Chương 87: Đến nhà
Vô danh Tiểu Đạo
21/08/2022
Một ngày sau Triệu Viễn đi ra khỏi phòng rồi đi tới đầu phi thuyền.
Do Kiếm Tuyệt Trần chỉ điều khiển phi thuyền này đi với tốc độ bình thường nên đã hơn 1 tháng rồi vẫn chưa đi tới Thiên Châu.
"Thời gian trôi như vậy sao"?
Triệu Viễn nhìn xuống bên dưới phi thuyền từng loại cảnh sắc nhanh chóng trôi qua.
"Nếu có thể mãi như này thì ta cũng nguyện ý".
Tuy Triệu Viễn là một người tu hành nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảnh sắc xung quanh. Quả thực nó nó đẹp tới mức người tưởng tượng đi, chỉ cần là một người biết
Cũng không lâu thì phi thuyền của Triệu Viễn đã đến Thần Châu. Triệu Viễn đi tới đám người Phạm Hoài Lam rồi nói.
"Hiện đã đến Thần Châu rồi nên các vị đi đâu có thể đi rồi. Đến đây chúng ta cũng không liên quan gì với nhau nữa, cáo từ".
Nghe Triệu Viễn nói thế thì mấy người Phạm Hoài Lam cũng biết Triệu Viễn muốn đuổi khách. Nên cũng không một ai mặt dày ở lại. Từng người ôm quyền rồi phi thân bay ra khỏi phi thuyền.
"Đi đến sơn môn của Triệu tộc đi".
Triệu Viễn lạnh nhạt nói với Kiếm Tuyệt Trần.
Thần Châu chính là trung tâm của Trung vực, cũng có thể nói đây cũng chính là trung tâm của Phần Thiên Đại Lục nên vô cũng đông đúc. Từ trên phi thuyền nhìn xuống Triệu Viễn cũng có thể lít nha lít nhít các tu sĩ cùng với đó là vô số thành thị với những ngôi nhà mọc san sát lên như những ngọn núi.
"Không hổ danh là nơi phồn hoa nhất của Phần Thiên Đại Lục. Chỉ riêng Thần Châu này thì đã phát triển hơn vô số lần nơi được gọi là phần hoa nhất của các vực. Nếu có thể kiến tạo một thương hội ở nơi này buôn bán thì chắc hẳn tiền vào hơn cả nước chảy. Tiếc là ta hiện ta không có nội tình, không thì đã có thể trở thành một đại gia ở Trung vực rồi". — QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây Triệu Viễn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Hắn vẫn còn Đế Đạo tông nên nghĩ tới việc thành lập thương hội cũng chỉ nghĩ thôi rồi cũng vứt đi tận 9 tầng mây.
Chưa đến một ngày thì phi thuyền của mấy Triệu Viễn đi tới một sơn mạch, từ trong ký ức Triệu Viễn hiện ra một cái "Thiên Tâm sơn mạch. Sơn mạch này cũng do Triệu tộc quản lý bà ở trung tâm sơn mạch thì chính là Triệu tộc xây dựng gia tộc ở đó. Trái ngược với sự phồn hoa, ồn ào của đô thị thì nơi này lại vô cùng yên tĩnh ngay cả yêu thú cũng rất khó gặp.
Nguyên do cũng bởi số người vào đây săn bắt yêu thú quá nhiều nên yêu thú trong Thiên Tâm sơn mạch này hầu như sắp tuyệt chủng. Tuy nói Thiên Tâm sơn mạch là do Triệu tộc quản lý nhưng vô số người vào săn bắt trộm mà Triệu tộc lại không đứng ra trừng phạt nên dần dần không ai kiêng kỵ Triệu tộc mà trắng trợn vào săn bắt nên mới dẫn đến tình trạng hiện nay. Cùng với yêu thú đó là dược thảo cũng hầu như bị nhỏ sạch hết ngay cả chút cạn cũng không còn. Dù đó là một ý thú hoặc dược thảo vài chục cho đến trăm năm cũng kiếm được không ít linh thạch. Đây là lý do vì sao yêu thú và dược thảo trên Phần Thiên Đại Lục ngày càng hiếm đi.
Nhìn thấy tùng trạng như vậy Triệu Viễn cũng phải thở dài.
