Chương 66: Đòi lại công đạo.
Vô danh Tiểu Đạo
16/05/2022
Điều này làm cho vô số tu sĩ lập tức đi tới bên ngoài Tinh Thần đảo. Có một số người gan lớn đã tự ý xông vào Đế Đạo tông nhưng không được
bao lâu thì bị ném xác đi ra. Từ đó mới không có bất kỳ một ai dám tự ý
xông vào Đế Đạo tông. Có người giận nhưng không dám nói gì.
Trong mấy ngày này thì Thiên Khiếu đã bày xuống hộ tông đại trận, điều này làm cho một số người đang có ý lẻn vào Đế Đạo tông cũng đành từ bỏ. Hộ tông đại trận được khởi động lên cũng bớt đi không ít phiền phức cho Đế Đạo tông.
Hơn 10 ngày sau có hơn 20 người hùng hổ đi tới Đế Đạo tông. Những tu sĩ ở bên ngoài bắt đầu kinh hô lên. Một tu sĩ khinh thường nói.
"Cuối cùng thì các trưởng lão của các thế lực cũng đã tới, lần này ta xem Đế Đạo tông có lời gì để giải thích. Nếu ta là cao tầng cũng những thế lực đó thì đã sớm liên thủ lại diệt đi Đế Đạo tông rồi. Dù Đế Đạo tông có cường đại đi mấy thì còn có thể chống lại các thế lực liên thủ sao".
Nghe vậy có người đồng tình, cũng có người chỉ lạnh nhạt quan sát cũng có người phản bác.
"Ngươi chỉ nhìn bề ngoài thì đã dám nói như thế rồi đến lúc đó kết quả không phải như vậy thì ngươi chẳng khác nào tự đánh mặt mình".
Người kia nghe vậy rất tức giận đang muốn phản bác thì người này đã nói trước.
"Trong số hơn 20 thế lực đó còn chưa có tới 10 Đế cấp thế lực. Còn lại những thế lực khác trong mắt Đế Đạo tông chẳng là cái thá gì cả. Ngươi đừng quên Đế Đạo tông có thể một lúc diệt đi hai cái Đế cấp cửu tinh thế lực. Mà cũng không đúng lắm phải nói là hai cái siêu cấp thế thực bởi trong đó cả hai thế lực đều có lão tổ đã nhảy ra khỏi Thiên Đế. Các ngươi hãy nhớ là không phải đánh ngang hai siêu cấp thế lực và diệt đi ngay cả chút cạn cũng không để lại, nó khác nhau hoàn toàn. Mà hiện tại lại có 20 mấy thế thế lực không biết sống chết dám tới Đế Đạo tông đòi lại công đạo, thật đáng nực cười. Các ngươi nghĩ tam đại siêu cấp thế lực không phái người tới Thiên Ma đảo để quan sát trận chiến đó ư. Nhưng đều không một ai trở về. Nhưng tại sao họ lại không tới Đế Đạo tông để tìm công đạo, ý nghĩa trong đó rất đáng suy ngẫm. Ta khuyên các ngươi nên rời đi nơi này thì tốt hơn. Còn lời dư thừa ta cũng không muốn nói nhiều".
Nói xong người này liền quay người rời đi.
"Lý Bình An ngươi cứ vậy rời đi sao, không quan sát náo nhiệt a"?
Người gọi là Lý Bình An cũng không quay đầu lại.
"Không có bất kỳ ý nghĩa, có thời gian lãng phí ở đây thì đi tu luyện còn hơn".
Tất cả các trưởng lão của các thế lực đều đến trước cửa sơn môn của Đế Đạo tông nhưng bị hộ tông đại trận ngăn cản. Có người gào thét.
"Mau cho bọn ta vào để nói chuyện, nếu không bọn ta sẽ không khách khí mà xông vào. Đến lúc đó hậu quả các ngươi tự chịu lấy".
Tuy nói là nói như vậy nhưng cũng chỉ để lấy chút thể diện trước mặt những người khác mà thôi. Cũng không thực sự có lá gan xông vào thật, tu luyện đến hiện tại thì ai cũng chân quý mạng mình hơn bất cứ thứ gì.
Sau nửa ngày thì mấy người này cũng đã uể oải, dù có gào thét hay la hét như nào đều không có bất kỳ ai trong Đế Đạo tông chú ý. Trong lúc những người này im lặng thì trận pháp có chút chấn động. Cửa tông môn mở ra, rồi trận pháp cũng mở ra một lỗ hổng đủ cho mấy người đi vào. Từ trong đó đi ra một người, nhìn lại chính là Mặc Ngân.
