Chương 82
Tịnh Linh
25/11/2021
Giọng Hàn Diệp vang vọng trong Thượng thư phòng an tĩnh, vua Gia Ninh bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên bật cười.
Mỉa mai thông suốt, thê lương vô hình thoáng qua trong ánh mắt cũng dần tan.
"Thái tử, con đang chất vấn Trẫm là vua một nước nhưng không yêu dân, không lo cho dân, không xứng ngồi trên hoàng vị, không bằng Thái tử con sao?"
Vua Gia Ninh nặng nề từng tiếng hỏi, Hàn Diệp cúi đầu, không thể đáp.
Trên ngự tọa không chỉ là Thiên tử, còn là phụ thân hắn. Hắn có thể chỉ trích quân vương, nhưng không thể chất vấn phụ thân.
"Con muốn chân tướng? Trẫm hỏi con, người Đế gia đã chết hết, tám mươi ngàn người kia cũng chôn dưới đất mười năm, muốn chân tướng có ích gì?" vua Gia Ninh trầm mắt "Thắng làm vua, thua làm giặc, thắng thì có thể ngồi trên thiên hạ, hưởng mọi quyền thế, thua chỉ có thể cả nhà diệt vong, gia môn sụp đổ!"
"Phụ hoàng, năm đó Tĩnh An Hầu tự xin từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị, vốn không có lòng tranh giành, Hàn gia ta cần gì phải làm đến mức này?"
"Hắn không muốn giang sơn, nhưng nhi tử hắn thì sao? Tôn tử thì sao? Đế gia nắm mười ngàn binh mã Tấn Nam, lại có công khai quốc nhường ngôi, ngày sau nếu hậu nhân Đế gia phản lại giang sơn Hàn thị, ở phương Nam chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ, đến lúc đó thiên hạ phân tranh, Đại Tĩnh sụp đổ, con sẽ thế nào?"
Hàn Diệp mím môi, ánh mắt nghiêm túc, không nói lời nào.
"Con muốn làm chủ nhân thiên hạ, hành động theo cảm tính như thế, sao nắm giữ thiên hạ! Con hỏi Trẫm chân tướng chuyện Đế gia, Trẫm nói con biết, không có chân tướng, nếu con cảm thấy là Trẫm đổ oan cho Tĩnh An Hầu, gϊếŧ tám mươi ngàn quân Đế gia, vậy thì chính là Trẫm, Trẫm không còn gì để nói!"
Thượng thư phòng nhất thời yên lặng khác thường, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kính cẩn bẩm báo của Triệu Phúc.
"Bệ hạ, Đế tiểu thư cầu kiến."
Vua Gia Ninh nhướng mày rồi lại ngồi xuống, mặc kệ Hàn Diệp vẫn quỳ trên đất chật vật khó coi.
"Để nàng vào."
Hàn Diệp bình tĩnh, không có chút lúng túng.
Ngoài Thượng thư phòng, Triệu Phúc giúp Đế Thừa Ân đẩy cửa, Đế Thừa Ân cười dịu dàng với hắn, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Vừa vào Thượng thư phòng, nàng ngẩn ra khi thấy tình cảnh bên trong, vẻ mặt phức tạp khi thấy Hàn Diệp quỳ trên đất, đi lên vài bước, quỳ xuống cạnh Hàn Diệp.
"Thỉnh an Bệ hạ."
Vua Gia Ninh chưa cho nàng đứng dậy, ngược lại đánh giá nữ tử dưới ngự tọa với ẩn ý sâu xa. Có phải Đế Thừa Ân đã sớm biết sắp xếp của Đế Thịnh Thiên không, ngày thường chỉ giả vờ vâng vâng dạ dạ, nếu thật là như vậy ...... ánh mắt ông thoáng qua tia hung ác, vẫn luôn để Đế Tử Nguyên quỳ ở đó, cho đến khi bóng người đơn bạc của nàng lảo đảo muốn ngã, mới thờ ơ mở miệng.
"Chuyện xảy ra trên tiền điện chắc hẳn đã truyền tới hậu cung, Thừa Ân, ngươi muốn gặp Trẫm, là muốn cầu ân điển lật lại vụ án cho Đế gia?"
Đế Thừa Ân rũ mắt, cung kính trả lời "Bệ hạ, thần nữ không tới vì chuyện này."
"Ồ? Vậy ngươi gặp Trẫm là vì chuyện gì?"
"Thần nữ muốn phân ưu cùng Bệ hạ, nguyện vì vận phúc kéo dài của Đại Tĩnh mà dốc một phần sức lực."