"Tốt tốt một cái sơn mạch mà lại bị móc sạch như này. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không đến nghìn năm nữa thì nơi này sẽ không khác gì một nơi hoang vu. Không biết mấy lão đầu đó đang nghĩ cái gì mà lại để cho nó dẫn tới mức độ như này. Thật đáng tiếc".
Bầu trời một mảnh xăm, không nơi nào là tận cùng. Chỉ trong một lúc thì ở trước mắt Triệu Viễn dần hiện lên những vô số ngọn núi cao chót vót kết hợp với đó là những ngôi nhà, lâu đài. Cùng với đó vô người đi đi lại lại trong đó, đếm không xuể. Càng tới gần thì tiếng huyên náo lại càng nghe rõ ràng hơn.
Kiếm thấy một màn như vậy cũng phải thốt lên kinh ngạc.
"Thần tộc vẫn là thần tộc, chỉ là một chi nhánh như vậy cũng có không ít cường giả".
Dựa vào cảnh giới hiện tại của Kiếm quỷ thì không khó có thể cảm nhận được vô số khí tức cường đại từ trong những ngọn núi đó phát ra.
"Lần tế tổ chắc cũng không hề đơn giản như bề ngoài những người khác thấy nên ta nghĩ ở chủ mạch chắc sẽ phải người tới tham dự đi. Bên trong trong đó chắc còn có bí mật gì đó mà chúng ta không rõ. Nhưng không sao, chỉ cần không liên quan tới ta là được" Triệu Viễn lạnh nhạt nói.
Bề ngoài tuy nói vậy nhưng tâm tư hắn đã đặt ở một nơi khác.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu như có thể ta sẽ phải tiến về chủ mạch một chuyến xem mấy lão gia hỏa các ngươi đang đánh chủ ý gì. Ta cũng không tin vô duyên vô cớ lại đạt một chi nhánh ở đây".
Ở cùng Triệu Viễn cũng đã quen thuộc nên thấy Triệu Viễn như vậy Kiếm quỷ cũng đã không có gì lạ.
"Tư cũng biết tiểu tử ngươi về gia tộc không đơn giản chỉ là tế tổ đi. Có thể nói ra cho ta nghe thử một chút sao"?
Triệu Viễn chỉ cười cũng không đáp. Lúc này Kiếm Tuyệt Trần mở miệng.
"Đến nơi rồi thì các ngươi xuống thôi, không cứ phi thuyền bay thẳng vào bên trong Triệu tộc lại có phiền phức ập đến không đáng xảy ra".
Triệu Viễn cũng đang có ý đó nhưng không ngờ Kiếm Tuyệt Trần lại trước nên cũng đỡ tốn thêm chút miệng lưỡi. Trong lòng hắn luôn tự nhủ rằng nếu có thể bớt một chuyện thì cứ bớt đi. Chỉ cáng không ảnh hưởng tới chuyện của hắn là được.
Triệu Viễn lúc này thu Hắc Ngưu vào trong Hỗn Độn Đạo đỉnh rồi cùng 3 người Kiếm Tuyệt Trần nhảy xuống khỏi phi thuyền rồi Kiếm Tuyệt Trần cũng thu lại phi thuyền của mình.
Đi thêm mấy bước thì mấy người Triệu Viễn cũng đã đi tới trước cửa sơn môn của Triệu tộc. Sau mấy năm rời nhà mà đi đến hôm nay lại trở về thì trong lòng Triệu Viễn cũng cảm thấy một vui vẻ. Dù trong quá khứ nơi này đã tạo ra cho Triệu Viễn ký ức không hề đẹp. Nhưng có như nào đi nữa thì nơi này chính là nhà của hắn, trong đó còn có người thân của hắn. Nếu dựa theo phàm nhân để mà tính thì hiện tại Triệu Viễn cũng đã trưởng thành nên có một số chuyện thì hắn đã không còn để trong lòng.
Đi tới của sơn môn chưa đợi hai thủ vệ mở miệng thì Triệu Viễn cũng đã lấy ra thân phận ngọc bài đưa cho hai thủ vệ này. Một thủ vệ trong đó cầm xem phát hiện là người của gia tộc mình nên đem thân phận ngọc bài trả lại cho Triệu Viễn. Nhưng trong đôi mắt người lộ ra sự kinh ngạc đến khó tin nên đứng ngây ra đó. Trong lòng người này cũng đã từng nghĩ rằng Triệu Viễn đã chết, dù lão tổ trong gia tộc cũng đã nói Triệu Viễn chưa hề tử vong. Nhưng qua mấy năm thì không có bất kỳ tin tức nào của Triệu Viễn thì ai cũng nghĩ rằng Triệu Viễn đã chết ở nên ngoài rồi. Nhưng hiện tại Triệu Viễn lại xuất hiện ở trước mặt thì làm dao không làm cho người này kinh ngạc.
