Chương 7
Live
31/03/2017
CHƯƠNG 6 QUYỂN 1
Nghiệt Kính Thai thượng nghiệp vô ẩn, thiên niên tình túy nhưng vị tỉnh
[Trên Nghiệt Kính Đài không thể che giấu nghiệp, ngàn năm say tình vẫn chưa tỉnh]
—–
Phá Quân tinh đại náo Hắc Thằng đại địa ngục, đánh sập Diêm La điện, việc này vốn không phải nhỏ. Diêm La điện vốn là nơi thẩm lí và phán quyết Quỷ Hồn, mặc dù ở chốn cửu tuyền, không thể so với tiên giới thiên cung tôn quý, nhưng trong lục đạo, chúng sinh cũng có địa vị cao quý. Diêm La vương lại càng tôn quý vô cùng, một quyển sinh tử bộ định sinh tử luân hồi, cho dù là tiên nhân cũng phải cho Quỷ Tiên địa phủ ba phần mặt mũi.
Việc này lẽ ra phải kinh động tam giới, nhưng Diêu Quang đi rồi, Tống Đế Vương đi một chuyến đến Huyết Trì địa ngục.
Diêm La Vương chưởng quản ngục này chính là Ngũ Quan Vương, đệ tứ điện cùng đệ tam điện khá gần nhau, quỷ hồn ở Hắc Thằng đại địa ngục chịu xong hình sẽ chuyển giải đến chỗ Ngũ Quan Vương, cho nên việc này hắn cũng biết được.
Nhưng thấy Tống Đế Vương tự mình đến gặp, trong ngôn từ tựa hồ hy vọng đem việc này chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Ngũ Quan Vương tất nhiên là khó hiểu, nhưng nếu khổ chủ không muốn truy cứu, hắn cũng không cần mất công đi làm tiểu nhân, hơn nữa danh tiếng của Tống Đế Vương ở thập điện Diêm La rất cao, hắn cũng vui lòng thuận nước giong thuyền, im lặng không nói gì về chuyện này.
Về phần phần đám tiểu quỷ, có Tống Đế Vương phân phó, ai cũng không dám loạn nói huyên thuyên, phải biết hình phạt trong mười sáu tiểu ngục Hắc Thằng đại địa ngục rất dọa người, quỷ hồn đi vào không bị lột trọi một tầng da thì chẳng đi ra.
Chuyện này vốn phải trình lên thiên điện náo loạn một trận, cư nhiên cứ như vậy bình ổn xuống, giống như chẳng hề có chuyện gì phát sinh.
Việc này tuy nói được che giấu rất tốt, nhưng ngày đó Tống Đế Vương đến thế gian luân trị lại tự tiện rời đi, lại bị Diêm Vương biết được. Dù sao cũng là lơ là nhiệm vụ, Diêm Vương giận dữ, phạt y trông coi Nghiệt Kính Đài một trăm năm.
Nghiệt Kính Đài chốn Âm phủ, đài cao một trượng, rộng hơn mười mẫu, vốn là linh khí thiên địa sở thành, thuộc sở hạt của đệ nhất điện Tần Nghiễm Vương. Sau khi chết đi, hồn phách con người sẽ bị quỷ soa bắt xuống quỷ môn quan, nhất định phải qua Nghiệt Kính Đài này trước, một thân tội nghiệp, đứng trước Nghiệt Kính Đài tuyệt không thể che dấu, nhập đài đoạn tội, sẽ được đệ nhất điện Tần Nghiễm Vương kết tội rồi áp giải đến các ngục xử lý.
Trăm ngàn năm qua, chiếu qua vô số âm hồn, nghiệp kính âm trầm, ngay cả quỷ tốt âm phủ cũng không nguyện tới gần quá lâu.
Diêm Quân xử lý như thế, các Diêm La còn lại nghe xong, cũng không khỏi kinh ngạc. Duy có Tống Đế Vương không hề tranh luận, lĩnh trách rồi đi về hướng Nghiệt Kinh Đài.
Thời gian qua mau, nhân thế nhật nguyệt luân chuyển không ngừng, Tống Đế Vương trông coi Nghiệt Kính Đài trăm nắm, cuối cùng đã mãn hạn phạt.
Chỉ cảm thấy quỷ khí trên người mình tựa hồ nặng hơn vài phần, đến mức bản thân đi đến đâu là mang theo trận trận quỷ khóc sói gào như đang ở giữa Phong Đô (một tòa quỷ thành).
Kỳ thật Quỷ Tiên nhiều thêm vài phần yêu khí thì có ngại gì, chỉ là tiên nhân bầu trời lại yêu tinh khiết sạch sẽ, mặc dù không sợ quỷ khí âm trầm, nhưng cũng không muốn nhìn nhiều, phần lớn đều tránh đi lấy may mắn.
Bất quá, nghĩ những điều này có tác dụng gì?
Cho tới bây giờ, trong mắt thiếu niên kia chỉ có Tham Lang tinh quân tinh quang sáng chói, về phần trên người mình là quỷ khí haytiên khí, chỉ sợ hắn cũng chưa bao giờ để ý.
Tống Đế Vương âm thầm cười khổ, trông coi Nghiệt Kính Đài trăm năm, mỗi ngày soi gương tự xét lại, khó trách âm úc (phiền muộn, tối tăm) càng nặng.
Trở lại đệ tam điện, trong khoảng thời gian y không ở trong điện, Sở Giang Vương cùng Ngũ Quan Vương tạm thay chức vụ, nên thẩm cứ thẩm, nên phán cứ phán, chưa từng chậm trễ công sự. Chính là nợ nhân tình này quá lớn, y nhẹ nhàng cười, còn nhiều thời gian, luôn luôn còn cơ hội.
