổng phủ.
"Chiêu vương đến rồi?" Đế Tử Nguyên đưa roi cho quản gia đang đợi trước cổng phủ.
"Vâng, tiểu thư, Điện hạ đã đến từ trưa, đang cùng An Lạc tiểu thư chơi đùa ở hậu viện." lão quản gia xưa nay vẫn luôn xưng hô với Đế Tử Nguyên như vậy, nhiều năm qua cũng không thay đổi, Đế Tử Nguyên cũng theo ý của lão quản gia.
"Chàng lại đi chơi đùa với An Lạc rồi?" Đế Tử Nguyên nhướng mày, không quay về thư phòng, mà đi thẳng đến hậu viện.
Tiếng cười giòn tan của trẻ con lanh lảnh như chuông bạc, Đế Tử Nguyên bước đi, trong ánh mắt lại hiện lên ý cười.
Tuy An Lạc chỉ mới một tuổi, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngỗ ngược, không hề có chút tính khí nào của bé gái, rõ ràng là lớn lên trong hoàng thành, nhưng lại như được tạc cùng khuôn với Đế Tử Nguyên lúc nhỏ ở thành Đế Bắc, Hàn Diệp vô cùng thích cô bé, thương yêu như bảo bối tâm can, thậm chí Uyển Cầm có lúc cũng cảm thán, nếu ai không biết còn tưởng An Lạc là khuê nữ của Chiêu vương.
Lúc An Lạc biết bò, Hàn Diệp đã tự tay làm cho cô bé một chiếc xích đu trong Quy Nguyên các, lúc hắn rảnh rỗi thường thích ôm cô bé bụ bẫm đung đưa trên xích đu, thậm chí An Lạc học đi cũng là do Hàn Diệp dạy. Chưa kể, cả hai đều bận rộn chính sự, nửa năm qua Hàn Diệp dành thời gian cho An Lạc, còn nhiều hơn ở cạnh nàng.
Đế Tử Nguyên oán thầm trong lòng, bước chân bất giác dừng lại, xấu hổ về ý nghĩ không ra gì của mình. Vừa nghĩ vừa bước tới Quy Nguyên các, phất tay miễn hành lễ cho các thị nữ, Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn vào trong sân.
Trong sân nhỏ ngoài Quy Nguyên các, Hàn Diệp mặc thường phục xanh nhạt, đang đung đưa trên xích đu. An Lạc ôm đầu Hàn Diệp ngồi trên vai hắn, ngửa cổ nhìn ra ngoài sân, đôi giày vải nhỏ in nhiều dấu chân be bé trên vai và ngực Hàn Diệp, Hàn Diệp cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười, giữ chắc cô bé bụ bẫm.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của An Lạc vẫy mạnh, đôi khi hôn hôn vài cái lên đầu Hàn Diệp nhõng nhẽo làm nũng, đôi mắt to tròn cười híp lại thành một đường.
"Bá*! Bay! Bay! Bay!" An Lạc mới học nói mấy ngày, lại vô cùng quen thuộc những từ này, mỗi ngày đều điên cuồng bập bẹ, cả ngày đều không thấy chán. Đôi khi Đế Tử Nguyên không cưỡng lại được, nửa đêm cũng giở trò đùa ghẹo cô bé. Cũng thật kỳ lạ, khi có Hàn Diệp ở đây, kiểu ôm lấy cô bé chơi đùa thế này, An Lạc chưa từng cho người khác.
*Bá bá: nghĩa là bác, thật không thể tin được là Hàn Diệp đã lên chức bác mà vẫn còn là xử nam :)))
Đế Tử Nguyên nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười của Hàn Diệp.
Nét mặt hắn dịu dàng, ánh mắt ấm áp như biển, thậm chí còn không che giấu yêu thích và trân trọng khi nhìn An Lạc.
Chẳng trách người ta đều nói, đích nữ của Tĩnh An Hầu hiện nay có phúc. Chứ không ai nói An Lạc cũng quý không thể tả như nàng năm đó, có thể sánh với công chúa hoàng thất, mọi người chỉ nói, cô bé có phúc.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đế Tử Nguyên chợt hiểu.
