Chương 79: Rời đi Tử Địa thôn.
Vô danh Tiểu Đạo
22/06/2022
Dù bên trong này là điều kiện tu luyện tốt nhất cho Triệu Viễn thì hắn
cũng không quan tâm. Mà đi tới cái ao âm dương ngư rồi bắt đầu nổi lửa
lên và từng con âm dương ngư bị Triệu Viễn làm thịt rồi đem đi nướng.
Cho thêm chút gia vị nữa thì phải nói là quá tuyệt.
Ăn được 5 con rồi Triệu Viễn ăn không nổi nữa vì đã quá no rồi. Hắn đang định ngủ thì nhớ tới mấy người Kiếm Tuyệt Trần đang đợi ở ngoài nên nhanh chóng đi ra Hỗn Độn Đạo đỉnh. Sau đó thu nó vào bên trong đan điền. Triệu Viễn đi tìm khắp xung quanh cũng không phát hiện gì nên quyết định rời đi.
Không lâu sau Triệu Viễn đã theo đường cũ trở về, rời khỏi giếng lên đến mặt đất thì không ngờ mấy người Kiếm Tuyệt Trần vẫn đứng ở đó chờ đợi.
Kiếm vội vàng chạy tới hết sờ từ tay cho đến chân lại không phát hiện ra chút tổn thương nào nên tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Sao tiểu tử ngươi lại lành lạnh không một chút thương thế rời khỏi đó. Hay là tiểu tử ngươi vốn dĩ không vào đến chỗ đó".
Trong ký ức hắn vẫn còn nhớ rõ là hắn cùng Kiếm Tuyệt Trần và Thiên Vương đến bên cạnh chiếc đỉnh đó định hợp sức mang đi. Nhưng không ngờ từ trong đỉnh tuôn ra voi số đạo lực lượng đánh cho 3 người bị thương khắp nơi. Cũng may mà chạy nhanh rời khỏi đó.
Những người khác cũng thầm dò xét Triệu Viễn một lần xem có chút bất thường nào không. Nhưng đều không thu hoạch được gì.
Nhìn ánh mắt của từng người như rất muốn bản thân mình có chuyện vậy. Làm cho Triệu Viễn cũng không biết nói gì cho phải.
"Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Có phải thấy ta không chút tổn thương nào mà rời khỏi đó thì các ngươi rất thất vọng phải không"?.
Tất cả lều lắc đầu.
"Chỉ là hiếu kỳ không biết ngươi làm sao mà bình an rời khỏi đó mà thôi". — QUẢNG CÁO —
Kiếm Tuyệt Trần cười làm lành.
"Nếu ta nói chiếc đỉnh đó với ta là hảo hữu thì các ngươi có tin".
Nghe vậy những người đó đều lộ ra ánh mắt khác thường. Có người không tin cũng có người nghi ngờ độ chính xác của câu nói này. Nhưng cũng có khả năng là thật cũng không chừng. Có rất ít, hầu như là không có bất kỳ thông tin về lai lịch của Triệu Viễn. Nên đã có rất nhiều suy đoán và giả thuyết được đưa ra nhưng chưa một ai có thể chứng minh được đó là sự thật nên đó cũng chỉ dừng lại ở mức tin đồn. Nếu nói Triệu Viễn quen biết chiếc đỉnh đó cũng rất có thể. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của mấy Hách Liên Trường Không.
"Nếu hắn thật sự thu được chiếc đỉnh đó thì thiên hạ không biết lại xảy ra bao nhiêu sóng gió nữa đây. Hiện tại bản thân ta cũng chỉ một mình khó mà có một chỗ đứng trong thiên địa này. Điều này cũng đồng nghĩa với việc lời nói của ta chẳng có tác dụng gì. Nếu theo hắn thì sau này còn có cơ hội ngoi đầu lên"
Trong lòng Hách Liên Trường Không tự nhiên lại sinh ra ý nghĩ này. Nhưng nghĩ mãi hắn vẫn chưa quyết nên tạm thời bỏ qua ý nghĩ mày.
