Chương 60
Tuyết Ca
18/04/2022
Long Đế hỏi: “Như thế nào? Không muốn?”
Đế Long “Ừ” một tiếng, lớn tiếng nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng tôi muốn dựa vào chính sức mình để trưởng thành, hơn nữa….. Hơn nữa tôi có sư phụ."
“Ồ? Sư phụ của ngươi là ai? So được với bản tôn sao?”
Đế Long đứng đắn mà đáp: “Nàng cũng đứng đầu một giới, gọi là Nữ Đế!” Đế Long vẫn dùng móng vuốt che ở trên mặt không có dịch chuyển, bởi vì quá ngượng ngùng. Khương Hoài Ưu không phải sư phụ của nàng, trước giờ nàng cũng không muốn bái Khương Hoài Ưu làm sư phụ, nàng đường đường là Đế Long lại năm lần bảy lượt mang Khương Hoài Ưu ra làm lá chắn, quá không mặt mũi. Giữa mặt mũi và mạng nhỏ, nàng quyết đoán lựa chọn giữ mạng nhỏ không biết xấu hổ!
Long Đế trầm ngâm, lại hỏi: “Ồ? Vậy cô ta đã dạy cho ngươi cái gì?"
Tròng mắt Đế Long đảo quanh, đang muốn thi triển mấy chiêu bẩm sinh của mình giả vờ thành công pháp Khương Hoài Ưu truyền thụ hù Long Đế một trận. Nàng vừa muốn động, lại liếc mắt nhìn thấy Khương Hoài Ưu quanh thân bọc khí hỗn độn vọt lại đây.
Giữa trán rồng ánh vàng rực rỡ lập tức nhăn thành một nhúm, một đôi mắt ngập nước buồn bực nhìn Khương Hoài Ưu, hơn một nửa khuôn "Mặt rồng" bị móng vuốt che khuất.
Hàng thật xuất hiện, nàng sao còn có thể thổi phồng hù dọa Long Đế đây!
Tuy tốc độ của Khương Hoài Ưu không nhanh bằng Đế Long, nhưng cũng không chậm bao nhiêu, mà Đế Long và Ma Quan đều quá chói mắt đi đến đâu đều kinh động vô số người tu ma, muốn tìm Đế Long và Ma Quan dễ như trở bàn tay. Nàng dừng trước mặt Đế Long, lại nhìn thấy Đế Long dùng móng vuốt che mặt còn vô cùng nhân tính hóa vẻ mặt mà nhíu mày, không thể không liếc nhìn Đế Long thêm vài lần, bên cạnh đó nàng còn cảm thấy phía Ma Quan có một đôi mắt dính chặt vào chính mình, giống như muốn nhìn thấu nàng. Khương Hoài Ưu dùng hỗn độn bao bọc chính mình, ngăn cản người nọ dò thám. Ma Quan cho nàng một lọai cảm giác cực kỳ áp lực, giống như bên trong nó là một con mãnh thú vô cùng hung mãnh chuẩn bị nhảy vồ ra. Ma Quan dài khoảng sáu mét, bề rộng chừng 3 mét, quan tài đen nhánh, đen đến nỗi ngay cả ánh sáng đều có thể bị cắn nuốt, ma khí hôi hổi lượn lờ trên mặt, không khí nặng nề bao trùm, thêm vào đó là cảm giác lạnh lẽo, bi thương qua vô tận năm tháng cổ xưa.
Ma Quan phát ra âm thanh trầm thấp: “Khí Hỗn Độn……”
Khương Hoài Ưu nhìn thẳng Ma Quan không chớp mắt, thấp giọng nói: “Ma quan ra, thiên địa tang! Nghe đồn có một chiếc ma quan trôi dạt trong hư không Ma Giới, mỗi lần nó xuất hiện tất sẽ hủy diệt một phương đất trời, gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma, không người có thể sống." Trước kia nàng chỉ nghĩ rằng trong Ma Quan táng một vị chí cao vô thượng, bởi vì thi thể bắt đầu thối rữa cộng thêm sinh thời đạo hạnh cực cao làm cho nó có khả năng hủy diệt trời đất, vạn vật đều bị diệt, hiện giờ nhìn thấy Ma Quan lại có ý thức tự chủ làm nàng cảm thấy không ổn. Nàng nói: "Chưa thỉnh giáo các hạ là vị tiên hiền tiền bối nào?"
Long Đế phát ra một tiếng trầm thấp thanh âm: “Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Hắn lại nói với Đế Long: “Con rồng nhỏ, ngươi thật sự không muốn bái bản đế làm sư? Cơ duyên này người khác đều cầu còn không được, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ."
