Chương 20: Chào cậu, Khương Tiểu Trinh
Phiên Đại Vương
10/03/2021
Khương Minh Trân cũng không trở thành một đường thẳng song song không giao thoa với cậu như trong kỳ vọng của Hà Ngọc.
Trong giải “Lớp học văn minh” của tuần tiếp theo, lớp của Khương Minh Trân lại được chọn, không ngoại lệ gì, cô lại thay mặt cả lớp lên bục nhận giải.
Lần này Hà Ngọc không nhìn lên khán đài nữa.
Cậu ngơ ngẩn nhìn tán lá xanh biếc trên ngọn cây, ngẫm ngợi nếu chuyển nó lên giấy vẽ thì phải đổ bóng thế nào mới thể hiện được đoạn uốn khúc kia.
“Hà Ngọc.”
Đứa bạn tên là Phương Kiến Kiệt đứng phía trước gọi cậu một tiếng.
“Nhìn thấy con xấu gái kia tao mới nhớ ra, sáng chào cờ hôm đấy mày hỏi tao ngọn nguồn nickname của nó, nên tao đi hỏi em gái tao.”
Hà Ngọc suy nghĩ một lát, mới nhớ ra đúng là có chuyện này thật. Tuy rằng bây giờ cậu cũng không còn quá quan tâm nữa, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, nghe Phương Kiến Kiệt nói hết.
“Con em tao bảo, gọi nó là Sadako bởi vì nó xấu gái, còn nữa, tên nó là Khương Tiểu Trinh.”
Đúng ra phải là Khương Minh Trân chứ, đã qua rất lâu rồi, nhưng cậu cũng không đến mức nhớ lầm tên cô ta đâu.
Hà Ngọc thấy lạ trong lòng: “Trân trong trân châu à?”
Phương Kiến Kiệt lắc đầu: “Trinh trong Sadako.”
(Trinh (贞: trung thành, trong trắng) và Trân (珍: quý báu) đều đọc là zhen. Nhưng chữ Trinh này là chữ Trinh trong Trinh Tử – tên tiếng Trung của con ma Sadako)
Khương Tiểu Trinh, Hà Ngọc thầm đọc một lần.
Cậu cảm thấy tên trước kia của cô đẹp hơn, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Khương, trân bảo vô giá, rất hợp với cô.
Sửa tên làm gì?
Sau đó không lâu, Hà Ngọc biết được nguyên nhân.
Nhờ cửa hàng quần áo làm ăn có lời, gia đình Hà Ngọc tính mua một căn nhà. Từ khi cậu vào thành phố đi học tới nay, họ vẫn luôn ở trọ, giờ có tiền rồi, họ tính sống thoải mái hơn một chút.
Cuối tuần rảnh rỗi, Hà Ngọc đi ra cửa hàng đồ nội thất với mẹ.
Sống nghèo đã quen, Phạm Tú Tuệ luôn cảm thấy không thoải mái khi mua đồ đạc ở showroom nội thất, giá cả đắt đỏ quá.
“Kiểu ghế dựa này ở quê mình dùng vật liệu thừa là làm được, sao ở đây lại bán tận mấy trăm? Đúng là ăn cướp.”
Hà Ngọc khuyên mẹ cậu, về sau cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, kêu mẹ đừng xót tiền.
Phạm Tú Tuệ vẫn không vui: “Ghế đắt thế này, ngày nào ngồi mẹ cũng không thấy được thư thái.”
Không nói thêm gì nữa, dì lôi Hà Ngọc ra khỏi showroom nội thất.
Sau đó họ bắt đầu đi khắp thành phố, đến các cửa hàng nội thất khác nhau so sánh giá cả, đi dạo khắp nơi.
Hà Ngọc kiên nhẫn đi cùng mẹ. Cậu hiểu rõ mẹ mình, sau khi dạo khắp những nơi có thể dạo được, cuối cùng dì mới cam tâm chấp nhận: Một chiếc ghế mấy trăm bạc cũng không phải là đắt đỏ thái quá.
Lúc họ đi đến cửa hàng “Nội thất Dung Mỹ”, trời đã tối rồi. Đây là một cửa hàng mở bên trong một khu đô thị. Tấm biển đỏ bên ngoài tòa nhà chung cư lâu đời trải qua dãi nắng dầm mưa, chữ D ở rìa chữ “Dung” và chữ “Thất” đã bị bay mất.
