Chương 70: Ma Quật
Tuyết Ca
22/06/2022
Đế Long đứng ở trong rừng mới phát hiện phạm vi Ma Quật bao phủ còn rộng lớn hơn khi mình ở trên không trung nhìn thấy, cho dù lấy nguyên thần
niệm lực của nàng đứng trên đỉnh núi muốn tìm ra hang động mà Khương
Hoài Ưu tiến vào cũng khó, nàng tìm suốt nửa canh giờ, ngay cả cái bóng
Khương Hoài Ưu cũng chưa thấy. Đế Long bất đắc dĩ, chỉ phải bay lên
trời, trước tiên tìm đến phương hướng Hồng Ngao cho nàng xem lúc Khương
Hoài Ưu nhảy vào Ma Quật, lại lần nữa mở Đế Long Thiên Nhãn thi triển
thuật "Truy tìm nguồn gốc", cảnh tượng Thiên Nhãn trông thấy nhanh chóng quay ngược, theo sát Đế Long dừng trước cảnh một ngày trước, Khương
Hoài Ưu bị người Tu Ma Giới đuổi tới nơi này cũng không quay đầu lại mà
vọt vào Ma Quật. Đế Long đi theo ảo ảnh của Khương Hoài Ưu phóng vào Ma
Quật, nàng đi theo sau lưng ảo ảnh Khương Hoài Ưu bước vào trong. Trong
Ma Quật có vô số động ngang dọc đan xen trải rộng, động này lồng động
kia, động lớn thì có vô số động nhỏ, đi vào động nhỏ lại có vô số động
lớn thông nhau, còn phức tạp hơn mê cung.
Đế Long đi theo ảo ảnh Khương Hoài Ưu không bao xa liền phát hiện chính mình lạc đường, ngay cả cửa động vừa rồi tiến vào là cái nào ở đâu nàng cũng không biết. Nàng chỉ có thể đề phòng mà đi theo ảo ảnh Khương Hoài Ưu, gần như là dẫm lên bước chân Khương Hoài Ưu vội vàng đi vào sâu bên trong, nàng đi theo suốt hai canh giờ, sau đó ảo ảnh liền rẽ trái tiến vào một hang núi, nàng một chân bước theo bước chân hư ảnh, kết quả xuất hiện một cánh tay nhỏ dài trắng như ngọc nâng chưởng chưởng về phía mình.
Đế Long hoảng sợ, vội vàng thu chân nhảy một vòng trên không trung tránh thoát, đồng thời ra tay đánh vỡ chưởng phong vừa đánh ra.
"Tiểu Long Nhi?" Âm thanh kinh ngạc vang lên, lại tiếp tục. "Như thế nào là em? Sao em vào được?" Còn một chân dẫm lên trán nàng.
"Á!" Đế Long cũng giật mình, nàng không nghĩ tới nhanh như vậy gặp được Khương Hoài Ưu. Nàng hỏi: "Cô không sao chứ?" Nàng nhìn thấy ảo ảnh Khương Hoài Ưu tiến vào trong sau đó vòng một vòng bốn phía, liền ngồi xuống chỗ hiện tại Khương Hoài Ưu đang ngồi. Đế Long khép lại mắt, không cần nghĩ cũng biết Khương Hoài Ưu luôn ngồi yên một chỗ.
Khương Hoài Ưu lắc đầu, nói: "Tôi không có việc gì, cô tiến vào bằng cách nào? Long Đế đâu?
"Tôi dẫm lên dấu chân của cô tiến vào. Long Đế đã chết, tôi ném thi thể của hắn ở trong hư không." Đế Long nói tiếp: "Đi, chúng ta rời khỏi đây đi tìm Ma Tôn tính sổ." Nàng một chút cũng không muốn ở chỗ này nghỉ chân, nơi này toả ra hơi thở làm nàng cảm thấy không thoải mái, thậm chí nguy hiểm.
Khương Hoài Ưu nghe được Long Đế đã chết giật mình nhìn Đế Long. Nàng đã từng giao thủ với Long Đế, biết hắn mạnh bao nhiêu, cho dù có thể dự đoán được Long Đế giết Đế Long không được, cũng không nghĩ tới Long Đế sẽ bị Long Nhi giết. Nàng thấy Đế Long muốn dựa theo đường cũ mà trở về, lập tức gọi Đế Long lại: "Đừng đi theo đường cũ, đó là đường chết."