Vừa dứt lời, không chỉ có vua Gia Ninh sửng sốt, cả Hàn Diệp vẫn luôn bất động cũng ngẩng đầu nhìn Đế Thừa Ân.
Vua Gia Ninh híp mắt, xoay nhẫn trên ngón tay "Vận phúc kéo dài của Đại Tĩnh, câu này rất hay, ngươi nói thử xem, có thể vì Trẫm phân ưu chuyện gì?"
Đế Thừa Ân ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần nữ nghe nói trên đại điện có tướng trấn thủ núi Thanh Nam muốn tìm lại chân tướng cho quân Đế gia năm đó chôn thân ở núi Thanh Nam ...... nếu đã như thế, mong Bệ hạ cho tám mươi ngàn tướng sĩ một chân tướng. Nhưng điều Đế gia cần cũng chỉ là chân tướng này mà thôi."
Vua Gia Ninh nhướng mày, nghe nàng nói tiếp, bây giờ ông thật sự cảm thấy Đế Thừa Ân này có chút thú vị.
"Nếu tám mươi ngàn người kia sự thật chết trong tay Trung Nghĩa Hầu gia, mong Bệ hạ trừng phạt Trung Nghĩa Hầu cho tám mươi ngàn người kia một câu công đạo."
"Còn ...... lý do năm đó tám mươi ngàn quân Đế gia xông tới Tây Bắc, chuyến đi đó có phải Đế gia mưu phản hay không, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, thiên hạ sớm đã không còn ai muốn truy cứu đến cùng, mong Bệ hạ bỏ qua chuyện này, thần nữ thật không dám để chuyện nhà nhiễu loạn triều cương, họa loạn thiên hạ."
Đế Thừa Ân vừa dứt lời, chân mày Hàn Diệp vô thức nhíu chặt, nhìn nàng không nói gì.
Hắn cuối cùng đã hiểu ý câu nói tối qua khi Nhậm An Lạc xông vào Đông cung.
"Hàn Diệp, Đế Thừa Ân không đơn giản như người nghĩ ......." bây giờ xem ra lời này là thật, Đế Thừa Ân này, đâu chỉ không đơn giản?
Vẻ mặt vua Gia Ninh hơi dịu đi, giọng cũng hiền từ trở lại "Thừa Ân, ngươi có biết nếu để mất cơ hội này, chuyện Đế gia sẽ không còn cơ hội tra rõ, có lẽ năm đó thật là Trẫm đã phạm sai lầm, đổ oan cho Đế gia. Nếu như tiếp tục tra, có thể sẽ trả lại trong sạch cho Đế gia ......"
Sợ là chưa đợi tra ra được chân tướng, Đế Thừa Ân nàng đã thành đinh trong mắt, gai trong thịt của hoàng gia, không sống được bao lâu! Trong lòng Đế Thừa Ân cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ yếu ớt, ánh mắt có chút cảm kích.
"Bệ hạ, dù năm đó thế nào, từ năm tám tuổi thần nữ được hoàng gia che chở, hưởng mười năm bình yên an ổn. Thần nữ nhận hoàng ân, tất nhiên muốn báo ân, nếu phụ thân và tổ tiên Đế gia dưới kia có biết, cũng sẽ không trách tội thần nữ, mong Bệ hạ thành toàn yêu cầu quá đáng của thần nữ!"
Vua Gia Ninh sờ sờ râu, vẻ mặt khó xử "Chuyện quân Đế gia liên quan đến Đế gia, lại liên quan đến chữ tín của đế vương, Trẫm đã hứa với triều thần, chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này, nếu nói không giữ lời, chỉ tra nguyên nhân cái chết của quân Đế gia, không nhắc một chữ về Đế gia, sợ khó dẹp yên cơn giận của mọi người."
"Bệ hạ." Đế Thừa Ân ngẩng đầu "Thần nữ có cách, không biết có được không?"
Ánh mắt vua Gia Ninh chợt lóe, nói "Ngươi nói xem."
"Nửa tháng sau là đại thọ của Thái hậu, Bệ hạ có thể vì Thái hậu mở tiệc ở điện Hoa Dương, mời bá quan đến dự. Đến lúc đó thần nữ sẽ khấu tạ ân nuôi dưỡng mười năm qua của Bệ hạ ở trên điện, dùng thân phận người kế thừa của Đế gia xin Bệ hạ bỏ qua mọi chuyện, trả lại an ổn cho triều đình."