Lúc này Mặc Ngân cười hì hì nhìn về mấy trưởng lão lão này.
"Các vị quý khách đã đợi lâu, do trong tông có một số chuyện gấp cần xử lý nên đến hiện tại mới có thời gian để đón tiếp các vị. Mong chư vị thứ lỗi, các trưởng lão của tông môn đợi các vị đã lâu, mong các vị đi theo ta để đi gặp họ".
Lúc đầu mới nghe thì những người này cũng thấy lọt tai nhưng đến câu cuối thì mấy người này nghe xong như muốn hộc máu. Trong lòng mấy người này thầm đem tổ tông của Mạc Ngân mắng một lần.
"Đợi lâu đó chính là bọn ta đó a, các ngươi không mở cửa cho bọn ta đi vào. Giờ còn kêu đợi lâu, có bi biết xấu hổ hay không vậy".
Dù nghĩ vậy nhưng nghĩ là một chuyện khác, còn có một ai dám nói ra lại là chuyện khác.
Sau khi những trưởng lão này đi vào thì các tu sĩ cũng dồn dập chạy về phía này muốn theo vào. Nhưng bị Mặc Ngân quay đầu lại chừng mắt.
"Đế Đạo tông ta quá nhỏ không thể tiếp đón được các vị. Còn ai cố tình muốn vào thì hãy mua trước quan tài rồi hãy xông vào".
Nói xong liền tiếp tục đi, cửa tông môn đóng lại, trận pháp cũng khép kín.
Những tu sĩ bên ngoài dù có giận nhưng cũng không dám phát tiết ở đây, sợ tự dước họa vào thân.
Những trưởng lão của các thế lực lực nghe vậy trong lòng cũng run run một chút. Không ai ngờ tới Đế Đạo tông lại bá đạo như vậy.
Sau khi vào bên trong Đế Đạo tông những trưởng lão này cũng không khỏi kinh ngạc. Nhìn chung thì không có bao nhiêu kiến trúc, chỉ có trên đỉnh vài ngọn núi có vài kiến trúc nhô lên. Còn lại những chỗ khác không có bất kỳ thứ gì ngoài cây cối và từ dưới chân núi đến đỉnh núi có vô số cửa đá đếm không xuể trên có còn khắc lên các chữ số khác nhau. Nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy, rất yên tĩnh. Nhưng bù lại linh khí nơi này lại rất nồng đậm, khí tức trận pháp trấn động có thể cảm nhận ở mọi nơi. Làm cho những người này cũng không dám đi loạn, chỉ nhẹ nhàng đi theo sau Mặc Ngân.
Ở bên ngoài không ai có thể nhìn thấy cảnh này nên trong Đế Đạo tông là như nào. Bởi đã có trận pháp che đậy lại, từ trong trận pháp tuôn ra vô sương mù bao phủ lại toàn bộ Đế Đạo tông. Những sương mù này có tác dụng ngăn cản thị giác và linh thức từ bên ngoài dò xét.
Không sau Mặc Ngân dẫn mấy người này tới chân ngọn núi chủ phong. Trước mắt là từng bậc thăng hướng lên đỉnh núi sau đó bước đi lên, những người khác cũng đi theo. Dù trong lòng mỗi người rất buồn bực, đến cảnh giới hiện tại của họ thì chỉ cần nhẹ nhàng phi hành trong nháy mắt là tới đỉnh núi. Nhưng giờ lại lại phải đi bộ lên, nhưng trận pháp chấn động khắp nơi nên cũng không một ai dám đi loạn.
Sau khi đi tới đỉnh núi rồi cho những người này vào trong Đạo Thiên điện ngồi xuống.
Trong cung điện hiện tại chỉ có 3 người Thiên Khiếu, Sát Phong và Văn tiên sinh, thêm Mặc Ngân nữa là 4 người.
Sau khi nhìn thấy 3 người đang ngồi trong cung điện thì những trưởng lão này trong lòng cũng không bình tĩnh. Không một ai có thể cảm nhận được khí tức chấn động của 3 người này. Điều này chỉ có thể là 3 người này là phàm nhân. Nhưng điều này là có thể sao, như vậy chỉ có thể là 3 người trước mắt này đã vượt xa họ. Trong số những trưởng lão của các thế lực thì người mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Đế trung kỳ, người cảnh giới thấp nhất cũng chỉ là Thiên Thánh nhất trọng.
Thiên Khiếu cũng không lòng vòng trực tiếp hỏi "không biết chư vị tới đây là có mục đích gì, có thể nói ra một chút nghe thử"?
Vô số người hừ lạnh, một người lạnh lùng nói.