"Gì?" Đế Long mở to miệng quay đầu ngơ ngác nhìn Khương Hoài Ưu, hỏi: "Không thể đi theo đường cũ?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cả toà Ma Quật kỳ thật là một vật sống, là một con quái vật khổng lồ có trước thời thái cổ."
"Ặc." Đế Long bị nghẹn họng, nàng ngây người một lúc lâu mới kêu lên: "Đây là một xác người hoá thành đồi núi, tôi đã dùng Đế Long Thiên Nhãn xem qua, năm đó Tiên Giới đại chiến rất nhiều 'người' đã chết, toàn bộ đều bị dời tới nơi này an táng. Những thi thể này trôi qua thời gian mấy chục nghìn năm đều hoá thành bùn đất nham thạch."
Khương Hoài Ưu lẳng lặng nhìn Đế Long, nhẹ nhàng nói: "Cô thử nhìn xa hơn một chút xem."
Đế Long nghi hoặc mà nhìn Khương Hoài Ưu, xoay người nhìn cửa động vừa đi vào, kết quả bỗng nhiên nhìn thấy cửa động lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, vốn là hang động lại trở thành vách đá đen kịt bóng loáng, mà ở một chỗ khác lại mở thêm nhiều cửa động. "Đây là có chuyện gì?" Đế Long thử mở Thiên Nhãn nhìn lại, muốn nhìn thấu vào bên trong tìm ra gốc rễ, nhưng Thiên Nhãn nhìn thấy vẫn là vách đá, càng làm cho nàng giật mình chính là vách đá này đang chậm rãi di chuyển về phía nàng. Nàng kêu lên: "Nó thật sự sống?" Nàng nắm Ma Quan trên tay định ném vào vách đá, muốn phá vỡ thử xem nó tột cùng là cái gì.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long dùng Ma Quan trở thành gạch vung lên đập vào vách đá giật mình hô lên: "Long nhi", nàng lại nhìn vào chiếc quan tài, kêu lên: "Cẩn thận một chút."
Đế Long giữ vững tinh thần, nàng vung Ma Quan lên vận chuyện năng lượng dùng sức mà đập vào trên vách đá! Năng lượng trên "Ma Quan" đập vào trên vách đá, vách đá không bị đập vỡ, mà là Ma Quan bị vách đá giữ chặt. Một mặt Ma Quan tiến vào trong vách đá, có một lực hút cực kì lớn kéo Ma Quan vào trong vách đá. Đế Long kinh hãi, cố hết sức mà rút Ma Quan ra ngoài. Bảo bối được luyện từ Long cốt cấp Tiên Đế a, nếu bị vách đá nuốt chửng nàng đi đâu khóc bây giờ!
Nhưng sức của nàng lớn đến đâu, thì vách đá vẫn từng chút một mà hút Ma Quan vào trong.
Đế Long nóng nảy, "Grừ" một tiếng phá ra một tiếng rồng rít gào, biến thành một con rồng vàng dài hơn mười mét, hai móng vuốt phía trên dùng sức mà ôm lấy Ma Quan kéo ra ngoài. Nhưng dù nàng hoá thành rồng nhỏ thì thân hình vẫn dài hơn chiều rộng của chiếc động, cái đuôi đánh vào trên vách đá phía sau. Trên vách đá xuất hiện một tầng gợn tầng ấy mà lại hút cái đuôi của nàng vào.
Lực hút phía sau chiếc đuôi túm chặt nàng kéo ra sau, cộng thêm lực kéo của nàng, rốt cuộc cũng túm Ma Quan "dính" vào vách đá ra. Chính là, nàng vừa mới túm Ma Quan ra ngoài, vách đá tựa như có cái gì túm chặt cái đuôi nàng kéo nàng vào trong vách đá. Đế Long hoảng sợ biến sắc, vội vàng vung Ma Quan lên ném tới vách đá, đồng thời dùng sức mà vung cái đuôi lên, cái đuôi vừa thoát được, Ma Quan lại hãm trong vách đá vừa túm chặt cái đuôi.
