Chương 14: Yêu Tộc Kết Minh
Tuyết Ca
05/12/2021
Địa Quỷ Ma Vương thấy Ma Cờ thả ra oan hồn đã bao bọc chặt chẽ lấy
Khương Hoài Ưu. Hắn thi triển pháp thuật khởi động Ma Cờ, muốn thu
Khương Hoài Ưu vào trong Ma Cờ dung luyện.
Ma Cờ mở ra trên bầu trời như một tấm lưới khổng lồ đang trải ra thu cá vào lưới, một chụp đi xuống.
Khương Hoài Ưu nâng lên hai tay đánh ra một quầng sáng to lớn thắp sáng một mảnh thế giới chống chọi với Ma Cờ.
Ma Cờ chụp xuống, oan hồn lao ra không ngừng mà từ từ ăn mất quầng sáng Khương Hoài Ưu đánh ra.
Đế Long thấy tình hình như vậy liền biết hỏng bét. Hiện tại Khương Hoài Ưu bị nhốt dưới Ma Cờ, dù nàng có ngập trời pháp lực cũng không cách nào dám tạo tổn thương với Ma Cờ, không có khả năng phá vòng vây mà ra. Cô bị đuổi giết nhiều lần, kỹ năng đánh nhau không tăng một điểm, nhưng công phu chạy trốn lại liên tục thăng cấp. Đế Long thừa dịp Khương Hoài Ưu thi triển pháp lực đánh ra quầng sáng hình thành một khoảng trống tương đối an toàn. Cô từ trên cổ tay Khương Hoài Ưu, “Tách” mà bay đi ra, hóa thân thành một con rồng trưởng thành. Sau đó cơ thể lại run lên, nguyên bản từ con rồng ánh vàng óng ánh nháy mắt biến thành đen thui như mực, toàn thân ma khí hôi hổi. Ngụy trang bản thân thành một oan hồn! Đế Long hét lớn một tiếng: “Đi!”
Khương Hoài Ưu hiểu ý xoay người nhảy đến trên lưng Đế Long.
Đế Long đong đưa thân rồng, tứ chi di chuyển bằng nhanh nhất tốc độ phóng ra ngoài Ma Cờ đại trận. Hơi thở cô và oan hồn giống nhau như đúc, đương nhiên sẽ không có oan hồn nào ngăn cản. Cô nhảy vào trong oan hồn chạy như bay như chốn không người.
Địa Quỷ Ma Vương sao có thể để Đế Long mang theo Khương Hoài Ưu chạy thoát. Hắn hét lớn một tiếng toàn lực khởi động Ma Cờ áp tới Khương Hoài Ưu và Đế Long.
Đế Long đi tới đâu, Ma Cờ kéo dài tới đó, từ trên mặt đất nhìn lên chỉ thấy trên trời xuất hiện một màn che sân khấu khổng lồ đang kéo dài mở rộng như muốn đem khắp trời đất đều bao lại trong đó. Dưới màn che trời còn có một mảnh luyện ngục. Trong Ma Cờ oan hồn lệ quỷ quay cuồng rít gào chụp xuống thế gian hết thảy, mây trên trời, chim đang bay, linh khí, thậm chí cả gió cũng bị Ma Cờ cùng oan hồn xé rách thành mảnh nhỏ nuốt vào trong Ma Cờ.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người lạnh sống lưng mà sợ hãi.
Đế Long lại không chút mảy may mà bay trong Ma Cờ, dáng bay uyển chuyển như rồng bơi.
Khương Hoài Ưu đứng thẳng trên lưng Đế Long đẹp tựa tiên nữ hạ phàm. Nàng là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm này, rực rỡ lóa mắt lộng lẫy như sao trời. Cho dù gặp phải Ma Cờ mạnh mẽ trấn áp, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, nâng cánh tay chưởng ra, đánh cho yêu ma tan thành sương mù.
Ma Cờ phóng xuất ra sức mạnh khổng lồ muốn đem Đế Long và Khương Hoài Ưu lôi vào trong Ma Cờ, đều bị Khương Hoài Ưu từng chiêu hóa giải.
Đế Long tốc độ cực nhanh, cho dù Ma Cờ hút hết vạn dặm non sông sinh linh để tăng tốc độ khuếch trương kéo dài cũng bắt không được cô. Cô và Ma Cờ đang thi chạy, đồng thời còn không quên quay đầu lại châm chọc Địa Quỷ Ma Vương: “Bộ xương khô mà cứ thích nằm mơ giữa ban ngày, muốn mơ thì trở về dưới nền đất nằm ngủ rồi mơ tiếp đi. Tiên cấp chân chính Ma Giới Ma Vương chỉ huy mười mấy nghìn ma binh ma tướng cũng chưa bắt được bản đế. Chỉ bằng ngươi một con ma chưa độ Ma kiếp, cóc ghẻ cũng dám ăn thịt thiên nga hả? Thứ không biết xấu hổ, biết chữ ‘ xấu hổ ’ viết sao không? Muốn bản đế dạy ngươi không?” Cô mở miệng châm chọc, dưới chân vẫn chạy rầm rầm càng nhanh, hóa thành một tia sáng lao ra Ma Cờ phạm vi, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời!
“Gưừ!” Phía sau một con Ma thần thật lớn từ trong Ma Cờ lao ra vung lên móng vuốt cào tới Đế Long, nhưng là đã chậm một nhịp. Trong nháy mắt nó lao ra, Đế Long đã vọt ra ngoài hơn nghìn km!
Đế Long cơ thể quay cuồng một cái, quay đầu lại, "Ha ha" cười to vô mặt Địa Quỷ Ma Vương, nói: “Ồ? Ma Cờ còn có đại ma thần? Sao hiện tại mới triệu ra tới? Động tác cũng quá chậm!”
Địa Quỷ Ma Vương tức giận đến cái mũi bốc khói, hắn hét lớn một tiếng, bay trong không trung lấy ra Ma Cờ liền đánh tới Đế Long.