Ánh mắt Hàn Diệp đột nhiên trầm xuống, hiện giờ Đế Thừa Ân là huyết mạch danh chính ngôn thuận của Đế gia, nếu nàng dùng thân phận người Đế gia bái lễ tạ ân trước bá quan, lại tự xin từ bỏ điều tra chân tướng Đế gia, đến lúc đó dù bá quan muốn đòi giải thích, chỉ sợ sẽ lâm vào tình cảnh khó xử, cộng thêm trấn áp của hoàng gia và uy quyền của Thiên tử, chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở Trung Nghĩa Hầu, chuyện Đế gia chắc chắn sẽ lần nữa bị vùi lấp.
Thượng thư phòng im lặng một lúc lâu, đột nhiên vang lên tiếng cười to. Vua Gia Ninh bước xuống ngự tọa, tới trước mặt Đế Thừa Ân, tự mình nâng nàng dậy, khuôn mặt hiền từ ôn hòa, sự hung ác đều tan hết.
"Ngươi thông tình đạt lý, lòng Trẫm rất được an ủi, rất được an ủi!"
Đế Thừa Ân vừa mừng vừa lo, vẻ mặt sợ hãi.
"Nhân duyên của ngươi và Thái tử là duyên trời tác hợp, đợi sau tiệc mừng thọ Thái hậu, Trẫm sẽ ban hôn cho hai người, Trẫm chờ đến lúc ngươi có thể gọi Trẫm một tiếng 'phụ hoàng'. Ài, thành toàn cho hôn sự của ngươi và Thái tử, cũng coi như là điều duy nhất Trẫm có thể làm cho Vĩnh Ninh."
Sắc mặt Đế Thừa Ân ửng đỏ, vội quỳ xuống tạ ân. Nàng vô tình chạm phải ánh mắt đen kịt của Hàn Diệp nhìn sang, trong lòng run lên, vội tránh đi.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ có phải khiến Bệ hạ không vui, xin Bệ hạ đừng phiền muộn, Điện hạ vẫn luôn hiếu thuận ......" Đế Thừa Ân cắn môi, cuối cùng vẫn không đành lòng, muốn cầu xin vua Gia Ninh thay Thái tử.
"Hừ!" vua Gia Ninh phất tay "Tính khí hắn lớn lắm, Trẫm cũng không dám chọc hắn. Ngươi lui xuống trước đi, chuyện của Thái tử, Trẫm tự có định đoạt."
Đế Thừa Ân gật đầu, cẩn thận liếc nhìn Hàn Diệp, hành lễ lui ra ngoài.
Thượng thư phòng lần nữa lại an tĩnh, Hàn Diệp vẫn cúi đầu quỳ gối, ủng đen họa tiết hình rồng của Thiên tử ngừng trước mặt hắn.
"Thái tử, con đợi mười năm, là chờ một nữ tử như vậy sao?" lời nói có chút giễu cợt của vua Gia Ninh vang lên phía trên Hàn Diệp, giây lát sau chỉ nghe tiếng kẽo kẹt, cửa Thượng thư phòng bị mở ra.
"Trẫm đã hiểu vì sao Đế Thịnh Thiên không đưa Đế Tử Nguyên về Tấn Nam, tính tình như vậy, quả thật bôi nhọ dòng họ Đế gia."
Nói xong những lời này, vua Gia Ninh ra khỏi Thượng thư phòng. Trong phòng trống chỉ còn một mình Hàn Diệp, hắn cử động thân thể cứng đờ, mặc kệ lộn xộn trên người, chậm rãi đứng lên, không hề báo trước đi về phía trước.
Từng bước một, hắn dừng bên cạnh ngự án, nhìn thiết kiếm xanh thẫm bị vua Gia Ninh tùy ý đặt ở góc bàn, vươn tay nhặt lên.
Thân kiếm hơi lạnh, hẹp dài bền chắc, vẫn là cảm giác khi hắn sáu tuổi cầm trong tay.
Hàn gia, Đế gia, một bên là gia tộc, một bên là vi sư, đến tình cảnh hôm nay, cuối cùng hắn nên lựa chọn thế nào?
---------
Nhậm An Lạc vừa bước vào cửa phủ, đã thấy Uyển Cầm và Uyển Thư nhíu mày đứng chờ, nàng đi tới, cởϊ áσ choàng xuống "Đã biết chuyện trên điện rồi?"
Uyển Cầm gật đầu, nhận lấy áo choàng, nhìn về hướng thư phòng "Tiểu thư, công tử đang đợi người."
Nhậm An Lạc xua xua tay, sải bước về phía thư phòng nội viện.
Trong thư phòng đốt đàn hương, khói hương mỏng lượn lờ giữa không trung, bếp lò đang đốt trong góc, cửa sổ mở toang, trong phòng ấm áp lại thông thoáng.