“Nhà này bày biện không xa hoa, nói không chừng sẽ có giá cả kinh tế hơn đấy.”
Phạm Tú Tuệ dẫn Hà Ngọc đi vào.
Nội thất Dung Mỹ không khó tìm, vào tầng một của chung cư là thấy ngay.
“Chào chị, chị đến xem đồ nội thất ạ?” Một người phụ nữ trung niên mặc áo sơmi thấy họ đi vào thì lập tức nhiệt tình tiếp đón.
“Đúng vậy, tiệm chị còn chưa đóng cửa chứ?”
Người phụ nữ kia đến gần, Phạm Tú Tuệ nhìn thoáng qua gương mặt bà ta, sau đó dì không rời mắt đi được nữa.
“Chưa ạ, còn lâu nhà em mới đóng cửa, chị cần kiểu dáng gì……”
“Bà chủ nhà họ Khương!” Phạm Tú Tuệ chắc chắn mình không nhận sai, vui vẻ gọi bà ta.
Vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt.
Sắc mặt bà ta trắng bệch đi, bà ta lùi về một bước theo bản năng.
“Tôi không phải.”
Phạm Tú Tuệ tiến lên, thân thiết nắm lấy tay bà: “Sao lại không phải chứ? Chị không nhận ra tôi nữa à, tôi là Phạm Tú Tuệ, trước kia tôi làm vú em ở nhà chị đấy.”
Người phụ nữ kia bị dì tóm chặt tay lại, đảo mắt qua mặt dì mấy lần, mới rốt cuộc mơ hồ nhớ ra.
“Dì Phạm?”
“Nhớ ra tôi rồi.” Phạm Tú Tuệ cười giãn hết mặt mày.
Bà ta bình tĩnh lại, cũng cười với dì. Bà ta nhìn về phía người trẻ tuổi đứng đằng sau dì: “Đây là, thằng bé nhà dì à?”
“Vâng, chị còn nhớ nó không?” Phạm Tú Tuệ vẫy tay, kêu Hà Ngọc lại đây chào hỏi.
Cậu khẽ khom lưng, lịch sự cúi chào.
“À,” nụ cười của người phụ nữ tươi tắn hơn một chút, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu: “Cháu nó đã lớn vậy rồi à, không còn là thằng bé ngày xưa nữa. Lớn rồi đẹp trai quá nhỉ, y như ngôi sao điện ảnh.”
Chẳng có ai là không thích nghe con mình được tâng bốc, nhưng ngoài miệng, Phạm Tú Tuệ vẫn nói: “Nào có nào có, khoa trương quá rồi.”
Con trẻ lớn lên, người lớn tất nhiên cũng già đi.
Phạm Tú Tuệ nhớ rõ trước đây bà chủ nhà họ Khương là đại mỹ nữ có tiếng, nhưng năm tháng cũng chẳng nhân nhượng với bà, khiến những nếp nhăn hằn đầy gương mặt bà. Bà gầy đi rất nhiều, hai má và hốc mắt lõm xuống, da dẻ vàng vọt. Mái tóc bà không còn bóng mượt như thời còn trẻ, được chải ra sau đầu, khô khốc như chổi sể.
Thứ tổn hại nhiều nhất có lẽ là khí chất của bà, bà mặc chiếc áo sơmi của nhân viên bán hàng, trước ngực còn có hàng chữ in to “Nội thất Dung Mỹ”.
Nhìn thấy dòng chữ kia, Phạm Tú Tuệ nhớ ra mục đích chuyến đi này của họ.
“Bà chủ Khương, sao nhà chị không kinh doanh nhà hàng nữa mà lại chuyển qua bán đồ nội thất?”
Dì dùng từ “Chuyển qua bán” đã là nói giảm nói tránh rồi. Theo như tài lực trước kia của nhà họ Khương, một cửa tiệm đồ nội thất hạng trung bình kém thế này làm sao xứng với họ, chứ chưa bàn đến chuyện phải để bà chủ tới giúp bán hàng ở chỗ này.
“Cửa hàng này không phải của nhà tôi,” Từ Mỹ Nhân nhệch miệng, cười mà như khóc: “Tôi làm thuê cho người ta ở đây.”
“Làm thuê?” Phạm Tú Tuệ khá là ngỡ ngàng.