Lúc Khương Hoài Ưu và Đế Long từ dưới Ma Cờ lao ra, Ma Tôn cũng đã ra tay, nâng chưởng lên cùng Khương Hoài Ưu đánh nhau, nhưng một chút ưu điểm cũng chưa chiếm được. Ngược lại bị Khương Hoài Ưu cách không đánh một quyền vào ngực phun ra một ngụm máu. Nguyên bản cho rằng lấy Ma Cờ có thể dụ Khương Hoài Ưu đi vào, vây nàng trong Ma Cờ luyện hóa. Không nghĩ tới trăm phương ngàn kế, chỉ duy nhất không tính đến Đế Long, kẻ phế đến không một có chút sức chiến đấu sẽ làm hỏng chuỵên tốt của hắn.
Một bên khác, Hắc Xà Ma Vương và Hồng ngao Ma Vương cảnh giới dưới Yêu Thần một đoạn. Cho dù là hai người liên thủ vẫn bị Thanh Lam đánh bị thương nặng, hiểm nguy muôn trùng. Ma Tôn thấy đại cục đã mất, hét lớn một tiếng: “Đi!”. Ngập trời ma khí tràn ra, cuốn lấy Tứ Đại Ma Vương bay nhanh thoát đi.
Khương Hoài Ưu sao chịu tha cho Ma Tôn cứ như vậy đi mất. Nàng đứng ở chín tầng mây, hai tay vung ra liên tiếp bổ ra mấy chục dấu tay đuổi theo Ma Tôn, vẫn để cho Ma Tôn nhảy vào Tề quốc cũ trở về Ma giới lãnh địa. Tầm mắt nàng dừng trước vết thương Tề quốc cũ, than thở một tiếng, bước chân một bước phiêu bạt mà đi mất.
Đế Long nhìn phương hướng Khương Hoài Ưu biến mất thở dài: “Khương Hoài Ưu thật đáng thương.”
Thanh Lam duỗi duỗi người, trên mặt ngậm nụ cười “Đánh nhau thật đã ghiền”. Nàng nghe được Đế Long cảm khái như nghe được chuyện cười, khẽ cười một tiếng, nói: “Khương Hoài Ưu đáng thương? 5000 năm trước, một người một mình bình ổn Ma giới nổi loạn. Nhân tộc nữ đế Khương Hoài Ưu đáng thương á? Rồng nhỏ, cô đang giỡn hả?”
Đế Long chìa môi ra liếc mắt Thanh Lam một cái, cô chỉ về hướng mặt đất núi sông trước mắt bị ma hóa ra vết thương, hỏi Thanh Lam: “Đó là Tề quốc cũ hả?”.
“Đúng vậy! Nơi bị ma khí ma hóa chỉ có Ma tộc mới có thể sinh sống. Haiz, Khương Hoài Ưu xem như chủ cũ của mảnh đất đó, không biết nàng nhìn thấy mảnh đất này sẽ có cảm giác gì? Lát nữa lại hỏi nàng thử!”
Thanh Lam đung đưa cái tua đai lưng, cười khanh khách mà nói với Đế Long: “Nhìn không ra nha, cô vậy mà vẫn có năng lực gớm, có thể mang theo Khương Hoài Ưu từ Ma Cờ đại trận đi ra."
Đế Long tức giận mà hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi không bị phế, một ngón tay là có thể nghiền chết hắn."
Thanh Lam khinh bỉ mà nhếch miệng, nói: “Nhưng hiện tại cô đã phế!” Nàng lại nói Đế Long: “Cô theo tôi về thành Thiên Nguyên.”
Đế Long theo Thanh Lam trở lại thành Thiên Nguyên vào Túy Tiên Lâu. Cô vừa mới rơi xuống đất, giao long tộc mười hai con giao tất cả đều vây quanh lại đây. Một hàng đại yêu hướng Thanh Lam hành qua lễ, sau đó liền vây quanh Đế Long.
Áo đen đạo nhân “Ha ha” cười nói: “Chân long tiểu tiên, ảo thuật biến hóa của cô xuất thần nhập hóa, qua mắt tất cả chúng ta, tại hạ xin bội phục!”
Đế Long thẹn thùng cười, nói: “Tôi có tên, gọi là Đế Quân.”
Thanh Lam “Phụt” mà cười, hỏi: “Đế Quân? Tên kiểu gì nghe kỳ thế?” Nàng dõng dạc mà nói: “Vẫn là gọi Rồng nhỏ hay hơn!” Dứt lời, dẫn đầu bước vào trong Túy Tiên Lâu, cất cao giọng nói: “Không biết Yêu tộc các bộ tộc tộc trưởng đến đông đủ chưa?”
Đế Long và áo đen đạo nhân đoàn người đi theo Thanh Lam phía sau, bước vào Túy Tiên Lưu, tiến vào một căn nhà độc lập trong sân.
Trong sân tụ hợp đủ loại đại yêu, các yêu quái này tu vi đều không thấp. Cho dù Túy Tiên Lâu có đại trận vẫn che không được ngập trời yêu khí nơi này.
Thanh Lam bước vào sân, ngồi xuống vị trí chính giữa, trước tiên nhận các tộc quỳ lạy, lại 'Ôn chuyện' cùng các tộc, thuận đường hiểu biết tình huống Yêu tộc hiện giờ.
Mấy ngàn năm nay, Yêu tộc vẫn sinh sống bằng cách chốn chui chốn lủi khắp nơi giữa Nhân tộc và Ma giới. Vô số Yêu tộc rơi vào kết cục thảm thiết, bị Nhân tộc và Ma tộc chém giết cầm đi dung luyện pháp bảo hoặc linh dược, vô số yêu nhỏ mới sinh bị bắt làm thú cưỡi hoặc dưỡng thành thú cưng, thậm chí rất nhiều loài Yêu tộc đã tuyệt chủng.