"Vố số người biến mất bí ẩn sau khi tới Thiên Ma, trong đó có tán tu và người của các thế lực. Chuyện này không biết phải quý tông làm không? Theo tin tức được biết thì chỉ có người của Đế Đạo tông còn sống sót rời khỏi đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn ta tới đây là cần một lời giải thích".
Trong mấy ngày này thì Thiên Khiếu đã bày xuống hộ tông đại trận, điều này làm cho một số người đang có ý lẻn vào Đế Đạo tông cũng đành từ bỏ. Hộ tông đại trận được khởi động lên cũng bớt đi không ít phiền phức cho Đế Đạo tông.
Hơn 10 ngày sau có hơn 20 người hùng hổ đi tới Đế Đạo tông. Những tu sĩ ở bên ngoài bắt đầu kinh hô lên. Một tu sĩ khinh thường nói.
"Cuối cùng thì các trưởng lão của các thế lực cũng đã tới, lần này ta xem Đế Đạo tông có lời gì để giải thích. Nếu ta là cao tầng cũng những thế lực đó thì đã sớm liên thủ lại diệt đi Đế Đạo tông rồi. Dù Đế Đạo tông có cường đại đi mấy thì còn có thể chống lại các thế lực liên thủ sao".
Nghe vậy có người đồng tình, cũng có người chỉ lạnh nhạt quan sát cũng có người phản bác.
"Ngươi chỉ nhìn bề ngoài thì đã dám nói như thế rồi đến lúc đó kết quả không phải như vậy thì ngươi chẳng khác nào tự đánh mặt mình".
Người kia nghe vậy rất tức giận đang muốn phản bác thì người này đã nói trước.
"Trong số hơn 20 thế lực đó còn chưa có tới 10 Đế cấp thế lực. Còn lại những thế lực khác trong mắt Đế Đạo tông chẳng là cái thá gì cả. Ngươi đừng quên Đế Đạo tông có thể một lúc diệt đi hai cái Đế cấp cửu tinh thế lực. Mà cũng không đúng lắm phải nói là hai cái siêu cấp thế thực bởi trong đó cả hai thế lực đều có lão tổ đã nhảy ra khỏi Thiên Đế. Các ngươi hãy nhớ là không phải đánh ngang hai siêu cấp thế lực và diệt đi ngay cả chút cạn cũng không để lại, nó khác nhau hoàn toàn. Mà hiện tại lại có 20 mấy thế thế lực không biết sống chết dám tới Đế Đạo tông đòi lại công đạo, thật đáng nực cười. Các ngươi nghĩ tam đại siêu cấp thế lực không phái người tới Thiên Ma đảo để quan sát trận chiến đó ư. Nhưng đều không một ai trở về. Nhưng tại sao họ lại không tới Đế Đạo tông để tìm công đạo, ý nghĩa trong đó rất đáng suy ngẫm. Ta khuyên các ngươi nên rời đi nơi này thì tốt hơn. Còn lời dư thừa ta cũng không muốn nói nhiều".
Nói xong người này liền quay người rời đi.
"Lý Bình An ngươi cứ vậy rời đi sao, không quan sát náo nhiệt a"?
Người gọi là Lý Bình An cũng không quay đầu lại.
"Không có bất kỳ ý nghĩa, có thời gian lãng phí ở đây thì đi tu luyện còn hơn".
Tất cả các trưởng lão của các thế lực đều đến trước cửa sơn môn của Đế Đạo tông nhưng bị hộ tông đại trận ngăn cản. Có người gào thét.
"Mau cho bọn ta vào để nói chuyện, nếu không bọn ta sẽ không khách khí mà xông vào. Đến lúc đó hậu quả các ngươi tự chịu lấy".
Tuy nói là nói như vậy nhưng cũng chỉ để lấy chút thể diện trước mặt những người khác mà thôi. Cũng không thực sự có lá gan xông vào thật, tu luyện đến hiện tại thì ai cũng chân quý mạng mình hơn bất cứ thứ gì.
Sau nửa ngày thì mấy người này cũng đã uể oải, dù có gào thét hay la hét như nào đều không có bất kỳ ai trong Đế Đạo tông chú ý. Trong lúc những người này im lặng thì trận pháp có chút chấn động. Cửa tông môn mở ra, rồi trận pháp cũng mở ra một lỗ hổng đủ cho mấy người đi vào. Từ trong đó đi ra một người, nhìn lại chính là Mặc Ngân.
Lúc này Mặc Ngân cười hì hì nhìn về mấy trưởng lão lão này.
"Các vị quý khách đã đợi lâu, do trong tông có một số chuyện gấp cần xử lý nên đến hiện tại mới có thời gian để đón tiếp các vị. Mong chư vị thứ lỗi, các trưởng lão của tông môn đợi các vị đã lâu, mong các vị đi theo ta để đi gặp họ".
