Chương 11: Mất tích
Diệc Thân
11/04/2018
Vài ngày Tôn Bách không thấy em trai, ngày hôm nay tâm tình không tệ cuối cùng quyết định đi ra ngoài một chút, liên tục buồn bực trong phòng cũng thực sự bị đè nén quá. Nhưng vừa định mở cửa, Lương Phong lại đẩy cửa đi vào.
"Anh cả. . ." Lương Phong đi vào muốn nói lại thôi, nhưng là vẻ mặt để lộ ra vô cùng lo lắng.
Không phải Tôn Kê, Tôn Bách thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại có chút mất mát, dò hỏi: "Lương Phong vội vội vàng vàng chuyện gì? Cửa cũng không gõ thì tiến vào."
"Anh hai. . ." Lương Phong một trận nặng nề: "Anh hai, anh ấy mất tích."
Tôn Bách rất ngạc nhiên: Mất tích? Tôn Kê mất tích và anh có quan hệ gì? Nói: "Mất tích? Các cậu phái người đi tìm không phải tốt sao. Nói với tôi làm gì?"
Lương Phong thấy anh hiểu lầm, lập tức nói cho anh biết tình huống thực tế tỉ mỉ: "Không phải như thế, anh cả. Anh hai mất tích kỳ lạ, Em dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không tìm ra anh ấy. D d l q d Phái anh em tìm đến chỗ anh ấy thường đi, cũng nói mấy ngày nay không phát hiện qua anh hai. Hộ chiếu, thẻ căn cước của anh hai đều ở đây, không có vẻ muốn đi vùng khác."
"Nó bực dọc, có thể cố ý giấu chúng ta, không cần đi quản nó." Tôn Bách cho rằng em trai lại cái trò đùa giỡn gì. Nói xong không để ý tới Lương Phong dự định đi ra ngoài một chút.
"Anh cả, anh hãy nghe em nói. Lần cuối cùng em thấy anh hai là ba ngày trước, buổi tối anh hai đi quầy rượu uống rượu là em đưa anh ấy đi, không sai biệt lắm sáng sớm em lái xe đi đón anh hai, tìm khắp quán bar không tìm ra anh ấy, vừa hỏi người phục vụ ở quán rượu, người phục vụ ở quán rượu nói cho em biết cậu ta thấy anh hai cùng mấy tên côn đồ cải vã, sau đó sau khi rời khỏi đây cũng không trở về. D d l q d Sau đó em hỏi người chung quanh, nói mấy người bọn họ đánh nhau, đánh rất ác, đã có người báo cảnh sát, vừa nhìn cảnh sát tới thì mọi người giải tán. Em nghĩ lấy thân thủ anh hai đối phó mấy tên côn đồ sẽ không có vấn đề, nếu như bị cảnh sát bắt cũng biết gọi điện thoại về. Em trở lại chờ anh hai, không nghĩ tới anh hai một đêm không có trở về, em đi giúp đỡ chuyện bên trong, phái mấy người anh em đến vùng lân cận tìm, đến đó không tìm được anh hai vẫn là không có trở về. Em gọi điện thoại đi báo cảnh sát, cảnh sát nói ngày đó căn bản không người báo cảnh sát, cũng không ghi chép xuất cảnh, em nóng nảy cái này, em phái rất nhiều người đi rồi tìm vẫn là không có tìm được. Quán rượu kia! Là địa bàn của chúng ta anh hai đang mất tích trên địa bàn chúng ta, căn bản em không có manh mối, em vội chết."
"Người lớn như thế, đi ra ngoài thì sẽ trở lại." Tôn Bách không tính quản việc này.
"Ùm." Lương Phong quỳ xuống Tôn Bách: "Anh cả, thực sự chuyện em hết tất cả lực lượng, dường như căn bản ba ngày nay anh hai giống như hư không tiêu thất(*), anh hai một phần vạn gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Em biết anh hai làm chuyện có lỗi với anh, thế nhưng dù sao thì anh ấy là em trai của anh, cứu căn cứ vào mặt trên quan hệ huyết thống, anh cả anh đứng ra tìm anh hai xem. D d l q d Anh cả anh quen thuộc bên trên, anh cả để những người khác hỗ trợ hỏi thăm so với chúng ta tìm như vậy mạnh hơn nhiều lắm. Đã qua ba ngày rồi, em thật không biết biết xảy ra chuyện gì."