Lúc này Triệu Viễn lấy ra 8 con âm dương ngư đưa cho mỗi người một con.
" m dương ngư này mùi vị không tệ, các ngươi có thể mang về thử một chút".
Lúc đầu những người này chỉ tiện tay cầm lấy để không chi Triệu Viễn mất mặt nhưng khi nghe nói đó là âm dương nghe thì vô cùng vui mừng. Xét lại cá trên tay thì cá này có đồ án như thái cực đồ, một bên âm, một bên dương.
m dương ngư này trong có âm dương chỉ lực chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ từ đó một chút thì thực lực của ta có thể tăng lên không ít. Hiện tại cảnh giới cũng khó đột phá, chi bằng xin tiểu tử kia vài chục con để hấp thu âm dương chi lực. Chỉ cầm từ đó lĩnh ngộ ra âm dương pháp tắc thì quá tuyệt rồi còn gì bằng. Nghĩ đến đay Kiếm quỷ trong lòng cười nở hoa. Nhưng ngại hiện tại ở chỗ này nhiều người nên không mở miệng nói ra.
Triệu Viễn nhìn xung quanh một lát, tuy nơi này có chút hoang tàn nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lưu luyến, bởi nơi này có vô số ký ức mà hắn khó mà quên đi được. — QUẢNG CÁO —
"Tiệc vui nào cũng tàn. Hiện tại ta ở lại nơi này cũng không có chuyện gì rồi nên ta cũng xin cáo từ. Ở bên ngoài ta còn vô số chuyện cần ta giải quyết nên mong một ngày không xa chúng ta sẽ gặp lại. Trước lúc rời đi thì ta khuyên 5 người các ngươi nên liên thủ lại. Nhiều người lực lượng càng lớn hơn, nên đối mặt với một số chuyện thì sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến tìm ta. Chỉ cần ta có thể giúp được nhất định sẽ không chối từ. Hiện tại xin cáo từ".
Nói xong liền ôm quyền với mấy người Hách Liên Trường Không, mấy người đó cũng đáp lễ lại.
"Bọn ta sẽ suy xét lại ý kiến của ngươi, ta cũng mong ngươi sẽ bình an vượt qua mọi chuyện".
Đợi Hách Liên Trường Không nói xong thì 4 người Triệu Viễn liền quay người rời đi.
Đi qua bên cạnh hoàng tuyền thụ thì Triệu Viễn tiện tay chém xuống một cành nhỏ dài gần 1m. Sau đó nhẹ lấy ra Hỗn Độn Đạo đỉnh rồi lấy cành hoàng tuyền thụ này cắm vào đại địa bên trong không gian của Hỗn Độn Đạo đỉnh. Lúc lấy ra Hỗn Độn Đạo chỉ nhỏ gọn trong lòng bàn tay của Triệu Viễn, với lại tốc độ của hắn vô cùng nhanh nên cũng không có một ai phát hiện. 3 người Kiếm Tuyệt Trần chỉ kịp nhìn thấy Triệu Viễn chém xuống 1 cành Hoàng tuyền thụ rồi tiện tay cầm lấy rồi biến mất. Dù thấy có chút kỳ lạ nhưng hok cũng chẳng để tâm. Bởi chuyện xảy ra trên người Triệu Viễn đã đủ kỳ quái rồi nên có thêm một chuyện cũng không có gì lạ. Kiểu như đã quen với chuyện như vậy rồi nên đó chỉ rất bình thường.
"Chỉ mong cành hoàng tuyền thụ này có thể mọc ra một gốc hoàng tuyền thụ hoàn chỉnh thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc lại không có hoàng tuyền thủy để tưới cho nó. Nhưng chỉ cần nó còn sống mà trở thành một gốc hoàng tuyền thụ thì vậy là quá đủ rồi. Còn việc phát triển thì để sau cũng được, hiện tại cũng không có nhu cầu đó".
Tuy chỉ mới cắm xuống cành hoàng tuyền thụ này thì Triệu Viễn đã suy nghĩ vô vàn phương pháp để giúp nó phát triển rồi.