Mười mấy năm đen tối vô tận đó đã thật sự qua rồi.
Đế Tử Nguyên không vào trong sân, nàng mỉm cười, khẽ nhướng mày rồi lặng lẽ rời đi.
Yến tiệc sinh thần của An Lạc được tổ chức náo nhiệt vui vẻ ở phủ Tĩnh An Hầu, trong suốt bữa tiệc chỉ xảy ra một chuyện thú vị nho nhỏ. Đông cung Thái tử Hàn Vân mang lễ vật đến tặng Đế An Lạc nhân ngày sinh thần, nào ngờ tiểu thọ tinh ồn ào bay nhảy ngày thường lại ngủ say trên người tiểu Thái tử, đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lại tình cờ quấn lấy sợi dây gắn khối ngọc Hòa Điền trên thắt lưng của Thái tử. Tĩnh An Hầu phu nhân muốn đánh thức cô bé để lấy ngọc, nhưng Thái tử đã cắt sợi dây, cùng tặng khối ngọc với lễ vật sinh thần cho Đế An Lạc.
Một câu chuyện nhỏ, không có gì để nói, có nói ra thì cũng chỉ là câu chuyện được mọi người ca tụng về sự nhân hậu và lòng tốt của Thái tử. Nhưng nếu là người bên cạnh Thái tử, chăm sóc cậu nhóc lớn lên, liền biết Đông cung yêu thích đích tiểu thư của Hầu phủ này đến nhường nào.
Khối ngọc Hòa Điền đó là do Chiêu vương đương triều ban tặng, từ khi lên ba, Thái tử luôn mang theo trên người.
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, cũng là một câu chuyện và cuộc gặp gỡ khác.
Ngày thứ hai sau sinh thần của An Lạc, tiểu sa di trên núi Phù Lăng gửi một phong thư và một hộp gỗ đến Hầu phủ.
Sau khi phong thư đến tay Đế Tử Nguyên, nàng ngồi cả buổi chiều dưới nắng trời ấm áp của ngày đông ở Quy Nguyên các.
Sự khác thường của Đế Tử Nguyên thuận lợi được truyền đến trên bàn của Chiêu vương, khi tia nắng cuối cùng dần tắt, Hàn Diệp đã đứng bên ngoài Quy Nguyên các.
Đế Tử Nguyên mặc y phục mỏng, ngồi thất thần trong hành lang của Quy Nguyên các. Nàng nhìn về hướng núi Phù Lăng, trên mặt lộ rõ băn khoăn và bất lực.
Điều này cũng thật hiếm thấy, dù năm đó nàng dựa vào sức mình chống lại cả hoàng triều rửa oan cho Đế gia trước điện Nhân Đức, hay khi bị trọng binh ép vào tuyệt cảnh ở Tây Bắc, cũng chưa từng có biểu tình như vậy.
Trước khi hắn đến gần, Đế Tử Nguyên đã quay đầu lại.
"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên dừng lại, giọng có chút thấp "Cô tổ mẫu đi rồi."
Đế Thịnh Thiên đã rời khỏi núi Phù Lăng, chắc hẳn tiểu sa di đã gửi đến phong thư ly biệt. Người như Đế Thịnh Thiên đã quen với cuộc sống an nhàn, lên trời xuống biển, ngao du thiên hạ, sẽ không để lại lời nhắn, cách biệt năm đó cũng vậy, lần này phái người gửi thư đến, có nghĩa là ...... đời này, e là người sẽ không xuất hiện nữa.
Từ lúc Đế Thịnh Thiên đột nhiên xuất hiện trên núi Phù Lăng năm đó, thoáng chốc đã bảy năm trôi qua. Những năm qua, người sống lặng lẽ trên núi Phù Lăng, gần như không hề rời đi, thời gian lâu dần, mọi người đều cảm thấy vị lão tổ tông của Đế gia này sẽ luôn ở ngoại ô kinh thành, canh giữ Đế gia.