(*) Hư không tiêu thất: không dấu vết mà biến mất
Cứu? Không cứu? Tôn Bách do dự. Cứu, Tôn Kê là em trai ruột thịt của mình, từ nhỏ nhìn nó lớn lên phần thân tình này mạt sát(**) không được. Không cứu, nó đối với mình làm chuyện quá đáng như vậy, chẳng quan tâm cũng là phải.
(**) Mạt sát: đgt (mạt: xoá bỏ; sát: rất) Chỉ trích mạnh mẽ để làm mất phẩm giá người ta: Mạt sát thậm tệ cái hạng dốt nát, xôi thịt, định đâm đầu vào nghị trường (NgCgHoan).
"Ai!" Tôn Bách thở dài, "Nói đi, gần đây Long Môn đắc tội qua người nào? Trên địa bàn có chuyện gì xảy ra?"
Lương Phong ngẫm lại nói: "Gần nhất chúng ta rất ít hoạt động, trên địa bàn cũng không có gì quấy rối. Anh hai chỉ là tâm tình không tốt, bình thường buổi tối sẽ đi ra ngoài uống rượu, nhưng đều không gây chuyện đến thời gian đều theo em trở về."
"Long Môn đối đầu chỉ có Khôn bang, cậu phái người đi theo dõi Khôn bang trước xem, cứ điểm nào có người trông coi rất nghiêm, nhưng không được bứt mây động rừng(***), vừa có tin tức để các anh em lập tức truyền về. Còn người nữa lại đi quầy rượu nhìn, hỏi thăm quán bar gần nhất có hay không có liên hệ nhau hoặc là người vừa mới tới làm. D d l q d Tôi đi tìm Diêu đại ca để ông ta hỗ trợ tìm mấy người côn đồ ra hỗ trợ." Tôn Bách kỳ lạ vì sao có người sẽ hạ thủ với Tôn Kê, tám chín phần mười Khôn bang và mình đắc tội thoát không khỏi liên quan.
(***) Bứt mây động rừng:đôi khi chúng ta phải biết bỏ qua những tiểu tiết để đạt được cái toàn cục
Lương Phong đi ra ngoài một lúc, lập tức trở về: "Đại ca người em đã phái đi ra ngoài rồi. Quán bar em đây liên lạc qua rồi, gần nhất là có hai người mới tới nhưng mà đều là người chúng ta, đã phái người đi tìm bọn họ rồi. "
Một ngày đi qua rồi, Tôn Bách đã tra được, hình như người phục vụ ở quán bar mới tới thiếu tiền lãi suất cao, lúc đó bắt anh ta tới thì sợ run chân, môi không chất vấn nói: "Chuyện của anh hai không có liên quan đến tôi."
"Tôi còn không hỏi cậu chuyện gì, làm sao cậu biết tôi nói chuyện Tôn Kê? Nói đi, bằng không đời này cậu cũng đừng nghĩ ra cái cửa này." Tôn Bách nói uy hiếp.
"Là Khôn bang, bọn họ muốn bắt anh cả ngươi, nhưng là gần đây đều không phát hiện anh không có biện pháp hành động, cho nên chọn anh hai ra tay."
"Vậy bây giờ Tôn Kê ở nơi nào?"
"Tôi không rõ ràng lắm, tôi không biết." Không chiếm được đáp án hài lòng, Tôn Bách ý bảo Lương Phong đi qua động thủ.
"Tôi nói, tôi nói không nên đánh tôi. Có thể bọn họ ở trong KTV(****) Ám Dạ." Cũng sợ đến tè ra quần thật đúng là không có dũng khí.
