Để Ký Chủ Đi Cứu Vớt Vai Ác, Ký Chủ Lại Trực Tiếp Trở Thành Vai Ác
Chương 8: Nguyện Vọng Không Thể Thực Hiện 8
Phốc Kỉ Phốc Kỉ
07/10/2024
Hắn nghiêng đầu nhìn qua.
Tiểu cô nương ngồi ở mép giường, vốn dĩ còn rất nghiêm túc chuyên chú, không biết khi nào đã ngủ ngon lành.
Đầu gật gà gật gù, chậm rãi nghiêng về phía đầu của hắn.
Bởi vì hắn quay đầu lại, hơi thở vốn dĩ phả vào tai hắn, tựa hồ cũng đang lặng lẽ tới gần mặt hắn.
“……”
Thẩm Lâm Uyên bỗng dưng quay đầu lại, cuộn cuốn sách lại thành hình ống, chọc vào má nàng, chỉnh người ngồi thẳng dậy.
Tiểu cô nương lập tức tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, đầu còn có chút ngơ ngác, “Sa huyện…… góc vuông.”
Thẩm Lâm Uyên rũ mắt xuống, mặt vô biểu tình xoay cây bút đen trên tay.
Ở trong phòng bệnh “học tập” một buổi sáng, Cố Tiện Ngư mới nhớ tới, bánh bao thịt hắn chưa ăn một miếng nào.
Bánh trôi: “Đại nhân, hắn có thể là lo lắng bên trong bánh bao có cho thêm dị vật gì đó.”
Trước đây ly nước mà Thẩm Lâm Uyên để ở trong phòng học, cũng bị người khác cho thêm mấy thứ đồ linh tinh vào.
Sau đó, phàm là thức ăn mà người khác đưa cho, hoặc là hắn để ở đó có rời đi một lúc, hắn đều sẽ không đụng vào nữa.
Thấy Cố Tiện Ngư cách cái túi sờ sờ độ ấm của bánh bao, bánh trôi nói: “Đại nhân có thể tới tiệm cơm ở bên ngoài bệnh viện, nhờ bọn họ giúp hâm nóng một chút.”
Nghe vậy, Cố Tiện Ngư liền cầm lấy cái túi, “Mình đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, liền bỏ bài tập xuống chạy đi.
Chạy đến tiệm cơm, gọi mấy tiếng chị thật là ngọt ngào, sau đó lại dùng số tiền ít ỏi trên người mua một phần cháo nóng hổi thoạt nhìn rất ngon miệng, Cố Tiện Ngư lúc này mới xách theo bánh bao mà bà chủ đã hâm nóng giúp chạy về phòng bệnh.
Lúc cửa phòng bệnh lại được mở ra, Thẩm Lâm Uyên theo bản năng nhìn qua, liền thấy vẫn là tiểu cô nương kia.
Khác nhau là trong tay nhiều thêm thứ đồ gì đó.
Cố Tiện Ngư đặt bánh bao và cháo lên cái bàn nhỏ ở trên đầu giường, căn cứ vào định luật mắt không thấy tâm không phiền, nhét toàn bộ sách bài tập vào trong cặp sách.
Sau đó dưới sự chỉ đạo của bánh trôi, lấy cái bàn ăn nhỏ ở giường ngủ ra.
Thẩm Lâm Uyên mặt vô biểu tình nhìn động tác của Cố Tiện Ngư.
Trên mặt nàng tươi cười sáng lạn, nhìn về phía hắn, “Ăn trưa đi.”
Trong đầu Thẩm Lâm Uyên hiện lên chuyện xảy ra hai ngày qua, cuối cùng, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ kêu cậu làm gì?”
“Cái gì?” Cố Tiện Ngư nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt thanh lãnh của Thẩm Lâm Uyên.
“Cậu vì bản thân mình, nên mới tới gần tôi, không phải sao?”
Thẩm Lâm Uyên nói xong, bỗng nhiên nhếch môi cười.
Chỉ là hơi nhếch môi lên, cộng với đôi môi hơi hơi trắng bệch, lại có một cảm giác quỷ dị làm người ta sởn tóc gáy.
Nhìn biểu tình của Cố Tiện Ngư càng thêm mê mang, lông mi Thẩm Lâm Uyên hơi hơi run rẩy.
Loại kỹ xảo này, mấy năm nay Thẩm Tinh Vũ dùng còn ít sao?
Thiếu niên buổi sáng giảng bài cho nàng, đã là rất khác thường rồi, Thẩm Lâm Uyên không hy vọng xuất hiện mấy chuyện ngoài ý muốn làm rối tung cả lên nữa.
Mặc kệ là bố thí “thiện ý” không có ý đồ tốt, hay là chân thành, Thẩm Lâm Uyên đều không cần.
Cố Tiện Ngư vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Thẩm Lâm Uyên, “Thì ra cậu biết?”
Cố Tiện Ngư còn tưởng rằng hắn không biết người mà nguyên chủ trước đây muốn đánh chính là hắn!
Ánh mắt của thiếu niên dần dần trở nên lạnh lùng.
“Nhưng mà đó là chuyện trước đây.” Trước khi Thẩm Lâm Uyên muốn mở miệng, Cố Tiện Ngư cười ngọt ngào với hắn, “Mình sau này sẽ bảo vệ cậu!”
Cố Tiện Ngư nói ra lời thề son sắt.
Thẩm Lâm Uyên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười vậy, đáy mắt đều là trào phúng.
Người trước đây nói muốn bảo vệ hắn, mấy năm trước lại hại chết mẹ hắn, ném hắn ra ngoài giống như ném rác rưởi vậy.
