Chương 96: Ái Tình Phiền Toái
Tuyết Ca
06/05/2023
Thanh Lam nhìn thấy Khương Hoài Ưu bày ra vẻ cao ngạo liền muốn đánh
nàng ta một trận. Nhưng Khương Hoài Ưu lại không muốn đánh với cô, điều
này khiến cô rất oán giận. Cô cảm thấy Khương Hoài Ưu bây giờ rất kỳ lạ, dường như rất mạnh mẽ, nhưng dường như sắp biến mất, thật xa vời, khó
nắm bắt. Cô đã từng nhìn thấy vô số người tu tiên và tu quỷ, nhưng không một ai trong số họ giống như Khương Hoài Ưu bây giờ. Thanh Lam híp mắt
nhìn Khương Hoài Ưu một lúc lâu, vẫn không hiểu tại sao, cô thản nhiên
hỏi, "Khương Hoài Ưu, nếu như hiện tại ngươi không đấu với ta, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở cảnh giới nào đi?"
Khương Hoài Ưu đáp, "Niết bàn."
"Cái gì?" Thanh Lam vươn cổ, tưởng rằng mình nghe lầm. "Niết bàn? Có cảnh giới như vậy sao?"
Khương Hoài Ưu nói, "Đây là một cõi trùng sinh, nếu thành công sẽ bước vào một cảnh giới khác, nếu như thất bại, cơ thể sẽ chuyển thành Đạo, sau đó biến mất khỏi thế giới."
Thanh Lam thầm rít lên, sao cô lại cảm thấy công pháp tu luyện của Khương Hoài Ưu rất nguy hiểm. Cô suy nghĩ một chủ rồi nói, "Nếu như cô thành công sẽ tiến vào cảnh giới nào?"
Khương Hoài Ưu lắc đầu. Đây là con đường nàng chưa từng đi qua, cũng không biết tương lai sau này sẽ như thế nào. Một lần nữa tu luyện Hỗn Độn Thiên Công, bởi vì cơ thể và thể chất khác hoàn toàn cơ thể phàm trần trước kia, nên con đường phía trước cũng hoàn toàn khác, con đường trước kia không khác tu tiên bình thường là bao, điều khác biệt duy nhất chính là năng lực hấp thu chênh lệch, đi đường tắt. Nhưng lần này tu luyện, nàng tựa hồ xuyên vào một cõi khác, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua, chỉ có thể dựa vào chính mình vừa đi vừa thăm dò từng bước một. Cho dù có nghi hoặc, nàng cũng chỉ có thể từ từ lĩnh hội, cho dù biết rõ Hỗn Độn Đại Đế ở Tu Ma Giới tường tận mọi thứ về công pháp này, một câu của ông ta có thể vượt qua trăm năm khổ ngộ của nàng, nhưng vì Tiểu Long Nhi, nàng thà tìm câu trả lời ngàn năm nữa, cũng không muốn liên quan gì đến họ.
Thanh Lam kinh ngạc nhướng mày, "Cho nên hiện tại ngươi đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm? Ngươi còn đi ra ngoài làm gì?" Cô rất muốn nói thêm một câu nữa, "Ngươi mau trở về tiếp tục bế quan tu luyện đi." Nghĩ đến Đế Long, lời này không thể nói ra.
Khương Hoài Ưu nhìn Đế Long. Con rồng nhỏ này đã nằm đây chờ nàng hơn trăm năm rồi, nàng không thể để Đế Long đợi mãi được. Tương lai nàng sống chết khó lường, lỡ như nàng không vượt qua được mà ngã xuống trên con đường tu hành, nàng nghĩ, nàng sẽ vô cùng tiếc nuối con rồng nhỏ... Nếu kết quả là như vậy, con rồng nhỏ quá đáng thương. Chỉ là nghĩ đến việc Đế Long đã kiên cường chờ đợi ở đây như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ chờ đợi cái chết của chính mình, điều này làm Đế Long biết đi đường nào. Sẽ tuyệt vọng biết bao khi sự chờ đợi đến cuối cùng trở nên vô vọng. Nàng chưa từng chờ đợi ai, nhưng nàng từng chờ đợi cứu nước Tề, cuối cùng kết quả lại là tuyệt vọng, nếu không có Đế Long, chỉ sợ lòng của nàng cũng đã nguội lạnh, mất hết hy vọng. Nàng không muốn Đế Long phải trải qua những tổn thương và đau đớn mà nàng đã trải qua.