“Ừ, nhà hàng đóng cửa lâu rồi.”
“Ông chủ Khương thì sao?”
“Anh ấy cũng đi làm thuê.”
Trong mắt Từ Mỹ Nhân vẩn đục màu xám chết chóc.
Không khí trong cửa tiệm chìm trong sự im lặng quái dị, ba người đối mặt với nhau, không ai nói gì.
“Thảo nào, lúc vào thành phố tôi liên hệ thế nào cũng không liên hệ được với nhà chị……”
Giọng Phạm Tú Tuệ nhỏ xíu đi, bỗng nhiên, dì nghĩ ra: “Cô chủ Trân thì sao? Hôm trước tôi đưa Hà Ngọc đi khai giảng, hình như có thấy chị ở cổng trường nó, con bé cũng học ở trường cấp 3 tư thục trong trung tâm thành phố à?”
Từ Mỹ Nhân gật đầu: “Đúng vậy, con bé học ở trường cấp 3 tốt nhất thành phố đấy.”
Không khí đóng băng cuối cùng cũng được phá vỡ.
Phạm Tú Tuệ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói về chuyện tốt này: “Đúng vậy, cơ sở vật chất với chất lượng giảng dạy của trường cấp 3 bên ấy đều đứng đầu. Trước kia tôi phải tốn bao nhiêu công gửi Hà Ngọc lên thành phố học, chỉ để thằng bé được vào trường đấy đấy.”
“Trường cấp 3 đấy không chỉ học phí cao, mà cũng có yêu cầu cao với học tập,” Từ Mỹ Nhân đánh giá Hà Ngọc: “Thành tích của con chắc chắn không tồi, bình thường cũng cố gắng lắm nhỉ?”
Phạm Tú Tuệ phẩy tay phủ nhận: “Ài, thằng bé không để tâm chuyện học lắm đâu, nó thích vẽ tranh.”
Mẹ cậu nói thế cũng là nói thật. Hà Ngọc thông minh giỏi giang, chẳng phải học hành vất vả mà điểm số cũng vượt qua hẳn đám trẻ ngoan chăm học kia, sở trường của cậu là vẽ tranh.
Nói đến vẽ tranh, Từ Mỹ Nhân nhớ ra chuyện hồi nhỏ của Hà Ngọc.
“À, đúng rồi! Từ hồi bé tí thằng bé đã thích vẽ tranh, ôm hộp bút dạ màu lặng lẽ vẽ vời cả ngày. Có lần Minh Trân làm hỏng bút dạ màu của thằng bé, cu cậu gào khóc thảm thiết, tôi và Khương Nguyên đều chết khiếp vì thằng bé.”
Hai người lớn nhìn nhau cười, cảnh tượng trước kia rõ mồn một trước mắt, họ đều có ấn tượng sâu đậm với sự kiện ấy.
“Con đi gặp Minh Trân đi.”
Từ Mỹ Nhân vỗ tay một cái: “Các con học chung một trường thì là bạn cùng trường rồi. Hồi bé lúc con đi, con bé khóc lâu lắm đấy. Thấy con, chắc chắn con bé sẽ rất vui.”
Hà Ngọc muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói với bà thế nào. Thật ra Khương Minh Trân đã từng gặp cậu ở trên trường, cô hoàn toàn không nhận ra cậu.
Từ Mỹ Nhân đưa Phạm Tú Tuệ đi vào trong.
Mắt thấy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để từ chối, cậu đành theo sau.
Nội thất Dung Mỹ là một căn nhà nhỏ sửa mặt tiền thành cửa hàng, họ đi theo Từ Mỹ Nhân, vòng qua khu vực đồ nội thất lộn xộn chất đống, tới một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ.
Từ Mỹ Nhân gõ cửa mấy tiếng.
“Trân à, có bạn cũ tới thăm con này.”
Trong cửa có tiếng con bé đáp lại.
“Con ra đây, ai thế ạ?”
Cô chạy ra rất nhanh, sau khi mở cửa gỗ, cô kéo cánh cửa phòng trộm kẽo kẹt lung lay bên ngoài ra.
Hà Ngọc đoán rằng, cậu sẽ nhìn thấy một Khương Minh Trân ăn vận mộc mạc.
Nhà cô ta gặp biến cố, cô ta phải ở nơi thế này…… Lúc nghe thấy tin này, dường như cậu đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, mà lại như chẳng nghĩ đến gì cả.
