Chương 17: Thợ Mỏ Đế Long
Tuyết Ca
09/12/2021
Đế Long từ phi hành pháp bảo to lớn bước xuống, phát hiện mình đang đứng trước một cái hố của một dãy núi, cái hang động bị đào sâu đến chỗ nham thạch. Ở khu vực trên cao có hai khối đất bằng, một khối đất trống xây
dựng một loạt các khu vườn độc lập, trồng chút cây cỏ hoa lá linh dược
đồ vật linh tinh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đệ tử Thiên Nguyên Thánh ra vào. Đế Long thả ra Nguyên thần niệm lực tìm tòi, thình lình phát
hiện có Đại Thừa giả Nguyên Thần canh giữ ở đây.
Người tu luyện Nguyên thần bằng bộ dáng chân thân, lại vượt qua ba lần đại kiếp nạn đến Đại thừa hậu kỳ bị Đế Long gọi là Đại Thừa giả Nguyên Thần. Bọn họ được xem như sự tồn tại nổi bật nhất hành tinh này. Cho dù là mười Thánh địa lớn, một môn phái cũng không có mười mấy người.
Dựa theo lẽ thường tình ở Tu tiên Giới mà nói, nếu hành tinh này không có phong ấn pháp trận có thể thành tiên, Đại Thừa giả Nguyên Thần chỉ cần vượt qua tiên kiếp là có thể thành tiên.
Đương nhiên, giữa các Đại Thừa giả Nguyên Thần cũng có chênh lệch. Lấy ví dụ là Khương Hoài Ưu, tuy rằng đều xem như là Nguyên Thần Đại Thừa giả. Nhưng hắn chỉ có thể xem như tu luyện thể xác đến cực hạn, trên người hắn không có khí chất gần 'tiên' như Khương Hoài Ưu.
Theo như Đế Long từ trong mắt đến bình luận là trên người Khương Hoài Ưu xác thật có một ít bản lĩnh và khí tức thuộc về cấp Tiên mới có thể nắm giữ. Mà người này, liền cửa 'Tiên' cũng chưa giác ngộ đến. Nhưng nhìn khắp hành tinh này, có thể có mấy cái Khương Hoài Ưu? Chỉ có một! Dù cho là Thanh Lam, cũng chỉ là hiểu sơ sơ được việc dẫn lực lượng tròi đất cho nàng sử dụng để nàng gia tăng chiến lực mà thôi.
Khương Hoài Ưu dường như đã dung nhập trời đất hành tinh này, đến bất cứ đâu, địa phương nào cũng chỉ cần một bước là có thể đi, nàng đánh nhau không cần mượn dùng bất cứ cái gì vũ khí, tùy ý một đấm một chưởng đều có thể câu thông trời đất thi triển ra pháp lực mạnh mẽ.
Thực lực của vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này xa không bằng Khương Hoài Ưu. Lại để Đế Long cảm thấy cực kỳ kiêng kị. Đế Long không dám toát ra chút nào hơi thở thuộc về Chân Long, chỉ e sợ bị hắn phát hiện. Khương Hoài Ưu sẽ không làm hại cô, thậm chí còn bảo vệ cô, đồ vật của nàng mặc cho mình lấy lấy. Nhưng vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này -- Đế Long cá chắc rằng nếu cô chỉ lộ một tia long khí để hắn phát hiện, có mười cái mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Đối mặt với loại cường giả này, cô bị đánh cũng đều không có sức chống trả.
Đế Long không dám đánh chủ ý tới kho hàng chứa linh thạch bên cạnh vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này. Cô thành thật trung thực mà nghe theo đệ tử Nguyên Thiên Thánh sắp xếp công việc mấy ngày sau cùng với hơn hai trăm thợ mỏ tiến vào trong mỏ quặng.
Khi bọn họ tiến vào mỏ quặng vừa lúc gặp được một đám thợ mỏ khác ra tới.
Khi những người này đi ra, một đám xếp thành hàng bị đệ tử Nguyên Thiên Thánh rà soát người. Cô tận mắt nhìn thấy một người thợ mỏ nhét một viên linh thạch bằng ngón tay cái vào 'con mắt' giữa hai cái mông béo ục ịch, bị tên đệ tử lục soát được.
Tên đệ tử hét lớn: "Không biết quy củ sao? Dám tàng trữ linh thạch! Mày muốn chết à!" Vung lên bàn tay quơ qua, một cái tát nặng nề đập trên người tên thợ mỏ kia, tên thợ mỏ bay ra ngoài đập đầu vào trên nham thạch, đầu lập tức nở hoa, một tiếng rên cũng chưa kịp cất lên đã lìa đời.