Mặc dù Thanh Lam luôn không đứng đắn, nhưng mắt nhìn người của cô chưa bao giờ yếu, Khương Hoài Ưu chỉ nhìn thoáng qua Đế Long cô đã có thể hiểu nguyên nhân xâu xa trong đó. Rõ ràng là cô và Sở Tịch Nhan ở lại đây không thích hợp nữa, vì vậy cô kéo Sở Tịch Nhan rời đi.
Sở Tịch Nhan nói, "E rằng lần này Nữ Đế xuất quan sẽ không nhanh chóng bế quan như những lần trước. Đế Long vẫn luôn trì hoãn chưa quyết định, chỉ sợ rất nhanh sẽ có kết quả." Nàng đang nói hướng đi của Tề Quốc.
Thanh Lam chỉ có một câu, "Yên lặng chờ xem."
Khương Hoài Ưu quét qua toàn bộ nước Tề, hỏi Đế Long, "Nàng có kế hoạch gì không?"
Đế Long đứng trên mái nhà và ngơ ngác nhìn Khương Hoài Ưu, nhất thời không biết nên làm gì. Thật lâu sau, nàng nói, "Ta chỉ biết là ta không muốn rời xa nàng."
"Nàng nên đi con đường của chính mình. Nàng vì ta đã lãng phí hơn trăm năm." Khương Hoài Ưu nói.
Đế Long hét lên, "Thứ vô giá trị nhất trên thế giới này chính là thời gian."
Khương Hoài Ưu nói, "Thứ đáng giá nhất cũng là thời gian. Nếu nàng bỏ lỡ thời gian, thời cơ, hối hận cũng đã muộn màng." Nàng hiểu Đế Long muốn ở bên cạnh canh giữ cho nàng, nhưng hai nàng đều không thể lãng phí thời gian, chờ không nổi. Nếu nàng không xuất quan, Đế Long vẫn sẽ canh giữ, nếu tương lai nàng chết trong khi tu luyện, Đế Long làm sao bây giờ? Nàng xuất quan, Đế Long phải thực hiện lời hứa, trợ giúp năm vị lão tổ thoát khỏi phong ấn. Một khi giúp họ thoát khỏi phong ấn Phong Thiên, tất cả mọi người sẽ được tiếp xúc với Tiên Giới, và họ sẽ đối mặt với sự sống và cái chết. Nàng nói, "Mọi người đều muốn một cuộc sống ổn định, nhưng không phải ai cũng có thể và có bản lĩnh để sống một cuộc sống ổn định. Tiểu Long Nhi, điều ta có thể làm là nỗ lực hết mình là sống sót và cùng đi với nàng, trả lại phần ân tình này của nàng."
Đế Long nghe vậy ngơ ngẩn.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói, "Sống hay chết, ta đều ở bên nàng."
Đế Long hưng phấn ôm chặt Khương Hoài Ưu, "Có những lời này của nàng là đủ rồi!"
Khương Hoài Ưu bị Đế Long ôm cứng đờ đứng đó, trong lòng rối loạn. Nàng nhẹ giọng nói, "Tiểu Long Nhi, có lẽ là nàng hiểu lầm rồi."
"Cái gì?"