Ma giới là vương triều thống trị, toàn bộ Ma giới tự thành một quốc gia, ma binh khuếch trương. Nếu không phải Ma Tôn kiêng kị Nhân tộc nữ đế Khương Hoài Ưu, chỉ sợ sớm đã xâm lăng nhân gian, tắm Yêu tộc bằng máu thâu tóm thiên hạ. Năm nghìn năm trước, Ma Tôn cũng đã phát động chiến tranh một lần, nhân gian lầm than hai mươi năm. Cuối cùng là nhờ Khương Hoài Ưu trực tiếp ra tay đánh cho Ma Tôn tàn phế. Hắn bị thương nặng trốn sâu vào Ma giới mới nhặt về cái mạng, ma quân còn lại bị Khương Hoài Ưu chém giết vô số. Sau đó, dưới sự vây công của Nhân tộc và Yêu tộc ma quân tan rã trốn về Ma Giới. Hiện giờ, Ma Giới trải qua mấy ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục nguyên khí, rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại. Chỉ là Khương Hoài Ưu ngày càng mạnh mẽ không lường được, làm Ma giới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay, Ma Tôn mượn việc Đế Long ra tay đánh một trận cùng Khương Hoài Ưu, lại thất bại thảm hại. Mặc kệ là Yêu tộc hay Nhân tộc đều tin rằng Ma Tôn nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua. Ma giới tựa như lưỡi kiếm treo trên cổ Nhân tộc và Yêu tộc, cuộc sống hàng ngày hai tộc khó được yên bình.
Ma giới mạnh mẽ, thì Nhân tộc cũng giàu mạnh, tu tiên môn phái trải rộng khắp thiên hạ, mười Thánh địa đều có 'nửa cấp Tiên' canh giữ tông môn. Môn phái tu tiên thế lực hơi yếu thì dựa vào mười Thánh địa, gặp nguy hiểm tự nhiên sẽ mời Thánh địa giúp đỡ.
Yêu tộc từ cỏ cây, động vật, tinh quái tu luyện mà thành. Con đường tu luyện gian nan hơn so với Nhân tộc và Ma giới. Yêu tộc tu hành trăm năm trên cơ bản đều xem như có chút thành tựu. Nhưng có rất nhiều yêu tu hành trăm năm ngay cả linh trí cũng chưa mở. Muốn tu luyện thành công, thì phải mất mấy trăm tới một ngàn năm mới có thể. Yêu tộc là từ vô số chủng tộc tạo thành một đàn tộc. Trong đó có nhiều loài vốn chính là thiên địch của nhau, mâu thuẫn đối lập gay gắt. Như là tộc đại bàng trời sinh là thiên địch của tộc rắn và giao long; tộc rắn lại là thiên địch của tộc chuột. Quan hệ của các chủng tộc là mối thù truyền kiếp, muốn đồng tâm hiệp lực là không có khả năng. Các tộc mỗi người đều tự bày trận riêng, đề phòng lẫn nhau mà thiếu đoàn kết. Khi bị Nhân tộc hoặc Ma tộc xâm lăng, thường xuyên là đơn độc một tộc đối đầu với kẻ thù. Cuối cùng, kết cục là sức lực cạn kiệt thua thảm, thậm chí là bị diệt tộc.
Thanh Lam tính giác ngộ cực cao, thời gian tu đạo không phải Yêu tộc lâu nhất. Nhưng là sức chiến đấu cao nhất, tiếng tăm vang xa, từng cái đứng nhất nên được xưng là “Yêu thần”.
Từ 5000 năm trước, Ma giới xâm lấn, nàng dám một mình độc chiến Ma Tôn đã có thể thấy được một chút. Khi mà Khương Hoài Ưu vẫn còn ở trong Hà Nguyệt Cốc tu luyện, hai mươi năm không bước ra ngoài. Thanh Lam luôn là kẻ thù số một của Ma Giới.
Nàng dẫn dắt các đại yêu tinh nhuệ của các bộ tộc Yêu tộc tung hoành thiên hạ, giết ma quân máu chảy thành sông, xác chất thành núi, dùng máu bảo vệ Yêu tộc. Chỉ vì nàng hành xử ngông cuồng, không coi ai ra gì, mà Nhân tộc luôn nhìn Yêu tộc như con mồi cũng không ưa nàng. Cho dù Yêu tộc và Nhân tộc đang kết minh chống lại Ma Giới thì xung đột mâu thuẫn vẫn không ngừng. Cứ thế cho đến lúc Ma giới tan tác lui binh, nàng bị các đại thánh Nhân tộc hợp lại phục kích phong ấn ở trong pháp trận bốn nghìn năm.
Yêu tộc mất đi “Yêu thần” Thanh Lam, tựa như rắn mất đầu, bên ngoài lại bị Nhân tộc xâm lấn khiến nội đấu xuất hiện, cuối cùng lại chia năm xẻ bảy. Các tộc bo bo giữ mình, ngồi xem tộc đàn bị Nhân tộc và Ma tộc thâu tóm tiêu diệt. Bốn năm ngàn năm qua, lãnh thổ Yêu tộc bị chia chia cắt cắt, các tộc sinh sống lãnh thổ kịch liệt héo rút, tộc đàn liên tục bị tàn sát. Hiện giờ, chỉ có thể sinh tồn gian nan ở những nơi hẻo lánh, ít người đặt chân đến.
Tất cả Yêu tộc đều tưởng niệm thời huy hoàng khi 'Yêu Thần' còn ở, đều muốn trở lại ngày xưa huy hoàng. Bây giờ, Thanh Lam vừa trở về đã trực tiếp triệu tập các bộ tộc Yêu tộc gặp ở một trong 12 thánh địa của Nhân tộc.
Sau đó, nàng lại đánh một trận với hai vị Xà Ma Vương và Hồng Ma Vương, làm bọn hắn bị thương nặng, khí thế mạnh mẽ như vậy lại lần nữa thắp lên hy vọng cho Yêu tộc.
Các tộc trưởng Yêu tộc nhiệt tình mời Thanh Lam một lần nữa dẫn dắt Yêu tộc, nguyện coi Thanh Lam như Thiên Sấm sai đâu đánh đó.
Thanh Lam nghe xong tộc trưởng lời cầu, chỉ tay về Đế Long ngồi trong một góc, đang không ngừng lấy ra kỳ trân dị quả hút linh khí từ bình ngọc trữ vật, nói: "Các vị hãy nhìn cô ấy một lần".