Vừa vặn có một quỷ soa bê công văn từ trong điện vội vàng đi ra, vừa thấy Tống Đế Vương, lập tức chạy lên đón chào: “Quân thượng! Ngài đã trở lại!”
Thanh âm khá lớn, chúng quỷ soa lập tức từ trong điện chạy ra, thấy Tống Đế Vương đều tiến lên lễ bái.
Tống Đế Vương đánh giá Diêm La điện đã sửa chữa xong, lại nhìn đến hồn phách có hàng có lối ra vào, nhân tiện nói: “Vất vả các ngươi.”
Nhóm quỷ soa thụ sủng nhược kinh, liên tục dập đầu: “Đây là chuyện chúng tiểu nhân phải làm! Chúng tiểu nhân đều ngóng trông quân thượng trở về!”
Tống Đế Vương hơi gật đầu, ảm đạm cười, không hè trông mong những lời này có bao nhiêu phần sự thật, cái gọi là quỷ thoại liên thiên (lời ma quỷ không nên tin)), dĩ nhiên không thể tin là thật, bất quá trong điện vô chủ, nói vậy đám quỷ soa này cũng không sống khá giả.
Được quỷ soa vây quanh tiến vào đại điện, trăm năm vô chủ, Diêm La điện vốn đã âm trầm đáng sợ, hiện tại tăng thêm vài phần tịch liêu. Tống Đế Vương sờ qua án trác (bàn), có quỷ soa đưa lên sinh tử bộ, y tiếp nhận, cẩn thận lật xem, trăm năm qua, người nhập đệ tam điện nhiều hơn không ít, có thể thấy được nhân thế phân loạn không ngừng, người làm ác chỗ nào cũng có.
Y khép lại sinh tử bộ, ngẩng đầu, ánh mắt trông về phía xa, nhìn những sợi xích đen nóng cháy, giăng dọc ngang khắp đại địa ngục, ác hồn chịu hình, không ngừng gào thảm thiết. Y chính là Điêm La Vương Hắc Thằng đại địa ngục, vốn không nên rời đi suốt trăm năm, lại bởi vì một tâm niệm nhất thời, phạm sai lầm.
Sai chính là sai, dù lớn hay nhỏ cũng thế, cho nên trước mặt Diêm Quân, y cũng không có ý biện giải cho mình.
Trăm năm thủ Nghiệt Kinh Đài, luôn không oan.
Tống Đế Vương thùy mi liễm mắt, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, đã là một thân lẫm nhiên (nghime túc, lẫm liệt), y đi lên án, nhấc áo ngồi xuống, nâng thanh quát: “Đường hạ nghe lệnh, tốc tốc áp giải ác quỷ chờ thẩm lên điện, đợi bổn vương nhất nhất hỏi rõ nguyên nhân, tái hành định phán!”
Hai trăm năm sau đó, lục giới bình an vô sự.
Tinh mang vẫn chưa từng giáng xuống lần thứ hai.
Chỉ có Tống Đế Vương ngẫu nhiên buông hồ sơ vụ án, rõ ràng biết nơi cửu tuyền không thấy nhật nguyệt, căn bản không có khả năng thấy được ánh sao sáng trên bầu trời, lại vẫn theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Vốn tưởng rằng đang ở địa phủ âm trầm, tẩm qua Vong Xuyên lạnh như băng, trái tim trong ngực sớm đã đông lại thành băng, sẽ không còn rung động, nhưng mà dưới rừng lê hoa liếc mắt một cái, lại làm cho y nhớ mãi ngàn năm.
Đó là tinh tử nơi Cửu thiên, còn mình bất quá chỉ là một Quỷ Tiên địa phủ, thân phận cách xa tất nhiên không nhắc tới, huống chi tâm thiếu niên kia, vẫn luôn đặt trên một người khác, không thể phân ra một tia nửa điểm.
Điều này y hiểu rất rõ ràng, lại vẫn không thể buông tha.
Chẳng qua, y cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Quỷ Diêm La địa phủ quỷ, há lại tưởng niệm người ngẫu nhiên quay đầu rồi lại rời đi?
Đến một ngày, thiên địa phát sinh dị biến, phi tinh thiên ngoại đột nhiên rơi xuống, không những Thiên vực chấn động, thế gian càng cuồng lôi bạo vũ ba ngày không ngừng. Dưới cửu tuyền chấn động không ngớt, đến mức bách quỷ ồn ào náo động kêu rên, hô thiên thưởng địa.
Linh châu trên Tỏa Yêu Tháp đột nhiên nứt ra, bầy yêu trong tháo trốn sạch, yêu tà tàn sát sinh linh.
Từ đó thế gian nhiều chuyện, thập điện địa ngục cũng không được an bình.
Linh châu đã bị hủy, cần phải tiếp tục tìm kiếm, dùng sửa bảo tháp. Thiên đế thấy tình thế ác liệt, đã hạ pháp chỉ, lệnh Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, thất nguyên tinh quân hạ giới tìm châu.
Nhưng thiên địa đã sửa dị số, số phận phàm nhân đại động, thiên bàn sinh biến, yếu ớt không chịu nổi, lúc này các tinh quân hạ phàm, cùng không thể dùng chân thân, để tránh thác loạn nhân gian. Cho nên có tinh quân mượn luân hồi vào đời, cũng là lẽ thường.
Tống Đế Vương mặc dù ở nơi sâu thẳm trong địa phủ, nhưng cũng không phải bưng tai bịt mắt, trên sinh tử bộ đều có ghi lại thân thể vài vị tinh quân tuyển chọn sống lâu bao nhiêu, nhưng hiển nhiên không thấy Diêu Quang, tựa hồ vẫn không có động tác.