(****) KTV: Karaoke
Tôn Bách ý bảo để cho người dẫn đi trông coi cậu ta, sau đó ra lệnh: "Lương Phong, gọi vài người khuôn mặt mới hãy đi trước dò xét thử xem. Tôi cậu lái xe ở các vùng lân cận."
"Anh cả. . ." Lương Phong đi vào muốn nói lại thôi, nhưng là vẻ mặt để lộ ra vô cùng lo lắng.
Không phải Tôn Kê, Tôn Bách thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại có chút mất mát, dò hỏi: "Lương Phong vội vội vàng vàng chuyện gì? Cửa cũng không gõ thì tiến vào."
"Anh hai. . ." Lương Phong một trận nặng nề: "Anh hai, anh ấy mất tích."
Tôn Bách rất ngạc nhiên: Mất tích? Tôn Kê mất tích và anh có quan hệ gì? Nói: "Mất tích? Các cậu phái người đi tìm không phải tốt sao. Nói với tôi làm gì?"
Lương Phong thấy anh hiểu lầm, lập tức nói cho anh biết tình huống thực tế tỉ mỉ: "Không phải như thế, anh cả. Anh hai mất tích kỳ lạ, Em dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không tìm ra anh ấy. D d l q d Phái anh em tìm đến chỗ anh ấy thường đi, cũng nói mấy ngày nay không phát hiện qua anh hai. Hộ chiếu, thẻ căn cước của anh hai đều ở đây, không có vẻ muốn đi vùng khác."
"Nó bực dọc, có thể cố ý giấu chúng ta, không cần đi quản nó." Tôn Bách cho rằng em trai lại cái trò đùa giỡn gì. Nói xong không để ý tới Lương Phong dự định đi ra ngoài một chút.
"Anh cả, anh hãy nghe em nói. Lần cuối cùng em thấy anh hai là ba ngày trước, buổi tối anh hai đi quầy rượu uống rượu là em đưa anh ấy đi, không sai biệt lắm sáng sớm em lái xe đi đón anh hai, tìm khắp quán bar không tìm ra anh ấy, vừa hỏi người phục vụ ở quán rượu, người phục vụ ở quán rượu nói cho em biết cậu ta thấy anh hai cùng mấy tên côn đồ cải vã, sau đó sau khi rời khỏi đây cũng không trở về. D d l q d Sau đó em hỏi người chung quanh, nói mấy người bọn họ đánh nhau, đánh rất ác, đã có người báo cảnh sát, vừa nhìn cảnh sát tới thì mọi người giải tán. Em nghĩ lấy thân thủ anh hai đối phó mấy tên côn đồ sẽ không có vấn đề, nếu như bị cảnh sát bắt cũng biết gọi điện thoại về. Em trở lại chờ anh hai, không nghĩ tới anh hai một đêm không có trở về, em đi giúp đỡ chuyện bên trong, phái mấy người anh em đến vùng lân cận tìm, đến đó không tìm được anh hai vẫn là không có trở về. Em gọi điện thoại đi báo cảnh sát, cảnh sát nói ngày đó căn bản không người báo cảnh sát, cũng không ghi chép xuất cảnh, em nóng nảy cái này, em phái rất nhiều người đi rồi tìm vẫn là không có tìm được. Quán rượu kia! Là địa bàn của chúng ta anh hai đang mất tích trên địa bàn chúng ta, căn bản em không có manh mối, em vội chết."
"Người lớn như thế, đi ra ngoài thì sẽ trở lại." Tôn Bách không tính quản việc này.
"Ùm." Lương Phong quỳ xuống Tôn Bách: "Anh cả, thực sự chuyện em hết tất cả lực lượng, dường như căn bản ba ngày nay anh hai giống như hư không tiêu thất(*), anh hai một phần vạn gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Em biết anh hai làm chuyện có lỗi với anh, thế nhưng dù sao thì anh ấy là em trai của anh, cứu căn cứ vào mặt trên quan hệ huyết thống, anh cả anh đứng ra tìm anh hai xem. D d l q d Anh cả anh quen thuộc bên trên, anh cả để những người khác hỗ trợ hỏi thăm so với chúng ta tìm như vậy mạnh hơn nhiều lắm. Đã qua ba ngày rồi, em thật không biết biết xảy ra chuyện gì."