Sau đi ra khỏi Tử Địa thôn thì Triệu Viễn dừng rồi quay lại nhìn một lúc rồi không tự chủ được thở dài.
Thiên Vương thấy Triệu Viễn như vậy quan tâm hỏi.
"Không biết có chuyện gì lại làm công tử phiền lòng như vậy? Cứ nói ra có bọn ta lại giúp được cũng không chững". — QUẢNG CÁO —
Triệu Viễn quay ra nhìn về trung tâm Tử Châu rồi một lát mới nói.
"Các ngươi có ai đã từng nghĩ tới Thiên Ngục nó hình thành như nào và tại sao nó lại xuất hiện. Rốt cuộc bên trong đang cất giấu bí mật gì mà chưa có lời giải đáp không"?
Thiên Vương suy tư một lát rồi trả lời.
"Thiên Ngục nó hình thành như nào thì ta không biết. Nhưng Thiên Ngục chính là nơi lưu đày vô số tội nhân vào trong đó. Còn một số vì chạy trốn kẻ thù mà bất đắc dĩ tiến vào bên trong đó. Theo suy đoán thì số người từng tiến vào trong đó có thể lên tới 10 vạn ngươi. Nhưng từ cổ chí kim tới nay thì chưa một ai có thể từ bên trong thoát ra. Nơi đó vẫn là một nơi bí ẩn nhất Phần Thiên Đại Lục. Nhưng không biết sao công tử lại nhắc tới Thiên Ngục làm gì"?
Triệu Viễn cười nói "nếu như có thể để những người trong đó hiệu lực thì tốt biết bao. Nhưng số người còn sống đến hiện tại thì chắc không còn tới 3000 đi".
Kiếm Tuyệt Trần hiếu kỳ hỏi "không lẽ ngươi đã tiến vào bên trong rồi mà biết được. Người vào trong Thiên Ngục rất nhiều nhưng sao lại còn ít người còn sống vậy".
Ngay cả Thiên Vương và Kiếm cũng nhìn qua Triệu Viễn để xem trả lời như nào, bản thân họ cũng rất hiếu kỳ bên trong đó có đồ vật gì nhưng lại không có lá gan đó vào.
Ăn được 5 con rồi Triệu Viễn ăn không nổi nữa vì đã quá no rồi. Hắn đang định ngủ thì nhớ tới mấy người Kiếm Tuyệt Trần đang đợi ở ngoài nên nhanh chóng đi ra Hỗn Độn Đạo đỉnh. Sau đó thu nó vào bên trong đan điền. Triệu Viễn đi tìm khắp xung quanh cũng không phát hiện gì nên quyết định rời đi.
Không lâu sau Triệu Viễn đã theo đường cũ trở về, rời khỏi giếng lên đến mặt đất thì không ngờ mấy người Kiếm Tuyệt Trần vẫn đứng ở đó chờ đợi.
Kiếm vội vàng chạy tới hết sờ từ tay cho đến chân lại không phát hiện ra chút tổn thương nào nên tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Sao tiểu tử ngươi lại lành lạnh không một chút thương thế rời khỏi đó. Hay là tiểu tử ngươi vốn dĩ không vào đến chỗ đó".
Trong ký ức hắn vẫn còn nhớ rõ là hắn cùng Kiếm Tuyệt Trần và Thiên Vương đến bên cạnh chiếc đỉnh đó định hợp sức mang đi. Nhưng không ngờ từ trong đỉnh tuôn ra voi số đạo lực lượng đánh cho 3 người bị thương khắp nơi. Cũng may mà chạy nhanh rời khỏi đó.
Những người khác cũng thầm dò xét Triệu Viễn một lần xem có chút bất thường nào không. Nhưng đều không thu hoạch được gì.
Nhìn ánh mắt của từng người như rất muốn bản thân mình có chuyện vậy. Làm cho Triệu Viễn cũng không biết nói gì cho phải.
"Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Có phải thấy ta không chút tổn thương nào mà rời khỏi đó thì các ngươi rất thất vọng phải không"?.
Tất cả lều lắc đầu.
"Chỉ là hiếu kỳ không biết ngươi làm sao mà bình an rời khỏi đó mà thôi". — QUẢNG CÁO —
Kiếm Tuyệt Trần cười làm lành.
"Nếu ta nói chiếc đỉnh đó với ta là hảo hữu thì các ngươi có tin".
Nghe vậy những người đó đều lộ ra ánh mắt khác thường. Có người không tin cũng có người nghi ngờ độ chính xác của câu nói này. Nhưng cũng có khả năng là thật cũng không chừng. Có rất ít, hầu như là không có bất kỳ thông tin về lai lịch của Triệu Viễn. Nên đã có rất nhiều suy đoán và giả thuyết được đưa ra nhưng chưa một ai có thể chứng minh được đó là sự thật nên đó cũng chỉ dừng lại ở mức tin đồn. Nếu nói Triệu Viễn quen biết chiếc đỉnh đó cũng rất có thể. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của mấy Hách Liên Trường Không.
"Nếu hắn thật sự thu được chiếc đỉnh đó thì thiên hạ không biết lại xảy ra bao nhiêu sóng gió nữa đây. Hiện tại bản thân ta cũng chỉ một mình khó mà có một chỗ đứng trong thiên địa này. Điều này cũng đồng nghĩa với việc lời nói của ta chẳng có tác dụng gì. Nếu theo hắn thì sau này còn có cơ hội ngoi đầu lên"
Trong lòng Hách Liên Trường Không tự nhiên lại sinh ra ý nghĩ này. Nhưng nghĩ mãi hắn vẫn chưa quyết nên tạm thời bỏ qua ý nghĩ mày.
Lúc này Triệu Viễn lấy ra 8 con âm dương ngư đưa cho mỗi người một con.
" m dương ngư này mùi vị không tệ, các ngươi có thể mang về thử một chút".
Lúc đầu những người này chỉ tiện tay cầm lấy để không chi Triệu Viễn mất mặt nhưng khi nghe nói đó là âm dương nghe thì vô cùng vui mừng. Xét lại cá trên tay thì cá này có đồ án như thái cực đồ, một bên âm, một bên dương.
m dương ngư này trong có âm dương chỉ lực chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ từ đó một chút thì thực lực của ta có thể tăng lên không ít. Hiện tại cảnh giới cũng khó đột phá, chi bằng xin tiểu tử kia vài chục con để hấp thu âm dương chi lực. Chỉ cầm từ đó lĩnh ngộ ra âm dương pháp tắc thì quá tuyệt rồi còn gì bằng. Nghĩ đến đay Kiếm quỷ trong lòng cười nở hoa. Nhưng ngại hiện tại ở chỗ này nhiều người nên không mở miệng nói ra.
Triệu Viễn nhìn xung quanh một lát, tuy nơi này có chút hoang tàn nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lưu luyến, bởi nơi này có vô số ký ức mà hắn khó mà quên đi được. — QUẢNG CÁO —
"Tiệc vui nào cũng tàn. Hiện tại ta ở lại nơi này cũng không có chuyện gì rồi nên ta cũng xin cáo từ. Ở bên ngoài ta còn vô số chuyện cần ta giải quyết nên mong một ngày không xa chúng ta sẽ gặp lại. Trước lúc rời đi thì ta khuyên 5 người các ngươi nên liên thủ lại. Nhiều người lực lượng càng lớn hơn, nên đối mặt với một số chuyện thì sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến tìm ta. Chỉ cần ta có thể giúp được nhất định sẽ không chối từ. Hiện tại xin cáo từ".
Nói xong liền ôm quyền với mấy người Hách Liên Trường Không, mấy người đó cũng đáp lễ lại.
"Bọn ta sẽ suy xét lại ý kiến của ngươi, ta cũng mong ngươi sẽ bình an vượt qua mọi chuyện".
