Chương 64: Hạt châu màu trắng.
Vô danh Tiểu Đạo
13/05/2022
Sau khi Thiên Ma đảo sụp đổ hoàn toàn thì ngay cả trận pháp phong ấn lại linh mạch trên Thiên Ma đảo cũng đã sụp đổ. Từ bên dưới đáy biển
bay lên hơn 15 đạo linh mạch. Từng đạo linh mạch với bộ dáng của một con ma long. Bởi tất cả người của Huyết Ma tông đều tu luyện ma lực nên
những đạo ma mạch này là thích hợp nhất.
Từng đạo long ngâm từ những ma mạch này phát ra như có thể chấn động trời xanh. Khi mà những đạo ma long này muốn chạy trốn thì bị một loại huyết sắc đan xen hắc sắc chi lực cầm cố lại. Sau đó từng đạo ma mạch bị Triệu Viễn nuốt xuống bụng hết.
Như rất thỏa mãn Triệu Viễn ợ ra một hơi.
"Mùi vị cũng không tệ, tiếc là đẳng cấp có chút thấp".
Triệu Viễn đang lơ lửng trên không trung, nhưng sau đó tập chung nhìn xuống phía dưới đáy biển.
Hừ..
"Nếu đã thức tỉnh thì hãy bước ra đây, đừng có giả chết. Hay là số tinh huyết đó chưa đủ để ngươi thức tỉnh. Nếu vậy ngươi hãy vĩnh viễn đừng thức tỉnh nữa".
Nghe Triệu Viễn nói vậy đám người Kiếm Tuyệt Trần cũng tập chung nhìn xuống phía dưới đáy biển chỗ mà Huyết Ma tông đã sụp đổ đó.
Từng bong bóng nước liên tục nổi lên, phía dưới mơ hồ thấy một cỗ quan này đang dần nổi lên. Một lúc sau nổi lên hẳn mặt nước.
Ầm…ầm…
Vô số tiếng nổ vang lên, cỗ quan tài vỡ vụn làm cho nước biển bắn khắp tứ phía. Rồi sau đó đi ra một trung niên nhân, phía sau mọc ra một đôi cánh, hai cái tai không khác gì con dơi vậy. Nhìn quá quỷ dị, như nửa người, nửa yêu vậy.
Triệu Viễn lạnh lùng nhìn người này rồi nói.
"Ma dực Thiên Vương ngươi vẫn chưa chết đó sao. À nhầm, hiện tại phải gọi ngươi là Ma dực Tu La thì đúng hơn nhỉ".
Người này liền cười khổ "đó chỉ là hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới".
Bên này Dạ Hàn không hiểu hỏi "bộ tộc ma dực không phải đã biệt tuyệt chủng rồi sao? Nhưng nơi này lại có thể xuất hiện một ma dực thiên vương".
Kiếm Tuyệt Trần thản nhiên nói "trên đời không có gì là hoàn toàn cả. Như bộ tộc ma dực vậy, vừa có huyết mạch của ma tộc và yêu tộc nên thiên phú vô cùng nghịch thiên. Nhưng tạo hóa trong thiên địa này rất công bằng. Dù cho thiên phú ngươi có cao đi mấy thì thì lúc đột phá đại cảnh giới thì gặp phải thiên kiếp sẽ chỉ càng khủng bố hơn. Như bộ tộc ma dực vậy một số không qua khỏi thiên kiếp nên đã diệt vong, một số thì bị người khác liên thủ diệt sát. Dù là bộ tộc nào cũng vậy có thiên phú cao cũng có thiên phú thấp. Như bộ tộc ma dực vậy, số người thiên phú thấp thì tu luyện không ra hồn, nên dần già đi và tọa hóa. Cũng thiên địa đại biến lần đó bộ tộc ma dực bị cuốn vào hơn 99% tộc nhân đã chết đi. Số còn lại thì ẩn dật, không dám xuất thế, nếu gặp phải kẻ địch e sợ chỉ có đường chết. Nên giữa thiên địa này vẫn còn bộ tộc ma dực tồn tại, chỉ là không ai thấy sự tồn tại của họ mà thôi. Như ma dực Thiên Vương trước mặt các ngươi vậy, vẫn tồn tại theo trường hà thời gian tới nay".