Khương Hoài Ưu ở một bên xem đến không biết nói gì. Con rồng nhỏ thật ngốc a!
Đế Long bực, gầm một tiếng, trực tiếp lấy pháp thuật Long tộc phun ra một viên cầu sét đánh vào trên vách đá kia.
Lôi cầu đánh vào trên vách đá liền nổ tung, năng lượng dao động bật ra, lực hút trên vách đá lập tức biến mất, Đế Long dùng sức rút một cái, rút Ma Quan ra ngoài, đồng thời nàng ngửi được một mùi cháy khét.
Đế Long nổi da gà, nàng thầm kêu: "Chẳng lẽ vách đá này là thịt?" Nàng quay đầu nhìn Khương Hoài Ưu, vảy rồng đều dựng đứng, kêu lên: "Cô đừng úp úp mở mở, nhanh nói chỗ này rốt cuộc là chuyện như thế nào!" Quá tà ma! Nàng sợ hãi.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy con rồng nhỏ trước mặt ngay cả vảy rồng cũng dựng ngược lên, một đôi mắt trừng to đầy hoảng sợ, giống như một con mèo hoang bị doạ sợ, rất là cạn lời: Cô là con rồng a! Như thế nào lá gan nhỏ như vậy. Nàng nhẹ giọng nói: "Nơi này rất an toàn, chỉ cần không động đến vách đá là sẽ không có việc gì."
Đế Long hóa thành hình người, vừa hoảng vừa sợ đứng bên cạnh Khương Hoài Ưu, nói: "Cô giống như một chút cũng không sợ hãi, sốt ruột."
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà nói: "Tôi đã từng sống ở Ma Quật ba năm." Nàng ý bảo Đế Long ngồi xuống, nói: "Cô đừng vội, từ từ tôi nói cho cô nghe." Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên da gà nổi lên, cảnh giác mà nhìn vách đá, sắc mặt đại biến.
Đế Long cũng phát hiện không thích hợp, vách đá bên cạnh đang nhanh chóng khép lại. Nàng giật mình kêu lên: "Sao lại thế này?"
Khương Hoài Ưu sợ hãi kêu một tiếng: "Đi!" Nàng dẫn đầu chạy trước, vào sâu bên trong Ma Quật.
Đế Long nghe được Khương Hoài Ưu hô to "Đi!" Lập tức theo sau. Nàng tuy rằng cảm thấy càng chạy sâu vào Ma Quật không ổn, hẳn là phải quay đầu đi ra ngoài mới đúng, nhưng đối với "người bản địa" đã từng sinh hoạt ở nơi này ba năm, nàng hoàn toàn tin tưởng Khương Hoài Ưu chắc chắn sẽ biết đường thoát khỏi nơi này.
Khương Hoài Ưu lúc này đây chính là cắm đầu chạy trốn, Đế Long vươn tay ra chộp vào đai lưng Khương Hoài Ưu một bước cũng không rời mà theo sát. Đế Long chạy trốn còn không quên chú ý động tĩnh xung quanh, hang động vốn rộng hơn mười mấy mét không đến nửa chén trà nhỏ liền co lại chỉ còn một mét, mà ma khí càng ngày càng dày, ma khí dày đặc sền sệt giống như nước mực. Ma khí giống như là một dòng khí đang di chuyển, lại là đang chảy xuôi. Đế Long nhạy bén phát hiện Khương Hoài Ưu là đang đi theo dòng ma khí chạy vội, nàng còn mơ hồ phát hiện mỗi lần chạy ra một khoảng cách nhất định sẽ xuất hiện một hang động thật lớn, ma khí trong những hang động này ngưng tụ thành chất lỏng chứa đầy hang động. Đế Long đi theo Khương Hoài Ưu một chén trà nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiên khí đập vào trước mặt, tiếp đó nàng liền ngãn vào một thế giới trắng xoá, sợ tới mức nàng "Aaa" một tiếng giật mình hô lên.
Khương Hoài Ưu xoay người, bắt lấy Đế Long, rơi thẳng xuống, nhỏ giọng nói: "Cấm phát ra âm thanh."