Triệu Viễn tuy thấy nhưng không hề quan tâm rồi chỉ về 3 người Kiếm Tuyệt Trần rồi nói.
"Đây là 3 vị tiền bối có ân cứu mạng với ta nên ta cũng đã mời 3 vị tiền bối này bảo hộ an toàn của ta. Hiện tại ta về gia tộc nên mang theo 3 vị tiền bối này về. Chắc hai ngươi không ngăn cản chứ"?
Người vừa rồi càm thân phận lệnh bài của Triệu Viễn nghe nói vậy mới tỉnh hồn lại và cười nói.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu đã là người bảo hộ an toàn của Triệu Viễn thiếu gia thì tất nhiên là có thể tiến vào gia tộc rồi. Hiện tại ta sẽ mở cửa sơn môn gia cho Triệu Viễn thiếu gia".
Nói xong ra hiệu cho thủ vệ kia mở cửa. Sưu khi mở xong người này nói.
"Mời".
Thấy hai thủ vệ này cung kính như vậy Triệu Viễn cũng không ra vẻ ta đây nhẹ nhàng đáp lại.
"Làm phiền rồi".
Nói xong Triệu Viễn dẫn 3 người Kiếm Tuyệt Trần đi vào bên trong gia tộc.
Mấy người Triệu Viễn vừa rời đi thì cửa sơn môn được đóng lại. Một người trong đó hỏi.
"Triệu Viễn đó có phải là người có hôn ước với Tần tộc Tần Vân Quỳnh không nhỉ"?
Người còn lại khinh thường nói "chắc không sai, nhưng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì đúng mà mơ mộng hão huyền. Ngươi không nghe tin đồn đó sao, tế tổ lần này Tần Vân Quỳnh sẽ đến từ hôn".
"Đúng vậy a, lần này vì phế vật này Triệu tộc chúng ta lại mất mặt trước các tộc khác rồi" người cũng ảm đạm nói.
Do Kiếm Tuyệt Trần chỉ điều khiển phi thuyền này đi với tốc độ bình thường nên đã hơn 1 tháng rồi vẫn chưa đi tới Thiên Châu.
"Thời gian trôi như vậy sao"?
Triệu Viễn nhìn xuống bên dưới phi thuyền từng loại cảnh sắc nhanh chóng trôi qua.
"Nếu có thể mãi như này thì ta cũng nguyện ý".
Tuy Triệu Viễn là một người tu hành nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảnh sắc xung quanh. Quả thực nó nó đẹp tới mức người tưởng tượng đi, chỉ cần là một người biết
Cũng không lâu thì phi thuyền của Triệu Viễn đã đến Thần Châu. Triệu Viễn đi tới đám người Phạm Hoài Lam rồi nói.
"Hiện đã đến Thần Châu rồi nên các vị đi đâu có thể đi rồi. Đến đây chúng ta cũng không liên quan gì với nhau nữa, cáo từ".
Nghe Triệu Viễn nói thế thì mấy người Phạm Hoài Lam cũng biết Triệu Viễn muốn đuổi khách. Nên cũng không một ai mặt dày ở lại. Từng người ôm quyền rồi phi thân bay ra khỏi phi thuyền.
"Đi đến sơn môn của Triệu tộc đi".
Triệu Viễn lạnh nhạt nói với Kiếm Tuyệt Trần.
Thần Châu chính là trung tâm của Trung vực, cũng có thể nói đây cũng chính là trung tâm của Phần Thiên Đại Lục nên vô cũng đông đúc. Từ trên phi thuyền nhìn xuống Triệu Viễn cũng có thể lít nha lít nhít các tu sĩ cùng với đó là vô số thành thị với những ngôi nhà mọc san sát lên như những ngọn núi.
