Chương 72: Tử Châu.
Vô danh Tiểu Đạo
03/06/2022
Triệu Viễn nhìn về Chiến Thiên Hoàng không biết nói gì. Không biết
hắn số tốt hay dẫm phải vận khí cứt chó gì lại đặt một quả trứng Bạch
viên. Phải biết rằng Bạch Viên là thủy tổ của các loài hầu và viên hiện
nay. Như vậy có thể thấy Bạch viên khủng bố như nào rồi.
Triệu Viễn trả lại quả trứng cho cho Chiến Thiên Hoàng rồi nói.
"Quả trứng này ta có phương pháp giúp nó nở ra. Đợi một tháng nữa ngươi đi tìm một trưởng lão bất kỳ họ sẽ đưa ngươi đến nơi có thể giúp quả trứng này nở ra. Lúc đó sẽ có người giúp ngươi làm những thứ không thể làm. Nên ngươi không cần lo lắng".
Nói đến đây sắc mặt Triệu Viễn nghiêm túc lại. Thấy vậy Chiến Thiên Hoàng cũng tập trung nghe để không bỏ sót bất kỳ điều gì.
"Thực lực ngươi còn rất thấp, nên sau khi nó nở ra thì tuyệt đối không được cho nó xuất hiện trước mặt bất kỳ ai. Kể cả những người thân cận nhất của ngươi cũng không thể. Nếu để họ biết lai lịch của yêu thú này thì ngươi sẽ gặp phải họa sát thân. Nếu những nhân vật cấm kỵ đó ra tay thì Đế Đạo tông cũng không bảo hộ được tiểu tử ngươi đâu".
Nghe vậy Chiến Thiên Hoàng cũng rất nghiêm trả lời "ta nhất định sẽ ghi nhớ những lời đại ca ca đã nói. Nhưng không biết yêu thú này có lai lịch như nào".
Triệu Viễn lắc đầu "tiểu tử ngươi không cần biết những thứ này, biết nhiều cũng không tốt cho ngươi đâu".
Sau đó lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Chiến Thiên Hoàng.
"Khi nào gặp phải đối thủ không đối phó được thì hãy kích phát ngọc bội này, có có thể bảo vệ ngươi một mạng. Nhưng cũng không phải tuyệt đối, nếu đối phương quá mạnh thì cũng chịu thôi. Ngọc bội này dùng được 3 lần mà thôi, nên ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi dùng nó. Những lời ta nói hôm nay ngươi hãy ghi nhớ trong lòng".
Nói xong Triệu Viễn quay người rời đi.
10 ngày sau thì Triệu Viễn triệu tập các cao tầng của Đế Đạo tông và lên kế hoạch cho giúp Chiến Thiên Hoàng ấp trứng. Gần nửa ngày thảo luận và chuẩn bị thì mọi thứ đã hoàn tất. Và 5 ngày sau đó thì Triệu Viễn chuẩn bị hoàn tất. Thiên Vương lấy ra một chiếc phi thuyền rồi phóng to nó ra sau đó 4 người Triệu Viễn, Kiếm Tuyệt Trần, Kiếm quỷ và Thiên Vương lần lượt đi lên. Dưới sự nhìn chăm chú của các cao tầng thì phi thuyền được khởi động và dần đi về phương xa.
Trên phi thuyền Triệu Viễn đi tới bên cạnh Thiên Vương rồi nói.
"Bộ dạng ngươi như vậy đi với nhân tộc thì không hợp lý, sẽ khiến một số người nghi ngờ. Nên là hãy biến thành thành một nhân tộc đi, như thế sẽ dễ nhìn hơn".
"Được rồi, hiện tại bộ dạng này của ta cũng không khác gì nhân tộc rồi chỉ cần thu lại đôi cánh và biến đôi tai này một chút là được".
Sau khi làm xong thì nhìn Thiên Vương chẳng khác gì một nhân tộc cả.
Triệu Viễn cười nói "như vậy có phải dễ nhìn hơn không".