Cậu từng thấy dáng vẻ của cô ở trường, cách ăn vận, tính tình tác phong chẳng khác mấy so với thời ấu thơ.
Đối với cậu, một “Khương Minh Trân sa cơ lỡ vận”, vẫn không chân thật.
Nhưng cô ta lại thực sự xuất hiện sau cánh cửa sắt rỉ sét đến mức kỳ cục kia.
Căn phòng bé đến độ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu hết. Một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc tủ để đồ, tổng cộng chưa đến mười mét vuông.
Khương Minh Trân mập mạp đứng trong phòng, đeo kẹp tóc, mặc váy công chúa, tựa như một vật trang trí hùng vĩ hoa lệ bị đặt sai vị trí.
Nhìn Hà Ngọc và Phạm Tú Tuệ ngoài cửa, mặt cô ngây ra.
“Xin chào.” Cậu vươn tay, chào hỏi cô trước.
“Con nhận ra hai người!”
Khương Minh Trân vỗ vỗ đầu mình, dường như đã tìm được ấn tượng quen thuộc qua đường nét gương mặt hai người.
“Cậu, cậu……”
Tay cô vỗ rồi lại vỗ, vỗ đầu mình bộp bộp vang vang, nhưng ngoài quýnh lên thì chẳng nói thêm được gì.
“Cậu tên là gì thế?”
“Hà Ngọc.” Cậu nói.
Đối mặt với làn sương mù nghi kị chưa tan trong mắt cô, Hà Ngọc nói thêm: “Khà Khọt.”
“À,” Lần này thì khớp rồi, Khương Minh Trân nở một nụ cười rất tươi với cậu: “Xin chào!”
Cô nắm lấy tay cậu, đung đưa lên xuống mấy cái thật mạnh.
“Chào cậu, Hà Ngọc!”
Khương Minh Trân lặp lại lần nữa, cô gọi tên cậu rõ ràng rành mạch, đúng từng câu từng chữ.
“Bao nhiêu năm đã qua, cậu sống tốt không?”
Cậu cười nói: “Tốt lắm, còn cậu thì sao?”
“Tớ cũng sống tốt lắm.” Cô trả lời, không cần nghĩ ngợi.
[HẾT CHƯƠNG 20]
Trong giải “Lớp học văn minh” của tuần tiếp theo, lớp của Khương Minh Trân lại được chọn, không ngoại lệ gì, cô lại thay mặt cả lớp lên bục nhận giải.
Lần này Hà Ngọc không nhìn lên khán đài nữa.
Cậu ngơ ngẩn nhìn tán lá xanh biếc trên ngọn cây, ngẫm ngợi nếu chuyển nó lên giấy vẽ thì phải đổ bóng thế nào mới thể hiện được đoạn uốn khúc kia.
“Hà Ngọc.”
Đứa bạn tên là Phương Kiến Kiệt đứng phía trước gọi cậu một tiếng.
“Nhìn thấy con xấu gái kia tao mới nhớ ra, sáng chào cờ hôm đấy mày hỏi tao ngọn nguồn nickname của nó, nên tao đi hỏi em gái tao.”
Hà Ngọc suy nghĩ một lát, mới nhớ ra đúng là có chuyện này thật. Tuy rằng bây giờ cậu cũng không còn quá quan tâm nữa, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, nghe Phương Kiến Kiệt nói hết.
“Con em tao bảo, gọi nó là Sadako bởi vì nó xấu gái, còn nữa, tên nó là Khương Tiểu Trinh.”
Đúng ra phải là Khương Minh Trân chứ, đã qua rất lâu rồi, nhưng cậu cũng không đến mức nhớ lầm tên cô ta đâu.
Hà Ngọc thấy lạ trong lòng: “Trân trong trân châu à?”
Phương Kiến Kiệt lắc đầu: “Trinh trong Sadako.”
(Trinh (贞: trung thành, trong trắng) và Trân (珍: quý báu) đều đọc là zhen. Nhưng chữ Trinh này là chữ Trinh trong Trinh Tử – tên tiếng Trung của con ma Sadako)
Khương Tiểu Trinh, Hà Ngọc thầm đọc một lần.
Cậu cảm thấy tên trước kia của cô đẹp hơn, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Khương, trân bảo vô giá, rất hợp với cô.