Triệu Viễn lúc này sắc mặt nghiêm lại "trong quãng thời gian qua đã ngươi đã rất cực khổ rồi. Hiện tại ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi, ta sẽ ghi nhớ công này của ngươi".
Ma dực Thiên Vương lắc đầu "không khổ chút nào, được làm việc cho công tử đó là vinh hạnh của ta. Nhiều người muốn còn không được làm việc cho công tử, nếu sau này có chuyện gì cần tới ta thì công tử cứ việc mở miệng ta nhất định sẽ cố hết sức".
"Nếu ngươi chưa có dự định gì thì lát nữa có thể theo ta về tông môn".
Ma dực Thiên Vương ôm cúi người nói "Mọi chuyện đều theo sắp xếp của công tử hết".
Triệu Viễn thở ra một hơi thật dài, trên mặt vẫn còn chút tiếc nuối và không nỡ nhưng vẫn mở miệng.
"Ngươi lui ra xa đi".
Nói xong hai tay Triệu Viễn hợp lại, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết. Sau đó một chưởng đánh xuống dưới biển. Một đạo lôi long trực tiếp chui xuống mặt biển. Một chưởng này cũng không gây ra chút gợn sóng nào. Rồi Triệu Viễn cũng nhảy xuống theo.
Lúc này không ai còn nhìn thấy thân hình Triệu Viễn ở đâu nữa. Triệu Viễn không ngừng lặn xuống dưới nhưng không thấy bóng dáng đáy biển ở đâu. Càng lặn xuống ánh sáng lại càng thiếu đi, cho đến khi nơi này không còn chút ánh sáng nào. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến tốc độ của Triệu Viễn. Triệu Viễn coi bóng tối như không có, vẫn tiếp tục lặn xuống. Tuy nói là lặn nhưng tốc độ của Triệu Viễn nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh.
Kỳ lạ thay nơi này lại không có bất kỳ sinh vật nào dám tới gần. Trong thần thức Triệu Viễn cảm nhận các loài sinh vật chỉ dám tới cách nơi này vài trăm Km rồi lại nhanh chóng rời đi, như thể nơi này có đồ vật nguy hiểm gì đó làm chúng không dám lại gần khu vực này.
Qua không biết bao lâu thì phía dưới xuất hiện ánh sáng. Thấy vậy tốc độ Triệu Viễn lại tăng nhanh thêm mấy phần. Khoảng nửa phút sau thì Triệu Viễn đã tới nơi phát ra ánh sáng. Từ trong mắt Triệu Viễn nhìn xuống nơi này cũng chính là đáy biển. Phía dưới là một quảng trường nhỏ bé rộng hơn 10m. Ở trung tâm quảng trường là một hạt châu màu trắng to bằng nắm đấm đang bị 10 cái xiềng xích hồng sắc trói lại. Nhưng như vậy vẫn không ngăn được ánh sáng từ hạt châu này chiếu khắp xung quanh.
Triệu Viễn đáp xuống quảng trường quan sát xung quanh cũng không khỏi cảm thán.
"Thời gian lâu như vậy hôm nay ngươi cũng đã phát triển đến mức hoàn mỹ rồi. Đúng là không uổng công sức mà bổn tọa đã bỏ ra. Hôm nay cũng chính là lúc bổn tọa thu hoạch rồi".
Dứt lời thì Triệu Viễn đánh ra 10 đạo hỗn độn chi lực vào 10 cái xiềng xích hồng sắc đó. Dần dần 10 cái xiềng xích bị ăn mòn và dần tiêu tán. Sau cùng hạt châu màu trắng đó đã thoát khốn rồi đang muốn chạy trốn thì toàn thân Triệu Viễn phát ra hỗn độn chi hỏa. Rồi một tay bắt lấy dùng hỗn độn chi hỏa bao phủ lại. Hạt châu trong lòng bàn tay Triệu Viễn không ngừng vùng vẫy nhưng rất tiếc không thể phá tan hỗn độn chi hỏa để mà chạy trốn.