"Ta không yêu nàng, ta chỉ nợ nàng." Tình yêu là cái gì? Nàng không hiểu, nàng chỉ biết mình nợ Đế Long rất nhiều. Nàng cảm thấy áy náy, đau lòng vì Đế Long, nàng không muốn nhìn thấy Đế Long lặp lại sai lầm của mình, nàng chỉ xem Đế Long như cái bóng ngày xưa của mình chứ không phải tình yêu.
Đế Long lại hỏi, "Cái gì?"
Khương Hoài Ưu lùi lại hai bước, rút ra khỏi ngực Đế Long, "Tiểu Long Nhi, thế giới của ta chỉ có tình nghĩa không có tình yêu. Ta cảm thấy đau lòng vì nàng, nhưng đó chỉ là đang đau lòng cho bản thân lúc xưa, không muốn nàng gặp phải những điều tổn thương ta đã từng trải qua, đó là ta đang cố gắng bù đắp cho chính mình." Nàng không phải thánh nhân, trong thời điểm này, nàng cảm thấy chính mình thật ích kỷ. Có một số sự thật, nói ra sẽ tổn thương, không nói ra chính là lừa dối hoặc cố ý để Đế Long hiểu lầm.
Đế Long thấp giọng nói, "Không yêu." Nàng thở dài, "Là bởi vì nàng cho rằng ta đối xử tốt với nàng, nên nàng phải trả ơn ta đúng không?"
Khương Hoài Ưu gật đầu, "Ta luôn nhìn thấy bóng dáng của ta lúc trẻ trên người nàng. Rất nhiều lần, không phải là ta đối xử tốt với nàng, mà chỉ là vì chính mình." Nàng luôn sống trong quá khứ, nàng chăm chỉ tu hành, luôn nỗ lực hết sức tu hành, nhưng nàng mãi mãi sống trong quá khứ, bởi vì nàng có quá nhiều điều hối tiếc trong quá khứ. Nàng đã cố gắng buông bỏ, và nàng đã từng buông, nhưng có những thứ thiếu sót, cả đời này nàng vẫn luôn tìm cách bù đắp. Đó là những mất mát trong cuộc đời nàng, và nó sẽ ảnh hưởng đến nàng suốt phần đời còn lại dù muốn hay không. Nàng không dám vượt qua ranh giới cõi Niết Bàn, nàng sợ Đế Long vẫn luôn chờ đợi nhận được kết quả nàng đã chết, chính là bởi vì nàng biết rõ chấp niệm của mình quá nặng, quá mức chấp nhất với quá khứ. Nếu nàng buông bỏ quá khứ, nàng không còn là nàng nữa, nhưng nếu nàng không buông, nàng sẽ không thể bước qua được.
Đế Long không biết nên nói cái gì. Nghe những lời Khương Hoài Ưu nói làm nàng vô cùng đau lòng, Khương Hoài Ưu có tài năng tuyệt vời, nhưng lại có một nhà tù không gì phá nổi khoá chặt trái tim nàng ấy. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ta biết nàng không thích ta." Lời nói trầm thấp kèm theo một tiếng thở dài nặng nề. Đế Long hít sâu một hơi, "Khương Hoài Ưu, nàng cái gì cũng không nợ ta, ta chờ nàng cũng không hẳn bởi vì nàng. Một là ta muốn ở bên cạnh nàng, hai là ta muốn nàng giúp ta."
"Nàng nói đi."
"Ta muốn đúc lại thân thể."
Khương Hoài Ưu kinh ngạc nhìn Đế Long, "Đúc lại thân thể? Hiện tại? Nàng tìm được biện pháp?"
Đế Long nói, "Pháp trận Phong Thiên có 11664 cây cột, nếu mỗi một cây cột đều có một cái long mạch cấp tiên tẩm bổ giống như cây trụ đã hỏng hóc chúng ta tiến vào trước kia, nàng nghĩ nó chứa bao nhiêu năng lượng?