(Tam tư nhi hậu hành: Gặp việc gì cũng suy nghĩ ba lần rồi mới hành động.)
Đế Long đáp: “Tôi cảm thấy ngài còn có thể sống mãi không già, hà tốt phải vội vã truyền thừa y bát đâu! Long Đế hậu ái, Tiểu Long Nhi vô cùng cảm kích, chỉ là tôi đã có sư phụ, không thể bái người khác được nữa, mong rằng Long Đế thứ lỗi."
“Hừ! Bản đế muốn nhìn xem sư phụ của ngươi có cái gì lợi hại, vậy mà dám không để bản đế vào trong mắt. Ngươi nói cô ta là Nữ Đế một giới, bản đế càng muốn biết cô ta là Nữ Đế một giới nào!"
Khương Hoài Ưu nghe vậy lập tức quay đầu lại liếc mắt Đế Long, nàng rất rõ ràng Đế Long nói chính là nàng!
Đế Long thật sự không mặt mũi mà để móng vuốt ở trên mặt sống chết không di chuyển, ngay cả trợn mắt cũng chưa, nàng nhắm chặt mắt nâng ngón tay chỉ về phía Khương Hoài Ưu, nói: "Đúng vậy, nàng chinh chiến cửu châu! Chính là sư phụ của tôi, truyền cho tôi ba chiêu để tôi quét sạch Tu Tiên Giới, không một đối thủ!"
“Ha ha ha ha ——” Long Đế giống nghe được chuyện cười mà cười ha ha, kêu lên: "Cô ta! Ha ha ha ha!" Ma Quan chấn động, ma khí hôi hổi, ngay cả trời đất và hư không đều đang run rẩy.
Khương Hoài Ưu hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận công ngăn cản tiếng cười ma quái. Khí hỗn độn trên người nàng ngày càng đậm, cả người được bọc trong khí hỗn độn, từ xa nhìn lại chính là một đám linh khí hỗn độn.
Ma Quan âm thanh bỗng chốc trầm xuống, âm lệ sát khí tràn ra, lạnh giọng rít gào nói: “Con rồng nhỏ, ngươi dám hù dọa lừa gạt bản đế!"
Khương Hoài Ưu trầm giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ là đế một giới nào?!" Nàng lạnh lùng nói: "Đế giả, khắp nơi đều có, nhân gian có hơn 170 quốc gia lớn nhỏ, tiện tay vớt lên đã có vài đế giả."
Ma quan tức khắc tràn ra một luồng khí cuồn cuộn mênh mông cuốn về phía Khương Hoài Ưu, đồng thời một tiếng quát chói tai vang lên: “Tiên Giới chí tôn, Long Đế!” Ma khí và sóng âm đồng thời xông về phía Khương Hoài Ưu, lúc âm thanh lão vang lên, công kích đã giết đến trước mặt Khương Hoài Ưu!
Khương Hoài Ưu không dám cứng rắn chống đỡ, Nguyên Thần hóa ra một sợi tàn hồn lưu lại tại chỗ chết thay, chính minh nhanh chóng lui về phía sau mấy chục dặm xa.
Đế Long nhìn thấy Long Đế muốn giết Khương Hoài Ưu, liền phát ra một tiếng rồng ngâm rít gào, sóng âm mạnh mẽ trực tiếp đâm về phía sóng âm của Long Đế!
“Ầm” một tiếng, sóng âm của Đế Long và Long Đế va chạm vào nhau, vụ va chạm mãnh liệt bắn ra ánh sáng chói mắt, thắp sáng cả bầu trời Ma Giới, ở giữa trung tâm ánh sáng, hư không đều bị chấn vỡ!
Đế Long bị dư âm của cú va chạm đánh bay ra ngoài, nàng trở mình giữa không trung, ổn định cơ thể.
Ma Quan vẫn đứng ở một chỗ, đồ sộ bất động.
Đế Long tức giận rít lên: “Giết nàng, chính là giết ta!”
“Ồ? Ngươi không chết?”, Long Đế nói.
Ở ngoài xa, Khương Hoài Ưu ngạo nghễ mà đứng, khí hỗn độn hôi hổi gắn vào trên người nàng, áo xanh tung bay, xinh đẹp tuyệt trần.
Khương Hoài Ưu bước một bước, nháy mắt đã đến bên người Đế Long, nàng lạnh lùng nói: “Cho dù ông từng là hoàng đế Tiên Giới, chuyện ông ở Ma Giới tìm máu ta mặc kệ, nhưng nếu ông muốn động Tiểu Long Nhi, ta và ông không chết không thôi!” Biết được thân phận của thứ bên trong, Khương Hoài Ưu lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Long Đế kêu lên: “Chỉ bằng ngươi?”