Đế Long trong miệng ngậm trái cây, thấy Thanh Lam nâng tay chỉ chỉ cô. Đồng thời, một đám yêu quái cũng quay đầu nhìn cô. Cô giật mình trợn tròn hai mắt, “Ọc” một tiếng đem linh quả đang ngậm hút hết sạch linh khí, sau đó nhét vỏ trái cây vào trong miệng nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống, kêu lên: "Nhìn tôi làm cái gì nha?".
Cô lại lấy trái cây từ bình ngọc trữ vật ra. Đột nhiên, nhìn thấy có vô số yêu quái đang nuốt nước miếng, chảy nước miếng, còn yêu quái có lộ ra vẻ mặt thèm thuồng. Cô nhanh chóng đem trái cây bỏ vào miệng nuốt xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói: "Tôi ra ngoài ăn trái cây!".
Thanh Lam đứng lên, nói: “Đế Long, chịu vận trời mà sinh Chân Long, sinh làm tiên. Sự xuất hiện của cô ấy để chúng ta biết rằng thế giới này còn có một nơi rộng lớn hơn ở ngoài kia. Ở ngoài kia, có tiên tồn tại cũng có giống tiên cấp bậc là Chân Ma. Tôi muốn hỏi rằng ở ngoài đó có Đại yêu cùng cấp bậc với Tiên và Ma hay không?. Chẳng lẽ các vị chỉ thỏa mãn với việc ở lại đây tranh đạt địa bàn với Nhân tộc và Ma tộc sao? Nhân tộc đắc đạo thành tiên, người tu ma đắc đạo thành Chân Ma, chúng ta Yêu tộc đắc đạo đường ở nơi nào?” Nàng dừng lại một chút, lại cất cao giọng nói: “Thân là Yêu tộc mà chỉ có thể sinh tồn ở kẽ hở của Nhân tộc và Ma giới? Không nên bước lên tìm một còn đường thuộc về Yêu tộc, thế giới của Yêu tộc?
Một người đại yêu hỏi: “Yêu thần ý là……”
Thanh Lam lớn tiếng nói: “Thống nhất Yêu tộc, giải trừ phong ấn, tìm kiếm thế giới thuộc về Yêu tộc chúng ta!”
Miêu yêu tộc trưởng hỏi: “Trước mắt, Yêu tộc bị uy hiếp nên giải quyết như thế nào? Nhân tộc và Ma giới giết hại, bắt giết Yêu tộc. Chúng ta chẳng quan tâm đến, tiếp tục để họ lộng hành vì điều này sao?” Nó càng quan tâm tình trạng trước mắt. Bộ tộc Miêu yêu đã và đang trên bờ vực tuyệt chủng.
Thanh Lam trầm giọng nói: “Lí do yêu tộc lưu lạc tới tình trạng này không phải vì thiếu tôi. Mà là vì các vị không đoàn kết. Các tộc tu sửa Truyền Tống Trận, một người gặp nạn, trăm tộc nhanh chóng giúp đỡ. Toàn bộ Yêu tộc hợp thành một tập thể, cũng không đến mức bị tiêu diệt từng bộ phận, bị Nhân tộc và Ma giới gặm nhấm từ từ như tằm. Bảo vệ Yêu tộc không phải chỉ dựa một mình tôi Thanh Lam, mà là dựa vào mỗi một vị, mỗi một tộc đồng tâm hiệp lực. Có thù, có oán đóng cửa lại đánh. Nhưng nếu có ngọai địch xâm lăng thì tốt nhấn vẫn là tạm dừng, cùng nhau chống đuổi địch. Nếu không, chỉ có thể bị giặc ngoài một đường giết hết."
Lại có đại yêu phát biểu ý kiến: “Yêu thần nói có đạo lý, chỉ là để các tộc buông xuống hận thù, nói dễ hơn làm?”
Thanh Lam hỏi: “Sinh tồn quan tồn hay là thù hận quan trọng? Nếu giết hại lẫn nhau đến cuối cùng đều bị diệt chủng. Đó là điều các vị mong muốn? Buông bỏ thù hận, các tộc liên hợp lại đấu tranh. Nếu thực sự không bỏ được thù hận, thì từ trong tộc tuyển ra một người hẹn cái địa phương công bằng quyết đấu, sống chết thắng thua bằng bản lĩnh. Nếu ai lại ngồi xem, chẳng quan tâm địch ngoài diệt Yêu tộc bộ tộc khác. Đó là kẻ phản bội của Yêu tộc, nên diệt trừ vì Yêu tộc."
Tộc trưởng các tộc trầm ngâm suy nghĩ, sau đó sôi nổi đứng dậy tỏ thái độ nguyện vâng theo Yêu Thần hiệu lệnh. Các tộc hợp sức đối kháng địch ngoài. Nếu có bộ tộc ngồi xem, bỏ mặc tộc khác chống địch một mình, sẽ chịu hình phạt.
Thanh Lam nghe gật gật đầu, nói: “Nhân tiện, các vị tộc trưởng của các bộ tộc Yêu tộc đều tại đây. Tôi kiến nghị hôm nay Yêu tộc uống máu ăn thề, đồng lòng hướng về một hướng, cùng chống kẻ địch, làm vinh dự Yêu tộc!".
Tộc trưởng các bộ tộc Yêu tộc sôi nổi đứng dậy hòa theo Thanh Lam.
Thanh Lam thấy các tộc tộc trưởng đều tỏ thái độ, liền bắt đầu chủ trì nghi thức uống máu ăn thề. Yêu tộc các bộ tộc chính thức kết minh.
Sau khi kết minh, các bộ tộc lại lập tức bàn bạc công việc liên quan khi kết minh. Như là khi gặp nạn cầu viện như thế nào; pháp trận các tộc liên kết ra sao; làm sao để đảm bảo kẻ địch không lợi dụng được pháp trận truyền tống tiến vào tộc khác; cùng với khi các bộ tộc có mâu thuẫn nên từ từ giải quyết.
Đợi hết thảy bàn bạc xong xuôi, Thanh Lam để các tộc chọn lựa ra một ít yêu tinh nhuệ từ nàng điều hành, dưới tay nàng cần một đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ. Yêu tộc cũng cần một đội quân như vậy phân tán ở các bộ tộc, dùng để kịp thời chi viện các bộ gặp nạn thời điểm, giữ trật tự nội đấu, cùng với chống địch ngoài!