"Không hổ danh là nơi phồn hoa nhất của Phần Thiên Đại Lục. Chỉ riêng Thần Châu này thì đã phát triển hơn vô số lần nơi được gọi là phần hoa nhất của các vực. Nếu có thể kiến tạo một thương hội ở nơi này buôn bán thì chắc hẳn tiền vào hơn cả nước chảy. Tiếc là ta hiện ta không có nội tình, không thì đã có thể trở thành một đại gia ở Trung vực rồi". — QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây Triệu Viễn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Hắn vẫn còn Đế Đạo tông nên nghĩ tới việc thành lập thương hội cũng chỉ nghĩ thôi rồi cũng vứt đi tận 9 tầng mây.
Chưa đến một ngày thì phi thuyền của mấy Triệu Viễn đi tới một sơn mạch, từ trong ký ức Triệu Viễn hiện ra một cái "Thiên Tâm sơn mạch. Sơn mạch này cũng do Triệu tộc quản lý bà ở trung tâm sơn mạch thì chính là Triệu tộc xây dựng gia tộc ở đó. Trái ngược với sự phồn hoa, ồn ào của đô thị thì nơi này lại vô cùng yên tĩnh ngay cả yêu thú cũng rất khó gặp.
Nguyên do cũng bởi số người vào đây săn bắt yêu thú quá nhiều nên yêu thú trong Thiên Tâm sơn mạch này hầu như sắp tuyệt chủng. Tuy nói Thiên Tâm sơn mạch là do Triệu tộc quản lý nhưng vô số người vào săn bắt trộm mà Triệu tộc lại không đứng ra trừng phạt nên dần dần không ai kiêng kỵ Triệu tộc mà trắng trợn vào săn bắt nên mới dẫn đến tình trạng hiện nay. Cùng với yêu thú đó là dược thảo cũng hầu như bị nhỏ sạch hết ngay cả chút cạn cũng không còn. Dù đó là một ý thú hoặc dược thảo vài chục cho đến trăm năm cũng kiếm được không ít linh thạch. Đây là lý do vì sao yêu thú và dược thảo trên Phần Thiên Đại Lục ngày càng hiếm đi.
Nhìn thấy tùng trạng như vậy Triệu Viễn cũng phải thở dài.
"Tốt tốt một cái sơn mạch mà lại bị móc sạch như này. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không đến nghìn năm nữa thì nơi này sẽ không khác gì một nơi hoang vu. Không biết mấy lão đầu đó đang nghĩ cái gì mà lại để cho nó dẫn tới mức độ như này. Thật đáng tiếc".
Bầu trời một mảnh xăm, không nơi nào là tận cùng. Chỉ trong một lúc thì ở trước mắt Triệu Viễn dần hiện lên những vô số ngọn núi cao chót vót kết hợp với đó là những ngôi nhà, lâu đài. Cùng với đó vô người đi đi lại lại trong đó, đếm không xuể. Càng tới gần thì tiếng huyên náo lại càng nghe rõ ràng hơn.
Kiếm thấy một màn như vậy cũng phải thốt lên kinh ngạc.
"Thần tộc vẫn là thần tộc, chỉ là một chi nhánh như vậy cũng có không ít cường giả".
Dựa vào cảnh giới hiện tại của Kiếm quỷ thì không khó có thể cảm nhận được vô số khí tức cường đại từ trong những ngọn núi đó phát ra.
"Lần tế tổ chắc cũng không hề đơn giản như bề ngoài những người khác thấy nên ta nghĩ ở chủ mạch chắc sẽ phải người tới tham dự đi. Bên trong trong đó chắc còn có bí mật gì đó mà chúng ta không rõ. Nhưng không sao, chỉ cần không liên quan tới ta là được" Triệu Viễn lạnh nhạt nói.
Bề ngoài tuy nói vậy nhưng tâm tư hắn đã đặt ở một nơi khác.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu như có thể ta sẽ phải tiến về chủ mạch một chuyến xem mấy lão gia hỏa các ngươi đang đánh chủ ý gì. Ta cũng không tin vô duyên vô cớ lại đạt một chi nhánh ở đây".
Ở cùng Triệu Viễn cũng đã quen thuộc nên thấy Triệu Viễn như vậy Kiếm quỷ cũng đã không có gì lạ.
"Tư cũng biết tiểu tử ngươi về gia tộc không đơn giản chỉ là tế tổ đi. Có thể nói ra cho ta nghe thử một chút sao"?
Triệu Viễn chỉ cười cũng không đáp. Lúc này Kiếm Tuyệt Trần mở miệng.
"Đến nơi rồi thì các ngươi xuống thôi, không cứ phi thuyền bay thẳng vào bên trong Triệu tộc lại có phiền phức ập đến không đáng xảy ra".