Hỗn độn chi hỏa bao phủ toàn thân khiến cho nước biển bốc hơi hết. Không có bất kỳ một giọt nước nào có thể chạm tới Triệu Viễn. Làm cho chỗ Triệu Viễn đang đứng đó biến thành một khoảng trống không có bất kỳ giọt nước nào. Nước biển chỉ ở xa xa, chỉ cần tới gần phạm vi nóng của hỗn độn chi hỏa thì đều bị bốc hơi hết.
Tay phải Triệu Viễn cầm lấy hạt châu màu trắng không ngừng quan sát.
"Quả thực rất hoàn mỹ không một tỳ vết. Nếu đã không một ai có thể luyện hóa được ngươi thì để bổn tọa thử xem. Bổn tọa cũng không tin không thể luyện hóa được ngươi".
Nói xong liền cầm lấy hạt châu trực tiếp nuốt xuống bụng. Không có hạt châu tỏa sáng nơi này lại biến thành một vùng tăm tối. Cảm giác đầu tiên là như thân thể Triệu Viễn muốn nứt toác và nổ tung ra.
"Dựa vào thân thể hiện tại của bổn tọa lại không thể chống đỡ được ư, không thể nào".
Sao đó hỗn độn chi hỏa dần dập tắt, toàn thân chảy ra vô số huyết dịch. Nhưng kỳ lạ là số huyết dịch này lại được cơ thể Triệu Viễn hấp thu lại. Cứ tuần hoàn liên tục vô số lần đếm không xuể. Sau cùng thì Triệu Viễn cũng đã mất đi ý thức để cơ thể nổi lơ lửng trong nước. Cùng với đó là hào quang màu trắng từ cơ thể Triệu Viễn phát ra nhanh chóng giúp Triệu Viễn nổi dần lên.
Chưa đầy 5 phút thì Triệu Viễn đã nổi lên đến trên mặt biển bất tỉnh nằm ở đó.
Từng đạo long ngâm từ những ma mạch này phát ra như có thể chấn động trời xanh. Khi mà những đạo ma long này muốn chạy trốn thì bị một loại huyết sắc đan xen hắc sắc chi lực cầm cố lại. Sau đó từng đạo ma mạch bị Triệu Viễn nuốt xuống bụng hết.
Như rất thỏa mãn Triệu Viễn ợ ra một hơi.
"Mùi vị cũng không tệ, tiếc là đẳng cấp có chút thấp".
Triệu Viễn đang lơ lửng trên không trung, nhưng sau đó tập chung nhìn xuống phía dưới đáy biển.
Hừ..
"Nếu đã thức tỉnh thì hãy bước ra đây, đừng có giả chết. Hay là số tinh huyết đó chưa đủ để ngươi thức tỉnh. Nếu vậy ngươi hãy vĩnh viễn đừng thức tỉnh nữa".
Nghe Triệu Viễn nói vậy đám người Kiếm Tuyệt Trần cũng tập chung nhìn xuống phía dưới đáy biển chỗ mà Huyết Ma tông đã sụp đổ đó.
Từng bong bóng nước liên tục nổi lên, phía dưới mơ hồ thấy một cỗ quan này đang dần nổi lên. Một lúc sau nổi lên hẳn mặt nước.
Ầm…ầm…
Vô số tiếng nổ vang lên, cỗ quan tài vỡ vụn làm cho nước biển bắn khắp tứ phía. Rồi sau đó đi ra một trung niên nhân, phía sau mọc ra một đôi cánh, hai cái tai không khác gì con dơi vậy. Nhìn quá quỷ dị, như nửa người, nửa yêu vậy.