Ma Cờ mở ra trên bầu trời như một tấm lưới khổng lồ đang trải ra thu cá vào lưới, một chụp đi xuống.
Khương Hoài Ưu nâng lên hai tay đánh ra một quầng sáng to lớn thắp sáng một mảnh thế giới chống chọi với Ma Cờ.
Ma Cờ chụp xuống, oan hồn lao ra không ngừng mà từ từ ăn mất quầng sáng Khương Hoài Ưu đánh ra.
Đế Long thấy tình hình như vậy liền biết hỏng bét. Hiện tại Khương Hoài Ưu bị nhốt dưới Ma Cờ, dù nàng có ngập trời pháp lực cũng không cách nào dám tạo tổn thương với Ma Cờ, không có khả năng phá vòng vây mà ra. Cô bị đuổi giết nhiều lần, kỹ năng đánh nhau không tăng một điểm, nhưng công phu chạy trốn lại liên tục thăng cấp. Đế Long thừa dịp Khương Hoài Ưu thi triển pháp lực đánh ra quầng sáng hình thành một khoảng trống tương đối an toàn. Cô từ trên cổ tay Khương Hoài Ưu, “Tách” mà bay đi ra, hóa thân thành một con rồng trưởng thành. Sau đó cơ thể lại run lên, nguyên bản từ con rồng ánh vàng óng ánh nháy mắt biến thành đen thui như mực, toàn thân ma khí hôi hổi. Ngụy trang bản thân thành một oan hồn! Đế Long hét lớn một tiếng: “Đi!”
Khương Hoài Ưu hiểu ý xoay người nhảy đến trên lưng Đế Long.
Đế Long đong đưa thân rồng, tứ chi di chuyển bằng nhanh nhất tốc độ phóng ra ngoài Ma Cờ đại trận. Hơi thở cô và oan hồn giống nhau như đúc, đương nhiên sẽ không có oan hồn nào ngăn cản. Cô nhảy vào trong oan hồn chạy như bay như chốn không người.
Địa Quỷ Ma Vương sao có thể để Đế Long mang theo Khương Hoài Ưu chạy thoát. Hắn hét lớn một tiếng toàn lực khởi động Ma Cờ áp tới Khương Hoài Ưu và Đế Long.
Đế Long đi tới đâu, Ma Cờ kéo dài tới đó, từ trên mặt đất nhìn lên chỉ thấy trên trời xuất hiện một màn che sân khấu khổng lồ đang kéo dài mở rộng như muốn đem khắp trời đất đều bao lại trong đó. Dưới màn che trời còn có một mảnh luyện ngục. Trong Ma Cờ oan hồn lệ quỷ quay cuồng rít gào chụp xuống thế gian hết thảy, mây trên trời, chim đang bay, linh khí, thậm chí cả gió cũng bị Ma Cờ cùng oan hồn xé rách thành mảnh nhỏ nuốt vào trong Ma Cờ.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người lạnh sống lưng mà sợ hãi.
Đế Long lại không chút mảy may mà bay trong Ma Cờ, dáng bay uyển chuyển như rồng bơi.
Khương Hoài Ưu đứng thẳng trên lưng Đế Long đẹp tựa tiên nữ hạ phàm. Nàng là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm này, rực rỡ lóa mắt lộng lẫy như sao trời. Cho dù gặp phải Ma Cờ mạnh mẽ trấn áp, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, nâng cánh tay chưởng ra, đánh cho yêu ma tan thành sương mù.
Ma Cờ phóng xuất ra sức mạnh khổng lồ muốn đem Đế Long và Khương Hoài Ưu lôi vào trong Ma Cờ, đều bị Khương Hoài Ưu từng chiêu hóa giải.
Đế Long tốc độ cực nhanh, cho dù Ma Cờ hút hết vạn dặm non sông sinh linh để tăng tốc độ khuếch trương kéo dài cũng bắt không được cô. Cô và Ma Cờ đang thi chạy, đồng thời còn không quên quay đầu lại châm chọc Địa Quỷ Ma Vương: “Bộ xương khô mà cứ thích nằm mơ giữa ban ngày, muốn mơ thì trở về dưới nền đất nằm ngủ rồi mơ tiếp đi. Tiên cấp chân chính Ma Giới Ma Vương chỉ huy mười mấy nghìn ma binh ma tướng cũng chưa bắt được bản đế. Chỉ bằng ngươi một con ma chưa độ Ma kiếp, cóc ghẻ cũng dám ăn thịt thiên nga hả? Thứ không biết xấu hổ, biết chữ ‘ xấu hổ ’ viết sao không? Muốn bản đế dạy ngươi không?” Cô mở miệng châm chọc, dưới chân vẫn chạy rầm rầm càng nhanh, hóa thành một tia sáng lao ra Ma Cờ phạm vi, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời!
“Gưừ!” Phía sau một con Ma thần thật lớn từ trong Ma Cờ lao ra vung lên móng vuốt cào tới Đế Long, nhưng là đã chậm một nhịp. Trong nháy mắt nó lao ra, Đế Long đã vọt ra ngoài hơn nghìn km!
Đế Long cơ thể quay cuồng một cái, quay đầu lại, "Ha ha" cười to vô mặt Địa Quỷ Ma Vương, nói: “Ồ? Ma Cờ còn có đại ma thần? Sao hiện tại mới triệu ra tới? Động tác cũng quá chậm!”
Địa Quỷ Ma Vương tức giận đến cái mũi bốc khói, hắn hét lớn một tiếng, bay trong không trung lấy ra Ma Cờ liền đánh tới Đế Long.