Khương Hoài Ưu lạnh lùng mà phun ra ba chữ: “Chỉ bằng ta!”
“Ha ha ha ha!” Long Đế cất giọng cười to.
Khương Hoài Ưu còn nói thêm: “Pháp trận Phong Thiên phóng ấn chính là ông đi!” Cấp Tiên Đế dùng pháp trận phong ấn phàm giới này, mà ở đây lại xuất hiện một vị Tiên Đế, chắc chắn không phải trùng hợp.
Tiếng cười của Long Đế đột nhiên im bặt. Hắn hỏi: “Ngươi làm sao biết được pháp trận Phong Thiên?”
Khương Hoài Ưu nói: “Ông cần gì phải hỏi ta!” Nếu Long Đế bị pháp trận Phong Thiên phong ấn, hẳn là phải biết này một giới này dưới tình huống bình thường sẽ không có tiên tồn tại, như vậy Đế Long xuất hiện cấp “Tiên” xuất hiện có thể làm hắn nghĩ đến pháp trận đã xảy ra vấn đề, chỉ cần bắt được Đế Long, lão ta liền có khả năng tìm được cách thoát khỏi phong ấn Phong Thiên. Nàng biết thân phận của Long Đế, lại thông qua thân phận lai lịch của con rồng nhỏ, hai cái này cộng lại, thực dễ dàng đoán rõ ràng một ít trong đó.
Long Đế kêu lên: “Ngươi thật sự rất thông minh! Nhưng thực lực của ngươi quá yếu, ngươi cho rằng lấy tu vi cỏn con của ngươi là có thể chống được bản đế?”
Đế Long nói: “Tính thêm ta đâu?”
“Con rồng nhỏ, ngươi hiện tại chỉ là một con rồng nhỏ mới ra thế không bao lâu, bản đế một móng vuốt là có thể chụp chết ngươi! Một khi đã như vậy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, để lại đế khí, nói ngươi như thế nào đến một giới này, bản đế có thể tha cho ngươi một mạng!”
Khương Hoài Ưu nói: “Chúng ta không cố ý đối địch với ông, ông cũng không nên ép người quá đáng!”
Long Đế nói: “Bản đế có chừa cho các ngươi một con đường sống, muốn hay không, tất cả tại các ngươi! Con rồng nhỏ, thân xác của ngươi đã hủy, giữ lại đế khí chỉ rước lấy tai họa cho mình, ném khoai lang phỏng tay này cho bản đế, đợi tương lai bản đế đoạt lại vị trí hoàng đế, có muôn vàn chỗ tốt cho ngươi hưởng thụ.”
Khương Hoài Ưu thầm than: Tiên cũng tham lam như vậy? Lại tưởng tượng, Long Đế đã hóa ma, đã sớm không phải tiên.
Long Đế đã làm rõ muốn đoạt tạo hóa của nàng, Đế Long biết nàng và Long Đế không cách nào hòa giải! Nàng biết không có cách nào che giấu lừa dối trốn đi, không hề hy vọng thêm gì, trực tiếp mở Thiên Nhãn giữa trán ra tìm kiếm Ma Quan trước mặt, nàng hét lớn một tiếng: “Vọng xuyên căn nguyên, phá!” Một tia sáng từ Thiên Nhãn bắn vào trên Ma Quan! Ma khí dày đặc bị ánh sáng Thiên Nhãn bắn tiêu tán hầu như không còn, lộ ra một chiếc quan tài làm bằng xương đen nhánh. Trên quan tài là đốt sống trải dài, màu đen âm u, tràn ngập một luồng hơi thở đặc trưng của Long tộc.
Đây là một chiếc Ma Quan được đúc từ long cốt!
*Long cốt: Xương sống của rồng.
Trong Ma Quan, một người đàn ông đầu có sừng rồng đang khoanh chân ngồi, vảy rồng màu xanh lá che kín khắp người lão, khuôn mặt già nua, tóc trắng xóa, dưới lớp vảy là thân hình gầy trơ xương.
Hơi thở trên người Long Đế và Ma Quan giống nhau như đúc, giống như chúng nó vốn là từ một thân thể phân thành đôi.
Long Đế ngồi trong Ma Quan cũng mở bừng mắt, ánh mắt tóe lửa nhìn thẳng Thiên Nhãn giữa trán Đế Long, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động! Lão kêu lên: "Thiên Nhãn! Đế Long Thiên Nhãn!"