Triệu Viễn cũng đang có ý đó nhưng không ngờ Kiếm Tuyệt Trần lại trước nên cũng đỡ tốn thêm chút miệng lưỡi. Trong lòng hắn luôn tự nhủ rằng nếu có thể bớt một chuyện thì cứ bớt đi. Chỉ cáng không ảnh hưởng tới chuyện của hắn là được.
Triệu Viễn lúc này thu Hắc Ngưu vào trong Hỗn Độn Đạo đỉnh rồi cùng 3 người Kiếm Tuyệt Trần nhảy xuống khỏi phi thuyền rồi Kiếm Tuyệt Trần cũng thu lại phi thuyền của mình.
Đi thêm mấy bước thì mấy người Triệu Viễn cũng đã đi tới trước cửa sơn môn của Triệu tộc. Sau mấy năm rời nhà mà đi đến hôm nay lại trở về thì trong lòng Triệu Viễn cũng cảm thấy một vui vẻ. Dù trong quá khứ nơi này đã tạo ra cho Triệu Viễn ký ức không hề đẹp. Nhưng có như nào đi nữa thì nơi này chính là nhà của hắn, trong đó còn có người thân của hắn. Nếu dựa theo phàm nhân để mà tính thì hiện tại Triệu Viễn cũng đã trưởng thành nên có một số chuyện thì hắn đã không còn để trong lòng.
Đi tới của sơn môn chưa đợi hai thủ vệ mở miệng thì Triệu Viễn cũng đã lấy ra thân phận ngọc bài đưa cho hai thủ vệ này. Một thủ vệ trong đó cầm xem phát hiện là người của gia tộc mình nên đem thân phận ngọc bài trả lại cho Triệu Viễn. Nhưng trong đôi mắt người lộ ra sự kinh ngạc đến khó tin nên đứng ngây ra đó. Trong lòng người này cũng đã từng nghĩ rằng Triệu Viễn đã chết, dù lão tổ trong gia tộc cũng đã nói Triệu Viễn chưa hề tử vong. Nhưng qua mấy năm thì không có bất kỳ tin tức nào của Triệu Viễn thì ai cũng nghĩ rằng Triệu Viễn đã chết ở nên ngoài rồi. Nhưng hiện tại Triệu Viễn lại xuất hiện ở trước mặt thì làm dao không làm cho người này kinh ngạc.
Triệu Viễn tuy thấy nhưng không hề quan tâm rồi chỉ về 3 người Kiếm Tuyệt Trần rồi nói.
"Đây là 3 vị tiền bối có ân cứu mạng với ta nên ta cũng đã mời 3 vị tiền bối này bảo hộ an toàn của ta. Hiện tại ta về gia tộc nên mang theo 3 vị tiền bối này về. Chắc hai ngươi không ngăn cản chứ"?
Người vừa rồi càm thân phận lệnh bài của Triệu Viễn nghe nói vậy mới tỉnh hồn lại và cười nói.
— QUẢNG CÁO —
"Nếu đã là người bảo hộ an toàn của Triệu Viễn thiếu gia thì tất nhiên là có thể tiến vào gia tộc rồi. Hiện tại ta sẽ mở cửa sơn môn gia cho Triệu Viễn thiếu gia".
Nói xong ra hiệu cho thủ vệ kia mở cửa. Sưu khi mở xong người này nói.
"Mời".
Thấy hai thủ vệ này cung kính như vậy Triệu Viễn cũng không ra vẻ ta đây nhẹ nhàng đáp lại.
"Làm phiền rồi".
Nói xong Triệu Viễn dẫn 3 người Kiếm Tuyệt Trần đi vào bên trong gia tộc.
Mấy người Triệu Viễn vừa rời đi thì cửa sơn môn được đóng lại. Một người trong đó hỏi.
"Triệu Viễn đó có phải là người có hôn ước với Tần tộc Tần Vân Quỳnh không nhỉ"?
Người còn lại khinh thường nói "chắc không sai, nhưng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì đúng mà mơ mộng hão huyền. Ngươi không nghe tin đồn đó sao, tế tổ lần này Tần Vân Quỳnh sẽ đến từ hôn".
"Đúng vậy a, lần này vì phế vật này Triệu tộc chúng ta lại mất mặt trước các tộc khác rồi" người cũng ảm đạm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.