Không khỏi kỳ quái, dù sao cũng là Thiên đế sai phái, cho dù Diêu Quang tùy hứng, nhưng chắc chắn sẽ không quan tâm đến pháp chỉ.
Đang nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên có quỷ soa vội vàng báo lại: “Quân thượng! Phá Quân tinh quân lại tới nữa! !” Hẳn là lần trước ác diệu tinh quân đại náo quỷ ngục, đánh sập Diêm Vương Điện dọa sợ, quỷ soa trong điện kẻ trốn cứ trốn, tránh cứ tránh, không dám lên tiếng.
Tống Đế Vương nghe vậy lại chưa từng lộ ra thần sắc kinh hỉ gì, vẫn vùi đầu vào hồ sơ vụ án, cũng không ngẩng đầu, chỉ phân phó: “Thỉnh tinh quân đến nội đường nghỉ tạm, bổn vương công vụ trong người, không tiện nghênh đón từ xa.”
Quỷ soa lĩnh mệnh mà đi, còn chưa tới cửa, liền bị Phá Quân tinh quân đẩy bật ra.
Vừa rồi Tống Đế Vương nói lời lạnh nhạt đã rơi vào trong tai thiếu niên, hắn trừng Diêm La Vương ngồi trên án trác thản nhiên bút son lạc phán, theo lý thuyết, Tống Đế Vương cho hắn cái đinh vừa lạnh lại cứng như vậy, chắc chắn làm cho vị tinh quân kiêu ngạo này tức giận, nhưng hôm nay cũng thật kỳ quái, Diêu Quang thế nhưng chưa nổi giận, chỉ hung hăng nhéo nhéo bàn tay, đi đến trước điện.
Quỷ soa không dám ngăn trở, đều thối lui.
Tống Đế Vương lúc này mới buông bút son, ngẩng đầu nhìn hắn, phong thái thiếu niên vẫn như cũ, nhưng trong ánh mắt lại có thêm vài phần sầu oán (buồn rầu + oán hận), Tống Đế Vương không cần nghĩ cũng biết là bởi vì người nào, trong lòng thở dài.
Dù sao cũng là tinh tử thượng thiên, trên điện cũng không nên đắc tội, Tống Đế Vương đứng dậy đi xuống, hướng Diêu Quang chắp tay thi lễ, nói: “Phá Quân tinh quân đại giá quang lâm, tiểu thần không tiếp đón từ xa, mong tinh quân thứ tội.” Hắn phân phó quỷ soa thu thập quyển sách trên án, tạm giải đám vong hồn , mới quay đầu lại nói cùng Diêu Quang, “Thỉnh tinh quân vào nội đường.”
Nói xong đi trước dẫn đường, Diêu Quang nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tấp của thư sinh kia, Tống Đế Vương vẫn đối với hắn lễ độ chu đáo như vậy, thái độ không thể bắt bẻ, nhưng hắn lại nhạy cảm cảm thấy trong ngữ điệu không còn tha thiết như trước kia, giữa hai người dường như nhiều hơn một tầng ngăn cách không nhìn thấy.
Hai người vào nội đường ngồi xuống, quỷ soa đưa tới nước trà, Diêu Quang uống một ngụm, liền đặt xuống.
Trà này không phải Tống Đế Vương tự tay pha chế, càng không thể có vong xuyên tịnh thủy, làm sao còn hương vị gì?
Diêu Quang nhìn chằm chằm nước trà lay động, khàn giọng hỏi: “Ngươi. . . . . . vẫn còn giận sao?”
Trong nước trà mơ hồ phản chiếu bóng dáng Tống Đế Vương, chợt nghe y nói: “Tiểu thần không dám, tinh quân quá lo lắng.”
“Nhưng ngươi. . . . . .” Diêu Quang khẽ cắn môi, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là thẳng lưng, nói, “Ngươi đáp ứng sau này cũng nguyện pha trà cho ta.”
Tống Đế Vương hơi hơi kinh ngạc, sau đó, ý cười chậm rãi hiện lên, đáy mắt trong suốt.
“Là như vậy sao, Diêu Quang?” Thanh âm ôn hòa ấm áp, không còn lạnh lùng như vừa rồi. Gọi quỷ soa mang trà xuống, lại mang lên một bộ trà khí sạch sẽ, kéo tay áo tự mình pha trà. Trong khoảnh khắc, hương trà tràn ra, phiêu dật tịnh thất, giống như mấy trăm năm trước.
Diêu Quang cầm cái chén, vong xuyên tẩy ưu, nước trà pha ra trong veo thấu triệt, nhẹ như không, hắn không lập tức uống ngay, trà ấm xuyên thấu qua chén đến lòng bàn tay, kỳ quái là có thẻ làm tâm tình đang ủy khuất nan bình chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“Lần trước phá hủy Diêm La điện của ngươi, là ta không đúng.”
Tống Đế Vương nhìn cái đầu thiếu niên cúi xuống, hắn có lẽ tùy hứng quật cường, thậm chí có khi làm cho người ta cảm thấy không thể nói lý, trong mắt các tiên nhân khác, thậm chí là sát tinh khiến họ tránh xa ba thước. Nhưng mà trong mắt y, Diêu Quang vẫn chưa từng thay đổi, thiếu niên này sẽ chấp nhất, sẽ cáu kỉnh, hắn sẽ vì muốn có gì đó mà chấp nhất, cũng không bởi vì không thể có được mà không từ thủ đoạn.
Thiếu niên hìn như có được sức mạnh khủng bố, nhưng ở trước mặt người mình tư mộ, không dám lộ ra, lại còn rất cẩn thận rất cẩn thận đến gần.
Giống như phượng điệp màu sắc lộng lẫy yêu thích Mộc Sa La thụ không hiểu tình thú, luôn bị bề ngoài cường ngạnh của đối phương dọa sợ, chỉ dám nhẹ nhàng thử đụng vào, cơn gió ngẫu nhiên lung lay cành lá, có thể làm nó sợ tới mức vội vàng bay đi.