Lúc Khương Hoài Ưu và Đế Long từ dưới Ma Cờ lao ra, Ma Tôn cũng đã ra tay, nâng chưởng lên cùng Khương Hoài Ưu đánh nhau, nhưng một chút ưu điểm cũng chưa chiếm được. Ngược lại bị Khương Hoài Ưu cách không đánh một quyền vào ngực phun ra một ngụm máu. Nguyên bản cho rằng lấy Ma Cờ có thể dụ Khương Hoài Ưu đi vào, vây nàng trong Ma Cờ luyện hóa. Không nghĩ tới trăm phương ngàn kế, chỉ duy nhất không tính đến Đế Long, kẻ phế đến không một có chút sức chiến đấu sẽ làm hỏng chuỵên tốt của hắn.
Một bên khác, Hắc Xà Ma Vương và Hồng ngao Ma Vương cảnh giới dưới Yêu Thần một đoạn. Cho dù là hai người liên thủ vẫn bị Thanh Lam đánh bị thương nặng, hiểm nguy muôn trùng. Ma Tôn thấy đại cục đã mất, hét lớn một tiếng: “Đi!”. Ngập trời ma khí tràn ra, cuốn lấy Tứ Đại Ma Vương bay nhanh thoát đi.
Khương Hoài Ưu sao chịu tha cho Ma Tôn cứ như vậy đi mất. Nàng đứng ở chín tầng mây, hai tay vung ra liên tiếp bổ ra mấy chục dấu tay đuổi theo Ma Tôn, vẫn để cho Ma Tôn nhảy vào Tề quốc cũ trở về Ma giới lãnh địa. Tầm mắt nàng dừng trước vết thương Tề quốc cũ, than thở một tiếng, bước chân một bước phiêu bạt mà đi mất.
Đế Long nhìn phương hướng Khương Hoài Ưu biến mất thở dài: “Khương Hoài Ưu thật đáng thương.”
Thanh Lam duỗi duỗi người, trên mặt ngậm nụ cười “Đánh nhau thật đã ghiền”. Nàng nghe được Đế Long cảm khái như nghe được chuyện cười, khẽ cười một tiếng, nói: “Khương Hoài Ưu đáng thương? 5000 năm trước, một người một mình bình ổn Ma giới nổi loạn. Nhân tộc nữ đế Khương Hoài Ưu đáng thương á? Rồng nhỏ, cô đang giỡn hả?”
Đế Long chìa môi ra liếc mắt Thanh Lam một cái, cô chỉ về hướng mặt đất núi sông trước mắt bị ma hóa ra vết thương, hỏi Thanh Lam: “Đó là Tề quốc cũ hả?”.
“Đúng vậy! Nơi bị ma khí ma hóa chỉ có Ma tộc mới có thể sinh sống. Haiz, Khương Hoài Ưu xem như chủ cũ của mảnh đất đó, không biết nàng nhìn thấy mảnh đất này sẽ có cảm giác gì? Lát nữa lại hỏi nàng thử!”
Thanh Lam đung đưa cái tua đai lưng, cười khanh khách mà nói với Đế Long: “Nhìn không ra nha, cô vậy mà vẫn có năng lực gớm, có thể mang theo Khương Hoài Ưu từ Ma Cờ đại trận đi ra."
Đế Long tức giận mà hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi không bị phế, một ngón tay là có thể nghiền chết hắn."
Thanh Lam khinh bỉ mà nhếch miệng, nói: “Nhưng hiện tại cô đã phế!” Nàng lại nói Đế Long: “Cô theo tôi về thành Thiên Nguyên.”
Đế Long theo Thanh Lam trở lại thành Thiên Nguyên vào Túy Tiên Lâu. Cô vừa mới rơi xuống đất, giao long tộc mười hai con giao tất cả đều vây quanh lại đây. Một hàng đại yêu hướng Thanh Lam hành qua lễ, sau đó liền vây quanh Đế Long.
Áo đen đạo nhân “Ha ha” cười nói: “Chân long tiểu tiên, ảo thuật biến hóa của cô xuất thần nhập hóa, qua mắt tất cả chúng ta, tại hạ xin bội phục!”
Đế Long thẹn thùng cười, nói: “Tôi có tên, gọi là Đế Quân.”
Thanh Lam “Phụt” mà cười, hỏi: “Đế Quân? Tên kiểu gì nghe kỳ thế?” Nàng dõng dạc mà nói: “Vẫn là gọi Rồng nhỏ hay hơn!” Dứt lời, dẫn đầu bước vào trong Túy Tiên Lâu, cất cao giọng nói: “Không biết Yêu tộc các bộ tộc tộc trưởng đến đông đủ chưa?”
Đế Long và áo đen đạo nhân đoàn người đi theo Thanh Lam phía sau, bước vào Túy Tiên Lưu, tiến vào một căn nhà độc lập trong sân.
Trong sân tụ hợp đủ loại đại yêu, các yêu quái này tu vi đều không thấp. Cho dù Túy Tiên Lâu có đại trận vẫn che không được ngập trời yêu khí nơi này.
Thanh Lam bước vào sân, ngồi xuống vị trí chính giữa, trước tiên nhận các tộc quỳ lạy, lại 'Ôn chuyện' cùng các tộc, thuận đường hiểu biết tình huống Yêu tộc hiện giờ.
Mấy ngàn năm nay, Yêu tộc vẫn sinh sống bằng cách chốn chui chốn lủi khắp nơi giữa Nhân tộc và Ma giới. Vô số Yêu tộc rơi vào kết cục thảm thiết, bị Nhân tộc và Ma tộc chém giết cầm đi dung luyện pháp bảo hoặc linh dược, vô số yêu nhỏ mới sinh bị bắt làm thú cưỡi hoặc dưỡng thành thú cưng, thậm chí rất nhiều loài Yêu tộc đã tuyệt chủng.