Đế Long nhìn xem hít một hơi lạnh, liền thấy tên đệ tử đánh chết người ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn sang bọn họ đám thợ mỏ vừa tới, nói: "Thấy rõ ràng chưa, dám bí mật tàng trữ mang theo linh thạch. Đây là kết cục!"
Đế Long mím chặt miệng, thở mạnh cũng không dám. Cô ở trong lòng đáp trả nho nhỏ: "Tôi sẽ không tàng trữ, tôi sẽ ở dưới mỏ hút hết linh khí của linh thạch rồi mới đi lên."
"Mày nhìn cái gì mà nhìn? Chúng mày không phục à!" Tên đệ tử hét lớn một tiếng, một chân gạt ngã một tên thợ mỏ đang trợn mắt tức giận nhìn hắn, đá liên tiếp mấy đá. Đánh đến người nọ cuộn tròn trên mặt đất không dám cử động một cái.
Đế Long vừa định há mồm, đã bị một tên đệ tử Thiên Nguyên Thánh khác trừng mắt, khiển trách nói: "Mày cũng không phục có phải không?"
Đế Long tâm nói: "Bản đế một lóng tay là có thể nghiền bẹp ngươi." Lại nghĩ đến tên Đại thừa giả Nguyên Thần canh giữ ở đây, vị kia cũng có thể một lóng tay nghiền bẹp cô. Cô nháy mắt không dám giở tính tình, vâng theo: "Không dám." Cô ở nhân gian lăn lộn lâu như vậy xem như đã hiểu rõ. Nếu thực lực không đủ mạnh, là long cũng phải nằm dài, là hổ đến nằm bò, nếu không sẽ chết! Sinh tồn, chính là tàn khốc như vậy. Mạng người mỏng manh như con kiến cọng rơm.
Người nọ nặng nề mà "Hừ" một tiếng, nói: "Biết điều thì tốt!"
Đế Long một hàng hơn trăm người thợ mỏ bị lùa như lùa vịt đuổi vào mỏ quặng.
Bọn họ đi xuống, vừa tiến vào đã bị một tên cầm đầu dắt đi rồi. Đây là một mỏ quặng khổng lồ, chia làm 50 khu vực khai thác mỏ, mỗi khu vực khai thác mỏ có một người cầm đầu mấy chục hoặc mấy trăm người thợ mỏ. Cứ mỗi hai mươi người thợ mỏ thì chia làm một tổ, từ một người cai quản trông coi. Người cai quản tổ của Đế Long là một người đàn ông lực lưỡng hơn bốn mươi tuổi, trên eo vắt một cây roi da, trên tay cầm một vò rượu, người đầy mùi rượu, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Những người thọa mỏ trong tổ của Đế Long đều là thể trạng vạm vỡ như hổ, vừa đến đã bị đưa đến chỗ sâu nhất trong mỏ quặng.
Ven đường, Đế Long nhìn thấy rất nhiều linh thạch được đục ra vận chuyển ra ngoài mỏ quặng. Những linh thạch này nhỏ thì bằng móng tay cái, lớn thì bằng quả dưa hấu, thậm chí còn có một khối linh thạch to như cái lu. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy linh thạch được khai thác từ mỏ. Trước kia cô cho rằng mỏ quặng tựa như một con thú khổng lồ linh thạch nằm ở kia chờ người đến chậm rãi khai thác. Hiện tại thấy được mới phát hiện thì ra không phải như vậy. Tất cả linh thạch đều là khối to khối nhỏ nằm trong cục đá, thợ mỏ phải dùng các công cụ như cái cuốc, cái xẻng, chùy sắt đem từng khối nham thạch đục xuống dưới, lại đẽo ra từng chút mới có thể biết bên trong có linh thạch hay không. Linh thạch bên ngoài còn bọc một lớp da đá, nó khác với hình dáng bên ngoài nham thạch, giống vằn gỗ của cây cổ thụ. Trước khi đẽo ra lớp da đá, một chút hơi thở linh thạch cũng dò không thấy.
Đế Long nhịn không được ở trong lòng thở dài một tiếng: "Bảo sao lúc trước chui dưới lòng đất ba ngày, cũng không thấy bóng dáng một khối linh thạch, hóa ra là cái dạng này à!"
Cô đi theo phía sau tên cai quản hướng chỗ sâu trong khu khai thác mỏ đi, ven đường đi tò mò không ngừng mà nhìn chung quanh. Căn bản không cảm thấy có người đang ở nơi xa lẳng lặng chú ý cô -- người này đúng là Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu từng cho Đế Long một khối ngọc phòng thân, bên trong có một sợi nguyên thần của nàng. Mặc kệ Đế Long đi đâu, nàng đều có thể dựa vào sợi Nguyên Thần theo dõi nhất cử nhất động Đế Long.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long thâm nhập mỏ quặng dưới lòng đất làm cu li thợ mỏ, cạn lời cứng họng mà trầm mặc.