Triệu Viễn lạnh lùng nhìn người này rồi nói.
"Ma dực Thiên Vương ngươi vẫn chưa chết đó sao. À nhầm, hiện tại phải gọi ngươi là Ma dực Tu La thì đúng hơn nhỉ".
Người này liền cười khổ "đó chỉ là hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới".
Bên này Dạ Hàn không hiểu hỏi "bộ tộc ma dực không phải đã biệt tuyệt chủng rồi sao? Nhưng nơi này lại có thể xuất hiện một ma dực thiên vương".
Kiếm Tuyệt Trần thản nhiên nói "trên đời không có gì là hoàn toàn cả. Như bộ tộc ma dực vậy, vừa có huyết mạch của ma tộc và yêu tộc nên thiên phú vô cùng nghịch thiên. Nhưng tạo hóa trong thiên địa này rất công bằng. Dù cho thiên phú ngươi có cao đi mấy thì thì lúc đột phá đại cảnh giới thì gặp phải thiên kiếp sẽ chỉ càng khủng bố hơn. Như bộ tộc ma dực vậy một số không qua khỏi thiên kiếp nên đã diệt vong, một số thì bị người khác liên thủ diệt sát. Dù là bộ tộc nào cũng vậy có thiên phú cao cũng có thiên phú thấp. Như bộ tộc ma dực vậy, số người thiên phú thấp thì tu luyện không ra hồn, nên dần già đi và tọa hóa. Cũng thiên địa đại biến lần đó bộ tộc ma dực bị cuốn vào hơn 99% tộc nhân đã chết đi. Số còn lại thì ẩn dật, không dám xuất thế, nếu gặp phải kẻ địch e sợ chỉ có đường chết. Nên giữa thiên địa này vẫn còn bộ tộc ma dực tồn tại, chỉ là không ai thấy sự tồn tại của họ mà thôi. Như ma dực Thiên Vương trước mặt các ngươi vậy, vẫn tồn tại theo trường hà thời gian tới nay".
Triệu Viễn lúc này sắc mặt nghiêm lại "trong quãng thời gian qua đã ngươi đã rất cực khổ rồi. Hiện tại ngươi có thể nghỉ ngơi được rồi, ta sẽ ghi nhớ công này của ngươi".
Ma dực Thiên Vương lắc đầu "không khổ chút nào, được làm việc cho công tử đó là vinh hạnh của ta. Nhiều người muốn còn không được làm việc cho công tử, nếu sau này có chuyện gì cần tới ta thì công tử cứ việc mở miệng ta nhất định sẽ cố hết sức".
"Nếu ngươi chưa có dự định gì thì lát nữa có thể theo ta về tông môn".
Ma dực Thiên Vương ôm cúi người nói "Mọi chuyện đều theo sắp xếp của công tử hết".
Triệu Viễn thở ra một hơi thật dài, trên mặt vẫn còn chút tiếc nuối và không nỡ nhưng vẫn mở miệng.
"Ngươi lui ra xa đi".
Nói xong hai tay Triệu Viễn hợp lại, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết. Sau đó một chưởng đánh xuống dưới biển. Một đạo lôi long trực tiếp chui xuống mặt biển. Một chưởng này cũng không gây ra chút gợn sóng nào. Rồi Triệu Viễn cũng nhảy xuống theo.
Lúc này không ai còn nhìn thấy thân hình Triệu Viễn ở đâu nữa. Triệu Viễn không ngừng lặn xuống dưới nhưng không thấy bóng dáng đáy biển ở đâu. Càng lặn xuống ánh sáng lại càng thiếu đi, cho đến khi nơi này không còn chút ánh sáng nào. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến tốc độ của Triệu Viễn. Triệu Viễn coi bóng tối như không có, vẫn tiếp tục lặn xuống. Tuy nói là lặn nhưng tốc độ của Triệu Viễn nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh.