Đế Long cũng biết rõ lai lịch của Ma Quan, lập tức hít ngược hơi lạnh. Tên Long Đế này thế nhưng lấy chính long cốt của mình làm nguyên liệu, dẫn năng lượng của lõi hạch đúc ra chiếc quan tài, để Nguyên Thần nấp trong Ma Quan, lấy năng lượng Ma Quan lao ra mắt trận phong ấn. Đây là một con rồng cực kỳ tàn nhẫn, dám dùng cơ thể còn sống sờ sờ của mình luyện thành quan tài!
Ngay sau đó Long Đế trong Ma Quan mừng như điên, "Ha ha" cười to nói: "Trời không quên ta, trời không phụ ta a! Lại là một con Đế Long viên mãn ra đời! Đế Long chân chính! Ha ha ha ha! Con rồng nhỏ, đế khí của Đế Long viên mãn xuất thế cũng không phải dễ đoạt, nếu không phải phía sau ngươi có một người cực kỳ mạnh chống lưng giúp ngươi đoạt đế khí của Đế Long viên mãn, thì ngươi chính là con Đế Long viên mãn kia! Lão lớn tiếng kêu lên: “Không thể tin được vậy mà có Đế Long có thể viên mãn ra đời! Trời không quên ta, trời không quên ta!"
Dung nhan vốn đã lạnh nhạt của Khương Hoài Ưu nay càng thêm lạnh lẽo, nàng rất rõ ràng đây chỉ thể là tử chiến ngươi chết ta sống. Long Đế không chết, thì là Đế Long chết!
Đế Long vừa nghĩ đã hỏi ra miệng: "Đế Long muốn viên mãn ra đời rất khó sao?"
Con rồng trước mặt này tuy thân mang đế khí, nhưng thật sự quá nhỏ, Long Đế căn bản không để trong mắt, xem Đế Long như con kiến nằm trong lòng bàn tay. Đối với sự dò hỏi của Đế Long, hắn không chút nào để ý mà đáp: "Đương nhiên!"
Đế Long hỏi: “Vì cái gì?”
“Ha ha ha ha!” Long Đế kêu lên: "Ngay cả cái này cũng không biết! Ngươi quả nhiên chính là con Đế Long viên mãn kia, nếu có người giúp ngươi đoạt tạo hóa, tất nhiên sẽ nói cho ngươi vì cái gì, ở sau lưng bảo vệ ngươi chứ không phải để ngươi nhỏ như vậy hành tẩu một mình bên ngoài! Ngươi là vì trốn tránh đuổi giết nên trốn đến phàm giới này đi? Ha ha ha ha!" Trên trời rơi xuống Đế Long đế khí, Long Đế hắn sắp đông sơn tái khởi!
*Đông sơn tái khởi: sau khi trải qua thất bại sau đó lại đạt được thành công.
Mặt mũi Đế Long tối sầm, vô cùng cạn lời mà nghiêng đầu nhìn tên Long Đế cười đến sắp sửa rớt răng kia, rất muốn nhắc nhở lão ta một câu: "Lão gia gia, ông còn chưa có ăn tôi rồi luyện hóa sạch sẽ đâu, lúc này vui vẻ có phải quá sớm hay không?" Nàng ho khan một tiếng: "Trước khi ông đoạt tạo hóa có thể tạm dừng vui vẻ, nói cho tôi biết vì cái gì Đế Long viên mãn muốn ra đời rất khó không?"
Khương Hoài Ưu thật sự không còn gì để nói mà liếc mắt Đế Long: Không thừa dịp tên Long Đế đang vui vẻ quá mức không hề phòng bị đánh hắn trở tay không kịp, còn có hứng thú mà hỏi thăm thân thế bản thân? Hai con rồng này, thật sự làm người ta——hết nói nổi! Nhưng nàng càng hiểu rõ, Long Đế dám vô tư như thế, nhất định là có mười phần nắm chắc, mà Đế Long….
Khương Hoài Ưu tràn ngập lo sợ lại không có biện pháp nào. Hiện tại nàng có thể quay đầu mà đi, nhưng Đế Long làm sao bây giờ? Để Đế Long ở chỗ này nhìn nàng ấy chết thảm sao? Một con rồng nhỏ trong sáng như vậy, một người nơi chốn đều nghĩ muốn tốt cho nàng, đối tốt với nàng, một con rồng nhỏ đã từng chết thảm một lần, nàng có thể nào nhẫn tâm, nếu Đế Long nằm trong tay Long Đế, chỉ sợ cơ hội đầu thai cũng không có, từ đây thế gian không còn Đế Long.
Nàng không phải Tiên, thì dù cho tu luyện công pháp có nghịch thiên cỡ nào, ở trước mặt cấp Tiên, dù Tiên đã sa đọa, ngã xuống chỉ còn lại Nguyên Thần, vẫn nhỏ bé bất lực như vậy ngay cả tự bảo vệ mình cũng phải cố hết sức, sao có thể chống đỡ!