“Cậu không tin sao?”
-
Thẩm Lâm Uyên sau đó không lâu: Vợ ơi thơm thơm.
Tiểu cô nương ngồi ở mép giường, vốn dĩ còn rất nghiêm túc chuyên chú, không biết khi nào đã ngủ ngon lành.
Đầu gật gà gật gù, chậm rãi nghiêng về phía đầu của hắn.
Bởi vì hắn quay đầu lại, hơi thở vốn dĩ phả vào tai hắn, tựa hồ cũng đang lặng lẽ tới gần mặt hắn.
“……”
Thẩm Lâm Uyên bỗng dưng quay đầu lại, cuộn cuốn sách lại thành hình ống, chọc vào má nàng, chỉnh người ngồi thẳng dậy.
Tiểu cô nương lập tức tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, đầu còn có chút ngơ ngác, “Sa huyện…… góc vuông.”
Thẩm Lâm Uyên rũ mắt xuống, mặt vô biểu tình xoay cây bút đen trên tay.
Ở trong phòng bệnh “học tập” một buổi sáng, Cố Tiện Ngư mới nhớ tới, bánh bao thịt hắn chưa ăn một miếng nào.
Bánh trôi: “Đại nhân, hắn có thể là lo lắng bên trong bánh bao có cho thêm dị vật gì đó.”
Trước đây ly nước mà Thẩm Lâm Uyên để ở trong phòng học, cũng bị người khác cho thêm mấy thứ đồ linh tinh vào.
Sau đó, phàm là thức ăn mà người khác đưa cho, hoặc là hắn để ở đó có rời đi một lúc, hắn đều sẽ không đụng vào nữa.
Thấy Cố Tiện Ngư cách cái túi sờ sờ độ ấm của bánh bao, bánh trôi nói: “Đại nhân có thể tới tiệm cơm ở bên ngoài bệnh viện, nhờ bọn họ giúp hâm nóng một chút.”
Nghe vậy, Cố Tiện Ngư liền cầm lấy cái túi, “Mình đi ra ngoài một chút.”
Nói xong, liền bỏ bài tập xuống chạy đi.
Chạy đến tiệm cơm, gọi mấy tiếng chị thật là ngọt ngào, sau đó lại dùng số tiền ít ỏi trên người mua một phần cháo nóng hổi thoạt nhìn rất ngon miệng, Cố Tiện Ngư lúc này mới xách theo bánh bao mà bà chủ đã hâm nóng giúp chạy về phòng bệnh.
Lúc cửa phòng bệnh lại được mở ra, Thẩm Lâm Uyên theo bản năng nhìn qua, liền thấy vẫn là tiểu cô nương kia.
Khác nhau là trong tay nhiều thêm thứ đồ gì đó.
Cố Tiện Ngư đặt bánh bao và cháo lên cái bàn nhỏ ở trên đầu giường, căn cứ vào định luật mắt không thấy tâm không phiền, nhét toàn bộ sách bài tập vào trong cặp sách.
Sau đó dưới sự chỉ đạo của bánh trôi, lấy cái bàn ăn nhỏ ở giường ngủ ra.
Thẩm Lâm Uyên mặt vô biểu tình nhìn động tác của Cố Tiện Ngư.
Trên mặt nàng tươi cười sáng lạn, nhìn về phía hắn, “Ăn trưa đi.”
Trong đầu Thẩm Lâm Uyên hiện lên chuyện xảy ra hai ngày qua, cuối cùng, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ kêu cậu làm gì?”
“Cái gì?” Cố Tiện Ngư nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt thanh lãnh của Thẩm Lâm Uyên.
“Cậu vì bản thân mình, nên mới tới gần tôi, không phải sao?”
Thẩm Lâm Uyên nói xong, bỗng nhiên nhếch môi cười.
Chỉ là hơi nhếch môi lên, cộng với đôi môi hơi hơi trắng bệch, lại có một cảm giác quỷ dị làm người ta sởn tóc gáy.
Nhìn biểu tình của Cố Tiện Ngư càng thêm mê mang, lông mi Thẩm Lâm Uyên hơi hơi run rẩy.
Loại kỹ xảo này, mấy năm nay Thẩm Tinh Vũ dùng còn ít sao?
Thiếu niên buổi sáng giảng bài cho nàng, đã là rất khác thường rồi, Thẩm Lâm Uyên không hy vọng xuất hiện mấy chuyện ngoài ý muốn làm rối tung cả lên nữa.
Mặc kệ là bố thí “thiện ý” không có ý đồ tốt, hay là chân thành, Thẩm Lâm Uyên đều không cần.
Cố Tiện Ngư vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Thẩm Lâm Uyên, “Thì ra cậu biết?”
Cố Tiện Ngư còn tưởng rằng hắn không biết người mà nguyên chủ trước đây muốn đánh chính là hắn!
Ánh mắt của thiếu niên dần dần trở nên lạnh lùng.
“Nhưng mà đó là chuyện trước đây.” Trước khi Thẩm Lâm Uyên muốn mở miệng, Cố Tiện Ngư cười ngọt ngào với hắn, “Mình sau này sẽ bảo vệ cậu!”
Cố Tiện Ngư nói ra lời thề son sắt.
Thẩm Lâm Uyên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười vậy, đáy mắt đều là trào phúng.
Người trước đây nói muốn bảo vệ hắn, mấy năm trước lại hại chết mẹ hắn, ném hắn ra ngoài giống như ném rác rưởi vậy.
“Cậu không tin sao?”
-
Thẩm Lâm Uyên sau đó không lâu: Vợ ơi thơm thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.