Chương 4
Tịnh Linh
25/11/2021
Edit: Gấu Gầy
Chương 4
Trời đã về đêm, thạch đình* hậu viên Đông Cung.
Thuộc thần Triệu Nham của Đông Cung ở bên ngoài đình, đứng thẳng cúi đầu, bên trong hí khúc Liên Hoa Lạc*, âm thanh vang rõ rơi vào tai, ấn đường hắn khẽ chuyển động, giương mắt nhìn vào.
Trong đình, Thái Tử đang ngồi ngay ngắn, y mặc thường phục màu ánh trăng, tay áo ẩn hiện hình rồng bốn móng, lúc này hai tay đan vào, ánh mắt lạnh lùng, dù chỉ thờ ơ ngồi thì phong thái trên người cũng đẹp đẽ cao quý vô cùng, so với các quý tộc bình thường đúng là quá khác biệt.
Hàn Diệp được lập làm Thái Tử Đại Tĩnh năm sáu tuổi. Từ nhỏ phẩm tính thanh nhã, thông minh cơ trí, khí chất siêu quần, dù cho mấy vị vương gia có nỗ lực noi theo như thế nào, cũng đều không thể tranh nổi một phần nhỏ sự kính ngưỡng của bá tánh dành cho y. Năm mười tám tuổi, y che giấu thân phận của mình cùng đại quân Tây Bắc chiến đấu với Bắc Tần, giành được thắng lợi hoàn toàn, danh tiếng trong lòng bá tánh và triều thần đã lên cao tới đỉnh.
Mặc dù Gia Ninh Đế từ trước đến nay vui buồn không hiện lên sắc mặt, nhưng đại thần trong triều vẫn mơ hồ cảm thấy, vị hoàng đế sắt đá rất coi trọng đứa con này.
Nếu không cũng sẽ không cho phép Đông Cung lập thuộc thần phân cấp bậc, tuy rằng những thuộc thần này không có địa vị cao ở trong triều, lại còn trẻ tuổi non nớt, nhưng chắc chắn sẽ là trụ cột tương lai của Đại Tĩnh.
Triệu Nham là con út của Tề Nam Hầu, từ nhỏ được Gia Ninh Đế chọn làm thư đồng đi theo Thái Tử, hiện giờ đã trở thành phụ tá đắc lực của y ở Đông Cung.
"Tử Kính, An Lạc trại thế nào rồi?"
Khi quân cờ cuối cùng hạ xuống, giọng nói của Hàn Diệp nhàn nhạt vang lên.
"Điện hạ."
Triệu Nham hoàn hồn, tiến lên một bước hành lễ trả lời: "Hôm nay trong cung có tin tức nói trại chủ An Lạc trại đã tiếp thánh chỉ, ít ngày nữa sẽ vào kinh. Điện hạ có phân phó gì không?"
Nữ thổ phỉ vùng biên cương công khai cầu hôn Thái Tử ở Kim Loan Điện, yêu cầu vị trí Thái Tử Phi. Gia Ninh Đế tuy chưa đồng ý, nhưng cũng làm cho Thái Tử điện hạ mất hết thể diện. Trong nửa tháng qua, chuyện này ở kinh thành bị đồn đại sinh động y như thật. Hơn nữa, người trong Mộc Vương Phủ châm ngòi thổi gió, trại chủ An Lạc trại ở xa vạn dặm còn chưa vào kinh đã thành nhân vật mà văn nhân sĩ tử, tiểu thư thế gia mong chờ gặp mặt.
"Ngươi hạ lệnh xuống cho ta, Nhậm An Lạc vào kinh, đặc biệt chú ý, không được tuỳ tiện khinh bạc."
Triệu Nham sửng sốt, vội nói: "Điện hạ, nữ tử ngang ngược bá đạo như thế, coi Đông Cung uy nghi và điện hạ không ra thể thống gì, sao có thể buông tha dễ dàng...."
Nói đến một nửa, giọng nói của Triệu Nham ngưng trệ, có chút thấp thỏm, Thái Tử tuy nho nhã với người khác, nhưng lại không thích thuộc hạ xen vào mệnh lệnh của mình.
"Đông Cung uy nghi? Tử Kính, An Lạc trại đối nghịch với triều đình đã vài chục năm, uy nghiêm của Đại Tĩnh còn không để vào mắt, nói chi tới một Thái Tử Đông Cung."
Gió nổi lên, khí trời hơi lạnh, Hàn Diệp đứng dậy, tỳ nữ ở bên cạnh liền lấy áo choàng kính cẩn khoác lên vai y.
"Điện hạ..."
Nghe thấy lời này, Triệu Nham miệng ngập ngừng, vẻ mặt có chút bất ngờ.
"Hơn nữa... lấy ba vạn thuỷ quân cầu hôn, thành ý không tính là nhỏ, bổn Thái Tử cũng không tính là mất mặt."
Hàn Diệp thanh âm nhàn nhạt, khuôn mặt trầm tĩnh, nhưng trong mắt rõ ràng là đang giễu cợt.
"Điện hạ..."
Từ trước đến nay, 'tùng trúc công tử' nổi tiếng kinh thành vì tài hùng biện, lúc này đứng nhìn Thái Tử nhà mình mà không nói nên lời, đến câu 'điện hạ nói thật là...' cũng nuốt vào!
Chủ nhân, dù sao người cũng là Thái Tử của một nước, nữ thổ phỉ kia là cầu hôn.. cầu hôn đó, không phải cầu gả đâu!
"Huống hồ, cho dù người khác không biết chi tiết về An Lạc trại, nhưng còn ngươi, ngươi rõ ràng biết nó không chỉ là một cái sơn trại nho nhỏ mà. Nhậm An Lạc có thể khiến phụ hoàng coi trọng, làm sao tầm thường cho được. Tử Kính, dù trong bất cứ thời điểm nào, xem thường đối thủ chưa bao giờ là hành động sáng suốt."
Có lẽ vì ánh mắt của Triệu Nham quá bi thương và phẫn nộ, Hàn Diệp cuối cùng cũng chịu bỏ qua vấn đề này.
"Đối thủ?"
Hàn Diệp nói câu trước, Triệu Nham gật gật đầu, nhưng nghe đến câu sau, hắn liền rũ mắt xuống, ấp úng nói: "Điện hạ, gọi là đối thủ cũng..."