Đế Long “Ừ” một tiếng, lớn tiếng nói: “Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng tôi muốn dựa vào chính sức mình để trưởng thành, hơn nữa….. Hơn nữa tôi có sư phụ."
“Ồ? Sư phụ của ngươi là ai? So được với bản tôn sao?”
Đế Long đứng đắn mà đáp: “Nàng cũng đứng đầu một giới, gọi là Nữ Đế!” Đế Long vẫn dùng móng vuốt che ở trên mặt không có dịch chuyển, bởi vì quá ngượng ngùng. Khương Hoài Ưu không phải sư phụ của nàng, trước giờ nàng cũng không muốn bái Khương Hoài Ưu làm sư phụ, nàng đường đường là Đế Long lại năm lần bảy lượt mang Khương Hoài Ưu ra làm lá chắn, quá không mặt mũi. Giữa mặt mũi và mạng nhỏ, nàng quyết đoán lựa chọn giữ mạng nhỏ không biết xấu hổ!
Long Đế trầm ngâm, lại hỏi: “Ồ? Vậy cô ta đã dạy cho ngươi cái gì?"
Tròng mắt Đế Long đảo quanh, đang muốn thi triển mấy chiêu bẩm sinh của mình giả vờ thành công pháp Khương Hoài Ưu truyền thụ hù Long Đế một trận. Nàng vừa muốn động, lại liếc mắt nhìn thấy Khương Hoài Ưu quanh thân bọc khí hỗn độn vọt lại đây.
Giữa trán rồng ánh vàng rực rỡ lập tức nhăn thành một nhúm, một đôi mắt ngập nước buồn bực nhìn Khương Hoài Ưu, hơn một nửa khuôn "Mặt rồng" bị móng vuốt che khuất.
Hàng thật xuất hiện, nàng sao còn có thể thổi phồng hù dọa Long Đế đây!
Tuy tốc độ của Khương Hoài Ưu không nhanh bằng Đế Long, nhưng cũng không chậm bao nhiêu, mà Đế Long và Ma Quan đều quá chói mắt đi đến đâu đều kinh động vô số người tu ma, muốn tìm Đế Long và Ma Quan dễ như trở bàn tay. Nàng dừng trước mặt Đế Long, lại nhìn thấy Đế Long dùng móng vuốt che mặt còn vô cùng nhân tính hóa vẻ mặt mà nhíu mày, không thể không liếc nhìn Đế Long thêm vài lần, bên cạnh đó nàng còn cảm thấy phía Ma Quan có một đôi mắt dính chặt vào chính mình, giống như muốn nhìn thấu nàng. Khương Hoài Ưu dùng hỗn độn bao bọc chính mình, ngăn cản người nọ dò thám. Ma Quan cho nàng một lọai cảm giác cực kỳ áp lực, giống như bên trong nó là một con mãnh thú vô cùng hung mãnh chuẩn bị nhảy vồ ra. Ma Quan dài khoảng sáu mét, bề rộng chừng 3 mét, quan tài đen nhánh, đen đến nỗi ngay cả ánh sáng đều có thể bị cắn nuốt, ma khí hôi hổi lượn lờ trên mặt, không khí nặng nề bao trùm, thêm vào đó là cảm giác lạnh lẽo, bi thương qua vô tận năm tháng cổ xưa.
Ma Quan phát ra âm thanh trầm thấp: “Khí Hỗn Độn……”
Khương Hoài Ưu nhìn thẳng Ma Quan không chớp mắt, thấp giọng nói: “Ma quan ra, thiên địa tang! Nghe đồn có một chiếc ma quan trôi dạt trong hư không Ma Giới, mỗi lần nó xuất hiện tất sẽ hủy diệt một phương đất trời, gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma, không người có thể sống." Trước kia nàng chỉ nghĩ rằng trong Ma Quan táng một vị chí cao vô thượng, bởi vì thi thể bắt đầu thối rữa cộng thêm sinh thời đạo hạnh cực cao làm cho nó có khả năng hủy diệt trời đất, vạn vật đều bị diệt, hiện giờ nhìn thấy Ma Quan lại có ý thức tự chủ làm nàng cảm thấy không ổn. Nàng nói: "Chưa thỉnh giáo các hạ là vị tiên hiền tiền bối nào?"
Long Đế phát ra một tiếng trầm thấp thanh âm: “Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Hắn lại nói với Đế Long: “Con rồng nhỏ, ngươi thật sự không muốn bái bản đế làm sư? Cơ duyên này người khác đều cầu còn không được, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ."
(Tam tư nhi hậu hành: Gặp việc gì cũng suy nghĩ ba lần rồi mới hành động.)