Nhịn không được đưa tay qua, đem những lọn tóc đen tán loạn vén ra sau tai hắn.
Lòng bàn tay y có lẽ không lớn, nhưng ít ra, có thể là nơi dừng lại khi phượng điệp mỏi mệt, về phần khi nào thì khép lại bàn tay, hoàn toàn giam cầm điệp nhi này, bất quá cũng chỉ là ở một ý niệm thôi.
“Tinh quân không phải đã đáp ứng bồi thường tiểu thần sao?”
Nghe thấy âm điệu vui vẻ của Tống Đế Vương, Diêu Quang ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên: “Đúng vậy. . . . . . Vậy ngươi muốn cái gì? Nếu là vàng bạc các thứ, trong tinh điện của ta có rất nhiều.”
Không ngờ Tống Đế Vương lại nở nụ cười: “Tiểu thần là Diêm La địa phủ, như thứ vàng bạc châu báu phàm nhân bon chen tranh giành, trong mắt tiểu thần chỉ như bùn đất, rẻ mạt.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Tiểu thần cả gan hỏi tinh quân một chút hồn tinh.”
Diêu Quang kinh hãi: “Ngươi cần hồn tinh làm gì?” Hồn tinh chính là do tinh hồn biến thành, nếu có được vật ấy, cho dù chân trời góc biển, cũng có thể tương hỗ với nhau, cho dù ngươi thi triển bao nhiêu thuật ẩn hình che mắt cũng vô dụng.
Tống Đế Vương thần sắc tự nhiên, không thấy nửa điểm ẩn hối (không rõ ràng), thản nhiên nói: “Nơi cửu tuyền không thấy thiên nhật, ngay cả Diêm La địa phủ, hàng năm cũng chỉ có một lần luân trị mới có thể đến thế gian. Nhật nguyệt tinh thần, đối với tiểu thần mà nói bất quá chỉ là hy vọng xa vời. Cho nên mới nghĩ xin tinh quân một chút hồn tinh, làm nơi ký thác, mong tinh quân hiểu cho.”
Diêu Quang mím môi, vẫn có chút do dự, yêu cầu của Tống Đế Vương mặc dù có chút quá phận, nhưng vẫn hợp tình hợp lý.
Tống Đế Vương thấy hắn không nói gì, cũng không miễn cưỡng, ngược lại am hiểu ý người nói: “Nếu tinh quân khó xử, cứ xem như tiểu thần chưa từng nói gì là được, kỳ thật tiểu thần ở địa phủ từ lâu đã quen với cuộc sống tối tăm hắc ám này, nếu như thường nhìn thấy tinh quang, nói không chừng còn có thể không thích ứng.”
Diêu Quang đến địa phủ luôn quay lại vội vàng, thật sự chưa từng chú ý qua nơi này âm trầm hôn ám, lúc này nghe y nói đến, mới phát hiện nếu trên đài không điểm ngọn đèn, chỉ sợ chung quanh là đưa tay không thấy năm ngón. Tâm niệm vừa động, bất quá chỉ là một chút hồn tinh, với mình vô hại, hơn nữa chính mình quả thật nợ Tống Đế Vương, vì thế không hề do dự.
“Được, ta cho ngươi.”
Chỉ điểm trên trán, lấy ra một chút ánh sáng màu tím nhạt, ánh sáng kia lóe lên trên đầu ngón tay hắn, tựa một ngôi sao sớm, rạng rỡ sinh huy. Đầu ngón tay điểm vào vị trí trước ngực Tống Đế Vương, tinh mang lập tức ẩn vào trong ngực dưới lớp áo.
Cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng ngực, Tống Đế Vương nắm lấy bàn tay Diêu Quang đặt trước ngực mình.
Tay Quỷ Tiên vốn rất lạnh lẽo, nhưng đụng vào cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng mà Diêu Quang không hiểu muốn né ra. Bàn tay Tống Đế Vương kiên định mà hữu lực, cũng không phải cường thế giam cầm, lực độ bất quá là chỉ vừa đủ để không cho giẫy, nếu muốn bỏ ra cũng không phải không thể. Nhưng nếu bỏ qua rồi, cũng sẽ làm đối phương khá khó khăn.
Diêu Quang do dự hết sức, Tống Đế Vương đã buông lỏng tay hắn ra.
“Cám ơn ngươi, Diêu Quang.”
Một câu nói cám ơn, khó nén tình cảm vui sướng trong lòng, giống như thứ có được không chỉ là một chút hồn tinh, mà là hi thế kì trân.
Y quý trọng lễ vật mình tặng như vậy, Diêu Quang bỗng nhiên cảm thấy lời muốn nói chợt khó mở miệng.
Nhưng mà chuyện người kia giao đãi, hắn sẽ không bao giờ làm trái, khẽ cắn môi, hắn nói với Tống Đế Vương: “Lần này ta xuống đây, kỳ thật là có chuyện muốn nhờ.”
Mấy trăm năm chưa từng đến nhà, hôm nay đột nhiên tới chơi, dĩ nhiên sẽ không vì một chén trà xanh. Tống Đế Vương sớm đã đoán trước, cũng không lộ ra biểu tình ngac nhiên, liền hỏi: “Cứ nói đừng ngại, nếu là trong khả năng tiểu thần có thể, dĩ nhiên sẽ giúp đỡ hết mình.”
“Ta. . . . . .” Diêu Quang liếc mắt nhìn Tống Đế Vương, “Ta muốn hỏi ngươi mượn tụ hồn đăng.”