Lúc đầu mới nghe thì những người này cũng thấy lọt tai nhưng đến câu cuối thì mấy người này nghe xong như muốn hộc máu. Trong lòng mấy người này thầm đem tổ tông của Mạc Ngân mắng một lần.
"Đợi lâu đó chính là bọn ta đó a, các ngươi không mở cửa cho bọn ta đi vào. Giờ còn kêu đợi lâu, có bi biết xấu hổ hay không vậy".
Dù nghĩ vậy nhưng nghĩ là một chuyện khác, còn có một ai dám nói ra lại là chuyện khác.
Sau khi những trưởng lão này đi vào thì các tu sĩ cũng dồn dập chạy về phía này muốn theo vào. Nhưng bị Mặc Ngân quay đầu lại chừng mắt.
"Đế Đạo tông ta quá nhỏ không thể tiếp đón được các vị. Còn ai cố tình muốn vào thì hãy mua trước quan tài rồi hãy xông vào".
Nói xong liền tiếp tục đi, cửa tông môn đóng lại, trận pháp cũng khép kín.
Những tu sĩ bên ngoài dù có giận nhưng cũng không dám phát tiết ở đây, sợ tự dước họa vào thân.
Những trưởng lão của các thế lực lực nghe vậy trong lòng cũng run run một chút. Không ai ngờ tới Đế Đạo tông lại bá đạo như vậy.
Sau khi vào bên trong Đế Đạo tông những trưởng lão này cũng không khỏi kinh ngạc. Nhìn chung thì không có bao nhiêu kiến trúc, chỉ có trên đỉnh vài ngọn núi có vài kiến trúc nhô lên. Còn lại những chỗ khác không có bất kỳ thứ gì ngoài cây cối và từ dưới chân núi đến đỉnh núi có vô số cửa đá đếm không xuể trên có còn khắc lên các chữ số khác nhau. Nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy, rất yên tĩnh. Nhưng bù lại linh khí nơi này lại rất nồng đậm, khí tức trận pháp trấn động có thể cảm nhận ở mọi nơi. Làm cho những người này cũng không dám đi loạn, chỉ nhẹ nhàng đi theo sau Mặc Ngân.
Ở bên ngoài không ai có thể nhìn thấy cảnh này nên trong Đế Đạo tông là như nào. Bởi đã có trận pháp che đậy lại, từ trong trận pháp tuôn ra vô sương mù bao phủ lại toàn bộ Đế Đạo tông. Những sương mù này có tác dụng ngăn cản thị giác và linh thức từ bên ngoài dò xét.
Không sau Mặc Ngân dẫn mấy người này tới chân ngọn núi chủ phong. Trước mắt là từng bậc thăng hướng lên đỉnh núi sau đó bước đi lên, những người khác cũng đi theo. Dù trong lòng mỗi người rất buồn bực, đến cảnh giới hiện tại của họ thì chỉ cần nhẹ nhàng phi hành trong nháy mắt là tới đỉnh núi. Nhưng giờ lại lại phải đi bộ lên, nhưng trận pháp chấn động khắp nơi nên cũng không một ai dám đi loạn.
Sau khi đi tới đỉnh núi rồi cho những người này vào trong Đạo Thiên điện ngồi xuống.
Trong cung điện hiện tại chỉ có 3 người Thiên Khiếu, Sát Phong và Văn tiên sinh, thêm Mặc Ngân nữa là 4 người.
Sau khi nhìn thấy 3 người đang ngồi trong cung điện thì những trưởng lão này trong lòng cũng không bình tĩnh. Không một ai có thể cảm nhận được khí tức chấn động của 3 người này. Điều này chỉ có thể là 3 người này là phàm nhân. Nhưng điều này là có thể sao, như vậy chỉ có thể là 3 người trước mắt này đã vượt xa họ. Trong số những trưởng lão của các thế lực thì người mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Đế trung kỳ, người cảnh giới thấp nhất cũng chỉ là Thiên Thánh nhất trọng.
Thiên Khiếu cũng không lòng vòng trực tiếp hỏi "không biết chư vị tới đây là có mục đích gì, có thể nói ra một chút nghe thử"?
Vô số người hừ lạnh, một người lạnh lùng nói.
"Vố số người biến mất bí ẩn sau khi tới Thiên Ma, trong đó có tán tu và người của các thế lực. Chuyện này không biết phải quý tông làm không? Theo tin tức được biết thì chỉ có người của Đế Đạo tông còn sống sót rời khỏi đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn ta tới đây là cần một lời giải thích".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.