Thiên Vương nghe vậy chỉ biết cười khổ, nếu là người khác nói chuyện với hắn như vậy đã sớm bị hắn một chưởng đánh chết rồi. Nhưng thiếu niên trước mắt là một ngoại lệ, dù cho hắn 10 lá gan hắn cũng không dám làm vậy.
Thiên Vương hỏi "không biết công tử muốn đến địa phương nào"?
Không nghĩ ngợi nhiều Triệu Viễn liền trả lời.
"Trung vực Tử Châu đi".
3 người Kiếm Tuyệt Trần, Kiếm quỷ và Thiên Vương hít một hơi khí lạnh. Tử Châu cũng như cái tên của nó chính là một tử địa nhưng thứ làm cho châu này được gọi là Tử Châu vì bên trong Tử Châu là Thiên Ngục cấm địa. Nơi đó chỉ có vào chứ không có ra. Ngay cả Thiên Đế vào đó cũng chỉ có đường chết. Tuy vậy vẫn có một số ngoại lệ có thể từ đó sống mà đi ra. Nhưng những người đó không một ai kể ra bên trong đó có đồ vật gì. Chỉ biết những người đó không dám một lần nữa đặt chân tới Tử Châu nữa.
Kiếm quỷ hiếu kỳ hỏi "tiểu tử ngươi tới nơi quỷ quái đó làm gì"?
Triệu Viễn tùy ý trả lời "đi dạo chơi thôi".
Nghe vậy 3 người Kiếm quỷ muốn tức giận nhưng lại không có chỗ phát tắc. Nơi đó là tử địa chứ không phải chỗ để dạo chơi. Có phải tiểu tử ngươi não vào nước rồi đúng không. Tuy nghĩ là nghĩ như vậy nhưng để mà nói ra thì lại không một ai nói.
Rồi nghe Triệu Viễn nói tiếp "từ hiện tại trước mặt người khác thì ta sẽ gọi ba lão đầu các ngươi là tiền bối, còn ta chỉ là một tiểu bối. Như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ thân phận của chúng ta nữa"
Nghĩ đến chuyện Triệu Viễn sẽ gọi mình là một tiền bối thì Kiếm quỷ cười phá lên. Rồi đi tới bên cạnh Triệu Viễn vỗ vỗ đầu hắn.
"Tiểu bối, gọi vài tiếng tiền bối đi nào".
Triệu Viễn khinh bỉ nhìn về Kiếm quỷ "mỡ đấy mà húp".
Kiếm quỷ nghe vậy lại càng cười lớn "không lâu nữa đâu tiều tử ngươi không gọi vẫn phải gọi thôi".
Sau hơn nửa tháng thì phi thuyền của mấy người Triệu Viễn đã xuyên qua giới vực giữa Hải vực và Đông vực. Sau đó lại hơn một tháng nữa lại từ Đông vực xuyên qua giới vực giữa Đông vực và Trung vực. Do mấy người Triệu Viễn cũng không vội nên chỉ điều khiển với tốc độ bình thường.
Trên quãng đường đi từ Hải vực đến Trung vực phi thuyền của Triệu Viễn mấy người đã không dưới 10 lần bị tinh không Hải tặc chặn cướp. Nhưng rất tiếc họ chặn sai người và cái kết là toàn bộ bị diệt vong.
Sau khi tới Trung vực thì Triệu Viễn ra lệnh khởi động tốc độ nhanh nhất của phi thuyền hướng về phương bắc mà đi.
Tử Châu chính là tận cùng phương Bắc của Trung vực. Chỉ cần vượt qua hay vòng qua Tử Châu thì sẽ đến giới vực của Trung vực và Bắc vực. Nhưng Tử Châu lại ít đến mức hầu như không ai đặt chân tới.
Chưa đến một tháng thì mấy người đã đến biên giới Tử Châu. Chỉ cần tiến thêm vài bước nữa là vào đất của Tử Châu. Còn chỗ mấy người Triệu Viễn đứng đây vẫn là đất của Yến Châu.
Triệu Viễn lên tiếng hỏi "có cần nghỉ ngơi chút không? Hay là vào luôn".
Thiên Vương nhẹ nói "vào luôn đi, chỉ là đi đường thôi, không ảnh hưởng gì tới tinh thần cả. Nên là nghỉ hay không thì cũng như nhau hết thôi".