Đại chiến thành Thiên Nguyên, Đế Long biến mất, nay người khắp thiên hạ Tu tiên Giới, Yêu tộc đều đang tìm em ấy.
Thanh Lam chỉ kém mà không xốc ba thước đất, thậm chí Ma tộc ngo ngoe rục rịch ra tới mười mấy lần bị nàng một tay diệt sạch. Ai có thể nghĩ đến Đế Long sẽ làm thợ mỏ ở mỏ quặng lớn nhất của Thiên Nguyên Thánh đây? Nàng cho Đế Long nhiều linh quả kỳ trân như vậy, em ấy lại chạy đi đào quặng...
Khương Hoài Ưu cũng không định ra tay ngăn cản hành vi của Đế Long, tu hành chỉ có thể tự chính mình tìm đường, chỉ có chính mình lĩnh ngộ từng chút, mài giũa từng bước một, bước ổn từng bước mới có thể đi vững trên con đường này. Nàng chỉ có thể giúp Đế Long một việc duy nhất đó là bảo vệ em ấy đến khi em ấy trưởng thành, không để người ta giết chết.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại nhắm mắt ngồi thiền, thần trí của nàng tan ra lềnh bềnh dung hòa hết thảy vạn vật trong trời đất đi tìm kiếm, lĩnh ngộ. Khương Hoài Ưu lẳng lặng mà ngồi ở đó, điềm tĩnh tự nhiên, tựa hồ dung hợp với non sông nước biết, tựa hồ nàng chính là một bộ phận của trời đất, lại giống như nàng vốn là trời đất biến thành cộng sinh cùng hành tinh này.
Nhưng bản thân nàng rõ ràng nàng không phải hành tinh này, nàng diễn sinh không được hành tinh này, nàng không có thay đổi trời đất, nàng còn không có năng lực diễn sinh trời đất. Nàng không cách nào đem Tề Quốc cũ đã bị Ma hóa hồi phục lại như cũ, nàng không thể cứu rỗi bá tánh, binh tướng và sinh linh bị trấn áp trong Ma Cờ. Đó là chấp niệm của nàng cũng là vết thương trong lòng nàng. Nếu không giải cứu được bá tánh sinh linh Tề Quốc, cho dù phong ấn pháp trận được giải trừ nàng cũng không thành tiên được.
Đế Long đi theo tên cai quản tiếp tục đi sâu vào trong khu vực khai thác mỏ, dọc đường đi thỉnh thoảng nhìn thấy có thợ mỏ đào ra linh thạch nộp lên cho cầm đầu trông coi, lại nhìn thấy có tên cai quản đánh đập thợ mỏ không ra sức làm việc. Có một số thợ mỏ đã mệt đến kiệt sức, lại bị cai quản đánh đuổi mà tiếp tục đi khai thác mỏ, có người hơi phản kháng nhẹ đã bị đánh một trận, thậm chí cô nhìn thấy một người thợ mỏ bị đánh chết được chôn ngay tại chỗ.
Tên cai quản dắt bọn người Đế Long đi ở phía trước, say khướt mà quát lớn: "Đi nhanh lên, sắp tới rồi, đừng tụt lại phía sau!"
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, rất rất nhiều thợ mỏ té ngã lộn nhào mà bò ra bên ngoài trốn. Thậm chí tên cai quản liền trông coi cũng đi theo chạy ra ngoài, lại lớn tiếng kêu lên: "Mau đi mời đầu lĩnh, nhanh lên!"
Tên cai quản kia giật mình một cái, lập tức tỉnh rượu, hắn xoay người chạy như bay ra ngoài, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, chỉ trong giây lát đã vọt ra ngoài hơn mấy chục mét lại quẹo đi đã không thấy tung tích.
"Nhanh, chạy nhanh đi!" Rất nhiều thợ mỏ chạy đi ra ngoài đẩy bọn người Đế Long sang một bên, một đám người mờ mịt mà ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu lý do. Có người nhanh trí nhìn thấy tình huống này, cũng chạy theo ra bên ngoài.
Đế Long vẻ mặt ngu đần mà trừng lớn mắt nhìn lại trong chỗ sâu mỏ quặng, thình lình thấy một con thân có vảy giáp màu xanh đen, bốn cái móng vuốt dài sắc bén cùng với một cái đuôi cong dài mập mạp màu đen, trên cái đuôi có một cái móc câu mũi nhọn giống với con bò cạp. Quái vật này điên cuồng mà tàn sát thợ mỏ, móng vuốt vung lên cắt xuống người cũng bị xé làm đôi, đuôi dài giương lên một chọt là có thể xiên thêm người nữa. Trong chớp mắt, đã có năm sáu người chết trên vuốt nó, dưới đuôi dài.