Lạc Minh Tây ngồi xếp bằng trên ghế, ngưng thần lật xem mật báo Tây Bắc, nghe được tiếng bước chân nhanh nhẹn, hắn giương mắt nhìn về phía cửa, vừa lúc thấy Nhậm An Lạc bước vào.
"Về rồi?"
Nhậm An Lạc đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận lời chỉ dạy phê bình như phong ba bão táp, đột nhiên đối mặt với thái độ chu đáo ân cần, cả người run rẩy, cố nặn ra nụ cười, đến bên cạnh Lạc Minh Tây "Minh Tây, chuyện này ta chưa bàn bạc với huynh mà đã tự ý quyết định, là ta có lỗi ......"
"Tử Nguyên, muội không có lỗi. Hai ngày trước, ta đã nói chuyện này là ta sai trước, muội muốn giải quyết thế nào ta cũng sẽ không nhúng tay." Lạc Minh Tây nhìn nàng cười cười, phủi bông tuyết vương trên tóc nàng "Thân thể muội còn chưa hồi phục, kinh thành vào đông lạnh rét, không bằng ở Tấn Nam chúng ta, ta bảo Uyển Cầm hầm chén Tuyết Liên, uống vào sẽ ấm người. Vừa rồi ta tra lại lần nữa hồ sơ của lão tướng mười năm trước ở núi Thanh Nam, xem có thể tìm ra dấu vết để lại hay không, sau đó tìm tung tích của những người này."
Nhậm An Lạc ngơ ngác nhìn hắn, chóp mũi có chút chua xót, đột nhiên nắm lấy y phục của Lạc Minh Tây, nửa ngồi xổm trước ghế, nét mặt cười đùa nổi giận hoàn toàn không thấy nữa, ánh mắt đầy thê lương.
"Minh Tây, hôm nay ta mới biết bọn họ đều bị chặn trên núi Thanh Nam, không còn một ai. Bọn họ chết quá thảm, cả Đế gia ta chết quá oan ......"
Tiếng nghẹn ngào cố gắng kìm nén vang lên đứt quãng trong phòng. Sau khi cả Đế gia bị trảm ở thành Đế Bắc, Lạc Minh Tây chưa từng thấy dáng vẻ nàng như bây giờ.
Hắn thở dài một tiếng, nâng đầu Nhậm An Lạc đang rũ xuống lên, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của nàng "Tử Nguyên, đừng khóc, cũng không cần lui về sau. Tất cả mọi thứ, mọi chuyện giữa chúng ta và Hàn gia, bây giờ mới chính thức bắt đầu, chỉ có muội mới có thể vì Đế gia và quân Đế gia chết oan đòi lại công đạo, từ hôm nay trở đi, muội không còn nợ gì Hàn Diệp nữa."
Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy, gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa bao phủ đất trời. Chợt nhớ tới năm đó, cô tổ mẫu đưa nàng chạy gấp ngàn dặm đến núi Thanh Nam, cũng là vào mùa đông.
Khi đó đã cách năm đó mấy năm, núi Thanh Nam chôn thây khắp núi, nàng không tìm được hài cốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tinh kỳ Đế gia trên đất đã hóa thành phế tích.
"Tử Nguyên, con cũng biết từ hôm nay trở đi con không còn đường lui, chuyện này không phải chỉ cần một năm hai năm, có lẽ mười năm hai mươi năm cũng chưa chắc có thể làm được, con vẫn bằng lòng?"
Nàng gật đầu, vẻ mặt kiên quyết cố chấp.
"Vậy được, con phải nhớ kỹ nơi này, hoàn thành trách nhiệm và lời hứa của con, rửa sạch nỗi oan cho bọn họ, đưa bọn họ quang minh chính đại về thành Đế Bắc. Từ giờ trở đi, con không chỉ là Đế Tử Nguyên, mà là người kế thừa Đế gia, chủ nhân của thành Đế Bắc, đế vương của con dân Tấn Nam."
Cô tổ mẫu đầu tóc bạc trắng, nhìn đất trời mây trắng, đã nói như thế.
Khi đó nàng đã trả lời thế nào, Nhậm An Lạc đột nhiên không muốn nhớ tới.
Mấy năm sau, nàng đứng trong phủ Thượng tướng quân ở đế đô Đại Tĩnh, nhìn Lạc Minh Tây rũ mắt, đáp "Minh Tây, huynh yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên ta là Đế Tử Nguyên, sẽ không quên ta quay về thành trì này rốt cuộc là muốn lấy lại cái gì."