Đế Long đáp: “Tôi cảm thấy ngài còn có thể sống mãi không già, hà tốt phải vội vã truyền thừa y bát đâu! Long Đế hậu ái, Tiểu Long Nhi vô cùng cảm kích, chỉ là tôi đã có sư phụ, không thể bái người khác được nữa, mong rằng Long Đế thứ lỗi."
“Hừ! Bản đế muốn nhìn xem sư phụ của ngươi có cái gì lợi hại, vậy mà dám không để bản đế vào trong mắt. Ngươi nói cô ta là Nữ Đế một giới, bản đế càng muốn biết cô ta là Nữ Đế một giới nào!"
Khương Hoài Ưu nghe vậy lập tức quay đầu lại liếc mắt Đế Long, nàng rất rõ ràng Đế Long nói chính là nàng!
Đế Long thật sự không mặt mũi mà để móng vuốt ở trên mặt sống chết không di chuyển, ngay cả trợn mắt cũng chưa, nàng nhắm chặt mắt nâng ngón tay chỉ về phía Khương Hoài Ưu, nói: "Đúng vậy, nàng chinh chiến cửu châu! Chính là sư phụ của tôi, truyền cho tôi ba chiêu để tôi quét sạch Tu Tiên Giới, không một đối thủ!"
“Ha ha ha ha ——” Long Đế giống nghe được chuyện cười mà cười ha ha, kêu lên: "Cô ta! Ha ha ha ha!" Ma Quan chấn động, ma khí hôi hổi, ngay cả trời đất và hư không đều đang run rẩy.
Khương Hoài Ưu hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận công ngăn cản tiếng cười ma quái. Khí hỗn độn trên người nàng ngày càng đậm, cả người được bọc trong khí hỗn độn, từ xa nhìn lại chính là một đám linh khí hỗn độn.
Ma Quan âm thanh bỗng chốc trầm xuống, âm lệ sát khí tràn ra, lạnh giọng rít gào nói: “Con rồng nhỏ, ngươi dám hù dọa lừa gạt bản đế!"
Khương Hoài Ưu trầm giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ là đế một giới nào?!" Nàng lạnh lùng nói: "Đế giả, khắp nơi đều có, nhân gian có hơn 170 quốc gia lớn nhỏ, tiện tay vớt lên đã có vài đế giả."
Ma quan tức khắc tràn ra một luồng khí cuồn cuộn mênh mông cuốn về phía Khương Hoài Ưu, đồng thời một tiếng quát chói tai vang lên: “Tiên Giới chí tôn, Long Đế!” Ma khí và sóng âm đồng thời xông về phía Khương Hoài Ưu, lúc âm thanh lão vang lên, công kích đã giết đến trước mặt Khương Hoài Ưu!
Khương Hoài Ưu không dám cứng rắn chống đỡ, Nguyên Thần hóa ra một sợi tàn hồn lưu lại tại chỗ chết thay, chính minh nhanh chóng lui về phía sau mấy chục dặm xa.
Đế Long nhìn thấy Long Đế muốn giết Khương Hoài Ưu, liền phát ra một tiếng rồng ngâm rít gào, sóng âm mạnh mẽ trực tiếp đâm về phía sóng âm của Long Đế!
“Ầm” một tiếng, sóng âm của Đế Long và Long Đế va chạm vào nhau, vụ va chạm mãnh liệt bắn ra ánh sáng chói mắt, thắp sáng cả bầu trời Ma Giới, ở giữa trung tâm ánh sáng, hư không đều bị chấn vỡ!
Đế Long bị dư âm của cú va chạm đánh bay ra ngoài, nàng trở mình giữa không trung, ổn định cơ thể.
Ma Quan vẫn đứng ở một chỗ, đồ sộ bất động.
Đế Long tức giận rít lên: “Giết nàng, chính là giết ta!”
“Ồ? Ngươi không chết?”, Long Đế nói.
Ở ngoài xa, Khương Hoài Ưu ngạo nghễ mà đứng, khí hỗn độn hôi hổi gắn vào trên người nàng, áo xanh tung bay, xinh đẹp tuyệt trần.
Khương Hoài Ưu bước một bước, nháy mắt đã đến bên người Đế Long, nàng lạnh lùng nói: “Cho dù ông từng là hoàng đế Tiên Giới, chuyện ông ở Ma Giới tìm máu ta mặc kệ, nhưng nếu ông muốn động Tiểu Long Nhi, ta và ông không chết không thôi!” Biết được thân phận của thứ bên trong, Khương Hoài Ưu lập tức suy nghĩ cẩn thận.
Long Đế kêu lên: “Chỉ bằng ngươi?”