"Trốn a!" Các thợ mỏ đi cùng Đế Long cũng vừa nhìn thấy quái vật này, quái vật đã vọt tới trước mặt.
Đế Long chớp mắt, lòng nói: "Quái vật này tu vi không cao lắm, còn không thể hóa hình hả? Linh trí mở chưa ta?" Trong khoảnh khắc cô dại ra, quái vật đã vọt tới trước mặt cô, cung lên móng vuốt cào lên đầu cô.
Đế Long âm thầm kinh hô một tiếng: "Ối!" Vừa muốn tránh ra, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng xé gió vang lên. Cô theo bản năng mà nằm xuống, thình lình thấy có cái gì "Xoát" từ trên đỉnh đầu cô bay qua, đi thẳng đánh vào trong cơ thể con quái vật, liền nghe được "Ầm" một tiếng vang lớn, quái vật ngửa đầu ngã xuống đất, bất động.
Đế Long ngẩng đầu vừa nhìn, thì thấy cầm đầu khu quặng này đứng cách cô chừng mười mấy mét, hắn vung lên ngón tay, quát tiếng: "Thu!" Thanh bảo kiếm cắm trong trái tim quái vật nháy mắt trở về trên tay hắn, bị hắn cắm vào vỏ kiếm ở sau lưng.
Tên cầm đầu trầm giọng quát: "Chạy cái gì? Loạn cái gì? Không phải chỉ là một con tiểu yêu không làm được trò trống gì sao?
Loài quái vật này chúng mày mới gặp chắc?"
Những người thợ mỏ mới tới đi cùng Đế Long, có rất nhiều người giống Đế Long không rõ tình huống nên không chạy, giờ phút này đều sợ tới mức sắt mặt tái mét bắp chân đều đang run run.
Chờ cầm đầu kia đi rồi, lúc này cái người thợ mỏ già chạy chậm bị bỏ lại mới thì thầm nói nhỏ: "Mỗi lần có quái vật như vậy đều chết thiệt nhiều người, cũng không biết lão còn có thể tránh thoát được mấy lần nữa!"
Mấy tên cai quản vừa rồi chạy đi đã nhanh chóng trở lại, lại tới vài người, vung lên rìu to, đao lớn bùm bùm mà lột da tróc thịt rọc xương con yêu quái mà phân chia.
Một tên cai quản còn cười "Khanh khách" mà nói: "Da này cứng như vậy, có thể làm áo giáp, đổi được không ít tiền thưởng."
Đế Long sớm đã bị mấy tên cai quản tới đây phân chia thi thể yêu quái đẩy sang bên cạnh, chờ bọn hắn phân xong yêu quái, mới nhớ tới đã chết không ít người. Bọn hắn thu hồi lại những thẻ bài thân phận trên eo của họ, ngay tại chỗ tìm cái hố đem người chôn đắp đất lên.
Những người thợ mỏ đã chạy lại bị cai quản đuổi trở về tiếp tục đào quặng, đoàn người Đế Long lại bị tên cai quản nát rượu tiếp tục dẫn xuống chỗ sâu nhất trong khu khai thác mỏ.
Bấy giờ đã có thợ mỏ trong tổ không muốn đi nữa rồi, bọn họ xem như đã nhìn ra bên trong thường xuyên có đồ vật hung hiểm như vậy xuất hiện.
Tên cai quản lạnh lùng mà liếc liếc mắt một cái những thợ mỏ không muốn đi phía trước, hỏi: "Bây giờ chúng mày muốn chết ở chỗ này hay muốn tiếp tục đi xuống đào quặng, tự mình chọn, lão tử thành toàn chúng mày!"
Vết xe đổ ở ngay trước mắt, thợ mỏ bị cai quản và đệ tử Thiên Nguyên Thánh đánh chết cũng không phải một hai lần, không có người dám chống đối với cai quản nữa, nơm nớp lo sợ mà tiếp tục đi theo tên cai quản.
Trên đường gặp được thợ mỏ biết được bọn họ là người mới tới bị đưa đến chỗ sâu nhất trong khu vực khai thác mỏ.
Một đám dùng ánh mắt đồng tình và ánh mắt nhìn người sắp chết mà nhìn về phía bọn họ.
Đế Long yên lặng mà đi theo phía sau tên cai quản, từ khi bước vào nơi này đi đến hiện tại, mỗi thứ cô nhìn thấy nghe thấy đã để cô hiểu rõ. Sau lưng mỗi một người tu tiên, mỗi một khối linh thạch đều là mồ hôi xương máu của những người bị tiền thưởng dụ hoặc và thợ mỏ. Tu tiên Giới, người tu tiên, dùng thi thể tới lót đường đi, dẫm lên người khác thân xác bước tới trước hoặc là bị người khác dẫm lên thi thể đi lên.