Triệu Viễn quay sang nhìn Kiếm quỷ và Kiếm Tuyệt Trần thấy hai người cũng gật đầu nên vừa nói vừa dẫn đầu đi trước.
"Vậy thì đi thôi".
Vừa đi được vài thì nghe thấy tiếng xé gió từ đằng sau vang lên khiến cho mấy người Triệu Viễn dừng lại và quay đầu xem xét.
Chỉ thấy từ đàng xa xuất hiện một thanh niên và thiếu nữ khoảng chừng dưới 25 tuổi, phía sau có 7 vị Thiên Đế và 3 vị đã ngoài Thiên Đế đi theo phía sau. Đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến lại gần mấy người Triệu Viễn. Chưa đến 1 phút thì những người này đã tới trước mặt Triệu Viễn rồi dừng lại.
Khi đến gần Triệu Viễn mới để ý thiếu nữ này trên mặt có đeo diện sa mỏng nhưng nó lại có tác dụng ngăn cản lại linh thức ở bên ngoài. Như vậy người khác muốn thấy bộ mặt của thiếu nữ này thì khá là khó. Nhưng nhìn đại thể thì thân hình của thiếu nữ này cũng thuộc dạng hiếm gặp.
Còn thanh niên kia mặc một bộ quần áo thư sinh, nhìn rất nho nhã. Với khuôn mặt thanh tú thì có thể kiến biết bao thiếu nữ gục ngã bất cứ lúc nào.
Thanh niên kia mở miệng "chắc chư vị cũng muốn tiến vào Tử Châu đi. Chi bằng chúng ta kết bạn cùng nhau đi vào, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau".
Thanh niên kia rất mong đợi nhìn về mấy người Triệu Viễn. Nhưng nghe được câu trả lời của Triệu Viễn lại khiến thanh niên này có chút thất vọng.
Triệu Viễn trả lời trực tiếp mà không cần suy nghĩ.
"Đa tạ ý tốt của huynh đệ, ta chỉ đi dạo một vòng rồi ra nên các ngươi có thể tự đi. Chúng ta không chung mục đích cũng không chung đường nên cáo từ tại đây. Có cơ hội sẽ còn gặp lại".
Nói xong dứt khoát quay người rời đi.
Triệu Viễn trả lại quả trứng cho cho Chiến Thiên Hoàng rồi nói.
"Quả trứng này ta có phương pháp giúp nó nở ra. Đợi một tháng nữa ngươi đi tìm một trưởng lão bất kỳ họ sẽ đưa ngươi đến nơi có thể giúp quả trứng này nở ra. Lúc đó sẽ có người giúp ngươi làm những thứ không thể làm. Nên ngươi không cần lo lắng".
Nói đến đây sắc mặt Triệu Viễn nghiêm túc lại. Thấy vậy Chiến Thiên Hoàng cũng tập trung nghe để không bỏ sót bất kỳ điều gì.
"Thực lực ngươi còn rất thấp, nên sau khi nó nở ra thì tuyệt đối không được cho nó xuất hiện trước mặt bất kỳ ai. Kể cả những người thân cận nhất của ngươi cũng không thể. Nếu để họ biết lai lịch của yêu thú này thì ngươi sẽ gặp phải họa sát thân. Nếu những nhân vật cấm kỵ đó ra tay thì Đế Đạo tông cũng không bảo hộ được tiểu tử ngươi đâu".
Nghe vậy Chiến Thiên Hoàng cũng rất nghiêm trả lời "ta nhất định sẽ ghi nhớ những lời đại ca ca đã nói. Nhưng không biết yêu thú này có lai lịch như nào".
Triệu Viễn lắc đầu "tiểu tử ngươi không cần biết những thứ này, biết nhiều cũng không tốt cho ngươi đâu".
Sau đó lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Chiến Thiên Hoàng.
"Khi nào gặp phải đối thủ không đối phó được thì hãy kích phát ngọc bội này, có có thể bảo vệ ngươi một mạng. Nhưng cũng không phải tuyệt đối, nếu đối phương quá mạnh thì cũng chịu thôi. Ngọc bội này dùng được 3 lần mà thôi, nên ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi dùng nó. Những lời ta nói hôm nay ngươi hãy ghi nhớ trong lòng".