—-
Đế hồn lạc
Tác giả: Live
Editor: Kỷ Phong Y Đăng bởi: admin
Nghiệt Kính Thai thượng nghiệp vô ẩn, thiên niên tình túy nhưng vị tỉnh
[Trên Nghiệt Kính Đài không thể che giấu nghiệp, ngàn năm say tình vẫn chưa tỉnh]
—–
Phá Quân tinh đại náo Hắc Thằng đại địa ngục, đánh sập Diêm La điện, việc này vốn không phải nhỏ. Diêm La điện vốn là nơi thẩm lí và phán quyết Quỷ Hồn, mặc dù ở chốn cửu tuyền, không thể so với tiên giới thiên cung tôn quý, nhưng trong lục đạo, chúng sinh cũng có địa vị cao quý. Diêm La vương lại càng tôn quý vô cùng, một quyển sinh tử bộ định sinh tử luân hồi, cho dù là tiên nhân cũng phải cho Quỷ Tiên địa phủ ba phần mặt mũi.
Việc này lẽ ra phải kinh động tam giới, nhưng Diêu Quang đi rồi, Tống Đế Vương đi một chuyến đến Huyết Trì địa ngục.
Diêm La Vương chưởng quản ngục này chính là Ngũ Quan Vương, đệ tứ điện cùng đệ tam điện khá gần nhau, quỷ hồn ở Hắc Thằng đại địa ngục chịu xong hình sẽ chuyển giải đến chỗ Ngũ Quan Vương, cho nên việc này hắn cũng biết được.
Nhưng thấy Tống Đế Vương tự mình đến gặp, trong ngôn từ tựa hồ hy vọng đem việc này chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Ngũ Quan Vương tất nhiên là khó hiểu, nhưng nếu khổ chủ không muốn truy cứu, hắn cũng không cần mất công đi làm tiểu nhân, hơn nữa danh tiếng của Tống Đế Vương ở thập điện Diêm La rất cao, hắn cũng vui lòng thuận nước giong thuyền, im lặng không nói gì về chuyện này.
Về phần phần đám tiểu quỷ, có Tống Đế Vương phân phó, ai cũng không dám loạn nói huyên thuyên, phải biết hình phạt trong mười sáu tiểu ngục Hắc Thằng đại địa ngục rất dọa người, quỷ hồn đi vào không bị lột trọi một tầng da thì chẳng đi ra.
Chuyện này vốn phải trình lên thiên điện náo loạn một trận, cư nhiên cứ như vậy bình ổn xuống, giống như chẳng hề có chuyện gì phát sinh.
Việc này tuy nói được che giấu rất tốt, nhưng ngày đó Tống Đế Vương đến thế gian luân trị lại tự tiện rời đi, lại bị Diêm Vương biết được. Dù sao cũng là lơ là nhiệm vụ, Diêm Vương giận dữ, phạt y trông coi Nghiệt Kính Đài một trăm năm.
Nghiệt Kính Đài chốn Âm phủ, đài cao một trượng, rộng hơn mười mẫu, vốn là linh khí thiên địa sở thành, thuộc sở hạt của đệ nhất điện Tần Nghiễm Vương. Sau khi chết đi, hồn phách con người sẽ bị quỷ soa bắt xuống quỷ môn quan, nhất định phải qua Nghiệt Kính Đài này trước, một thân tội nghiệp, đứng trước Nghiệt Kính Đài tuyệt không thể che dấu, nhập đài đoạn tội, sẽ được đệ nhất điện Tần Nghiễm Vương kết tội rồi áp giải đến các ngục xử lý.
Trăm ngàn năm qua, chiếu qua vô số âm hồn, nghiệp kính âm trầm, ngay cả quỷ tốt âm phủ cũng không nguyện tới gần quá lâu.
Diêm Quân xử lý như thế, các Diêm La còn lại nghe xong, cũng không khỏi kinh ngạc. Duy có Tống Đế Vương không hề tranh luận, lĩnh trách rồi đi về hướng Nghiệt Kinh Đài.
Thời gian qua mau, nhân thế nhật nguyệt luân chuyển không ngừng, Tống Đế Vương trông coi Nghiệt Kính Đài trăm nắm, cuối cùng đã mãn hạn phạt.
Chỉ cảm thấy quỷ khí trên người mình tựa hồ nặng hơn vài phần, đến mức bản thân đi đến đâu là mang theo trận trận quỷ khóc sói gào như đang ở giữa Phong Đô (một tòa quỷ thành).
Kỳ thật Quỷ Tiên nhiều thêm vài phần yêu khí thì có ngại gì, chỉ là tiên nhân bầu trời lại yêu tinh khiết sạch sẽ, mặc dù không sợ quỷ khí âm trầm, nhưng cũng không muốn nhìn nhiều, phần lớn đều tránh đi lấy may mắn.
Bất quá, nghĩ những điều này có tác dụng gì?
Cho tới bây giờ, trong mắt thiếu niên kia chỉ có Tham Lang tinh quân tinh quang sáng chói, về phần trên người mình là quỷ khí haytiên khí, chỉ sợ hắn cũng chưa bao giờ để ý.
Tống Đế Vương âm thầm cười khổ, trông coi Nghiệt Kính Đài trăm năm, mỗi ngày soi gương tự xét lại, khó trách âm úc (phiền muộn, tối tăm) càng nặng.
Trở lại đệ tam điện, trong khoảng thời gian y không ở trong điện, Sở Giang Vương cùng Ngũ Quan Vương tạm thay chức vụ, nên thẩm cứ thẩm, nên phán cứ phán, chưa từng chậm trễ công sự. Chính là nợ nhân tình này quá lớn, y nhẹ nhàng cười, còn nhiều thời gian, luôn luôn còn cơ hội.