Khương Hoài Ưu trầm giọng nói, "Nàng muốn lợi dụng năng lượng của pháp trận đúc lại thân thể?"
"Đúng vậy!"
Khương Hoài Ưu ngay lập tức cau mày và nói, "Đụng vào pháp trận Phong Thiên là rút dây động rừng, nếu nàng không cẩn thận, ngay cả Nguyên Thần cũng mất." Nàng đã từng đánh pháp trận Phong Thiên, nàng hiểu rõ hậu quả của việc tiến vào pháp trận. "Nếu như có thể phá trận như vậy, năm vị kia làm sao lại bị nhốt lâu như vậy!"
Đế Long nói, "Ta rất tin tưởng vào thuật hoá thân của mình. Ta cần mọi người giúp ta bảo vệ thế giới này. Ta không muốn... huỷ diệt thế giới này."
Khương Hoài Ưu tạm thời buông bỏ lo lắng, muốn nghe kế hoạch của Đế Long. Nàng nói, "Nàng muốn lợi dụng như thế nào lợi dụng năng lượng pháp trận, đúc lại thân thể?"
"Ta đã chiếm được chín đại long mạch, đầu tiên bố trí chúng nó hình thành một cái tổ rồng, ta dự định lợi dụng tổ rồng dẫn năng lượng của pháp trận Phong Thiên vào để ta sử dụng. Điều ta lo lắng chính là trong lúc ta đang cắn nuốt năng lượng của pháp trận đồng thời cũng sẽ hút hết thảy tinh hoa sự sống của tinh cầu này đi, cho nên ta cần mọi người bảo vệ tinh cầu này. Khương Hoài Ưu nàng tinh thông trận pháp, hiện tại lại có thực lực, ta tin tưởng nàng bảo vệ một giới này sẽ không thành vấn đề. Ta sẽ đi tìm năm vị lão tổ, một khi ta hút sạch năng lượng pháp trận thì pháp trận Phong Thiên sẽ tự sụp đổ, bọn họ cũng có thể thoát khỏi phong ấn, bọn họ giúp ta chính là tự giúp mình. Ta có được sức mạnh của toàn bộ pháp trận Phong Thiên, dù bọn họ sau khi thoát vây có muốn bắt ta cũng không có thực lực đối phó với ta, ta liền có năng lực tự bảo vệ mình, một chiêu này, một mũi tên trúng ba con chim." Nàng đợi Khương Hoài Ưu nhiều năm như vậy, một là muốn chờ Khương Hoài Ưu có năng lực tự bảo vệ mình, thứ hai là muốn Khương Hoài Ưu có thể bảo vệ mình. Nàng không thể tin tưởng người khác, nàng chỉ có thể tin Khương Hoài Ưu, bất kể dù thế nào, Khương Hoài Ưu sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng.
Khương Hoài Ưu vẫn im lặng. Nàng cảm thấy hành động của Đế Long quá điên rồ và mạo hiểm. Pháp trận Phong Thiên sao có thể dễ dàng phá hỏng như vậy được? Nếu chỉ động một cây trận trụ, nàng liền không cau mày mà đi tới, nhưng động toàn bộ pháp trận Phong Thiên, ngay cả năm vị lão tổ cũng không dám, ấy mà Đế Long cũng dám!
"Không còn cách nào khác, ta sẽ đưa Ma Quan cho nàng. Nếu có chuyện gì, nàng đem tất cả những gì có thể lấy được đều bỏ vào trong Ma Quan, ta sẽ dùng pháp thuật chế tạo một món thần khí hộ tống ngươi rời khỏi một giới này."
Khương Hoài Ưu lại cau mày, "Nàng tính dùng thuật hoá thân biến thành hơi thở pháp trận Phong Thiên hộ tống chúng ta rời đi?"
"Ta chỉ có thể làm như vậy, nếu t không tái tạo thân thể liền mang các nàng rời đi, ta chỉ có một con đường chết."