Tốt xấu gì, đại cô nương nhà người ta đã không quản ngại xa xôi vạn dặm dốc lòng nhờ người đến kinh thành chuyển lời ái mộ tới người, còn đem gia tài của cải dọn đến bên người, gọi là đối thủ, cũng thật không có tình người đó nha!
Hơn nữa, điện hạ là Thái Tử Đại Tĩnh, một kẻ như nữ thổ phỉ làm sao có thể là đối thủ?
"Thế nào, ngươi cảm thấy phải coi trọng nàng ấy? Tử Kính, dám ở trên triều đình Đại Tĩnh phát ngôn bừa bãi đòi vào Đông Cung làm Thái Tử Phi, người như thế, xét về khí phách to gan lớn mật, trong thiên hạ ta đã từng gặp qua... nàng là thứ hai."
Không biết nghĩ tới cái gì, Hàn Diệp ánh mắt ngưng lại, dưới màn đêm mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đồng tử là những hồi ức.
Dường như thần sắc của Hàn Diệp quá chăm chú nghiêm túc, Triệu Nham kinh ngạc trong lòng, nhịn không được hỏi: "Điện hạ, một vị khác là..."
"Năm đó, gia chủ Đế gia, Đế Thịnh Thiên."
Triệu Nham chợt ngẩng đầu, Hàn Diệp đã đi xuống thềm đá, bước về phía sâu nhất trong Đông Cung, mỗi bước chân đều mang theo hơi lạnh đơn bạc tiêu điều.
Người ta đồn rằng, năm đó gia chủ Đế gia rất yêu thích trưởng tử Trung Vương, từng là thầy dạy vỡ lòng của hắn, lẽ nào sự thật đúng là như vậy?
"Tử Kính, đừng để ý những tin đồn ở kinh thành."
Nghe vậy, Triệu Nham trong mắt hiện lên một màu phức tạp, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Thái Tử, gần như lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của y.
Hai cha con hoàng tộc cao quý nhất thiên hạ này, đều bị ám ảnh bởi một sự kiện.
Thiên tử giữ kín như bưng mọi chuyện về Đế thị nhất tộc, nhưng Thái Tử coi trọng nhất... lại chính là cô nhi duy nhất của Đế gia.
Tin đồn về Nhậm An Lạc ngày càng lan rộng đến mức ồn ào huyên náo, có lẽ bởi nguyên nhân này. Vị trí Thái Tử Phi Đông Cung vẫn luôn để trống vốn là sự thật không thể che đậy, nay ở trước mặt bá tánh cùng trọng thần triều đình, sự thật này rốt cuộc đã bị xét toạc ra.
Xưa nay thê thiếp cũng giống như thiên hạ, là Thái Tử của một nước, lại không có chính thê trưởng tử, đối với toàn bộ Đại Tĩnh mà nói, điều này thật nực cười và vô lý.
Nhân cơ hội này, đem dư luận của dân chúng ném vào trong cung, có lẽ điện hạ không những không trách Nhậm An Lạc mang tới phiền phức, ngược lại... còn phải cảm tạ nàng.
Triệu Nham nhìn theo bóng dáng mờ mịt khuất sâu trong con đường mòn, rốt cuộc không nhịn được một tiếng thở dài.
Đế Bắc thành, kể từ mười năm trước, đã không còn náo nhiệt.
An Lạc trại chiêu hàng là sự kiện lớn ở Tấn Nam. Để thể hiện uy quyền của hoàng đế, vài ngày trước Phạm Văn Triều đã phái người nhanh chóng thúc ngựa đến truyền tin cho Thiên Thính, Bá tánh Đế Bắc thành ở gần nơi đó nhất, đương nhiên cũng sớm biết được tin.
Việc nữ trại chủ An Lạc trại vào kinh làm quan quả nhiên là điều hiếm thấy. Hơn nữa, nữ tử Đại Tĩnh không phải ai cũng dám cầu hôn với Thái Tử đương triều. Chỉ trong mấy ngày, Nhậm An Lạc trở thành nhân vật nổi tiếng dân gian, mọi người thường xuyên kể chuyện về nàng trong quán trà, còn viết cả kịch bản đem lên sân khấu.
Không ít bá tánh muốn được nhìn thấy vị nữ anh hùng hảo hán Tấn Nam này một lần, thế nên hôm nay, mới sáng sớm, đường chính Đế Bắc thành đã kín mít người dân, để vào được kinh thành, xe ngựa nhất định phải đi ngang chỗ này.
Tuy nhiên, đội thủ vệ danh dự của triều đình luôn rất đề phòng, ngay cả Nhậm An Lạc, người hồ thiên hải địa* quen thói, cũng giả bộ yểu điệu thục nữ, trốn trong xe ngựa, chết sống không cho ai nhìn. Dân chúng tiếc nuối không thôi, chỉ đành đội nắng chán nản lủi thủi cuốc bộ trở về nhà.
"Tiểu thư, cuối cùng người có một quyết định thật sáng suốt, cô nương thì nên ngồi ở trong xe ngựa hưởng phúc, cả ngày cưỡi ngựa múa đao, có chỗ nào giống tiểu thư khuê các?"
Uyển Thư ngồi một bên trong xe ngựa, đoan đoan chính chính lấy lòng nói.
Bên kia là thanh y tiểu cô nương khoảng mười tám tuổi, tên gọi Uyển Cầm, chăm lo cuộc sống hàng ngày của Nhậm An Lạc. So với Nhậm An Lạc, nàng dường như càng có thể bắt chẹt tính tình nóng nảy của Uyển Thư. Lúc này, nàng thuận tay đặt một ấm trà sứ men xanh Long Tuyền, đưa tay di chuyển, cho đến khi hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong xe ngựa, khóe miệng nàng mới nhẹ nhàng lộ ra má lúm đồng tiền.
Cô nương này, khi còn nhỏ vì bị bọn cướp truy đuổi mà lạc vào An Lạc trại, được Nhậm An Lạc thu nhận, tính tình bình đạm tĩnh lặng như nước, am hiểu Sử gia kinh điển, trí tuệ thông minh từ sớm, hai năm trước đã trở thành quân sư của An Lạc trại.
Bắt đầu khởi hành, Uyển Cầm dặn dò mọi người không thể xưng hô với Nhậm An Lạc như hồi trong trại được nữa, tránh làm trò cười cho thiên hạ sau khi vào kinh. Nàng xưa nay hơi lạnh lùng ít nói, Uyển Thư bị nàng hù cho choáng váng đầu óc, quay đầu ngoan ngoãn gọi đi gọi lại 'tiểu thư' Nhậm An Lạc.