Vừa vặn có một quỷ soa bê công văn từ trong điện vội vàng đi ra, vừa thấy Tống Đế Vương, lập tức chạy lên đón chào: “Quân thượng! Ngài đã trở lại!”
Thanh âm khá lớn, chúng quỷ soa lập tức từ trong điện chạy ra, thấy Tống Đế Vương đều tiến lên lễ bái.
Tống Đế Vương đánh giá Diêm La điện đã sửa chữa xong, lại nhìn đến hồn phách có hàng có lối ra vào, nhân tiện nói: “Vất vả các ngươi.”
Nhóm quỷ soa thụ sủng nhược kinh, liên tục dập đầu: “Đây là chuyện chúng tiểu nhân phải làm! Chúng tiểu nhân đều ngóng trông quân thượng trở về!”
Tống Đế Vương hơi gật đầu, ảm đạm cười, không hè trông mong những lời này có bao nhiêu phần sự thật, cái gọi là quỷ thoại liên thiên (lời ma quỷ không nên tin)), dĩ nhiên không thể tin là thật, bất quá trong điện vô chủ, nói vậy đám quỷ soa này cũng không sống khá giả.
Được quỷ soa vây quanh tiến vào đại điện, trăm năm vô chủ, Diêm La điện vốn đã âm trầm đáng sợ, hiện tại tăng thêm vài phần tịch liêu. Tống Đế Vương sờ qua án trác (bàn), có quỷ soa đưa lên sinh tử bộ, y tiếp nhận, cẩn thận lật xem, trăm năm qua, người nhập đệ tam điện nhiều hơn không ít, có thể thấy được nhân thế phân loạn không ngừng, người làm ác chỗ nào cũng có.
Y khép lại sinh tử bộ, ngẩng đầu, ánh mắt trông về phía xa, nhìn những sợi xích đen nóng cháy, giăng dọc ngang khắp đại địa ngục, ác hồn chịu hình, không ngừng gào thảm thiết. Y chính là Điêm La Vương Hắc Thằng đại địa ngục, vốn không nên rời đi suốt trăm năm, lại bởi vì một tâm niệm nhất thời, phạm sai lầm.
Sai chính là sai, dù lớn hay nhỏ cũng thế, cho nên trước mặt Diêm Quân, y cũng không có ý biện giải cho mình.
Trăm năm thủ Nghiệt Kinh Đài, luôn không oan.
Tống Đế Vương thùy mi liễm mắt, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, đã là một thân lẫm nhiên (nghime túc, lẫm liệt), y đi lên án, nhấc áo ngồi xuống, nâng thanh quát: “Đường hạ nghe lệnh, tốc tốc áp giải ác quỷ chờ thẩm lên điện, đợi bổn vương nhất nhất hỏi rõ nguyên nhân, tái hành định phán!”
Hai trăm năm sau đó, lục giới bình an vô sự.
Tinh mang vẫn chưa từng giáng xuống lần thứ hai.
Chỉ có Tống Đế Vương ngẫu nhiên buông hồ sơ vụ án, rõ ràng biết nơi cửu tuyền không thấy nhật nguyệt, căn bản không có khả năng thấy được ánh sao sáng trên bầu trời, lại vẫn theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Vốn tưởng rằng đang ở địa phủ âm trầm, tẩm qua Vong Xuyên lạnh như băng, trái tim trong ngực sớm đã đông lại thành băng, sẽ không còn rung động, nhưng mà dưới rừng lê hoa liếc mắt một cái, lại làm cho y nhớ mãi ngàn năm.
Đó là tinh tử nơi Cửu thiên, còn mình bất quá chỉ là một Quỷ Tiên địa phủ, thân phận cách xa tất nhiên không nhắc tới, huống chi tâm thiếu niên kia, vẫn luôn đặt trên một người khác, không thể phân ra một tia nửa điểm.
Điều này y hiểu rất rõ ràng, lại vẫn không thể buông tha.
Chẳng qua, y cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Quỷ Diêm La địa phủ quỷ, há lại tưởng niệm người ngẫu nhiên quay đầu rồi lại rời đi?
Đến một ngày, thiên địa phát sinh dị biến, phi tinh thiên ngoại đột nhiên rơi xuống, không những Thiên vực chấn động, thế gian càng cuồng lôi bạo vũ ba ngày không ngừng. Dưới cửu tuyền chấn động không ngớt, đến mức bách quỷ ồn ào náo động kêu rên, hô thiên thưởng địa.
Linh châu trên Tỏa Yêu Tháp đột nhiên nứt ra, bầy yêu trong tháo trốn sạch, yêu tà tàn sát sinh linh.
Từ đó thế gian nhiều chuyện, thập điện địa ngục cũng không được an bình.
Linh châu đã bị hủy, cần phải tiếp tục tìm kiếm, dùng sửa bảo tháp. Thiên đế thấy tình thế ác liệt, đã hạ pháp chỉ, lệnh Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân, thất nguyên tinh quân hạ giới tìm châu.
Nhưng thiên địa đã sửa dị số, số phận phàm nhân đại động, thiên bàn sinh biến, yếu ớt không chịu nổi, lúc này các tinh quân hạ phàm, cùng không thể dùng chân thân, để tránh thác loạn nhân gian. Cho nên có tinh quân mượn luân hồi vào đời, cũng là lẽ thường.
Tống Đế Vương mặc dù ở nơi sâu thẳm trong địa phủ, nhưng cũng không phải bưng tai bịt mắt, trên sinh tử bộ đều có ghi lại thân thể vài vị tinh quân tuyển chọn sống lâu bao nhiêu, nhưng hiển nhiên không thấy Diêu Quang, tựa hồ vẫn không có động tác.
Không khỏi kỳ quái, dù sao cũng là Thiên đế sai phái, cho dù Diêu Quang tùy hứng, nhưng chắc chắn sẽ không quan tâm đến pháp chỉ.