Khương Hoài Ưu trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói, "Được." Ngừng một chút, nàng nói thêm. "Nhưng ta có một điều kiện."
"Nàng nói đi."
"Tách ra một sợi hồn phách, lưu lại một nguyên thần hoá thân ở chỗ này của ta, hồn phách thuần khuyết, không có đế khí."
Đế Long lắc đầu, từ chối Khương Hoài Ưu. "Nếu ta chết, hãy quên ta đi." Dứt lời, nàng liền xoay người đi Tu Ma Giới.
Khương Hoài Ưu đáp, "Niết bàn."
"Cái gì?" Thanh Lam vươn cổ, tưởng rằng mình nghe lầm. "Niết bàn? Có cảnh giới như vậy sao?"
Khương Hoài Ưu nói, "Đây là một cõi trùng sinh, nếu thành công sẽ bước vào một cảnh giới khác, nếu như thất bại, cơ thể sẽ chuyển thành Đạo, sau đó biến mất khỏi thế giới."
Thanh Lam thầm rít lên, sao cô lại cảm thấy công pháp tu luyện của Khương Hoài Ưu rất nguy hiểm. Cô suy nghĩ một chủ rồi nói, "Nếu như cô thành công sẽ tiến vào cảnh giới nào?"
Khương Hoài Ưu lắc đầu. Đây là con đường nàng chưa từng đi qua, cũng không biết tương lai sau này sẽ như thế nào. Một lần nữa tu luyện Hỗn Độn Thiên Công, bởi vì cơ thể và thể chất khác hoàn toàn cơ thể phàm trần trước kia, nên con đường phía trước cũng hoàn toàn khác, con đường trước kia không khác tu tiên bình thường là bao, điều khác biệt duy nhất chính là năng lực hấp thu chênh lệch, đi đường tắt. Nhưng lần này tu luyện, nàng tựa hồ xuyên vào một cõi khác, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua, chỉ có thể dựa vào chính mình vừa đi vừa thăm dò từng bước một. Cho dù có nghi hoặc, nàng cũng chỉ có thể từ từ lĩnh hội, cho dù biết rõ Hỗn Độn Đại Đế ở Tu Ma Giới tường tận mọi thứ về công pháp này, một câu của ông ta có thể vượt qua trăm năm khổ ngộ của nàng, nhưng vì Tiểu Long Nhi, nàng thà tìm câu trả lời ngàn năm nữa, cũng không muốn liên quan gì đến họ.
Thanh Lam kinh ngạc nhướng mày, "Cho nên hiện tại ngươi đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm? Ngươi còn đi ra ngoài làm gì?" Cô rất muốn nói thêm một câu nữa, "Ngươi mau trở về tiếp tục bế quan tu luyện đi." Nghĩ đến Đế Long, lời này không thể nói ra.
Khương Hoài Ưu nhìn Đế Long. Con rồng nhỏ này đã nằm đây chờ nàng hơn trăm năm rồi, nàng không thể để Đế Long đợi mãi được. Tương lai nàng sống chết khó lường, lỡ như nàng không vượt qua được mà ngã xuống trên con đường tu hành, nàng nghĩ, nàng sẽ vô cùng tiếc nuối con rồng nhỏ... Nếu kết quả là như vậy, con rồng nhỏ quá đáng thương. Chỉ là nghĩ đến việc Đế Long đã kiên cường chờ đợi ở đây như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ chờ đợi cái chết của chính mình, điều này làm Đế Long biết đi đường nào. Sẽ tuyệt vọng biết bao khi sự chờ đợi đến cuối cùng trở nên vô vọng. Nàng chưa từng chờ đợi ai, nhưng nàng từng chờ đợi cứu nước Tề, cuối cùng kết quả lại là tuyệt vọng, nếu không có Đế Long, chỉ sợ lòng của nàng cũng đã nguội lạnh, mất hết hy vọng. Nàng không muốn Đế Long phải trải qua những tổn thương và đau đớn mà nàng đã trải qua.