"An Lạc trại cách xa kinh thành vạn dặm, là ta ăn no rỗi việc muốn đi cưỡi ngựa!"
Nhậm An Lạc liếc Uyển Thư một cái, dáng vẻ thái gia dựa vào gối mềm: "Đi, đợi lát nữa xuống xe, bổn đương gia phải mua mấy quyển kịch đem về, bá tánh Tấn Nam chúng ta tinh mắt thật... nghe này, trại chủ An Lạc trại anh hùng cái thế, có sức mạnh một mình nghênh chiến bốn phương tám hướng... Lấy đầu quân địch ở xa ngàn dặm..."
Nhậm An Lạc chỉ vào kịch bản, từng câu từng chữ tuỳ tiện phóng đại. Uyển Thư đầu đổi chiều, vừa định nói vài câu đáng tin cậy để khuyên nhủ lòng tự tin của đương gia nhà mình, xe ngựa đột nhiên tăng tốc độ.
Ba người nhìn nhau có chút kỳ quái, dòng người trên đường Đế Bắc thành đang cuồn cuộn mãnh liệt, sao đột nhiên...
Uyển Thư hơi vén rèm vải, nhìn về phía cách đó không xa, vẻ mặt sáng tỏ, thấy Nhậm An Lạc nhìn mình, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, phía trước không xa là từ đường của Đế phủ và Đế thị."
Sinh ra ở Tấn Nam này, không ai là không biết Đế gia, kể cả những người chiếm núi làm vua, kiêu ngạo bá đạo như An Lạc trại.
Mười năm trước, sau khi Đế gia cả nhà bị tru di,
Gia Ninh Đế không có phá hủy tổ trạch* Đế gia và từ đường Đế thị, mà chỉ phái một đội thị vệ đến canh giữ tại đây. Sau khi Đế gia sụp đổ, đã mười năm không có ai thăm nom, nơi này sớm đã suy đồi loang lổ, không còn vẻ cường thịnh năm nào, nhưng uy danh lắng đọng qua hàng trăm năm lịch sử vẫn còn đó. Bao năm qua, nơi này vẫn được người dân Tấn Nam tôn sùng và kính trọng.
"Được chim bẻ ná, được cá quên nơm."*
Uyển Cầm buông cái ly trong tay xuống, sứ men xanh rơi trên bàn đánh ra một tiếng va chạm mát lạnh. Nàng giương mắt vén rèm vải ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt đăm chiêu: "Thật đáng tiếc cho gia nghiệp mấy trăm năm của Đế gia, nếu xét về vong ân phụ nghĩa, đương kim bệ hạ đích thực là nhân tài kiệt xuất."
Uyển Thư chớp chớp mắt, nghe Uyển Cầm thở dài, không khỏi bối rối, nhìn về phía tổ trạch Đế gia một hồi lâu mới buông rèm, trong xe ngựa đột nhiên an tĩnh dị thường, Nhậm An Lạc không biết từ lúc nào đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, giữa mày trầm lắng lãnh đạm, quyển kịch trên tay rớt xuống đầu gối, cũng không có nhặt lên.
Nửa tháng sau, đội danh dự của triều đình đến gần kinh thành.
Nhìn cổng thành sừng sững cách đó không xa, Phạm thị lang đang ở trong xe ngựa đầu tiên thở phào một cái. Một ngày trước, hắn sai thị vệ hồi kinh thành bẩm báo, trong cung có hồi âm, do dự một lát, hắn hạ lệnh cho đội ngũ tạm dừng, vuốt hai cọng ria mép, xốc rèm vén lên, nhìn một thị vệ xua tay nói: "Gọi Nhậm tướng quân tiến đến, bản quan có việc bẩm báo."
Thị vệ nhận lệnh định đi, Phạm Văn Triều đột nhiên kêu lại, do dự nói: "Thôi khỏi đi, để bản quan tự mình đi nói."
Có thể leo đến chức quan này trong triều đình, Phạm Văn Triều nói thế nào cũng là một người nhạy bén. Hắn không quan tâm tới thực lực của An Lạc trại lẫn thái độ mờ mịt của Gia Ninh Đế. Bôn ba nhiều ngày nhưng thật ra, hắn chỉ mới gặp Nhậm An Lạc có hai lần mà thôi. Không biết phải nói như thế nào, nhưng ngay khi nhìn thấy Nhậm An Lạc, trong nháy mắt, Phạm Văn Triều rốt cuộc đã hiểu tại sao nữ tử này lại dám nói những lời kinh thiên động địa như vậy ở trên triều Đại Tĩnh.
Nữ thổ phỉ này toàn thân tuỳ tiện thô bỉ là thật, nhưng nhuệ khí hung hãn mà nàng dùng để trấn giữ một thành trì với hàng vạn binh mã, cũng đủ khiến hắn nghiền nát lời ăn tiếng nói nuốt hết vào bụng. Dựa theo những gì hắn biết về Nhậm An Lạc, nàng hoàn toàn khác biệt so với tiểu thư quý tộc ở kinh thành, thậm chí không cần thiết phải so sánh làm gì.
Điều này không có nghĩa Nhậm An Lạc sinh ra đã phi thường làm người ta kinh ngạc, chỉ là, đặt một vị tướng quân chinh chiến sa trường cùng một tiểu thư khuê các ở chung một chỗ để bàn luận, nói ra chỉ sợ người khác chê cười.
Phạm Văn Triều suy nghĩ xong liền đi tới trước xe ngựa của An Lạc Trại. Biết rõ sắp tới gần kinh thành, rèm vải xe ngựa đã sớm được vén lên, Nhậm An Lạc ngồi xếp bằng bên khung, nhìn Phạm thị lang đang đi tới, nở nụ cười chân thành cởi mở: "Phạm đại nhân, Bệ hạ có ngự chỉ gì sao?"
Lông mày của Phạm thị lang nhảy dựng lên, hắn cũng không có so đo đối với thái độ bất kính của Nhậm An Lạc khi nàng không xưng 'hạ quan', chỉ nhìn vào trong xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ thương cảm cho sự mệt nhọc của Nhậm tướng quân suốt chặng đường dài, đã an bài một toà nhà ở thành Tây để tướng quân nghỉ ngơi mấy bửa. Ba ngày sau, Bệ hạ sẽ cùng các vị đại thần ở Thượng Thư Các gặp mặt tướng quân."