Ngày người rời đi, khiến ai nấy đều bất ngờ, bao gồm cả Đế Tử Nguyên.
Phong thư do Đế Thịnh Thiên gửi tới đặt trên bàn gỗ cạnh Đế Tử Nguyên, phong thư mở một nửa, chỉ để lại một câu với bút tích phóng khoáng nhanh nhẹn.
------ may mắn trăm năm của Đế gia, có được nữ nhi Đế Tử Nguyên.
Vài chữ ngắn gọn, không có lời dạy dỗ, cũng không luyến tiếc, chỉ một câu như vậy, nhưng lại nặng ngàn cân.
Đế Thịnh Thiên sinh trong thời loạn thế, một tay thành lập vương triều Đại Tĩnh, một đời thăng trầm, ai nấy đều biết, nhưng khi người nói lời này, thiên hạ chỉ có ít người biết. Hiện giờ có thêm một Đế Tử Nguyên do người tự tay nuôi dưỡng trưởng thành, tự hào an ủi trong đó, cũng chỉ có người mới biết được.
"Ta biết." Hàn Diệp đứng trước mặt Đế Tử Nguyên, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, dừng trên hai tay đang ôm chặt lấy đầu gối của nàng, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, gỡ từng ngón tay đang siết chặt của nàng, ôm trọn trong lòng bàn tay của hắn, xua tan lạnh lẽo giữa ngón tay nàng, hắn cười, ánh mắt ấm áp "Sư phụ cuối cùng đã yên tâm về chúng ta, người lận đận nửa đời, những năm qua nhất định rất mệt mỏi. Kinh thành và thiên hạ không thể giữ được người, người đã làm tất cả những gì có thể làm, có lẽ rời đi mới là chốn về của người. Tử Nguyên, chúng ta nên thông cảm cho người."
Đế Tử Nguyên rũ mắt, liếc nhìn thanh kiếm trúc trong hộp gỗ trên bàn. Năm đó nàng theo Đế Thịnh Thiên luyện võ trên núi Cửu Hoa, mỗi thanh kiếm trúc mà nàng dùng đều do chính Đế Thịnh Thiên làm cho nàng. Hốc mắt Đế Tử Nguyên đỏ bừng.
"Ta biết, ta chỉ là, chỉ là không biết một ngày nào đó ta đã làm đủ tốt, hoàn thành kỳ vọng của người, phải đi đâu nói với người, người có thể nhìn thấy không."
Đế Thịnh Thiên đối với Đế Tử Nguyên rất khác biệt, trong mười năm nàng gánh thù máu và nỗi oan của Đế gia ẩn cư ở Tấn Nam, Đế Thịnh Thiên gần như đã bao trọn hầu hết các vai trò trong cuộc đời nàng, người thân, sư phụ, trưởng bối, còn là chỗ dựa duy nhất sẽ không bao giờ quay lưng với nàng.
Nếu không có Đế Thịnh Thiên, trên đời này nào có Đế Tử Nguyên.
Nàng một đường tiến về phía trước, vượt mọi chông gai, chưa từng lùi bước, vì nàng biết phía sau nàng có một Đế Thịnh Thiên.
"Người có thể nhìn thấy, ngàn dặm quốc thổ, giang sơn thiên hạ, hoài bão và tầm nhìn của nàng, người đều có thể nhìn thấy." Hàn Diệp lặng lẽ nhìn Đế Tử Nguyên, nói "Tử Nguyên, ta sẽ bên cạnh nàng, cùng nhau tạo nên Đại Tĩnh mà sư phụ và Thái tổ mong đợi năm đó. Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, cùng nàng bước đi."
Hoàng hôn cuối trời cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng, lúc này, Đế Tử Nguyên lại đột nhiên hỏi "Hàn Diệp, tại sao chàng tự xưng vương hiệu là 'Chiêu'?"