Mặc dù Thanh Lam luôn không đứng đắn, nhưng mắt nhìn người của cô chưa bao giờ yếu, Khương Hoài Ưu chỉ nhìn thoáng qua Đế Long cô đã có thể hiểu nguyên nhân xâu xa trong đó. Rõ ràng là cô và Sở Tịch Nhan ở lại đây không thích hợp nữa, vì vậy cô kéo Sở Tịch Nhan rời đi.
Sở Tịch Nhan nói, "E rằng lần này Nữ Đế xuất quan sẽ không nhanh chóng bế quan như những lần trước. Đế Long vẫn luôn trì hoãn chưa quyết định, chỉ sợ rất nhanh sẽ có kết quả." Nàng đang nói hướng đi của Tề Quốc.
Thanh Lam chỉ có một câu, "Yên lặng chờ xem."
Khương Hoài Ưu quét qua toàn bộ nước Tề, hỏi Đế Long, "Nàng có kế hoạch gì không?"
Đế Long đứng trên mái nhà và ngơ ngác nhìn Khương Hoài Ưu, nhất thời không biết nên làm gì. Thật lâu sau, nàng nói, "Ta chỉ biết là ta không muốn rời xa nàng."
"Nàng nên đi con đường của chính mình. Nàng vì ta đã lãng phí hơn trăm năm." Khương Hoài Ưu nói.
Đế Long hét lên, "Thứ vô giá trị nhất trên thế giới này chính là thời gian."
Khương Hoài Ưu nói, "Thứ đáng giá nhất cũng là thời gian. Nếu nàng bỏ lỡ thời gian, thời cơ, hối hận cũng đã muộn màng." Nàng hiểu Đế Long muốn ở bên cạnh canh giữ cho nàng, nhưng hai nàng đều không thể lãng phí thời gian, chờ không nổi. Nếu nàng không xuất quan, Đế Long vẫn sẽ canh giữ, nếu tương lai nàng chết trong khi tu luyện, Đế Long làm sao bây giờ? Nàng xuất quan, Đế Long phải thực hiện lời hứa, trợ giúp năm vị lão tổ thoát khỏi phong ấn. Một khi giúp họ thoát khỏi phong ấn Phong Thiên, tất cả mọi người sẽ được tiếp xúc với Tiên Giới, và họ sẽ đối mặt với sự sống và cái chết. Nàng nói, "Mọi người đều muốn một cuộc sống ổn định, nhưng không phải ai cũng có thể và có bản lĩnh để sống một cuộc sống ổn định. Tiểu Long Nhi, điều ta có thể làm là nỗ lực hết mình là sống sót và cùng đi với nàng, trả lại phần ân tình này của nàng."
Đế Long nghe vậy ngơ ngẩn.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng nói, "Sống hay chết, ta đều ở bên nàng."
Đế Long hưng phấn ôm chặt Khương Hoài Ưu, "Có những lời này của nàng là đủ rồi!"
Khương Hoài Ưu bị Đế Long ôm cứng đờ đứng đó, trong lòng rối loạn. Nàng nhẹ giọng nói, "Tiểu Long Nhi, có lẽ là nàng hiểu lầm rồi."
"Cái gì?"
"Ta không yêu nàng, ta chỉ nợ nàng." Tình yêu là cái gì? Nàng không hiểu, nàng chỉ biết mình nợ Đế Long rất nhiều. Nàng cảm thấy áy náy, đau lòng vì Đế Long, nàng không muốn nhìn thấy Đế Long lặp lại sai lầm của mình, nàng chỉ xem Đế Long như cái bóng ngày xưa của mình chứ không phải tình yêu.
Đế Long lại hỏi, "Cái gì?"