Yên Lạc trại quy hàng đối đại tĩnh mà nói là sự kiện trọng đại, nhưng Nhậm An Lạc chung quy vẫn là nữ tử. Mấy ngày này, việc tiếp kiến và bố trí cho nàng đã khiến các quan trong triều tranh cãi không ngừng, để thoả đáng, Bệ hạ đã chọn Thượng Thư Các làm nơi gặp mặt.
"Bệ hạ thương cảm thuộc cấp, bổn đương gia... Ách... Hạ quan ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ vào cung bái kiến."
Nhậm An Lạc nói đến một nửa, cảm giác được Uyển Cầm đang nhìn chằm chằm, liền trôi chảy né qua vết xe đổ của Uyển Thư.
"Sao không thấy cô nương Uyển Thư?"
Phạm thị lang đối với Uyển Thư người đầy sát khí, suốt ngày cõng cây đại đao luôn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hiếu kì hỏi.
"Trong trại, thúc bá lo lắng nên sai người hầu tới, Uyển Thư bận đi tiếp rồi, đại nhân không cần để ý."
Nhậm An Lạc thuận miệng đáp, chống cằm, đảo mắt một hồi mới nhìn Phạm thị lang đang khó chịu, hỏi: "Không biết Thái Tử điện hạ ngày thường bận rộn, có thích cái gì không, mấy ngày nay ta chuẩn bị mấy thứ cho người, chờ gặp qua Bệ hạ sẽ đến Đông Cung thăm hỏi."
Phạm thị lang đơ người nhìn Nhậm An Lạc, thấy nàng khi nói tới bệ hạ vô cùng bình tĩnh, trong đáy mắt như có như không ẩn hiện ngọn lửa, hắn
theo bản năng sinh ra loại cảnh giác mà cận thần triều đình Đại Tĩnh nên có: "Tướng quân nói đùa, Thái Tử điện hạ ngày thường chính vụ bận rộn, ít khi rảnh rỗi, lại nói điện hạ tuổi trẻ tài cao thông minh tuyệt đỉnh, tài năng lẫn tính tình đều rất tốt, không như phường thiếu gia bình thường ăn chơi trác táng, mê muội đầu óc mất hết ý chí. Tướng quân nếu có thời gian thì nên làm quen với các quý nữ kinh thành, để mau chóng quen thuộc hoàn cảnh nơi đây."
Thái Tử Hàn Diệp luôn được triều thần kính trọng, sao có thể để cho nữ tặc thôn dân không công hưởng lợi, tốt hơn hết là giữ nàng cách xa y ra.
Phạm thị lang nói chuyện không có vòng vo, đây là trực tiếp nói thẳng rằng, tiểu thư quyền quý con nhà công hầu còn không dám trèo cao mơ ước Thái Tử Đại Tĩnh, huống chi một nữ nhân lỗ mãng của An Lạc trại.
Uyển Cầm chăm chú xem sách, trong lòng khẽ thở dài, ngồi vững như núi Thái Sơn, khoé miệng cong lên hình cung.
"Vậy sao?"
Đôi mắt đen của Nhậm An Lạc chớp chớp, nhìn chằm chằm Phạm thị lang một hồi lâu cho đến khi trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, mới phất tay áo một cái cười dài nói: "Không ngờ Thái Tử điện hạ lại ưu tú như thế, vượt xa lời đồn của bá tánh dân gian, bản tướng quân đúng là có mắt nhìn người, nghĩ đi nghĩ lại, đống sính lễ này chắc cũng không vào đến mắt điện hạ."
Nhậm An Lạc nhìn xe ngựa phía sau kéo dài vài dặm chứa đầy rương vàng rương bạc, nhẹ nhàng nói: "Xem ra trừ khi lập được đại công kinh thiên động địa, nếu không, Nhậm mỗ cũng không dám nói đến việc làm chủ Đông Cung. Phạm đại nhân, ngươi nói có phải thế không?
Phạm thị lang trợn mắt há mồm nhìn Nhậm An Lạc đột nhiên phát sáng, sắc mặt hắn biến thành màu gan heo: "Tướng quân lời này, lời này....."
"An Lạc sẽ ghi nhớ lời hay ý đẹp của đại nhân mà toàn lực thực hiện, khi nào hạ quan cùng Thái Tử điện hạ thành hôn, nhất định sẽ mời Phạm đại nhân đến làm khách quý, để cảm tạ gợi ý của ngươi ngày hôm nay."
Nhậm An Lạc nói câu này tràn đầy thành ý, cực kỳ chắc chắn nghiêm túc, Phạm thị lang đứng dậy thở không ra hơi, ánh mắt đi một vòng rơi vào thị vệ bên cạnh.
Thái Tử điện hạ, hạ quan muôn lần đáng chết!
Lười quan tâm tình hình bên ngoài xe ngựa, Nhậm An Lạc hạ rèm, thích ý nằm trên gối mềm, Uyển Cầm cung cung kính kính bưng một tách trà thơm đến, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu thư, là ta và Uyển Thư có mắt không thấy Thái Sơn, ngày sau chúng ta nếu có đắc tội, mong tiểu thư người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một con đường sống."
Trong xe ngựa nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Nhậm An Lạc chớp mắt sửng sốt nửa ngày mới nhận ra, bản thân cho dù đã giành được một thành của quân địch thì vẫn bại dưới tay nha đầu nhà mình.
Đang lúc rối loạn, không ai để ý tới...... đội ngũ đi xa ngàn dặm đã chính thức bước qua cổng lớn của kinh thành Đại Tĩnh.
———
Chú thích:
*Thạch đình: gian nhà bằng đá.
*Khúc Liên Hoa Lạc: khúc binh kịch.
*Ngự chỉ: chỉ dụ của hoàng thượng.
*Hồ thiên hải địa: mặc sức tán dóc.
*Tổ trạch: nhà tổ tiên.
*Được chim bẻ ná, được cá quên nơm: Tục ngữ, chỉ hạng người vô ơn bạc nghĩa. Sau khi đạt được mục đích thì quên mất chỗ dựa ban đầu.