Đang nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên có quỷ soa vội vàng báo lại: “Quân thượng! Phá Quân tinh quân lại tới nữa! !” Hẳn là lần trước ác diệu tinh quân đại náo quỷ ngục, đánh sập Diêm Vương Điện dọa sợ, quỷ soa trong điện kẻ trốn cứ trốn, tránh cứ tránh, không dám lên tiếng.
Tống Đế Vương nghe vậy lại chưa từng lộ ra thần sắc kinh hỉ gì, vẫn vùi đầu vào hồ sơ vụ án, cũng không ngẩng đầu, chỉ phân phó: “Thỉnh tinh quân đến nội đường nghỉ tạm, bổn vương công vụ trong người, không tiện nghênh đón từ xa.”
Quỷ soa lĩnh mệnh mà đi, còn chưa tới cửa, liền bị Phá Quân tinh quân đẩy bật ra.
Vừa rồi Tống Đế Vương nói lời lạnh nhạt đã rơi vào trong tai thiếu niên, hắn trừng Diêm La Vương ngồi trên án trác thản nhiên bút son lạc phán, theo lý thuyết, Tống Đế Vương cho hắn cái đinh vừa lạnh lại cứng như vậy, chắc chắn làm cho vị tinh quân kiêu ngạo này tức giận, nhưng hôm nay cũng thật kỳ quái, Diêu Quang thế nhưng chưa nổi giận, chỉ hung hăng nhéo nhéo bàn tay, đi đến trước điện.
Quỷ soa không dám ngăn trở, đều thối lui.
Tống Đế Vương lúc này mới buông bút son, ngẩng đầu nhìn hắn, phong thái thiếu niên vẫn như cũ, nhưng trong ánh mắt lại có thêm vài phần sầu oán (buồn rầu + oán hận), Tống Đế Vương không cần nghĩ cũng biết là bởi vì người nào, trong lòng thở dài.
Dù sao cũng là tinh tử thượng thiên, trên điện cũng không nên đắc tội, Tống Đế Vương đứng dậy đi xuống, hướng Diêu Quang chắp tay thi lễ, nói: “Phá Quân tinh quân đại giá quang lâm, tiểu thần không tiếp đón từ xa, mong tinh quân thứ tội.” Hắn phân phó quỷ soa thu thập quyển sách trên án, tạm giải đám vong hồn , mới quay đầu lại nói cùng Diêu Quang, “Thỉnh tinh quân vào nội đường.”
Nói xong đi trước dẫn đường, Diêu Quang nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tấp của thư sinh kia, Tống Đế Vương vẫn đối với hắn lễ độ chu đáo như vậy, thái độ không thể bắt bẻ, nhưng hắn lại nhạy cảm cảm thấy trong ngữ điệu không còn tha thiết như trước kia, giữa hai người dường như nhiều hơn một tầng ngăn cách không nhìn thấy.
Hai người vào nội đường ngồi xuống, quỷ soa đưa tới nước trà, Diêu Quang uống một ngụm, liền đặt xuống.
Trà này không phải Tống Đế Vương tự tay pha chế, càng không thể có vong xuyên tịnh thủy, làm sao còn hương vị gì?
Diêu Quang nhìn chằm chằm nước trà lay động, khàn giọng hỏi: “Ngươi. . . . . . vẫn còn giận sao?”
Trong nước trà mơ hồ phản chiếu bóng dáng Tống Đế Vương, chợt nghe y nói: “Tiểu thần không dám, tinh quân quá lo lắng.”
“Nhưng ngươi. . . . . .” Diêu Quang khẽ cắn môi, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là thẳng lưng, nói, “Ngươi đáp ứng sau này cũng nguyện pha trà cho ta.”
Tống Đế Vương hơi hơi kinh ngạc, sau đó, ý cười chậm rãi hiện lên, đáy mắt trong suốt.
“Là như vậy sao, Diêu Quang?” Thanh âm ôn hòa ấm áp, không còn lạnh lùng như vừa rồi. Gọi quỷ soa mang trà xuống, lại mang lên một bộ trà khí sạch sẽ, kéo tay áo tự mình pha trà. Trong khoảnh khắc, hương trà tràn ra, phiêu dật tịnh thất, giống như mấy trăm năm trước.
Diêu Quang cầm cái chén, vong xuyên tẩy ưu, nước trà pha ra trong veo thấu triệt, nhẹ như không, hắn không lập tức uống ngay, trà ấm xuyên thấu qua chén đến lòng bàn tay, kỳ quái là có thẻ làm tâm tình đang ủy khuất nan bình chậm rãi bình tĩnh trở lại.
“Lần trước phá hủy Diêm La điện của ngươi, là ta không đúng.”
Tống Đế Vương nhìn cái đầu thiếu niên cúi xuống, hắn có lẽ tùy hứng quật cường, thậm chí có khi làm cho người ta cảm thấy không thể nói lý, trong mắt các tiên nhân khác, thậm chí là sát tinh khiến họ tránh xa ba thước. Nhưng mà trong mắt y, Diêu Quang vẫn chưa từng thay đổi, thiếu niên này sẽ chấp nhất, sẽ cáu kỉnh, hắn sẽ vì muốn có gì đó mà chấp nhất, cũng không bởi vì không thể có được mà không từ thủ đoạn.
Thiếu niên hìn như có được sức mạnh khủng bố, nhưng ở trước mặt người mình tư mộ, không dám lộ ra, lại còn rất cẩn thận rất cẩn thận đến gần.
Giống như phượng điệp màu sắc lộng lẫy yêu thích Mộc Sa La thụ không hiểu tình thú, luôn bị bề ngoài cường ngạnh của đối phương dọa sợ, chỉ dám nhẹ nhàng thử đụng vào, cơn gió ngẫu nhiên lung lay cành lá, có thể làm nó sợ tới mức vội vàng bay đi.