Trên đường máu chảy đầm đìa chỉ có sống sót mới là tư bản.
Người tu luyện Nguyên thần bằng bộ dáng chân thân, lại vượt qua ba lần đại kiếp nạn đến Đại thừa hậu kỳ bị Đế Long gọi là Đại Thừa giả Nguyên Thần. Bọn họ được xem như sự tồn tại nổi bật nhất hành tinh này. Cho dù là mười Thánh địa lớn, một môn phái cũng không có mười mấy người.
Dựa theo lẽ thường tình ở Tu tiên Giới mà nói, nếu hành tinh này không có phong ấn pháp trận có thể thành tiên, Đại Thừa giả Nguyên Thần chỉ cần vượt qua tiên kiếp là có thể thành tiên.
Đương nhiên, giữa các Đại Thừa giả Nguyên Thần cũng có chênh lệch. Lấy ví dụ là Khương Hoài Ưu, tuy rằng đều xem như là Nguyên Thần Đại Thừa giả. Nhưng hắn chỉ có thể xem như tu luyện thể xác đến cực hạn, trên người hắn không có khí chất gần 'tiên' như Khương Hoài Ưu.
Theo như Đế Long từ trong mắt đến bình luận là trên người Khương Hoài Ưu xác thật có một ít bản lĩnh và khí tức thuộc về cấp Tiên mới có thể nắm giữ. Mà người này, liền cửa 'Tiên' cũng chưa giác ngộ đến. Nhưng nhìn khắp hành tinh này, có thể có mấy cái Khương Hoài Ưu? Chỉ có một! Dù cho là Thanh Lam, cũng chỉ là hiểu sơ sơ được việc dẫn lực lượng tròi đất cho nàng sử dụng để nàng gia tăng chiến lực mà thôi.
Khương Hoài Ưu dường như đã dung nhập trời đất hành tinh này, đến bất cứ đâu, địa phương nào cũng chỉ cần một bước là có thể đi, nàng đánh nhau không cần mượn dùng bất cứ cái gì vũ khí, tùy ý một đấm một chưởng đều có thể câu thông trời đất thi triển ra pháp lực mạnh mẽ.
Thực lực của vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này xa không bằng Khương Hoài Ưu. Lại để Đế Long cảm thấy cực kỳ kiêng kị. Đế Long không dám toát ra chút nào hơi thở thuộc về Chân Long, chỉ e sợ bị hắn phát hiện. Khương Hoài Ưu sẽ không làm hại cô, thậm chí còn bảo vệ cô, đồ vật của nàng mặc cho mình lấy lấy. Nhưng vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này -- Đế Long cá chắc rằng nếu cô chỉ lộ một tia long khí để hắn phát hiện, có mười cái mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
Đối mặt với loại cường giả này, cô bị đánh cũng đều không có sức chống trả.
Đế Long không dám đánh chủ ý tới kho hàng chứa linh thạch bên cạnh vị Đại Thừa giả Nguyên Thần này. Cô thành thật trung thực mà nghe theo đệ tử Nguyên Thiên Thánh sắp xếp công việc mấy ngày sau cùng với hơn hai trăm thợ mỏ tiến vào trong mỏ quặng.
Khi bọn họ tiến vào mỏ quặng vừa lúc gặp được một đám thợ mỏ khác ra tới.
Khi những người này đi ra, một đám xếp thành hàng bị đệ tử Nguyên Thiên Thánh rà soát người. Cô tận mắt nhìn thấy một người thợ mỏ nhét một viên linh thạch bằng ngón tay cái vào 'con mắt' giữa hai cái mông béo ục ịch, bị tên đệ tử lục soát được.
Tên đệ tử hét lớn: "Không biết quy củ sao? Dám tàng trữ linh thạch! Mày muốn chết à!" Vung lên bàn tay quơ qua, một cái tát nặng nề đập trên người tên thợ mỏ kia, tên thợ mỏ bay ra ngoài đập đầu vào trên nham thạch, đầu lập tức nở hoa, một tiếng rên cũng chưa kịp cất lên đã lìa đời.
Đế Long nhìn xem hít một hơi lạnh, liền thấy tên đệ tử đánh chết người ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn sang bọn họ đám thợ mỏ vừa tới, nói: "Thấy rõ ràng chưa, dám bí mật tàng trữ mang theo linh thạch. Đây là kết cục!"