Nói xong Triệu Viễn quay người rời đi.
10 ngày sau thì Triệu Viễn triệu tập các cao tầng của Đế Đạo tông và lên kế hoạch cho giúp Chiến Thiên Hoàng ấp trứng. Gần nửa ngày thảo luận và chuẩn bị thì mọi thứ đã hoàn tất. Và 5 ngày sau đó thì Triệu Viễn chuẩn bị hoàn tất. Thiên Vương lấy ra một chiếc phi thuyền rồi phóng to nó ra sau đó 4 người Triệu Viễn, Kiếm Tuyệt Trần, Kiếm quỷ và Thiên Vương lần lượt đi lên. Dưới sự nhìn chăm chú của các cao tầng thì phi thuyền được khởi động và dần đi về phương xa.
Trên phi thuyền Triệu Viễn đi tới bên cạnh Thiên Vương rồi nói.
"Bộ dạng ngươi như vậy đi với nhân tộc thì không hợp lý, sẽ khiến một số người nghi ngờ. Nên là hãy biến thành thành một nhân tộc đi, như thế sẽ dễ nhìn hơn".
"Được rồi, hiện tại bộ dạng này của ta cũng không khác gì nhân tộc rồi chỉ cần thu lại đôi cánh và biến đôi tai này một chút là được".
Sau khi làm xong thì nhìn Thiên Vương chẳng khác gì một nhân tộc cả.
Triệu Viễn cười nói "như vậy có phải dễ nhìn hơn không".
Thiên Vương nghe vậy chỉ biết cười khổ, nếu là người khác nói chuyện với hắn như vậy đã sớm bị hắn một chưởng đánh chết rồi. Nhưng thiếu niên trước mắt là một ngoại lệ, dù cho hắn 10 lá gan hắn cũng không dám làm vậy.
Thiên Vương hỏi "không biết công tử muốn đến địa phương nào"?
Không nghĩ ngợi nhiều Triệu Viễn liền trả lời.
"Trung vực Tử Châu đi".
3 người Kiếm Tuyệt Trần, Kiếm quỷ và Thiên Vương hít một hơi khí lạnh. Tử Châu cũng như cái tên của nó chính là một tử địa nhưng thứ làm cho châu này được gọi là Tử Châu vì bên trong Tử Châu là Thiên Ngục cấm địa. Nơi đó chỉ có vào chứ không có ra. Ngay cả Thiên Đế vào đó cũng chỉ có đường chết. Tuy vậy vẫn có một số ngoại lệ có thể từ đó sống mà đi ra. Nhưng những người đó không một ai kể ra bên trong đó có đồ vật gì. Chỉ biết những người đó không dám một lần nữa đặt chân tới Tử Châu nữa.
Kiếm quỷ hiếu kỳ hỏi "tiểu tử ngươi tới nơi quỷ quái đó làm gì"?
Triệu Viễn tùy ý trả lời "đi dạo chơi thôi".
Nghe vậy 3 người Kiếm quỷ muốn tức giận nhưng lại không có chỗ phát tắc. Nơi đó là tử địa chứ không phải chỗ để dạo chơi. Có phải tiểu tử ngươi não vào nước rồi đúng không. Tuy nghĩ là nghĩ như vậy nhưng để mà nói ra thì lại không một ai nói.
Rồi nghe Triệu Viễn nói tiếp "từ hiện tại trước mặt người khác thì ta sẽ gọi ba lão đầu các ngươi là tiền bối, còn ta chỉ là một tiểu bối. Như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ thân phận của chúng ta nữa"
Nghĩ đến chuyện Triệu Viễn sẽ gọi mình là một tiền bối thì Kiếm quỷ cười phá lên. Rồi đi tới bên cạnh Triệu Viễn vỗ vỗ đầu hắn.
"Tiểu bối, gọi vài tiếng tiền bối đi nào".
Triệu Viễn khinh bỉ nhìn về Kiếm quỷ "mỡ đấy mà húp".