Nhịn không được đưa tay qua, đem những lọn tóc đen tán loạn vén ra sau tai hắn.
Lòng bàn tay y có lẽ không lớn, nhưng ít ra, có thể là nơi dừng lại khi phượng điệp mỏi mệt, về phần khi nào thì khép lại bàn tay, hoàn toàn giam cầm điệp nhi này, bất quá cũng chỉ là ở một ý niệm thôi.
“Tinh quân không phải đã đáp ứng bồi thường tiểu thần sao?”
Nghe thấy âm điệu vui vẻ của Tống Đế Vương, Diêu Quang ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên: “Đúng vậy. . . . . . Vậy ngươi muốn cái gì? Nếu là vàng bạc các thứ, trong tinh điện của ta có rất nhiều.”
Không ngờ Tống Đế Vương lại nở nụ cười: “Tiểu thần là Diêm La địa phủ, như thứ vàng bạc châu báu phàm nhân bon chen tranh giành, trong mắt tiểu thần chỉ như bùn đất, rẻ mạt.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Tiểu thần cả gan hỏi tinh quân một chút hồn tinh.”
Diêu Quang kinh hãi: “Ngươi cần hồn tinh làm gì?” Hồn tinh chính là do tinh hồn biến thành, nếu có được vật ấy, cho dù chân trời góc biển, cũng có thể tương hỗ với nhau, cho dù ngươi thi triển bao nhiêu thuật ẩn hình che mắt cũng vô dụng.
Tống Đế Vương thần sắc tự nhiên, không thấy nửa điểm ẩn hối (không rõ ràng), thản nhiên nói: “Nơi cửu tuyền không thấy thiên nhật, ngay cả Diêm La địa phủ, hàng năm cũng chỉ có một lần luân trị mới có thể đến thế gian. Nhật nguyệt tinh thần, đối với tiểu thần mà nói bất quá chỉ là hy vọng xa vời. Cho nên mới nghĩ xin tinh quân một chút hồn tinh, làm nơi ký thác, mong tinh quân hiểu cho.”
Diêu Quang mím môi, vẫn có chút do dự, yêu cầu của Tống Đế Vương mặc dù có chút quá phận, nhưng vẫn hợp tình hợp lý.
Tống Đế Vương thấy hắn không nói gì, cũng không miễn cưỡng, ngược lại am hiểu ý người nói: “Nếu tinh quân khó xử, cứ xem như tiểu thần chưa từng nói gì là được, kỳ thật tiểu thần ở địa phủ từ lâu đã quen với cuộc sống tối tăm hắc ám này, nếu như thường nhìn thấy tinh quang, nói không chừng còn có thể không thích ứng.”
Diêu Quang đến địa phủ luôn quay lại vội vàng, thật sự chưa từng chú ý qua nơi này âm trầm hôn ám, lúc này nghe y nói đến, mới phát hiện nếu trên đài không điểm ngọn đèn, chỉ sợ chung quanh là đưa tay không thấy năm ngón. Tâm niệm vừa động, bất quá chỉ là một chút hồn tinh, với mình vô hại, hơn nữa chính mình quả thật nợ Tống Đế Vương, vì thế không hề do dự.
“Được, ta cho ngươi.”
Chỉ điểm trên trán, lấy ra một chút ánh sáng màu tím nhạt, ánh sáng kia lóe lên trên đầu ngón tay hắn, tựa một ngôi sao sớm, rạng rỡ sinh huy. Đầu ngón tay điểm vào vị trí trước ngực Tống Đế Vương, tinh mang lập tức ẩn vào trong ngực dưới lớp áo.
Cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng ngực, Tống Đế Vương nắm lấy bàn tay Diêu Quang đặt trước ngực mình.
Tay Quỷ Tiên vốn rất lạnh lẽo, nhưng đụng vào cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng mà Diêu Quang không hiểu muốn né ra. Bàn tay Tống Đế Vương kiên định mà hữu lực, cũng không phải cường thế giam cầm, lực độ bất quá là chỉ vừa đủ để không cho giẫy, nếu muốn bỏ ra cũng không phải không thể. Nhưng nếu bỏ qua rồi, cũng sẽ làm đối phương khá khó khăn.
Diêu Quang do dự hết sức, Tống Đế Vương đã buông lỏng tay hắn ra.
“Cám ơn ngươi, Diêu Quang.”
Một câu nói cám ơn, khó nén tình cảm vui sướng trong lòng, giống như thứ có được không chỉ là một chút hồn tinh, mà là hi thế kì trân.
Y quý trọng lễ vật mình tặng như vậy, Diêu Quang bỗng nhiên cảm thấy lời muốn nói chợt khó mở miệng.
Nhưng mà chuyện người kia giao đãi, hắn sẽ không bao giờ làm trái, khẽ cắn môi, hắn nói với Tống Đế Vương: “Lần này ta xuống đây, kỳ thật là có chuyện muốn nhờ.”
Mấy trăm năm chưa từng đến nhà, hôm nay đột nhiên tới chơi, dĩ nhiên sẽ không vì một chén trà xanh. Tống Đế Vương sớm đã đoán trước, cũng không lộ ra biểu tình ngac nhiên, liền hỏi: “Cứ nói đừng ngại, nếu là trong khả năng tiểu thần có thể, dĩ nhiên sẽ giúp đỡ hết mình.”
“Ta. . . . . .” Diêu Quang liếc mắt nhìn Tống Đế Vương, “Ta muốn hỏi ngươi mượn tụ hồn đăng.”
—-
Đế hồn lạc
Tác giả: Live
Editor: Kỷ Phong Y Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.