Khương Hoài Ưu lạnh lùng mà phun ra ba chữ: “Chỉ bằng ta!”
“Ha ha ha ha!” Long Đế cất giọng cười to.
Khương Hoài Ưu còn nói thêm: “Pháp trận Phong Thiên phóng ấn chính là ông đi!” Cấp Tiên Đế dùng pháp trận phong ấn phàm giới này, mà ở đây lại xuất hiện một vị Tiên Đế, chắc chắn không phải trùng hợp.
Tiếng cười của Long Đế đột nhiên im bặt. Hắn hỏi: “Ngươi làm sao biết được pháp trận Phong Thiên?”
Khương Hoài Ưu nói: “Ông cần gì phải hỏi ta!” Nếu Long Đế bị pháp trận Phong Thiên phong ấn, hẳn là phải biết này một giới này dưới tình huống bình thường sẽ không có tiên tồn tại, như vậy Đế Long xuất hiện cấp “Tiên” xuất hiện có thể làm hắn nghĩ đến pháp trận đã xảy ra vấn đề, chỉ cần bắt được Đế Long, lão ta liền có khả năng tìm được cách thoát khỏi phong ấn Phong Thiên. Nàng biết thân phận của Long Đế, lại thông qua thân phận lai lịch của con rồng nhỏ, hai cái này cộng lại, thực dễ dàng đoán rõ ràng một ít trong đó.
Long Đế kêu lên: “Ngươi thật sự rất thông minh! Nhưng thực lực của ngươi quá yếu, ngươi cho rằng lấy tu vi cỏn con của ngươi là có thể chống được bản đế?”
Đế Long nói: “Tính thêm ta đâu?”
“Con rồng nhỏ, ngươi hiện tại chỉ là một con rồng nhỏ mới ra thế không bao lâu, bản đế một móng vuốt là có thể chụp chết ngươi! Một khi đã như vậy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, để lại đế khí, nói ngươi như thế nào đến một giới này, bản đế có thể tha cho ngươi một mạng!”
Khương Hoài Ưu nói: “Chúng ta không cố ý đối địch với ông, ông cũng không nên ép người quá đáng!”
Long Đế nói: “Bản đế có chừa cho các ngươi một con đường sống, muốn hay không, tất cả tại các ngươi! Con rồng nhỏ, thân xác của ngươi đã hủy, giữ lại đế khí chỉ rước lấy tai họa cho mình, ném khoai lang phỏng tay này cho bản đế, đợi tương lai bản đế đoạt lại vị trí hoàng đế, có muôn vàn chỗ tốt cho ngươi hưởng thụ.”
Khương Hoài Ưu thầm than: Tiên cũng tham lam như vậy? Lại tưởng tượng, Long Đế đã hóa ma, đã sớm không phải tiên.
Long Đế đã làm rõ muốn đoạt tạo hóa của nàng, Đế Long biết nàng và Long Đế không cách nào hòa giải! Nàng biết không có cách nào che giấu lừa dối trốn đi, không hề hy vọng thêm gì, trực tiếp mở Thiên Nhãn giữa trán ra tìm kiếm Ma Quan trước mặt, nàng hét lớn một tiếng: “Vọng xuyên căn nguyên, phá!” Một tia sáng từ Thiên Nhãn bắn vào trên Ma Quan! Ma khí dày đặc bị ánh sáng Thiên Nhãn bắn tiêu tán hầu như không còn, lộ ra một chiếc quan tài làm bằng xương đen nhánh. Trên quan tài là đốt sống trải dài, màu đen âm u, tràn ngập một luồng hơi thở đặc trưng của Long tộc.
Đây là một chiếc Ma Quan được đúc từ long cốt!
*Long cốt: Xương sống của rồng.
Trong Ma Quan, một người đàn ông đầu có sừng rồng đang khoanh chân ngồi, vảy rồng màu xanh lá che kín khắp người lão, khuôn mặt già nua, tóc trắng xóa, dưới lớp vảy là thân hình gầy trơ xương.
Hơi thở trên người Long Đế và Ma Quan giống nhau như đúc, giống như chúng nó vốn là từ một thân thể phân thành đôi.
Long Đế ngồi trong Ma Quan cũng mở bừng mắt, ánh mắt tóe lửa nhìn thẳng Thiên Nhãn giữa trán Đế Long, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động! Lão kêu lên: "Thiên Nhãn! Đế Long Thiên Nhãn!"
Đế Long cũng biết rõ lai lịch của Ma Quan, lập tức hít ngược hơi lạnh. Tên Long Đế này thế nhưng lấy chính long cốt của mình làm nguyên liệu, dẫn năng lượng của lõi hạch đúc ra chiếc quan tài, để Nguyên Thần nấp trong Ma Quan, lấy năng lượng Ma Quan lao ra mắt trận phong ấn. Đây là một con rồng cực kỳ tàn nhẫn, dám dùng cơ thể còn sống sờ sờ của mình luyện thành quan tài!