Đế Long cả kinh vội dùng hai tay che lại miệng mình, tùy ý để Khương Hoài Ưu xách xổ áo nàng đi thẳng xuống. Nàng trợn tròn mắt nhìn khắp bốn phía, thình lình phát hiện đây là tiên cảnh, tiên khí còn nồng hơn ở căn trụ Phong Thiên trận, tiên khí ráng màu lượn lờ xa hoa lộng lẫy. Không bao lâu, nàng và Khương Hoài Ưu rơi trên mặt đất, địa phương gần đó có một gốc Dược Vương ít nhất đã bảy tám chục nghìn năm. Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong phạm vi ba mét có thể với tới, ít nhất có mười mấy cây tiên, cây thần.
Đế Long vừa muốn hỏi: "Khương Hoài Ưu, đây là đâu?"
Nàng đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc vang vọng khắp xung quanh: "Tổ tiên vĩ đại, con cháu của người dùng huyết tế kêu gọi người, cầu xin người che chở!" Ánh mắt Đế Long sáng bừng, truyền âm cho Khương Hoài Ưu: "Hình như là giọng Ma Tôn."
Khương Hoài Ưu nhỏ giọng truyền âm cho Đế Long: "Ma Tôn mỗi năm đều sẽ đến Ma Quật hiến tế, bình thường sẽ liên tục hiến tế suốt một tháng, chỉ có khoảng thời gian Ma Tôn huyết tế mới có thể tiến vào nơi đây. Tận dụng thời gian tu luyện, một ngày tu luyện ở nơi này còn bằng ở ngoài tu luyện một trăm năm." Nàng dừng lại, cẩn thận nói: "Chỉ là có điểm kỳ quái, chính là năm nay hắn hiến tế hơi sớm."
Giọng Ma Tôn lần nữa vang lên: "Tổ tiên vĩ đại, con cháu người khẩn cầu người che chở."
Bỗng dưng, một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ tử trong tràn ra, hơi thở mạnh mẽ kia doạ đến linh hồn của Đế Long đều đang rùng mình. Nàng giật mình một cái, truyền âm cho Khương Hoài Ưu: "Khương Hoài Ưu, phía trước, phía trước có....Có một thứ vô cùng khủng bố!" Nàng muốn rời đi nơi này, vừa định thả ra nguyên thần niệm lực, liền bị Khương Hoài Ưu đè lại.
Khương Hoài Ưu thấp giọng nói: "Yên tâm một chút chớ vội, đừng dùng nguyên thần niệm lực thăm dò bốn phía, tôi vẫn luôn hoài nghi đây là đan điền của thứ gì đó to lớn, mà địa phương vừa rồi chúng ta chạy qua chính là kinh mạch của nó."
Đế Long nghe vậy lập tức bình tĩnh lại. Nàng không dám manh động, nếu kinh động thứ phía trước, hai nàng sẽ chết rất thảm. Nàng cũng không giống Khương Hoài Ưu khoanh chân mà ngồi hấp thu tiên khí nơi này, mà là dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh.
Đế Long đi theo ảo ảnh Khương Hoài Ưu không bao xa liền phát hiện chính mình lạc đường, ngay cả cửa động vừa rồi tiến vào là cái nào ở đâu nàng cũng không biết. Nàng chỉ có thể đề phòng mà đi theo ảo ảnh Khương Hoài Ưu, gần như là dẫm lên bước chân Khương Hoài Ưu vội vàng đi vào sâu bên trong, nàng đi theo suốt hai canh giờ, sau đó ảo ảnh liền rẽ trái tiến vào một hang núi, nàng một chân bước theo bước chân hư ảnh, kết quả xuất hiện một cánh tay nhỏ dài trắng như ngọc nâng chưởng chưởng về phía mình.
Đế Long hoảng sợ, vội vàng thu chân nhảy một vòng trên không trung tránh thoát, đồng thời ra tay đánh vỡ chưởng phong vừa đánh ra.
"Tiểu Long Nhi?" Âm thanh kinh ngạc vang lên, lại tiếp tục. "Như thế nào là em? Sao em vào được?" Còn một chân dẫm lên trán nàng.