———
Lời Gấu Gầy: Nhậm An Lạc vào kinh rồi, mau đến gặp Hàn Diệp thôi. ^^
Chương 4
Trời đã về đêm, thạch đình* hậu viên Đông Cung.
Thuộc thần Triệu Nham của Đông Cung ở bên ngoài đình, đứng thẳng cúi đầu, bên trong hí khúc Liên Hoa Lạc*, âm thanh vang rõ rơi vào tai, ấn đường hắn khẽ chuyển động, giương mắt nhìn vào.
Trong đình, Thái Tử đang ngồi ngay ngắn, y mặc thường phục màu ánh trăng, tay áo ẩn hiện hình rồng bốn móng, lúc này hai tay đan vào, ánh mắt lạnh lùng, dù chỉ thờ ơ ngồi thì phong thái trên người cũng đẹp đẽ cao quý vô cùng, so với các quý tộc bình thường đúng là quá khác biệt.
Hàn Diệp được lập làm Thái Tử Đại Tĩnh năm sáu tuổi. Từ nhỏ phẩm tính thanh nhã, thông minh cơ trí, khí chất siêu quần, dù cho mấy vị vương gia có nỗ lực noi theo như thế nào, cũng đều không thể tranh nổi một phần nhỏ sự kính ngưỡng của bá tánh dành cho y. Năm mười tám tuổi, y che giấu thân phận của mình cùng đại quân Tây Bắc chiến đấu với Bắc Tần, giành được thắng lợi hoàn toàn, danh tiếng trong lòng bá tánh và triều thần đã lên cao tới đỉnh.
Mặc dù Gia Ninh Đế từ trước đến nay vui buồn không hiện lên sắc mặt, nhưng đại thần trong triều vẫn mơ hồ cảm thấy, vị hoàng đế sắt đá rất coi trọng đứa con này.
Nếu không cũng sẽ không cho phép Đông Cung lập thuộc thần phân cấp bậc, tuy rằng những thuộc thần này không có địa vị cao ở trong triều, lại còn trẻ tuổi non nớt, nhưng chắc chắn sẽ là trụ cột tương lai của Đại Tĩnh.
Triệu Nham là con út của Tề Nam Hầu, từ nhỏ được Gia Ninh Đế chọn làm thư đồng đi theo Thái Tử, hiện giờ đã trở thành phụ tá đắc lực của y ở Đông Cung.
"Tử Kính, An Lạc trại thế nào rồi?"
Khi quân cờ cuối cùng hạ xuống, giọng nói của Hàn Diệp nhàn nhạt vang lên.
"Điện hạ."
Triệu Nham hoàn hồn, tiến lên một bước hành lễ trả lời: "Hôm nay trong cung có tin tức nói trại chủ An Lạc trại đã tiếp thánh chỉ, ít ngày nữa sẽ vào kinh. Điện hạ có phân phó gì không?"
Nữ thổ phỉ vùng biên cương công khai cầu hôn Thái Tử ở Kim Loan Điện, yêu cầu vị trí Thái Tử Phi. Gia Ninh Đế tuy chưa đồng ý, nhưng cũng làm cho Thái Tử điện hạ mất hết thể diện. Trong nửa tháng qua, chuyện này ở kinh thành bị đồn đại sinh động y như thật. Hơn nữa, người trong Mộc Vương Phủ châm ngòi thổi gió, trại chủ An Lạc trại ở xa vạn dặm còn chưa vào kinh đã thành nhân vật mà văn nhân sĩ tử, tiểu thư thế gia mong chờ gặp mặt.
"Ngươi hạ lệnh xuống cho ta, Nhậm An Lạc vào kinh, đặc biệt chú ý, không được tuỳ tiện khinh bạc."
Triệu Nham sửng sốt, vội nói: "Điện hạ, nữ tử ngang ngược bá đạo như thế, coi Đông Cung uy nghi và điện hạ không ra thể thống gì, sao có thể buông tha dễ dàng...."
Nói đến một nửa, giọng nói của Triệu Nham ngưng trệ, có chút thấp thỏm, Thái Tử tuy nho nhã với người khác, nhưng lại không thích thuộc hạ xen vào mệnh lệnh của mình.
"Đông Cung uy nghi? Tử Kính, An Lạc trại đối nghịch với triều đình đã vài chục năm, uy nghiêm của Đại Tĩnh còn không để vào mắt, nói chi tới một Thái Tử Đông Cung."
Gió nổi lên, khí trời hơi lạnh, Hàn Diệp đứng dậy, tỳ nữ ở bên cạnh liền lấy áo choàng kính cẩn khoác lên vai y.
"Điện hạ..."
Nghe thấy lời này, Triệu Nham miệng ngập ngừng, vẻ mặt có chút bất ngờ.
"Hơn nữa... lấy ba vạn thuỷ quân cầu hôn, thành ý không tính là nhỏ, bổn Thái Tử cũng không tính là mất mặt."
Hàn Diệp thanh âm nhàn nhạt, khuôn mặt trầm tĩnh, nhưng trong mắt rõ ràng là đang giễu cợt.
"Điện hạ..."
Từ trước đến nay, 'tùng trúc công tử' nổi tiếng kinh thành vì tài hùng biện, lúc này đứng nhìn Thái Tử nhà mình mà không nói nên lời, đến câu 'điện hạ nói thật là...' cũng nuốt vào!
Chủ nhân, dù sao người cũng là Thái Tử của một nước, nữ thổ phỉ kia là cầu hôn.. cầu hôn đó, không phải cầu gả đâu!
"Huống hồ, cho dù người khác không biết chi tiết về An Lạc trại, nhưng còn ngươi, ngươi rõ ràng biết nó không chỉ là một cái sơn trại nho nhỏ mà. Nhậm An Lạc có thể khiến phụ hoàng coi trọng, làm sao tầm thường cho được. Tử Kính, dù trong bất cứ thời điểm nào, xem thường đối thủ chưa bao giờ là hành động sáng suốt."
Có lẽ vì ánh mắt của Triệu Nham quá bi thương và phẫn nộ, Hàn Diệp cuối cùng cũng chịu bỏ qua vấn đề này.
"Đối thủ?"
Hàn Diệp nói câu trước, Triệu Nham gật gật đầu, nhưng nghe đến câu sau, hắn liền rũ mắt xuống, ấp úng nói: "Điện hạ, gọi là đối thủ cũng..."