Đế Long mím chặt miệng, thở mạnh cũng không dám. Cô ở trong lòng đáp trả nho nhỏ: "Tôi sẽ không tàng trữ, tôi sẽ ở dưới mỏ hút hết linh khí của linh thạch rồi mới đi lên."
"Mày nhìn cái gì mà nhìn? Chúng mày không phục à!" Tên đệ tử hét lớn một tiếng, một chân gạt ngã một tên thợ mỏ đang trợn mắt tức giận nhìn hắn, đá liên tiếp mấy đá. Đánh đến người nọ cuộn tròn trên mặt đất không dám cử động một cái.
Đế Long vừa định há mồm, đã bị một tên đệ tử Thiên Nguyên Thánh khác trừng mắt, khiển trách nói: "Mày cũng không phục có phải không?"
Đế Long tâm nói: "Bản đế một lóng tay là có thể nghiền bẹp ngươi." Lại nghĩ đến tên Đại thừa giả Nguyên Thần canh giữ ở đây, vị kia cũng có thể một lóng tay nghiền bẹp cô. Cô nháy mắt không dám giở tính tình, vâng theo: "Không dám." Cô ở nhân gian lăn lộn lâu như vậy xem như đã hiểu rõ. Nếu thực lực không đủ mạnh, là long cũng phải nằm dài, là hổ đến nằm bò, nếu không sẽ chết! Sinh tồn, chính là tàn khốc như vậy. Mạng người mỏng manh như con kiến cọng rơm.
Người nọ nặng nề mà "Hừ" một tiếng, nói: "Biết điều thì tốt!"
Đế Long một hàng hơn trăm người thợ mỏ bị lùa như lùa vịt đuổi vào mỏ quặng.
Bọn họ đi xuống, vừa tiến vào đã bị một tên cầm đầu dắt đi rồi. Đây là một mỏ quặng khổng lồ, chia làm 50 khu vực khai thác mỏ, mỗi khu vực khai thác mỏ có một người cầm đầu mấy chục hoặc mấy trăm người thợ mỏ. Cứ mỗi hai mươi người thợ mỏ thì chia làm một tổ, từ một người cai quản trông coi. Người cai quản tổ của Đế Long là một người đàn ông lực lưỡng hơn bốn mươi tuổi, trên eo vắt một cây roi da, trên tay cầm một vò rượu, người đầy mùi rượu, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
Những người thọa mỏ trong tổ của Đế Long đều là thể trạng vạm vỡ như hổ, vừa đến đã bị đưa đến chỗ sâu nhất trong mỏ quặng.
Ven đường, Đế Long nhìn thấy rất nhiều linh thạch được đục ra vận chuyển ra ngoài mỏ quặng. Những linh thạch này nhỏ thì bằng móng tay cái, lớn thì bằng quả dưa hấu, thậm chí còn có một khối linh thạch to như cái lu. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy linh thạch được khai thác từ mỏ. Trước kia cô cho rằng mỏ quặng tựa như một con thú khổng lồ linh thạch nằm ở kia chờ người đến chậm rãi khai thác. Hiện tại thấy được mới phát hiện thì ra không phải như vậy. Tất cả linh thạch đều là khối to khối nhỏ nằm trong cục đá, thợ mỏ phải dùng các công cụ như cái cuốc, cái xẻng, chùy sắt đem từng khối nham thạch đục xuống dưới, lại đẽo ra từng chút mới có thể biết bên trong có linh thạch hay không. Linh thạch bên ngoài còn bọc một lớp da đá, nó khác với hình dáng bên ngoài nham thạch, giống vằn gỗ của cây cổ thụ. Trước khi đẽo ra lớp da đá, một chút hơi thở linh thạch cũng dò không thấy.
Đế Long nhịn không được ở trong lòng thở dài một tiếng: "Bảo sao lúc trước chui dưới lòng đất ba ngày, cũng không thấy bóng dáng một khối linh thạch, hóa ra là cái dạng này à!"
Cô đi theo phía sau tên cai quản hướng chỗ sâu trong khu khai thác mỏ đi, ven đường đi tò mò không ngừng mà nhìn chung quanh. Căn bản không cảm thấy có người đang ở nơi xa lẳng lặng chú ý cô -- người này đúng là Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu từng cho Đế Long một khối ngọc phòng thân, bên trong có một sợi nguyên thần của nàng. Mặc kệ Đế Long đi đâu, nàng đều có thể dựa vào sợi Nguyên Thần theo dõi nhất cử nhất động Đế Long.
Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long thâm nhập mỏ quặng dưới lòng đất làm cu li thợ mỏ, cạn lời cứng họng mà trầm mặc.
Đại chiến thành Thiên Nguyên, Đế Long biến mất, nay người khắp thiên hạ Tu tiên Giới, Yêu tộc đều đang tìm em ấy.