"Á!" Đế Long cũng giật mình, nàng không nghĩ tới nhanh như vậy gặp được Khương Hoài Ưu. Nàng hỏi: "Cô không sao chứ?" Nàng nhìn thấy ảo ảnh Khương Hoài Ưu tiến vào trong sau đó vòng một vòng bốn phía, liền ngồi xuống chỗ hiện tại Khương Hoài Ưu đang ngồi. Đế Long khép lại mắt, không cần nghĩ cũng biết Khương Hoài Ưu luôn ngồi yên một chỗ.
Khương Hoài Ưu lắc đầu, nói: "Tôi không có việc gì, cô tiến vào bằng cách nào? Long Đế đâu?
"Tôi dẫm lên dấu chân của cô tiến vào. Long Đế đã chết, tôi ném thi thể của hắn ở trong hư không." Đế Long nói tiếp: "Đi, chúng ta rời khỏi đây đi tìm Ma Tôn tính sổ." Nàng một chút cũng không muốn ở chỗ này nghỉ chân, nơi này toả ra hơi thở làm nàng cảm thấy không thoải mái, thậm chí nguy hiểm.
Khương Hoài Ưu nghe được Long Đế đã chết giật mình nhìn Đế Long. Nàng đã từng giao thủ với Long Đế, biết hắn mạnh bao nhiêu, cho dù có thể dự đoán được Long Đế giết Đế Long không được, cũng không nghĩ tới Long Đế sẽ bị Long Nhi giết. Nàng thấy Đế Long muốn dựa theo đường cũ mà trở về, lập tức gọi Đế Long lại: "Đừng đi theo đường cũ, đó là đường chết."
"Gì?" Đế Long mở to miệng quay đầu ngơ ngác nhìn Khương Hoài Ưu, hỏi: "Không thể đi theo đường cũ?"
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cả toà Ma Quật kỳ thật là một vật sống, là một con quái vật khổng lồ có trước thời thái cổ."
"Ặc." Đế Long bị nghẹn họng, nàng ngây người một lúc lâu mới kêu lên: "Đây là một xác người hoá thành đồi núi, tôi đã dùng Đế Long Thiên Nhãn xem qua, năm đó Tiên Giới đại chiến rất nhiều 'người' đã chết, toàn bộ đều bị dời tới nơi này an táng. Những thi thể này trôi qua thời gian mấy chục nghìn năm đều hoá thành bùn đất nham thạch."
Khương Hoài Ưu lẳng lặng nhìn Đế Long, nhẹ nhàng nói: "Cô thử nhìn xa hơn một chút xem."
Đế Long nghi hoặc mà nhìn Khương Hoài Ưu, xoay người nhìn cửa động vừa đi vào, kết quả bỗng nhiên nhìn thấy cửa động lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, vốn là hang động lại trở thành vách đá đen kịt bóng loáng, mà ở một chỗ khác lại mở thêm nhiều cửa động. "Đây là có chuyện gì?" Đế Long thử mở Thiên Nhãn nhìn lại, muốn nhìn thấu vào bên trong tìm ra gốc rễ, nhưng Thiên Nhãn nhìn thấy vẫn là vách đá, càng làm cho nàng giật mình chính là vách đá này đang chậm rãi di chuyển về phía nàng. Nàng kêu lên: "Nó thật sự sống?" Nàng nắm Ma Quan trên tay định ném vào vách đá, muốn phá vỡ thử xem nó tột cùng là cái gì.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long dùng Ma Quan trở thành gạch vung lên đập vào vách đá giật mình hô lên: "Long nhi", nàng lại nhìn vào chiếc quan tài, kêu lên: "Cẩn thận một chút."
Đế Long giữ vững tinh thần, nàng vung Ma Quan lên vận chuyện năng lượng dùng sức mà đập vào trên vách đá! Năng lượng trên "Ma Quan" đập vào trên vách đá, vách đá không bị đập vỡ, mà là Ma Quan bị vách đá giữ chặt. Một mặt Ma Quan tiến vào trong vách đá, có một lực hút cực kì lớn kéo Ma Quan vào trong vách đá. Đế Long kinh hãi, cố hết sức mà rút Ma Quan ra ngoài. Bảo bối được luyện từ Long cốt cấp Tiên Đế a, nếu bị vách đá nuốt chửng nàng đi đâu khóc bây giờ!