Khương Hoài Ưu lùi lại hai bước, rút ra khỏi ngực Đế Long, "Tiểu Long Nhi, thế giới của ta chỉ có tình nghĩa không có tình yêu. Ta cảm thấy đau lòng vì nàng, nhưng đó chỉ là đang đau lòng cho bản thân lúc xưa, không muốn nàng gặp phải những điều tổn thương ta đã từng trải qua, đó là ta đang cố gắng bù đắp cho chính mình." Nàng không phải thánh nhân, trong thời điểm này, nàng cảm thấy chính mình thật ích kỷ. Có một số sự thật, nói ra sẽ tổn thương, không nói ra chính là lừa dối hoặc cố ý để Đế Long hiểu lầm.
Đế Long thấp giọng nói, "Không yêu." Nàng thở dài, "Là bởi vì nàng cho rằng ta đối xử tốt với nàng, nên nàng phải trả ơn ta đúng không?"
Khương Hoài Ưu gật đầu, "Ta luôn nhìn thấy bóng dáng của ta lúc trẻ trên người nàng. Rất nhiều lần, không phải là ta đối xử tốt với nàng, mà chỉ là vì chính mình." Nàng luôn sống trong quá khứ, nàng chăm chỉ tu hành, luôn nỗ lực hết sức tu hành, nhưng nàng mãi mãi sống trong quá khứ, bởi vì nàng có quá nhiều điều hối tiếc trong quá khứ. Nàng đã cố gắng buông bỏ, và nàng đã từng buông, nhưng có những thứ thiếu sót, cả đời này nàng vẫn luôn tìm cách bù đắp. Đó là những mất mát trong cuộc đời nàng, và nó sẽ ảnh hưởng đến nàng suốt phần đời còn lại dù muốn hay không. Nàng không dám vượt qua ranh giới cõi Niết Bàn, nàng sợ Đế Long vẫn luôn chờ đợi nhận được kết quả nàng đã chết, chính là bởi vì nàng biết rõ chấp niệm của mình quá nặng, quá mức chấp nhất với quá khứ. Nếu nàng buông bỏ quá khứ, nàng không còn là nàng nữa, nhưng nếu nàng không buông, nàng sẽ không thể bước qua được.
Đế Long không biết nên nói cái gì. Nghe những lời Khương Hoài Ưu nói làm nàng vô cùng đau lòng, Khương Hoài Ưu có tài năng tuyệt vời, nhưng lại có một nhà tù không gì phá nổi khoá chặt trái tim nàng ấy. Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ta biết nàng không thích ta." Lời nói trầm thấp kèm theo một tiếng thở dài nặng nề. Đế Long hít sâu một hơi, "Khương Hoài Ưu, nàng cái gì cũng không nợ ta, ta chờ nàng cũng không hẳn bởi vì nàng. Một là ta muốn ở bên cạnh nàng, hai là ta muốn nàng giúp ta."
"Nàng nói đi."
"Ta muốn đúc lại thân thể."
Khương Hoài Ưu kinh ngạc nhìn Đế Long, "Đúc lại thân thể? Hiện tại? Nàng tìm được biện pháp?"
Đế Long nói, "Pháp trận Phong Thiên có 11664 cây cột, nếu mỗi một cây cột đều có một cái long mạch cấp tiên tẩm bổ giống như cây trụ đã hỏng hóc chúng ta tiến vào trước kia, nàng nghĩ nó chứa bao nhiêu năng lượng?
Khương Hoài Ưu trầm giọng nói, "Nàng muốn lợi dụng năng lượng của pháp trận đúc lại thân thể?"
"Đúng vậy!"
Khương Hoài Ưu ngay lập tức cau mày và nói, "Đụng vào pháp trận Phong Thiên là rút dây động rừng, nếu nàng không cẩn thận, ngay cả Nguyên Thần cũng mất." Nàng đã từng đánh pháp trận Phong Thiên, nàng hiểu rõ hậu quả của việc tiến vào pháp trận. "Nếu như có thể phá trận như vậy, năm vị kia làm sao lại bị nhốt lâu như vậy!"