Đợi Hách Liên Trường Không nói xong thì 4 người Triệu Viễn liền quay người rời đi.
Đi qua bên cạnh hoàng tuyền thụ thì Triệu Viễn tiện tay chém xuống một cành nhỏ dài gần 1m. Sau đó nhẹ lấy ra Hỗn Độn Đạo đỉnh rồi lấy cành hoàng tuyền thụ này cắm vào đại địa bên trong không gian của Hỗn Độn Đạo đỉnh. Lúc lấy ra Hỗn Độn Đạo chỉ nhỏ gọn trong lòng bàn tay của Triệu Viễn, với lại tốc độ của hắn vô cùng nhanh nên cũng không có một ai phát hiện. 3 người Kiếm Tuyệt Trần chỉ kịp nhìn thấy Triệu Viễn chém xuống 1 cành Hoàng tuyền thụ rồi tiện tay cầm lấy rồi biến mất. Dù thấy có chút kỳ lạ nhưng hok cũng chẳng để tâm. Bởi chuyện xảy ra trên người Triệu Viễn đã đủ kỳ quái rồi nên có thêm một chuyện cũng không có gì lạ. Kiểu như đã quen với chuyện như vậy rồi nên đó chỉ rất bình thường.
"Chỉ mong cành hoàng tuyền thụ này có thể mọc ra một gốc hoàng tuyền thụ hoàn chỉnh thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc lại không có hoàng tuyền thủy để tưới cho nó. Nhưng chỉ cần nó còn sống mà trở thành một gốc hoàng tuyền thụ thì vậy là quá đủ rồi. Còn việc phát triển thì để sau cũng được, hiện tại cũng không có nhu cầu đó".
Tuy chỉ mới cắm xuống cành hoàng tuyền thụ này thì Triệu Viễn đã suy nghĩ vô vàn phương pháp để giúp nó phát triển rồi.
Sau đi ra khỏi Tử Địa thôn thì Triệu Viễn dừng rồi quay lại nhìn một lúc rồi không tự chủ được thở dài.
Thiên Vương thấy Triệu Viễn như vậy quan tâm hỏi.
"Không biết có chuyện gì lại làm công tử phiền lòng như vậy? Cứ nói ra có bọn ta lại giúp được cũng không chững". — QUẢNG CÁO —
Triệu Viễn quay ra nhìn về trung tâm Tử Châu rồi một lát mới nói.
"Các ngươi có ai đã từng nghĩ tới Thiên Ngục nó hình thành như nào và tại sao nó lại xuất hiện. Rốt cuộc bên trong đang cất giấu bí mật gì mà chưa có lời giải đáp không"?
Thiên Vương suy tư một lát rồi trả lời.
"Thiên Ngục nó hình thành như nào thì ta không biết. Nhưng Thiên Ngục chính là nơi lưu đày vô số tội nhân vào trong đó. Còn một số vì chạy trốn kẻ thù mà bất đắc dĩ tiến vào bên trong đó. Theo suy đoán thì số người từng tiến vào trong đó có thể lên tới 10 vạn ngươi. Nhưng từ cổ chí kim tới nay thì chưa một ai có thể từ bên trong thoát ra. Nơi đó vẫn là một nơi bí ẩn nhất Phần Thiên Đại Lục. Nhưng không biết sao công tử lại nhắc tới Thiên Ngục làm gì"?
Triệu Viễn cười nói "nếu như có thể để những người trong đó hiệu lực thì tốt biết bao. Nhưng số người còn sống đến hiện tại thì chắc không còn tới 3000 đi".
Kiếm Tuyệt Trần hiếu kỳ hỏi "không lẽ ngươi đã tiến vào bên trong rồi mà biết được. Người vào trong Thiên Ngục rất nhiều nhưng sao lại còn ít người còn sống vậy".
Ngay cả Thiên Vương và Kiếm cũng nhìn qua Triệu Viễn để xem trả lời như nào, bản thân họ cũng rất hiếu kỳ bên trong đó có đồ vật gì nhưng lại không có lá gan đó vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.