Nàng nhìn thẳng vào một đôi mắt đen láy sáng ngời đẹp nhất trên đời.
Người có đôi mắt này mỉm cười lên tiếng.
"Chiêu, như 'Triêu'*, tươi sáng nhất thế gian không gì hơn mặt trời vừa mọc, thiên hạ thịnh thế mà nàng hi vọng, vầng trời mới mọc trên Đại Tĩnh sẽ vì nàng gột rửa tất cả, chắp tay dâng tặng."
*Vương hiệu của Hàn Diệp dùng từ Chiêu (昭 - zhāo), đồng âm với Triêu (朝 - zhāo) trong từ triêu dương (朝阳 - zhāoyáng), triêu dương nghĩa là mặt trời mới mọc.
Hắn nghiêng người đứng dậy, trước vẻ mặt ngây người của Đế Tử Nguyên nhẹ nhàng đặt nụ hôn bên tai nàng, ý cười ấm áp truyền qua tai nàng đến tận đáy lòng.
"Tử Nguyên, nàng không nghe sai, vương hiệu của ta là lời hứa của ta. Hoặc là ......" hắn ngậm lấy trái tai của Đế Tử Nguyên, ý cười vui vẻ từng chút lan tỏa "Nàng có thể hiểu, là bổn vương đang bày tỏ với nàng ......"
Ai nói trữ quân Đông cung năm đó, Chiêu vương điện hạ hiện tại lạnh lùng thoát tục, cao ngạo xuất thế, vĩnh viễn không hiểu được phong tình như trăng sáng trên trời.
Không không không, chỉ là người mà hắn ấm áp đối đãi, không phải ngươi mà thôi.
Nếu nói người có thể nói lời tâm tình bá đạo lại tôn vinh nhất trên đời này, qua đêm nay, hắn nhận thứ hai, cả đại lục Vân Hạ, sẽ không ai dám nhận thứ nhất.
Chỉ tiếc là, hai người ấm áp đưa tình và hòa thuận trên triều không an ổn được mấy ngày.
Năm ngày sau, Linh Triệu phụ trách điện Sùng Thiện ở Bắc Tần đã đến kinh thành, dâng lên quốc thư Bắc Tần bằng lòng từ bỏ đế hiệu, hạ mình thành vương, dẫn con dân Bắc Tần quy hàng Đại Tĩnh.
Sự xuất hiện của quốc thư này, đế quốc Bắc Tần thống trị phía Bắc Vân Hạ hàng trăm năm đã chính thức tan rã, đây là lần đầu tiên man di phương Bắc xưng thần với Hán tộc Trung Nguyên trong lịch sử Vân Hạ.
Đây là trận chiến lớn nhất, sảng khoái nhất kể từ khi Đại Tĩnh lập triều đến nay, không đánh mà khuất phục được quân của địch, không cần đụng binh đao cũng có thể lấy được năm thành cuối cùng, tránh được tử thương cho quân sĩ Dại Tĩnh, hầu như không ai phản đối quốc thư cuối cùng được gửi tới từ Bắc Tần này.
Tuy nhiên, triều thần cả điện, từ Tể phụ quyền quý, đến quan lại thanh lưu, lại không ai dám nhận lấy quốc thư cầu hòa này trên điện Kim Loan.
Chỉ bởi vì, trong quốc thư đó, ngoài việc miễn xá cho con dân và tướng sĩ Bắc Tần, giữ lại huyết mạch hoàng thất Bắc Tần, còn có một yêu cầu khác ------
Nhiếp chính vương Bắc Tần Mạc Sương, tự nguyện gả vào Đại Tĩnh, trở thành thê tử của Chiêu vương.
Đương nhiên, nàng không cầu vị trí chính phi, chỉ cầu vị trí trắc phi.
Nhưng chỉ một thỉnh cầu đầu hàng gần như chẳng hề hấn gì trong các triều đại trước đây, đã trở thành nan đề cho cả triều đình Đại Tĩnh, bao gồm cả vị Chiêu vương điện hạ lần nữa được cầu thân kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.