Tốt xấu gì, đại cô nương nhà người ta đã không quản ngại xa xôi vạn dặm dốc lòng nhờ người đến kinh thành chuyển lời ái mộ tới người, còn đem gia tài của cải dọn đến bên người, gọi là đối thủ, cũng thật không có tình người đó nha!
Hơn nữa, điện hạ là Thái Tử Đại Tĩnh, một kẻ như nữ thổ phỉ làm sao có thể là đối thủ?
"Thế nào, ngươi cảm thấy phải coi trọng nàng ấy? Tử Kính, dám ở trên triều đình Đại Tĩnh phát ngôn bừa bãi đòi vào Đông Cung làm Thái Tử Phi, người như thế, xét về khí phách to gan lớn mật, trong thiên hạ ta đã từng gặp qua... nàng là thứ hai."
Không biết nghĩ tới cái gì, Hàn Diệp ánh mắt ngưng lại, dưới màn đêm mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy trong đồng tử là những hồi ức.
Dường như thần sắc của Hàn Diệp quá chăm chú nghiêm túc, Triệu Nham kinh ngạc trong lòng, nhịn không được hỏi: "Điện hạ, một vị khác là..."
"Năm đó, gia chủ Đế gia, Đế Thịnh Thiên."
Triệu Nham chợt ngẩng đầu, Hàn Diệp đã đi xuống thềm đá, bước về phía sâu nhất trong Đông Cung, mỗi bước chân đều mang theo hơi lạnh đơn bạc tiêu điều.
Người ta đồn rằng, năm đó gia chủ Đế gia rất yêu thích trưởng tử Trung Vương, từng là thầy dạy vỡ lòng của hắn, lẽ nào sự thật đúng là như vậy?
"Tử Kính, đừng để ý những tin đồn ở kinh thành."
Nghe vậy, Triệu Nham trong mắt hiện lên một màu phức tạp, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Thái Tử, gần như lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của y.
Hai cha con hoàng tộc cao quý nhất thiên hạ này, đều bị ám ảnh bởi một sự kiện.
Thiên tử giữ kín như bưng mọi chuyện về Đế thị nhất tộc, nhưng Thái Tử coi trọng nhất... lại chính là cô nhi duy nhất của Đế gia.
Tin đồn về Nhậm An Lạc ngày càng lan rộng đến mức ồn ào huyên náo, có lẽ bởi nguyên nhân này. Vị trí Thái Tử Phi Đông Cung vẫn luôn để trống vốn là sự thật không thể che đậy, nay ở trước mặt bá tánh cùng trọng thần triều đình, sự thật này rốt cuộc đã bị xét toạc ra.
Xưa nay thê thiếp cũng giống như thiên hạ, là Thái Tử của một nước, lại không có chính thê trưởng tử, đối với toàn bộ Đại Tĩnh mà nói, điều này thật nực cười và vô lý.
Nhân cơ hội này, đem dư luận của dân chúng ném vào trong cung, có lẽ điện hạ không những không trách Nhậm An Lạc mang tới phiền phức, ngược lại... còn phải cảm tạ nàng.
Triệu Nham nhìn theo bóng dáng mờ mịt khuất sâu trong con đường mòn, rốt cuộc không nhịn được một tiếng thở dài.
Đế Bắc thành, kể từ mười năm trước, đã không còn náo nhiệt.
An Lạc trại chiêu hàng là sự kiện lớn ở Tấn Nam. Để thể hiện uy quyền của hoàng đế, vài ngày trước Phạm Văn Triều đã phái người nhanh chóng thúc ngựa đến truyền tin cho Thiên Thính, Bá tánh Đế Bắc thành ở gần nơi đó nhất, đương nhiên cũng sớm biết được tin.
Việc nữ trại chủ An Lạc trại vào kinh làm quan quả nhiên là điều hiếm thấy. Hơn nữa, nữ tử Đại Tĩnh không phải ai cũng dám cầu hôn với Thái Tử đương triều. Chỉ trong mấy ngày, Nhậm An Lạc trở thành nhân vật nổi tiếng dân gian, mọi người thường xuyên kể chuyện về nàng trong quán trà, còn viết cả kịch bản đem lên sân khấu.
Không ít bá tánh muốn được nhìn thấy vị nữ anh hùng hảo hán Tấn Nam này một lần, thế nên hôm nay, mới sáng sớm, đường chính Đế Bắc thành đã kín mít người dân, để vào được kinh thành, xe ngựa nhất định phải đi ngang chỗ này.
Tuy nhiên, đội thủ vệ danh dự của triều đình luôn rất đề phòng, ngay cả Nhậm An Lạc, người hồ thiên hải địa* quen thói, cũng giả bộ yểu điệu thục nữ, trốn trong xe ngựa, chết sống không cho ai nhìn. Dân chúng tiếc nuối không thôi, chỉ đành đội nắng chán nản lủi thủi cuốc bộ trở về nhà.
"Tiểu thư, cuối cùng người có một quyết định thật sáng suốt, cô nương thì nên ngồi ở trong xe ngựa hưởng phúc, cả ngày cưỡi ngựa múa đao, có chỗ nào giống tiểu thư khuê các?"
Uyển Thư ngồi một bên trong xe ngựa, đoan đoan chính chính lấy lòng nói.
Bên kia là thanh y tiểu cô nương khoảng mười tám tuổi, tên gọi Uyển Cầm, chăm lo cuộc sống hàng ngày của Nhậm An Lạc. So với Nhậm An Lạc, nàng dường như càng có thể bắt chẹt tính tình nóng nảy của Uyển Thư. Lúc này, nàng thuận tay đặt một ấm trà sứ men xanh Long Tuyền, đưa tay di chuyển, cho đến khi hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong xe ngựa, khóe miệng nàng mới nhẹ nhàng lộ ra má lúm đồng tiền.
Cô nương này, khi còn nhỏ vì bị bọn cướp truy đuổi mà lạc vào An Lạc trại, được Nhậm An Lạc thu nhận, tính tình bình đạm tĩnh lặng như nước, am hiểu Sử gia kinh điển, trí tuệ thông minh từ sớm, hai năm trước đã trở thành quân sư của An Lạc trại.
Bắt đầu khởi hành, Uyển Cầm dặn dò mọi người không thể xưng hô với Nhậm An Lạc như hồi trong trại được nữa, tránh làm trò cười cho thiên hạ sau khi vào kinh. Nàng xưa nay hơi lạnh lùng ít nói, Uyển Thư bị nàng hù cho choáng váng đầu óc, quay đầu ngoan ngoãn gọi đi gọi lại 'tiểu thư' Nhậm An Lạc.