Kiếm quỷ nghe vậy lại càng cười lớn "không lâu nữa đâu tiều tử ngươi không gọi vẫn phải gọi thôi".
Sau hơn nửa tháng thì phi thuyền của mấy người Triệu Viễn đã xuyên qua giới vực giữa Hải vực và Đông vực. Sau đó lại hơn một tháng nữa lại từ Đông vực xuyên qua giới vực giữa Đông vực và Trung vực. Do mấy người Triệu Viễn cũng không vội nên chỉ điều khiển với tốc độ bình thường.
Trên quãng đường đi từ Hải vực đến Trung vực phi thuyền của Triệu Viễn mấy người đã không dưới 10 lần bị tinh không Hải tặc chặn cướp. Nhưng rất tiếc họ chặn sai người và cái kết là toàn bộ bị diệt vong.
Sau khi tới Trung vực thì Triệu Viễn ra lệnh khởi động tốc độ nhanh nhất của phi thuyền hướng về phương bắc mà đi.
Tử Châu chính là tận cùng phương Bắc của Trung vực. Chỉ cần vượt qua hay vòng qua Tử Châu thì sẽ đến giới vực của Trung vực và Bắc vực. Nhưng Tử Châu lại ít đến mức hầu như không ai đặt chân tới.
Chưa đến một tháng thì mấy người đã đến biên giới Tử Châu. Chỉ cần tiến thêm vài bước nữa là vào đất của Tử Châu. Còn chỗ mấy người Triệu Viễn đứng đây vẫn là đất của Yến Châu.
Triệu Viễn lên tiếng hỏi "có cần nghỉ ngơi chút không? Hay là vào luôn".
Thiên Vương nhẹ nói "vào luôn đi, chỉ là đi đường thôi, không ảnh hưởng gì tới tinh thần cả. Nên là nghỉ hay không thì cũng như nhau hết thôi".
Triệu Viễn quay sang nhìn Kiếm quỷ và Kiếm Tuyệt Trần thấy hai người cũng gật đầu nên vừa nói vừa dẫn đầu đi trước.
"Vậy thì đi thôi".
Vừa đi được vài thì nghe thấy tiếng xé gió từ đằng sau vang lên khiến cho mấy người Triệu Viễn dừng lại và quay đầu xem xét.
Chỉ thấy từ đàng xa xuất hiện một thanh niên và thiếu nữ khoảng chừng dưới 25 tuổi, phía sau có 7 vị Thiên Đế và 3 vị đã ngoài Thiên Đế đi theo phía sau. Đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến lại gần mấy người Triệu Viễn. Chưa đến 1 phút thì những người này đã tới trước mặt Triệu Viễn rồi dừng lại.
Khi đến gần Triệu Viễn mới để ý thiếu nữ này trên mặt có đeo diện sa mỏng nhưng nó lại có tác dụng ngăn cản lại linh thức ở bên ngoài. Như vậy người khác muốn thấy bộ mặt của thiếu nữ này thì khá là khó. Nhưng nhìn đại thể thì thân hình của thiếu nữ này cũng thuộc dạng hiếm gặp.
Còn thanh niên kia mặc một bộ quần áo thư sinh, nhìn rất nho nhã. Với khuôn mặt thanh tú thì có thể kiến biết bao thiếu nữ gục ngã bất cứ lúc nào.
Thanh niên kia mở miệng "chắc chư vị cũng muốn tiến vào Tử Châu đi. Chi bằng chúng ta kết bạn cùng nhau đi vào, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau".
Thanh niên kia rất mong đợi nhìn về mấy người Triệu Viễn. Nhưng nghe được câu trả lời của Triệu Viễn lại khiến thanh niên này có chút thất vọng.
Triệu Viễn trả lời trực tiếp mà không cần suy nghĩ.
"Đa tạ ý tốt của huynh đệ, ta chỉ đi dạo một vòng rồi ra nên các ngươi có thể tự đi. Chúng ta không chung mục đích cũng không chung đường nên cáo từ tại đây. Có cơ hội sẽ còn gặp lại".
Nói xong dứt khoát quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.