Nhưng sức của nàng lớn đến đâu, thì vách đá vẫn từng chút một mà hút Ma Quan vào trong.
Đế Long nóng nảy, "Grừ" một tiếng phá ra một tiếng rồng rít gào, biến thành một con rồng vàng dài hơn mười mét, hai móng vuốt phía trên dùng sức mà ôm lấy Ma Quan kéo ra ngoài. Nhưng dù nàng hoá thành rồng nhỏ thì thân hình vẫn dài hơn chiều rộng của chiếc động, cái đuôi đánh vào trên vách đá phía sau. Trên vách đá xuất hiện một tầng gợn tầng ấy mà lại hút cái đuôi của nàng vào.
Lực hút phía sau chiếc đuôi túm chặt nàng kéo ra sau, cộng thêm lực kéo của nàng, rốt cuộc cũng túm Ma Quan "dính" vào vách đá ra. Chính là, nàng vừa mới túm Ma Quan ra ngoài, vách đá tựa như có cái gì túm chặt cái đuôi nàng kéo nàng vào trong vách đá. Đế Long hoảng sợ biến sắc, vội vàng vung Ma Quan lên ném tới vách đá, đồng thời dùng sức mà vung cái đuôi lên, cái đuôi vừa thoát được, Ma Quan lại hãm trong vách đá vừa túm chặt cái đuôi.
Khương Hoài Ưu ở một bên xem đến không biết nói gì. Con rồng nhỏ thật ngốc a!
Đế Long bực, gầm một tiếng, trực tiếp lấy pháp thuật Long tộc phun ra một viên cầu sét đánh vào trên vách đá kia.
Lôi cầu đánh vào trên vách đá liền nổ tung, năng lượng dao động bật ra, lực hút trên vách đá lập tức biến mất, Đế Long dùng sức rút một cái, rút Ma Quan ra ngoài, đồng thời nàng ngửi được một mùi cháy khét.
Đế Long nổi da gà, nàng thầm kêu: "Chẳng lẽ vách đá này là thịt?" Nàng quay đầu nhìn Khương Hoài Ưu, vảy rồng đều dựng đứng, kêu lên: "Cô đừng úp úp mở mở, nhanh nói chỗ này rốt cuộc là chuyện như thế nào!" Quá tà ma! Nàng sợ hãi.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy con rồng nhỏ trước mặt ngay cả vảy rồng cũng dựng ngược lên, một đôi mắt trừng to đầy hoảng sợ, giống như một con mèo hoang bị doạ sợ, rất là cạn lời: Cô là con rồng a! Như thế nào lá gan nhỏ như vậy. Nàng nhẹ giọng nói: "Nơi này rất an toàn, chỉ cần không động đến vách đá là sẽ không có việc gì."
Đế Long hóa thành hình người, vừa hoảng vừa sợ đứng bên cạnh Khương Hoài Ưu, nói: "Cô giống như một chút cũng không sợ hãi, sốt ruột."
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà nói: "Tôi đã từng sống ở Ma Quật ba năm." Nàng ý bảo Đế Long ngồi xuống, nói: "Cô đừng vội, từ từ tôi nói cho cô nghe." Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên da gà nổi lên, cảnh giác mà nhìn vách đá, sắc mặt đại biến.
Đế Long cũng phát hiện không thích hợp, vách đá bên cạnh đang nhanh chóng khép lại. Nàng giật mình kêu lên: "Sao lại thế này?"
Khương Hoài Ưu sợ hãi kêu một tiếng: "Đi!" Nàng dẫn đầu chạy trước, vào sâu bên trong Ma Quật.
Đế Long nghe được Khương Hoài Ưu hô to "Đi!" Lập tức theo sau. Nàng tuy rằng cảm thấy càng chạy sâu vào Ma Quật không ổn, hẳn là phải quay đầu đi ra ngoài mới đúng, nhưng đối với "người bản địa" đã từng sinh hoạt ở nơi này ba năm, nàng hoàn toàn tin tưởng Khương Hoài Ưu chắc chắn sẽ biết đường thoát khỏi nơi này.