Sửa tên làm gì?
Sau đó không lâu, Hà Ngọc biết được nguyên nhân.
Nhờ cửa hàng quần áo làm ăn có lời, gia đình Hà Ngọc tính mua một căn nhà. Từ khi cậu vào thành phố đi học tới nay, họ vẫn luôn ở trọ, giờ có tiền rồi, họ tính sống thoải mái hơn một chút.
Cuối tuần rảnh rỗi, Hà Ngọc đi ra cửa hàng đồ nội thất với mẹ.
Sống nghèo đã quen, Phạm Tú Tuệ luôn cảm thấy không thoải mái khi mua đồ đạc ở showroom nội thất, giá cả đắt đỏ quá.
“Kiểu ghế dựa này ở quê mình dùng vật liệu thừa là làm được, sao ở đây lại bán tận mấy trăm? Đúng là ăn cướp.”
Hà Ngọc khuyên mẹ cậu, về sau cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, kêu mẹ đừng xót tiền.
Phạm Tú Tuệ vẫn không vui: “Ghế đắt thế này, ngày nào ngồi mẹ cũng không thấy được thư thái.”
Không nói thêm gì nữa, dì lôi Hà Ngọc ra khỏi showroom nội thất.
Sau đó họ bắt đầu đi khắp thành phố, đến các cửa hàng nội thất khác nhau so sánh giá cả, đi dạo khắp nơi.
Hà Ngọc kiên nhẫn đi cùng mẹ. Cậu hiểu rõ mẹ mình, sau khi dạo khắp những nơi có thể dạo được, cuối cùng dì mới cam tâm chấp nhận: Một chiếc ghế mấy trăm bạc cũng không phải là đắt đỏ thái quá.
Lúc họ đi đến cửa hàng “Nội thất Dung Mỹ”, trời đã tối rồi. Đây là một cửa hàng mở bên trong một khu đô thị. Tấm biển đỏ bên ngoài tòa nhà chung cư lâu đời trải qua dãi nắng dầm mưa, chữ D ở rìa chữ “Dung” và chữ “Thất” đã bị bay mất.
“Nhà này bày biện không xa hoa, nói không chừng sẽ có giá cả kinh tế hơn đấy.”
Phạm Tú Tuệ dẫn Hà Ngọc đi vào.
Nội thất Dung Mỹ không khó tìm, vào tầng một của chung cư là thấy ngay.
“Chào chị, chị đến xem đồ nội thất ạ?” Một người phụ nữ trung niên mặc áo sơmi thấy họ đi vào thì lập tức nhiệt tình tiếp đón.
“Đúng vậy, tiệm chị còn chưa đóng cửa chứ?”
Người phụ nữ kia đến gần, Phạm Tú Tuệ nhìn thoáng qua gương mặt bà ta, sau đó dì không rời mắt đi được nữa.
“Chưa ạ, còn lâu nhà em mới đóng cửa, chị cần kiểu dáng gì……”
“Bà chủ nhà họ Khương!” Phạm Tú Tuệ chắc chắn mình không nhận sai, vui vẻ gọi bà ta.
Vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi trong nháy mắt.
Sắc mặt bà ta trắng bệch đi, bà ta lùi về một bước theo bản năng.
“Tôi không phải.”
Phạm Tú Tuệ tiến lên, thân thiết nắm lấy tay bà: “Sao lại không phải chứ? Chị không nhận ra tôi nữa à, tôi là Phạm Tú Tuệ, trước kia tôi làm vú em ở nhà chị đấy.”
Người phụ nữ kia bị dì tóm chặt tay lại, đảo mắt qua mặt dì mấy lần, mới rốt cuộc mơ hồ nhớ ra.
“Dì Phạm?”
“Nhớ ra tôi rồi.” Phạm Tú Tuệ cười giãn hết mặt mày.
Bà ta bình tĩnh lại, cũng cười với dì. Bà ta nhìn về phía người trẻ tuổi đứng đằng sau dì: “Đây là, thằng bé nhà dì à?”
“Vâng, chị còn nhớ nó không?” Phạm Tú Tuệ vẫy tay, kêu Hà Ngọc lại đây chào hỏi.
Cậu khẽ khom lưng, lịch sự cúi chào.