Thanh Lam chỉ kém mà không xốc ba thước đất, thậm chí Ma tộc ngo ngoe rục rịch ra tới mười mấy lần bị nàng một tay diệt sạch. Ai có thể nghĩ đến Đế Long sẽ làm thợ mỏ ở mỏ quặng lớn nhất của Thiên Nguyên Thánh đây? Nàng cho Đế Long nhiều linh quả kỳ trân như vậy, em ấy lại chạy đi đào quặng...
Khương Hoài Ưu cũng không định ra tay ngăn cản hành vi của Đế Long, tu hành chỉ có thể tự chính mình tìm đường, chỉ có chính mình lĩnh ngộ từng chút, mài giũa từng bước một, bước ổn từng bước mới có thể đi vững trên con đường này. Nàng chỉ có thể giúp Đế Long một việc duy nhất đó là bảo vệ em ấy đến khi em ấy trưởng thành, không để người ta giết chết.
Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại nhắm mắt ngồi thiền, thần trí của nàng tan ra lềnh bềnh dung hòa hết thảy vạn vật trong trời đất đi tìm kiếm, lĩnh ngộ. Khương Hoài Ưu lẳng lặng mà ngồi ở đó, điềm tĩnh tự nhiên, tựa hồ dung hợp với non sông nước biết, tựa hồ nàng chính là một bộ phận của trời đất, lại giống như nàng vốn là trời đất biến thành cộng sinh cùng hành tinh này.
Nhưng bản thân nàng rõ ràng nàng không phải hành tinh này, nàng diễn sinh không được hành tinh này, nàng không có thay đổi trời đất, nàng còn không có năng lực diễn sinh trời đất. Nàng không cách nào đem Tề Quốc cũ đã bị Ma hóa hồi phục lại như cũ, nàng không thể cứu rỗi bá tánh, binh tướng và sinh linh bị trấn áp trong Ma Cờ. Đó là chấp niệm của nàng cũng là vết thương trong lòng nàng. Nếu không giải cứu được bá tánh sinh linh Tề Quốc, cho dù phong ấn pháp trận được giải trừ nàng cũng không thành tiên được.
Đế Long đi theo tên cai quản tiếp tục đi sâu vào trong khu vực khai thác mỏ, dọc đường đi thỉnh thoảng nhìn thấy có thợ mỏ đào ra linh thạch nộp lên cho cầm đầu trông coi, lại nhìn thấy có tên cai quản đánh đập thợ mỏ không ra sức làm việc. Có một số thợ mỏ đã mệt đến kiệt sức, lại bị cai quản đánh đuổi mà tiếp tục đi khai thác mỏ, có người hơi phản kháng nhẹ đã bị đánh một trận, thậm chí cô nhìn thấy một người thợ mỏ bị đánh chết được chôn ngay tại chỗ.
Tên cai quản dắt bọn người Đế Long đi ở phía trước, say khướt mà quát lớn: "Đi nhanh lên, sắp tới rồi, đừng tụt lại phía sau!"
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, rất rất nhiều thợ mỏ té ngã lộn nhào mà bò ra bên ngoài trốn. Thậm chí tên cai quản liền trông coi cũng đi theo chạy ra ngoài, lại lớn tiếng kêu lên: "Mau đi mời đầu lĩnh, nhanh lên!"
Tên cai quản kia giật mình một cái, lập tức tỉnh rượu, hắn xoay người chạy như bay ra ngoài, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, chỉ trong giây lát đã vọt ra ngoài hơn mấy chục mét lại quẹo đi đã không thấy tung tích.
"Nhanh, chạy nhanh đi!" Rất nhiều thợ mỏ chạy đi ra ngoài đẩy bọn người Đế Long sang một bên, một đám người mờ mịt mà ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu lý do. Có người nhanh trí nhìn thấy tình huống này, cũng chạy theo ra bên ngoài.
Đế Long vẻ mặt ngu đần mà trừng lớn mắt nhìn lại trong chỗ sâu mỏ quặng, thình lình thấy một con thân có vảy giáp màu xanh đen, bốn cái móng vuốt dài sắc bén cùng với một cái đuôi cong dài mập mạp màu đen, trên cái đuôi có một cái móc câu mũi nhọn giống với con bò cạp. Quái vật này điên cuồng mà tàn sát thợ mỏ, móng vuốt vung lên cắt xuống người cũng bị xé làm đôi, đuôi dài giương lên một chọt là có thể xiên thêm người nữa. Trong chớp mắt, đã có năm sáu người chết trên vuốt nó, dưới đuôi dài.
"Trốn a!" Các thợ mỏ đi cùng Đế Long cũng vừa nhìn thấy quái vật này, quái vật đã vọt tới trước mặt.