"An Lạc trại cách xa kinh thành vạn dặm, là ta ăn no rỗi việc muốn đi cưỡi ngựa!"
Nhậm An Lạc liếc Uyển Thư một cái, dáng vẻ thái gia dựa vào gối mềm: "Đi, đợi lát nữa xuống xe, bổn đương gia phải mua mấy quyển kịch đem về, bá tánh Tấn Nam chúng ta tinh mắt thật... nghe này, trại chủ An Lạc trại anh hùng cái thế, có sức mạnh một mình nghênh chiến bốn phương tám hướng... Lấy đầu quân địch ở xa ngàn dặm..."
Nhậm An Lạc chỉ vào kịch bản, từng câu từng chữ tuỳ tiện phóng đại. Uyển Thư đầu đổi chiều, vừa định nói vài câu đáng tin cậy để khuyên nhủ lòng tự tin của đương gia nhà mình, xe ngựa đột nhiên tăng tốc độ.
Ba người nhìn nhau có chút kỳ quái, dòng người trên đường Đế Bắc thành đang cuồn cuộn mãnh liệt, sao đột nhiên...
Uyển Thư hơi vén rèm vải, nhìn về phía cách đó không xa, vẻ mặt sáng tỏ, thấy Nhậm An Lạc nhìn mình, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, phía trước không xa là từ đường của Đế phủ và Đế thị."
Sinh ra ở Tấn Nam này, không ai là không biết Đế gia, kể cả những người chiếm núi làm vua, kiêu ngạo bá đạo như An Lạc trại.
Mười năm trước, sau khi Đế gia cả nhà bị tru di,
Gia Ninh Đế không có phá hủy tổ trạch* Đế gia và từ đường Đế thị, mà chỉ phái một đội thị vệ đến canh giữ tại đây. Sau khi Đế gia sụp đổ, đã mười năm không có ai thăm nom, nơi này sớm đã suy đồi loang lổ, không còn vẻ cường thịnh năm nào, nhưng uy danh lắng đọng qua hàng trăm năm lịch sử vẫn còn đó. Bao năm qua, nơi này vẫn được người dân Tấn Nam tôn sùng và kính trọng.
"Được chim bẻ ná, được cá quên nơm."*
Uyển Cầm buông cái ly trong tay xuống, sứ men xanh rơi trên bàn đánh ra một tiếng va chạm mát lạnh. Nàng giương mắt vén rèm vải ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt đăm chiêu: "Thật đáng tiếc cho gia nghiệp mấy trăm năm của Đế gia, nếu xét về vong ân phụ nghĩa, đương kim bệ hạ đích thực là nhân tài kiệt xuất."
Uyển Thư chớp chớp mắt, nghe Uyển Cầm thở dài, không khỏi bối rối, nhìn về phía tổ trạch Đế gia một hồi lâu mới buông rèm, trong xe ngựa đột nhiên an tĩnh dị thường, Nhậm An Lạc không biết từ lúc nào đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, giữa mày trầm lắng lãnh đạm, quyển kịch trên tay rớt xuống đầu gối, cũng không có nhặt lên.
Nửa tháng sau, đội danh dự của triều đình đến gần kinh thành.
Nhìn cổng thành sừng sững cách đó không xa, Phạm thị lang đang ở trong xe ngựa đầu tiên thở phào một cái. Một ngày trước, hắn sai thị vệ hồi kinh thành bẩm báo, trong cung có hồi âm, do dự một lát, hắn hạ lệnh cho đội ngũ tạm dừng, vuốt hai cọng ria mép, xốc rèm vén lên, nhìn một thị vệ xua tay nói: "Gọi Nhậm tướng quân tiến đến, bản quan có việc bẩm báo."
Thị vệ nhận lệnh định đi, Phạm Văn Triều đột nhiên kêu lại, do dự nói: "Thôi khỏi đi, để bản quan tự mình đi nói."
Có thể leo đến chức quan này trong triều đình, Phạm Văn Triều nói thế nào cũng là một người nhạy bén. Hắn không quan tâm tới thực lực của An Lạc trại lẫn thái độ mờ mịt của Gia Ninh Đế. Bôn ba nhiều ngày nhưng thật ra, hắn chỉ mới gặp Nhậm An Lạc có hai lần mà thôi. Không biết phải nói như thế nào, nhưng ngay khi nhìn thấy Nhậm An Lạc, trong nháy mắt, Phạm Văn Triều rốt cuộc đã hiểu tại sao nữ tử này lại dám nói những lời kinh thiên động địa như vậy ở trên triều Đại Tĩnh.
Nữ thổ phỉ này toàn thân tuỳ tiện thô bỉ là thật, nhưng nhuệ khí hung hãn mà nàng dùng để trấn giữ một thành trì với hàng vạn binh mã, cũng đủ khiến hắn nghiền nát lời ăn tiếng nói nuốt hết vào bụng. Dựa theo những gì hắn biết về Nhậm An Lạc, nàng hoàn toàn khác biệt so với tiểu thư quý tộc ở kinh thành, thậm chí không cần thiết phải so sánh làm gì.
Điều này không có nghĩa Nhậm An Lạc sinh ra đã phi thường làm người ta kinh ngạc, chỉ là, đặt một vị tướng quân chinh chiến sa trường cùng một tiểu thư khuê các ở chung một chỗ để bàn luận, nói ra chỉ sợ người khác chê cười.
Phạm Văn Triều suy nghĩ xong liền đi tới trước xe ngựa của An Lạc Trại. Biết rõ sắp tới gần kinh thành, rèm vải xe ngựa đã sớm được vén lên, Nhậm An Lạc ngồi xếp bằng bên khung, nhìn Phạm thị lang đang đi tới, nở nụ cười chân thành cởi mở: "Phạm đại nhân, Bệ hạ có ngự chỉ gì sao?"
Lông mày của Phạm thị lang nhảy dựng lên, hắn cũng không có so đo đối với thái độ bất kính của Nhậm An Lạc khi nàng không xưng 'hạ quan', chỉ nhìn vào trong xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ thương cảm cho sự mệt nhọc của Nhậm tướng quân suốt chặng đường dài, đã an bài một toà nhà ở thành Tây để tướng quân nghỉ ngơi mấy bửa. Ba ngày sau, Bệ hạ sẽ cùng các vị đại thần ở Thượng Thư Các gặp mặt tướng quân."