Ma giới là vương triều thống trị, toàn bộ Ma giới tự thành một quốc gia, ma binh khuếch trương. Nếu không phải Ma Tôn kiêng kị Nhân tộc nữ đế Khương Hoài Ưu, chỉ sợ sớm đã xâm lăng nhân gian, tắm Yêu tộc bằng máu thâu tóm thiên hạ. Năm nghìn năm trước, Ma Tôn cũng đã phát động chiến tranh một lần, nhân gian lầm than hai mươi năm. Cuối cùng là nhờ Khương Hoài Ưu trực tiếp ra tay đánh cho Ma Tôn tàn phế. Hắn bị thương nặng trốn sâu vào Ma giới mới nhặt về cái mạng, ma quân còn lại bị Khương Hoài Ưu chém giết vô số. Sau đó, dưới sự vây công của Nhân tộc và Yêu tộc ma quân tan rã trốn về Ma Giới. Hiện giờ, Ma Giới trải qua mấy ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục nguyên khí, rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại. Chỉ là Khương Hoài Ưu ngày càng mạnh mẽ không lường được, làm Ma giới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay, Ma Tôn mượn việc Đế Long ra tay đánh một trận cùng Khương Hoài Ưu, lại thất bại thảm hại. Mặc kệ là Yêu tộc hay Nhân tộc đều tin rằng Ma Tôn nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua. Ma giới tựa như lưỡi kiếm treo trên cổ Nhân tộc và Yêu tộc, cuộc sống hàng ngày hai tộc khó được yên bình.
Ma giới mạnh mẽ, thì Nhân tộc cũng giàu mạnh, tu tiên môn phái trải rộng khắp thiên hạ, mười Thánh địa đều có 'nửa cấp Tiên' canh giữ tông môn. Môn phái tu tiên thế lực hơi yếu thì dựa vào mười Thánh địa, gặp nguy hiểm tự nhiên sẽ mời Thánh địa giúp đỡ.
Yêu tộc từ cỏ cây, động vật, tinh quái tu luyện mà thành. Con đường tu luyện gian nan hơn so với Nhân tộc và Ma giới. Yêu tộc tu hành trăm năm trên cơ bản đều xem như có chút thành tựu. Nhưng có rất nhiều yêu tu hành trăm năm ngay cả linh trí cũng chưa mở. Muốn tu luyện thành công, thì phải mất mấy trăm tới một ngàn năm mới có thể. Yêu tộc là từ vô số chủng tộc tạo thành một đàn tộc. Trong đó có nhiều loài vốn chính là thiên địch của nhau, mâu thuẫn đối lập gay gắt. Như là tộc đại bàng trời sinh là thiên địch của tộc rắn và giao long; tộc rắn lại là thiên địch của tộc chuột. Quan hệ của các chủng tộc là mối thù truyền kiếp, muốn đồng tâm hiệp lực là không có khả năng. Các tộc mỗi người đều tự bày trận riêng, đề phòng lẫn nhau mà thiếu đoàn kết. Khi bị Nhân tộc hoặc Ma tộc xâm lăng, thường xuyên là đơn độc một tộc đối đầu với kẻ thù. Cuối cùng, kết cục là sức lực cạn kiệt thua thảm, thậm chí là bị diệt tộc.
Thanh Lam tính giác ngộ cực cao, thời gian tu đạo không phải Yêu tộc lâu nhất. Nhưng là sức chiến đấu cao nhất, tiếng tăm vang xa, từng cái đứng nhất nên được xưng là “Yêu thần”.
Từ 5000 năm trước, Ma giới xâm lấn, nàng dám một mình độc chiến Ma Tôn đã có thể thấy được một chút. Khi mà Khương Hoài Ưu vẫn còn ở trong Hà Nguyệt Cốc tu luyện, hai mươi năm không bước ra ngoài. Thanh Lam luôn là kẻ thù số một của Ma Giới.
Nàng dẫn dắt các đại yêu tinh nhuệ của các bộ tộc Yêu tộc tung hoành thiên hạ, giết ma quân máu chảy thành sông, xác chất thành núi, dùng máu bảo vệ Yêu tộc. Chỉ vì nàng hành xử ngông cuồng, không coi ai ra gì, mà Nhân tộc luôn nhìn Yêu tộc như con mồi cũng không ưa nàng. Cho dù Yêu tộc và Nhân tộc đang kết minh chống lại Ma Giới thì xung đột mâu thuẫn vẫn không ngừng. Cứ thế cho đến lúc Ma giới tan tác lui binh, nàng bị các đại thánh Nhân tộc hợp lại phục kích phong ấn ở trong pháp trận bốn nghìn năm.
Yêu tộc mất đi “Yêu thần” Thanh Lam, tựa như rắn mất đầu, bên ngoài lại bị Nhân tộc xâm lấn khiến nội đấu xuất hiện, cuối cùng lại chia năm xẻ bảy. Các tộc bo bo giữ mình, ngồi xem tộc đàn bị Nhân tộc và Ma tộc thâu tóm tiêu diệt. Bốn năm ngàn năm qua, lãnh thổ Yêu tộc bị chia chia cắt cắt, các tộc sinh sống lãnh thổ kịch liệt héo rút, tộc đàn liên tục bị tàn sát. Hiện giờ, chỉ có thể sinh tồn gian nan ở những nơi hẻo lánh, ít người đặt chân đến.
Tất cả Yêu tộc đều tưởng niệm thời huy hoàng khi 'Yêu Thần' còn ở, đều muốn trở lại ngày xưa huy hoàng. Bây giờ, Thanh Lam vừa trở về đã trực tiếp triệu tập các bộ tộc Yêu tộc gặp ở một trong 12 thánh địa của Nhân tộc.
Sau đó, nàng lại đánh một trận với hai vị Xà Ma Vương và Hồng Ma Vương, làm bọn hắn bị thương nặng, khí thế mạnh mẽ như vậy lại lần nữa thắp lên hy vọng cho Yêu tộc.
Các tộc trưởng Yêu tộc nhiệt tình mời Thanh Lam một lần nữa dẫn dắt Yêu tộc, nguyện coi Thanh Lam như Thiên Sấm sai đâu đánh đó.
Thanh Lam nghe xong tộc trưởng lời cầu, chỉ tay về Đế Long ngồi trong một góc, đang không ngừng lấy ra kỳ trân dị quả hút linh khí từ bình ngọc trữ vật, nói: "Các vị hãy nhìn cô ấy một lần".
Đế Long trong miệng ngậm trái cây, thấy Thanh Lam nâng tay chỉ chỉ cô. Đồng thời, một đám yêu quái cũng quay đầu nhìn cô. Cô giật mình trợn tròn hai mắt, “Ọc” một tiếng đem linh quả đang ngậm hút hết sạch linh khí, sau đó nhét vỏ trái cây vào trong miệng nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống, kêu lên: "Nhìn tôi làm cái gì nha?".