“À,” nụ cười của người phụ nữ tươi tắn hơn một chút, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu: “Cháu nó đã lớn vậy rồi à, không còn là thằng bé ngày xưa nữa. Lớn rồi đẹp trai quá nhỉ, y như ngôi sao điện ảnh.”
Chẳng có ai là không thích nghe con mình được tâng bốc, nhưng ngoài miệng, Phạm Tú Tuệ vẫn nói: “Nào có nào có, khoa trương quá rồi.”
Con trẻ lớn lên, người lớn tất nhiên cũng già đi.
Phạm Tú Tuệ nhớ rõ trước đây bà chủ nhà họ Khương là đại mỹ nữ có tiếng, nhưng năm tháng cũng chẳng nhân nhượng với bà, khiến những nếp nhăn hằn đầy gương mặt bà. Bà gầy đi rất nhiều, hai má và hốc mắt lõm xuống, da dẻ vàng vọt. Mái tóc bà không còn bóng mượt như thời còn trẻ, được chải ra sau đầu, khô khốc như chổi sể.
Thứ tổn hại nhiều nhất có lẽ là khí chất của bà, bà mặc chiếc áo sơmi của nhân viên bán hàng, trước ngực còn có hàng chữ in to “Nội thất Dung Mỹ”.
Nhìn thấy dòng chữ kia, Phạm Tú Tuệ nhớ ra mục đích chuyến đi này của họ.
“Bà chủ Khương, sao nhà chị không kinh doanh nhà hàng nữa mà lại chuyển qua bán đồ nội thất?”
Dì dùng từ “Chuyển qua bán” đã là nói giảm nói tránh rồi. Theo như tài lực trước kia của nhà họ Khương, một cửa tiệm đồ nội thất hạng trung bình kém thế này làm sao xứng với họ, chứ chưa bàn đến chuyện phải để bà chủ tới giúp bán hàng ở chỗ này.
“Cửa hàng này không phải của nhà tôi,” Từ Mỹ Nhân nhệch miệng, cười mà như khóc: “Tôi làm thuê cho người ta ở đây.”
“Làm thuê?” Phạm Tú Tuệ khá là ngỡ ngàng.
“Ừ, nhà hàng đóng cửa lâu rồi.”
“Ông chủ Khương thì sao?”
“Anh ấy cũng đi làm thuê.”
Trong mắt Từ Mỹ Nhân vẩn đục màu xám chết chóc.
Không khí trong cửa tiệm chìm trong sự im lặng quái dị, ba người đối mặt với nhau, không ai nói gì.
“Thảo nào, lúc vào thành phố tôi liên hệ thế nào cũng không liên hệ được với nhà chị……”
Giọng Phạm Tú Tuệ nhỏ xíu đi, bỗng nhiên, dì nghĩ ra: “Cô chủ Trân thì sao? Hôm trước tôi đưa Hà Ngọc đi khai giảng, hình như có thấy chị ở cổng trường nó, con bé cũng học ở trường cấp 3 tư thục trong trung tâm thành phố à?”
Từ Mỹ Nhân gật đầu: “Đúng vậy, con bé học ở trường cấp 3 tốt nhất thành phố đấy.”
Không khí đóng băng cuối cùng cũng được phá vỡ.
Phạm Tú Tuệ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói về chuyện tốt này: “Đúng vậy, cơ sở vật chất với chất lượng giảng dạy của trường cấp 3 bên ấy đều đứng đầu. Trước kia tôi phải tốn bao nhiêu công gửi Hà Ngọc lên thành phố học, chỉ để thằng bé được vào trường đấy đấy.”
“Trường cấp 3 đấy không chỉ học phí cao, mà cũng có yêu cầu cao với học tập,” Từ Mỹ Nhân đánh giá Hà Ngọc: “Thành tích của con chắc chắn không tồi, bình thường cũng cố gắng lắm nhỉ?”
Phạm Tú Tuệ phẩy tay phủ nhận: “Ài, thằng bé không để tâm chuyện học lắm đâu, nó thích vẽ tranh.”
Mẹ cậu nói thế cũng là nói thật. Hà Ngọc thông minh giỏi giang, chẳng phải học hành vất vả mà điểm số cũng vượt qua hẳn đám trẻ ngoan chăm học kia, sở trường của cậu là vẽ tranh.
Nói đến vẽ tranh, Từ Mỹ Nhân nhớ ra chuyện hồi nhỏ của Hà Ngọc.