Đế Long chớp mắt, lòng nói: "Quái vật này tu vi không cao lắm, còn không thể hóa hình hả? Linh trí mở chưa ta?" Trong khoảnh khắc cô dại ra, quái vật đã vọt tới trước mặt cô, cung lên móng vuốt cào lên đầu cô.
Đế Long âm thầm kinh hô một tiếng: "Ối!" Vừa muốn tránh ra, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng xé gió vang lên. Cô theo bản năng mà nằm xuống, thình lình thấy có cái gì "Xoát" từ trên đỉnh đầu cô bay qua, đi thẳng đánh vào trong cơ thể con quái vật, liền nghe được "Ầm" một tiếng vang lớn, quái vật ngửa đầu ngã xuống đất, bất động.
Đế Long ngẩng đầu vừa nhìn, thì thấy cầm đầu khu quặng này đứng cách cô chừng mười mấy mét, hắn vung lên ngón tay, quát tiếng: "Thu!" Thanh bảo kiếm cắm trong trái tim quái vật nháy mắt trở về trên tay hắn, bị hắn cắm vào vỏ kiếm ở sau lưng.
Tên cầm đầu trầm giọng quát: "Chạy cái gì? Loạn cái gì? Không phải chỉ là một con tiểu yêu không làm được trò trống gì sao?
Loài quái vật này chúng mày mới gặp chắc?"
Những người thợ mỏ mới tới đi cùng Đế Long, có rất nhiều người giống Đế Long không rõ tình huống nên không chạy, giờ phút này đều sợ tới mức sắt mặt tái mét bắp chân đều đang run run.
Chờ cầm đầu kia đi rồi, lúc này cái người thợ mỏ già chạy chậm bị bỏ lại mới thì thầm nói nhỏ: "Mỗi lần có quái vật như vậy đều chết thiệt nhiều người, cũng không biết lão còn có thể tránh thoát được mấy lần nữa!"
Mấy tên cai quản vừa rồi chạy đi đã nhanh chóng trở lại, lại tới vài người, vung lên rìu to, đao lớn bùm bùm mà lột da tróc thịt rọc xương con yêu quái mà phân chia.
Một tên cai quản còn cười "Khanh khách" mà nói: "Da này cứng như vậy, có thể làm áo giáp, đổi được không ít tiền thưởng."
Đế Long sớm đã bị mấy tên cai quản tới đây phân chia thi thể yêu quái đẩy sang bên cạnh, chờ bọn hắn phân xong yêu quái, mới nhớ tới đã chết không ít người. Bọn hắn thu hồi lại những thẻ bài thân phận trên eo của họ, ngay tại chỗ tìm cái hố đem người chôn đắp đất lên.
Những người thợ mỏ đã chạy lại bị cai quản đuổi trở về tiếp tục đào quặng, đoàn người Đế Long lại bị tên cai quản nát rượu tiếp tục dẫn xuống chỗ sâu nhất trong khu khai thác mỏ.
Bấy giờ đã có thợ mỏ trong tổ không muốn đi nữa rồi, bọn họ xem như đã nhìn ra bên trong thường xuyên có đồ vật hung hiểm như vậy xuất hiện.
Tên cai quản lạnh lùng mà liếc liếc mắt một cái những thợ mỏ không muốn đi phía trước, hỏi: "Bây giờ chúng mày muốn chết ở chỗ này hay muốn tiếp tục đi xuống đào quặng, tự mình chọn, lão tử thành toàn chúng mày!"
Vết xe đổ ở ngay trước mắt, thợ mỏ bị cai quản và đệ tử Thiên Nguyên Thánh đánh chết cũng không phải một hai lần, không có người dám chống đối với cai quản nữa, nơm nớp lo sợ mà tiếp tục đi theo tên cai quản.
Trên đường gặp được thợ mỏ biết được bọn họ là người mới tới bị đưa đến chỗ sâu nhất trong khu vực khai thác mỏ.
Một đám dùng ánh mắt đồng tình và ánh mắt nhìn người sắp chết mà nhìn về phía bọn họ.
Đế Long yên lặng mà đi theo phía sau tên cai quản, từ khi bước vào nơi này đi đến hiện tại, mỗi thứ cô nhìn thấy nghe thấy đã để cô hiểu rõ. Sau lưng mỗi một người tu tiên, mỗi một khối linh thạch đều là mồ hôi xương máu của những người bị tiền thưởng dụ hoặc và thợ mỏ. Tu tiên Giới, người tu tiên, dùng thi thể tới lót đường đi, dẫm lên người khác thân xác bước tới trước hoặc là bị người khác dẫm lên thi thể đi lên.
Trên đường máu chảy đầm đìa chỉ có sống sót mới là tư bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.