Kỳ lạ thay nơi này lại không có bất kỳ sinh vật nào dám tới gần. Trong thần thức Triệu Viễn cảm nhận các loài sinh vật chỉ dám tới cách nơi này vài trăm Km rồi lại nhanh chóng rời đi, như thể nơi này có đồ vật nguy hiểm gì đó làm chúng không dám lại gần khu vực này.
Qua không biết bao lâu thì phía dưới xuất hiện ánh sáng. Thấy vậy tốc độ Triệu Viễn lại tăng nhanh thêm mấy phần. Khoảng nửa phút sau thì Triệu Viễn đã tới nơi phát ra ánh sáng. Từ trong mắt Triệu Viễn nhìn xuống nơi này cũng chính là đáy biển. Phía dưới là một quảng trường nhỏ bé rộng hơn 10m. Ở trung tâm quảng trường là một hạt châu màu trắng to bằng nắm đấm đang bị 10 cái xiềng xích hồng sắc trói lại. Nhưng như vậy vẫn không ngăn được ánh sáng từ hạt châu này chiếu khắp xung quanh.
Triệu Viễn đáp xuống quảng trường quan sát xung quanh cũng không khỏi cảm thán.
"Thời gian lâu như vậy hôm nay ngươi cũng đã phát triển đến mức hoàn mỹ rồi. Đúng là không uổng công sức mà bổn tọa đã bỏ ra. Hôm nay cũng chính là lúc bổn tọa thu hoạch rồi".
Dứt lời thì Triệu Viễn đánh ra 10 đạo hỗn độn chi lực vào 10 cái xiềng xích hồng sắc đó. Dần dần 10 cái xiềng xích bị ăn mòn và dần tiêu tán. Sau cùng hạt châu màu trắng đó đã thoát khốn rồi đang muốn chạy trốn thì toàn thân Triệu Viễn phát ra hỗn độn chi hỏa. Rồi một tay bắt lấy dùng hỗn độn chi hỏa bao phủ lại. Hạt châu trong lòng bàn tay Triệu Viễn không ngừng vùng vẫy nhưng rất tiếc không thể phá tan hỗn độn chi hỏa để mà chạy trốn.
Hỗn độn chi hỏa bao phủ toàn thân khiến cho nước biển bốc hơi hết. Không có bất kỳ một giọt nước nào có thể chạm tới Triệu Viễn. Làm cho chỗ Triệu Viễn đang đứng đó biến thành một khoảng trống không có bất kỳ giọt nước nào. Nước biển chỉ ở xa xa, chỉ cần tới gần phạm vi nóng của hỗn độn chi hỏa thì đều bị bốc hơi hết.
Tay phải Triệu Viễn cầm lấy hạt châu màu trắng không ngừng quan sát.
"Quả thực rất hoàn mỹ không một tỳ vết. Nếu đã không một ai có thể luyện hóa được ngươi thì để bổn tọa thử xem. Bổn tọa cũng không tin không thể luyện hóa được ngươi".
Nói xong liền cầm lấy hạt châu trực tiếp nuốt xuống bụng. Không có hạt châu tỏa sáng nơi này lại biến thành một vùng tăm tối. Cảm giác đầu tiên là như thân thể Triệu Viễn muốn nứt toác và nổ tung ra.
"Dựa vào thân thể hiện tại của bổn tọa lại không thể chống đỡ được ư, không thể nào".
Sao đó hỗn độn chi hỏa dần dập tắt, toàn thân chảy ra vô số huyết dịch. Nhưng kỳ lạ là số huyết dịch này lại được cơ thể Triệu Viễn hấp thu lại. Cứ tuần hoàn liên tục vô số lần đếm không xuể. Sau cùng thì Triệu Viễn cũng đã mất đi ý thức để cơ thể nổi lơ lửng trong nước. Cùng với đó là hào quang màu trắng từ cơ thể Triệu Viễn phát ra nhanh chóng giúp Triệu Viễn nổi dần lên.
Chưa đầy 5 phút thì Triệu Viễn đã nổi lên đến trên mặt biển bất tỉnh nằm ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.