Mỉa mai thông suốt, thê lương vô hình thoáng qua trong ánh mắt cũng dần tan.
"Thái tử, con đang chất vấn Trẫm là vua một nước nhưng không yêu dân, không lo cho dân, không xứng ngồi trên hoàng vị, không bằng Thái tử con sao?"
Vua Gia Ninh nặng nề từng tiếng hỏi, Hàn Diệp cúi đầu, không thể đáp.
Trên ngự tọa không chỉ là Thiên tử, còn là phụ thân hắn. Hắn có thể chỉ trích quân vương, nhưng không thể chất vấn phụ thân.
"Con muốn chân tướng? Trẫm hỏi con, người Đế gia đã chết hết, tám mươi ngàn người kia cũng chôn dưới đất mười năm, muốn chân tướng có ích gì?" vua Gia Ninh trầm mắt "Thắng làm vua, thua làm giặc, thắng thì có thể ngồi trên thiên hạ, hưởng mọi quyền thế, thua chỉ có thể cả nhà diệt vong, gia môn sụp đổ!"
"Phụ hoàng, năm đó Tĩnh An Hầu tự xin từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị, vốn không có lòng tranh giành, Hàn gia ta cần gì phải làm đến mức này?"
"Hắn không muốn giang sơn, nhưng nhi tử hắn thì sao? Tôn tử thì sao? Đế gia nắm mười ngàn binh mã Tấn Nam, lại có công khai quốc nhường ngôi, ngày sau nếu hậu nhân Đế gia phản lại giang sơn Hàn thị, ở phương Nam chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ, đến lúc đó thiên hạ phân tranh, Đại Tĩnh sụp đổ, con sẽ thế nào?"
Hàn Diệp mím môi, ánh mắt nghiêm túc, không nói lời nào.
"Con muốn làm chủ nhân thiên hạ, hành động theo cảm tính như thế, sao nắm giữ thiên hạ! Con hỏi Trẫm chân tướng chuyện Đế gia, Trẫm nói con biết, không có chân tướng, nếu con cảm thấy là Trẫm đổ oan cho Tĩnh An Hầu, gϊếŧ tám mươi ngàn quân Đế gia, vậy thì chính là Trẫm, Trẫm không còn gì để nói!"
Thượng thư phòng nhất thời yên lặng khác thường, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kính cẩn bẩm báo của Triệu Phúc.
"Bệ hạ, Đế tiểu thư cầu kiến."
Vua Gia Ninh nhướng mày rồi lại ngồi xuống, mặc kệ Hàn Diệp vẫn quỳ trên đất chật vật khó coi.
"Để nàng vào."
Hàn Diệp bình tĩnh, không có chút lúng túng.
Ngoài Thượng thư phòng, Triệu Phúc giúp Đế Thừa Ân đẩy cửa, Đế Thừa Ân cười dịu dàng với hắn, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Vừa vào Thượng thư phòng, nàng ngẩn ra khi thấy tình cảnh bên trong, vẻ mặt phức tạp khi thấy Hàn Diệp quỳ trên đất, đi lên vài bước, quỳ xuống cạnh Hàn Diệp.
"Thỉnh an Bệ hạ."
Vua Gia Ninh chưa cho nàng đứng dậy, ngược lại đánh giá nữ tử dưới ngự tọa với ẩn ý sâu xa. Có phải Đế Thừa Ân đã sớm biết sắp xếp của Đế Thịnh Thiên không, ngày thường chỉ giả vờ vâng vâng dạ dạ, nếu thật là như vậy ...... ánh mắt ông thoáng qua tia hung ác, vẫn luôn để Đế Tử Nguyên quỳ ở đó, cho đến khi bóng người đơn bạc của nàng lảo đảo muốn ngã, mới thờ ơ mở miệng.
"Chuyện xảy ra trên tiền điện chắc hẳn đã truyền tới hậu cung, Thừa Ân, ngươi muốn gặp Trẫm, là muốn cầu ân điển lật lại vụ án cho Đế gia?"
Đế Thừa Ân rũ mắt, cung kính trả lời "Bệ hạ, thần nữ không tới vì chuyện này."
"Ồ? Vậy ngươi gặp Trẫm là vì chuyện gì?"
"Thần nữ muốn phân ưu cùng Bệ hạ, nguyện vì vận phúc kéo dài của Đại Tĩnh mà dốc một phần sức lực."
Vừa dứt lời, không chỉ có vua Gia Ninh sửng sốt, cả Hàn Diệp vẫn luôn bất động cũng ngẩng đầu nhìn Đế Thừa Ân.