Đế Long nói, "Ta rất tin tưởng vào thuật hoá thân của mình. Ta cần mọi người giúp ta bảo vệ thế giới này. Ta không muốn... huỷ diệt thế giới này."
Khương Hoài Ưu tạm thời buông bỏ lo lắng, muốn nghe kế hoạch của Đế Long. Nàng nói, "Nàng muốn lợi dụng như thế nào lợi dụng năng lượng pháp trận, đúc lại thân thể?"
"Ta đã chiếm được chín đại long mạch, đầu tiên bố trí chúng nó hình thành một cái tổ rồng, ta dự định lợi dụng tổ rồng dẫn năng lượng của pháp trận Phong Thiên vào để ta sử dụng. Điều ta lo lắng chính là trong lúc ta đang cắn nuốt năng lượng của pháp trận đồng thời cũng sẽ hút hết thảy tinh hoa sự sống của tinh cầu này đi, cho nên ta cần mọi người bảo vệ tinh cầu này. Khương Hoài Ưu nàng tinh thông trận pháp, hiện tại lại có thực lực, ta tin tưởng nàng bảo vệ một giới này sẽ không thành vấn đề. Ta sẽ đi tìm năm vị lão tổ, một khi ta hút sạch năng lượng pháp trận thì pháp trận Phong Thiên sẽ tự sụp đổ, bọn họ cũng có thể thoát khỏi phong ấn, bọn họ giúp ta chính là tự giúp mình. Ta có được sức mạnh của toàn bộ pháp trận Phong Thiên, dù bọn họ sau khi thoát vây có muốn bắt ta cũng không có thực lực đối phó với ta, ta liền có năng lực tự bảo vệ mình, một chiêu này, một mũi tên trúng ba con chim." Nàng đợi Khương Hoài Ưu nhiều năm như vậy, một là muốn chờ Khương Hoài Ưu có năng lực tự bảo vệ mình, thứ hai là muốn Khương Hoài Ưu có thể bảo vệ mình. Nàng không thể tin tưởng người khác, nàng chỉ có thể tin Khương Hoài Ưu, bất kể dù thế nào, Khương Hoài Ưu sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng.
Khương Hoài Ưu vẫn im lặng. Nàng cảm thấy hành động của Đế Long quá điên rồ và mạo hiểm. Pháp trận Phong Thiên sao có thể dễ dàng phá hỏng như vậy được? Nếu chỉ động một cây trận trụ, nàng liền không cau mày mà đi tới, nhưng động toàn bộ pháp trận Phong Thiên, ngay cả năm vị lão tổ cũng không dám, ấy mà Đế Long cũng dám!
"Không còn cách nào khác, ta sẽ đưa Ma Quan cho nàng. Nếu có chuyện gì, nàng đem tất cả những gì có thể lấy được đều bỏ vào trong Ma Quan, ta sẽ dùng pháp thuật chế tạo một món thần khí hộ tống ngươi rời khỏi một giới này."
Khương Hoài Ưu lại cau mày, "Nàng tính dùng thuật hoá thân biến thành hơi thở pháp trận Phong Thiên hộ tống chúng ta rời đi?"
"Ta chỉ có thể làm như vậy, nếu t không tái tạo thân thể liền mang các nàng rời đi, ta chỉ có một con đường chết."
Khương Hoài Ưu trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói, "Được." Ngừng một chút, nàng nói thêm. "Nhưng ta có một điều kiện."
"Nàng nói đi."
"Tách ra một sợi hồn phách, lưu lại một nguyên thần hoá thân ở chỗ này của ta, hồn phách thuần khuyết, không có đế khí."
Đế Long lắc đầu, từ chối Khương Hoài Ưu. "Nếu ta chết, hãy quên ta đi." Dứt lời, nàng liền xoay người đi Tu Ma Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.