Ngay sau đó Long Đế trong Ma Quan mừng như điên, "Ha ha" cười to nói: "Trời không quên ta, trời không phụ ta a! Lại là một con Đế Long viên mãn ra đời! Đế Long chân chính! Ha ha ha ha! Con rồng nhỏ, đế khí của Đế Long viên mãn xuất thế cũng không phải dễ đoạt, nếu không phải phía sau ngươi có một người cực kỳ mạnh chống lưng giúp ngươi đoạt đế khí của Đế Long viên mãn, thì ngươi chính là con Đế Long viên mãn kia! Lão lớn tiếng kêu lên: “Không thể tin được vậy mà có Đế Long có thể viên mãn ra đời! Trời không quên ta, trời không quên ta!"
Dung nhan vốn đã lạnh nhạt của Khương Hoài Ưu nay càng thêm lạnh lẽo, nàng rất rõ ràng đây chỉ thể là tử chiến ngươi chết ta sống. Long Đế không chết, thì là Đế Long chết!
Đế Long vừa nghĩ đã hỏi ra miệng: "Đế Long muốn viên mãn ra đời rất khó sao?"
Con rồng trước mặt này tuy thân mang đế khí, nhưng thật sự quá nhỏ, Long Đế căn bản không để trong mắt, xem Đế Long như con kiến nằm trong lòng bàn tay. Đối với sự dò hỏi của Đế Long, hắn không chút nào để ý mà đáp: "Đương nhiên!"
Đế Long hỏi: “Vì cái gì?”
“Ha ha ha ha!” Long Đế kêu lên: "Ngay cả cái này cũng không biết! Ngươi quả nhiên chính là con Đế Long viên mãn kia, nếu có người giúp ngươi đoạt tạo hóa, tất nhiên sẽ nói cho ngươi vì cái gì, ở sau lưng bảo vệ ngươi chứ không phải để ngươi nhỏ như vậy hành tẩu một mình bên ngoài! Ngươi là vì trốn tránh đuổi giết nên trốn đến phàm giới này đi? Ha ha ha ha!" Trên trời rơi xuống Đế Long đế khí, Long Đế hắn sắp đông sơn tái khởi!
*Đông sơn tái khởi: sau khi trải qua thất bại sau đó lại đạt được thành công.
Mặt mũi Đế Long tối sầm, vô cùng cạn lời mà nghiêng đầu nhìn tên Long Đế cười đến sắp sửa rớt răng kia, rất muốn nhắc nhở lão ta một câu: "Lão gia gia, ông còn chưa có ăn tôi rồi luyện hóa sạch sẽ đâu, lúc này vui vẻ có phải quá sớm hay không?" Nàng ho khan một tiếng: "Trước khi ông đoạt tạo hóa có thể tạm dừng vui vẻ, nói cho tôi biết vì cái gì Đế Long viên mãn muốn ra đời rất khó không?"
Khương Hoài Ưu thật sự không còn gì để nói mà liếc mắt Đế Long: Không thừa dịp tên Long Đế đang vui vẻ quá mức không hề phòng bị đánh hắn trở tay không kịp, còn có hứng thú mà hỏi thăm thân thế bản thân? Hai con rồng này, thật sự làm người ta——hết nói nổi! Nhưng nàng càng hiểu rõ, Long Đế dám vô tư như thế, nhất định là có mười phần nắm chắc, mà Đế Long….
Khương Hoài Ưu tràn ngập lo sợ lại không có biện pháp nào. Hiện tại nàng có thể quay đầu mà đi, nhưng Đế Long làm sao bây giờ? Để Đế Long ở chỗ này nhìn nàng ấy chết thảm sao? Một con rồng nhỏ trong sáng như vậy, một người nơi chốn đều nghĩ muốn tốt cho nàng, đối tốt với nàng, một con rồng nhỏ đã từng chết thảm một lần, nàng có thể nào nhẫn tâm, nếu Đế Long nằm trong tay Long Đế, chỉ sợ cơ hội đầu thai cũng không có, từ đây thế gian không còn Đế Long.
Nàng không phải Tiên, thì dù cho tu luyện công pháp có nghịch thiên cỡ nào, ở trước mặt cấp Tiên, dù Tiên đã sa đọa, ngã xuống chỉ còn lại Nguyên Thần, vẫn nhỏ bé bất lực như vậy ngay cả tự bảo vệ mình cũng phải cố hết sức, sao có thể chống đỡ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.