Vua Gia Ninh híp mắt, xoay nhẫn trên ngón tay "Vận phúc kéo dài của Đại Tĩnh, câu này rất hay, ngươi nói thử xem, có thể vì Trẫm phân ưu chuyện gì?"
Đế Thừa Ân ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn vua Gia Ninh "Bệ hạ, thần nữ nghe nói trên đại điện có tướng trấn thủ núi Thanh Nam muốn tìm lại chân tướng cho quân Đế gia năm đó chôn thân ở núi Thanh Nam ...... nếu đã như thế, mong Bệ hạ cho tám mươi ngàn tướng sĩ một chân tướng. Nhưng điều Đế gia cần cũng chỉ là chân tướng này mà thôi."
Vua Gia Ninh nhướng mày, nghe nàng nói tiếp, bây giờ ông thật sự cảm thấy Đế Thừa Ân này có chút thú vị.
"Nếu tám mươi ngàn người kia sự thật chết trong tay Trung Nghĩa Hầu gia, mong Bệ hạ trừng phạt Trung Nghĩa Hầu cho tám mươi ngàn người kia một câu công đạo."
"Còn ...... lý do năm đó tám mươi ngàn quân Đế gia xông tới Tây Bắc, chuyến đi đó có phải Đế gia mưu phản hay không, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, thiên hạ sớm đã không còn ai muốn truy cứu đến cùng, mong Bệ hạ bỏ qua chuyện này, thần nữ thật không dám để chuyện nhà nhiễu loạn triều cương, họa loạn thiên hạ."
Đế Thừa Ân vừa dứt lời, chân mày Hàn Diệp vô thức nhíu chặt, nhìn nàng không nói gì.
Hắn cuối cùng đã hiểu ý câu nói tối qua khi Nhậm An Lạc xông vào Đông cung.
"Hàn Diệp, Đế Thừa Ân không đơn giản như người nghĩ ......." bây giờ xem ra lời này là thật, Đế Thừa Ân này, đâu chỉ không đơn giản?
Vẻ mặt vua Gia Ninh hơi dịu đi, giọng cũng hiền từ trở lại "Thừa Ân, ngươi có biết nếu để mất cơ hội này, chuyện Đế gia sẽ không còn cơ hội tra rõ, có lẽ năm đó thật là Trẫm đã phạm sai lầm, đổ oan cho Đế gia. Nếu như tiếp tục tra, có thể sẽ trả lại trong sạch cho Đế gia ......"
Sợ là chưa đợi tra ra được chân tướng, Đế Thừa Ân nàng đã thành đinh trong mắt, gai trong thịt của hoàng gia, không sống được bao lâu! Trong lòng Đế Thừa Ân cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ yếu ớt, ánh mắt có chút cảm kích.
"Bệ hạ, dù năm đó thế nào, từ năm tám tuổi thần nữ được hoàng gia che chở, hưởng mười năm bình yên an ổn. Thần nữ nhận hoàng ân, tất nhiên muốn báo ân, nếu phụ thân và tổ tiên Đế gia dưới kia có biết, cũng sẽ không trách tội thần nữ, mong Bệ hạ thành toàn yêu cầu quá đáng của thần nữ!"
Vua Gia Ninh sờ sờ râu, vẻ mặt khó xử "Chuyện quân Đế gia liên quan đến Đế gia, lại liên quan đến chữ tín của đế vương, Trẫm đã hứa với triều thần, chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này, nếu nói không giữ lời, chỉ tra nguyên nhân cái chết của quân Đế gia, không nhắc một chữ về Đế gia, sợ khó dẹp yên cơn giận của mọi người."
"Bệ hạ." Đế Thừa Ân ngẩng đầu "Thần nữ có cách, không biết có được không?"
Ánh mắt vua Gia Ninh chợt lóe, nói "Ngươi nói xem."
"Nửa tháng sau là đại thọ của Thái hậu, Bệ hạ có thể vì Thái hậu mở tiệc ở điện Hoa Dương, mời bá quan đến dự. Đến lúc đó thần nữ sẽ khấu tạ ân nuôi dưỡng mười năm qua của Bệ hạ ở trên điện, dùng thân phận người kế thừa của Đế gia xin Bệ hạ bỏ qua mọi chuyện, trả lại an ổn cho triều đình."