Yên Lạc trại quy hàng đối đại tĩnh mà nói là sự kiện trọng đại, nhưng Nhậm An Lạc chung quy vẫn là nữ tử. Mấy ngày này, việc tiếp kiến và bố trí cho nàng đã khiến các quan trong triều tranh cãi không ngừng, để thoả đáng, Bệ hạ đã chọn Thượng Thư Các làm nơi gặp mặt.
"Bệ hạ thương cảm thuộc cấp, bổn đương gia... Ách... Hạ quan ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ vào cung bái kiến."
Nhậm An Lạc nói đến một nửa, cảm giác được Uyển Cầm đang nhìn chằm chằm, liền trôi chảy né qua vết xe đổ của Uyển Thư.
"Sao không thấy cô nương Uyển Thư?"
Phạm thị lang đối với Uyển Thư người đầy sát khí, suốt ngày cõng cây đại đao luôn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hiếu kì hỏi.
"Trong trại, thúc bá lo lắng nên sai người hầu tới, Uyển Thư bận đi tiếp rồi, đại nhân không cần để ý."
Nhậm An Lạc thuận miệng đáp, chống cằm, đảo mắt một hồi mới nhìn Phạm thị lang đang khó chịu, hỏi: "Không biết Thái Tử điện hạ ngày thường bận rộn, có thích cái gì không, mấy ngày nay ta chuẩn bị mấy thứ cho người, chờ gặp qua Bệ hạ sẽ đến Đông Cung thăm hỏi."
Phạm thị lang đơ người nhìn Nhậm An Lạc, thấy nàng khi nói tới bệ hạ vô cùng bình tĩnh, trong đáy mắt như có như không ẩn hiện ngọn lửa, hắn
theo bản năng sinh ra loại cảnh giác mà cận thần triều đình Đại Tĩnh nên có: "Tướng quân nói đùa, Thái Tử điện hạ ngày thường chính vụ bận rộn, ít khi rảnh rỗi, lại nói điện hạ tuổi trẻ tài cao thông minh tuyệt đỉnh, tài năng lẫn tính tình đều rất tốt, không như phường thiếu gia bình thường ăn chơi trác táng, mê muội đầu óc mất hết ý chí. Tướng quân nếu có thời gian thì nên làm quen với các quý nữ kinh thành, để mau chóng quen thuộc hoàn cảnh nơi đây."
Thái Tử Hàn Diệp luôn được triều thần kính trọng, sao có thể để cho nữ tặc thôn dân không công hưởng lợi, tốt hơn hết là giữ nàng cách xa y ra.
Phạm thị lang nói chuyện không có vòng vo, đây là trực tiếp nói thẳng rằng, tiểu thư quyền quý con nhà công hầu còn không dám trèo cao mơ ước Thái Tử Đại Tĩnh, huống chi một nữ nhân lỗ mãng của An Lạc trại.
Uyển Cầm chăm chú xem sách, trong lòng khẽ thở dài, ngồi vững như núi Thái Sơn, khoé miệng cong lên hình cung.
"Vậy sao?"
Đôi mắt đen của Nhậm An Lạc chớp chớp, nhìn chằm chằm Phạm thị lang một hồi lâu cho đến khi trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, mới phất tay áo một cái cười dài nói: "Không ngờ Thái Tử điện hạ lại ưu tú như thế, vượt xa lời đồn của bá tánh dân gian, bản tướng quân đúng là có mắt nhìn người, nghĩ đi nghĩ lại, đống sính lễ này chắc cũng không vào đến mắt điện hạ."
Nhậm An Lạc nhìn xe ngựa phía sau kéo dài vài dặm chứa đầy rương vàng rương bạc, nhẹ nhàng nói: "Xem ra trừ khi lập được đại công kinh thiên động địa, nếu không, Nhậm mỗ cũng không dám nói đến việc làm chủ Đông Cung. Phạm đại nhân, ngươi nói có phải thế không?
Phạm thị lang trợn mắt há mồm nhìn Nhậm An Lạc đột nhiên phát sáng, sắc mặt hắn biến thành màu gan heo: "Tướng quân lời này, lời này....."
"An Lạc sẽ ghi nhớ lời hay ý đẹp của đại nhân mà toàn lực thực hiện, khi nào hạ quan cùng Thái Tử điện hạ thành hôn, nhất định sẽ mời Phạm đại nhân đến làm khách quý, để cảm tạ gợi ý của ngươi ngày hôm nay."
Nhậm An Lạc nói câu này tràn đầy thành ý, cực kỳ chắc chắn nghiêm túc, Phạm thị lang đứng dậy thở không ra hơi, ánh mắt đi một vòng rơi vào thị vệ bên cạnh.
Thái Tử điện hạ, hạ quan muôn lần đáng chết!
Lười quan tâm tình hình bên ngoài xe ngựa, Nhậm An Lạc hạ rèm, thích ý nằm trên gối mềm, Uyển Cầm cung cung kính kính bưng một tách trà thơm đến, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu thư, là ta và Uyển Thư có mắt không thấy Thái Sơn, ngày sau chúng ta nếu có đắc tội, mong tiểu thư người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một con đường sống."
Trong xe ngựa nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Nhậm An Lạc chớp mắt sửng sốt nửa ngày mới nhận ra, bản thân cho dù đã giành được một thành của quân địch thì vẫn bại dưới tay nha đầu nhà mình.
Đang lúc rối loạn, không ai để ý tới...... đội ngũ đi xa ngàn dặm đã chính thức bước qua cổng lớn của kinh thành Đại Tĩnh.
———
Chú thích:
*Thạch đình: gian nhà bằng đá.
*Khúc Liên Hoa Lạc: khúc binh kịch.
*Ngự chỉ: chỉ dụ của hoàng thượng.
*Hồ thiên hải địa: mặc sức tán dóc.
*Tổ trạch: nhà tổ tiên.
*Được chim bẻ ná, được cá quên nơm: Tục ngữ, chỉ hạng người vô ơn bạc nghĩa. Sau khi đạt được mục đích thì quên mất chỗ dựa ban đầu.
———
Lời Gấu Gầy: Nhậm An Lạc vào kinh rồi, mau đến gặp Hàn Diệp thôi. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.