(*) Hư không tiêu thất: không dấu vết mà biến mất
Cứu? Không cứu? Tôn Bách do dự. Cứu, Tôn Kê là em trai ruột thịt của mình, từ nhỏ nhìn nó lớn lên phần thân tình này mạt sát(**) không được. Không cứu, nó đối với mình làm chuyện quá đáng như vậy, chẳng quan tâm cũng là phải.
(**) Mạt sát: đgt (mạt: xoá bỏ; sát: rất) Chỉ trích mạnh mẽ để làm mất phẩm giá người ta: Mạt sát thậm tệ cái hạng dốt nát, xôi thịt, định đâm đầu vào nghị trường (NgCgHoan).
"Ai!" Tôn Bách thở dài, "Nói đi, gần đây Long Môn đắc tội qua người nào? Trên địa bàn có chuyện gì xảy ra?"
Lương Phong ngẫm lại nói: "Gần nhất chúng ta rất ít hoạt động, trên địa bàn cũng không có gì quấy rối. Anh hai chỉ là tâm tình không tốt, bình thường buổi tối sẽ đi ra ngoài uống rượu, nhưng đều không gây chuyện đến thời gian đều theo em trở về."
"Long Môn đối đầu chỉ có Khôn bang, cậu phái người đi theo dõi Khôn bang trước xem, cứ điểm nào có người trông coi rất nghiêm, nhưng không được bứt mây động rừng(***), vừa có tin tức để các anh em lập tức truyền về. Còn người nữa lại đi quầy rượu nhìn, hỏi thăm quán bar gần nhất có hay không có liên hệ nhau hoặc là người vừa mới tới làm. D d l q d Tôi đi tìm Diêu đại ca để ông ta hỗ trợ tìm mấy người côn đồ ra hỗ trợ." Tôn Bách kỳ lạ vì sao có người sẽ hạ thủ với Tôn Kê, tám chín phần mười Khôn bang và mình đắc tội thoát không khỏi liên quan.
(***) Bứt mây động rừng:đôi khi chúng ta phải biết bỏ qua những tiểu tiết để đạt được cái toàn cục
Lương Phong đi ra ngoài một lúc, lập tức trở về: "Đại ca người em đã phái đi ra ngoài rồi. Quán bar em đây liên lạc qua rồi, gần nhất là có hai người mới tới nhưng mà đều là người chúng ta, đã phái người đi tìm bọn họ rồi. "
Một ngày đi qua rồi, Tôn Bách đã tra được, hình như người phục vụ ở quán bar mới tới thiếu tiền lãi suất cao, lúc đó bắt anh ta tới thì sợ run chân, môi không chất vấn nói: "Chuyện của anh hai không có liên quan đến tôi."
"Tôi còn không hỏi cậu chuyện gì, làm sao cậu biết tôi nói chuyện Tôn Kê? Nói đi, bằng không đời này cậu cũng đừng nghĩ ra cái cửa này." Tôn Bách nói uy hiếp.
"Là Khôn bang, bọn họ muốn bắt anh cả ngươi, nhưng là gần đây đều không phát hiện anh không có biện pháp hành động, cho nên chọn anh hai ra tay."
"Vậy bây giờ Tôn Kê ở nơi nào?"
"Tôi không rõ ràng lắm, tôi không biết." Không chiếm được đáp án hài lòng, Tôn Bách ý bảo Lương Phong đi qua động thủ.
"Tôi nói, tôi nói không nên đánh tôi. Có thể bọn họ ở trong KTV(****) Ám Dạ." Cũng sợ đến tè ra quần thật đúng là không có dũng khí.
(****) KTV: Karaoke
Tôn Bách ý bảo để cho người dẫn đi trông coi cậu ta, sau đó ra lệnh: "Lương Phong, gọi vài người khuôn mặt mới hãy đi trước dò xét thử xem. Tôi cậu lái xe ở các vùng lân cận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.