Cô lại lấy trái cây từ bình ngọc trữ vật ra. Đột nhiên, nhìn thấy có vô số yêu quái đang nuốt nước miếng, chảy nước miếng, còn yêu quái có lộ ra vẻ mặt thèm thuồng. Cô nhanh chóng đem trái cây bỏ vào miệng nuốt xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói: "Tôi ra ngoài ăn trái cây!".
Thanh Lam đứng lên, nói: “Đế Long, chịu vận trời mà sinh Chân Long, sinh làm tiên. Sự xuất hiện của cô ấy để chúng ta biết rằng thế giới này còn có một nơi rộng lớn hơn ở ngoài kia. Ở ngoài kia, có tiên tồn tại cũng có giống tiên cấp bậc là Chân Ma. Tôi muốn hỏi rằng ở ngoài đó có Đại yêu cùng cấp bậc với Tiên và Ma hay không?. Chẳng lẽ các vị chỉ thỏa mãn với việc ở lại đây tranh đạt địa bàn với Nhân tộc và Ma tộc sao? Nhân tộc đắc đạo thành tiên, người tu ma đắc đạo thành Chân Ma, chúng ta Yêu tộc đắc đạo đường ở nơi nào?” Nàng dừng lại một chút, lại cất cao giọng nói: “Thân là Yêu tộc mà chỉ có thể sinh tồn ở kẽ hở của Nhân tộc và Ma giới? Không nên bước lên tìm một còn đường thuộc về Yêu tộc, thế giới của Yêu tộc?
Một người đại yêu hỏi: “Yêu thần ý là……”
Thanh Lam lớn tiếng nói: “Thống nhất Yêu tộc, giải trừ phong ấn, tìm kiếm thế giới thuộc về Yêu tộc chúng ta!”
Miêu yêu tộc trưởng hỏi: “Trước mắt, Yêu tộc bị uy hiếp nên giải quyết như thế nào? Nhân tộc và Ma giới giết hại, bắt giết Yêu tộc. Chúng ta chẳng quan tâm đến, tiếp tục để họ lộng hành vì điều này sao?” Nó càng quan tâm tình trạng trước mắt. Bộ tộc Miêu yêu đã và đang trên bờ vực tuyệt chủng.
Thanh Lam trầm giọng nói: “Lí do yêu tộc lưu lạc tới tình trạng này không phải vì thiếu tôi. Mà là vì các vị không đoàn kết. Các tộc tu sửa Truyền Tống Trận, một người gặp nạn, trăm tộc nhanh chóng giúp đỡ. Toàn bộ Yêu tộc hợp thành một tập thể, cũng không đến mức bị tiêu diệt từng bộ phận, bị Nhân tộc và Ma giới gặm nhấm từ từ như tằm. Bảo vệ Yêu tộc không phải chỉ dựa một mình tôi Thanh Lam, mà là dựa vào mỗi một vị, mỗi một tộc đồng tâm hiệp lực. Có thù, có oán đóng cửa lại đánh. Nhưng nếu có ngọai địch xâm lăng thì tốt nhấn vẫn là tạm dừng, cùng nhau chống đuổi địch. Nếu không, chỉ có thể bị giặc ngoài một đường giết hết."
Lại có đại yêu phát biểu ý kiến: “Yêu thần nói có đạo lý, chỉ là để các tộc buông xuống hận thù, nói dễ hơn làm?”
Thanh Lam hỏi: “Sinh tồn quan tồn hay là thù hận quan trọng? Nếu giết hại lẫn nhau đến cuối cùng đều bị diệt chủng. Đó là điều các vị mong muốn? Buông bỏ thù hận, các tộc liên hợp lại đấu tranh. Nếu thực sự không bỏ được thù hận, thì từ trong tộc tuyển ra một người hẹn cái địa phương công bằng quyết đấu, sống chết thắng thua bằng bản lĩnh. Nếu ai lại ngồi xem, chẳng quan tâm địch ngoài diệt Yêu tộc bộ tộc khác. Đó là kẻ phản bội của Yêu tộc, nên diệt trừ vì Yêu tộc."
Tộc trưởng các tộc trầm ngâm suy nghĩ, sau đó sôi nổi đứng dậy tỏ thái độ nguyện vâng theo Yêu Thần hiệu lệnh. Các tộc hợp sức đối kháng địch ngoài. Nếu có bộ tộc ngồi xem, bỏ mặc tộc khác chống địch một mình, sẽ chịu hình phạt.
Thanh Lam nghe gật gật đầu, nói: “Nhân tiện, các vị tộc trưởng của các bộ tộc Yêu tộc đều tại đây. Tôi kiến nghị hôm nay Yêu tộc uống máu ăn thề, đồng lòng hướng về một hướng, cùng chống kẻ địch, làm vinh dự Yêu tộc!".
Tộc trưởng các bộ tộc Yêu tộc sôi nổi đứng dậy hòa theo Thanh Lam.
Thanh Lam thấy các tộc tộc trưởng đều tỏ thái độ, liền bắt đầu chủ trì nghi thức uống máu ăn thề. Yêu tộc các bộ tộc chính thức kết minh.
Sau khi kết minh, các bộ tộc lại lập tức bàn bạc công việc liên quan khi kết minh. Như là khi gặp nạn cầu viện như thế nào; pháp trận các tộc liên kết ra sao; làm sao để đảm bảo kẻ địch không lợi dụng được pháp trận truyền tống tiến vào tộc khác; cùng với khi các bộ tộc có mâu thuẫn nên từ từ giải quyết.
Đợi hết thảy bàn bạc xong xuôi, Thanh Lam để các tộc chọn lựa ra một ít yêu tinh nhuệ từ nàng điều hành, dưới tay nàng cần một đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ. Yêu tộc cũng cần một đội quân như vậy phân tán ở các bộ tộc, dùng để kịp thời chi viện các bộ gặp nạn thời điểm, giữ trật tự nội đấu, cùng với chống địch ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.