“À, đúng rồi! Từ hồi bé tí thằng bé đã thích vẽ tranh, ôm hộp bút dạ màu lặng lẽ vẽ vời cả ngày. Có lần Minh Trân làm hỏng bút dạ màu của thằng bé, cu cậu gào khóc thảm thiết, tôi và Khương Nguyên đều chết khiếp vì thằng bé.”
Hai người lớn nhìn nhau cười, cảnh tượng trước kia rõ mồn một trước mắt, họ đều có ấn tượng sâu đậm với sự kiện ấy.
“Con đi gặp Minh Trân đi.”
Từ Mỹ Nhân vỗ tay một cái: “Các con học chung một trường thì là bạn cùng trường rồi. Hồi bé lúc con đi, con bé khóc lâu lắm đấy. Thấy con, chắc chắn con bé sẽ rất vui.”
Hà Ngọc muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói với bà thế nào. Thật ra Khương Minh Trân đã từng gặp cậu ở trên trường, cô hoàn toàn không nhận ra cậu.
Từ Mỹ Nhân đưa Phạm Tú Tuệ đi vào trong.
Mắt thấy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để từ chối, cậu đành theo sau.
Nội thất Dung Mỹ là một căn nhà nhỏ sửa mặt tiền thành cửa hàng, họ đi theo Từ Mỹ Nhân, vòng qua khu vực đồ nội thất lộn xộn chất đống, tới một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ.
Từ Mỹ Nhân gõ cửa mấy tiếng.
“Trân à, có bạn cũ tới thăm con này.”
Trong cửa có tiếng con bé đáp lại.
“Con ra đây, ai thế ạ?”
Cô chạy ra rất nhanh, sau khi mở cửa gỗ, cô kéo cánh cửa phòng trộm kẽo kẹt lung lay bên ngoài ra.
Hà Ngọc đoán rằng, cậu sẽ nhìn thấy một Khương Minh Trân ăn vận mộc mạc.
Nhà cô ta gặp biến cố, cô ta phải ở nơi thế này…… Lúc nghe thấy tin này, dường như cậu đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, mà lại như chẳng nghĩ đến gì cả.
Cậu từng thấy dáng vẻ của cô ở trường, cách ăn vận, tính tình tác phong chẳng khác mấy so với thời ấu thơ.
Đối với cậu, một “Khương Minh Trân sa cơ lỡ vận”, vẫn không chân thật.
Nhưng cô ta lại thực sự xuất hiện sau cánh cửa sắt rỉ sét đến mức kỳ cục kia.
Căn phòng bé đến độ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu hết. Một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc tủ để đồ, tổng cộng chưa đến mười mét vuông.
Khương Minh Trân mập mạp đứng trong phòng, đeo kẹp tóc, mặc váy công chúa, tựa như một vật trang trí hùng vĩ hoa lệ bị đặt sai vị trí.
Nhìn Hà Ngọc và Phạm Tú Tuệ ngoài cửa, mặt cô ngây ra.
“Xin chào.” Cậu vươn tay, chào hỏi cô trước.
“Con nhận ra hai người!”
Khương Minh Trân vỗ vỗ đầu mình, dường như đã tìm được ấn tượng quen thuộc qua đường nét gương mặt hai người.
“Cậu, cậu……”
Tay cô vỗ rồi lại vỗ, vỗ đầu mình bộp bộp vang vang, nhưng ngoài quýnh lên thì chẳng nói thêm được gì.
“Cậu tên là gì thế?”
“Hà Ngọc.” Cậu nói.
Đối mặt với làn sương mù nghi kị chưa tan trong mắt cô, Hà Ngọc nói thêm: “Khà Khọt.”
“À,” Lần này thì khớp rồi, Khương Minh Trân nở một nụ cười rất tươi với cậu: “Xin chào!”
Cô nắm lấy tay cậu, đung đưa lên xuống mấy cái thật mạnh.
“Chào cậu, Hà Ngọc!”
Khương Minh Trân lặp lại lần nữa, cô gọi tên cậu rõ ràng rành mạch, đúng từng câu từng chữ.
“Bao nhiêu năm đã qua, cậu sống tốt không?”
Cậu cười nói: “Tốt lắm, còn cậu thì sao?”
“Tớ cũng sống tốt lắm.” Cô trả lời, không cần nghĩ ngợi.
[HẾT CHƯƠNG 20]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.