Ánh mắt Hàn Diệp đột nhiên trầm xuống, hiện giờ Đế Thừa Ân là huyết mạch danh chính ngôn thuận của Đế gia, nếu nàng dùng thân phận người Đế gia bái lễ tạ ân trước bá quan, lại tự xin từ bỏ điều tra chân tướng Đế gia, đến lúc đó dù bá quan muốn đòi giải thích, chỉ sợ sẽ lâm vào tình cảnh khó xử, cộng thêm trấn áp của hoàng gia và uy quyền của Thiên tử, chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở Trung Nghĩa Hầu, chuyện Đế gia chắc chắn sẽ lần nữa bị vùi lấp.
Thượng thư phòng im lặng một lúc lâu, đột nhiên vang lên tiếng cười to. Vua Gia Ninh bước xuống ngự tọa, tới trước mặt Đế Thừa Ân, tự mình nâng nàng dậy, khuôn mặt hiền từ ôn hòa, sự hung ác đều tan hết.
"Ngươi thông tình đạt lý, lòng Trẫm rất được an ủi, rất được an ủi!"
Đế Thừa Ân vừa mừng vừa lo, vẻ mặt sợ hãi.
"Nhân duyên của ngươi và Thái tử là duyên trời tác hợp, đợi sau tiệc mừng thọ Thái hậu, Trẫm sẽ ban hôn cho hai người, Trẫm chờ đến lúc ngươi có thể gọi Trẫm một tiếng 'phụ hoàng'. Ài, thành toàn cho hôn sự của ngươi và Thái tử, cũng coi như là điều duy nhất Trẫm có thể làm cho Vĩnh Ninh."
Sắc mặt Đế Thừa Ân ửng đỏ, vội quỳ xuống tạ ân. Nàng vô tình chạm phải ánh mắt đen kịt của Hàn Diệp nhìn sang, trong lòng run lên, vội tránh đi.
"Bệ hạ, Thái tử điện hạ có phải khiến Bệ hạ không vui, xin Bệ hạ đừng phiền muộn, Điện hạ vẫn luôn hiếu thuận ......" Đế Thừa Ân cắn môi, cuối cùng vẫn không đành lòng, muốn cầu xin vua Gia Ninh thay Thái tử.
"Hừ!" vua Gia Ninh phất tay "Tính khí hắn lớn lắm, Trẫm cũng không dám chọc hắn. Ngươi lui xuống trước đi, chuyện của Thái tử, Trẫm tự có định đoạt."
Đế Thừa Ân gật đầu, cẩn thận liếc nhìn Hàn Diệp, hành lễ lui ra ngoài.
Thượng thư phòng lần nữa lại an tĩnh, Hàn Diệp vẫn cúi đầu quỳ gối, ủng đen họa tiết hình rồng của Thiên tử ngừng trước mặt hắn.
"Thái tử, con đợi mười năm, là chờ một nữ tử như vậy sao?" lời nói có chút giễu cợt của vua Gia Ninh vang lên phía trên Hàn Diệp, giây lát sau chỉ nghe tiếng kẽo kẹt, cửa Thượng thư phòng bị mở ra.
"Trẫm đã hiểu vì sao Đế Thịnh Thiên không đưa Đế Tử Nguyên về Tấn Nam, tính tình như vậy, quả thật bôi nhọ dòng họ Đế gia."
Nói xong những lời này, vua Gia Ninh ra khỏi Thượng thư phòng. Trong phòng trống chỉ còn một mình Hàn Diệp, hắn cử động thân thể cứng đờ, mặc kệ lộn xộn trên người, chậm rãi đứng lên, không hề báo trước đi về phía trước.
Từng bước một, hắn dừng bên cạnh ngự án, nhìn thiết kiếm xanh thẫm bị vua Gia Ninh tùy ý đặt ở góc bàn, vươn tay nhặt lên.
Thân kiếm hơi lạnh, hẹp dài bền chắc, vẫn là cảm giác khi hắn sáu tuổi cầm trong tay.
Hàn gia, Đế gia, một bên là gia tộc, một bên là vi sư, đến tình cảnh hôm nay, cuối cùng hắn nên lựa chọn thế nào?
---------
Nhậm An Lạc vừa bước vào cửa phủ, đã thấy Uyển Cầm và Uyển Thư nhíu mày đứng chờ, nàng đi tới, cởϊ áσ choàng xuống "Đã biết chuyện trên điện rồi?"
Uyển Cầm gật đầu, nhận lấy áo choàng, nhìn về hướng thư phòng "Tiểu thư, công tử đang đợi người."
Nhậm An Lạc xua xua tay, sải bước về phía thư phòng nội viện.
Trong thư phòng đốt đàn hương, khói hương mỏng lượn lờ giữa không trung, bếp lò đang đốt trong góc, cửa sổ mở toang, trong phòng ấm áp lại thông thoáng.