Khương Hoài Ưu lúc này đây chính là cắm đầu chạy trốn, Đế Long vươn tay ra chộp vào đai lưng Khương Hoài Ưu một bước cũng không rời mà theo sát. Đế Long chạy trốn còn không quên chú ý động tĩnh xung quanh, hang động vốn rộng hơn mười mấy mét không đến nửa chén trà nhỏ liền co lại chỉ còn một mét, mà ma khí càng ngày càng dày, ma khí dày đặc sền sệt giống như nước mực. Ma khí giống như là một dòng khí đang di chuyển, lại là đang chảy xuôi. Đế Long nhạy bén phát hiện Khương Hoài Ưu là đang đi theo dòng ma khí chạy vội, nàng còn mơ hồ phát hiện mỗi lần chạy ra một khoảng cách nhất định sẽ xuất hiện một hang động thật lớn, ma khí trong những hang động này ngưng tụ thành chất lỏng chứa đầy hang động. Đế Long đi theo Khương Hoài Ưu một chén trà nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiên khí đập vào trước mặt, tiếp đó nàng liền ngãn vào một thế giới trắng xoá, sợ tới mức nàng "Aaa" một tiếng giật mình hô lên.
Khương Hoài Ưu xoay người, bắt lấy Đế Long, rơi thẳng xuống, nhỏ giọng nói: "Cấm phát ra âm thanh."
Đế Long cả kinh vội dùng hai tay che lại miệng mình, tùy ý để Khương Hoài Ưu xách xổ áo nàng đi thẳng xuống. Nàng trợn tròn mắt nhìn khắp bốn phía, thình lình phát hiện đây là tiên cảnh, tiên khí còn nồng hơn ở căn trụ Phong Thiên trận, tiên khí ráng màu lượn lờ xa hoa lộng lẫy. Không bao lâu, nàng và Khương Hoài Ưu rơi trên mặt đất, địa phương gần đó có một gốc Dược Vương ít nhất đã bảy tám chục nghìn năm. Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong phạm vi ba mét có thể với tới, ít nhất có mười mấy cây tiên, cây thần.
Đế Long vừa muốn hỏi: "Khương Hoài Ưu, đây là đâu?"
Nàng đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc vang vọng khắp xung quanh: "Tổ tiên vĩ đại, con cháu của người dùng huyết tế kêu gọi người, cầu xin người che chở!" Ánh mắt Đế Long sáng bừng, truyền âm cho Khương Hoài Ưu: "Hình như là giọng Ma Tôn."
Khương Hoài Ưu nhỏ giọng truyền âm cho Đế Long: "Ma Tôn mỗi năm đều sẽ đến Ma Quật hiến tế, bình thường sẽ liên tục hiến tế suốt một tháng, chỉ có khoảng thời gian Ma Tôn huyết tế mới có thể tiến vào nơi đây. Tận dụng thời gian tu luyện, một ngày tu luyện ở nơi này còn bằng ở ngoài tu luyện một trăm năm." Nàng dừng lại, cẩn thận nói: "Chỉ là có điểm kỳ quái, chính là năm nay hắn hiến tế hơi sớm."
Giọng Ma Tôn lần nữa vang lên: "Tổ tiên vĩ đại, con cháu người khẩn cầu người che chở."
Bỗng dưng, một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ tử trong tràn ra, hơi thở mạnh mẽ kia doạ đến linh hồn của Đế Long đều đang rùng mình. Nàng giật mình một cái, truyền âm cho Khương Hoài Ưu: "Khương Hoài Ưu, phía trước, phía trước có....Có một thứ vô cùng khủng bố!" Nàng muốn rời đi nơi này, vừa định thả ra nguyên thần niệm lực, liền bị Khương Hoài Ưu đè lại.
Khương Hoài Ưu thấp giọng nói: "Yên tâm một chút chớ vội, đừng dùng nguyên thần niệm lực thăm dò bốn phía, tôi vẫn luôn hoài nghi đây là đan điền của thứ gì đó to lớn, mà địa phương vừa rồi chúng ta chạy qua chính là kinh mạch của nó."
Đế Long nghe vậy lập tức bình tĩnh lại. Nàng không dám manh động, nếu kinh động thứ phía trước, hai nàng sẽ chết rất thảm. Nàng cũng không giống Khương Hoài Ưu khoanh chân mà ngồi hấp thu tiên khí nơi này, mà là dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.