Lạc Minh Tây ngồi xếp bằng trên ghế, ngưng thần lật xem mật báo Tây Bắc, nghe được tiếng bước chân nhanh nhẹn, hắn giương mắt nhìn về phía cửa, vừa lúc thấy Nhậm An Lạc bước vào.
"Về rồi?"
Nhậm An Lạc đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận lời chỉ dạy phê bình như phong ba bão táp, đột nhiên đối mặt với thái độ chu đáo ân cần, cả người run rẩy, cố nặn ra nụ cười, đến bên cạnh Lạc Minh Tây "Minh Tây, chuyện này ta chưa bàn bạc với huynh mà đã tự ý quyết định, là ta có lỗi ......"
"Tử Nguyên, muội không có lỗi. Hai ngày trước, ta đã nói chuyện này là ta sai trước, muội muốn giải quyết thế nào ta cũng sẽ không nhúng tay." Lạc Minh Tây nhìn nàng cười cười, phủi bông tuyết vương trên tóc nàng "Thân thể muội còn chưa hồi phục, kinh thành vào đông lạnh rét, không bằng ở Tấn Nam chúng ta, ta bảo Uyển Cầm hầm chén Tuyết Liên, uống vào sẽ ấm người. Vừa rồi ta tra lại lần nữa hồ sơ của lão tướng mười năm trước ở núi Thanh Nam, xem có thể tìm ra dấu vết để lại hay không, sau đó tìm tung tích của những người này."
Nhậm An Lạc ngơ ngác nhìn hắn, chóp mũi có chút chua xót, đột nhiên nắm lấy y phục của Lạc Minh Tây, nửa ngồi xổm trước ghế, nét mặt cười đùa nổi giận hoàn toàn không thấy nữa, ánh mắt đầy thê lương.
"Minh Tây, hôm nay ta mới biết bọn họ đều bị chặn trên núi Thanh Nam, không còn một ai. Bọn họ chết quá thảm, cả Đế gia ta chết quá oan ......"
Tiếng nghẹn ngào cố gắng kìm nén vang lên đứt quãng trong phòng. Sau khi cả Đế gia bị trảm ở thành Đế Bắc, Lạc Minh Tây chưa từng thấy dáng vẻ nàng như bây giờ.
Hắn thở dài một tiếng, nâng đầu Nhậm An Lạc đang rũ xuống lên, nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của nàng "Tử Nguyên, đừng khóc, cũng không cần lui về sau. Tất cả mọi thứ, mọi chuyện giữa chúng ta và Hàn gia, bây giờ mới chính thức bắt đầu, chỉ có muội mới có thể vì Đế gia và quân Đế gia chết oan đòi lại công đạo, từ hôm nay trở đi, muội không còn nợ gì Hàn Diệp nữa."
Nhậm An Lạc chậm rãi đứng dậy, gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa bao phủ đất trời. Chợt nhớ tới năm đó, cô tổ mẫu đưa nàng chạy gấp ngàn dặm đến núi Thanh Nam, cũng là vào mùa đông.
Khi đó đã cách năm đó mấy năm, núi Thanh Nam chôn thây khắp núi, nàng không tìm được hài cốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tinh kỳ Đế gia trên đất đã hóa thành phế tích.
"Tử Nguyên, con cũng biết từ hôm nay trở đi con không còn đường lui, chuyện này không phải chỉ cần một năm hai năm, có lẽ mười năm hai mươi năm cũng chưa chắc có thể làm được, con vẫn bằng lòng?"
Nàng gật đầu, vẻ mặt kiên quyết cố chấp.
"Vậy được, con phải nhớ kỹ nơi này, hoàn thành trách nhiệm và lời hứa của con, rửa sạch nỗi oan cho bọn họ, đưa bọn họ quang minh chính đại về thành Đế Bắc. Từ giờ trở đi, con không chỉ là Đế Tử Nguyên, mà là người kế thừa Đế gia, chủ nhân của thành Đế Bắc, đế vương của con dân Tấn Nam."
Cô tổ mẫu đầu tóc bạc trắng, nhìn đất trời mây trắng, đã nói như thế.
Khi đó nàng đã trả lời thế nào, Nhậm An Lạc đột nhiên không muốn nhớ tới.
Mấy năm sau, nàng đứng trong phủ Thượng tướng quân ở đế đô Đại Tĩnh, nhìn Lạc Minh Tây rũ mắt, đáp "Minh Tây, huynh yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không quên ta là Đế Tử Nguyên, sẽ không quên ta quay về thành trì này rốt cuộc là muốn lấy lại cái gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.